Yêu Đương Không Bằng Học Tập
Chương 24-2: Viên kẹo đường thứ hai tư (2)
Edit|Beta: Cẩm Anh.
Đường Vi Vi nắm tóc, có chút bực bội đặt bút xuống, lực rất mạnh tạo nên một tiếng vang lớn.
Chiếc bút nhanh như chớp lăn về phía cạnh bàn, cuối cùng rơi từ mép bàn rơi xuống.
Không nghe thấy tiếng rơi.
Đường Vi Vi hơi ngơ ngẩn, vừa quay đầu đã thấy nguyên nhân làm cô phiền não đang đứng ở cánh cửa, anh hơi khom lưng, hai ngón tay đang kẹp một cây bút.
Đối diện với ánh mắt của cô, Hạ Xuyên đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt bút trả lại lên mặt bàn.
"Tâm trạng không tốt sao?" Anh hỏi.
Đường Vi Vi không trả lời.
Thật ra không cần cô trả lời Hạ Xuyên cũng có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ đang rất không vui.
Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, lôi kéo Hạ Hành Chu nhảy nhót tung tăng đi vào phòng học cơ mà.
Sai đột nhiên lại ỉu xìu bập môi?
Hạ Xuyên lùi về phía sau nhìn thử, đồ ngu si Hạ Hành Chu còn đang chơi game vui vẻ, dáng vẻ hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô không muốn nói, Hạ Xuyên cũng không hỏi.
Anh kéo ghế ra định ngồi xuống, cơ thể vừa mới dịch lên đã nghe thấy bên cạnh có một tiếng nói rất nhẹ: "Cậu đồng ý chưa?"
Vẻ mặt thiếu niên không có chút gợn sóng nào, rất bình thản gật đầu: "Rồi."
"...."
Tựa hồ như không nghĩ tới anh thật sự đồng ý, Đường Vi Vi bỗng nhiên sững sờ, ngẩng đầu, cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó lại nhanh chóng gục đầu xuống, kêu "àiii" một tiếng.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Xuyên nghiêng đầu gọi cô: "Đường Vi Vi."
Cô gái nhỏ cúi đầu, tóc mái trên trán vừa hay che khuất đôi mắt, nhìn qua không nhận ra cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thông qua biểu cảm trên môi mà phán đoán, hiện tại cô đại khái không muốn để ý tới anh.
"....."
Hạ Xuyên nhìn cô, trầm mặc trong giây lát.
Vừa rồi nữ sinh kia tìm anh là vì muốn hỏi xin Wechat của Hạ Hành Chu, còn hỏi sở thích và thói quen của cậu ta.
Mặc dù Hạ Xuyên không có hứng thú với yêu đương, nhưng ngày ngày Hạ Hành Chu đều thì thào với anh nói muốn thoát kiếp FA, dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, anh cũng thuận tay giúp một cái.
Hơn nữa vừa rồi tại cửa lớp học, anh thấy Đường Vi Vi và nữ sinh đó đứng một chỗ với nhau, còn tưởng hai người họ quen biết.
Anh còn tưởng cô biết rõ mục đích của nữ sinh đó nên không giải thích.
Bất quá nhìn phản ứng này của cô, hơn phân nửa là không biết tình hình rồi.
Hơn nữa còn hiểu lầm.
Cô đang ghen.
Trong nháy mắt khi phát hiện ra điều này, có một cảm giác vui thích không tên ập tới, xâm nhập vào hệ thống thần kinh, truyền khắp đại não của anh, khiến anh không tự chủ được nhếch miệng, bật cười ra tiếng.
"...."
Nghe thấy âm thanh này, Đường Vi Vi lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Trước kia cô cảm thấy Hạ Xuyên đặc biệt gợi cảm, thanh âm trầm thấp, mỗi lần cười bên cạnh cô đều có thể khiến tim cô đập rộn lên.
Bây giờ cũng giống vậy.
Nhưng nó lại làm cô tức giận.
Quay đầu nhìn Hạ Xuyên một cái, anh đang đặt tay trên trán, khuỷu tay chống lên mặt bàn, bờ môi cong lên tạo thành đường cong vui vẻ, đôi mắt đen lúc này tràn ngập ý cười.
