Yêu Anh Hết Thuốc Chữa

Chương 8

Thiên Ân ngồi ngoài hành lang phòng giải phẩu, co người ôm chặt cơ thể lạnh băng của mình.

Nghĩ đến việc chỉ vì cô mà Hành Kiện phải đứng trước Quỷ Môn quan, lòng cô lại rối loạn……

Anh không nên cứu cô, thật sự không nên…… Bởi vì cô không thể nào chấp nhận chuyện sẽ mất anh, cô thà rằng người nằm bên trong kia chính là mình.

“Thiên Ân, sao rồi?" Ngải Mễ vội vã chạy tới, theo sau còn có Thiên Ái.

Thiên Ái cũng hoảng hốt. “Sao lại có thể như vậy? Đã bảo anh ấy đừng đi rồi……"

“Còn đang mổ, đều là tại em…… Tại em……" Thiên Ân tựa vào vai Ngải Mễ khóc không thành tiếng. Ngải Mễ thấy dáng vẻ khổ sở của cô, nhanh miệng an ủi, “Không có việc gì đâu, nhất định cậu ấy sẽ không có việc gì……"

Hành Kiện bị thương, hai gã đàn ông đó thừa dịp vệ sĩ kiểm tra miệng vết thương mà chạy mất tích. Vệ sĩ cầm máu sơ qua rồi sau đó đưa Hành Kiện đến bệnh viện, chỉ gọi điện thoại cho Ngải Mễ, không kinh động giới truyền thông.

“Đều là tại cô! Tự nhiên lại gọi điện thoại kêu Kiện tới làm gì, hại anh ấy thành ra như vậy……" Thiên Ái chỉ trích Thiên Ân, như thể chuyện này không hề liên quan gì với mình.

Ngải Mễ trừng mắt nhìn cô, Thiên Ái mới ngậm miệng.

Ngay lúc đó, cửa phòng giải phẫu mở ra, hộ sĩ đẩy giường bệnh của Hành Kiện đi tới, ba người lập tức xông lên phía trước.

“Như thế nào? Anh ấy có ổn không?"

“May mắn là nội tạng không bị thương tổn, sau khi hết thuốc gây mê sẽ tỉnh lại thôi." Thái độ của bác sĩ hoàn toàn như là giải quyết các ca bệnh bình thường. Ngải Mễ tỏ ý bảo hai người đi theo giường bệnh, cô phải cùng bác sĩ trao đổi một số vấn đề.

“Kiện…… Kiện……"

Đi vào phòng bệnh hạng nhất, Thiên Ái dường như sợ Hành Kiện sẽ không tỉnh lại, ngồi ở bên giường bệnh vẫn gọi thầm tên anh.

Mặc dù Thiên Ân rất muốn ngồi cạnh anh, nhưng cũng chỉ có thể đứng một bên, dùng ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của anh.

Ngải Mễ vừa vào đến cửa nhìn thấy cảnh tượng này, liền nói với Thiên Ái, “Lộ tiểu thư, chúng ta về trước thì tốt hơn, ở đây có Thiên Ân là đủ rồi……"

“Nhưng tôi muốn chờ Kiện tỉnh lại……"

“Chẳng lẽ cô không sợ người của cha cô lại đến nữa sao…… Hành Kiện cũng đã bị thương thế này, mong đại tiểu thư cô giúp đỡ một chút, đừng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm nữa……" Nói xong, liền kéo Thiên Ái ra khỏi phòng, không quên nháy mắt với Thiên Ân.

Thiên Ân cảm kích nhìn Ngải Mễ, lập tức ngồi xuống cạnh Hành Kiện. Cô nắm lấy tay anh đặt lên khuôn mặt mình, tựa hồ như muốn giúp anh tăng thêm sức mạnh.

“Kiện…… Anh không thể có việc gì…… Không thể có việc gì……" Cô thì thào nói nhỏ, nước mắt đẫm lệ rơi xuống tay anh.

“Nếu anh có chuyện gì, em cũng không sống nổi nữa…… Anh không biết em yêu anh nhiều đến thế nào đâu, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, tâm tưởng em đã không thể chứa thêm bất kì người nào khác…… Tuy rằng người anh yêu là Thiên Ái, không phải em, nhưng tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần có thể ở cạnh anh, yên lặng nhìn anh, em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi…… Anh đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cướp đi hạnh phúc duy nhất của em, anh phải mau khỏe lại, nhất định phải nhanh chóng khỏe lại……Kiện….."

