Yêu Đội
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Thích Nam Tự làm cho Tiêu Mục Đình cảm thấy kinh ngạc. Theo lời đội trưởng dẫn huấn của Trường Kiếm mà nói, Thích Nam Tự bình thường ai cũng không để ý tới, một ngày từ trong miệng bật không ra mấy chữ. Mặc dù Thiệu Phi gần đây thường nói Thích Nam Tự vô lại với mình, trên sân huấn luyện Tiêu Mục Đình cũng gặp qua hai người Thích, Thiệu tụ cùng một chỗ trao đổi, nhưng tận mắt thấy Thích Nam Tự đuổi theo Thiệu Phi chạy tới, còn rất có thanh thế mà giáo dục Thiệu Phi, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vấn đề mũi nhọn của Trường Kiếm này, xem ra không quá giống với trong tưởng tượng.
Ngay trước mặt Tiêu Mục Đình bị quở trách, Thiệu Phi giận, nhìn chằm chằm nói: "Ai cho anh tới? Đây là ký túc xá của thủ trưởng anh không biết?"
Thích Nam Tự cũng không sợ hãi: "Biết a. Cậu có thể tới tôi không thể tới?"
"Biết anh còn dám bò lên cửa nghe lén?" Thiệu Phi chặn Thích Nam Tự ở cửa, không để cho đối phương đi vào — mặc dù Thích Nam Tự nhìn bộ dạng cũng không muốn đi vào, "Trong mắt anh còn có kỷ luật hay không? Trường Kiếm các anh chính là dạy đội viện thế này? Ngay cả không cho phép nghe lén lãnh đạo nghị sự đều không biết?"
Thích Nam Tự vốn là đuối lý, lúc này bị một chuỗi bắn liên hồi của Thiệu Phi nện xuống, sắc mặt càng khó nhìn, ngạnh cổ nói: "Các cậu nghị sự cái gì? Cậu là lãnh đạo sao? Các cậu rõ ràng là đang tám chuyện lung tung! Cậu cho rằng tôi không nghe thấy?"
"Tám chuyện lung tung thì sao? Tám chuyện lung tung anh có thể tùy tiện nghe? Cái đạo lý gì!" Tiêu Mục Đình không xen vào tranh chấp của hai đứa nhỏ, thối lui đến một bên nhìn Thiệu Phi biểu diễn, Thiệu Phi càng nói càng dũng cảm, một mồi lửa đốt tới trên người đại đội trưởng Trường Kiếm: "Chả lẽ đại đội trưởng các anh ở trong đội cùng bạn tốt tám chuyện lung tung, anh cũng bò cửa nghe lén?"
Con ngươi Thích Nam Tự u ám, đầy mặt tức giận. Thiệu Phi lại không chú ý tới, tiếp tục dồn ép lải nhải: "Hay là nói Trường Kiếm các anh căn bản không thèm để ý những thứ này, bỏ cửa của đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng không tức giận?"
Tiêu Mục Đình cùng đại đội trưởng của Trường Kiếm Nghiêm Sách từng qua lại, biết đối phương là hạng người gì. So với Lạc Phong dáng vẻ giống như tản mạn và Ninh Giác ôn nhu đối đãi người, Nghiêm đội xem như phi thường cương quyết, có đôi lúc thậm chí không hợp tình người, thêm vào Nghiêm gia là vọng tộc, Nghiêm Sách là con trai lớn trong nhà, thỉnh thoảng làm cho người ta cảm giác khó có thể đến gần. Tiêu Mục Đình vừa định nhắc nhở Thiệu Phi dừng lại, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Thích Nam Tự một bước dài xông lên, hai tay túm cổ áo ba lỗ của Thiệu Phi, bịch một tiếng đẩy người ở trên cửa.
Áo lót của Thiệu Phi vừa mỏng vừa không có vải vóc gì, xương bả vai chống trên cửa đau âm ỉ vô cùng, ánh mắt nhất thời hung ác, gần như bản năng túm cổ tay Thích Nam Tự, đang muốn đánh trả, Tiêu Mục Đình liền chạy tới, mỗi tay cản một người, trầm giọng nói: "Hảo hảo nói chuyện, đừng đánh."
Thiệu Phi ở trước mặt Tiêu Mục Đình giả bộ ngoan ngoãn, lúc này suýt chút nữa lộ nhân bánh, lúc buông tay ra không thể thiếu trừng hai cái. Thích Nam Tự mày nhíu chặt, hốc mắt lại còn có chút đỏ, bị Tiêu Mục Đình kéo ra sau vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thiệu Phi: "Thân bằng hảo hữu cđg! Thân bằng hảo hữu cái rắm!"
Thiệu Phi nhất thời bối rối: "Thân bằng hảo hữu cdg là cdg?"
Nói xong mới nhớ tới mình vừa mới nói đại đội trưởng Trường Kiếm cùng thân bằng hảo hữu tám việc nhà. Kỳ thực những lời này nói ra chính cậu đều cảm thấy không đạo lý. Vừa rồi Thích Nam Tự bò ở trên cửa nghe cậu cùng Tiêu Mục Đình nói chuyện, cái đó không có nửa xu quan hệ với đại đội trưởng Trường Kiếm cùng thân bằng hảo hữu tám việc nhà, nhưng cậu chính là không nhịn được nói, bên trong còn cất giấu mấy phần cảm xúc mừng thầm, dường như vừa nói như vậy, quan hệ của mình và Tiêu Mục Đình lại gần mấy phần, tăng lên tới thân bằng hảo hữu có thể tám việc nhà.
Dư quang hướng tới chỗ Tiêu Mục Đình liếc nhìn, lại lập tức thu hồi lại, cùng Thích Nam Tự mắt trâu trừng mắt trâu.
Thích Nam Tự giống như mèo bị giẫm phải đuôi, hổn hển nói: "Đại đội trưởng của chúng tôi chưa bao giờ ở trong đội tiếp đãi thân bằng hảo hữu!"
Con mẹ nó đều rẽ tới đỉnh núi nào rồi? Thiệu Phi theo không kịp mạch suy nghĩ của Thích Nam Tự, muốn nói "Vậy anh cũng không thể bò cửa a", bả vai đã bị Tiêu Mục Đình đè lại.
Tiêu Mục Đình kịp thời dập tắt lửa cho hai người: "Các cậu không phải nói so tài bắn ban đêm sao? Vừa vặn hôm nay còn sớm, nếu không luyện một chút? Tôi đi làm trọng tài cho các cậu."
Thiệu Phi cả kinh, Thích Nam Tự nửa tin nửa ngờ mà đánh giá Tiêu Mục Đình một phen, một hồi lâu mới nói: "Ngài không phải là cán bộ chính trị sao?"
Thiệu Phi nghe không lọt nhất người nào chất vấn Tiêu Mục Đình, lập tức đẩy Thích Nam Tự một cái: "Đội trưởng của chúng tôi lợi hại, cán bộ chính trị thì sao? Cán bộ chính trị vẫn thu thập được anh!"
"Tôi lại không nói cán bộ chính trị không được, cậu kích động cái quỷ?" Thích Nam Tự xì một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Mục Đình, tự giác hành động vừa rồi nghe lén đúng là có không đúng, gãi gãi tóc, thẹn thùng nói: "Kỳ thực tôi chính là theo tới tìm Thiệu Phi, không, không muốn nghe lén nội dung nói chuyện của các anh."
Tiêu Mục Đình cười cười, không muốn truy cứu: "Bắn ban đêm các cậu định so tài thế nào?"
Tổng bộ huấn luyện thiết bị đầy đủ, có phòng xạ kích công nghệ cao mô phỏng các loại hoàn cảnh, cũng có trường thương chiến dã ngoại nhìn như hoang vu, nhưng kỳ thực địa hình thực chiến có đủ tất cả. Thiệu Phi và Thích Nam Tự từng người ở kho khí giới lĩnh đạn và súng, chuẩn bị trước tiên so bắn chính xác dưới điều kiện ánh sáng nhạt.
Hai người nằm nhoài ở trên bãi cạnh giá súng, Tiêu Mục Đình ở một bên nhìn, cái gì cũng không nói.
Bắn ban đêm là kỹ năng lính đặc chủng phải nắm chắc, phương pháp huấn luyện bình thường là đem đèn LED làm mục tiêu, bóng đèn phi thường nhỏ, ánh sáng ở trong bóng tối lại đặc biệt phân tán, cự ly xa độ lệch lớn, yêu cầu độ ổn mắt của đối thủ rất cao.
Thiệu Phi và Thích Nam Tự đều là người nổi bật trong đội ngũ liên huấn, nhưng nói riêng về xạ kích, Thiệu Phi vẫn là hơn một chút, mấy băng đạn bắn xuống, đèn LED trúng mục tiêu của Thiệu Phi nhiều hơn. Thích Nam Tự khởi động thân thể, ngồi dưới đất dụi mắt — loại huấn luyện phụ tải dành cho mắt này khá nặng, bắn một thời gian mắt khó tránh khỏi chua xót, đa số lúc còn kèm thêm hiện tượng rơi lệ. Thiệu Phi cũng không thoải mái, đang muốn nhu mắt, đã bị Tiêu Mục Đình gọi lại.
Tiêu Mục Đình lấy ra hai lọ nhựa nhỏ không có đóng gói, một lọ đưa cho Thích Nam Tự, một lọ cho Thiệu Phi, "Trên tay có cát, đừng dụi vào mắt."
Thích Nam Tự nhận lấy nhìn một chút, "Đây là nước nhỏ mắt đi?"
Thiệu Phi thường xuyên dùng thuốc nhỏ mắt này, trái phải mỗi bên nhỏ 4-5 giọt, hít sâu một hơi, Sss một tiếng: "Ai u đau chết tui rồi!"
Lời như kiểu "Đau chết tui", gần đây thường xuyên được Thiệu Phi treo ở khóe miệng. Nhưng cậu cũng chỉ là nói một chút với Tiêu Mục Đình, bình thường lúc ở cùng với Ngải Tâm vẫn là như cũ, mệt mỏi hơn nữa cực khổ hơn nữa cũng cắn răng chịu đựng.
Tiêu Mục Đình ném cho cậu một cái bọc giấy: "Xoa một chút, toàn bộ chảy trên mặt rồi."
Hai hùng binh ngồi xuống nhắm mắt dưỡng nhãn, nước thuốc bóp quá nhiều, đều theo đuôi mắt chảy ra, trên mặt ướt đẫm, nhìn qua giống như khóc.
Nhưng cho dù mắt không thoải mái, cũng không ngăn được hai người cãi nhau. Thiệu Phi khoe khoang mình bắn tốt, Thích Nam Tự liền nói cậu đâu gọi là bắn tốt, rõ ràng chính là vận khí tốt, mèo mù vớ được chuột chết. Thiệu Phi nói vậy anh cũng vận khí tốt cho tôi nhìn chút a, Thích Nam Tự nghe liền muốn mở to mắt bắn súng, Tiêu Mục Đình ôn thanh khuyên nhủ: "Mắt không thoải mái thì tiếp tục nhắm một lát, bắn đèn LED tối nay liền luyện tới đây."
Thời gian không còn sớm, Thiệu Phi cho là Tiêu Mục Đình có ý tứ là dẹp đường về phủ, Thích Nam Tự cũng nghĩ như vậy. Không ngờ Tiêu Mục Đình lại nói: "Đợi lát nữa đi lấy night vision (*), sau đó cùng tôi tới chỗ này."
((*) night vision: là thiết bị giúp con người có thể quan sát xung quanh trong môi trường ánh sáng yếu. Hình ảnh)
Cái cầm trên tay là Night Vision
Sau khi cầm lấy night vision, Thiệu Phi không hiểu nói: "Đội trưởng, chúng ta phải đi làm gì?"
"Huấn luyện xạ kích ban đêm a." Tiêu Mục Đình để cho hai người lên xe, kéo cửa ghế lái xe Jeep ra ngồi lên, "Bắn đèn LED chỉ là căn bản, dưới tình huống thực chiến ai trong đêm tối treo bóng đèn lớn cho các cậu bắn?"
Thích Nam Tự ôm súng ngồi ở phía sau: "Vậy chúng ta phải luyện thế nào? Tới chỗ nào luyện?"
"Đến thì biết. Không xa, cũng ở trong doanh khu, chỉ là bình thường các cậu không tới qua." Tiêu Mục Đình nói: "Lái xe khoảng 10 phút là đến rồi, mắt vẫn không thoải mái thì tiếp tục híp mắt một lát, nghỉ ngơi."
Thích Nam Tự đầu lệch một cái liền muốn ngủ, Thiệu Phi lại không dễ dụ như vậy. Tiêu Mục Đình gần đây rất ít chỉ đạo cậu, lão bổn quá khứ mắt thấy sắp ăn hết (*), lúc này Tiêu Mục Đình lại muốn dạy cậu, cậu tự nhiên hưng phấn, một đôi mắt trừng giống như dạ minh châu, không chớp mắt nhìn phía trước, thật giống như nhất định muốn trừng thủng bóng đêm mới bỏ qua.
((*) có câu "cật lão bổn (ăn lão bổn)" nghĩa là sống nhờ thành tích trong quá khứ, không có cống hiến gì mới; còn trong câu này thì nghĩa là thành tích ngày xưa đã sắp dùng hết)
Tiêu Mục Đình ở trong kính chiếu hậu nhìn nhìn cậu: "Mắt trợn to như vậy làm gì? Không mệt sao?"
Cậu lập tức xoay tới, tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình: "Ngải Tâm bọn họ đều nói mắt tôi rất tốt, rất hữu thần, rất soái, ban đêm có thể coi như là đèn pin mà sử dụng!"
Tiêu Mục Đình bị "Đèn pin" chọc cười, cười nói: "Đây là khoe khoang với tôi?"
"Không có không có." Thiệu Phi rụt trở lại: "Đội trưởng mắt ngài soái hơn!"
"Nhưng của tôi không thể coi như là đèn pin mà sử dụng." Tiêu Mục Đình vẫn là lần đầu nghe người ta dùng soái để hình dung mắt, vốn định trêu chọc thêm Thiệu Phi hai câu, mục đích lại đã gần ngay trước mắt, đành phải tắt lửa dừng xe, mở đèn xe: "Đến rồi."
Trước mắt là một mảnh đất trống giống như rừng núi hoang vắng, sườn núi và bóng cây cao lắc lư, phía xa tựa hồ còn có căn nhà thấp bé. Thích Nam Tự mắt trống rỗng nhìn hồi lâu, thanh âm thả giọng mũi rất nhỏ: "Đây là chỗ nào a?"
"Đeo night vision vào." Tiêu Mục Đình chỉ chỉ phía trước: "Nơi đó là "thôn xóm" bỏ hoang, bên trong có mấy căn nhà đất không người ở, phần tử tội phạm khả năng trốn ở bên trong. Các cậu hiện tại đi qua thực hiện dọn dẹp, quá trình này khả năng kèm thêm thương chiến, không khí bên đó cũng khá đáng sợ, điểm này tôi hi vọng các cậu có chuẩn bị tâm lý."
Thích Nam Tự đề cao âm điệu: "Có phần tử tội phạm?"
"Là ảnh mô phỏng, bất quá khá chân thật." Tiêu Mục Đình cũng không lừa gạt: ""Thôn xóm" là mô phỏng thực chiến tổng bộ năm nay mới đi vào sử dụng. Thế nào, tới mở mang chút?"
Địa điểm đỗ xe cách "thôn xóm" khoảng 1km, Thiệu Phi và Thích Nam Tự đeo xong night vision, lẻn vào trong bóng tối. Tiêu Mục Đình cũng không cùng đường với bọn họ, chỉ là ở trong dụng cụ truyền tin nhắc nhở bọn họ chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Không nhắc nhở còn không sao, ngược lại Tiêu Mục Đình càng nhắc nhở, Thiệu Phi càng hoảng hốt. "Thôn xóm" kia nhìn qua chẳng khác gì vùng nông thôn bỏ hoang, nhưng không khí khá quỷ dị, giữa nhà cửa toàn là gạch đá rải rác, chuồng heo chuồng gà rách nát không chịu nổi, trong không khí có cỗ mùi vị cũ kỹ làm người ta không thoải mái, gió xuyên nhà mà qua, phát ra tiếng vang u ám, người đặt mình trong đó, đừng nói là đang tiến hành huấn luyện huấn luyện dọn dẹp, chỗ tối và ngóc ngách tùy thời khả năng chui ra thứ không tưởng được, chính là biết cái gì cũng sẽ không phát sinh, cũng không tránh khỏi da đầu sít chặt.
Thích Nam Tự nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Tôi như thế nào cảm thấy chỗ này có quỷ a?"
Động tác của Thích Nam Tự làm cho Tiêu Mục Đình cảm thấy kinh ngạc. Theo lời đội trưởng dẫn huấn của Trường Kiếm mà nói, Thích Nam Tự bình thường ai cũng không để ý tới, một ngày từ trong miệng bật không ra mấy chữ. Mặc dù Thiệu Phi gần đây thường nói Thích Nam Tự vô lại với mình, trên sân huấn luyện Tiêu Mục Đình cũng gặp qua hai người Thích, Thiệu tụ cùng một chỗ trao đổi, nhưng tận mắt thấy Thích Nam Tự đuổi theo Thiệu Phi chạy tới, còn rất có thanh thế mà giáo dục Thiệu Phi, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vấn đề mũi nhọn của Trường Kiếm này, xem ra không quá giống với trong tưởng tượng.
Ngay trước mặt Tiêu Mục Đình bị quở trách, Thiệu Phi giận, nhìn chằm chằm nói: "Ai cho anh tới? Đây là ký túc xá của thủ trưởng anh không biết?"
Thích Nam Tự cũng không sợ hãi: "Biết a. Cậu có thể tới tôi không thể tới?"
"Biết anh còn dám bò lên cửa nghe lén?" Thiệu Phi chặn Thích Nam Tự ở cửa, không để cho đối phương đi vào — mặc dù Thích Nam Tự nhìn bộ dạng cũng không muốn đi vào, "Trong mắt anh còn có kỷ luật hay không? Trường Kiếm các anh chính là dạy đội viện thế này? Ngay cả không cho phép nghe lén lãnh đạo nghị sự đều không biết?"
Thích Nam Tự vốn là đuối lý, lúc này bị một chuỗi bắn liên hồi của Thiệu Phi nện xuống, sắc mặt càng khó nhìn, ngạnh cổ nói: "Các cậu nghị sự cái gì? Cậu là lãnh đạo sao? Các cậu rõ ràng là đang tám chuyện lung tung! Cậu cho rằng tôi không nghe thấy?"
"Tám chuyện lung tung thì sao? Tám chuyện lung tung anh có thể tùy tiện nghe? Cái đạo lý gì!" Tiêu Mục Đình không xen vào tranh chấp của hai đứa nhỏ, thối lui đến một bên nhìn Thiệu Phi biểu diễn, Thiệu Phi càng nói càng dũng cảm, một mồi lửa đốt tới trên người đại đội trưởng Trường Kiếm: "Chả lẽ đại đội trưởng các anh ở trong đội cùng bạn tốt tám chuyện lung tung, anh cũng bò cửa nghe lén?"
Con ngươi Thích Nam Tự u ám, đầy mặt tức giận. Thiệu Phi lại không chú ý tới, tiếp tục dồn ép lải nhải: "Hay là nói Trường Kiếm các anh căn bản không thèm để ý những thứ này, bỏ cửa của đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng không tức giận?"
Tiêu Mục Đình cùng đại đội trưởng của Trường Kiếm Nghiêm Sách từng qua lại, biết đối phương là hạng người gì. So với Lạc Phong dáng vẻ giống như tản mạn và Ninh Giác ôn nhu đối đãi người, Nghiêm đội xem như phi thường cương quyết, có đôi lúc thậm chí không hợp tình người, thêm vào Nghiêm gia là vọng tộc, Nghiêm Sách là con trai lớn trong nhà, thỉnh thoảng làm cho người ta cảm giác khó có thể đến gần. Tiêu Mục Đình vừa định nhắc nhở Thiệu Phi dừng lại, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Thích Nam Tự một bước dài xông lên, hai tay túm cổ áo ba lỗ của Thiệu Phi, bịch một tiếng đẩy người ở trên cửa.
Áo lót của Thiệu Phi vừa mỏng vừa không có vải vóc gì, xương bả vai chống trên cửa đau âm ỉ vô cùng, ánh mắt nhất thời hung ác, gần như bản năng túm cổ tay Thích Nam Tự, đang muốn đánh trả, Tiêu Mục Đình liền chạy tới, mỗi tay cản một người, trầm giọng nói: "Hảo hảo nói chuyện, đừng đánh."
Thiệu Phi ở trước mặt Tiêu Mục Đình giả bộ ngoan ngoãn, lúc này suýt chút nữa lộ nhân bánh, lúc buông tay ra không thể thiếu trừng hai cái. Thích Nam Tự mày nhíu chặt, hốc mắt lại còn có chút đỏ, bị Tiêu Mục Đình kéo ra sau vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thiệu Phi: "Thân bằng hảo hữu cđg! Thân bằng hảo hữu cái rắm!"
Thiệu Phi nhất thời bối rối: "Thân bằng hảo hữu cdg là cdg?"
Nói xong mới nhớ tới mình vừa mới nói đại đội trưởng Trường Kiếm cùng thân bằng hảo hữu tám việc nhà. Kỳ thực những lời này nói ra chính cậu đều cảm thấy không đạo lý. Vừa rồi Thích Nam Tự bò ở trên cửa nghe cậu cùng Tiêu Mục Đình nói chuyện, cái đó không có nửa xu quan hệ với đại đội trưởng Trường Kiếm cùng thân bằng hảo hữu tám việc nhà, nhưng cậu chính là không nhịn được nói, bên trong còn cất giấu mấy phần cảm xúc mừng thầm, dường như vừa nói như vậy, quan hệ của mình và Tiêu Mục Đình lại gần mấy phần, tăng lên tới thân bằng hảo hữu có thể tám việc nhà.
Dư quang hướng tới chỗ Tiêu Mục Đình liếc nhìn, lại lập tức thu hồi lại, cùng Thích Nam Tự mắt trâu trừng mắt trâu.
Thích Nam Tự giống như mèo bị giẫm phải đuôi, hổn hển nói: "Đại đội trưởng của chúng tôi chưa bao giờ ở trong đội tiếp đãi thân bằng hảo hữu!"
Con mẹ nó đều rẽ tới đỉnh núi nào rồi? Thiệu Phi theo không kịp mạch suy nghĩ của Thích Nam Tự, muốn nói "Vậy anh cũng không thể bò cửa a", bả vai đã bị Tiêu Mục Đình đè lại.
Tiêu Mục Đình kịp thời dập tắt lửa cho hai người: "Các cậu không phải nói so tài bắn ban đêm sao? Vừa vặn hôm nay còn sớm, nếu không luyện một chút? Tôi đi làm trọng tài cho các cậu."
Thiệu Phi cả kinh, Thích Nam Tự nửa tin nửa ngờ mà đánh giá Tiêu Mục Đình một phen, một hồi lâu mới nói: "Ngài không phải là cán bộ chính trị sao?"
Thiệu Phi nghe không lọt nhất người nào chất vấn Tiêu Mục Đình, lập tức đẩy Thích Nam Tự một cái: "Đội trưởng của chúng tôi lợi hại, cán bộ chính trị thì sao? Cán bộ chính trị vẫn thu thập được anh!"
"Tôi lại không nói cán bộ chính trị không được, cậu kích động cái quỷ?" Thích Nam Tự xì một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Mục Đình, tự giác hành động vừa rồi nghe lén đúng là có không đúng, gãi gãi tóc, thẹn thùng nói: "Kỳ thực tôi chính là theo tới tìm Thiệu Phi, không, không muốn nghe lén nội dung nói chuyện của các anh."
Tiêu Mục Đình cười cười, không muốn truy cứu: "Bắn ban đêm các cậu định so tài thế nào?"
Tổng bộ huấn luyện thiết bị đầy đủ, có phòng xạ kích công nghệ cao mô phỏng các loại hoàn cảnh, cũng có trường thương chiến dã ngoại nhìn như hoang vu, nhưng kỳ thực địa hình thực chiến có đủ tất cả. Thiệu Phi và Thích Nam Tự từng người ở kho khí giới lĩnh đạn và súng, chuẩn bị trước tiên so bắn chính xác dưới điều kiện ánh sáng nhạt.
Hai người nằm nhoài ở trên bãi cạnh giá súng, Tiêu Mục Đình ở một bên nhìn, cái gì cũng không nói.
Bắn ban đêm là kỹ năng lính đặc chủng phải nắm chắc, phương pháp huấn luyện bình thường là đem đèn LED làm mục tiêu, bóng đèn phi thường nhỏ, ánh sáng ở trong bóng tối lại đặc biệt phân tán, cự ly xa độ lệch lớn, yêu cầu độ ổn mắt của đối thủ rất cao.
Thiệu Phi và Thích Nam Tự đều là người nổi bật trong đội ngũ liên huấn, nhưng nói riêng về xạ kích, Thiệu Phi vẫn là hơn một chút, mấy băng đạn bắn xuống, đèn LED trúng mục tiêu của Thiệu Phi nhiều hơn. Thích Nam Tự khởi động thân thể, ngồi dưới đất dụi mắt — loại huấn luyện phụ tải dành cho mắt này khá nặng, bắn một thời gian mắt khó tránh khỏi chua xót, đa số lúc còn kèm thêm hiện tượng rơi lệ. Thiệu Phi cũng không thoải mái, đang muốn nhu mắt, đã bị Tiêu Mục Đình gọi lại.
Tiêu Mục Đình lấy ra hai lọ nhựa nhỏ không có đóng gói, một lọ đưa cho Thích Nam Tự, một lọ cho Thiệu Phi, "Trên tay có cát, đừng dụi vào mắt."
Thích Nam Tự nhận lấy nhìn một chút, "Đây là nước nhỏ mắt đi?"
Thiệu Phi thường xuyên dùng thuốc nhỏ mắt này, trái phải mỗi bên nhỏ 4-5 giọt, hít sâu một hơi, Sss một tiếng: "Ai u đau chết tui rồi!"
Lời như kiểu "Đau chết tui", gần đây thường xuyên được Thiệu Phi treo ở khóe miệng. Nhưng cậu cũng chỉ là nói một chút với Tiêu Mục Đình, bình thường lúc ở cùng với Ngải Tâm vẫn là như cũ, mệt mỏi hơn nữa cực khổ hơn nữa cũng cắn răng chịu đựng.
Tiêu Mục Đình ném cho cậu một cái bọc giấy: "Xoa một chút, toàn bộ chảy trên mặt rồi."
Hai hùng binh ngồi xuống nhắm mắt dưỡng nhãn, nước thuốc bóp quá nhiều, đều theo đuôi mắt chảy ra, trên mặt ướt đẫm, nhìn qua giống như khóc.
Nhưng cho dù mắt không thoải mái, cũng không ngăn được hai người cãi nhau. Thiệu Phi khoe khoang mình bắn tốt, Thích Nam Tự liền nói cậu đâu gọi là bắn tốt, rõ ràng chính là vận khí tốt, mèo mù vớ được chuột chết. Thiệu Phi nói vậy anh cũng vận khí tốt cho tôi nhìn chút a, Thích Nam Tự nghe liền muốn mở to mắt bắn súng, Tiêu Mục Đình ôn thanh khuyên nhủ: "Mắt không thoải mái thì tiếp tục nhắm một lát, bắn đèn LED tối nay liền luyện tới đây."
Thời gian không còn sớm, Thiệu Phi cho là Tiêu Mục Đình có ý tứ là dẹp đường về phủ, Thích Nam Tự cũng nghĩ như vậy. Không ngờ Tiêu Mục Đình lại nói: "Đợi lát nữa đi lấy night vision (*), sau đó cùng tôi tới chỗ này."
((*) night vision: là thiết bị giúp con người có thể quan sát xung quanh trong môi trường ánh sáng yếu. Hình ảnh)
Cái cầm trên tay là Night Vision
Sau khi cầm lấy night vision, Thiệu Phi không hiểu nói: "Đội trưởng, chúng ta phải đi làm gì?"
"Huấn luyện xạ kích ban đêm a." Tiêu Mục Đình để cho hai người lên xe, kéo cửa ghế lái xe Jeep ra ngồi lên, "Bắn đèn LED chỉ là căn bản, dưới tình huống thực chiến ai trong đêm tối treo bóng đèn lớn cho các cậu bắn?"
Thích Nam Tự ôm súng ngồi ở phía sau: "Vậy chúng ta phải luyện thế nào? Tới chỗ nào luyện?"
"Đến thì biết. Không xa, cũng ở trong doanh khu, chỉ là bình thường các cậu không tới qua." Tiêu Mục Đình nói: "Lái xe khoảng 10 phút là đến rồi, mắt vẫn không thoải mái thì tiếp tục híp mắt một lát, nghỉ ngơi."
Thích Nam Tự đầu lệch một cái liền muốn ngủ, Thiệu Phi lại không dễ dụ như vậy. Tiêu Mục Đình gần đây rất ít chỉ đạo cậu, lão bổn quá khứ mắt thấy sắp ăn hết (*), lúc này Tiêu Mục Đình lại muốn dạy cậu, cậu tự nhiên hưng phấn, một đôi mắt trừng giống như dạ minh châu, không chớp mắt nhìn phía trước, thật giống như nhất định muốn trừng thủng bóng đêm mới bỏ qua.
((*) có câu "cật lão bổn (ăn lão bổn)" nghĩa là sống nhờ thành tích trong quá khứ, không có cống hiến gì mới; còn trong câu này thì nghĩa là thành tích ngày xưa đã sắp dùng hết)
Tiêu Mục Đình ở trong kính chiếu hậu nhìn nhìn cậu: "Mắt trợn to như vậy làm gì? Không mệt sao?"
Cậu lập tức xoay tới, tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình: "Ngải Tâm bọn họ đều nói mắt tôi rất tốt, rất hữu thần, rất soái, ban đêm có thể coi như là đèn pin mà sử dụng!"
Tiêu Mục Đình bị "Đèn pin" chọc cười, cười nói: "Đây là khoe khoang với tôi?"
"Không có không có." Thiệu Phi rụt trở lại: "Đội trưởng mắt ngài soái hơn!"
"Nhưng của tôi không thể coi như là đèn pin mà sử dụng." Tiêu Mục Đình vẫn là lần đầu nghe người ta dùng soái để hình dung mắt, vốn định trêu chọc thêm Thiệu Phi hai câu, mục đích lại đã gần ngay trước mắt, đành phải tắt lửa dừng xe, mở đèn xe: "Đến rồi."
Trước mắt là một mảnh đất trống giống như rừng núi hoang vắng, sườn núi và bóng cây cao lắc lư, phía xa tựa hồ còn có căn nhà thấp bé. Thích Nam Tự mắt trống rỗng nhìn hồi lâu, thanh âm thả giọng mũi rất nhỏ: "Đây là chỗ nào a?"
"Đeo night vision vào." Tiêu Mục Đình chỉ chỉ phía trước: "Nơi đó là "thôn xóm" bỏ hoang, bên trong có mấy căn nhà đất không người ở, phần tử tội phạm khả năng trốn ở bên trong. Các cậu hiện tại đi qua thực hiện dọn dẹp, quá trình này khả năng kèm thêm thương chiến, không khí bên đó cũng khá đáng sợ, điểm này tôi hi vọng các cậu có chuẩn bị tâm lý."
Thích Nam Tự đề cao âm điệu: "Có phần tử tội phạm?"
"Là ảnh mô phỏng, bất quá khá chân thật." Tiêu Mục Đình cũng không lừa gạt: ""Thôn xóm" là mô phỏng thực chiến tổng bộ năm nay mới đi vào sử dụng. Thế nào, tới mở mang chút?"
Địa điểm đỗ xe cách "thôn xóm" khoảng 1km, Thiệu Phi và Thích Nam Tự đeo xong night vision, lẻn vào trong bóng tối. Tiêu Mục Đình cũng không cùng đường với bọn họ, chỉ là ở trong dụng cụ truyền tin nhắc nhở bọn họ chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Không nhắc nhở còn không sao, ngược lại Tiêu Mục Đình càng nhắc nhở, Thiệu Phi càng hoảng hốt. "Thôn xóm" kia nhìn qua chẳng khác gì vùng nông thôn bỏ hoang, nhưng không khí khá quỷ dị, giữa nhà cửa toàn là gạch đá rải rác, chuồng heo chuồng gà rách nát không chịu nổi, trong không khí có cỗ mùi vị cũ kỹ làm người ta không thoải mái, gió xuyên nhà mà qua, phát ra tiếng vang u ám, người đặt mình trong đó, đừng nói là đang tiến hành huấn luyện huấn luyện dọn dẹp, chỗ tối và ngóc ngách tùy thời khả năng chui ra thứ không tưởng được, chính là biết cái gì cũng sẽ không phát sinh, cũng không tránh khỏi da đầu sít chặt.
Thích Nam Tự nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Tôi như thế nào cảm thấy chỗ này có quỷ a?"
Tác giả :
Sơ Hòa