Đường Vi Vi rất ít khi thấy Hạ Xuyên cười xán lạn như vậy, quả nhiên là có bạn gái, cả người không như trước kia nữa.
Cô thậm chí còn cảm thấy ngay cả cọng tóc của anh cũng toát ra cảm xúc vui sướng muốn nhảy cẫng lên.
Đẹp trai thì vẫn đẹp trai.
Nhưng mà quá chói mắt.
Thật quá quá quá quá quá chói mắt.
Để ý thấy cô gái nhỏ sắp xù lông, Hạ Xuyên không dám tiếp tục hưởng thụ cảm giác vui sướng say mê kia nữa, anh giơ cánh tay lên, muốn xoa đầu vuốt lông cho cô.
Bàn tay còn chưa chạm vào được, Đường Vi Vi đã phản ứng rất nhanh, cấp tốc nghiêng người sang phía bên phải, tránh để anh đụng vào.
"Trốn cái gì!" Hạ Xuyên sải cánh tay dài ra hơn một chút, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, đẩy đầu cô về phía mình.
Khoảng cách rút ngắn lại, anh nhìn vẻ mặt tràn ngập vẻ khó chịu của Đường Vi Vi, miệng phồng lên, ánh mắt viết đầy hai chữ bực bội, vì thế bèn không nhịn được đưa tay ra véo mặt cô.
Cảm giác tinh tế mềm mại đầy xúc cảm.
Động tác này giống như là dây dẫn nổ, khiến Đường Vi Vi lập tức xù lông, đẩy tay anh ra: "Hạ Xuyên!"
Âm lượng của cô cao hơn so với bình thường làm những bạn học xung quanh nhìn qua. Đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ bát quái, cô không thể không đè thấp giọng, cảnh cáo anh: "Cậu có thể chú ý một chút đi được không! Cậu bây giờ là hoa đã có chủ, còn động tay động chân với tôi nữa thì bạn gái cậu sẽ ghen."
Nghe thấy câu cuối cùng của cô, Hạ Xuyên khẽ nhếch lông mày: "Đường Vi Vi."
Đường Vi Vi tức giận đáp lại: "Cái gì?"
"Cậu đang ghen." Ngữ khí Hạ Xuyên khẳng định.
"....."
Đường Vi Vi bị mấy chữ bất thình lình của anh làm cho tỉnh mộng.
"Nói đùa gì vậy, tại sao tôi phải ghen chứ?" Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, càng che giấu càng lộ: "Tại sao tôi phải ghen, tôi mới không...."
Nhận ra thiếu niên lại nhướn mày, Đường Vi Vi ngậm miệng, ý thức được bản thân đang phản ứng quá mức kịch liệt.
Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh: "Bạn học Hạ Xuyên này."
"Hửm?"
"Tôi nói nghiêm túc, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nhất định đi, có thể không?"
Hạ Xuyên nhìn cô, vừa thò tay vào trong túi tìm gì đó vừa chậm chạp nói: "Không thể."
"...."
Đường Vi Vi hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Xuyên sẽ không biết nói lý và không biết xấu hổ như vậy.
Cô hơi ngừng lại, cúi đầu bắt đầu suy nghĩ xem mình nên nói thế nào để anh hiểu ra, trong quá trình đó còn nghe thấy tiếng giấy nhựa bị xé bỏ.
Cô cũng không để ý tới.
Đợi đến khi cô suy nghĩ xong xuôi, ngẩng đầu lên một lần nữa thì những lời kia hoàn toàn không có đất dựng võ.
Tất cả đều bị một động tác của Hạ Xuyên cắt ngang.
Một cây kẹo que bỗng nhiên nhét vào trong miệng cô, Đường Vi Vi ngẩn người, đầu lưỡi liếm qua viên kẹo, vị dâu tây ngọt lịm lan tràn trong miệng.
Khi cô ngẩng mặt lên, bàn tay Hạ Xuyên vừa hay rụt lại, uể oải nhìn cô: "Còn chờ cái gì nữa."
"...."
Đường Vi Vi còn đang ngẩn người.
Thấy cô không có phản ứng, Hạ Xuyên lại nghiêng người đưa tay vuốt tóc cô, tới gần bên tai cô, nói bằng giọng gần như thở dài: "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, không có bạn gái."
Tay anh vẫn không rời đi, cụp mắt xuống, thấp giọng nói với cô: "Cho nên chúng ta không cần giữ khoảng cách."
Rốt cuộc Đường Vi Vi cũng lấy lại tinh thần, kéo dài giọng "à" một tiếng.
Lúc này cô thậm chí còn không kịp cảm nhận xúc cảm ấm áp truyền đến từ đỉnh đầu và nhiệt độ hơi thở bên tai, tất cả lực chú ý đều bị nội dung câu nói của anh hấp dẫn.
"Có ý gì? Không phải cậu đã đồng ý..."
Hạ Xuyên giải thích vắn tắt chuyện vừa rồi cho cô nghe một lần.
Đường Vi Vi ngơ ngác nghe xong, vô ý thức nhìn sang Hạ Hành Chu bên cạnh, lại chuyển tầm mắt về nhìn Hạ Xuyên, sau đó lại quay đi chỗ khác... Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.
Sau đó, dường như cô đã chấp nhận được sự thật.
Nói một câu thật lòng, giá trị nhan sắc của Hạ Hành Chu cũng không kém, thuộc kiểu ấm áp tươi sáng, đơn độc đi một mình cũng được coi là soái ca.
Nhưng ai bảo cậu ta cứ suốt ngày dính lấy bên cạnh một tên đẹp trai hơn, nếu so sánh thì hào quang của bản thân cũng bị che đậy.
Dưới tình huống này, vị học tỷ lại coi trọng cậu ta thì có thể nói là tình yêu chân thành.
Mặc dù bản thân Đường Vi Vi không muốn thừa nhận, nhưng sau khi biết được chân tướng sự tình, quả thật cô có một cảm giác thanh thản nhẹ nhõm.
Dây thần kinh căng cứng bỗng nhiên trầm tĩnh lại, những tâm tình tiêu cực trong lòng cũng đều tiêu tan.
Cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Vi Vi cắn nát kẹo trong miệng, lấy cái que màu trắng xuống, Hạ Xuyên thuận tay cầm lấy, tùy ý quăng ra sau, vứt đúng chuẩn vào thùng rác.
Cô ngậm kẹo, dùng thanh âm hàm hồ hỏi: "Cậu lấy que kẹo này ở đâu?"
"Lúc đi mua nước, tiện tay cầm." Hạ Xuyên nói.
Cô gật đầu: "Vẫn là vị dâu tây, có phải cậu cố ý lấy không?"
Thiếu niên thoải mái thừa nhận: "Ừ, vừa hay có thể dùng để dỗ cậu."
"...."
Đường Vi Vi không lên tiếng.
Câu này nghe có vẻ mập mờ, dỗ cái gì, giống như là việc bạn trai nên làm với bạn gái vậy.
"Thật ra tôi không có ghen." Thấy dáng vẻ không tin của anh, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: "Chỉ là tôi có hơi buồn."
"Cậu buồn cái gì?" Hạ Xuyên hỏi.
"Ừm thì, chẳng phải trước đó cậu đã đồng ý với tôi rồi sao?" Cô chậm rãi nói: "Cậu nói sẽ cho tôi ngồi lên chiếc xe môtô phân khối lớn của cậu, nếu cậu có bạn gái, tôi sẽ không được ngồi nữa."
Giọng nói của cô cực kỳ có cảm giác oán niệm chân thật.
Hạ Xuyên: "....."
Hạ Xuyên có chút không thể tin nổi nhìn cô: "Cậu chỉ buồn vì cái này?"
"Ừ." Đường Vi Vi vẫn rất vô tội: "Nếu không thì sao?"
Hạ Xuyên dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô, hai hàm răng khẽ mài vào nhau, nói: " Được. Nếu đã muốn ngồi như vậy, hôm nay tan học tôi sẽ cho cậu ngồi."
Mặt mũi Đường Vi Vi tràn đầy vẻ chờ mong: "Tốt lắm!"
Bất quá cô lại nhanh chóng nghĩ đến trình độ phóng xe của anh, lo lắng âm thanh của nó quá lớn nên chần chờ một lúc rồi lại hỏi: "Mà trường học của chúng ta có ai khác đi xe phân khối lớn nữa không?"
"Không có." Hạ Xuyên nghiêng người, hướng phần chính diện sang phía cô, đôi mắt dài đen kịt hơi nheo lại, cường điệu nói: "Chỉ có mình tôi."
Đường Vi Vi nắm tóc, có chút bực bội đặt bút xuống, lực rất mạnh tạo nên một tiếng vang lớn.
Chiếc bút nhanh như chớp lăn về phía cạnh bàn, cuối cùng rơi từ mép bàn rơi xuống.
Không nghe thấy tiếng rơi.
Đường Vi Vi hơi ngơ ngẩn, vừa quay đầu đã thấy nguyên nhân làm cô phiền não đang đứng ở cánh cửa, anh hơi khom lưng, hai ngón tay đang kẹp một cây bút.
Đối diện với ánh mắt của cô, Hạ Xuyên đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt bút trả lại lên mặt bàn.
"Tâm trạng không tốt sao?" Anh hỏi.
Đường Vi Vi không trả lời.
Thật ra không cần cô trả lời Hạ Xuyên cũng có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ đang rất không vui.
Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, lôi kéo Hạ Hành Chu nhảy nhót tung tăng đi vào phòng học cơ mà.
Sai đột nhiên lại ỉu xìu bập môi?
Hạ Xuyên lùi về phía sau nhìn thử, đồ ngu si Hạ Hành Chu còn đang chơi game vui vẻ, dáng vẻ hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô không muốn nói, Hạ Xuyên cũng không hỏi.
Anh kéo ghế ra định ngồi xuống, cơ thể vừa mới dịch lên đã nghe thấy bên cạnh có một tiếng nói rất nhẹ: "Cậu đồng ý chưa?"
Vẻ mặt thiếu niên không có chút gợn sóng nào, rất bình thản gật đầu: "Rồi."
"...."
Tựa hồ như không nghĩ tới anh thật sự đồng ý, Đường Vi Vi bỗng nhiên sững sờ, ngẩng đầu, cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó lại nhanh chóng gục đầu xuống, kêu "àiii" một tiếng.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Xuyên nghiêng đầu gọi cô: "Đường Vi Vi."
Cô gái nhỏ cúi đầu, tóc mái trên trán vừa hay che khuất đôi mắt, nhìn qua không nhận ra cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thông qua biểu cảm trên môi mà phán đoán, hiện tại cô đại khái không muốn để ý tới anh.
"....."
Hạ Xuyên nhìn cô, trầm mặc trong giây lát.
Vừa rồi nữ sinh kia tìm anh là vì muốn hỏi xin Wechat của Hạ Hành Chu, còn hỏi sở thích và thói quen của cậu ta.
Mặc dù Hạ Xuyên không có hứng thú với yêu đương, nhưng ngày ngày Hạ Hành Chu đều thì thào với anh nói muốn thoát kiếp FA, dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, anh cũng thuận tay giúp một cái.
Hơn nữa vừa rồi tại cửa lớp học, anh thấy Đường Vi Vi và nữ sinh đó đứng một chỗ với nhau, còn tưởng hai người họ quen biết.
Anh còn tưởng cô biết rõ mục đích của nữ sinh đó nên không giải thích.
Bất quá nhìn phản ứng này của cô, hơn phân nửa là không biết tình hình rồi.
Hơn nữa còn hiểu lầm.
Cô đang ghen.
Trong nháy mắt khi phát hiện ra điều này, có một cảm giác vui thích không tên ập tới, xâm nhập vào hệ thống thần kinh, truyền khắp đại não của anh, khiến anh không tự chủ được nhếch miệng, bật cười ra tiếng.
"...."
Nghe thấy âm thanh này, Đường Vi Vi lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Trước kia cô cảm thấy Hạ Xuyên đặc biệt gợi cảm, thanh âm trầm thấp, mỗi lần cười bên cạnh cô đều có thể khiến tim cô đập rộn lên.
Bây giờ cũng giống vậy.
Nhưng nó lại làm cô tức giận.
Quay đầu nhìn Hạ Xuyên một cái, anh đang đặt tay trên trán, khuỷu tay chống lên mặt bàn, bờ môi cong lên tạo thành đường cong vui vẻ, đôi mắt đen lúc này tràn ngập ý cười.
Đường Vi Vi rất ít khi thấy Hạ Xuyên cười xán lạn như vậy, quả nhiên là có bạn gái, cả người không như trước kia nữa.
Cô thậm chí còn cảm thấy ngay cả cọng tóc của anh cũng toát ra cảm xúc vui sướng muốn nhảy cẫng lên.
Đẹp trai thì vẫn đẹp trai.
Nhưng mà quá chói mắt.
Thật quá quá quá quá quá chói mắt.
Để ý thấy cô gái nhỏ sắp xù lông, Hạ Xuyên không dám tiếp tục hưởng thụ cảm giác vui sướng say mê kia nữa, anh giơ cánh tay lên, muốn xoa đầu vuốt lông cho cô.
Bàn tay còn chưa chạm vào được, Đường Vi Vi đã phản ứng rất nhanh, cấp tốc nghiêng người sang phía bên phải, tránh để anh đụng vào.
"Trốn cái gì!" Hạ Xuyên sải cánh tay dài ra hơn một chút, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, đẩy đầu cô về phía mình.
Khoảng cách rút ngắn lại, anh nhìn vẻ mặt tràn ngập vẻ khó chịu của Đường Vi Vi, miệng phồng lên, ánh mắt viết đầy hai chữ bực bội, vì thế bèn không nhịn được đưa tay ra véo mặt cô.
Cảm giác tinh tế mềm mại đầy xúc cảm.
Động tác này giống như là dây dẫn nổ, khiến Đường Vi Vi lập tức xù lông, đẩy tay anh ra: "Hạ Xuyên!"
Âm lượng của cô cao hơn so với bình thường làm những bạn học xung quanh nhìn qua. Đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ bát quái, cô không thể không đè thấp giọng, cảnh cáo anh: "Cậu có thể chú ý một chút đi được không! Cậu bây giờ là hoa đã có chủ, còn động tay động chân với tôi nữa thì bạn gái cậu sẽ ghen."
Nghe thấy câu cuối cùng của cô, Hạ Xuyên khẽ nhếch lông mày: "Đường Vi Vi."
Đường Vi Vi tức giận đáp lại: "Cái gì?"
"Cậu đang ghen." Ngữ khí Hạ Xuyên khẳng định.
"....."
Đường Vi Vi bị mấy chữ bất thình lình của anh làm cho tỉnh mộng.
"Nói đùa gì vậy, tại sao tôi phải ghen chứ?" Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, càng che giấu càng lộ: "Tại sao tôi phải ghen, tôi mới không...."
Nhận ra thiếu niên lại nhướn mày, Đường Vi Vi ngậm miệng, ý thức được bản thân đang phản ứng quá mức kịch liệt.
Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh: "Bạn học Hạ Xuyên này."
"Hửm?"
"Tôi nói nghiêm túc, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nhất định đi, có thể không?"
Hạ Xuyên nhìn cô, vừa thò tay vào trong túi tìm gì đó vừa chậm chạp nói: "Không thể."
"...."
Đường Vi Vi hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Xuyên sẽ không biết nói lý và không biết xấu hổ như vậy.
Cô hơi ngừng lại, cúi đầu bắt đầu suy nghĩ xem mình nên nói thế nào để anh hiểu ra, trong quá trình đó còn nghe thấy tiếng giấy nhựa bị xé bỏ.
Cô cũng không để ý tới.
Đợi đến khi cô suy nghĩ xong xuôi, ngẩng đầu lên một lần nữa thì những lời kia hoàn toàn không có đất dựng võ.
Tất cả đều bị một động tác của Hạ Xuyên cắt ngang.
Một cây kẹo que bỗng nhiên nhét vào trong miệng cô, Đường Vi Vi ngẩn người, đầu lưỡi liếm qua viên kẹo, vị dâu tây ngọt lịm lan tràn trong miệng.
Khi cô ngẩng mặt lên, bàn tay Hạ Xuyên vừa hay rụt lại, uể oải nhìn cô: "Còn chờ cái gì nữa."
"...."
Đường Vi Vi còn đang ngẩn người.
Thấy cô không có phản ứng, Hạ Xuyên lại nghiêng người đưa tay vuốt tóc cô, tới gần bên tai cô, nói bằng giọng gần như thở dài: "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, không có bạn gái."
Tay anh vẫn không rời đi, cụp mắt xuống, thấp giọng nói với cô: "Cho nên chúng ta không cần giữ khoảng cách."
Rốt cuộc Đường Vi Vi cũng lấy lại tinh thần, kéo dài giọng "à" một tiếng.
Lúc này cô thậm chí còn không kịp cảm nhận xúc cảm ấm áp truyền đến từ đỉnh đầu và nhiệt độ hơi thở bên tai, tất cả lực chú ý đều bị nội dung câu nói của anh hấp dẫn.
"Có ý gì? Không phải cậu đã đồng ý..."
Hạ Xuyên giải thích vắn tắt chuyện vừa rồi cho cô nghe một lần.
Đường Vi Vi ngơ ngác nghe xong, vô ý thức nhìn sang Hạ Hành Chu bên cạnh, lại chuyển tầm mắt về nhìn Hạ Xuyên, sau đó lại quay đi chỗ khác... Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.
Sau đó, dường như cô đã chấp nhận được sự thật.
Nói một câu thật lòng, giá trị nhan sắc của Hạ Hành Chu cũng không kém, thuộc kiểu ấm áp tươi sáng, đơn độc đi một mình cũng được coi là soái ca.
Nhưng ai bảo cậu ta cứ suốt ngày dính lấy bên cạnh một tên đẹp trai hơn, nếu so sánh thì hào quang của bản thân cũng bị che đậy.
Dưới tình huống này, vị học tỷ lại coi trọng cậu ta thì có thể nói là tình yêu chân thành.
Mặc dù bản thân Đường Vi Vi không muốn thừa nhận, nhưng sau khi biết được chân tướng sự tình, quả thật cô có một cảm giác thanh thản nhẹ nhõm.
Dây thần kinh căng cứng bỗng nhiên trầm tĩnh lại, những tâm tình tiêu cực trong lòng cũng đều tiêu tan.
Cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Vi Vi cắn nát kẹo trong miệng, lấy cái que màu trắng xuống, Hạ Xuyên thuận tay cầm lấy, tùy ý quăng ra sau, vứt đúng chuẩn vào thùng rác.
Cô ngậm kẹo, dùng thanh âm hàm hồ hỏi: "Cậu lấy que kẹo này ở đâu?"
"Lúc đi mua nước, tiện tay cầm." Hạ Xuyên nói.
Cô gật đầu: "Vẫn là vị dâu tây, có phải cậu cố ý lấy không?"
Thiếu niên thoải mái thừa nhận: "Ừ, vừa hay có thể dùng để dỗ cậu."
"...."
Đường Vi Vi không lên tiếng.
Câu này nghe có vẻ mập mờ, dỗ cái gì, giống như là việc bạn trai nên làm với bạn gái vậy.
"Thật ra tôi không có ghen." Thấy dáng vẻ không tin của anh, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: "Chỉ là tôi có hơi buồn."
"Cậu buồn cái gì?" Hạ Xuyên hỏi.
"Ừm thì, chẳng phải trước đó cậu đã đồng ý với tôi rồi sao?" Cô chậm rãi nói: "Cậu nói sẽ cho tôi ngồi lên chiếc xe môtô phân khối lớn của cậu, nếu cậu có bạn gái, tôi sẽ không được ngồi nữa."
Giọng nói của cô cực kỳ có cảm giác oán niệm chân thật.
Hạ Xuyên: "....."
Hạ Xuyên có chút không thể tin nổi nhìn cô: "Cậu chỉ buồn vì cái này?"
"Ừ." Đường Vi Vi vẫn rất vô tội: "Nếu không thì sao?"
Hạ Xuyên dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô, hai hàm răng khẽ mài vào nhau, nói: " Được. Nếu đã muốn ngồi như vậy, hôm nay tan học tôi sẽ cho cậu ngồi."
Mặt mũi Đường Vi Vi tràn đầy vẻ chờ mong: "Tốt lắm!"
Bất quá cô lại nhanh chóng nghĩ đến trình độ phóng xe của anh, lo lắng âm thanh của nó quá lớn nên chần chờ một lúc rồi lại hỏi: "Mà trường học của chúng ta có ai khác đi xe phân khối lớn nữa không?"
"Không có." Hạ Xuyên nghiêng người, hướng phần chính diện sang phía cô, đôi mắt dài đen kịt hơi nheo lại, cường điệu nói: "Chỉ có mình tôi."
Tác giả :
Thiên Tuyết SS