Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 15: Chân tướng
Edit: Cúc Koo
Beta: Đại tổng quản
Hai anh linh có thái độ hết sức thù địch với Tần Thất Bảo, thấy cô tới thì lập tức kêu "oe oe", "oa oa" rồi dè dặt núp sau lưng Trần Xu.
Tần Thất Bảo thử gọi vài tiếng nhưng hai anh linh kia lại không thèm để ý cô, thậm chí còn úp mặt vào khuỷu tay, co rúc cả mình lại.
"Hình như bọn nó không muốn để ý tôi."
Thiếu nữ quay lại nhìn về phía bác sĩ Phó, vẻ mặt vô tội, cô nhiều nhất chỉ có thể làm tới mức này, nếu mà tới gần thêm nữa thì sẽ sợ đến nỗi nói không ra lời.
"Thiên sư tỷ tỷ, để em tới thử chút xem."
Lưu Tiểu Vũ vẫn luôn đi theo sau lưng bọn họ ở xa xa, thấy Tần Thất Bảo bối rối nên nó giơ tay đứng ra nhận việc, bay ra sau lưng Trần Xu, lấy hai ngón tay chia ra chọt chọt vào hai con anh linh ở đằng sau.
"Ê a!"
Bị Lưu Tiểu Vũ chọt như thế, hai đứa nhóc kia lập tức quay lại, dữ dằn trừng nó, miệng còn "Ê a" kháng nghị.
"Dữ dằn cái gì hả?! Thiên sư tỷ tỷ muốn giải trừ chấp niệm cho hai đứa để hai đứa đi đầu thai, sao lại không biết điều như thế?!"
Tiểu quỷ thấy vậy trợn to mắt trừng lại, dùng hai tay xách chúng nó lên, vô cùng hung dữ hỏi, "Nói mau, sao tụi bây lại đi theo chị y tá này? Chị ấy hại tụi bây à?"
"Ê a... Mẹ ơi, cứu con mẹ ơi."
Một anh linh trong đó bị tiểu quỷ dọa cho khóc luôn, đạp cái chân nhỏ ngắn ngủn oa oa khóc lớn giữa không trung, còn một đứa khác thì vừa nức nở vừa lấy tay nhỏ khều lưng Trần Xu, cuối cùng cũng nói ra được chút tin tức có ích.
"Thì ra bọn nó biết nói nè!" Tần Thất Bảo nhìn hai anh linh bị Lưu Tiểu Vũ xách lên, cũng không còn sợ nữa tiến lên hai bước, kinh ngạc nói.
"Bọn nó vốn biết nói, chỉ là lúc nãy không muốn nói với chúng ta mà thôi." Tiểu quỷ ném một anh linh đang khóc không ngừng lên lưng Trần Xu, giữ con còn lại hỏi tiếp.
"Bọn nó nói gì vậy?" Phó Thành tò mò hỏi.
"Nói nói "mẹ ơi cứu con", hình như đang kêu cứu với chị Tiểu Trần." Tần Thất Bảo nghiêng đầu nghe cẩn thận một hồi, cuối cùng cũng nghe rõ anh linh kia nói gì.
"Bọn nó có thể nói chuyện, vậy tại sao lại không hiện hình luôn trước mặt Tiểu Trần?" Phó Thành nghe vậy càng thấy nghi ngờ.
Anh vốn cho là anh linh tới để hại người, nhưng không ngờ nó tới để cầu cứu với Tiểu Trần. Nếu đã cầu cứu thì sao lại kéo dài như vậy? Bọn nó bám theo Trần Xu thêm một ngày, tinh thần và tình trạng sức khỏe của cô ấy lại càng kém, vậy khả năng có thể giúp tụi nó càng thấp.
"Anh linh vừa sinh ra đã bị chết non, không có nhiều năng lượng, suy nghĩ lại rất ngây thơ, nếu mà không mở quỷ khiếu thì bọn nó sẽ không nói được, muốn hại người thì rất đơn giản, nhưng muốn nhờ người giúp thì phải đợi đến lúc bọn nó hấp thụ đủ âm khí mới có thể hiện hình."
Lưu Tiểu Vũ nghe Phó Thành hỏi và thấy Tần Thất Bảo cũng tò mò nhìn qua, biết cô mất trí nhớ nên không biết gì nữa, nó liền nghiêm túc phổ cập khoa học cho hai người.
"Lúc bọn nó ra vừa sinh ra Tiểu Trần đã từng ôm bọn nó, hơn nữa còn có vẻ thiện ý và yêu mến bọn nó nên mới xảy ra việc chúng tới cầu cứu cô ấy."
"Thì ra là vậy." Tần Thất Bảo chợt nói.
Tiếp đó cô trao đổi với tiểu quỷ bảo nó cứ giao tiếp với anh linh, hỏi rõ tình huống cụ thể rồi thuật lại cho bác sĩ Phó, vì so với Trần Xu nhất gan như cô thì để bác sĩ Phó cứu người còn đáng tin hơn chút.
"Không vấn đề gì, cứ để em!"
Biết được ý tưởng của Tần Thất Bảo, Lưu Tiểu Vũ lập tức kéo anh linh nhỏ vào trong góc để "Thẩm vấn". Hai con anh linh vốn đã bị nó hù sợ, lại còn bị tra hỏi như vậy nên đã khai hết tất cả, vừa khóc vừa hức hức nói cho nó chuyện đã xảy ra.
...
"Chú của bọn nó thật sự không phải con người nữa, không kém gì ba dượng em!"
Hỏi rõ chuyện đã xảy ra xong, tiểu quỷ thở hổn hển bay đến, thuật lại chuyện này cho mọi người nghe.
Thì ra hai anh linh này là con của Triệu Lỵ Hồng, vì sau khi sinh Triệu Lỵ Hồng tạm thời không thể trở về bệnh viện số ba nên nhờ người thân ở bệnh viện số hai chăm giúp, nhưng y tá vừa đi thì nhà chồng cô đã đem mẹ con ba người về.
Trước kia gia đình nhà chồng Triệu Lỵ Hồng ở trấn Yến Kinh, sau này mới chuyển ra ngoài, người trong nhà vẫn còn những quan niệm lạc hậu, ví dụ như chuyện chia tài sản nhưng không chia cho con gái, cũng vì điều này mà tối hôm đó em trai chồng cô đã mang hai đứa bé được ôm về nhà đi rồi lén lút giết chết bằng cách lấy gối đè cho tắt thở.
"Sao lại thế được? Chồng của chị Tiểu Hồng đâu? Sao hai đứa bé lại bị em chồng mang đi?" Tần Thất Bảo nghe vậy cảm thấy có chút không thể tin được.
Lúc trước nói chuyện ở phòng bệnh, chị Tiểu Hồng hay kể cho cô về chồng chị ấy, nói rằng chồng chị rất đẹp trai, cũng rất quan tâm chị ấy, đợi tới lúc sinh con thì mang ra ngoài cho anh ta, anh ta nhất định sẽ mang đứa bé đi, chờ chữa hết bệnh sẽ đến đón chị.
Nhưng bây giờ đứa bé đã bị người ta hại chết, anh ta lại ở đâu? Dựa vào lời tiểu quỷ thuật lại, tối hôm đó ở bệnh viện số hai, mãi cho đến khi Triệu Lỵ Hồng sinh xong thì chồng chị ấy cũng chưa từng xuất hiện!
Mà tên em chồng này cũng thật biến thái, hai đứa bé vừa mới ra đời, coi như sau này mẹ chồng của Triệu Lỵ Hồng có chia tài sản cho hai đứa con thì cũng sẽ chia cho con trai mình trước chứ không phải cháu trai, dù người này có tham lam thế nào đi nữa không nên chọn ra tay với hai đứa cháu còn chưa biết nói của mình!
"Thất, Thất Bảo, chồng của Triệu Lỵ Hồng đã mất vào nửa năm trước."
Trần Xu ngồi xổm ở bên cạnh nãy giờ nghe bọn họ nói lại không dám nói lời nào, nghe tới đó không nhịn được nói.
"Đã mất rồi? Sao có thể, chị Tiểu Hồng, chị ấy..." Tần Thất Bảo vội vàng phản bác.
"Triệu Lỵ Hồng là bệnh nhân, lúc trước cũng vì cô ấy không chấp nhận được sự thật chồng mình đã mất nên mới phát bệnh phải vào viện, cô ấy vẫn cho rằng chồng mình còn sống." Sắc mặt Trần Xu hơi khó coi, "Có phải cô ấy hay nói với cô là chồng cổ sẽ tới đón cô ấy không?"
