Yêu Anh Thêm Lần Nữa
Chương 3
Những ngày sau đó. Cho dù Phó Phàm Duy có đều động hàng trăm hàng nghìn người tìm kiếm tung tích của cô, nhưng kết quả chỉ là một con số không
Hứa Tịnh Khanh cô dường như là bốc hơi khỏi Thành phố S này. Chỉ lúc nào cô hẹn gặp thì anh mới biết được, chứ những ngày thường như thế này thì không bao giờ thấy cô xuất hiện
Hôm nay, Tập đoàn Lôi Thị tổ chức tiệc cuối năm chiêu đãi nhân viên. Và hiển nhiên là Phó Thị và cả Hứa Thị đều được mời đến.
Lôi Giang xem cô như con gái ruột hết mực cưng chiều. Ông còn có một người con trai nhỏ hơn cô 2 tuổi là Lôi Dương. Cậu này đã để ý cô khá lâu rồi nhưng không dám nói
Tối đến, Phó Phàm Duy thân một bộ âu phục đen bước vào đại sảnh của Lôi Thị, phía sau anh là một dàn vệ sĩ âu phục trắng kính râm. Tỏa lên sự quyền quý và cao ngạo của Phó Phàm Duy
Tiếp đến là Hứa Tích - cha của cô. Đi cùng Lục Lộ Lộ - Mẹ kế của cô và tất nhiên không thể thiếu Hứa Mỹ Tiên đi bên cạnh. Cả nhà ba người vui vui vẻ vẻ nhìn vào như là rất hạnh phúc
Cuối cùng là Lôi Giang và Lôi Dương, phía sau là hình bóng nhỏ bé nhưng đầy lạnh lùng của cô - Hứa Tịnh Khanh
Cô một thân bộ váy dạ hội màu đen, ôm sát cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Hứa Tịnh Khanh vừa bước vào liền được thu hút bởi một ánh mắt rực lửa từ Phó Phàm Duy
- Khanh Khanh chị quá quyến rũ rồi _ Lôi Dương tiến đến ôm eo cô
Tuy cậu nhỏ tuổi hơn cô nhưng chiều cao của cậu cao hơn cô một cái đầu. Người ngoài nhìn vào sẽ dễ hiểu lầm là người yêu của nhau, những cử chỉ thân mật của cậu và cô đã lọt vào mắt của Phó Phàm Duy, bàn tay siết chặt lại ánh mắt chết chóc đang hướng về phía cô
- Lôi Dương, tôi lớn hơn cậu. Tốt nhất giữ chừng mực _ Hứa Tịnh Khanh nhướn mày nhìn cậu
- Khanh Khanh, cũng không phải chị không biết. Em yêu chị... Đã ba năm rồi chị luôn trốn tránh em. Tại sao vậy? _ Lôi Dương khó hiểu nhìn cô
- Lôi Dương, ơn của cha tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng tình cảm của cậu thì tôi xin lỗi, Hứa Tịnh Khanh tôi không chấp nhận được _ Cô lùi lại vài bước đẩy cậu ra
- Khanh Khanh, không sao... Chị không yêu em cũng không sao. Em yêu chị, chị chỉ cần biết như vậy thôi _ Lôi Dương cười buồn
Hứa Tịnh Khanh im lặng xoay người bước đi. Lôi Dương nhìn theo bóng dáng đơn độc ấy mà lòng cậu không yên được, cậu muốn bảo vệ cô nhưng cô luôn từ chối cậu. Cậu muốn được bên cô, nhưng Hứa Tịnh Khanh luôn chối bỏ.... Cậu bất lực, bất lực với sự cương quyết của cô
- A! Cô mù sao? _ Tiếng hét oanh oánh của một cô gái vang lên
Sự tập trung của Phó Phàm Duy và Lôi Dương lập tức chuyển sang bên phát ra âm thanh đó. Tiếng hét đó là của Hứa Mỹ Tiên, là có người đụng trúng cô ta
- Mỹ Tiên con có sao không? _ Lục Lộ Lộ đến đỡ cô ta lên
- Mẹ... Mẹ xem ai lại đưa cô ta đến vậy. Bẩn hết váy con rồi _ Hứa Mỹ Tiên nũng nịu nói
Lục Lộ Lộ định mắng người con gái đó. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt kia của cô gái đó thì bà ta không ú ớ được lời nào nữa
- H... Hứa Tịnh Khanh? Cô chưa chết? _ Lục Lộ Lộ thốt lên
- Ồ. Mẹ kế đây mà. Chào bà.... Chào em gái _ Hứa Tịnh Khanh nhếch mép khinh bỉ
- C.... Chị... Chị chưa chết? _ Hứa Mỹ Tiên lắp bắp nhìn cô
- Ồ. Xin lỗi đã để hai mẹ con bà thất vọng. Đúng vậy, tôi chưa chết! _ Hứa Tịnh Khanh khoanh tay trước ngực cao ngạo nói
- Tịnh Khanh... Con đi đâu suốt 5 năm qua? _ Hứa Tích nhẹ giọng nói
- Ha? Tôi đi đâu ông hỏi làm gì? Chẳng phải ông chẳng ưa tôi sao? _ Hứa Tịnh Khanh cười khẩy
- Ta không... _ Hứa Tích câm nín
- Khanh Khanh, có chuyện gì ồn ào vậy? _ Một thân ảnh già dặn bước ra. Đó là Lôi Giang
- Cha, không có gì. Chỉ là một con chó cản đường thôi _ Hứa Tịnh Khanh cười nhẹ rồi bước đến khoát tay của Lôi Giang
- Hứa Tịnh Khanh, chị/em mau buông ra! _ Tiếng tức giận đồng thời từ Lôi Dương và Phó Phàm Duy thốt lên khiến không ít người phải giật mình
Hứa Tịnh Khanh nhướn mày tỏ vẻ khó chịu. Cô buông cánh tay của Lôi Giang ra, Hứa Mỹ Tiên nhìn thấy Phó Phàm Duy ánh mắt liền sáng lên
- Duy.... Em sai rồi, anh tha lỗi cho em nha? _ Hứa Mỹ Tiên nũng nịu nói
- Tránh ra! _ Phó Phàm Duy thẳng thừ hất cô ta ra
- Duy... Chẳng phải anh nói yêu em sao? _ Hứa Mỹ Tiên mếu máo
- Hứa Mỹ Tiên, cô nghĩ tôi không biết gì sao? Cô đến với tôi vì hai điều. Thứ nhất, vì cô muốn chiếm đoạt Phó Thị. Thứ hai, vì cô muốn Tịnh Khanh đau lòng. Cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao? _ Phó Phàm Duy nhếch môi khinh bỉ
- Duy... Anh nói gì vậy? Em đâu có như vậy _ Hứa Mỹ Tiên khóc nức lên
- Đủ rồi! Đây là tiệc của Lôi Thị. Hai người muốn diễn phim thì xin đến phim trường. Cha, ta vào trong thôi _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói rồi cùng Lôi Giang bước vào bữa tiệc.
Lôi Dương nhìn anh bằng ánh mắt dò xét
- Nè, Phó Phàm Duy... Đừng nói là kể cả anh cũng thích Khanh Khanh nha? _ Lôi Dương nhướn mày nói
- Lôi Dương, tôi yêu Khanh Khanh. Còn cậu, nhóc con miệng còn hôi sữa thì nên tránh xa! _ Phó Phàm Duy cười lạnh
- Tôi không thể biến mùa hạ thành mùa đông. Nhưng tôi có thể biến tôi thành phi công của Khanh Khanh! _ Lôi Dương nói rồi cũng bỏ vào
Phó Phàm Duy siết chặt nắm đấm lại, ánh mắt lóe lên tia thâm hiểm. Liếc sang Hứa Mỹ Tiên đang khóc ở đó khiến anh càng điên tiết hơn, bây giờ anh chỉ muốn một tay bóp chết cô ta thôi... Nhưng Hứa Mỹ Tiên còn có giá trị lợi dụng cho nên anh tạm tha mạng cho
" Hứa Tịnh Khanh, em chờ đó. Tôi nhất định sẽ bắt em về "
Hứa Tịnh Khanh cô dường như là bốc hơi khỏi Thành phố S này. Chỉ lúc nào cô hẹn gặp thì anh mới biết được, chứ những ngày thường như thế này thì không bao giờ thấy cô xuất hiện
Hôm nay, Tập đoàn Lôi Thị tổ chức tiệc cuối năm chiêu đãi nhân viên. Và hiển nhiên là Phó Thị và cả Hứa Thị đều được mời đến.
Lôi Giang xem cô như con gái ruột hết mực cưng chiều. Ông còn có một người con trai nhỏ hơn cô 2 tuổi là Lôi Dương. Cậu này đã để ý cô khá lâu rồi nhưng không dám nói
Tối đến, Phó Phàm Duy thân một bộ âu phục đen bước vào đại sảnh của Lôi Thị, phía sau anh là một dàn vệ sĩ âu phục trắng kính râm. Tỏa lên sự quyền quý và cao ngạo của Phó Phàm Duy
Tiếp đến là Hứa Tích - cha của cô. Đi cùng Lục Lộ Lộ - Mẹ kế của cô và tất nhiên không thể thiếu Hứa Mỹ Tiên đi bên cạnh. Cả nhà ba người vui vui vẻ vẻ nhìn vào như là rất hạnh phúc
Cuối cùng là Lôi Giang và Lôi Dương, phía sau là hình bóng nhỏ bé nhưng đầy lạnh lùng của cô - Hứa Tịnh Khanh
Cô một thân bộ váy dạ hội màu đen, ôm sát cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Hứa Tịnh Khanh vừa bước vào liền được thu hút bởi một ánh mắt rực lửa từ Phó Phàm Duy
- Khanh Khanh chị quá quyến rũ rồi _ Lôi Dương tiến đến ôm eo cô
Tuy cậu nhỏ tuổi hơn cô nhưng chiều cao của cậu cao hơn cô một cái đầu. Người ngoài nhìn vào sẽ dễ hiểu lầm là người yêu của nhau, những cử chỉ thân mật của cậu và cô đã lọt vào mắt của Phó Phàm Duy, bàn tay siết chặt lại ánh mắt chết chóc đang hướng về phía cô
- Lôi Dương, tôi lớn hơn cậu. Tốt nhất giữ chừng mực _ Hứa Tịnh Khanh nhướn mày nhìn cậu
- Khanh Khanh, cũng không phải chị không biết. Em yêu chị... Đã ba năm rồi chị luôn trốn tránh em. Tại sao vậy? _ Lôi Dương khó hiểu nhìn cô
- Lôi Dương, ơn của cha tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng tình cảm của cậu thì tôi xin lỗi, Hứa Tịnh Khanh tôi không chấp nhận được _ Cô lùi lại vài bước đẩy cậu ra
- Khanh Khanh, không sao... Chị không yêu em cũng không sao. Em yêu chị, chị chỉ cần biết như vậy thôi _ Lôi Dương cười buồn
Hứa Tịnh Khanh im lặng xoay người bước đi. Lôi Dương nhìn theo bóng dáng đơn độc ấy mà lòng cậu không yên được, cậu muốn bảo vệ cô nhưng cô luôn từ chối cậu. Cậu muốn được bên cô, nhưng Hứa Tịnh Khanh luôn chối bỏ.... Cậu bất lực, bất lực với sự cương quyết của cô
- A! Cô mù sao? _ Tiếng hét oanh oánh của một cô gái vang lên
Sự tập trung của Phó Phàm Duy và Lôi Dương lập tức chuyển sang bên phát ra âm thanh đó. Tiếng hét đó là của Hứa Mỹ Tiên, là có người đụng trúng cô ta
- Mỹ Tiên con có sao không? _ Lục Lộ Lộ đến đỡ cô ta lên
- Mẹ... Mẹ xem ai lại đưa cô ta đến vậy. Bẩn hết váy con rồi _ Hứa Mỹ Tiên nũng nịu nói
Lục Lộ Lộ định mắng người con gái đó. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt kia của cô gái đó thì bà ta không ú ớ được lời nào nữa
- H... Hứa Tịnh Khanh? Cô chưa chết? _ Lục Lộ Lộ thốt lên
- Ồ. Mẹ kế đây mà. Chào bà.... Chào em gái _ Hứa Tịnh Khanh nhếch mép khinh bỉ
- C.... Chị... Chị chưa chết? _ Hứa Mỹ Tiên lắp bắp nhìn cô
- Ồ. Xin lỗi đã để hai mẹ con bà thất vọng. Đúng vậy, tôi chưa chết! _ Hứa Tịnh Khanh khoanh tay trước ngực cao ngạo nói
- Tịnh Khanh... Con đi đâu suốt 5 năm qua? _ Hứa Tích nhẹ giọng nói
- Ha? Tôi đi đâu ông hỏi làm gì? Chẳng phải ông chẳng ưa tôi sao? _ Hứa Tịnh Khanh cười khẩy
- Ta không... _ Hứa Tích câm nín
- Khanh Khanh, có chuyện gì ồn ào vậy? _ Một thân ảnh già dặn bước ra. Đó là Lôi Giang
- Cha, không có gì. Chỉ là một con chó cản đường thôi _ Hứa Tịnh Khanh cười nhẹ rồi bước đến khoát tay của Lôi Giang
- Hứa Tịnh Khanh, chị/em mau buông ra! _ Tiếng tức giận đồng thời từ Lôi Dương và Phó Phàm Duy thốt lên khiến không ít người phải giật mình
Hứa Tịnh Khanh nhướn mày tỏ vẻ khó chịu. Cô buông cánh tay của Lôi Giang ra, Hứa Mỹ Tiên nhìn thấy Phó Phàm Duy ánh mắt liền sáng lên
- Duy.... Em sai rồi, anh tha lỗi cho em nha? _ Hứa Mỹ Tiên nũng nịu nói
- Tránh ra! _ Phó Phàm Duy thẳng thừ hất cô ta ra
- Duy... Chẳng phải anh nói yêu em sao? _ Hứa Mỹ Tiên mếu máo
- Hứa Mỹ Tiên, cô nghĩ tôi không biết gì sao? Cô đến với tôi vì hai điều. Thứ nhất, vì cô muốn chiếm đoạt Phó Thị. Thứ hai, vì cô muốn Tịnh Khanh đau lòng. Cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao? _ Phó Phàm Duy nhếch môi khinh bỉ
- Duy... Anh nói gì vậy? Em đâu có như vậy _ Hứa Mỹ Tiên khóc nức lên
- Đủ rồi! Đây là tiệc của Lôi Thị. Hai người muốn diễn phim thì xin đến phim trường. Cha, ta vào trong thôi _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói rồi cùng Lôi Giang bước vào bữa tiệc.
Lôi Dương nhìn anh bằng ánh mắt dò xét
- Nè, Phó Phàm Duy... Đừng nói là kể cả anh cũng thích Khanh Khanh nha? _ Lôi Dương nhướn mày nói
- Lôi Dương, tôi yêu Khanh Khanh. Còn cậu, nhóc con miệng còn hôi sữa thì nên tránh xa! _ Phó Phàm Duy cười lạnh
- Tôi không thể biến mùa hạ thành mùa đông. Nhưng tôi có thể biến tôi thành phi công của Khanh Khanh! _ Lôi Dương nói rồi cũng bỏ vào
Phó Phàm Duy siết chặt nắm đấm lại, ánh mắt lóe lên tia thâm hiểm. Liếc sang Hứa Mỹ Tiên đang khóc ở đó khiến anh càng điên tiết hơn, bây giờ anh chỉ muốn một tay bóp chết cô ta thôi... Nhưng Hứa Mỹ Tiên còn có giá trị lợi dụng cho nên anh tạm tha mạng cho
" Hứa Tịnh Khanh, em chờ đó. Tôi nhất định sẽ bắt em về "
Tác giả :
Vương Khiết Băng