Yêu Đội
Chương 22
Edit + Beta: Vịt
Thiệu Phi "trưởng thành" làm cho người ta nghẹn — Thích Nam Tự nhíu mày chắn trước cậu, trái theo phải cản, cứng rắn không để cho cậu ra ký túc xá.
Mắt thấy sắc trời đã tối, ở chỗ này lằng nhằng mãi, làm lỡ thời gian có thể ở chung một phòng với Tiêu Mục Đình. Thiệu Phi sốt ruột, giơ tay lên hướng trên vai Thích Nam Tự đẩy: "Aish người anh em nhường chút a!"
Lần này dùng 7 phần lực, Thích Nam Tự lui về sau một bước, chân mày lại nhăn càng chặt, gỡ tay Thiệu Phi ra, mặt đen lên nói: "Cậu lại đi tìm đội trưởng của các cậu?"
"Biết anh còn làm lỡ thời gian của tôi?" Thiệu Phi luyện nửa ngày thể năng nửa ngày xạ kích, vừa mệt vừa nóng, cả người đau nhức mệt mỏi, vừa ăn xong cơm tối, một thân mồ hôi khó ngửi, toàn bộ dính ở trên người, ước gì lập tức tắm nước nóng thoải mái. Thích Nam Tự chỉ mặc áo lót màu đen, cũng là mồ hôi đầy cánh tay đầy ngực. Hai người một nhất định muốn đi, một không để cho đi, ở ký túc chật chội chen chung một chỗ, mồ hôi dính vào, lẫn nhau đều cảm thấy có chút chán ghét. Thiệu Phi xí một tiếng, lau chỗ bị Thích Nam Tự đụng vào, "Cái đcm nó chứ mày có thôi hay không hả? Dính tao một thân mồ hôi." Mắng xong giơ cánh tay lên ngửi ngửi, lỗ mũi nhăn miệng nói, bộ dáng ghét bỏ mười phần: "Nhanh đi tắm đi, toàn mùi chua!"
Thích Nam Tự vén áo lót lau cánh tay, nhìn qua còn ghét bỏ hơn Thiệu Phi, nhưng vẫn là không để cho người đi, nhịn không được nói: "Buổi trưa không phải đã nói tìm thời gian so bắn đêm một lần sao?"
"Lại không bảo hôm nay!" Thiệu Phi trừng to mắt: "Anh gấp cái gì?"
"Không phải hôm nay thì là ngày nào?" Thích Nam Tự không vui: "Cậu tối nào cũng đi tìm đội trưởng của cậu, tắt đèn mới trở về, chúng ta lúc nào thì so? Còn có hôm trước cậu nói rảnh đọ luyện đánh nhau một chút, chúng ta không phải chỉ có buổi tối mới "rảnh", huh?"
Thiệu Phi lúc này mới nhớ tới lúc trước còn hẹn đánh nhau, nhất thời có chút chột dạ, liếc Thích Nam Tự một cái, kiếm cớ nói: "Ngài mai hẵng nói, anh nhường chút, tôi cmn hiện tại nóng chết rồi, nếu không tắm tôi có thể xông chết cả phòng ngủ mình anh tin không?"
Thích Nam Tự: "Tin."
Thiệu Phi vừa muốn chạy, cánh tay cư nhiên bị túm.
Lính đặc chủng tối kỵ tứ chi bị túm, Thiệu Phi phản xạ có điều kiện mà mượn lực xoay người, thuận thế thân thể thấp, nhanh chóng rút cánh tay về, đầu gối vừa nhấc lên, suýt nữa đỉnh trên bụng Thích Nam Tự.
Hai người đều bày ra tư thế, Thích Nam Tự nói: "Ở chỗ này, huh?"
Hắn không biết làm sao dưỡng thành thói quen này, phía sau câu hỏi thường xuyên kèm theo một cao giọng "huh", vài lần đầu nghe cũng không có gì, nghe lâu thì là lạ, làm cho người ta một loại cảm giác vừa đần vừa tự đại.
"Đánh cái rắm, ngày mai hẵng nói!" Thiệu Phi chùi mồ hôi trên trán, quát: "Thích Nam Tự, làm sao anh giống y cái đuôi vậy hả?"
Tiêu Mục Đình đang chỉnh hợp tài liệu huấn luyện mấy ngày gần đây, tay phải không rõ nguyên nhân mà run lên một cái.
Thằng nhãi giống như cái đuôi suốt ngày đi theo phía sau anh, cư nhiên thổ tào người khác giống cái đuôi.
Sắc mặt Thích Nam Tự âm vài phần — người này tựa hồ cho tới giờ chưa từng cười qua, vĩnh viễn là một bộ dáng mất hứng, tiến tới gần một bước nói: "Cậu nói ai giống cái đuôi?"
"Còn có ai? Anh a! Lúc nào cũng theo, người khác không biết còn tưởng là cái đuôi thành tinh của tôi!"
Khóe miệng Thích Nam Tự giật giật, tựa hồ sắp nổi giận, nhưng hắn tinh thông đánh nhau, mắng chửi người lại thật sự không điêu luyện, bình thường bộ dáng trầm mặt không nói một lời thật là dọa người, lúc mở miệng nói gì đó lại đặc biệt quê, lặp đi lặp lại đều là mấy câu kiểu ấu trĩ như vậy, hơi có chút ý tứ mở miệng quỳ (*).
((*) mở miệng quỳ: từ này có nghĩa là "thằng kia mở miệng là tao muốn quỳ", bên Trung sẽ nói tắt là mở miệng quỳ)
Hắn chịu đựng không nói chuyện, nuốt câu "Cậu mới là cái đuôi" kia vào. Trùng hợp Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong cầm quần áo hong khô trở về, Thiệu Phi lập tức đẩy hắn qua, tốc độ lời cực nhanh: "Các anh muốn đi tắm sao? Mang theo anh Tự cùng đi nhá, giúp anh Tự chiếm vòi nước, em bây giờ còn có việc, đi trước a!"
Ngải Tâm: "Há?"
Thích Nam Tự đuổi theo ra ngoài: "Thiệu Phi cậu đứng lại!"
Trần Tuyết Phong thở dài: "Hai người này lúc nào thì tốt như vậy rồi?"
Vấn đề này e rằng ngay cả Thiệu Phi đều đáp không được.
Giữa binh mũi nhọn với nhau để ý là chuyện cực kỳ bình thường, Thích Nam Tự không thể nghi ngờ là giỏi số một số hai trong tiểu đoàn liên huấn, Thiệu Phi và hắn cùng ở trong một tiểu tổ, lúc huấn luyện lại bại bởi cậu mấy lần, đối với cậu tự nhiên phi thường để ý, bình thường cũng có ý định đến gần thăm dò hư thực.
Nhưng Thiệu Phi cảm thấy, Thích Nam Tự cũng quá dính người, quá so đo từng tý!
Nói ví dụ, như là loại huấn luyện lăn lốp xe, khiêng gỗ tròn, vận chuyển hòm đạn dược, Thích Nam Tự nhất định phải cầm hạng nhất, cầm không được hạng nhất liền cùng Thiệu Phi phân cao thấp, kiểm tra săm lốp xe gỗ tròn hòm đạn dược của Thiệu Phi có phải nhẹ hơn của mình hay không, đuổi theo Thiệu Phi hỏi bí quyết.
Kỳ thực nào có bí quyết gì, đơn giản là trạng thái khá tốt.
Lại nói thí dụ như, Thích Nam Tự bắn không ổn bằng Thiệu Phi, mặc dù thế đứng thế quỳ thế nằm xác suất trúng mục tiêu đều tương đối cao, nhưng ở bắn chính xác vòng ngực, điểm đạn rơi phân bố khá lộn xộn, điểm đạn rơi của Thiệu Phi lại rất tập trung. Thích Nam Tự túm lấy Thiệu Phi hỏi làm như thế nào, Thiệu Phi không nói mình nửa năm vì nâng cao tính ổn định tốn bao nhiêu công phu — đó đều là Tiêu Mục Đình dạy bí mật, cậu tạm thời còn chưa muốn chia sẻ cho người khác.
Thích Nam Tự hỏi không ra nguyên cớ, liền cứ nhìn chằm chằm Thiệu Phi, quan sát từng động tác nhỏ lúc Thiệu Phi chiếm súng, nằm nhoài bên cạnh Thiệu Phi, đem mắt nhìn qua, toàn bộ làm lại ở trên người mình.
Năng lực học tập của lính đặc chủng ưu tú cực mạnh, nhất lai nhị khứ (*), tư thế Thiệu Phi từ chỗ Tiêu Mục Đình học được, cơ hồ đều bị Thích Nam Tự bắt chước. Vị trí bia của hai người lần lượt, lúc cầm súng tự như là cùng một người.
((*) nhất lai nhị khứ (một tới hai lui): chỉ sự tiếp xúc)
Thiệu Phi có chút khó chịu, ở hạng mục khác lại ý chí cùng Thích Nam Tự đoạt trội, so xong không thể thiếu giao lưu một phen, cộng thêm hai người đều chăm chỉ dị thường, thường xuyên ở trên sân huấn luyện ở lại tới cuối cùng.
Kể từ đó, ngay cả tới phòng ăn cũng cùng đường.
Thích Nam Tự trước kia làm gì cũng là một mình, hiện tại cùng Thiệu Phi "Ra song vào đôi", không chỉ là đối thủ, còn coi như là người cộng tác, hạng mục cần hai người hợp tác phối hợp cực ăn ý thành thạo, để cho đối phương giẫm ở trên vai leo tường cao cũng tuyệt không hai lời, trước khi trời tối cơ hồ như hình với bóng, sau khi màn đêm buông xuống Thiệu Phi lại muốn "Bay một mình".
Thích Nam Tự đương nhiên không vui, hai ngày trước nhắm mãi mấy lần "Cậu buổi tối không luyện thêm ư, cậu không lo lắng sát hạch đấu võ sao", Thiệu Phi không để ý đến hắn, như cũ chạy về phía ký túc của Tiêu Mục Đình. Hắn nhịn không được liền dứt khoát "Động thủ" — bất quá vẫn là không cản được.
Thiệu Phi mở chân chạy về phía ký túc Tiêu Mục Đình, cũng không biết Thích Nam Tự theo kịp không, tiến vào cửa hạ khóa xuống, thở ra một hơi, nhìn thấy Tiêu Mục Đình lập tức cười lên: "Đội trưởng, tôi lại tới rồi!"
Tiêu Mục Đình buông văn kiện trong tay xuống, cười nói: "Cậu cũng biết là "lại" hả?"
"Tôi là binh của ngài a." Thiệu Phi giống như trẻ con tan học về nhà, người ta là vào nhà lập tức ném cặp sách, cậu là vào nhà vội vàng cởi giày cởi quần áo, thời gian mấy giây cả người liền chỉ còn lại một cái quần cộc, đặc biệt ngâm nga hát tới ban công thu quần áo phơi một ngày trước, quay đầu lại nói: "Đội trưởng, vậy tôi đi tắm."
"Đi đi." Ánh mắt Tiêu Mục Đình một lần nữa trở lại trên văn kiện, lúc tiếng nước chảy trong phòng tắm thay thế khúc ngâm vừa rồi của Thiệu Phi, không nguyên do ngâm nối tiếp.
Đó là bài tình ca đã sớm hết thời, đánh thanh niên năm đó cơ hồ người người biết hát, trong bộ đội ngày nào cũng bị hát quân ca, đám binh bí mật ôm đàn ghi ta hát tình ca, Tiêu Mục Đình trước mặt mọi người hát qua mấy lần, còn là cùng người hợp xướng.
Cùng ai?
Tiêu Mục Đình hơi phân tâm, ngón tay nhu nhu mi tâm, đột nhiên nhớ tới Thiệu Vũ năm đó thích ngâm nhất bài này, lôi kéo anh còn có các đồng đội khác cùng nhau hát, hát xong xoay người một vòng cảm ơn, động tác khoa trương khôi hài, dẫn tới một trận khen ngược.
Thiệu Phi biết hát bài này, đoán chừng là hồi bé theo Thiệu Vũ học.
Tiêu Mục Đình nhìn một chút cửa phòng tắm, cho rằng Thiệu Phi nhớ tới anh trai, vừa nghĩ tới lại âm thầm phủ định. Thiệu Phi nhìn qua tâm tình không tệ, không giống bộ dáng đang nhớ người thân đã mất. Có lẽ bài hát này đã xâm nhập vào trí nhớ, ngâm nga chỉ là bởi vì nhất thời cao hứng mà thôi.
Bất quá còn có một loại giải thích, Tiêu Mục Đình nghĩ, đó chính là những năm này Thiệu Phi chưa từng giống bạn cùng tuổi nghe ca khúc thịnh hành, đem mình thay vào trong lời ca của người khác, khổ sở mà đau thương một phen.
Cái gọi là thanh xuân đau khổ, đối với Thiệu Phi mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên cậu nhớ được vẫn là tình ca hồi bé anh trai dạy, trong đó có tình yêu hồi thiếu niên nho nhỏ không hiểu nhưng mơ ước, cũng có cánh tay rộng rãi đáng tin của anh trai.
Cửa phòng tắm mở ra, Thiệu Phi lúc này không ngâm nga nữa, trực tiếp hát ra, cầm lấy quần áo đã giặt xong tới ban công, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Tiêu Mục Đình còn cố ý giẫm theo tiết tấu xoay một vòng. Tiêu Mục Đình khép lại văn kiện, đứng dậy rót cho cậu chén nước, cậu phơi quần áo xong cũng trở lại, "Đội trưởng, tôi hát thế nào?"
"Dựng sân khấu là có thể lên làm ca sĩ rồi, tới nhuận nhuận giọng." Tiêu Mục Đình đưa chén nước qua, hướng văn kiện trên bàn giơ cằm lên: "Số liệu bắn bia tôi nhìn thấy rồi, không tệ, tổ các cậu tính ra cậu lợi hại nhất."
"Đúng không!" Nghe vậy, mắt Thiệu Phi càng sáng, hừ một tiếng: "Thích Nam Tự theo tôi học tư thế, còn tính ra hình như cũng rất cao, bất quá so với tôi vẫn là kém chút trình độ."
"Xem như cậu năng lực." Tiêu Mục Đình trở lại bên bàn làm việc ngồi xuống, lại nói: "Bất quá sức bật của cậu có chút chênh lệch với hắn, hai cậu hiện tại là hợp tác huấn luyện, lúc không có chuyện gì học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, sau này đường còn dài, không gian tiến bộ cũng lớn, không cần phải che che giấu giấu."
Thiệu Phi nghiêng khóe miệng suy nghĩ một chút: "Nhưng huấn luyện tay ổn định là bí quyết ngài dạy cho tôi."
Tiêu Mục Đình nâng lông mày, không quá rõ: "Huh?"
Thiệu Phi ngồi ở đối diện anh, hai tay giao nhau để trên bàn, cằm gối lên, bởi vì tư thế vào góc độ, miệng hơi trề ra: "Bí quyết ngài dạy tôi, tôi trước mắt còn không nỡ dạy cho người khác."
Tiêu Mục Đình mỉm cười: "Cũng không tính là bí quyết gì."
"Làm sao không tính?" Thiệu Phi lắc lắc đầu: "Ngài đóng cửa dạy tôi, tôi chính là đệ tử bế môn của ngài, tôi lại dạy cho Thích Nam Tự, chẳng phải là muốn cùng hắn chia sẻ ngài......"
Tiêu Mục Đình thầm nghĩ, "Đệ tử bế môn" cũng không phải cách dùng kia của cậu, lại thấy cậu đột nhiên ngừng, liền hỏi: "Của tôi cái gì?" (Ở câu trên chỗ bạn Phi ngừng lại là "nâm đích" nghĩa là của ngài)
"Cái này nói thế nào chứ, tôi nghĩ chút a." Má Thiệu Phi áp vào trên cánh tay, làm bộ suy nghĩ, 2 giây sau chống lên, búng tay: "Chia sẻ quan ái của ngài."
Tiêu Mục Đình cười: "Nghĩ thật nhiều."
Thiệu Phi hì hì cười không ngừng, đã nói tới Thích Nam Tự, liền cùng Tiêu Mục Đình thổ tào nhiều một lát, nói người này vừa chặn mình không cho đi, nhất định muốn so bắn ban đêm, dính một thân mồ hôi khó ngửi không nói, còn suýt thì đánh nhau.
Tiêu Mục Đình hỏi: "Các cậu hẹn tối nay luyện bắn?"
"Cũng không có hẹn, chỉ là buổi trưa tùy tiện nhắc tới."
"Vậy chính là cậu không đúng." Tiêu Mục Đình nói: "Loại chuyện tỷ thí này không có thuyết pháp "tùy tiện nói ra", đã nói ra, nên có chuẩn bị, không thể thả người khác chim bồ câu (*)."
((*) thả chim bồ câu: giống cho leo cây)
Thiệu Phi rất lâu không có bị Tiêu Mục Đình giảng đạo rồi, há miệng, lỗ tai rất nhanh đỏ lên.
Tiêu Mục Đình thu hết phản ứng nhỏ của cậu vào mắt, không tiếp tục nói lại nữa, chỉ nói: "Đợi lát nữa về cùng Thích Nam Tự hảo hảo lập kế hoạch, sau khi hẹn thời gian rồi cũng đừng sửa lại nữa."
Thiệu Phi cúi đầu, dư quang trái phải quét qua: "Nha."
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền tới đông một tiếng vang lên, giống như cửa đột nhiên bị đụng phải. Thiệu Phi lập tức đứng lên, xông tới cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, người bên ngoài suýt ngã nhào.
Tiêu Mục Đình cũng đi tới. Thích Nam Tự bò cửa nghe hồi lâu mặt đỏ tới mang tai, nhìn nhìn Tiêu Mục Đình lại nhìn nhìn Thiệu Phi, giành mở miệng trước hai người chỉ vào Thiệu Phi nói: "Đội trưởng của cậu đã nói, chuyện hôm nay là lỗi của cậu! Cậu còn cãi nữa không? Còn thả tôi chim bồ câu nữa không? Huh?"
Thiệu Phi "trưởng thành" làm cho người ta nghẹn — Thích Nam Tự nhíu mày chắn trước cậu, trái theo phải cản, cứng rắn không để cho cậu ra ký túc xá.
Mắt thấy sắc trời đã tối, ở chỗ này lằng nhằng mãi, làm lỡ thời gian có thể ở chung một phòng với Tiêu Mục Đình. Thiệu Phi sốt ruột, giơ tay lên hướng trên vai Thích Nam Tự đẩy: "Aish người anh em nhường chút a!"
Lần này dùng 7 phần lực, Thích Nam Tự lui về sau một bước, chân mày lại nhăn càng chặt, gỡ tay Thiệu Phi ra, mặt đen lên nói: "Cậu lại đi tìm đội trưởng của các cậu?"
"Biết anh còn làm lỡ thời gian của tôi?" Thiệu Phi luyện nửa ngày thể năng nửa ngày xạ kích, vừa mệt vừa nóng, cả người đau nhức mệt mỏi, vừa ăn xong cơm tối, một thân mồ hôi khó ngửi, toàn bộ dính ở trên người, ước gì lập tức tắm nước nóng thoải mái. Thích Nam Tự chỉ mặc áo lót màu đen, cũng là mồ hôi đầy cánh tay đầy ngực. Hai người một nhất định muốn đi, một không để cho đi, ở ký túc chật chội chen chung một chỗ, mồ hôi dính vào, lẫn nhau đều cảm thấy có chút chán ghét. Thiệu Phi xí một tiếng, lau chỗ bị Thích Nam Tự đụng vào, "Cái đcm nó chứ mày có thôi hay không hả? Dính tao một thân mồ hôi." Mắng xong giơ cánh tay lên ngửi ngửi, lỗ mũi nhăn miệng nói, bộ dáng ghét bỏ mười phần: "Nhanh đi tắm đi, toàn mùi chua!"
Thích Nam Tự vén áo lót lau cánh tay, nhìn qua còn ghét bỏ hơn Thiệu Phi, nhưng vẫn là không để cho người đi, nhịn không được nói: "Buổi trưa không phải đã nói tìm thời gian so bắn đêm một lần sao?"
"Lại không bảo hôm nay!" Thiệu Phi trừng to mắt: "Anh gấp cái gì?"
"Không phải hôm nay thì là ngày nào?" Thích Nam Tự không vui: "Cậu tối nào cũng đi tìm đội trưởng của cậu, tắt đèn mới trở về, chúng ta lúc nào thì so? Còn có hôm trước cậu nói rảnh đọ luyện đánh nhau một chút, chúng ta không phải chỉ có buổi tối mới "rảnh", huh?"
Thiệu Phi lúc này mới nhớ tới lúc trước còn hẹn đánh nhau, nhất thời có chút chột dạ, liếc Thích Nam Tự một cái, kiếm cớ nói: "Ngài mai hẵng nói, anh nhường chút, tôi cmn hiện tại nóng chết rồi, nếu không tắm tôi có thể xông chết cả phòng ngủ mình anh tin không?"
Thích Nam Tự: "Tin."
Thiệu Phi vừa muốn chạy, cánh tay cư nhiên bị túm.
Lính đặc chủng tối kỵ tứ chi bị túm, Thiệu Phi phản xạ có điều kiện mà mượn lực xoay người, thuận thế thân thể thấp, nhanh chóng rút cánh tay về, đầu gối vừa nhấc lên, suýt nữa đỉnh trên bụng Thích Nam Tự.
Hai người đều bày ra tư thế, Thích Nam Tự nói: "Ở chỗ này, huh?"
Hắn không biết làm sao dưỡng thành thói quen này, phía sau câu hỏi thường xuyên kèm theo một cao giọng "huh", vài lần đầu nghe cũng không có gì, nghe lâu thì là lạ, làm cho người ta một loại cảm giác vừa đần vừa tự đại.
"Đánh cái rắm, ngày mai hẵng nói!" Thiệu Phi chùi mồ hôi trên trán, quát: "Thích Nam Tự, làm sao anh giống y cái đuôi vậy hả?"
Tiêu Mục Đình đang chỉnh hợp tài liệu huấn luyện mấy ngày gần đây, tay phải không rõ nguyên nhân mà run lên một cái.
Thằng nhãi giống như cái đuôi suốt ngày đi theo phía sau anh, cư nhiên thổ tào người khác giống cái đuôi.
Sắc mặt Thích Nam Tự âm vài phần — người này tựa hồ cho tới giờ chưa từng cười qua, vĩnh viễn là một bộ dáng mất hứng, tiến tới gần một bước nói: "Cậu nói ai giống cái đuôi?"
"Còn có ai? Anh a! Lúc nào cũng theo, người khác không biết còn tưởng là cái đuôi thành tinh của tôi!"
Khóe miệng Thích Nam Tự giật giật, tựa hồ sắp nổi giận, nhưng hắn tinh thông đánh nhau, mắng chửi người lại thật sự không điêu luyện, bình thường bộ dáng trầm mặt không nói một lời thật là dọa người, lúc mở miệng nói gì đó lại đặc biệt quê, lặp đi lặp lại đều là mấy câu kiểu ấu trĩ như vậy, hơi có chút ý tứ mở miệng quỳ (*).
((*) mở miệng quỳ: từ này có nghĩa là "thằng kia mở miệng là tao muốn quỳ", bên Trung sẽ nói tắt là mở miệng quỳ)
Hắn chịu đựng không nói chuyện, nuốt câu "Cậu mới là cái đuôi" kia vào. Trùng hợp Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong cầm quần áo hong khô trở về, Thiệu Phi lập tức đẩy hắn qua, tốc độ lời cực nhanh: "Các anh muốn đi tắm sao? Mang theo anh Tự cùng đi nhá, giúp anh Tự chiếm vòi nước, em bây giờ còn có việc, đi trước a!"
Ngải Tâm: "Há?"
Thích Nam Tự đuổi theo ra ngoài: "Thiệu Phi cậu đứng lại!"
Trần Tuyết Phong thở dài: "Hai người này lúc nào thì tốt như vậy rồi?"
Vấn đề này e rằng ngay cả Thiệu Phi đều đáp không được.
Giữa binh mũi nhọn với nhau để ý là chuyện cực kỳ bình thường, Thích Nam Tự không thể nghi ngờ là giỏi số một số hai trong tiểu đoàn liên huấn, Thiệu Phi và hắn cùng ở trong một tiểu tổ, lúc huấn luyện lại bại bởi cậu mấy lần, đối với cậu tự nhiên phi thường để ý, bình thường cũng có ý định đến gần thăm dò hư thực.
Nhưng Thiệu Phi cảm thấy, Thích Nam Tự cũng quá dính người, quá so đo từng tý!
Nói ví dụ, như là loại huấn luyện lăn lốp xe, khiêng gỗ tròn, vận chuyển hòm đạn dược, Thích Nam Tự nhất định phải cầm hạng nhất, cầm không được hạng nhất liền cùng Thiệu Phi phân cao thấp, kiểm tra săm lốp xe gỗ tròn hòm đạn dược của Thiệu Phi có phải nhẹ hơn của mình hay không, đuổi theo Thiệu Phi hỏi bí quyết.
Kỳ thực nào có bí quyết gì, đơn giản là trạng thái khá tốt.
Lại nói thí dụ như, Thích Nam Tự bắn không ổn bằng Thiệu Phi, mặc dù thế đứng thế quỳ thế nằm xác suất trúng mục tiêu đều tương đối cao, nhưng ở bắn chính xác vòng ngực, điểm đạn rơi phân bố khá lộn xộn, điểm đạn rơi của Thiệu Phi lại rất tập trung. Thích Nam Tự túm lấy Thiệu Phi hỏi làm như thế nào, Thiệu Phi không nói mình nửa năm vì nâng cao tính ổn định tốn bao nhiêu công phu — đó đều là Tiêu Mục Đình dạy bí mật, cậu tạm thời còn chưa muốn chia sẻ cho người khác.
Thích Nam Tự hỏi không ra nguyên cớ, liền cứ nhìn chằm chằm Thiệu Phi, quan sát từng động tác nhỏ lúc Thiệu Phi chiếm súng, nằm nhoài bên cạnh Thiệu Phi, đem mắt nhìn qua, toàn bộ làm lại ở trên người mình.
Năng lực học tập của lính đặc chủng ưu tú cực mạnh, nhất lai nhị khứ (*), tư thế Thiệu Phi từ chỗ Tiêu Mục Đình học được, cơ hồ đều bị Thích Nam Tự bắt chước. Vị trí bia của hai người lần lượt, lúc cầm súng tự như là cùng một người.
((*) nhất lai nhị khứ (một tới hai lui): chỉ sự tiếp xúc)
Thiệu Phi có chút khó chịu, ở hạng mục khác lại ý chí cùng Thích Nam Tự đoạt trội, so xong không thể thiếu giao lưu một phen, cộng thêm hai người đều chăm chỉ dị thường, thường xuyên ở trên sân huấn luyện ở lại tới cuối cùng.
Kể từ đó, ngay cả tới phòng ăn cũng cùng đường.
Thích Nam Tự trước kia làm gì cũng là một mình, hiện tại cùng Thiệu Phi "Ra song vào đôi", không chỉ là đối thủ, còn coi như là người cộng tác, hạng mục cần hai người hợp tác phối hợp cực ăn ý thành thạo, để cho đối phương giẫm ở trên vai leo tường cao cũng tuyệt không hai lời, trước khi trời tối cơ hồ như hình với bóng, sau khi màn đêm buông xuống Thiệu Phi lại muốn "Bay một mình".
Thích Nam Tự đương nhiên không vui, hai ngày trước nhắm mãi mấy lần "Cậu buổi tối không luyện thêm ư, cậu không lo lắng sát hạch đấu võ sao", Thiệu Phi không để ý đến hắn, như cũ chạy về phía ký túc của Tiêu Mục Đình. Hắn nhịn không được liền dứt khoát "Động thủ" — bất quá vẫn là không cản được.
Thiệu Phi mở chân chạy về phía ký túc Tiêu Mục Đình, cũng không biết Thích Nam Tự theo kịp không, tiến vào cửa hạ khóa xuống, thở ra một hơi, nhìn thấy Tiêu Mục Đình lập tức cười lên: "Đội trưởng, tôi lại tới rồi!"
Tiêu Mục Đình buông văn kiện trong tay xuống, cười nói: "Cậu cũng biết là "lại" hả?"
"Tôi là binh của ngài a." Thiệu Phi giống như trẻ con tan học về nhà, người ta là vào nhà lập tức ném cặp sách, cậu là vào nhà vội vàng cởi giày cởi quần áo, thời gian mấy giây cả người liền chỉ còn lại một cái quần cộc, đặc biệt ngâm nga hát tới ban công thu quần áo phơi một ngày trước, quay đầu lại nói: "Đội trưởng, vậy tôi đi tắm."
"Đi đi." Ánh mắt Tiêu Mục Đình một lần nữa trở lại trên văn kiện, lúc tiếng nước chảy trong phòng tắm thay thế khúc ngâm vừa rồi của Thiệu Phi, không nguyên do ngâm nối tiếp.
Đó là bài tình ca đã sớm hết thời, đánh thanh niên năm đó cơ hồ người người biết hát, trong bộ đội ngày nào cũng bị hát quân ca, đám binh bí mật ôm đàn ghi ta hát tình ca, Tiêu Mục Đình trước mặt mọi người hát qua mấy lần, còn là cùng người hợp xướng.
Cùng ai?
Tiêu Mục Đình hơi phân tâm, ngón tay nhu nhu mi tâm, đột nhiên nhớ tới Thiệu Vũ năm đó thích ngâm nhất bài này, lôi kéo anh còn có các đồng đội khác cùng nhau hát, hát xong xoay người một vòng cảm ơn, động tác khoa trương khôi hài, dẫn tới một trận khen ngược.
Thiệu Phi biết hát bài này, đoán chừng là hồi bé theo Thiệu Vũ học.
Tiêu Mục Đình nhìn một chút cửa phòng tắm, cho rằng Thiệu Phi nhớ tới anh trai, vừa nghĩ tới lại âm thầm phủ định. Thiệu Phi nhìn qua tâm tình không tệ, không giống bộ dáng đang nhớ người thân đã mất. Có lẽ bài hát này đã xâm nhập vào trí nhớ, ngâm nga chỉ là bởi vì nhất thời cao hứng mà thôi.
Bất quá còn có một loại giải thích, Tiêu Mục Đình nghĩ, đó chính là những năm này Thiệu Phi chưa từng giống bạn cùng tuổi nghe ca khúc thịnh hành, đem mình thay vào trong lời ca của người khác, khổ sở mà đau thương một phen.
Cái gọi là thanh xuân đau khổ, đối với Thiệu Phi mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên cậu nhớ được vẫn là tình ca hồi bé anh trai dạy, trong đó có tình yêu hồi thiếu niên nho nhỏ không hiểu nhưng mơ ước, cũng có cánh tay rộng rãi đáng tin của anh trai.
Cửa phòng tắm mở ra, Thiệu Phi lúc này không ngâm nga nữa, trực tiếp hát ra, cầm lấy quần áo đã giặt xong tới ban công, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Tiêu Mục Đình còn cố ý giẫm theo tiết tấu xoay một vòng. Tiêu Mục Đình khép lại văn kiện, đứng dậy rót cho cậu chén nước, cậu phơi quần áo xong cũng trở lại, "Đội trưởng, tôi hát thế nào?"
"Dựng sân khấu là có thể lên làm ca sĩ rồi, tới nhuận nhuận giọng." Tiêu Mục Đình đưa chén nước qua, hướng văn kiện trên bàn giơ cằm lên: "Số liệu bắn bia tôi nhìn thấy rồi, không tệ, tổ các cậu tính ra cậu lợi hại nhất."
"Đúng không!" Nghe vậy, mắt Thiệu Phi càng sáng, hừ một tiếng: "Thích Nam Tự theo tôi học tư thế, còn tính ra hình như cũng rất cao, bất quá so với tôi vẫn là kém chút trình độ."
"Xem như cậu năng lực." Tiêu Mục Đình trở lại bên bàn làm việc ngồi xuống, lại nói: "Bất quá sức bật của cậu có chút chênh lệch với hắn, hai cậu hiện tại là hợp tác huấn luyện, lúc không có chuyện gì học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, sau này đường còn dài, không gian tiến bộ cũng lớn, không cần phải che che giấu giấu."
Thiệu Phi nghiêng khóe miệng suy nghĩ một chút: "Nhưng huấn luyện tay ổn định là bí quyết ngài dạy cho tôi."
Tiêu Mục Đình nâng lông mày, không quá rõ: "Huh?"
Thiệu Phi ngồi ở đối diện anh, hai tay giao nhau để trên bàn, cằm gối lên, bởi vì tư thế vào góc độ, miệng hơi trề ra: "Bí quyết ngài dạy tôi, tôi trước mắt còn không nỡ dạy cho người khác."
Tiêu Mục Đình mỉm cười: "Cũng không tính là bí quyết gì."
"Làm sao không tính?" Thiệu Phi lắc lắc đầu: "Ngài đóng cửa dạy tôi, tôi chính là đệ tử bế môn của ngài, tôi lại dạy cho Thích Nam Tự, chẳng phải là muốn cùng hắn chia sẻ ngài......"
Tiêu Mục Đình thầm nghĩ, "Đệ tử bế môn" cũng không phải cách dùng kia của cậu, lại thấy cậu đột nhiên ngừng, liền hỏi: "Của tôi cái gì?" (Ở câu trên chỗ bạn Phi ngừng lại là "nâm đích" nghĩa là của ngài)
"Cái này nói thế nào chứ, tôi nghĩ chút a." Má Thiệu Phi áp vào trên cánh tay, làm bộ suy nghĩ, 2 giây sau chống lên, búng tay: "Chia sẻ quan ái của ngài."
Tiêu Mục Đình cười: "Nghĩ thật nhiều."
Thiệu Phi hì hì cười không ngừng, đã nói tới Thích Nam Tự, liền cùng Tiêu Mục Đình thổ tào nhiều một lát, nói người này vừa chặn mình không cho đi, nhất định muốn so bắn ban đêm, dính một thân mồ hôi khó ngửi không nói, còn suýt thì đánh nhau.
Tiêu Mục Đình hỏi: "Các cậu hẹn tối nay luyện bắn?"
"Cũng không có hẹn, chỉ là buổi trưa tùy tiện nhắc tới."
"Vậy chính là cậu không đúng." Tiêu Mục Đình nói: "Loại chuyện tỷ thí này không có thuyết pháp "tùy tiện nói ra", đã nói ra, nên có chuẩn bị, không thể thả người khác chim bồ câu (*)."
((*) thả chim bồ câu: giống cho leo cây)
Thiệu Phi rất lâu không có bị Tiêu Mục Đình giảng đạo rồi, há miệng, lỗ tai rất nhanh đỏ lên.
Tiêu Mục Đình thu hết phản ứng nhỏ của cậu vào mắt, không tiếp tục nói lại nữa, chỉ nói: "Đợi lát nữa về cùng Thích Nam Tự hảo hảo lập kế hoạch, sau khi hẹn thời gian rồi cũng đừng sửa lại nữa."
Thiệu Phi cúi đầu, dư quang trái phải quét qua: "Nha."
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền tới đông một tiếng vang lên, giống như cửa đột nhiên bị đụng phải. Thiệu Phi lập tức đứng lên, xông tới cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, người bên ngoài suýt ngã nhào.
Tiêu Mục Đình cũng đi tới. Thích Nam Tự bò cửa nghe hồi lâu mặt đỏ tới mang tai, nhìn nhìn Tiêu Mục Đình lại nhìn nhìn Thiệu Phi, giành mở miệng trước hai người chỉ vào Thiệu Phi nói: "Đội trưởng của cậu đã nói, chuyện hôm nay là lỗi của cậu! Cậu còn cãi nữa không? Còn thả tôi chim bồ câu nữa không? Huh?"
Tác giả :
Sơ Hòa