Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 78: Thịt béo đầy đủ ngũ vị hương

Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 78: Thịt béo đầy đủ ngũ vị hương

Trời mới biết, anh đã sớm muốn cô rồi.

Khát vọng đột nhiên trỗi dậy từ trong lòng, yết hầu Đường Diệc Sâm khô khốc, hầu kết không tự giác run rẩy một phen.

Chỉ là nhìn chằm chặp Thuỷ Tâm Nhu mê người như vậy, anh cảm thấy huyết dịch đang sôi trào trong người, đầu óc không tự chủ được hiện lên đêm tuyệt mỹ tiêu hồn đó.

Ánh mắt Đường Diệc Sâm quá mức nóng bỏng, Thuỷ Tâm Nhu bị nhìn chăm chú đến toàn thân không được tự nhiên.

Nụ cười nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi cứng ngắc một phen, “Cái kia.. thật ngại quá, không nói trước với anh một tiếng đã mặc áo sơ mi của anh rồi. Lúc tắm vòi sen tôi không cẩn thận làm ướt áo. Tôi chỉ mang theo một bộ… cho nên, mượn áo sơ mi của anh dùng đỡ trước."

“Không sao, anh với em không cần phân biệt rạch ròi như vậy, đồ của anh vốn là của em."

Đường Diệc Sâm cũng không kiêng kị ánh mắt cực nóng của bản thân, anh thong thả đi đến trước mặt Thuỷ Tâm Nhu, mang theo một tia chờ mong tiếp sát cô.

Đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện, cảm quan thị giác này so với xúc giác còn gợi cảm mê người hơn.

“Em ăn mặc ít như vậy, không biết lạnh sao?" Nói xong, Đường Diệc Sâm kéo Thuỷ Tâm Nhu vào trong lòng, ôm chặt.

Chóp mũi của anh liền dán vào trên cần cổ trắng nõn của cô, tham lam ngửi mùi hương say lòng người của cô.

Mặc dù là ngăn cách một lớp quần áo, Thuỷ Tâm Nhu mãnh liệt cảm thấy một cỗ nóng bỏng đến từ Đường Diệc Sâm, thiêu rụi sạch bàn tay nhỏ theo phản xạ tính rụt trở về.

“Tôi.. tôi không thấy lạnh… trong phòng này có máy sưởi."

Chết tiệt, sau khi thay xong áo sơ mi, chỉ lo đứng ở cửa sổ sát đất nhìn cảnh đẹp ở đại lộ Champs-Élysées, cô vậy mà đã quên trong phòng còn có Đường Diệc Sâm.

Cô nên mặc thêm áo tắm.

Từ cái nhìn chằm chằm kia của Đường Diệc Sâm, cô liền biết muộn rồi…

“Ừm… hôm nay đi dạo hơi mệt, tôi muốn ngủ trước."

Hàm răng cắn môi dưới, bàn tay để ở trước ngực Đường Diệc Sâm theo bản năng muốn thoát khỏi vòng ôm của anh.

Chỉ là một bàn tay to ôm chặt eo nhỏ Thuỷ Tâm Nhu, ngón tay thon dài trên cánh tay còn lại kìm lòng không đậu nâng cằm Thuỷ Tâm Nhu lên, Đường Diệc Sâm nheo lại ánh mắt cực nóng, vọng tiến vào trong đáy mắt có chút bối rối của cô.

“Bà xã, anh nghĩ muốn… muốn em!"

Hơi thở cực nóng phả lên trên mặt Thuỷ Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm mới bá đạo biểu thị công khai. Sau đó, anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy cánh môi Thuỷ Tâm Nhu, hoàn toàn không cho cô cơ hội né tránh.

Nụ hôn của anh cực nóng lại cuồng liệt, vừa bá đạo vừa vội vã, lại mang theo một tia dục hoả bị đè nén. Bàn tay to của anh vẫn làm càn xâm nhập, tìm tòi chỗ mềm mại đó.

Theo bản năng, Thuỷ Tâm Nhu muốn đẩy Đường Diệc Sâm ra, nhưng mà, toàn thân cô không dùng sức được.

Chết tiệt, nụ hôn của anh sao có thể giống lửa như vậy, đốt cô đến ý loạn tình mê, không cách nào tự quyết, toàn thân mềm mại không xương ngồi phịch trong lòng anh.

Không hiểu sao, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác không biết tên.

Cô có thể kết luận, đó là cảm giác khác thường cô chưa từng có qua.

Thuỷ Tâm Nhu không biết chính mình đang làm sao, tuỳ ý Đường Diệc Sâm bài bố…

Theo đường cong duyên dáng thẳng xuống khu vườn bí mật, ngón tay tà ác thăm dò, hoàn toàn không chừa lối thoát.

Cảm giác giống như nước trong lễ rửa tội, tà khí bừa bãi day nhẹ, chạm nhẹ du ngoạn khiến cho đoá hoa nở rộ, từng đợt sóng biển không chút báo động trước mà nuốt sống nó.

Khô nóng từng bước bốc lên, một buồng xuân triều ấm áp.

Thuỷ Tâm Nhu mềm mại đáng yêu, đôi mắt như tơ không biết làm sao nhìn Đường Diệc Sâm như một con báo săn tuỳ ý đoạt lấy. Hô hấp dồn dập cùng tình dục tiêu hồn không tự chủ được làm nỗi lòng của cô hoàn toàn rối loạn.

Dần dần dập dờn rơi vào trong dòng nước chảy xiết.

Trên trán Đường Diệc Sâm mồ hôi chảy như mưa, nhưng vẫn không muốn buông tha miếng thịt béo đã đến miệng.

Anh rất kiên nhẫn mà đem nó quay đến mùi vị thơm nhất, cực kỳ làm dạ dày sôi sục…

Ngũ vị hương đều đủ, anh mới nhanh chóng nhấm nháp, nuốt vào bụng.

Lễ vật Tề Duệ tặng vô cùng phù hợp, anh phát huy được công dụng rồi….

——————————-

Một tuần trăng mật rất nhanh trôi qua, Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu trở về Hong Kong. Bọn họ đều mang quà về cho người thân bạn bè.

Nhân dịp năm mới, Đường Dụ cũng về nhà lớn ăn cơm chiều.

Thừa dịp đêm nay đầy đủ mọi người, nhiều lần do dự, sau khi buổi cơm chiều kết thúc, Đường Khả Tâm mới nói ra quyết định của chính mình.

“Ba, mẹ, anh, chị dâu, em quyết định rồi, sang năm sẽ sang Anh du học, trường học em cũng đã tìm được. Trước trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không muốn để mọi người lo lắng, cho nên không có nói cho mọi người."

“Khả Tâm, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với chúng ta một phen." Đường Dụ nhướng mày, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.

“Ba, con đã trưởng thành, con biết bản thân đang làm gì. Huống hồ, con sang Anh, con cũng biết tự chăm sóc bản thân, mọi người không cần lo lắng."

“Không cho phép đi, con liền thành thành thật thật ở lại Hong Kong cho ba." Đường Dụ là người đầu tiên phủ quyết, ông cực kỳ không vui trừng mắt nhìn Đường Khả Tâm.

“Tuỳ hứng thì tuỳ hứng, con cũng nên biết chừng mực."

“Con lại không nghĩ như vậy, Khả Tâm ra nước ngoài sống một phen cũng rất tốt. Em ấy đã trưởng thành, hiện tại có thể tự quyết định rồi. Huống hồ năm đó con 14 tuổi đã ra nước ngoài du học, em ấy hiện đã 20, vì sao không thể đi?"

Vừa lên tiếng, lập tức, mấy ánh mắt đồng thời liếc Thuỷ Tâm Nhu, sắc mặt Đường Dụ lại càng tối hơn.

“Ba, con cảm thấy để cho Khả Tâm ra nước ngoài sống một thời gian cũng rất tốt nha. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, em ấy cần không gian cùng thời gian sắp xếp lại cảm xúc của bản thân."

Nói xong, bàn tay to của Đường Diệc Sâm phủ lên bàn tay nhỏ của Thuỷ Tâm Nhu, bao bọc cô kỹ càng.

“Đúng vậy, con cũng tán thành cách nghĩ của chị dâu. Khả Tâm đã 20 tuổi rồi, em ấy có thể ra ngoài xông xáo, trải nghiệm, nói không chừng có thể có thêm kiến thức."

Liếc Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu, Đường Diệc Tấn cũng bỏ phiếu tán thành.

“Tôi không có ý kiến, Khả Tâm đã lớn, chính con bé tự quyết định. Có điều, về sau có chuyện gì cũng không cần tự mình một người qua loa quyết định, người một nhà có thể ngồi xuống thương lượng một chút."

Yến Thục Phân nói cực kỳ đúng trọng tâm, đã để mặt mũi cho Đường Dụ, cũng nhắc nhở Đường Khả Tâm một chút.

“Ba, mẹ, con biết hai người đều thương con, về sau con sẽ không lại tuỳ hứng, mong mọi người tin tưởng con."

Chỉ có một mình mình phản đối, Đường Dụ khó mà nói, ông không hé răng xem như ngầm đồng ý rồi.

Chỉ là, hôm nay ông trái lại đã biết sự cương quyết thẳng thắn của Thủy Tâm Nhu, còn nữa, mặc dù Đường Diệc Sâm không có rõ ràng thiên vị cô, ông nhìn ra được anh hướng về cô.

Điểm ấy khiến cho Đường Dụ vô cùng khó chịu!

Giữa hai gia đình lớn là quan hệ thông gia, nhưng mà, không cần thiết phải thổ lộ tình cảm.

“Diệc Sâm, con theo ba tới phòng sách một chuyến. Khả Tâm, thời gian không còn nhiều, con phải ở bên cạnh mẹ con nhiều hơn. Con sang Anh, bà ấy liền không có người để nói chuyện."

“Ba, con biết rồi."

———————–

Hàn huyên một hồi, mọi người đều tự giải tán.

Thuỷ Tâm Nhu lên lầu, tại chỗ rẽ thang lầu, cô bị Đường Khả Tâm gọi lại.

“Chị dâu, em có thể nói chút chuyện với chị chứ?"

“Được."

Sau đó, hai cô đi tới ban công lầu 2.

“Chị dâu, lúc em không có ở đây, mong chị nhất định phải chăm sóc tốt cho anh em. Cho dù anh ấy làm cái gì, cho dù anh ấy có lỗi với chị, anh ấy đều không có ác ý, anh ấy chỉ là vì chị."

“Cô út, chị không rõ lắm em đang nói gì? Anh em có làm chuyện thật có lỗi với chị sao? Lời này từ đâu mà ra?"

Bỗng nhiên đôi mắt đẹp của Thuỷ Tâm Nhu loé lên tia giảo hoạt.

Cô tò mò ý tứ của lời nói này.

“Không có, em nói là nếu. Chị cùng anh cả còn có cả một chặng đường đời để đi, khó tránh khỏi sẽ xung đột va chạm, ý của em chính là có thể nhượng bộ anh ấy một chút hay không.

Cho dù bây giờ chị ôm cách nghĩ gì đối với anh ấy, em nhìn ra được, anh cả thật sự thích chị. Cho tới bây giờ, em đều không thấy anh ấy để tâm tới người con gái nào cả. Ở Hong Kong, anh ấy mang tiếng là đại gia đời thứ hai, anh ấy có được thành tựu ngày hôm nay, không phải là vì vinh quang của gia tộc mà là thực lực của bản thân anh ấy.

Anh em rất tốt, thật đó. Không cần mang theo ánh mắt khác thường nhìn anh ấy, từ từ, chị sẽ phát hiện anh ấy tốt. Gả cho anh ấy, rất đáng."

Đường Khả Tâm nhìn Thuỷ Tâm Nhu, biểu tình của cô rất chân thành. Cô cũng cảm ơn cô vừa rồi giúp cô nói chuyện.

“Anh ấy có người em như em thay anh ấy lo lắng như thế, anh ấy cũng cực kỳ may mắn." Giật giật khoé miệng, Thuỷ Tâm Nhu nở nụ cười nhạt.

Vừa rồi cô đã thấy qua, anh em bọn họ quả nhiên là đồng lòng.

“Kỳ thật, là em cực kỳ may mắn mới đúng. Em là con gái riêng, vừa tròn tháng đã bị mẹ ruột của mình từ bỏ, là mẹ của anh cả bất kể hiềm khích trước kia nuôi nấng em. Em cũng coi bà ấy như mẹ ruột của mình.

Nếu không nhờ bọn họ yêu thương, em thật không biết bản thân hiện tại là cái dạng gì rồi. Nhà của tụi em có chút phức tạp, nhưng mà, mẹ cùng anh cả đều rất tốt, bọn họ sẽ không có thành kiến với chị.

Còn về phần ba, ông ấy có chút thực dụng, chị không cần phải sợ ông ấy, lấy việc có anh cả, cho dù trời sụp xuống đều có anh ấy thay chị chống. Cho tới nay, anh ấy chính là quan tâm tụi em như vậy."

Rũ mí mắt, suy nghĩ lập tức rơi vào trong những hồi ức không thể chịu nổi trước kia, Đường Khả Tâm không khỏi thấy chua xót.

Cô nhớ rõ, trước kia đã bị con gái của chú hai mắng qua, nói cô là đứa con hoang, còn nói mẹ cô là kẻ trộm.

Từ từ trưởng thành, trong lời thì thầm của người giúp việc, cô vô ý biết được thân thế của mình. Cô mới hiểu được Đường Khả Doanh vì sao lại mắng cô như vậy.

Chính xác, Thuỷ Tâm Nhu biết nhà họ Đường rất phức tạp.

Nghiêm khắc mà nói, cô nên là còn có một bà mẹ nhỏ, còn có một cậu em chưa từng gặp mặt.

“Cô út, qua rồi thì để cho nó qua đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Em cũng không cần lo lắng cho anh em, anh ấy sẽ cố gắng chu toàn, sẽ xem trọng gia đình này."

Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu vỗ vỗ tay Đường Khả Tâm.

“Thời gian không còn sớm, sớm chút nghỉ ngơi đi."

“Chị dâu, tối nay em thật sự nghiêm túc. Em mong chị nhất định phải chăm sóc anh cả kỹ lưỡng, nhất định phải thông cảm cho anh ấy, nhất định phải bao dung cho anh ấy nhiều hơn. Dùng trái tim hiểu anh ấy, anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt, chị sẽ thích anh ấy."

Cô sẽ thích Đường Diệc Sâm sao?

Thuỷ Tâm Nhu sững sờ một phen. Mặc dù cô không có đáp án, nhưng mà, trong đầu cô cũng không tự giác hiện lên gương mặt tuấn tú kia của anh.

Tại Paris, bọn họ rất ngọt ngào, bọn họ làm tất cả những hành vi thân mật mà một cặp tình nhân nên có.

“Cô út, em thật sự tin tưởng chị như vậy sao? Nếu như chỉ vì lời nói khi nãy, không cần phải làm như vậy. Chị chỉ nói điều nên nói, sự thật cũng vốn là như vậy."

“Trực giác, chị đáng cho em tin tưởng!"

Khúc khích một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu cười cười.

“Chị về phòng trước, em cũng trở về đi." Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu xoay người đi.

——————

Cửa vừa mới đóng lại, Thuỷ Tâm Nhu liền có cảm giác một bức tường ấm áp kéo đến.

Cô biết sau lưng cô là cái ôm dày rộng của Đường Diệc Sâm, hơi thở của anh, cô đã quen thuộc rồi.

“Bà xã, Khả Tâm nói chuyện gì với em vậy? Em ấy không làm khó em chứ? Kỳ thật, em ấy có chút tuỳ hứng, em ấy không có ác ý, cũng rất thẳng thắn, có chuyện đều giấu không được."

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm kề sát khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu, anh tham lam hấp thu mùi hương của cô.

“Ồ… Anh là quan tâm cô út quá nhỉ. Nếu không phải hai người là anh em, chắc không phải là anh thích cô út đó chứ."

“Làm sao có thể chứ, anh chỉ thích một mình em, trong 3000 gáo nước anh chỉ nguyện lấy một gáo."

Mặc kệ lời này của Đường Diệc Sâm có bao nhiêu chân thật, nghe như vậy, trái tim Thuỷ Tâm Nhu không tự giác chảy qua một dòng nước ấm ngọt ngào.

“Đúng rồi, ba gọi anh tới phòng sách của ông ấy, hai người nói chuyện gì vậy?"

“Không có gì, chỉ là cùng ông ấy đánh một ván cờ."

“À… vậy anh thắng hay thua?"

“Không thắng cũng không thua, anh cùng ông ấy đánh ngang tay."

“Chỉ là ngang tay à? Vậy anh cần phải cố gắng học tập kỹ năng đánh cờ, anh em đánh cờ cũng không tệ, có rảnh anh cùng anh ấy bàn luận một chút."

“Được! Có điều… hiện tại chúng ta trước luận bàn một chút kỹ thuật, sự tiến bộ là nhờ tích luỹ cả ngày và đêm."

Nói xong, Đường Diệc Sâm bế Thuỷ Tâm Nhu lên, đặt cô ở trên giường xong, anh lập tức áp người lên.
Tác giả : An Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại