Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Chương 87: Tao yêu cô ấy trước mày
Vô cùng xin lỗi các tình yêu!
Mộc Dung lại phải đi công tác cho nên không ra chap được.
Hôm nay mới về nên ra chap lại đây này...
Phù phù.... Haizzz....
__________________________
Thế Thiên không thể bình tĩnh được nữa nhào đến đánh tới tấp vào Đông Hàn Ưng.
Sau cú đánh đó, Đông Hàn Ưng máu trong miệng chảy ra, hắn ta không hề cảm giác đau.
Dùng tay quẹt vết máu trên miệng cười cái khinh bỉ anh.
_ Ha! Điểm yếu của Thế tổng chính là con đàn bà này sao, được tối nay có lẽ ta sẽ thưởng thức xem cô ta hấp dẫn cở nào - Đông Hàn Ưng đứng dậy đi đến bàn cầm ly rượu lên.
_ CMN! Mày dám - Thế Thiên không còn giữ được bình tĩnh lại nhào đến đấm cho hắn một cái.
Bây giờ Đông Hàn Ưng không để bị đánh nữa hắn né lấy nâm đấm của anh sau đó trực tiếp ra tay đánh trả lại một cái.
_ Thế tổng! Đàn ông có thể giữ bình tĩnh hơn phụ nữ nhiều, nhưng mà khi không thể giữ được nữa thì sẽ điên loạn hơn phụ nữ gấp ngàn lần đấy - Hắn ta dùng khăn tay xoa xoa bàn tay như đang lau đi cái thứ dơ bẩn trên tay.
Thế Thiên bị đánh một đấm, gò má liền sưng to một cục, máu bầm hiện lên ngay lập tức.
_ Mày muốn thế nào mới thả cô ấy hả? - Thế Thiên đứng dập rống to đến nổi những người bên ngoài cũng nghe thấy được tiếng rống của anh.
_ Thả? Ha ha, người mình yêu thì sao lại thả, thứ mình thích thì làm sao phải nhương? - Đông Hàn Ưng ngấp một ngụm rượu nuốt xuống gương mặt hài lòng vô cùng.
_ Mày! - Cả người của anh rung lên một cách lợi hại, chiến trường dù có khóc liệt cở nào anh chẳn cảm thấy đáng sợ một chút nào, cơ vậy mà ngay lúc này anh lại sợ vô cùng.
Song Y của anh đang bị cái tên này giam giữ.
_ Tao thế nào? - Đông Hàn Ưng dời lực nhìn ly rượu sang nhìn Thế Thiên.
_ Trong 5 phút mày không thả cô ấy, Bang Hắc Hắc mày sẽ bị xoá sổ hoàn toàn! - Thế Thiên hít lấy một ngụm khí lạnh ánh mắt của anh biến sắc, điều này nói lên anh thật đang rất tức giận.
_ CMN! Tao yêu cô ấy trước màu, mày lấy quyền gì mà được ở bên cô ấy? Song Y là của tao, nghe chưa là của tao! - Đông Hàn Ưng lúc này lật nguyên một cái bàn, hắn ta cũng không thể làm bộ mặt bình tĩnh được nữa.
_ Mày nói mày yêu cô ấy trước? - Thế Thiên ngẫn mặt lên ánh mắt khinh người khiến người ta phát sợ.
_ Đúng!, chính là mày đã mang cô ấy đi, tất cả là mày - Đông Hàn Ưng dùng tay chỉnh vào mặt Thế Thiên.
Cả hai cùng đứng đó, từ sau một thuộc hạ của Đông Hàn Ưng gấp gáp chạy đến bên tai chủ tử mình nói nhỏ.
Tin tức này chấn động hoàn toàn khiến cho con mắt chim ưng của hắn hiện lên những tia máu.
_ CMN! Mày dám đột kích chỗ tao - Đông Hàn Ưng rút một khẩu súng ra chỉa thẳng Thế Thiên.
_ Tao đã cho mày 5 phút mày lại không nghe lời - Thế Thiên cũng rút một khẩu súng ra chỉa vào người hắn.
_ Tao yêu cô ấy 10 năm, tao được như thế này là vì cô ấy, mày Thế Thiên mày từ đâu ra dám cướp cô ấy của tao, hôm nay một là mày một là tao hoặc cả hai sẽ cùng chết tại nơi này! - Đông Hàn Ưng lên cò, con mắt của hắn không phải những tia đỏ nữa mà là màu đỏ hoàn toàn.
_ Thật tội nghiệp!... - Thế Thiên sát khí đầp ngừng, vừa dứt lời anh bốp cò.
Pằng..... Pằng....
Hai tiếng súng đều vang lên một lúc.
Mộc Dung lại phải đi công tác cho nên không ra chap được.
Hôm nay mới về nên ra chap lại đây này...
Phù phù.... Haizzz....
__________________________
Thế Thiên không thể bình tĩnh được nữa nhào đến đánh tới tấp vào Đông Hàn Ưng.
Sau cú đánh đó, Đông Hàn Ưng máu trong miệng chảy ra, hắn ta không hề cảm giác đau.
Dùng tay quẹt vết máu trên miệng cười cái khinh bỉ anh.
_ Ha! Điểm yếu của Thế tổng chính là con đàn bà này sao, được tối nay có lẽ ta sẽ thưởng thức xem cô ta hấp dẫn cở nào - Đông Hàn Ưng đứng dậy đi đến bàn cầm ly rượu lên.
_ CMN! Mày dám - Thế Thiên không còn giữ được bình tĩnh lại nhào đến đấm cho hắn một cái.
Bây giờ Đông Hàn Ưng không để bị đánh nữa hắn né lấy nâm đấm của anh sau đó trực tiếp ra tay đánh trả lại một cái.
_ Thế tổng! Đàn ông có thể giữ bình tĩnh hơn phụ nữ nhiều, nhưng mà khi không thể giữ được nữa thì sẽ điên loạn hơn phụ nữ gấp ngàn lần đấy - Hắn ta dùng khăn tay xoa xoa bàn tay như đang lau đi cái thứ dơ bẩn trên tay.
Thế Thiên bị đánh một đấm, gò má liền sưng to một cục, máu bầm hiện lên ngay lập tức.
_ Mày muốn thế nào mới thả cô ấy hả? - Thế Thiên đứng dập rống to đến nổi những người bên ngoài cũng nghe thấy được tiếng rống của anh.
_ Thả? Ha ha, người mình yêu thì sao lại thả, thứ mình thích thì làm sao phải nhương? - Đông Hàn Ưng ngấp một ngụm rượu nuốt xuống gương mặt hài lòng vô cùng.
_ Mày! - Cả người của anh rung lên một cách lợi hại, chiến trường dù có khóc liệt cở nào anh chẳn cảm thấy đáng sợ một chút nào, cơ vậy mà ngay lúc này anh lại sợ vô cùng.
Song Y của anh đang bị cái tên này giam giữ.
_ Tao thế nào? - Đông Hàn Ưng dời lực nhìn ly rượu sang nhìn Thế Thiên.
_ Trong 5 phút mày không thả cô ấy, Bang Hắc Hắc mày sẽ bị xoá sổ hoàn toàn! - Thế Thiên hít lấy một ngụm khí lạnh ánh mắt của anh biến sắc, điều này nói lên anh thật đang rất tức giận.
_ CMN! Tao yêu cô ấy trước màu, mày lấy quyền gì mà được ở bên cô ấy? Song Y là của tao, nghe chưa là của tao! - Đông Hàn Ưng lúc này lật nguyên một cái bàn, hắn ta cũng không thể làm bộ mặt bình tĩnh được nữa.
_ Mày nói mày yêu cô ấy trước? - Thế Thiên ngẫn mặt lên ánh mắt khinh người khiến người ta phát sợ.
_ Đúng!, chính là mày đã mang cô ấy đi, tất cả là mày - Đông Hàn Ưng dùng tay chỉnh vào mặt Thế Thiên.
Cả hai cùng đứng đó, từ sau một thuộc hạ của Đông Hàn Ưng gấp gáp chạy đến bên tai chủ tử mình nói nhỏ.
Tin tức này chấn động hoàn toàn khiến cho con mắt chim ưng của hắn hiện lên những tia máu.
_ CMN! Mày dám đột kích chỗ tao - Đông Hàn Ưng rút một khẩu súng ra chỉa thẳng Thế Thiên.
_ Tao đã cho mày 5 phút mày lại không nghe lời - Thế Thiên cũng rút một khẩu súng ra chỉa vào người hắn.
_ Tao yêu cô ấy 10 năm, tao được như thế này là vì cô ấy, mày Thế Thiên mày từ đâu ra dám cướp cô ấy của tao, hôm nay một là mày một là tao hoặc cả hai sẽ cùng chết tại nơi này! - Đông Hàn Ưng lên cò, con mắt của hắn không phải những tia đỏ nữa mà là màu đỏ hoàn toàn.
_ Thật tội nghiệp!... - Thế Thiên sát khí đầp ngừng, vừa dứt lời anh bốp cò.
Pằng..... Pằng....
Hai tiếng súng đều vang lên một lúc.
Tác giả :
Mộc Dung