Yêu Đội

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

"Máy Bay mau đừng ngủ nữa! Nhanh dậy! Ninh đội với Lạc đội tới!"

"Ưm...... Ồn ào cái gì! Tôi mới ngủ......"

Thiệu Phi ở phòng y tế không nghỉ ngơi tốt, tắm xong về ký túc nằm vật liền ngủ, giữa đường mơ thấy được Tiêu Mục Đình túm lấy lau tóc, mơ mơ màng màng, cảm giác nửa thật nửa giả, cảm giác đầu mình giống như một viên bánh trôi, được một cái khăn lông khô ráo xoa tới xoa lui, động tác Tiêu Mục Đình không lớn, lau xong còn hình như như nói câu "Bánh nhân vừng."

((*) Bánh trôi nhân vừng đen là món ăn truyền thống của Trung Quốc)



Cũng không biết là thật sự nằm mơ, hay là thật sự được lau, Thiệu Phi ngáp một cái, mê hoặc mà nhìn Ngải Tâm quấy mình tỉnh, dụi dụi mắt: "Anh nói ai tới?"

"Ninh Giác với Lạc Phong!" Ngải Tâm ở đỉnh đầu cậu vỗ một cái: "Cái gì mà "mới ngủ"? Thằng nhãi chú buổi sáng về liền ngủ, Tiêu đội tới gọi chú lau tóc cậu cũng không tỉnh, hiện tại 4h chiều, "mới ngủ" của chú có chút lợi hại a!"

Thiệu Phi trợn hai mắt: "Cái đm anh nói gì?"

"Anh con mẹ nó nói Ninh đội và Lạc đội tới! Chú sốt ngu rồi? Nghễnh ngãng hay là não cá vàng? Có muốn anh nói lần thứ tư?"

"Không phải......" Thiệu Phi hai tay túm tóc: "Anh nói Tiêu đội tới gọi em lau tóc?"

"Đúng a, thấy chú ngủ như chết, liền tự mình lau cho chú."

Thiệu Phi trong lòng cao hứng, buột miệng chính là: "Tiêu đội có phải còn nói em là bánh nhân vừng?"

Ngải Tâm mắt liếc một cái: "Cái đệt, hóa ra chú giả bộ ngủ?"

Thiệu Phi lại hí hửng, vô tội mà chớp chớp mắt: "Không a, em thật sự ngủ."

"Thật sự ngủ cậu nghe thấy Tiêu đội nói cậu là bánh nhân vừng?"

"Em lúc đó là nằm mơ."

"Chú á......" Ngải Tâm hướng trên ót Thiệu Phi chọt một cái, "Nằm mơ sao không mơ tới bánh nhân đường đỏ bánh nhân đậu phộng?"

"Con mẹ nó đầu anh là bánh nhân đường đỏ bánh nhân đậu phộng?" Thiệu Phi lập tức chọt lại: "Em thấy anh a, trong cái đầu này nhân gì cũng không có, chỉ là một bát não đậu phụ!"

Ngải Tâm thích nhất lắm mồm cùng cậu: "Vậy chú phải nói một chút, não đậu phụ anh đây là nhân ngọt hay nhân gì?"

Thiệu Phi: "Thiu!"

"Cái đệt, Máy Bay chú tìm đánh đúng không?"

"Hai người đừng ồn." Trần Tuyết Phong nghe không nổi nữa, thúc giục: "Đội trưởng mấy đại đội đều tới rồi, có chính ủy cũng tới, đợi lát nữa Ninh đội và Lạc đội nhất định sẽ tới thăm chúng ta. Máy Bay, anh khuyên chú sớm đi rửa mặt, ngủ lâu như vậy, khóe mắt dính gỉ."

Ngải Tâm cười to: "Đúng thế, khóe mắt dính gỉ."

"Miệng hai người tiện như vậy, sớm muộn cũng để cho người đánh ra phân." Thiệu Phi mặc quần áo, lảo đảo đi tới phòng rửa mặt.

Buổi chiều, phòng rửa mặt không ai, Thiệu Phi rửa mặt xong lại tỉ mỉ soi gương một lát, đang ngâm nga bài hát đi ra ngoài, liền bị người đột nhiên xông vào đụng phải.

Vừa nhìn, cư nhiên là Thích Nam Tự.

"Anh......" Thiệu Phi phản xạ có điều kiện mà đẩy đối phương một cái, muốn chửi "Anh uống đường glu-cô nhiều quá nhận không ra đường sao", nhưng nhìn thấy mắt oan gia này đỏ tới giống như thỏ, chóp mũi cũng là đỏ.

Thiệu Phi cả kinh, đành phải nuốt lời tới khóe miệng trở về, đụng đụng khuỷu tay Thích Nam Tự: "Anh khóc?"

"Mắc mớ gì tới cậu!" Thích Nam Tự vọt tới bên bồn nước, tàn bạo mà chửi: "Khóc cái rắm, con mẹ nó cậu mau đi khám khoa mắt!"

"Anh mới nên tới khoa mắt đấy!" Thiệu Phi đuổi theo, ỷ vào quan hệ tốt, lại chọt chọt cánh tay Thích Nam Tự, nhỏ giọng nói: "Nè, anh rốt cục sao thế?"

Thích Nam Tự khom người, hai tay không ngừng vỗ nước lên mặt, vỗ tới vang bùm bùm. Thiệu Phi nhăn lông mày lại, túm lấy cổ tay hắn: "Được rồi đừng vỗ nữa, bộp bộp bộp tôi nghe đều đau, có người đánh mặt mình như anh sao?"

Thích Nam Tự mãnh liệt rút tay về, nước đầy mặt, cũng không biết có phải cùng nước mắt hay không. Thiệu Phi hướng ngoài cửa nhìn nhìn, không có ai khác, "Ai bắt nạt anh?"

Cậu và Thích Nam Tự mặc dù không có loại tình bạn cách mạng gì, Thích Nam Tự không cách nào so với Ngải Tâm Trần Tuyết Phong, nhưng giữa binh mũi nhọn có chút khó có hữu nghị nói nên lời. Thiệu Phi biết Thích Nam Tự tính cách kém, ở Trường Kiếm gây thù hằn vô số, bị cô lập đáng đời, nhưng nếu như Thích Nam Tự thật sự bị đội viên Trường Kiếm bắt nạt khóc, trong lòng cậu vẫn là ghét, phản ứng ở trên hành động, e rằng chính là đi đòi thuyết pháp.

Thích Nam Tự tắt nước, giơ cánh tay lên hướng trên mắt cậu quét một cái, hỏi ngược: "Tôi sẽ bị người bắt nạt?"

Khóe môi Thiệu Phi co rút, thầm nghĩ không bị bắt nạt anh khóc cái rắm?

Nhưng nghĩ lại, dựa vào tính tình và thân thủ vailone này của Thích Nam Tự, bị bắt nạt khóc cũng quá kỳ lạ. Lại liên tưởng đến đại đội trưởng và chính ủy nhà mình đều tới rồi, thủ trưởng Trường Kiếm hẳn là cũng đã đến. Thích Nam Tự khóc đỏ mắt, chắc là bị thủ trưởng dạy dỗ.

Cơ mà vì sao? Quá lì quá gấu? Thiệu Phi não bổ chốc lát, cảm thấy thủ trưởng Trường Kiếm không quá nói đạo lý. Thích Nam Tự cũng không phải là hôm nay mới bắt đầu gấu, vị thủ trưởng này có thể không biết sao? Tại sao vừa tới đã mắng Tiểu Thích khóc? Tiểu Thích ở "trại tù" chống tới cuối cùng dễ dàng sao? Buổi sáng đều nằm trên giường bệnh truyền đường glu-cô, còn không ai đưa cơm......"

Thiệu Phi càng nghĩ càng tức giận bất bình, so sánh với đội trưởng của mình, cảm thấy Tiêu Mục Đình thật sự là quá tốt, đưa cơm lau tóc, quả thực còn ấm áp hơn gió xuân.

Trong lòng vui a, khóe môi liền không đè xuống được. Thiệu Phi ở trước mặt Thích Nam Tự, bỗng nhiên cười ngu ra tiếng.

Hai người đều sửng sốt.

Thiệu Phi biết mình cười không đúng lúc, lập tức khoát tay: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải cười anh."

Vốn tưởng Thích Nam Tự sẽ nổi đóa, người ta lại chỉ thất vọng mà mấp máy môi, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Thiệu Phi gọi: "Anh đừng đi a, xảy ra chuyện gì nói với tôi, anh cũng không có ai khác có thể nói nhỉ?"

Thích Nam Tự dừng bước lại, nhưng không quay đầu, thanh âm trầm thấp, còn mang theo vài phần tự giễu: "Đúng a, không ai nghe tôi nói chuyện."

Thiệu Phi chưa từng thấy Thích Nam Tự thất lạc như vậy, bình thường quen nói chêm chọc cười, lúc này lại không biết phải an ủi thế nào, chần chờ vài giây, lúc đuổi theo ra ngoài Thích Nam Tự đã không có bóng dáng.

Thiệu Phi có chút để ý, nhưng Thích Nam Tự dù sao cũng là binh Trường Kiếm, dưới tình huống ngày kia phải đấu võ, mình cũng có "Phe khác". Thiệu Phi suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời mặc kệ Thích Nam Tự, chờ sau khi đấu võ kết thúc, lại tâm sự với thằng nhóc này, truyền thụ mấy tuyệt chiêu sống chung hài hòa với đồng đội.

Trở lại ký túc, Ninh Giác và Lạc Phong đã đến, Tiêu Mục Đình cũng ở đây. Ở phòng ký túc này phần lớn là chiến sĩ của Liệp Ưng, binh các đơn vị khác — tỷ như Thích Nam Tự và đại hán giường trên Thiệu Phi, lúc này đều không ở đây. Toàn phòng nhiệt nhiệt nháo nháo, Ninh Giác mang theo không ít đồ ăn vặt cay ban cấp dưỡng Liệp Ưng làm, Lạc Phong lần lượt trêu chọc đội viên mệt mỏi thành cún, thuận đường chọc tức.

Thiệu Phi chen vào chia ăn, lập tức bị Lạc Phong nhéo tới bên cạnh: "Nghe nói cậu hồi này biểu hiện không tệ a."

Thiệu Phi ngậm móng heo cay, dầu đầy miệng đầy tay, mồm miệng không rõ nói: "Top 4 a!"

Không có tý khiêm tốn nào, trong doanh trại liên huấn cậu và Thích Nam Tự thay phiên cầm hạng đầu, vô cùng nổi trội.

Lạc Phong ở trên mặt cậu vỗ vỗ: "Nhìn được năng lực của cậu."

Ngày hôm sau không cần huấn luyện, là ngày nghỉ hàng thật giá thật, các huấn luyện viên giả bộ mặt đen ba tuần rốt cục gỡ xuống ngụy trang, tới ký túc hoà mình cùng đám binh, còn nói đêm không tắt đèn, khoảng thời gian này huấn luyện cực khổ, muốn làm sao thì làm, bất quá có một điều kiện tiên quyết, đó chính là không ảnh hưởng tới đấu võ ngày kia bắt đầu.

Nói tới cái này, cũng không binh nào dám làm, đấu võ là đại sự, nỗ lực hơn nửa tháng, sao có thể công khuy nhất quỹ (*).

((*) công khuy nhất quỹ: việc sắp thành lại hỏng)

Thiệu Phi cùng mọi người náo loạn một lát, muốn đi tìm Tiêu Mục Đình. Nhưng Lạc Phong và Ninh Giác tới, cũng ở lầu của thủ trưởng, không biết đội trường hiện tại có phải lại đang cùng bọn họ chơi bài hay không. Do dự hồi lâu, Thiệu Phi vẫn là quyết định đi xem một chút, thật sự đang đánh bài, liền ngoan ngoãn làm lính cần vụ, bưng nước trà gì đó. Lần trước lúc Tiêu, Lạc, Ninh và Lương Chính cùng nhau đánh bài, cậu biểu hiện quá kém, giống như nông dân khởi nghĩa, lúc này vừa vặn có thể đền bù chút. Nếu như Tiêu Mục Đình một mình ở ký túc, vậy thì càng tốt, thích nhất ở chung một chỗ một mình với đội trưởng!

Lúc rời khỏi ký túc, Thiệu Phi chú ý tới Thích Nam Tự còn chưa có trở lại, không biết có phải đang núp chỗ nào khóc hay không.

Tội nghiệp.

Chạy tới tòa ký túc của thủ trưởng, Thiệu Phi rón rén mò tới trước cửa Tiêu Mục Đình, lỗ tai dán vào trên cửa nghe ngóng, không nghe thấy thanh âm gì, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vang nồi bát muôi chậu nện trên mặt đất.

Thiệu Phi men theo thanh âm đi tới, hóa ra là phòng bên cạnh truyền tới, căn phòng kia lúc trước không ai ở, hiện tại ở hẳn là thủ trưởng đơn vị nào đó.

Đang nghĩ, liền nghe thấy thanh âm Lạc Phong từ bên trong truyền đến: "Ui, cái này phải đền đi?"

Thiệu Phi lập tức dán lên, lại nghe Ninh Giác nói: "Mục Đình tới góp tay."

Đội trưởng ở bên trong!

Thiệu Phi bĩu môi, mặc dù rất muốn biết Tiêu Mục Đình ở bên trong làm gì, nhưng cảm giác tiến vào nhất định sẽ bị Lạc Phong mắng, muốn yên lặng nghe biến thêm một lát, cửa lại đột nhiên mở ra.

Lạc Phong cười nói: "Quả nhiên tới."

Thiệu Phi lúng túng lui một bước, tâm hỏi quả nhiên tới cái gì?

Nhìn bên trong một cái, Tiêu Mục Đình và Ninh Giác cư nhiên quấn tạp dề, không biết đang bận việc gì.

Ninh Giác cười nói: "Vào đê, bọn tôi đang nấu mì thịt khô, vốn chỉ muốn nấu 3 bát, Tiêu đội nói cậu có thể sẽ đến, nhất định để lại cho cậu một phần. Vừa lúc, mì còn chưa có hạ nồi, cùng ăn đi."

Thiệu Phi đã ăn cơm rồi, nghe Ninh Giác nói lại thèm ăn muốn chết, hớn hở mà chạy vào, mắt lóe sáng, đứng ở bên cạnh Tiêu Mục Đình hỏi: "Đội trưởng, ngài biết nấu mì?"

"Tạp dề kia của cậu ta chính là trang trí." Lạc Phong một bộ ông chủ vểnh chân: "Nhìn thấy cái bát kia không, Tiêu đội của cậu làm vỡ."

"A?" Thiệu Phi không tin, tay Tiêu Mục Đình ổn như vậy, gắp đậu đen hạt vừng cũng không run, làm sao sẽ làm vỡ bát?

"Ngoài ý muốn ngoài ý muốn." Tiêu Mục Đình cười nói: "Lâu lắm không ăn mì thịt khô Ninh đội nấu, có chút kích động."

Ninh Giác nhưng cười không nói, Lạc Phong nói: "Cậu ta thường xuyên nấu cho tôi."

"Cũng không có thường xuyên đi?" Ninh Giác nói.

Lạc Phong nhưng nháy mắt ra hiệu, Ninh Giác lại nói: "Tôi đối xử bình đẳng, hai cậu ai cũng không thiên vị."

Thiệu Phi ở một bên nghe, liền hiểu ba người này nhất định có cố sự.

Trong lòng nổi lên mất mát rất nhỏ, vì không có tham dự vào quá khứ của Tiêu Mục Đình.

Thậm chí có loại cảm giác vua sinh ta chưa sinh.

Cậu lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái đều đuổi ra, an tĩnh mà ở một bên chờ mì thịt khô lên bát.

Như Lạc Phong nói, tạp dề của Tiêu Mục Đình quả nhiên là trang trí, toàn bộ quá trình đều là Ninh Giác ra tay, Tiêu Mục Đình cùng lắm đưa gia vị.

Tiêu Mục Đình như vậy Thiệu Phi chưa từng gặp, vừa nhìn liền nhìn mê mẩn, đội trưởng của cậu chỗ nào cũng tốt, đồ ngụy trang phố với tạp dề hoa lá cũng đẹp trai.

Không lâu sau, mì nấu xong, Tiêu Mục Đình ngoắc tay bảo Thiệu Phi tới nhận, thuận tiện ở trong bát bỏ thêm mấy miếng thịt khô, dưới mì còn giấu hai cái trứng rán.

Mì này đúng là ăn ngon, bốn người tụ cùng một chỗ, lập tức xì sụp xong. Thiệu Phi ăn chực, chủ động kéo việc rửa bát qua, Lạc Phong cái gì cũng không làm mời Tiêu Mục Đình và Ninh Giác chơi bài.

Thiệu Phi cảm thấy lần này mặc dù không thể cùng một chỗ với Tiêu Mục Đình, nhưng coi như là đáng giá, chống ở sau lưng ghế Tiêu Mục Đình nhìn một lát, trong lòng cao hứng, một câu "Đội trưởng tôi về đây" nghe tới cũng hào hứng.

Tiêu Mục Đình quay đầu lại cười nói: "Được, về hảo hảo nghỉ ngơi, đừng chơi quá muộn."

Thiệu Phi hướng 4 người chào một cái, lúc ra cửa lại ngâm nga hát.

Lúc đang muốn xuống lầu nghe được thanh âm Thích Nam Tự, cậu ngẩn ra, ý nghĩ đầu tiên là sau này không ngâm hát nữa, ngâm một tiếng liền hút Thích Nam Tự tới; ý nghĩ thứ hai là cái đệt lời này của Thích Nam Tự có chút đáng sợ a!

Lời kia nói chính là: "Em sau khi lớn lên anh liền không chiều em nữa! Anh bênh người ngoài cũng không bênh em!"

Thiệu Phi rớt da gà trên đất, cái gì mà chiều với không chiều, một đứa con trai còn muốn người khác cưng, Tiểu Thích cũng quá cái gì đó......

____________

Xưng hô giữaThích Nam Tự với người bí ẩn vì tui chưa đọc trước nên không biết là ai nên tạm thời để anh - em. Tui đoán là tiểu công của bạn Thích =))))
Tác giả : Sơ Hòa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại