Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 79: Ông xã tuyệt nhất
“Đường Diệc Sâm, đừng náo loạn…. ưm… uhm…"
Thuỷ Tâm Nhu nói chưa xong, Đường Diệc Sâm đã tỉ mỉ hôn giống như một trận mưa rào vụn vặt rơi xuống.
Từ cánh môi uốn lượn ra ngoài, đến chỗ nào chỗ nấy đều lưu lại ấn ký của riêng anh.
“Đường Diệc Sâm, em còn muốn tắm rửa…"
Thuỷ Tâm Nhu không tự kiềm chế được run rẩy, hô hấp của cô cũng có chút hỗn loạn.
Toàn thân tê dại giống như bị điện giật, vừa ngứa vừa có một cảm giác nói không nên lời lan toả trên mỗi một tế bào trên người.
Cô hơi hơi cong người lên nói một câu giết phong tình.
Tên khốn này sao mà suốt ngày đều muốn chuyện kia vậy, tối hôm qua bọn họ không phải mới làm sao?
Từ lễ Giáng sinh ở Paris kia, phòng tuyến đã không còn, anh tựa như một tên cầm thú vô sỉ, chỉ cần anh muốn, cô không thể thoát được.
Tựa hồ thật sự nghiện rồi!
Bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái chân chính!
“Ừ.. không sao cả, tắm hay không cũng đều thơm."
Đường Diệc Sâm không ngẩng đầu lên, anh vẫn đang tự lo đòi lấy, giọng nói của anh trầm thấp lại mang theo áp lực khàn khàn.
“Này.. từ từ thôi, em còn có việc chưa làm xong."
Nói xong, hai tay Thuỷ Tâm Nhu trực tiếp nâng chặt đầu Đường Diệc Sâm, để cho anh nhìn thẳng vào cô, nghe cô nói chuyện.
“Để cho em tắm trước được không?"
Ánh mắt Đường Diệc Sâm điên cuồng nổi sóng, vẻ mặt ngạo mạn, có một loại cảm giác xâm lược mãnh liệt.
Làn da cô nhẵn nhụi giống như tơ lụa thượng hạng, ở dưới ánh đèn trở nên sáng bóng.
Đôi mắt Đường Diệc Sâm càng thêm tối đen, giống như con báo săn nhìn chằm chằm, suy nghĩ xem phải làm thế nào để bắt mồi.
“Không được, hiện tại anh đã… muốn…"
Anh bá đạo cự tuyệt, cánh môi bạc mà khêu gợi kỹ càng in lên đôi môi hồng của cô, xúc cảm ẩm ướt cực nóng tại cái ôm bịn rịn lưu luyến…
Vẻ đẹp ngọt nào không cách nào nói rõ nhảy vào trong đầu anh, lay động linh hồn anh, rung động mỗi dây thần kinh của anh, khiến cho anh không cách nào tự khống chế càng muốn nhiều hơn nữa….
——————————————
Sau khi thoả mãn mà hạnh phúc nằm xuống, Thuỷ Tâm Nhu choáng váng để mặc Đường Diệc Sâm tuỳ ý bài bố như vậy, thân hình giống như bị vét sạch. Cô xụi lơ vô lực thở phì phò.
Suy nghĩ của Đường Diệc Sâm vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng thoả mãn. Anh thoải mái nằm trên chiếc giường rộng thư thái trong dư vị tiêu hồn kia, trong lòng anh vẫn ôm Thuỷ Tâm Nhu.
“Bà xã, em thật sự rất thơm!"
Đôi môi mỏng khêu gợi không kìm lòng được in một nụ hôn sâu lên trán Thuỷ Tâm Nhu.
Thơm sao? Cô một chút cũng cảm thấy toàn thân dinh dính, cô không thích loại cảm giác này.
Xì… Tên khốn này lại bắt đầu ba hoa rồi.
Nếu không phải toàn thân cô ê ẩm đau nhức, chân còn đang như nhũn ra, nói không chừng, cô một cước đạp anh xuống giường.
“Đường Diệc Sâm, em muốn tắm rửa, không thoải mái…"
Đôi mắt thâm thuý nhíu lại, Đường Diệc Sâm vô cùng hưng trí liếc nhìn Thuỷ Tâm Nhu ở trong lòng, “Bà xã, ý của em là ghét bỏ ông xã em vừa rồi không ra đủ sức phải không? Anh không cho em được thoải mái?"
Lưu manh nhíu nhíu mày, bên môi Đường Diệc Sâm hiện lên ý cười giảo hoạt, “Không sao cả, anh sẽ làm cho đến khi em thỏa mãn mới thôi…"
Trong phút chốc, Đường Diệc Sâm chuyển người, anh áp Thuỷ Tâm Nhu ở dưới thân.
“Này này này.. Em không phải có ý đó… Em đầu hàng, chân mỏi lắm rồi."
Ánh mắt vẫn còn loé lên tia mê ly không tự chủ được trừng lớn, một đôi tay mềm mại của Thuỷ Tâm Nhu đặt ở trên ngực Đường Diệc Sâm, cô tận lực không để cho anh áp người xuống.
“Bà xã, vậy ý của em là nói… ông xã em rất tuyệt, có phải hay không?"
Đường Diệc Sâm lưu manh cười, ánh mắt anh ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu cũng loé lên sáng quắc.
“Ừ thì…. vẫn còn tạm được."
Khốn kiếp, thật sự cực kỳ khoa trương.
Thuỷ Tâm Nhu ở trong lòng u oán mắng Đường Diệc Sâm, đôi mắt như nước không tự giác lộ ra một tia khinh thường.
“Ồ… anh nghe ra là bà xã anh đây tâm bất cam tình bất nguyện nói cho qua. Ý của em là biểu hiện của anh vẫn chưa đủ…"
“Tuyệt vời, ông xã tuyệt nhất rồi…."
Ánh mắt như nước liếc nhìn đôi mắt hàm chứa hơi thở tà mị kia của Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu lập tức chữa lại.
Nếu tên khốn này thật sự lại tới nữa, sáng mai cô không cần đi làm rồi.
“Virus… bà xã cũng rất tuyệt!" Đường Diệc Sâm mạnh mẽ hôn lên mặt Thuỷ Tâm Nhu, anh xuống giường.
Đường Diệc Sâm, tên lưu manh, dám trêu chọc cô!
Nhướng mày, Thuỷ Tâm Nhu mấp máy cánh môi với bóng lưng Đường Diệc Sâm, khớp hàm cắn chặt.
Bỗng dưng Đường Diệc Sâm ngoái đầu nhìn lại, hứng thú nhìn chằm chằm cô, “Bà xã, chờ anh nha…!"
“Ha ha ha…" Thuỷ Tâm Nhu ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khoé miệng.
Khốn kiếp, cần gì lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ!
————————
Chỉ chốc lát sau, Đường Diệc Sâm liền từ phòng tắm đi ra. Đột nhiên anh xốc chăn lên.
“Đường Diệc Sâm, anh lại muốn làm gì?" Thuỷ Tâm Nhu bị kinh ngạc, cao giọng chất vấn.
Anh không hé răng mà bế cô lên, đi nhanh tới phòng tắm. Anh đặt cô vào trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, “Anh biết em mệt rồi, ngâm nước rồi tắm một chút cho thoải mái."
“E hèm, em dùng ánh mắt mị hoặc này nhìn anh, có phải đang im lặng mời gọi không?" Đường Diệc Sâm có thâm ý khác cười cười, khoé mắt cũng không tự giác nhếch lên.
“Đồ tự luyến!" Thuỷ Tâm Nhu tức giận hừ một tiếng.
Hoá ra, anh vừa rồi là giúp cô chuẩn bị bồn tắm. Không hiểu sao, tình cảm khác thường trong lòng Thuỷ Tâm Nhu càng ngày càng đậm.
“Được rồi, anh không đùa em nữa, em từ từ tắm đi."
Đường Diệc Sâm đi ra ngoài, phòng tắm yên tĩnh trở lại.
Thuỷ Tâm Nhu thoải mái ngồi kề sát vách bồn tắm lớn, nỗi lòng của cô lại không thể an tĩnh giống như giờ phút này.
Đường Diệc Sâm thật đúng là để cho cô khó có thể nắm bắt, nhịn không được, cô bắt đầu nghĩ muốn hiểu anh.
Cô muốn biết anh tới cùng suy nghĩ cái gì!
Đường Diệc Sâm từ trong phòng tắm đi ra, anh thấy Thuỷ Tâm Nhu còn chưa ngủ, cô cầm laptop ngồi ở trên giường, bộ dáng hết sức chuyên chú.
“Bà xã, em còn làm việc sao? Đã khuya, mau ngủ đi." Đường Diệc Sâm cởi áo tắm, anh chui vào nằm bên cạnh Thuỷ Tâm Nhu, cũng như cô nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc laptop.
“Đây là cái gì?"
“Đây là thiết kế của em, vòng chân này là có một không hai, sẽ được ra mắt vào dịp lễ tình nhân 14/2."
“Có một không hai? Chỉ bán một chiếc thôi sao?"
“Ừm… chỉ có một chiếc. Em lấy cảm hứng thiết kế từ một truyền thuyết, lại thêm vào chút ý tưởng từ cầu khoá."
“Rất đẹp nha, nếu không anh mua tặng cho em, có được không?"
“Anh Đường, thật ngại quá, chiếc vòng chân này còn chưa tuyên bố cũng đã có người đặt, giá lại vẫn không rẻ a, đại khái một trăm vạn."
“Rốt cuộc là truyền thuyết gì mà giá trị lại lớn như vậy?" Đường Diệc Sâm cực kỳ tự nhiên ôm eo nhỏ của Thuỷ Tâm Nhu, anh kề sát cô.
“Anh có hứng thú muốn biết?"
Đường Diệc Sâm nhìn Thuỷ Tâm Nhu, hết sức nghiêm túc gật gật đầu.
“Theo truyền thuyết, nếu tự tay đeo cho người trong lòng chiếc vòng chân này, kiếp sau còn có thể dựa vào ấn ký này để đi tìm cô ấy, cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau."
“Anh tin không? Giống như truyền thuyết cầu khoá vậy?" Thuỷ Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Diệc Sâm, kinh ngạc, trong đầu cô vậy mà hiện lên một chút chờ mong.
“Anh tin tưởng chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp! Khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi."
“Được rồi!" Chát chát giật khoé miệng, Thuỷ Tâm Nhu nghe lời đi ngủ.
———————————
Tuy bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, vụ kiện của Phí Lạc cuối cùng được phán vô tội.
Bình ổn xong cảm xúc, anh đồng ý an bài của ông già, sang Mỹ quản lý chi nhánh ở bên đó.
Thủ Tâm Nhu đồng ý đưa anh tới sân bay, không nghĩ tới Đường Diệc Sâm cũng đi theo.
“Phí Lạc, anh qua bên đó xong nhớ liên lạc với em thường xuyên nha, đừng bỏ quên người bạn thân này." Thuỷ Tâm Nhu tựa như ngày xưa cực kỳ đàn ông vỗ vỗ ngực Phí Lạc.
Không hẹn mà gặp, Đường Diệc Sâm và Phí Đằng đều cau mày lại. Đường Diệc Sâm đột nhiên bá đạo kéo Thuỷ Tâm Nhu trở về, ôm cô vào trong ngực mình.
Anh không muốn cô tiếp cận Phí Lạc.
Bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu, Phí Lạc mấp máy môi.
Mặc dù hành động vỗ vỗ của Thuỷ Tâm Nhu là của một người bạn thân, vẫn khiến lòng anh dễ dàng gợn sóng, trái tim anh cũng nhói một cái.
Phát giác con trai không ổn, sợ anh sẽ đổi ý, Phí Đằng thúc giục Phí Lạc nhanh đi đăng ký.
“Đường Diệc Sâm, anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh." Nói xong, Phí Lạc kéo Đường Diệc Sâm sang một bên.
“Nơi này không có ai, anh muốn nói gì với tôi?" Giũ ống tay áo hơi nhăn, theo bản năng, Đường Diệc Sâm liếc nhìn Thuỷ Tâm Nhu đang nhìn về hướng bọn họ bên này.
“Đường Diệc Sâm, anh chớ đắc ý sớm quá, tôi sẽ còn trở về. Chỉ cần Nhu Nhu không hạnh phúc, tôi tuỳ lúc sẽ cướp cô ấy về." Nghiến răng nghiến lợi, Phí Lạc ghé vào bên tai Đường Diệc Sâm lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi nói rồi, anh không có cơ hội kia. Hiện tại không được, về sau cũng sẽ không!"
“Chúng ta có thể xem xem!"
Tiếng nói vừa ngừng, Phí Lạc đi tới chỗ Thuỷ Tâm Nhu, anh ôm cô xong mới lưu luyến rời đi đăng ký.
Ngồi ở trên xe Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu nhìn anh tò mò hỏi: “Vừa rồi Phí Lạc nói gì với anh vậy?"
“Không nói gì a, anh ấy bảo anh phải chăm sóc em thật tốt."
“Xì… anh ấy khi nào lại trở nên mủi lòng như vậy rồi."
Đường Diệc Sâm cũng không có nóng lòng khởi động xe, mà lấy từ trong túi ra một chiếc vòng chân. Thình lình anh nắm lấy chân Thuỷ Tâm Nhu, cởi giày ra, đeo cho cô.
“Đường Diệc Sâm, anh làm cái gì vậy?"
Thuỷ Tâm Nhu kinh ngạc nhìn anh đeo vòng chân cho cô, tầm mắt chuyển qua khuôn mặt tuấn tú hết sức nghiêm túc của Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm…"
“À… đây là nước hoa anh điều chế riêng cho em, nó cực kỳ thích hợp với mùi hương trên người em."
Thuỷ Tâm Nhu tiếp nhận chiếc bình nhỏ tinh xảo của Đường Diệc Sâm, theo bản năng cô ngửi ngửi cái mùi kia.
Cây cam đường cùng mùi thơm ngào ngạt của hoa dành dành và thuỷ tiên, trộn lẫn với lá cây hoa mộc lan màu xanh nhạt thanh thuý, hương sữa đàn mộc ấm áp cùng mùi xạ hương hổ phách phối nhau, tản ra cảm giác bước vào ánh nắng rực rỡ.
Là một mùi nước hoa vô cùng ấm áp, tản ra sự tao nhã tự tin.
Thuỷ Tâm Nhu cực kỳ thích mùi hương này.
“Đường Diệc Sâm…"
Cô bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt không chớp, trong lòng giống như có một hàng phòng tuyến từ từ tan rã.
“Uhm…"
Bỗng dưng Đường Diệc Sâm rướn người qua chiếm lấy cánh môi Thuỷ Tâm Nhu, triền miên không ngừng.
Thuỷ Tâm Nhu nói chưa xong, Đường Diệc Sâm đã tỉ mỉ hôn giống như một trận mưa rào vụn vặt rơi xuống.
Từ cánh môi uốn lượn ra ngoài, đến chỗ nào chỗ nấy đều lưu lại ấn ký của riêng anh.
“Đường Diệc Sâm, em còn muốn tắm rửa…"
Thuỷ Tâm Nhu không tự kiềm chế được run rẩy, hô hấp của cô cũng có chút hỗn loạn.
Toàn thân tê dại giống như bị điện giật, vừa ngứa vừa có một cảm giác nói không nên lời lan toả trên mỗi một tế bào trên người.
Cô hơi hơi cong người lên nói một câu giết phong tình.
Tên khốn này sao mà suốt ngày đều muốn chuyện kia vậy, tối hôm qua bọn họ không phải mới làm sao?
Từ lễ Giáng sinh ở Paris kia, phòng tuyến đã không còn, anh tựa như một tên cầm thú vô sỉ, chỉ cần anh muốn, cô không thể thoát được.
Tựa hồ thật sự nghiện rồi!
Bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái chân chính!
“Ừ.. không sao cả, tắm hay không cũng đều thơm."
Đường Diệc Sâm không ngẩng đầu lên, anh vẫn đang tự lo đòi lấy, giọng nói của anh trầm thấp lại mang theo áp lực khàn khàn.
“Này.. từ từ thôi, em còn có việc chưa làm xong."
Nói xong, hai tay Thuỷ Tâm Nhu trực tiếp nâng chặt đầu Đường Diệc Sâm, để cho anh nhìn thẳng vào cô, nghe cô nói chuyện.
“Để cho em tắm trước được không?"
Ánh mắt Đường Diệc Sâm điên cuồng nổi sóng, vẻ mặt ngạo mạn, có một loại cảm giác xâm lược mãnh liệt.
Làn da cô nhẵn nhụi giống như tơ lụa thượng hạng, ở dưới ánh đèn trở nên sáng bóng.
Đôi mắt Đường Diệc Sâm càng thêm tối đen, giống như con báo săn nhìn chằm chằm, suy nghĩ xem phải làm thế nào để bắt mồi.
“Không được, hiện tại anh đã… muốn…"
Anh bá đạo cự tuyệt, cánh môi bạc mà khêu gợi kỹ càng in lên đôi môi hồng của cô, xúc cảm ẩm ướt cực nóng tại cái ôm bịn rịn lưu luyến…
Vẻ đẹp ngọt nào không cách nào nói rõ nhảy vào trong đầu anh, lay động linh hồn anh, rung động mỗi dây thần kinh của anh, khiến cho anh không cách nào tự khống chế càng muốn nhiều hơn nữa….
——————————————
Sau khi thoả mãn mà hạnh phúc nằm xuống, Thuỷ Tâm Nhu choáng váng để mặc Đường Diệc Sâm tuỳ ý bài bố như vậy, thân hình giống như bị vét sạch. Cô xụi lơ vô lực thở phì phò.
Suy nghĩ của Đường Diệc Sâm vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng thoả mãn. Anh thoải mái nằm trên chiếc giường rộng thư thái trong dư vị tiêu hồn kia, trong lòng anh vẫn ôm Thuỷ Tâm Nhu.
“Bà xã, em thật sự rất thơm!"
Đôi môi mỏng khêu gợi không kìm lòng được in một nụ hôn sâu lên trán Thuỷ Tâm Nhu.
Thơm sao? Cô một chút cũng cảm thấy toàn thân dinh dính, cô không thích loại cảm giác này.
Xì… Tên khốn này lại bắt đầu ba hoa rồi.
Nếu không phải toàn thân cô ê ẩm đau nhức, chân còn đang như nhũn ra, nói không chừng, cô một cước đạp anh xuống giường.
“Đường Diệc Sâm, em muốn tắm rửa, không thoải mái…"
Đôi mắt thâm thuý nhíu lại, Đường Diệc Sâm vô cùng hưng trí liếc nhìn Thuỷ Tâm Nhu ở trong lòng, “Bà xã, ý của em là ghét bỏ ông xã em vừa rồi không ra đủ sức phải không? Anh không cho em được thoải mái?"
Lưu manh nhíu nhíu mày, bên môi Đường Diệc Sâm hiện lên ý cười giảo hoạt, “Không sao cả, anh sẽ làm cho đến khi em thỏa mãn mới thôi…"
Trong phút chốc, Đường Diệc Sâm chuyển người, anh áp Thuỷ Tâm Nhu ở dưới thân.
“Này này này.. Em không phải có ý đó… Em đầu hàng, chân mỏi lắm rồi."
Ánh mắt vẫn còn loé lên tia mê ly không tự chủ được trừng lớn, một đôi tay mềm mại của Thuỷ Tâm Nhu đặt ở trên ngực Đường Diệc Sâm, cô tận lực không để cho anh áp người xuống.
“Bà xã, vậy ý của em là nói… ông xã em rất tuyệt, có phải hay không?"
Đường Diệc Sâm lưu manh cười, ánh mắt anh ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu cũng loé lên sáng quắc.
“Ừ thì…. vẫn còn tạm được."
Khốn kiếp, thật sự cực kỳ khoa trương.
Thuỷ Tâm Nhu ở trong lòng u oán mắng Đường Diệc Sâm, đôi mắt như nước không tự giác lộ ra một tia khinh thường.
“Ồ… anh nghe ra là bà xã anh đây tâm bất cam tình bất nguyện nói cho qua. Ý của em là biểu hiện của anh vẫn chưa đủ…"
“Tuyệt vời, ông xã tuyệt nhất rồi…."
Ánh mắt như nước liếc nhìn đôi mắt hàm chứa hơi thở tà mị kia của Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu lập tức chữa lại.
Nếu tên khốn này thật sự lại tới nữa, sáng mai cô không cần đi làm rồi.
“Virus… bà xã cũng rất tuyệt!" Đường Diệc Sâm mạnh mẽ hôn lên mặt Thuỷ Tâm Nhu, anh xuống giường.
Đường Diệc Sâm, tên lưu manh, dám trêu chọc cô!
Nhướng mày, Thuỷ Tâm Nhu mấp máy cánh môi với bóng lưng Đường Diệc Sâm, khớp hàm cắn chặt.
Bỗng dưng Đường Diệc Sâm ngoái đầu nhìn lại, hứng thú nhìn chằm chằm cô, “Bà xã, chờ anh nha…!"
“Ha ha ha…" Thuỷ Tâm Nhu ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khoé miệng.
Khốn kiếp, cần gì lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ!
————————
Chỉ chốc lát sau, Đường Diệc Sâm liền từ phòng tắm đi ra. Đột nhiên anh xốc chăn lên.
“Đường Diệc Sâm, anh lại muốn làm gì?" Thuỷ Tâm Nhu bị kinh ngạc, cao giọng chất vấn.
Anh không hé răng mà bế cô lên, đi nhanh tới phòng tắm. Anh đặt cô vào trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, “Anh biết em mệt rồi, ngâm nước rồi tắm một chút cho thoải mái."
“E hèm, em dùng ánh mắt mị hoặc này nhìn anh, có phải đang im lặng mời gọi không?" Đường Diệc Sâm có thâm ý khác cười cười, khoé mắt cũng không tự giác nhếch lên.
“Đồ tự luyến!" Thuỷ Tâm Nhu tức giận hừ một tiếng.
Hoá ra, anh vừa rồi là giúp cô chuẩn bị bồn tắm. Không hiểu sao, tình cảm khác thường trong lòng Thuỷ Tâm Nhu càng ngày càng đậm.
“Được rồi, anh không đùa em nữa, em từ từ tắm đi."
Đường Diệc Sâm đi ra ngoài, phòng tắm yên tĩnh trở lại.
Thuỷ Tâm Nhu thoải mái ngồi kề sát vách bồn tắm lớn, nỗi lòng của cô lại không thể an tĩnh giống như giờ phút này.
Đường Diệc Sâm thật đúng là để cho cô khó có thể nắm bắt, nhịn không được, cô bắt đầu nghĩ muốn hiểu anh.
Cô muốn biết anh tới cùng suy nghĩ cái gì!
Đường Diệc Sâm từ trong phòng tắm đi ra, anh thấy Thuỷ Tâm Nhu còn chưa ngủ, cô cầm laptop ngồi ở trên giường, bộ dáng hết sức chuyên chú.
“Bà xã, em còn làm việc sao? Đã khuya, mau ngủ đi." Đường Diệc Sâm cởi áo tắm, anh chui vào nằm bên cạnh Thuỷ Tâm Nhu, cũng như cô nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc laptop.
“Đây là cái gì?"
“Đây là thiết kế của em, vòng chân này là có một không hai, sẽ được ra mắt vào dịp lễ tình nhân 14/2."
“Có một không hai? Chỉ bán một chiếc thôi sao?"
“Ừm… chỉ có một chiếc. Em lấy cảm hứng thiết kế từ một truyền thuyết, lại thêm vào chút ý tưởng từ cầu khoá."
“Rất đẹp nha, nếu không anh mua tặng cho em, có được không?"
“Anh Đường, thật ngại quá, chiếc vòng chân này còn chưa tuyên bố cũng đã có người đặt, giá lại vẫn không rẻ a, đại khái một trăm vạn."
“Rốt cuộc là truyền thuyết gì mà giá trị lại lớn như vậy?" Đường Diệc Sâm cực kỳ tự nhiên ôm eo nhỏ của Thuỷ Tâm Nhu, anh kề sát cô.
“Anh có hứng thú muốn biết?"
Đường Diệc Sâm nhìn Thuỷ Tâm Nhu, hết sức nghiêm túc gật gật đầu.
“Theo truyền thuyết, nếu tự tay đeo cho người trong lòng chiếc vòng chân này, kiếp sau còn có thể dựa vào ấn ký này để đi tìm cô ấy, cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau."
“Anh tin không? Giống như truyền thuyết cầu khoá vậy?" Thuỷ Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Diệc Sâm, kinh ngạc, trong đầu cô vậy mà hiện lên một chút chờ mong.
“Anh tin tưởng chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp! Khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi."
“Được rồi!" Chát chát giật khoé miệng, Thuỷ Tâm Nhu nghe lời đi ngủ.
———————————
Tuy bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, vụ kiện của Phí Lạc cuối cùng được phán vô tội.
Bình ổn xong cảm xúc, anh đồng ý an bài của ông già, sang Mỹ quản lý chi nhánh ở bên đó.