Thừa dịp anh hôn mê bất tỉnh, Thiên Ân không kìm nén nữa mà thổ lộ tình yêu trong lòng với anh, chỉ có thổ lộ tâm ý lúc này anh mới không biết được.

Trong mắt Thiên Ân chỉ có Hành Kiện, không phát hiện ra Thiên Ái đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Vừa mới bị bà chị kia kéo đi, túi xách còn chưa kịp lấy, không nghĩ đến cô vừa quay lại, chợt nghe được tiếng lòng của Ngao Thiên Ân.

Cái đứa xảo trá này! Rõ ràng bản thân yêu Hành Kiện, lại chạy tới cầu xin cô trở lại bên anh! Không phải là như papa từng nói, hai người này có quan hệ mờ ám với nhậu thật đấy chứ?

Không được! Mình không thể để cô ta cướp mất Hành Kiện, Lộ Thiên Ái này không thể thua cấp một đứa quê mùa kia!

Từ sau khi thân thế của Hành Kiện được làm sáng tỏ, thái độ của anh đối với cô luôn vô cùng lạnh nhạt. Ngày đầu tiên chuyển đến nhà anh, anh đã vội vã đuổi cô về nhà, rõ ràng anh muốn bỏ cô. Cô sẽ không để cho hai người này vừa lòng đẹp ý, cô mà không chiếm được, Ngao Thiên Ân cũng đừng hòng có được!

Thiên Ái hung dữ trừng mắt nhìn Thiên Ân, cầm lấy túi xách đặt ở ngoài phòng khách, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

“Ân…… Ân……"

Sau khi khôi phục ý thức, Hành Kiện không ngừng gọi tên Thiên Ân.

Ngồi chờ bên cạnh đã hai tiếng đồng hồ, Thiên Ân nắm chặt lấy tay anh, vui sướng đáp lại, “Em ở đây…… Em ở đây……"

“Em…… Em không sao chứ?" Hành Kiện hơi mơ màng, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.

“Em không sao…… Anh đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngon đi, em sẽ ở đây bên anh." Thiên Ân nhẹ nhàng an ủi anh.

Hành Kiện nở nụ cười vui mừng, thì thào nói nhỏ, “Không có việc gì là tốt rồi……" Sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Nhìn gương mặt khi ngủ không hề phòng bị của anh, Thiên Ân không kiềm chế được mà xoa xoa mặt anh, tình yêu dịu dàng biểu lộ trên khuôn mặt cô.

Sau này chắc là không còn cơ hội nhìn anh như vậy rồi……

Kề mặt mình sát vào Hành Kiện, môi Thiên Ân nhẹ nhàng chạm vào môi anh, hai má anh, cuối cùng là trán anh, sau đó nắm lấy tay anh, gối dầu lên vai anh, cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

“Thiên Ân……"

Ngải Mễ không nhịn được tranh cãi ầm ĩ với Thiên Ái. Sáng sớm đã phải dẫn cô ta tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh lại nhìn thấy cảnh tượng hai người đang dựa sát vào nhau.

Ngải Mễ nhẹ nhàng gọi , lúc này Thiên Ân mới mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Cô nhẹ giọng hỏi , “Hai người tới rồi à!" nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Thiên Ái, cô mới vội vàng buông tay Hành Kiện ra.

Thiên Ái lập tức đi đến, cầm lấy tay Hành Kiện như một sự chiếm hữu.

Ngải Mễ ngán ngẩm lắc đầu, ý bảo Thiên Ân ra phòng khách bên ngoài nói chuyện.

“Cậu ấy thế nào rồi?"

“Tối hôm qua, sau khi hết thuốc gây mê liền tỉnh một chút, xong lại ngủ ngay, buổi sáng bác sĩ nói sẽ đến xem xét miệng vết thương……" Thiên Ân bỗng nhiên nghĩ đến tình hình ở bên ngoài, “Tin tức có bị lộ ra ngoài không?"

“Trước mắt thì không, chị nghĩ tạm thời nhà họ Lộ sẽ không dám có hành động gì, nhưng sớm đuổi vị ôn thần kia đi mới là thượng sách."

“Hành Kiện cần cô ấy……" Thiên Ân bất đắc dĩ nói ra sự thật.

“Cô ta hại cậu ấy thành như vậy còn chưa đủ sao? Lần này Hành Kiện đúng thật là tự tìm lấy phiền toái." Đối với Thiên Ái, Ngải Mễ phản cảm đến cực điểm.

