Yêu Anh Hết Thuốc Chữa
Chương 10
Tang lễ của ca sĩ thần tượng Hành Kiện được tổ chức yên ắng cũng giống như tác phong của anh, cử hành sau ngày mất một tháng.
Ngày đưa tang, ngoài trời mưa phùn bay, không khí bi thương, dường như phản ánh chính tâm tình của người hâm mộ.
Quá trình tang lễ không diễn ra công khai, chỉ có sự tham gia của một vài người bạn tốt. Giới truyền thông chỉ có thể chờ đợi ở nơi gần khu đất chôn cất anh, một rìa đất áp lưng vào núi, đối diện với biển, cũng là nơi nơi Hành Kiện lâm vào tình trạng hôn mê.
Ngải Mễ cầm tro cốt của Hành Kiện đi ra từ xe tang, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
Nghi thức hạ táng đơn giản mà long trọng, từng người bạn tốt đi lên thăm hỏi tặng hoa, giới truyền thông chỉ có thể đứng im lặng ở một bên tường thuật quá trình.
Sau khi nghi thức kết thúc, bạn bè cũng lục đục rời đi, không ai tiếp nhận phỏng vấn, xe truyền thanh đi rồi, người hâm mộ vẫn không nỡ bước đi, mọi người lẳng lặng đặt những bó hoa tươi xung quanh nấm mộ, cùng nhau hát những bài hát của Hành Kiện, như là một lời chân thành từ tấm lòng họ gửi đến thần tượng.
Sắc trời dần dần tối, báo hiệu giờ phút phải chia tay.
Đám người chậm rãi tản đi, chỉ còn lại nấm mộ của Hành Kiện đơn độc trong bóng đêm, chỉ còn lại ngọn núi trơ trọi cô tịch.
Một bóng đen chậm rãi bước lên từng bậc thang, như hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện trong làn mưa đêm.
Bóng đen dừng lại trước mộ Hành Kiện, chiếc ô trên tay rơi xuống đất, sắc mặt Thiên Ân tái nhợt như quỷ ma. Cô vươn tay, xoa nhẹ dòng chữ khắc trên bia mộ, tiếng nói mềm nhẹ mơ hồ.
“Kiện…… Em đến rồi…… Em đến với anh đây, anh đừng sợ……"
Nét mặt của cô rất dịu dàng, dường như đang tâm tình với người yêu, lại càng giống như người mẹ hứa hẹn điều gì đó với đứa con.
“Tại sao họ lại bỏ mặc anh một mình ở đây? Chẳng lẽ họ không biết anh rất sợ tối sao…… Rất sợ cô đơn sao…… em sẽ ở bên cạnh anh, như vậy anh sẽ không gặp ác mộng……"
Cô vùi mặt xuống nấm mộ, hai tay ôm lấy bia mộ.
“Thân thể anh lạnh quá, có phải anh đang cảm thấy rất lạnh không? Như vậy có thấy ấm áp hơn chút nào không? Anh luôn như vậy, không có em bên cạnh sẽ không biết tự chăm sóc bản thân…… Kỳ thật em cũng giống như anh, rời xa anh sẽ không thể sống nổi…… như lời bài hát anh đã viết, chúng ta là không khí của nhau, thiếu đi đối phương thì không thể sống nổi…… Giờ anh bỏ lại em mà đi như vậy, em biết phải sống thế nào đây…… Kiện…… Kiện…… Em yêu anh! Đừng bỏ em lại một mình……"
Nỗi đau xót vô tận cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, mưa bụi tầm tã trút xuống đầu cô, trên mặt cô đã không còn phân biệt được đâu là nước mưa đâu nước mắt.
Thiên Ân khóc như ruột gan bị đứt từng khúc, khàn cả giọng, không che dấu hết tình cảm chân thành.
Không còn hi vọng rồi!
Cô muốn đi theo anh, nếu nhảy xuống từ đây, có thể sẽ gặp lại anh, chỉ là…… Sống chết mờ mịt, việc cô có thể làm bây giờ chỉ là khóc hết nước mắt.
Một lúc lâu sau, nước mắt cũng ngừng rơi, cô vô lực ngã xuống bên cạnh nấm mộ, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh……
Phải trở về thôi, mama sẽ lo lắng……
Cô dựa vào bia mộ để đứng lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng, thân thể suy yếu như diều đứt dây lảo đảo ngã về phía trước……
Không có cảm giác đau đớn, dường như có người đã đỡ cô, cô ngã vào lòng người ấy.
Không…… Không thể nào……
Cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đó là hương vị của thuốc lá Cổ Long , có chết cô cũng không thể quên được……
Không thể nào…… Đây chỉ là một giấc mơ……
Thiên Ân không dám mở mắt, sợ cảnh trong mơ sẽ biến mất, anh sẽ bỏ đi.
“Thiên Ân……"
Giọng nói khàn khàn dịu dàng gọi tên cô, vang vọng rõ ràng bên tai cô.
“Kiện……" Thiên Ân lấy hai tay che mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra từ kẽ hở trên tay cô.
“Thiên Ân, là anh, mở mắt ra, là anh đây……"
Tiếng nói trầm ấm lại vang lên, giọng điệu nghẹn ngào.
“Không…… Nếu em mở mắt…… Anh sẽ biến mất…… Không……" Thiên Ân gào khóc thảm thiết, cô không muốn mạo hiểm.
“Ngoan, là anh thật mà, anh cam đoan sẽ không biến mất, mau mở mắt ra……"
Thiên Ân cảm giác trên mu bàn tay có giọt nước mưa nhỏ, ấm áp tựa như nước mắt, tiếng nói kia lại không ngừng thúc giục, cô thử buông tay ra, chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Kiện…… Kiện……"
Tay cô run run vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh, trên mặt ngập tràn nước mắt.
“Kiện…… Là anh thật sao…… Đúng là anh rồi……" Thiên Ân kích động nhào vào vòng tay ấm áp của Hành Kiện, “Em đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa……"
Ôm chầm lấy vai anh, trái tim Thiên Ân vui sướng đến nhảy nhót không ngừng. Thân thể ấm áp của anh tràn đầy sinh lực, Kiện của cô không chết! Kiện của cô không chết……
“Anh không chết, bởi vì anh không thể bỏ lại em…… Còn chưa chính tai nghe thấy em tha thứ, còn chưa chính miệng nói anh yêu em, sao anh có thể bỏ em một mình mà đi được……" Nhìn nước mắt cô không ngừng tràn ra hốc mắt, Hành Kiện nhẹ nhàng buông cô ra một chút, âu yếm nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Ân, anh yêu em…… Anh yêu em…… Anh sẽ không bao giờ rời xa em thêm một lần nào nữa……"
Lời thổ lộ muộn màng này khiến Thiên Ân lệ rơi đầy mặt. “Em cũng yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em chỉ biết đời này sẽ không thể rời khỏi anh…… Kiện……"
“Ân…… Anh xin lỗi…… Mấy năm qua đã khiến em chịu khổ rồi…… Em có đồng ý tha thứ những tổn thương mà anh đã gây ra cho em không?" Hành Kiện hỏi mà trong lòng nơm nớp lo sợ, anh sợ không được cô tha thứ.
“Em chưa bao giờ trách anh…… Mặc dù anh có đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ không trách anh, bởi vì em yêu anh……"
“Ân, cám ơn em, anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh tình yêu của anh." Sự bao dung của Thiên Ân càng làm Hành Kiện cảm động, anh chân thành hứa hẹn cả đời sẽ che chở cho cô.
Hai người lại lần nữa ôm chặt lấy nhau, vô cùng quý trọng giây phút này.
Một lúc lâu sau, Thiên Ân mới hỏi mối nghi hoặc trong lòng, “Nhưng mà…… Tại sao có thể như vậy?"
Hành Kiện cười cười. “Chuyện này là một tiết mục biểu diễn để khiến cho Hành Kiện có thể biến mất. Lúc ấy anh nhìn thấy một bóng người giống em đang định rời đi, nên muốn đuổi theo, lại quên chính mình đang ở trên đài cao…… Khi anh tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Lúc ấy anh bị thương rất nặng, đầu óc chỉ tràn ngập hình bóng của em, cũng không dám khẳng định em sẽ quay về bên anh, vì thế anh nghĩ ra khổ nhục kế này…… Chỉ có như vậy, Hành Kiện mới có thể vĩnh viễn biến mất, em mới có thể trở về bên cạnh anh…… Chỉ là, đã để em đau lòng khổ sở như vậy, anh thực đau lòng!"
Thiên Ân vô cùng cảm động. Không nghĩ tới Hành Kiện vì cô, mà cam nguyện lấy cái chết làm cách biến mất khỏi giới ca nhạc, chỉ vì muốn gặp lại cô.
“Chỉ cần anh bình an là tốt rồi…… Đời này em sẽ không bao giờ rời xa anh……"
Hiển nhiên là Hành Kiện không vừa lòng với câu trả lời của cô lắm, anh chỉ vào bụng của cô, nói: “Nhưng mà trước tiên em hãy cho anh biết đây là có chuyện gì……" vừa nãy khi đỡ lấy cô, vì không chịu nổi của sức nặng của cô mà anh bị ngã xuống đất, nhìn lên bụng cô, lại nhất thời choáng váng.
Thiên Ân vỗ về cái bụng tròn vo, hết sức ý nhị. “Là buổi tối cuối cùng đó…… Sau khi chuyển đi em không tiếp tục uống thuốc tránh thai nữa, không ngờ lại dính rồi…… Dự tính ngày sinh chính là tháng này, là con gái……"
“Nếu anh không bày ra chiêu này, em sẽ vĩnh viễn giấu diếm bí mật này, không cho anh biết về con?" Giọng Hành Kiện có chút chua sót, nghĩ đến việc thiếu chút nữa mất đi vợ và con gái, anh lại cảm thấy khủng hoảng.
Sắc mặt Thiên Ân bỗng nhiên đại biến, bắt lấy cánh tay Hành Kiện thở hổn hển, “A…… Giờ không phải…… lúc nói chuyện này, con gái anh chờ không kịp…… sắp ra rồi……"
“Trời ạ! Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Hành Kiện kích động, vỗ về bụng của cô không biết phải làm gì.
Thiên Ân khó có thể thấy được bộ dáng như lúc này của anh, vừa vội vàng vừa buồn cười nhắc nhở anh, “Mau đưa em đến bệnh viện!"
Lúc này Hành Kiện mới ôm lấy cô, chạy như điên xuống núi. “Kiên nhẫn một chút! Đừng khẩn trương! Anh sẽ luôn luôn ở bên em……"
Trong thung lũng thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm kinh hoàng của Hành Kiện, trong đó cũng ẩn chứa sự dịu dàng và niềm hạnh phúc vô tận.
Mộ viên một lần nữa yên tĩnh trở lại, nấm mộ vẫn sừng sững ở đó, ca sĩ thần tượng Hành Kiện đã đi vào lịch sử, lưu lại hình ảnh lãng tử một thời của Hành Kiện.
Anh sắp có được gia đình ấm áp, cùng vợ con anh, bắt đầu xây dựng một tương lai tươi đẹp.
Hai linh hồn cô độc rốt cuộc cũng tìm được đối phương, không bao giờ chia lìa.
Mộ viên của Hành Kiện đã trở thành một địa điểm tham quan, ngày ngày đều có rất nhiều người hâm mộ từ bốn phương tới dâng hoa, cúi đầu tưởng nhớ thần tượng của mình.
Đồng thời, ở một nhà hàng nhỏ phía trung Đan Mạch, Bắc Âu cách xa nơi đây hàng vạn km. Có hai du khách châu Á đang nhìn chằm chằm vào một gia đình ở bàn bên cạnh, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói nhỏ.
“Này! Cậu nhìn anh chàng kia đi, có giống Hành Kiện không?"
“Thật sự có nhiều nét giống nha…… Nhưng mà…… Không thể nào là Hành Kiện! Anh ấy chết cũng đã ba năm rồi, hàng năm vào ngày giỗ anh ấy tớ đều đến cúng bái mà!"
“Đương nhiên không thể là anh ấy, hình như bọn họ không nói tiếng Trung Quốc…… Huống hồ Hành Kiện rất đẹp trai nha! Mà người đó bộ dáng giống ở nhà, cậu xem anh ta đang đút cho bà xã ăn cái gì kìa! Hành Kiện nhất định sẽ không làm như vậy……"
“Đúng thế, đúng thế!"
Ở phía bên này, chàng trai tay ôm con gái, bất đắc dĩ cười với vợ yêu, dùng tiếng Đan Mạch nói, “Đã trốn sang tận đây rồi, mà còn gặp được du khách Đài Loan, lần sau chắc phải mua một hòn đảo nhỏ mà sống thôi."
