Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)
Chương 44
"Cô Donovan, tôi là Thám tử Macneil và đây là Thám tử Childress."
Ngồi sau bàn làm việc trước đây thuộc về bố cô, Kate ngẩng lên thoáng nhìn vào hai khuôn mặt hết sức nghiêm nghị của các thám tử và một nỗi sợ hãi chợt trỗi dậy, không giống bất cứ cảm giác gì mà cô từng trải qua trước đó, chậm chậm lan xuống tới tận chân cô."Danny?" cô thốt lên, vô thức gọi tên lý do khủng khiếp nhất cho cuộc viếng thăm của hai người. "Danny đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Molly đâu?"
"Danny đã bị bắt cóc trong công viên cách đây một giờ..."
"Ôi chúa ơi. Không. Làm ơn!" Cô khóc òa lên. "Không phải Danny. Làm ơn đừng là Danny!"
Phía bên kia sảnh, Marjorie lao ra khỏi ghế trước tiếng khóc đau đớn của Kate, và bà đâm bổ vào Drew Garetti, người đã chạy hộc tốc xuống nhà từ một hướng khác.
"Molly đâu rồi?" Kate hỏi với tông giọng vút cao cuồng loạn. "Bà ấy có ở với Danny không? Nó sẽ không sợ nếu ..."
"Bà Miles bị những kẻ bắt cóc đánh bất tỉnh trong công viên," Thám tử MacNeil lên tiếng. "nhưng bà ấy đã tỉnh lại và cố gắng thu hút sự chú ý và trợ giúp từ những người khác. Bà ấy được xe cứu thương chuyển tới Bệnh viện đa khoa Parkston để kiểm tra phần tổn thương ở não. Tuy nhiên, bà ấy có thể mô tả khá chi tiết người phụ nữ trẻ mà chúng tôi nghĩ là một phần của vụ bắt cóc này."
Trong tâm trí cô, Kate đang gào thét vì nỗi sợ hãi đau đớn, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là đứng ì ra đó với hai đầu gối va vào nhau và một cơ thể run rẩy quá mức đến nỗi cô phải vòng cả hai tay ôm lấy người, cố giữ thân hình đứng yên. Thám tử MacNeil tiếp tục giọng nói bình tĩnh, quả quyết của mình. "Chúng tôi có cơ hội đưa Danny trở lại an toàn, nhưng chúng tôi cần tiến hành thật nhanh, và cần đến sự trợ giúp của cô."
Kate gật mạnh đầu, hai hàm răng của cô đánh vào nhau lập cập. Cô hỏi, "Các ông cần gì?"
"Chúng tôi sẽ phát lệnh báo động ngay tức thì. Vì thế, chúng tôi cần một tấm hình gần đây nhất của Danny, mô tả quần áo, độ tuổi, cân nặng và cả chiều cao nữa."
Kate cầm lên bức ảnh lồng trong khung của Danny từ trên bàn cô, chuẩn bị đưa nó cho Thám tử MacNeil, sau đó lại giật về, áp chặt lên trái tim mình và vòng hai cánh tay ôm lấy nó. "Con tôi," giọng cô thì thầm vỡ vụn. "Con tôi!"
"Tôi sẽ lấy một bức ảnh trên lầu." Marjorie tình nguyện, bà đã dợm bước đi.
"Hãy cố giữ bình tĩnh trong vài phút tiếp theo để chúng tôi phát lệnh báo động." MacNeil lên tiếng, "Chúng tôi cần thông tin chiều cao và cân nặng của Danny."
Kate dồn hết can đảm của mình để thực hiện yêu cầu của anh và quay lại máy tính để tìm số điện thoại vị bác sĩ nhi của Danny trên sổ liên lạc điện tử. "Danny mới đến chỗ bác sĩ của nó kiểm tra." Cô lập bập. "Ông ấy sẽ biết rõ chiều cao và cân nặng của Danny."
"Cậu bé đang mặc gì?" Thám tử Childress hỏi từ phía sau cô, cuốn sổ ghi chép và chiếc bút chì của ông đã sẵn sàng.
Kate liếc qua vai mình. Kate để ý thấy Childress già hơn MacNeil, và không giỏi lắm trong việc giả đò như mọi chuyện đều sẽ thuận lợi. "Danny mặc một chiếc áo phông màu đỏ và áo khoác vải bông chéo..." Một hình dung Danny cười rạng rỡ với cô trong bộ quần áo chỉ mới một lúc trước đã đập tan tành cái barie mong manh của tinh thần tự chủ còn sót lại, và cô bắt đầu òa lên nức nở trong lúc cố tìm ra số vị bác sĩ kia. "Tôi không thể..."
"Tôi sẽ tìm giùm cô, Kate." Drew thốt lên, chen qua hai thám tử và vòng qua bàn. Tôi sẽ tìm cái tên gì đây?"
Khi Kate đọc ra, anh ta tìm được dãy số, nhấn số giùm cô và giải thích ngắn gọn tình hình cho nhân viên lễ tân. Hai phút sau đó, anh dập máy và đưa cho các thám tử thông tin.
Di động của MacNeil đổ chuông, và Gray Elliot sải bước qua các thám tử trong lúc Childress còn đang mải ghi chép các dữ liệu Drew vừa đưa.
"Kate, bình tĩnh nào," Gray nói, vòng tay ôm lấy đôi vai run rẩy của cô. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Cô có những thám tử giỏi nhất Hạt County này nhận nhiệm vụ, và lực lượng đặc nhiệm đã sẵn sàng rồi. Có nơi nào khác chúng ta ngồi được không?
"Trên lầu," Kate trả lời, và dẫn đường lên cầu thang vào khu phòng khách rộng rãi nơi Danny và Molly cùng cô chơi đùa và xem ti vi bất kể khi nào Kate lên đây trong suốt khoảng thời gian làm việc.
MacNeil dừng lại ở cửa ra vào, vẫn đang trao đổi qua điện thoại. Khi anh ta cắt máy, ánh mắt hướng về Gray và nói với giọng như nhẹ nhõm. "Có một mảnh giấy đòi tiền chuộc. Các hộ lý đã tìm thấy nó nhét vào áo của Molly Miles. Những kẻ bắt cóc cho biết chúng sẽ liên lạc vào lúc 8 giờ tối nay với lời chỉ dẫn."
Kate ngồi bệt xuống ghế sofa, mặc cho cuộc hội thoại cuốn đi xung quanh cô, lờ mờ nhận thức được sự việc đã lan xuống dưới lầu và cửa ra vào đang đầy tràn những khuôn mặt lo lắng chen chúc nhau.
"Tuyệt vời," Gray thốt lên.
"Tuyệt?" Kate tê liệt lặp lại, nhưng tràn đầy hy vọng, vật lộn để hiểu ra.
"Vụ bắt cóc đòi tiền chuộc có kết quả tốt hơn nhiều những dạng lạm dụng trẻ em khác." Gray bảo cô, và quay mắt phía MacNeil. "Có gì đáng kể về mảnh giấy đòi tiền chuộc không?"
"Không có gì rõ ràng, nhưng tôi đã gửi một cảnh sát đến đó tìm hiểu và nhanh chóng chuyển về tòa. Những gì tôi biết được thời điểm này là nó được in ra từ một máy tính trên tờ giấy trắng tinh." Anh liếc sang Childress, "Khẩn trương phát lệnh báo động. " Còn với Marjorie, anh ra lệnh, "Hãy đưa bức ảnh cho Thám tử Childress."
Marjorie bàn giao lại, chà hai lòng bàn tay vào mặt váy, và xoay gót chân thẳng tiến về phía bếp ăn. "Tôi sẽ pha cà phê cho mọi người."
"Ý kiến hay," Gray nói, sau đó liếc mắt trao đổi với MacNeil, người đi theo và ngăn bà lại ở gần lối đi vào bếp.
Ngồi trên ghế sofa, Kate quan sát Majorie gật đầu đáp trả điều MacNeil vừa nói, sau đó bà hỏi anh ta, câu trả lời của anh khiến bà phải đưa tay lên che miệng như thể sắp òa lên khóc. "Chuyện gì vậy?" Kate hét lên, nhổm người trên ghế khi Majorie chạy về phòng ngủ của Danny.
Gray đặt tay lên cánh tay cô và giữ cô lại. "Chúng tôi cần lấy mẫu AND của Danny từ lược hoặc bàn chải đánh răng của cậu bé."
"Tại sao?" Kate thắc mắc, không hiểu được rõ ràng như Marjorie.
"Sau khi lệnh báo động phát ra, chúng tôi sẽ nhận các cuộc gọi từ khắp cả nước ề những đứa trẻ có miêu tả giống Danny. Chúng ta có thể tránh những báo động giả nếu như biết được mẫu DNA của Danny để gửi cho các nhà chức trách địa phương nhận dạng."
Trong thâm tâm, Kate biết một lý do khác nữa, ngoài lý do cảnh sát muốn một mẫu DNA của Danny để so sánh với những đứa trẻ khỏe mạnh được tìm ra và loại trừ đi, , nhưng trí óc cô từ chối theo lối mòn khiếp đảm này. Câu nói tiếp sau đó của Gray kéo cô ra khỏi nỗi mơ hồ.
"Số tiền chuộc mà bọn bắt cóc đòi là 10 triệu đô la, có sẵn vào lúc 9 giờ tối nay."
Há hốc miệng nhìn anh vẻ không thể nào tin nổi, Kate thều thào," Mười triệu đô la? Nhưng tôi không có nổi số tiền lớn thế. Tôi có thể thu xếp 2 triệu nếu như họ cho tôi thêm chút thời gian để thu xếp các khoản vay mượn và...."
"Bọn bắt cóc sẽ không cho cô thời gian đâu."
Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng Kate, cô đứng dậy nhào vào phòng tắm.
Gray quan sát cô trở lại ghế sofa vài phút sau đó, khuôn mặt cô trắng bệnh như màu phấn, đôi tay ôm quanh bụng. Đứng ở giữa căn phòng, cô dừng lại và nhìn quanh quất. "Tôi vẫn mong Danny lao ra từ bếp hoặc là từ phòng ngủ của nó," cô thì thầm, nhìn lên Gray, đôi mắt xanh của cô mọng nước. "Tôi muốn con tôi. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của nó. Anh phải h... hứa sẽ đưa nó trở về. Làm ơn, hứa với tôi đi."
"Hãy nói đến khỏan tiền chuộc..."
"Tôi không có!" cô khóc òa lên. "Anh không nghe tôi nói gì sao? Tôi không thể thu xếp 10 triệu đô. Hai triệu cũng còn không chắc nữa, nhưng tôi sẽ cố." Bỗng nhiên cô trở nên vội vã đến cuồng loạn, hấp tấp lao đến bàn điện thoại. "Tôi sẽ gọi cho ngân hàng..."
"Không, cô sẽ không," Gray cộc lốc. "Cô sẽ gọi cho bố của Danny."
Cô nhăn trán như thể không biết anh đang nói về việc gì.
"Cô có chắc Mitchell Wyatt là bố của Danny không?"
"Tôi có chắc không ư..." Miệng cô há to, rồi cô nhìn trừng trừng vào anh qua làn nước mắt. "Dĩ nhiên là tôi chắc."
"Thế thì hãy gọi cho anh ta đi,"
Kate cảm giác như trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ và trí óc cô đang long ra. "Anh có mảy may nghĩ rằng nếu tôi biết cách liên lạc với anh ấy... và nếu anh ấy thực sự nhận cuộc gọi của tôi... thì anh ấy sẽ tin lời tôi hay đến đây với khoản tiền chuộc không?"
"Cô còn lựa chọn nào khác không?'
"Đó không phải là lựa chọn. Thậm chí còn không có khả năng thành công nữa."
"Tôi nhắc lại, cô còn hy vọng nào khác trong việc thu xếp đủ số tiền chuộc không?"
Kate nhìn trừng trừng anh, hoàn toàn đông cứng người vì sợ hãi, đau đớn và bơ vơ. Một cách chậm chạp, nhận thức bắt đầu thấm dần vào cô rằng cô có thể hành động ngay bây giờ và bất cứ hành động nào – mặc cho vô ích hay không – đều là phương thức để hỗ trợ cho sự an toàn của Danny. Trong khoảng vài giây, ý thức trong cô bắt đầu chuyển sang quyết tâm, và cô tự ném mình vào một hành động tuyệt vọng. Nhanh chóng vòng qua ghế sofa, cô nhấc điện thoại, sau đó ngập ngừng nhìn sang Gray. "Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với anh ấy. Anh có biết không?"
"Tôi có nhiều địa chỉ và số điện thoại khác nhau của anh ta, nhưng phải mất vài giờ để lần được chỗ ở hiện thời. Anh ấy có nhiều bạn bè thân ở Chicago này – Matt Farrell và Meredith Bancroft. Matt Farrell điều hành Intercorp. Anh ta có thể dẫn chúng ta đi đúng hướng."
Kate cắn môi khi cô dò số của Intercorp. NGả người về phía trước, cô ghi nhanh dãy số vào một tờ ghi chú, sau đó đưa ống nghe cho Gray. "Tôi sẽ nói chuyện với anh ta, nhưng anh cần yêu cầu anh ta nhận cuộc gọi của tôi trước."
Anh gật đầu, quay số và ném cho cô một cái nhìn dò hỏi.
"Lần cuối gặp Mitchell," Kate giải thích cho thắc mắc không thành lời của anh, "Meredith đã ở bên cạnh và cô ấy đã nghe hết những điều mà anh ấy buộc tội tôi. Khi bước đi, cô ấy nhìn tôi như thể tôi không hề tồn tại vậy. Tin tôi đi, cô ấy đã kể cho chồng nghe tòan bộ câu chuyện, và Matt Farrell sẽ không muốn dành cho tôi bất kỳ thời gian nào trong ngày đâu."
"Tôi sẽ bảo anh ta nhận cuộc gọi của cô. Còn một điều nữa," anh nói thêm sau khi yêu cầu trực tổng đài của Intercorp nối máy vào văn phòng Matt Farrell. "Wyatt sẽ muốn bằng chứng Danny là con mình trước khi xuất ra mười triệu đô la. Tôi có mẫu DNA của Wyatt lưu trong hồ sơ, và chúng ta sẽ có DNA của Danny trong vài tiếng đồng hồ nữa. Nếu cô đảm bảo với tôi rằng Danny không thể là con của người khác, tôi sẽ cho xác minh 2 mẫu DNA ngay bây giờ, trong cuộc gọi này. Nếu xác minh là cô sai, tôi sẽ rút lại lời tuyên bố trước khi Wyatt chuyển tiền và nói với anh ta đây chỉ là một hiểu lầm."
"KHông có hiểu lầm nào hết!"
Anh gật đầu, sau đó nói vào ống nghe, "Tôi là Gray Elliot," anh bảo với thư ký của Matt Farrell, "Matt có ở đó không? Đây là trường hợp khẩn cấp."
Kate vô thức hít một hơi dài trong khoảng khắc ngắn ngủi trôi qua, và cô nghĩ đến Danny đang ở đâu đó ngoài kia với những kẻ xa lạ.
"Matt." Gray bất thần cất tiếng. "Tôi đang ở cùng Kate Donovan. Cậu con trai của cô ấy bị bắt cóc sáng nay. Anh sẽ nghe thấy lệnh báo động bất kể lúc nào nếu như anh mở đài hoặc ti vi lên. Kate cần nói chuyện với anh."
****
Cuối cùng, người đàn ông câm lặng ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng. "Tôi sẽ gọi cho anh ấy," và "sẽ chuyển lại lời nhắn của cô."
"Cám ơn anh," Kate yếu ớt nói. Cô sắp bỏ máy ra khỏi tai thì nghe thấy anh nói thêm. "Tôi rất lấy làm tiếc về con trai cô."
Câu nói ấy đập thẳng vào Kate khiến cho sự cầu xin chuyển thành cơn giận. "Danny không chỉ là con trai tôi, nó còn là con trai của Mitchell nữa."
"Tôi sẽ nhắc Mitchell về điều đó," anh ta cất lời trước sự sửng sốt của cô.
Ngồi sau bàn làm việc trước đây thuộc về bố cô, Kate ngẩng lên thoáng nhìn vào hai khuôn mặt hết sức nghiêm nghị của các thám tử và một nỗi sợ hãi chợt trỗi dậy, không giống bất cứ cảm giác gì mà cô từng trải qua trước đó, chậm chậm lan xuống tới tận chân cô."Danny?" cô thốt lên, vô thức gọi tên lý do khủng khiếp nhất cho cuộc viếng thăm của hai người. "Danny đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Molly đâu?"
"Danny đã bị bắt cóc trong công viên cách đây một giờ..."
"Ôi chúa ơi. Không. Làm ơn!" Cô khóc òa lên. "Không phải Danny. Làm ơn đừng là Danny!"
Phía bên kia sảnh, Marjorie lao ra khỏi ghế trước tiếng khóc đau đớn của Kate, và bà đâm bổ vào Drew Garetti, người đã chạy hộc tốc xuống nhà từ một hướng khác.
"Molly đâu rồi?" Kate hỏi với tông giọng vút cao cuồng loạn. "Bà ấy có ở với Danny không? Nó sẽ không sợ nếu ..."
"Bà Miles bị những kẻ bắt cóc đánh bất tỉnh trong công viên," Thám tử MacNeil lên tiếng. "nhưng bà ấy đã tỉnh lại và cố gắng thu hút sự chú ý và trợ giúp từ những người khác. Bà ấy được xe cứu thương chuyển tới Bệnh viện đa khoa Parkston để kiểm tra phần tổn thương ở não. Tuy nhiên, bà ấy có thể mô tả khá chi tiết người phụ nữ trẻ mà chúng tôi nghĩ là một phần của vụ bắt cóc này."
Trong tâm trí cô, Kate đang gào thét vì nỗi sợ hãi đau đớn, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là đứng ì ra đó với hai đầu gối va vào nhau và một cơ thể run rẩy quá mức đến nỗi cô phải vòng cả hai tay ôm lấy người, cố giữ thân hình đứng yên. Thám tử MacNeil tiếp tục giọng nói bình tĩnh, quả quyết của mình. "Chúng tôi có cơ hội đưa Danny trở lại an toàn, nhưng chúng tôi cần tiến hành thật nhanh, và cần đến sự trợ giúp của cô."
Kate gật mạnh đầu, hai hàm răng của cô đánh vào nhau lập cập. Cô hỏi, "Các ông cần gì?"
"Chúng tôi sẽ phát lệnh báo động ngay tức thì. Vì thế, chúng tôi cần một tấm hình gần đây nhất của Danny, mô tả quần áo, độ tuổi, cân nặng và cả chiều cao nữa."
Kate cầm lên bức ảnh lồng trong khung của Danny từ trên bàn cô, chuẩn bị đưa nó cho Thám tử MacNeil, sau đó lại giật về, áp chặt lên trái tim mình và vòng hai cánh tay ôm lấy nó. "Con tôi," giọng cô thì thầm vỡ vụn. "Con tôi!"
"Tôi sẽ lấy một bức ảnh trên lầu." Marjorie tình nguyện, bà đã dợm bước đi.
"Hãy cố giữ bình tĩnh trong vài phút tiếp theo để chúng tôi phát lệnh báo động." MacNeil lên tiếng, "Chúng tôi cần thông tin chiều cao và cân nặng của Danny."
Kate dồn hết can đảm của mình để thực hiện yêu cầu của anh và quay lại máy tính để tìm số điện thoại vị bác sĩ nhi của Danny trên sổ liên lạc điện tử. "Danny mới đến chỗ bác sĩ của nó kiểm tra." Cô lập bập. "Ông ấy sẽ biết rõ chiều cao và cân nặng của Danny."
"Cậu bé đang mặc gì?" Thám tử Childress hỏi từ phía sau cô, cuốn sổ ghi chép và chiếc bút chì của ông đã sẵn sàng.
Kate liếc qua vai mình. Kate để ý thấy Childress già hơn MacNeil, và không giỏi lắm trong việc giả đò như mọi chuyện đều sẽ thuận lợi. "Danny mặc một chiếc áo phông màu đỏ và áo khoác vải bông chéo..." Một hình dung Danny cười rạng rỡ với cô trong bộ quần áo chỉ mới một lúc trước đã đập tan tành cái barie mong manh của tinh thần tự chủ còn sót lại, và cô bắt đầu òa lên nức nở trong lúc cố tìm ra số vị bác sĩ kia. "Tôi không thể..."
"Tôi sẽ tìm giùm cô, Kate." Drew thốt lên, chen qua hai thám tử và vòng qua bàn. Tôi sẽ tìm cái tên gì đây?"
Khi Kate đọc ra, anh ta tìm được dãy số, nhấn số giùm cô và giải thích ngắn gọn tình hình cho nhân viên lễ tân. Hai phút sau đó, anh dập máy và đưa cho các thám tử thông tin.
Di động của MacNeil đổ chuông, và Gray Elliot sải bước qua các thám tử trong lúc Childress còn đang mải ghi chép các dữ liệu Drew vừa đưa.
"Kate, bình tĩnh nào," Gray nói, vòng tay ôm lấy đôi vai run rẩy của cô. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Cô có những thám tử giỏi nhất Hạt County này nhận nhiệm vụ, và lực lượng đặc nhiệm đã sẵn sàng rồi. Có nơi nào khác chúng ta ngồi được không?
"Trên lầu," Kate trả lời, và dẫn đường lên cầu thang vào khu phòng khách rộng rãi nơi Danny và Molly cùng cô chơi đùa và xem ti vi bất kể khi nào Kate lên đây trong suốt khoảng thời gian làm việc.
MacNeil dừng lại ở cửa ra vào, vẫn đang trao đổi qua điện thoại. Khi anh ta cắt máy, ánh mắt hướng về Gray và nói với giọng như nhẹ nhõm. "Có một mảnh giấy đòi tiền chuộc. Các hộ lý đã tìm thấy nó nhét vào áo của Molly Miles. Những kẻ bắt cóc cho biết chúng sẽ liên lạc vào lúc 8 giờ tối nay với lời chỉ dẫn."
Kate ngồi bệt xuống ghế sofa, mặc cho cuộc hội thoại cuốn đi xung quanh cô, lờ mờ nhận thức được sự việc đã lan xuống dưới lầu và cửa ra vào đang đầy tràn những khuôn mặt lo lắng chen chúc nhau.
"Tuyệt vời," Gray thốt lên.
"Tuyệt?" Kate tê liệt lặp lại, nhưng tràn đầy hy vọng, vật lộn để hiểu ra.
"Vụ bắt cóc đòi tiền chuộc có kết quả tốt hơn nhiều những dạng lạm dụng trẻ em khác." Gray bảo cô, và quay mắt phía MacNeil. "Có gì đáng kể về mảnh giấy đòi tiền chuộc không?"
"Không có gì rõ ràng, nhưng tôi đã gửi một cảnh sát đến đó tìm hiểu và nhanh chóng chuyển về tòa. Những gì tôi biết được thời điểm này là nó được in ra từ một máy tính trên tờ giấy trắng tinh." Anh liếc sang Childress, "Khẩn trương phát lệnh báo động. " Còn với Marjorie, anh ra lệnh, "Hãy đưa bức ảnh cho Thám tử Childress."
Marjorie bàn giao lại, chà hai lòng bàn tay vào mặt váy, và xoay gót chân thẳng tiến về phía bếp ăn. "Tôi sẽ pha cà phê cho mọi người."
"Ý kiến hay," Gray nói, sau đó liếc mắt trao đổi với MacNeil, người đi theo và ngăn bà lại ở gần lối đi vào bếp.
Ngồi trên ghế sofa, Kate quan sát Majorie gật đầu đáp trả điều MacNeil vừa nói, sau đó bà hỏi anh ta, câu trả lời của anh khiến bà phải đưa tay lên che miệng như thể sắp òa lên khóc. "Chuyện gì vậy?" Kate hét lên, nhổm người trên ghế khi Majorie chạy về phòng ngủ của Danny.
Gray đặt tay lên cánh tay cô và giữ cô lại. "Chúng tôi cần lấy mẫu AND của Danny từ lược hoặc bàn chải đánh răng của cậu bé."
"Tại sao?" Kate thắc mắc, không hiểu được rõ ràng như Marjorie.
"Sau khi lệnh báo động phát ra, chúng tôi sẽ nhận các cuộc gọi từ khắp cả nước ề những đứa trẻ có miêu tả giống Danny. Chúng ta có thể tránh những báo động giả nếu như biết được mẫu DNA của Danny để gửi cho các nhà chức trách địa phương nhận dạng."
Trong thâm tâm, Kate biết một lý do khác nữa, ngoài lý do cảnh sát muốn một mẫu DNA của Danny để so sánh với những đứa trẻ khỏe mạnh được tìm ra và loại trừ đi, , nhưng trí óc cô từ chối theo lối mòn khiếp đảm này. Câu nói tiếp sau đó của Gray kéo cô ra khỏi nỗi mơ hồ.
"Số tiền chuộc mà bọn bắt cóc đòi là 10 triệu đô la, có sẵn vào lúc 9 giờ tối nay."
Há hốc miệng nhìn anh vẻ không thể nào tin nổi, Kate thều thào," Mười triệu đô la? Nhưng tôi không có nổi số tiền lớn thế. Tôi có thể thu xếp 2 triệu nếu như họ cho tôi thêm chút thời gian để thu xếp các khoản vay mượn và...."
"Bọn bắt cóc sẽ không cho cô thời gian đâu."
Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng Kate, cô đứng dậy nhào vào phòng tắm.
Gray quan sát cô trở lại ghế sofa vài phút sau đó, khuôn mặt cô trắng bệnh như màu phấn, đôi tay ôm quanh bụng. Đứng ở giữa căn phòng, cô dừng lại và nhìn quanh quất. "Tôi vẫn mong Danny lao ra từ bếp hoặc là từ phòng ngủ của nó," cô thì thầm, nhìn lên Gray, đôi mắt xanh của cô mọng nước. "Tôi muốn con tôi. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của nó. Anh phải h... hứa sẽ đưa nó trở về. Làm ơn, hứa với tôi đi."
"Hãy nói đến khỏan tiền chuộc..."
"Tôi không có!" cô khóc òa lên. "Anh không nghe tôi nói gì sao? Tôi không thể thu xếp 10 triệu đô. Hai triệu cũng còn không chắc nữa, nhưng tôi sẽ cố." Bỗng nhiên cô trở nên vội vã đến cuồng loạn, hấp tấp lao đến bàn điện thoại. "Tôi sẽ gọi cho ngân hàng..."
"Không, cô sẽ không," Gray cộc lốc. "Cô sẽ gọi cho bố của Danny."
Cô nhăn trán như thể không biết anh đang nói về việc gì.
"Cô có chắc Mitchell Wyatt là bố của Danny không?"
"Tôi có chắc không ư..." Miệng cô há to, rồi cô nhìn trừng trừng vào anh qua làn nước mắt. "Dĩ nhiên là tôi chắc."
"Thế thì hãy gọi cho anh ta đi,"
Kate cảm giác như trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ và trí óc cô đang long ra. "Anh có mảy may nghĩ rằng nếu tôi biết cách liên lạc với anh ấy... và nếu anh ấy thực sự nhận cuộc gọi của tôi... thì anh ấy sẽ tin lời tôi hay đến đây với khoản tiền chuộc không?"
"Cô còn lựa chọn nào khác không?'
"Đó không phải là lựa chọn. Thậm chí còn không có khả năng thành công nữa."
"Tôi nhắc lại, cô còn hy vọng nào khác trong việc thu xếp đủ số tiền chuộc không?"