Thiên Ân chỉ cười cười. “Phiền chị chăm sóc Hành Kiện một lúc, em phải về nhà một chuyến, sợ mama lo lắng."

“Em về nghỉ ngơi đi! Nhìn bộ dạng em cứ như là sắp ngất xỉu đến nơi rồi…… Cứ để cho vị đại tiểu thư kia đảm đương một chút đi!"

Thiên Ân nhìn vào trong phòng, Thiên Ái tựa đầu tựa lên vai Hành Kiện, dáng vẻ thật hạnh phúc. “Vậy…… em về trước……"

Dù sao vị trí đó là thuộc về Lộ Thiên Ái……

Thiên Ân vừa bước ra phòng bệnh, Hành Kiện liền tỉnh lại.

“Ưm……" cảm giác bên cạnh có người đã thức tỉnh anh, trực giác của anh mách bảo đó là Thiên Ân, nhưng nhìn kĩ hóa ra lại là Thiên Ái.

“Kiện…… Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi! Làm em lo lắng muốn chết……" Khóe mắt Thiên Ái cũng cố nặn ra hai giọt nước mắt, như thể rất là lo lắng.

“Em luôn ở đây sao?" Hành Kiện không muốn để ý đến việc cô làm vẻ ta đây, chỉ là nghi ngờ hỏi. Anh nhớ rõ, tối qua, trong lúc hôn mê, người anh nhìn thấy là Thiên Ân.

“Đúng rồi! Em vẫn luôn ở đây mà! Anh không nhớ sao?" Thiên Ái bắt đầu giả ngu, cô muốn khiến Hành Kiện nghĩ người vẫn luôn ở bên anh là cô, như vậy mới có thể khiến anh cảm động.

“Thiên Ân…… Không tới sao?" Hành Kiện nhớ rõ, tối qua, sau khi tỉnh lại nghe được giọng nói của Thiên Ân, anh mới yên tâm ngủ tiếp. Chả lẽ đó là mơ sao?

“Cô ấy chỉ đến một lát rồi đi ngay! Cũng không biết bận việc gì nữa……" Thiên Ái ủy khuất oán giận, “Em hỏi cô ấy có muốn chờ anh tỉnh lại không, nhưng cô ấy cũng không để ý……"

Hành Kiện vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh không nhắc lại, nhắm mắt lại không để ý tới Thiên Ái. Thiên Ái lén lộ ra nụ cười nham hiểm.

Mấy ngày sau, Thiên Ái trước sau vẫn không rời khỏi Hành Kiện nửa bước, sợ Ngải Mễ tiếp xúc với Hành Kiện, sẽ vạch trần những lời nói dối của cô.

Dù cho cô có cố gắng làm nhiều điều để Hành Kiện vui vẻ, anh cũng không để ý tới.

Hừ! Bổn tiểu thư bất chấp thể diện giúp anh rót nước pha trà, anh lại không cảm kích một chút nào! Mặc dù trong lòng tức giận đến độ muốn giết người, ngoài mặt Thiên Ái vẫn biểu lộ bộ dáng quan tâm săn sóc.

Ngải Mễ đi rồi, Thiên Ái vẫn kiên trì ở lại chiếu cố Hành Kiện.

Tuyệt đối không thể để Ngao Thiên Ân có cơ hội tiếp xúc với Hành Kiện! Đây là lý do mà Thiên Ái kiên trì ở lại.

Quả thực, trời vừa tối, Thiên Ân không kìm được mà đến thăm Hành Kiện, chỉ là còn chưa đi được vào phòng bệnh, đã bị Thiên Ái ngăn lại. “Tôi nghĩ cô không nên vào có lẽ sẽ tốt hơn."

“Vì sao? Không phải Kiện đã tỉnh lại rồi sao?"

“Giờ anh ấy đang ngủ, với lại…… Anh ấy không muốn gặp cô……" Thiên Ái tỏ vẻ khó xử, như thể có điều khó nói.

“Tại sao? Không thể như vậy……" Tối hôm qua, Hành Kiện vừa tỉnh lại đã muốn tìm cô, rõ ràng là rất quan tâm đến sự an nguy của cô, sao có thể nói là không muốn gặp?

Thiên Ân không tin lời Thiên Ái nói, cương quyết muốn vào phòng bệnh, bỗng nhiên Thiên Ái giơ tay lên trước mặt cô, một chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh tỏa sáng, Thiên Ân thoáng chốc ngây người.