"Đúng." Thiếu nữ nghe Trần Xu giải thích, mặt biến sắc, cuối cùng hơi xúc động gật gật đầu.
Thì ra bệnh của chị Tiểu Hồng vô cùng nghiêm trọng, nhìn chị ấy lúc thì tỉnh táo lúc thì ngờ nghệch thế, nhưng trên thực tế chị ấy vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, còn "lừa gạt" nhưng người không biết chuyện quanh mình.
"Bây giờ Triệu Lỵ Hồng đang ở đâu?" Phó Thành hỏi vào trọng điểm.
Chuyện này anh cũng không biết, anh chỉ mới chuyển tới từ bệnh viện số hai, rất nhiều chuyện trong viện đều không rõ, mà Triệu Lỵ Hồng còn là bệnh nhân ở tầng sáu không thuộc quyền quản lý của mình nên không đặc biệt tìm hiểu.
Chẳng qua bây giờ tình hình hơi nghiêm trọng, có một số việc anh cần phải hiểu rõ.
Dựa vào lời tiểu quỷ thuật lại, chú của hai đứa bé này là một tên biến thái, chỉ vì những thứ tài sản chưa biết kia mà đi giết hai đứa cháu mới ra đời, bây giờ mẹ của đứa bé rất có thể đã nằm trong tay hắn ta, nhất định phải tìm ra người.
"Ê a!" Hai anh linh nhỏ không dám nói chuyện với người tỏa ra kim quang này, thế là bò qua bên cạnh tiểu quỷ, lén lút nói địa chỉ cho nó biết.
"Thiên sư tỷ tỷ, hai tên nhóc này nói mẹ nó ở Tây Sơn! Mà thi thể của bọn nó cũng được chôn ở Tây Sơn!" Lưu Tiểu Vũ nhận được tin tức lập tức báo cho Tần Thất Bảo.
"Tây Sơn? Tây Sơn là ở đâu?" Tần Thất Bảo mặt mờ mịt nhìn hai người Phó Thành, từ khi cô mất trí nhớ tới giờ chưa từng ra khỏi bệnh viện, hoàn toàn không biết những địa danh bên ngoài.
"Ở Tây Sơn khắp nơi đều là phần mộ, khu nghĩa trang công cộng Yến Kinh Bình An cũng xây ở đây, bình thường người đi tảo mộ và nhân viên công tác sẽ lên núi, nên không có ai, là nơi thích hợp để gây án." Phó Thành giải thích nói.
"Phần mộ?!"
Tần Thất Bảo nghe vậy bất giác rùng mình một cái, duỗi tay nắm lấy cánh tay Phó Thành, run lẩy bẩy mở miệng nói, "Bác sĩ Phó, vậy chúng ta mau báo cảnh sát đi..."
Anh linh đi theo Trần Xu đã được mấy ngày, lúc bọn nó tới cầu cứu có nói chị Tiểu Hồng đã xảy ra chuyện vào tuần trước, lại kéo dài như vậy chắc chắn tình hình rất tồi tệ, nói không chừng người cũng sớm chết rồi!
Phó Thành nghe vậy lấy điện thoại ra bấm số 110, nhưng lại chần chừ không gọi, dường như đang nghĩ gì đó, thấy hơi rắc rối, "Bây giờ chúng ta báo cảnh sát nhưng không có chút chứng cứ gì, cảnh sát sẽ không rà soát núi."
"Vậy làm sao bây giờ?!" Mạng người quan trọng, nếu chị Tiểu Hồng vẫn chưa chết, vậy đi sớm một chút sẽ có thêm chút cơ hội.
"Tây Sơn lớn như vậy, cảnh sát tìm người ít nhất cũng phải một ngày, nếu có anh linh dẫn đường thì có thể tìm được người nhanh hơn, tôi thấy nên đánh cược một lần."
Phó Thành nghĩ nghĩ rồi gọi điện, sau khi kết nối thì nói với cảnh sát rằng mình nằm mơ thấy có hai đứa bé bị giết rồi chôn xác trong rừng cây ở cạnh nghĩa trang công cộng ở Tây Sơn.
Beta: Đại tổng quản
Hai anh linh có thái độ hết sức thù địch với Tần Thất Bảo, thấy cô tới thì lập tức kêu "oe oe", "oa oa" rồi dè dặt núp sau lưng Trần Xu.
Tần Thất Bảo thử gọi vài tiếng nhưng hai anh linh kia lại không thèm để ý cô, thậm chí còn úp mặt vào khuỷu tay, co rúc cả mình lại.
"Hình như bọn nó không muốn để ý tôi."
Thiếu nữ quay lại nhìn về phía bác sĩ Phó, vẻ mặt vô tội, cô nhiều nhất chỉ có thể làm tới mức này, nếu mà tới gần thêm nữa thì sẽ sợ đến nỗi nói không ra lời.
"Thiên sư tỷ tỷ, để em tới thử chút xem."
Lưu Tiểu Vũ vẫn luôn đi theo sau lưng bọn họ ở xa xa, thấy Tần Thất Bảo bối rối nên nó giơ tay đứng ra nhận việc, bay ra sau lưng Trần Xu, lấy hai ngón tay chia ra chọt chọt vào hai con anh linh ở đằng sau.
"Ê a!"
Bị Lưu Tiểu Vũ chọt như thế, hai đứa nhóc kia lập tức quay lại, dữ dằn trừng nó, miệng còn "Ê a" kháng nghị.
"Dữ dằn cái gì hả?! Thiên sư tỷ tỷ muốn giải trừ chấp niệm cho hai đứa để hai đứa đi đầu thai, sao lại không biết điều như thế?!"
Tiểu quỷ thấy vậy trợn to mắt trừng lại, dùng hai tay xách chúng nó lên, vô cùng hung dữ hỏi, "Nói mau, sao tụi bây lại đi theo chị y tá này? Chị ấy hại tụi bây à?"
"Ê a... Mẹ ơi, cứu con mẹ ơi."
Một anh linh trong đó bị tiểu quỷ dọa cho khóc luôn, đạp cái chân nhỏ ngắn ngủn oa oa khóc lớn giữa không trung, còn một đứa khác thì vừa nức nở vừa lấy tay nhỏ khều lưng Trần Xu, cuối cùng cũng nói ra được chút tin tức có ích.
"Thì ra bọn nó biết nói nè!" Tần Thất Bảo nhìn hai anh linh bị Lưu Tiểu Vũ xách lên, cũng không còn sợ nữa tiến lên hai bước, kinh ngạc nói.
"Bọn nó vốn biết nói, chỉ là lúc nãy không muốn nói với chúng ta mà thôi." Tiểu quỷ ném một anh linh đang khóc không ngừng lên lưng Trần Xu, giữ con còn lại hỏi tiếp.
"Bọn nó nói gì vậy?" Phó Thành tò mò hỏi.
"Nói nói "mẹ ơi cứu con", hình như đang kêu cứu với chị Tiểu Trần." Tần Thất Bảo nghiêng đầu nghe cẩn thận một hồi, cuối cùng cũng nghe rõ anh linh kia nói gì.
"Bọn nó có thể nói chuyện, vậy tại sao lại không hiện hình luôn trước mặt Tiểu Trần?" Phó Thành nghe vậy càng thấy nghi ngờ.
Anh vốn cho là anh linh tới để hại người, nhưng không ngờ nó tới để cầu cứu với Tiểu Trần. Nếu đã cầu cứu thì sao lại kéo dài như vậy? Bọn nó bám theo Trần Xu thêm một ngày, tinh thần và tình trạng sức khỏe của cô ấy lại càng kém, vậy khả năng có thể giúp tụi nó càng thấp.
"Anh linh vừa sinh ra đã bị chết non, không có nhiều năng lượng, suy nghĩ lại rất ngây thơ, nếu mà không mở quỷ khiếu thì bọn nó sẽ không nói được, muốn hại người thì rất đơn giản, nhưng muốn nhờ người giúp thì phải đợi đến lúc bọn nó hấp thụ đủ âm khí mới có thể hiện hình."
Lưu Tiểu Vũ nghe Phó Thành hỏi và thấy Tần Thất Bảo cũng tò mò nhìn qua, biết cô mất trí nhớ nên không biết gì nữa, nó liền nghiêm túc phổ cập khoa học cho hai người.
"Lúc bọn nó ra vừa sinh ra Tiểu Trần đã từng ôm bọn nó, hơn nữa còn có vẻ thiện ý và yêu mến bọn nó nên mới xảy ra việc chúng tới cầu cứu cô ấy."
"Thì ra là vậy." Tần Thất Bảo chợt nói.
Tiếp đó cô trao đổi với tiểu quỷ bảo nó cứ giao tiếp với anh linh, hỏi rõ tình huống cụ thể rồi thuật lại cho bác sĩ Phó, vì so với Trần Xu nhất gan như cô thì để bác sĩ Phó cứu người còn đáng tin hơn chút.
"Không vấn đề gì, cứ để em!"
Biết được ý tưởng của Tần Thất Bảo, Lưu Tiểu Vũ lập tức kéo anh linh nhỏ vào trong góc để "Thẩm vấn". Hai con anh linh vốn đã bị nó hù sợ, lại còn bị tra hỏi như vậy nên đã khai hết tất cả, vừa khóc vừa hức hức nói cho nó chuyện đã xảy ra.
...
"Chú của bọn nó thật sự không phải con người nữa, không kém gì ba dượng em!"
Hỏi rõ chuyện đã xảy ra xong, tiểu quỷ thở hổn hển bay đến, thuật lại chuyện này cho mọi người nghe.
Thì ra hai anh linh này là con của Triệu Lỵ Hồng, vì sau khi sinh Triệu Lỵ Hồng tạm thời không thể trở về bệnh viện số ba nên nhờ người thân ở bệnh viện số hai chăm giúp, nhưng y tá vừa đi thì nhà chồng cô đã đem mẹ con ba người về.
Trước kia gia đình nhà chồng Triệu Lỵ Hồng ở trấn Yến Kinh, sau này mới chuyển ra ngoài, người trong nhà vẫn còn những quan niệm lạc hậu, ví dụ như chuyện chia tài sản nhưng không chia cho con gái, cũng vì điều này mà tối hôm đó em trai chồng cô đã mang hai đứa bé được ôm về nhà đi rồi lén lút giết chết bằng cách lấy gối đè cho tắt thở.
"Sao lại thế được? Chồng của chị Tiểu Hồng đâu? Sao hai đứa bé lại bị em chồng mang đi?" Tần Thất Bảo nghe vậy cảm thấy có chút không thể tin được.
Lúc trước nói chuyện ở phòng bệnh, chị Tiểu Hồng hay kể cho cô về chồng chị ấy, nói rằng chồng chị rất đẹp trai, cũng rất quan tâm chị ấy, đợi tới lúc sinh con thì mang ra ngoài cho anh ta, anh ta nhất định sẽ mang đứa bé đi, chờ chữa hết bệnh sẽ đến đón chị.
Nhưng bây giờ đứa bé đã bị người ta hại chết, anh ta lại ở đâu? Dựa vào lời tiểu quỷ thuật lại, tối hôm đó ở bệnh viện số hai, mãi cho đến khi Triệu Lỵ Hồng sinh xong thì chồng chị ấy cũng chưa từng xuất hiện!
Mà tên em chồng này cũng thật biến thái, hai đứa bé vừa mới ra đời, coi như sau này mẹ chồng của Triệu Lỵ Hồng có chia tài sản cho hai đứa con thì cũng sẽ chia cho con trai mình trước chứ không phải cháu trai, dù người này có tham lam thế nào đi nữa không nên chọn ra tay với hai đứa cháu còn chưa biết nói của mình!
"Thất, Thất Bảo, chồng của Triệu Lỵ Hồng đã mất vào nửa năm trước."
Trần Xu ngồi xổm ở bên cạnh nãy giờ nghe bọn họ nói lại không dám nói lời nào, nghe tới đó không nhịn được nói.
"Đã mất rồi? Sao có thể, chị Tiểu Hồng, chị ấy..." Tần Thất Bảo vội vàng phản bác.
"Triệu Lỵ Hồng là bệnh nhân, lúc trước cũng vì cô ấy không chấp nhận được sự thật chồng mình đã mất nên mới phát bệnh phải vào viện, cô ấy vẫn cho rằng chồng mình còn sống." Sắc mặt Trần Xu hơi khó coi, "Có phải cô ấy hay nói với cô là chồng cổ sẽ tới đón cô ấy không?"
"Đúng." Thiếu nữ nghe Trần Xu giải thích, mặt biến sắc, cuối cùng hơi xúc động gật gật đầu.
Thì ra bệnh của chị Tiểu Hồng vô cùng nghiêm trọng, nhìn chị ấy lúc thì tỉnh táo lúc thì ngờ nghệch thế, nhưng trên thực tế chị ấy vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, còn "lừa gạt" nhưng người không biết chuyện quanh mình.
"Bây giờ Triệu Lỵ Hồng đang ở đâu?" Phó Thành hỏi vào trọng điểm.
Chuyện này anh cũng không biết, anh chỉ mới chuyển tới từ bệnh viện số hai, rất nhiều chuyện trong viện đều không rõ, mà Triệu Lỵ Hồng còn là bệnh nhân ở tầng sáu không thuộc quyền quản lý của mình nên không đặc biệt tìm hiểu.
Chẳng qua bây giờ tình hình hơi nghiêm trọng, có một số việc anh cần phải hiểu rõ.
Dựa vào lời tiểu quỷ thuật lại, chú của hai đứa bé này là một tên biến thái, chỉ vì những thứ tài sản chưa biết kia mà đi giết hai đứa cháu mới ra đời, bây giờ mẹ của đứa bé rất có thể đã nằm trong tay hắn ta, nhất định phải tìm ra người.
"Ê a!" Hai anh linh nhỏ không dám nói chuyện với người tỏa ra kim quang này, thế là bò qua bên cạnh tiểu quỷ, lén lút nói địa chỉ cho nó biết.
"Thiên sư tỷ tỷ, hai tên nhóc này nói mẹ nó ở Tây Sơn! Mà thi thể của bọn nó cũng được chôn ở Tây Sơn!" Lưu Tiểu Vũ nhận được tin tức lập tức báo cho Tần Thất Bảo.
"Tây Sơn? Tây Sơn là ở đâu?" Tần Thất Bảo mặt mờ mịt nhìn hai người Phó Thành, từ khi cô mất trí nhớ tới giờ chưa từng ra khỏi bệnh viện, hoàn toàn không biết những địa danh bên ngoài.
"Ở Tây Sơn khắp nơi đều là phần mộ, khu nghĩa trang công cộng Yến Kinh Bình An cũng xây ở đây, bình thường người đi tảo mộ và nhân viên công tác sẽ lên núi, nên không có ai, là nơi thích hợp để gây án." Phó Thành giải thích nói.
"Phần mộ?!"
Tần Thất Bảo nghe vậy bất giác rùng mình một cái, duỗi tay nắm lấy cánh tay Phó Thành, run lẩy bẩy mở miệng nói, "Bác sĩ Phó, vậy chúng ta mau báo cảnh sát đi..."
Anh linh đi theo Trần Xu đã được mấy ngày, lúc bọn nó tới cầu cứu có nói chị Tiểu Hồng đã xảy ra chuyện vào tuần trước, lại kéo dài như vậy chắc chắn tình hình rất tồi tệ, nói không chừng người cũng sớm chết rồi!
Phó Thành nghe vậy lấy điện thoại ra bấm số 110, nhưng lại chần chừ không gọi, dường như đang nghĩ gì đó, thấy hơi rắc rối, "Bây giờ chúng ta báo cảnh sát nhưng không có chút chứng cứ gì, cảnh sát sẽ không rà soát núi."
"Vậy làm sao bây giờ?!" Mạng người quan trọng, nếu chị Tiểu Hồng vẫn chưa chết, vậy đi sớm một chút sẽ có thêm chút cơ hội.
"Tây Sơn lớn như vậy, cảnh sát tìm người ít nhất cũng phải một ngày, nếu có anh linh dẫn đường thì có thể tìm được người nhanh hơn, tôi thấy nên đánh cược một lần."
Phó Thành nghĩ nghĩ rồi gọi điện, sau khi kết nối thì nói với cảnh sát rằng mình nằm mơ thấy có hai đứa bé bị giết rồi chôn xác trong rừng cây ở cạnh nghĩa trang công cộng ở Tây Sơn.
Tác giả :
Miên Miên Nguyệt