Thủ Tâm Nhu đồng ý đưa anh tới sân bay, không nghĩ tới Đường Diệc Sâm cũng đi theo.
“Phí Lạc, anh qua bên đó xong nhớ liên lạc với em thường xuyên nha, đừng bỏ quên người bạn thân này." Thuỷ Tâm Nhu tựa như ngày xưa cực kỳ đàn ông vỗ vỗ ngực Phí Lạc.
Không hẹn mà gặp, Đường Diệc Sâm và Phí Đằng đều cau mày lại. Đường Diệc Sâm đột nhiên bá đạo kéo Thuỷ Tâm Nhu trở về, ôm cô vào trong ngực mình.
Anh không muốn cô tiếp cận Phí Lạc.
Bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu, Phí Lạc mấp máy môi.
Mặc dù hành động vỗ vỗ của Thuỷ Tâm Nhu là của một người bạn thân, vẫn khiến lòng anh dễ dàng gợn sóng, trái tim anh cũng nhói một cái.
Phát giác con trai không ổn, sợ anh sẽ đổi ý, Phí Đằng thúc giục Phí Lạc nhanh đi đăng ký.
“Đường Diệc Sâm, anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh." Nói xong, Phí Lạc kéo Đường Diệc Sâm sang một bên.
“Nơi này không có ai, anh muốn nói gì với tôi?" Giũ ống tay áo hơi nhăn, theo bản năng, Đường Diệc Sâm liếc nhìn Thuỷ Tâm Nhu đang nhìn về hướng bọn họ bên này.
“Đường Diệc Sâm, anh chớ đắc ý sớm quá, tôi sẽ còn trở về. Chỉ cần Nhu Nhu không hạnh phúc, tôi tuỳ lúc sẽ cướp cô ấy về." Nghiến răng nghiến lợi, Phí Lạc ghé vào bên tai Đường Diệc Sâm lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi nói rồi, anh không có cơ hội kia. Hiện tại không được, về sau cũng sẽ không!"
“Chúng ta có thể xem xem!"
Tiếng nói vừa ngừng, Phí Lạc đi tới chỗ Thuỷ Tâm Nhu, anh ôm cô xong mới lưu luyến rời đi đăng ký.
Ngồi ở trên xe Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu nhìn anh tò mò hỏi: “Vừa rồi Phí Lạc nói gì với anh vậy?"
“Không nói gì a, anh ấy bảo anh phải chăm sóc em thật tốt."
“Xì… anh ấy khi nào lại trở nên mủi lòng như vậy rồi."
Đường Diệc Sâm cũng không có nóng lòng khởi động xe, mà lấy từ trong túi ra một chiếc vòng chân. Thình lình anh nắm lấy chân Thuỷ Tâm Nhu, cởi giày ra, đeo cho cô.
“Đường Diệc Sâm, anh làm cái gì vậy?"
Thuỷ Tâm Nhu kinh ngạc nhìn anh đeo vòng chân cho cô, tầm mắt chuyển qua khuôn mặt tuấn tú hết sức nghiêm túc của Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm…"
“À… đây là nước hoa anh điều chế riêng cho em, nó cực kỳ thích hợp với mùi hương trên người em."
Thuỷ Tâm Nhu tiếp nhận chiếc bình nhỏ tinh xảo của Đường Diệc Sâm, theo bản năng cô ngửi ngửi cái mùi kia.
Cây cam đường cùng mùi thơm ngào ngạt của hoa dành dành và thuỷ tiên, trộn lẫn với lá cây hoa mộc lan màu xanh nhạt thanh thuý, hương sữa đàn mộc ấm áp cùng mùi xạ hương hổ phách phối nhau, tản ra cảm giác bước vào ánh nắng rực rỡ.
Là một mùi nước hoa vô cùng ấm áp, tản ra sự tao nhã tự tin.
Thuỷ Tâm Nhu cực kỳ thích mùi hương này.
“Đường Diệc Sâm…"
Cô bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt không chớp, trong lòng giống như có một hàng phòng tuyến từ từ tan rã.
“Uhm…"
Bỗng dưng Đường Diệc Sâm rướn người qua chiếm lấy cánh môi Thuỷ Tâm Nhu, triền miên không ngừng.
Tác giả :
An Lam