“Không dấu gì cô, Kiện đã cầu hôn tôi rồi, chúng tôi quyết định sẽ tiền trảm hậu tấu, cho nên ngày hôm qua anh ấy mới không đem tôi giao cho mấy người do baba phái tới……" Nhìn sắc mặt Thiên Ân trắng nhợt, Thiên Ái quyết định đổ thêm dầu vào lửa, “Còn nữa, tối hôm qua lúc cô nghĩ rằng anh ấy đang ngủ, thổ lộ tình yêu với anh ấy, Kiện đều nghe thấy được, hơn nữa…… Anh ấy cảm thấy làm như vậy không ổn, cho nên muốn tôi chuyển lời tới cô, đừng đến gặp anh ấy nữa……"

Thiên Ân vốn không quá tin tưởng, nhưng vừa nghe đến chuyện tối hôm qua, khiến cho cô không thể không tin. Lúc ấy phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, điều này chứng tỏ……

Cả người Thiên Ân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Thiên Ái nhanh chóng đỡ cô, vẻ mặt giả dối, quan tâm hỏi. “Cô không sao chứ?"

“Tôi không sao……" Thiên Ân ngồi xuống ghế dựa, đầu ngón tay bấu chặt vào thành ghế.

Lúc này lại truyền đến giọng nói mềm mại của Thiên Ái, “Thiên Ân, tôi biết cô tình sâu nghĩa đậm với Kiện, bảo cô rời khỏi anh ấy là chuyện rất đau khổ. Nhưng mà chúng ta đều là phụ nữ, hy vọng cô có thể thông cảm với tôi, không một người phụ nữ nào lại hy vọng bên cạnh người đàn ông của cô ấy lại có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác…… Kiện vẫn luôn cho rằng tình cảm giữa hai người chỉ là tình anh em, nhưng lời thổ lộ của cô đã làm cho tâm tình anh ấy trở nên phức tạp, tôi cũng cảm thấy không yên tâm."

“Cô…… Ý của cô là……" Ngón tay Thiên Ân bất giác càng nắm chặt hơn.

“Tôi hy vọng cô có thể ra đi…… Đừng dính líu gì đến Hành Kiện nữa…… Coi như là tôi cầu xin cô, được không?" Thiên Ái lôi kéo cánh tay Thiên Ân, đau khổ cầu xin, “Kiện nhất định sẽ không đành lòng đưa ra yêu cầu như vậy, anh ấy cảm thấy rất khó xử, cô cũng đừng trách anh ấy, cứ coi như tôi là một người phụ nữ ích kỉ, trong mắt không thể chứa chấp dù chỉ là thêm một hạt cát, tôi xin cô……"

Sắc mặt Thiên Ân tái nhợt, nhìn Thiên Ái rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như độc dược mà thấm sâu vào lòng cô.

Thì ra sự tồn tại của cô làm Hành Kiện khó xử như vậy, làm Lộ Thiên Ái đau khổ như vậy…… Thôi, có lưu luyến cũng chẳng có tác dụng gì?

“Được, tôi đi……" Thiên Ân khổ sở nói ra quyết định của mình. “Trước khi đi, tôi muốn nhìn anh ấy một chút, tôi sẽ không đánh thức anh ấy." Cô bình tĩnh nói ra yêu cầu cuối cùng.

Thiên Ái vốn không muốn đáp ứng, lại sợ Thiên Ân chưa từ bỏ ý định. “Được thôi! Đứng ở cửa nhìn vào."

Thiên Ân bước từng bước nặng nề đến trước cửa phòng, ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt Hành Kiện đang ngủ say, nước mắt bất giác chảy xuống.

Vĩnh biệt, tình yêu duy nhất của em! Nếu sự tồn tại của em chỉ là một gánh nặng, vậy thì em sẽ tới một nơi rất xa, sẽ không bao giờ khiến anh phải khó xử…… Chỉ cần anh luôn vui vẻ hạnh phúc, dù em có cô đơn thì có là gì?

Kiện, chúc anh và Lộ Thiên Ái hạnh phúc, dù sao giấc mộng của anh cũng đã thành hiện thực……

Thiên Ân cố gắng nháy nháy mắt, không muốn để nước mắt ướt nhòa làm cô không thể nhìn rõ Hành Kiện. Cô muốn nhìn anh thật rõ, để hình bóng anh khắc sâu vào trong tâm trí cô……

“Mau đi đi! Cô sẽ đánh thức anh ấy mất……" Thiên Ái thấp giọng thúc giục, sợ Hành Kiện tỉnh lại, mọi chuyện sẽ bị lộ, vì thế nhanh chóng lôi kéo Thiên Ân ra ngoài.

Vừa bước đi vừa quay đầu lại, Thiên Ân không nỡ ra đi như thế này, cho đến khi bước ra khỏi phòng bệnh, Thiên Ái chỉ nói một câu, “Hãy nhớ là cô đã hứa gì với tôi." Rồi lập tức đóng cửa phòng lại.

Vĩnh viễn bị ngăn cách với người mình yêu dù chỉ bằng một cánh cửa, Thiên Ân chậm rãi rời khỏi bệnh viện, vật vờ như người bị đánh cắp mất linh hồn.

Ở bệnh viện đã vài ngày cũng chưa gặp Thiên Ân, Hành Kiện bắt đầu thấy khả nghi.

Thiên Ái nói cô có gọi điện thoại cho Thiên Ân, nhưng cô ấy nói công việc bận rộn, không thể đến thăm anh.

Anh không tin, tự lấy di động gọi cho cô, cô tắt máy, gọi tới nhà cô thì số điện thoại không liên lạc được, gọi đến công ty thì nói cô đã xin nghỉ việc.

Sao có thể như vậy? Hành Kiện thất thần yên lặng ngồi trên giường, anh đang định liên lạc với Ngải Mễ, vừa vặn thấy cô cuống quít chạy vào phòng bệnh, tốc độ còn nhanh hơn cả bom nguyên tử.

“Thiên Ân mất tích rồi! Di động không mở, trong nhà cũng không có người, chỉ thấy đơn xin từ chức của cô ấy, không gặp cô ấy thêm lần nào nữa, hỏi cô nhi viện họ nói không biết, mama cũng không trở về đó……" Ngải Mễ một hơi nói cho hết lời, sau đó lập tức thở dài, suy sụp ngồi trên ghế.

Xem như Ngao Thiên Ân thức thời! Thiên Ái cười trộm trong lòng, bề ngoài lại làm như lo lắng không thôi. “Hay là sợ hai người kia tới nhà cô ta lần nữa, cho nên trốn đi rồi?" Cô cố ý nói để Hành Kiện cùng Ngải Mễ coi thường Thiên Ân.

Trong đầu Ngải Mễ chỉ nghĩ đến một khả năng, “Có phải bị xã hội đen bắt cóc rồi không?"

Hành Kiện nghe thấy mà chấn động. Anh nhìn về phía Thiên Ái, ánh mắt sắc bén làm cho cô không rét mà run. “Em lập tức về nhà! Bảo cha em mau thả Thiên Ân ra!"

“Không!" Thiên Ái đương nhiên là không thuận theo. Thật vất vả mới thoát khỏi vòng kiểm soát của baba, mấy ngày nay cô thảnh thơi vui vẻ biết bao nhiêu, muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng với Hành Kiện, anh đều ngoan ngoãn làm theo, bằng không cô liền dọa sẽ tung tin hai người đang sống chung.

Có trời biết dù chỉ chạm anh cũng chưa từng chạm vào người cô! Chiếc nhẫn dùng để lừa cái đứa ngu ngốc kia chính là quà sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô, lâu lâu mới đem ra đeo, mà cũng chỉ có hai viên kim cương, không nghĩ đến cô ả ngu ngốc kia cũng bị lừa. Nếu là nhẫn đính hôn, không có ít nhất năm viên kim cương thì đừng mơ được kết hôn với cô……

“Đưa cô ấy về nhà!" Hành Kiện ra lệnh cho Ngải Mễ, Ngải Mễ lập tức chạy ra cửa gọi vệ sĩ.

“Em không về nhà đâu! Thiên Ân không có thể nào bị bắt đi……" Thiên Ái không cẩn thận buột miệng nói, khiến cho Hành Kiện nghi ngờ.

“Em dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế? Chẳng lẽ em biết chuyện gì sao?"

Thiên Ái chột dạ mà cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt muốn giết người của Hành Kiện.

“Nói!"

“A…… Ngày đó…… Thiên Ân có đến đây, cô ấy nói……" Thiên Ái vừa nói vừa nghĩ nên làm thế nào để bản thân mình có thể thoát tội. “Cô ấy nói muốn vĩnh viễn rời khỏi anh, bởi vì ở bên cạnh anh chỉ có đau khổ và nguy hiểm, cô ấy không muốn sống một cuộc sống như thế……"

“Cô ấy nói như vậy thật sao……" Hành Kiện cảm thấy ruột mình như thắt lại. Có phải Thiên Ân đã bị anh làm tổn thương quá sâu sắc, cô đã mất hết hi vọng nên không thể chịu nổi thêm nữa, không muốn ở lại bên cạnh anh?

Hành Kiện bị những lời nói dối của Thiên Ái làm cho thất thần, Ngải Mễ cũng không tin tưởng. “Nói chuyện ma quỷ gì thế! Thiên Ân sẽ không nói như vậy, đêm đó cô ấy còn ở bên cạnh em đến khi trời sáng, vẫn luôn nắm tay em…… Cô ấy không thể bỏ đi như thế, Thiên Ân yêu em như vậy, cô ấy sao có thể rời xa em……"

Lời nói của Ngải Mễ khiến cho Hành Kiện tìm thấy một tia hy vọng.

“Cô ấy ở bên em cả đêm?" Anh trừng mắt sang Thiên Ái, “Vì sao cô nói cô ấy chỉ đến một lát rồi đi ngay? Vì sao lại nói dối?"

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Thiên Ái cảm thấy thật ủy khuất. “Người ta chỉ muốn anh chú ý đến người ta thôi……"

“Rốt cuộc thì cô đã nói những gì với Thiên Ân?" Hành Kiện không nhìn đến nước mắt của cô, chỉ nóng lòng ép hỏi ra đáp án, khiến Thiên Ái thẹn quá hóa giận.

“Hừ! Papa tôi nói đúng, thì ra anh đúng là có quan hệ mờ ám với Ngao Thiên. Nếu không anh sẽ không khẩn trương như vậy…… Đứa con gái ngu ngốc kia, tôi chỉ lừa cô ta nói anh đã cầu hôn với tôi, không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta liền ngoan ngoãn biến mất!" Cô căm hận lau đi nước mắt, uy hiếp Hành Kiện, “Nếu anh để ý cô ta như vậy, sao lúc trước còn theo đuổi tôi? Nếu anh thật sự đi tìm cô ta, tôi sẽ làm lớn chuyện với giới truyền thông, nói anh bắt cá hai tay, là một tên lăng nhăng thay lòng đổi dạ!" Cô cầm lấy túi xách đi ra, còn quay lại nói một câu, “Cái gì tôi không chiếm được, thì sẽ phá hủy nó!"

“Oa! Không ngờ cô ta lại ác độc như vậy……" Ngải Mễ tuy sớm biết Thiên Ái kiêu căng lại tùy hứng, nhưng không biết cô ta lại mưu mô như vậy. “Ai! Sao lúc trước em có thể thích cô ta được nhỉ……" Giọng điệu của cô mang vẻ trách cứ nhìn về phía Hành Kiện, nhìn thấy nét hối hận trên gương mặt anh, cô lập tức không nói nữa.

“Đều là lỗi của em…… Là do em không tốt……" Hành Kiện không ngừng thì thào tự nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để người khác nhìn thấy đôi mắt phiếm lệ của anh.

Chưa bao giờ gặp một Hành Kiện yếu ớt thế này, Ngải Mễ cũng không nhẫn tâm chỉ trích anh thêm nữa.

“Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Lịch tập luyện cùng biểu diễn đều lên kế hoạch hết rồi……"

“Chị phái một vài thám tử đi điều ra xem……" Hành Kiện đột nhiên nghĩ đến một phương pháp hay, “Lịch tập luyện cùng ngày biểu diễn cứ theo tiến độ mà tiến hành, em muốn viết lại một số ca khúc, bài lần trước thu âm tạm thời dừng lại……" Anh muốn mượn cơ hội này biểu lộ tình yêu của mình đối với Thiên Ân, như vậy mới có thể khiến cô trở lại bên anh.

Anh biết, dù Thiên Ân đang ở đâu, cô cũng sẽ chú ý đến hành trình của anh, lại càng không bỏ qua buổi biểu diễn của anh.

Dù sao trong mắt cô vẫn có anh, không phải sao?

Nhưng mà lúc này Hành Kiện cũng không dám khẳng định đáp án này luôn đúng.
Tác giả : Mật Kiến
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại