Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)
Chương 29
Đến 5:30, dòng du khách lũ lượt đổ về trên những con đường quanh Bến Captain Hodges đang nhanh chóng giảm đi. Những hành khách lên tàu, tay xách những chiếc túi nặng trĩu hàng miễn thuế, đang túm tụm quay lên tàu cho chuyến hành trình khứ hồi, những du khách lưu trú trên đảo đang trở lại khách sạn để nghỉ ngơi trước một đêm dài dành cho bữa tối, cờ bạc và các hộp đêm giải trí.
Trong chiếc xe đã tắt máy đậu bên vỉa hè, MacNeil điện thoại cho Gray Elliot để báo cáo một lần nữa về vị trí của Wyatt. "Wyatt vẫn còn quanh quẩn ở bến tàu," MacNeil lên tiếng."Đó là tin xấu. Tin tốt là, tôi vừa bắt liên lạc với người của ta ở sân bay. Anh ta nói phi cơ của Wyatt đang chuẩn bị ở nhà chờ, đổ đầy nhiên liệu và sẵn sàng lên đường. Đội phi công của anh ta đang uống cà phê chờ trong sảnh . Hẳn anh ta đang chuẩn bị rời đi sớm thôi."
"Được rồi, giữ liên lạc nhé," Gray đáp lại. "Interpol đã vào cuộc, sắp sửa tiến hành rà soát đồng thời toàn bộ các căn hộ của anh ta ở Châu Âu, nhưng tôi không thể để họ làm thế cho đến khi máy bay của Wyatt cất cánh được. Ngoài ra, có nguy cơ gác cổng hay nhân viên sẽ điện thoại cho anh ta, và anh ta sẽ phát hiện ra mình chính là đối tượng điều tra của chúng ta. Trên máy bay có hệ thống điện thoại riêng, nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ để số lại cho người nhà hay cấp dưới."
"Tôi sẽ liên lạc với anh ngay khi anh ta rời khỏi đây." Mac Neil lên tiếng.
Khi MacNeil tắt di động, Childress nâng tay lia camera chĩa vào hướng Wyatt đang đứng. "Thằng cha này là một thỏi nam châm hút đàn bà con gái vào với hắn." Childress nhận xét hơi chút đăm chiêu, con mắt đang dán chặt vào ống kính máy quay hình ảnh cô gái tóc vàng bước vào trong tầm ngắm.
"Xin lỗi", giọng phụ nữ cất lên, "Vui lòng cho tôi biết mấy giờ rồi?"
"Năm rưỡi," Mitchell đáp lại mà không thèm liếc mắt tới cô gái hay đồng hồ. Anh vừa mới xem thời gian xong, và chú tâm của anh giờ dán chặt vào chiếc thuyền mới vừa xuất hiện ở phía ngoài khơi xa kia.
Khi chiếc tàu tiến tới gần hơn, nó xuất hiện ở phía mạn phải và di chuyển với tốc độ vừa phải song song với một chiếc tàu du lịch khác. Đường bờ biển St.Maarten được đánh dấu với các bến du thuyền và bến cảng, tuy nhiên, hầu hết các tàu ngày từ ngoài khơi đã xuất hiện ngay trong tầm mắt của anh đầu tiên, vì thế Mitchell theo dõi chặt chẽ với sự mong đợi của mình. Một vài phút sau, con tàu vẫn chéo hướng thẳng về Bến captain Hodges, còn mạch đập của Mitchell đã bắt đầu phập phồng tăng nhanh, trong lúc cái nhìn chăm chú của anh gắn chặt vào con tàu, nhất định không quay đi chỗ khác.
Con tàu đến gần hơn, hình bóng nó lớn dần, và Mitchell bắt đầu tìm kiếm một cái bóng thoáng qua của mái tóc đỏ rực rỡ giữa đám khách nhốn nháo trên boong tàu. Một vài phút sau, chiếc Island Sun đã cập bến và hành khách cuối cùng cũng đã bước qua anh. Mitchell quay trở lại vị trí cũ của mình ở bên chân cầu và dõi mắt ra khơi xa tìm những dấu hiệu của một chiếc tàu du lịch nội địa khác. Rõ ràng chuyến bay của gã bạn trai kia đã bị hoãn lại, và hắn ta tới muộn một hay hai tiếng đồng hồ gì đó, và cũng làm Kate muộn theo.
Nhẹ mỉm cười, anh lấy làm lạ, nhưng một lần nữa, rằng không phải anh cũng không phải Kate đã nghĩ đến việc trao đổi số điện thoại di động cho nhau. Trong những giờ trước khi cô rời khỏi sáng nay, họ đã chia sẻ khoảng khắc mặt trời mọc, tiếng cười, những câu chuyện rời rạc, những nụ hôn dài sâu lắng, và một cuộc ân ái thỏa mãn sâu sắc gần như kích động nhất trong đời anh. Họ đã không, tuy thế, trao đổi số điện thoại cho nhau – về phần anh thì không có gì đáng ngạc nhiên, Mitchell khô khan nghĩ, vì anh đã mất khả năng và lý trí để có thể tập trung vào bất cứ cái gì khác mỗi khi cô ở gần.
Sau hai mươi phút và thêm một chiếc tàu cập cảng, Mitchell không còn cười được nữa. Mặt trời bắt đầu lặn, và khi bầu trời tối dần, tâm trí anh bắt đầu mường tượng ra những hình ảnh không thể nào chịu nổi về Kate đang ngồi co rúm trong góc nhà trước gã bạn trai đang nổi khùng hoặc nằm lẻ loi trong căn biệt thự, bị thương hay thậm chí còn tệ hơn thế.
Một khi những khả năng đó nảy ra trong đầu anh, anh bất lực khó thể nào bỏ qua. Anh rút di động ra khỏi túi, và sau khi chuyển qua tận hai tổng đài viên, cuối cùng anh cũng có thể nối máy đến Khách sạn Island Club. Giây phút cuối cùng, anh chợt nhớ là Maurine hiện đang vắng mặt, anh liền yêu cầu nói chuyện với bất kỳ ai có trách nhiệm ở đó. Một giọng đàn ông nghe máy, xác nhận là "Ngài Orly," và hỏi anh ta có giúp ích được gì cho anh không.
"Tôi là Mitchell Wyatt," Mitchell đáp lại, cố giữ cho giọng mình bớt tỏ ra lo lắng hơn. "Cô Donovan, ở căn biệt thự số 6, trước đó cảm thấy mệt, cô ấy giờ không nghe điện thoại. Vui lòng gửi người xuống kiểm tra trong lúc tôi giữ máy."
"Cô Donovan?" Ngài Orly nhắc lại. "Căn biệt thự số 6 ư? Ông có chắc không?"
"Rất chắc chắn," Mitchell vội vàng . "Hãy gửi người xuống đó ngay bây giờ."
"Tôi rất vui lòng được làm nguôi đi nỗi lo lắng của ông, thưa ông Wyatt," Orly hào hứng đáp lại sau một khắc. "Điện thoại ở căn biệt thự số 6 hiện không nghe được vì căn biệt thự đó trống."
"Ý anh nó không có người ở là sao?"
"Ý tôi là vị khách ở căn biệt thự số 6 đã làm thủ tục trả phòng vào lúc 3 giờ chiều nay. Có gì..."
Mitchell tắt phụp di động ngay giữa câu nói nửa chừng của Orly, nhưng trí óc anh từ chối xử lý những tác động của những gì anh vừa nghe. Chết lặng đầy hoài nghi, anh đứng bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía đường chân trời, chiếc di động lỏng lẽo giữ trong lòng bàn tay.
Kể từ khi Kate vẫy tay chào tạm biệt anh sáng nay chưa một lần nào anh tỏ ra băn khoăn rằng cô sẽ bỏ anh đứng đó nơi cầu cảng này. Cô đã yêu anh, và anh cũng yêu cô. Những tình cảm của hai người bọn họ dành cho nhau đang trở nên sâu sắc hơn qua từng giờ họ bên nhau. Đúng là như thế, và Kate đã nhận ra điều đó trước cả anh. Kate muốn có điều kì diệu, và họ đã có nó qua cái tình cảm dạt dào không thể nào tin nổi ấy. Cô không cảm nhận được điều đó với gã bạn trai kia. Cô sẽ không bao giờ bỏ đi khỏi Island Clun và quay trở về với anh ta.
Câu trả lời rõ ràng là rằng gã bạn trai kia đã trả phòng và trở về nhà một mình. Kate có thể đang trên đường đến với Mitchell ngay bây giờ, háo hức mong đợi được gặp anh với một nụ hôn cũng như anh muốn trở về với cô vậy. Có một cách để tìm ra.... Chầm chậm, Mitchell rút ví và lục lọi tìm mảnh giấy mà anh đã nhét vào ngày hôm qua có ghi địa chỉ của bị bác sĩ thú ý và số điện thoại của anh ta trên đó. Nhìn vào mảnh giấy, anh bật di động bằng ngón tay cái, tim anh bắt đầu đập thình thịch vì sợ hãi.
"Đây là Mitchell Wyatt," anh giới thiệu mình với vị bác sĩ kia khi anh ta nhấc máy. "Tôi đang băn khoăn không biết liệu Cô Donovan đã đến đón Max chưa."
"Cô ấy đến rồi. Cô ấy đón nó đi vài giờ trước, và nó rất vui được gặp cô ấy. Tôi đã chuẩn bị toàn bộ giấy tờ cần thiết để cô ấy mang nó về Mỹ."
"Tốt..." Mitchell thốt lên, lồng ngực anh đau thắt lại trong nỗi hoài nghi đau đớn. "Cô ấy có đưa ai đi cùng để hỗ trợ không?"
"Có, một người đàn ông rất lịch thiệp."
****
Đứng bên cạnh xe ô tô, Childress và MacNeil quan sát chiếc máy bay của Wyatt đang từ từ tiến ra khỏi nhà chờ. Vài phút sau, nó nâng độ cao và biến mất vào bóng đêm, cuối cùng trên bầu trời sự xuất hiện của nó chỉ là những chấm sáng nhỏ li ti.
Trong chiếc xe đã tắt máy đậu bên vỉa hè, MacNeil điện thoại cho Gray Elliot để báo cáo một lần nữa về vị trí của Wyatt. "Wyatt vẫn còn quanh quẩn ở bến tàu," MacNeil lên tiếng."Đó là tin xấu. Tin tốt là, tôi vừa bắt liên lạc với người của ta ở sân bay. Anh ta nói phi cơ của Wyatt đang chuẩn bị ở nhà chờ, đổ đầy nhiên liệu và sẵn sàng lên đường. Đội phi công của anh ta đang uống cà phê chờ trong sảnh . Hẳn anh ta đang chuẩn bị rời đi sớm thôi."
"Được rồi, giữ liên lạc nhé," Gray đáp lại. "Interpol đã vào cuộc, sắp sửa tiến hành rà soát đồng thời toàn bộ các căn hộ của anh ta ở Châu Âu, nhưng tôi không thể để họ làm thế cho đến khi máy bay của Wyatt cất cánh được. Ngoài ra, có nguy cơ gác cổng hay nhân viên sẽ điện thoại cho anh ta, và anh ta sẽ phát hiện ra mình chính là đối tượng điều tra của chúng ta. Trên máy bay có hệ thống điện thoại riêng, nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ để số lại cho người nhà hay cấp dưới."
"Tôi sẽ liên lạc với anh ngay khi anh ta rời khỏi đây." Mac Neil lên tiếng.
Khi MacNeil tắt di động, Childress nâng tay lia camera chĩa vào hướng Wyatt đang đứng. "Thằng cha này là một thỏi nam châm hút đàn bà con gái vào với hắn." Childress nhận xét hơi chút đăm chiêu, con mắt đang dán chặt vào ống kính máy quay hình ảnh cô gái tóc vàng bước vào trong tầm ngắm.
"Xin lỗi", giọng phụ nữ cất lên, "Vui lòng cho tôi biết mấy giờ rồi?"
"Năm rưỡi," Mitchell đáp lại mà không thèm liếc mắt tới cô gái hay đồng hồ. Anh vừa mới xem thời gian xong, và chú tâm của anh giờ dán chặt vào chiếc thuyền mới vừa xuất hiện ở phía ngoài khơi xa kia.
Khi chiếc tàu tiến tới gần hơn, nó xuất hiện ở phía mạn phải và di chuyển với tốc độ vừa phải song song với một chiếc tàu du lịch khác. Đường bờ biển St.Maarten được đánh dấu với các bến du thuyền và bến cảng, tuy nhiên, hầu hết các tàu ngày từ ngoài khơi đã xuất hiện ngay trong tầm mắt của anh đầu tiên, vì thế Mitchell theo dõi chặt chẽ với sự mong đợi của mình. Một vài phút sau, con tàu vẫn chéo hướng thẳng về Bến captain Hodges, còn mạch đập của Mitchell đã bắt đầu phập phồng tăng nhanh, trong lúc cái nhìn chăm chú của anh gắn chặt vào con tàu, nhất định không quay đi chỗ khác.
Con tàu đến gần hơn, hình bóng nó lớn dần, và Mitchell bắt đầu tìm kiếm một cái bóng thoáng qua của mái tóc đỏ rực rỡ giữa đám khách nhốn nháo trên boong tàu. Một vài phút sau, chiếc Island Sun đã cập bến và hành khách cuối cùng cũng đã bước qua anh. Mitchell quay trở lại vị trí cũ của mình ở bên chân cầu và dõi mắt ra khơi xa tìm những dấu hiệu của một chiếc tàu du lịch nội địa khác. Rõ ràng chuyến bay của gã bạn trai kia đã bị hoãn lại, và hắn ta tới muộn một hay hai tiếng đồng hồ gì đó, và cũng làm Kate muộn theo.
Nhẹ mỉm cười, anh lấy làm lạ, nhưng một lần nữa, rằng không phải anh cũng không phải Kate đã nghĩ đến việc trao đổi số điện thoại di động cho nhau. Trong những giờ trước khi cô rời khỏi sáng nay, họ đã chia sẻ khoảng khắc mặt trời mọc, tiếng cười, những câu chuyện rời rạc, những nụ hôn dài sâu lắng, và một cuộc ân ái thỏa mãn sâu sắc gần như kích động nhất trong đời anh. Họ đã không, tuy thế, trao đổi số điện thoại cho nhau – về phần anh thì không có gì đáng ngạc nhiên, Mitchell khô khan nghĩ, vì anh đã mất khả năng và lý trí để có thể tập trung vào bất cứ cái gì khác mỗi khi cô ở gần.
Sau hai mươi phút và thêm một chiếc tàu cập cảng, Mitchell không còn cười được nữa. Mặt trời bắt đầu lặn, và khi bầu trời tối dần, tâm trí anh bắt đầu mường tượng ra những hình ảnh không thể nào chịu nổi về Kate đang ngồi co rúm trong góc nhà trước gã bạn trai đang nổi khùng hoặc nằm lẻ loi trong căn biệt thự, bị thương hay thậm chí còn tệ hơn thế.
Một khi những khả năng đó nảy ra trong đầu anh, anh bất lực khó thể nào bỏ qua. Anh rút di động ra khỏi túi, và sau khi chuyển qua tận hai tổng đài viên, cuối cùng anh cũng có thể nối máy đến Khách sạn Island Club. Giây phút cuối cùng, anh chợt nhớ là Maurine hiện đang vắng mặt, anh liền yêu cầu nói chuyện với bất kỳ ai có trách nhiệm ở đó. Một giọng đàn ông nghe máy, xác nhận là "Ngài Orly," và hỏi anh ta có giúp ích được gì cho anh không.
"Tôi là Mitchell Wyatt," Mitchell đáp lại, cố giữ cho giọng mình bớt tỏ ra lo lắng hơn. "Cô Donovan, ở căn biệt thự số 6, trước đó cảm thấy mệt, cô ấy giờ không nghe điện thoại. Vui lòng gửi người xuống kiểm tra trong lúc tôi giữ máy."
"Cô Donovan?" Ngài Orly nhắc lại. "Căn biệt thự số 6 ư? Ông có chắc không?"
"Rất chắc chắn," Mitchell vội vàng . "Hãy gửi người xuống đó ngay bây giờ."
"Tôi rất vui lòng được làm nguôi đi nỗi lo lắng của ông, thưa ông Wyatt," Orly hào hứng đáp lại sau một khắc. "Điện thoại ở căn biệt thự số 6 hiện không nghe được vì căn biệt thự đó trống."
"Ý anh nó không có người ở là sao?"
"Ý tôi là vị khách ở căn biệt thự số 6 đã làm thủ tục trả phòng vào lúc 3 giờ chiều nay. Có gì..."
Mitchell tắt phụp di động ngay giữa câu nói nửa chừng của Orly, nhưng trí óc anh từ chối xử lý những tác động của những gì anh vừa nghe. Chết lặng đầy hoài nghi, anh đứng bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía đường chân trời, chiếc di động lỏng lẽo giữ trong lòng bàn tay.
Kể từ khi Kate vẫy tay chào tạm biệt anh sáng nay chưa một lần nào anh tỏ ra băn khoăn rằng cô sẽ bỏ anh đứng đó nơi cầu cảng này. Cô đã yêu anh, và anh cũng yêu cô. Những tình cảm của hai người bọn họ dành cho nhau đang trở nên sâu sắc hơn qua từng giờ họ bên nhau. Đúng là như thế, và Kate đã nhận ra điều đó trước cả anh. Kate muốn có điều kì diệu, và họ đã có nó qua cái tình cảm dạt dào không thể nào tin nổi ấy. Cô không cảm nhận được điều đó với gã bạn trai kia. Cô sẽ không bao giờ bỏ đi khỏi Island Clun và quay trở về với anh ta.
Câu trả lời rõ ràng là rằng gã bạn trai kia đã trả phòng và trở về nhà một mình. Kate có thể đang trên đường đến với Mitchell ngay bây giờ, háo hức mong đợi được gặp anh với một nụ hôn cũng như anh muốn trở về với cô vậy. Có một cách để tìm ra.... Chầm chậm, Mitchell rút ví và lục lọi tìm mảnh giấy mà anh đã nhét vào ngày hôm qua có ghi địa chỉ của bị bác sĩ thú ý và số điện thoại của anh ta trên đó. Nhìn vào mảnh giấy, anh bật di động bằng ngón tay cái, tim anh bắt đầu đập thình thịch vì sợ hãi.
"Đây là Mitchell Wyatt," anh giới thiệu mình với vị bác sĩ kia khi anh ta nhấc máy. "Tôi đang băn khoăn không biết liệu Cô Donovan đã đến đón Max chưa."
"Cô ấy đến rồi. Cô ấy đón nó đi vài giờ trước, và nó rất vui được gặp cô ấy. Tôi đã chuẩn bị toàn bộ giấy tờ cần thiết để cô ấy mang nó về Mỹ."
"Tốt..." Mitchell thốt lên, lồng ngực anh đau thắt lại trong nỗi hoài nghi đau đớn. "Cô ấy có đưa ai đi cùng để hỗ trợ không?"
"Có, một người đàn ông rất lịch thiệp."
****
Đứng bên cạnh xe ô tô, Childress và MacNeil quan sát chiếc máy bay của Wyatt đang từ từ tiến ra khỏi nhà chờ. Vài phút sau, nó nâng độ cao và biến mất vào bóng đêm, cuối cùng trên bầu trời sự xuất hiện của nó chỉ là những chấm sáng nhỏ li ti.
Tác giả :
Judith McNaught