Kate nhìn trừng trừng anh, hoàn toàn đông cứng người vì sợ hãi, đau đớn và bơ vơ. Một cách chậm chạp, nhận thức bắt đầu thấm dần vào cô rằng cô có thể hành động ngay bây giờ và bất cứ hành động nào – mặc cho vô ích hay không – đều là phương thức để hỗ trợ cho sự an toàn của Danny. Trong khoảng vài giây, ý thức trong cô bắt đầu chuyển sang quyết tâm, và cô tự ném mình vào một hành động tuyệt vọng. Nhanh chóng vòng qua ghế sofa, cô nhấc điện thoại, sau đó ngập ngừng nhìn sang Gray. "Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với anh ấy. Anh có biết không?"
"Tôi có nhiều địa chỉ và số điện thoại khác nhau của anh ta, nhưng phải mất vài giờ để lần được chỗ ở hiện thời. Anh ấy có nhiều bạn bè thân ở Chicago này – Matt Farrell và Meredith Bancroft. Matt Farrell điều hành Intercorp. Anh ta có thể dẫn chúng ta đi đúng hướng."
Kate cắn môi khi cô dò số của Intercorp. NGả người về phía trước, cô ghi nhanh dãy số vào một tờ ghi chú, sau đó đưa ống nghe cho Gray. "Tôi sẽ nói chuyện với anh ta, nhưng anh cần yêu cầu anh ta nhận cuộc gọi của tôi trước."
Anh gật đầu, quay số và ném cho cô một cái nhìn dò hỏi.
"Lần cuối gặp Mitchell," Kate giải thích cho thắc mắc không thành lời của anh, "Meredith đã ở bên cạnh và cô ấy đã nghe hết những điều mà anh ấy buộc tội tôi. Khi bước đi, cô ấy nhìn tôi như thể tôi không hề tồn tại vậy. Tin tôi đi, cô ấy đã kể cho chồng nghe tòan bộ câu chuyện, và Matt Farrell sẽ không muốn dành cho tôi bất kỳ thời gian nào trong ngày đâu."
"Tôi sẽ bảo anh ta nhận cuộc gọi của cô. Còn một điều nữa," anh nói thêm sau khi yêu cầu trực tổng đài của Intercorp nối máy vào văn phòng Matt Farrell. "Wyatt sẽ muốn bằng chứng Danny là con mình trước khi xuất ra mười triệu đô la. Tôi có mẫu DNA của Wyatt lưu trong hồ sơ, và chúng ta sẽ có DNA của Danny trong vài tiếng đồng hồ nữa. Nếu cô đảm bảo với tôi rằng Danny không thể là con của người khác, tôi sẽ cho xác minh 2 mẫu DNA ngay bây giờ, trong cuộc gọi này. Nếu xác minh là cô sai, tôi sẽ rút lại lời tuyên bố trước khi Wyatt chuyển tiền và nói với anh ta đây chỉ là một hiểu lầm."
"KHông có hiểu lầm nào hết!"
Anh gật đầu, sau đó nói vào ống nghe, "Tôi là Gray Elliot," anh bảo với thư ký của Matt Farrell, "Matt có ở đó không? Đây là trường hợp khẩn cấp."
Kate vô thức hít một hơi dài trong khoảng khắc ngắn ngủi trôi qua, và cô nghĩ đến Danny đang ở đâu đó ngoài kia với những kẻ xa lạ.
"Matt." Gray bất thần cất tiếng. "Tôi đang ở cùng Kate Donovan. Cậu con trai của cô ấy bị bắt cóc sáng nay. Anh sẽ nghe thấy lệnh báo động bất kể lúc nào nếu như anh mở đài hoặc ti vi lên. Kate cần nói chuyện với anh."
****
Cuối cùng, người đàn ông câm lặng ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng. "Tôi sẽ gọi cho anh ấy," và "sẽ chuyển lại lời nhắn của cô."
"Cám ơn anh," Kate yếu ớt nói. Cô sắp bỏ máy ra khỏi tai thì nghe thấy anh nói thêm. "Tôi rất lấy làm tiếc về con trai cô."
Câu nói ấy đập thẳng vào Kate khiến cho sự cầu xin chuyển thành cơn giận. "Danny không chỉ là con trai tôi, nó còn là con trai của Mitchell nữa."
"Tôi sẽ nhắc Mitchell về điều đó," anh ta cất lời trước sự sửng sốt của cô.
Tác giả :
Judith McNaught