Thực sự thì, dựa vào tài sản của bọn họ, mua cả một hòn đảo cũng không thành vấn đề.
Thiên Ân cười phụ họa, “Tốt thôi! Dù sao chị Ngải Mễ kinh doanh Thiên Ưng tốt như vậy, lợi nhuận một năm như thế là đủ rồi…… Huống hồ sau khi chết anh lại trở thành siêu sao huyền thoại, chỉ dựa vào nhuận bút thu được là có thể làm cho tiểu Thiên Ân nhà ta tiêu ba đời cũng không hết!"
“Quyết định như vậy đi! Tiểu Thiên Ân cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nên trở về nhà thôi, mama còn đang đợi chúng ta!" ôm con gái vào trong lòng, Hành Kiện không quên đến đỡ Thiên Ân đang bụng to, một nhà bốn người đi dưới ánh hoàng hôn, lên đường về nhà.
“Khi nào chị Ngải Mễ đến đây?"
“Nhanh thôi! Chị ấy nhất định sẽ đến trước khi em bé ra đời……"
“Thật tốt quá……"
Ngày đưa tang, ngoài trời mưa phùn bay, không khí bi thương, dường như phản ánh chính tâm tình của người hâm mộ.
Quá trình tang lễ không diễn ra công khai, chỉ có sự tham gia của một vài người bạn tốt. Giới truyền thông chỉ có thể chờ đợi ở nơi gần khu đất chôn cất anh, một rìa đất áp lưng vào núi, đối diện với biển, cũng là nơi nơi Hành Kiện lâm vào tình trạng hôn mê.
Ngải Mễ cầm tro cốt của Hành Kiện đi ra từ xe tang, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
Nghi thức hạ táng đơn giản mà long trọng, từng người bạn tốt đi lên thăm hỏi tặng hoa, giới truyền thông chỉ có thể đứng im lặng ở một bên tường thuật quá trình.
Sau khi nghi thức kết thúc, bạn bè cũng lục đục rời đi, không ai tiếp nhận phỏng vấn, xe truyền thanh đi rồi, người hâm mộ vẫn không nỡ bước đi, mọi người lẳng lặng đặt những bó hoa tươi xung quanh nấm mộ, cùng nhau hát những bài hát của Hành Kiện, như là một lời chân thành từ tấm lòng họ gửi đến thần tượng.
Sắc trời dần dần tối, báo hiệu giờ phút phải chia tay.
Đám người chậm rãi tản đi, chỉ còn lại nấm mộ của Hành Kiện đơn độc trong bóng đêm, chỉ còn lại ngọn núi trơ trọi cô tịch.
Một bóng đen chậm rãi bước lên từng bậc thang, như hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện trong làn mưa đêm.
Bóng đen dừng lại trước mộ Hành Kiện, chiếc ô trên tay rơi xuống đất, sắc mặt Thiên Ân tái nhợt như quỷ ma. Cô vươn tay, xoa nhẹ dòng chữ khắc trên bia mộ, tiếng nói mềm nhẹ mơ hồ.
“Kiện…… Em đến rồi…… Em đến với anh đây, anh đừng sợ……"
Nét mặt của cô rất dịu dàng, dường như đang tâm tình với người yêu, lại càng giống như người mẹ hứa hẹn điều gì đó với đứa con.
“Tại sao họ lại bỏ mặc anh một mình ở đây? Chẳng lẽ họ không biết anh rất sợ tối sao…… Rất sợ cô đơn sao…… em sẽ ở bên cạnh anh, như vậy anh sẽ không gặp ác mộng……"
Cô vùi mặt xuống nấm mộ, hai tay ôm lấy bia mộ.
“Thân thể anh lạnh quá, có phải anh đang cảm thấy rất lạnh không? Như vậy có thấy ấm áp hơn chút nào không? Anh luôn như vậy, không có em bên cạnh sẽ không biết tự chăm sóc bản thân…… Kỳ thật em cũng giống như anh, rời xa anh sẽ không thể sống nổi…… như lời bài hát anh đã viết, chúng ta là không khí của nhau, thiếu đi đối phương thì không thể sống nổi…… Giờ anh bỏ lại em mà đi như vậy, em biết phải sống thế nào đây…… Kiện…… Kiện…… Em yêu anh! Đừng bỏ em lại một mình……"
Nỗi đau xót vô tận cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, mưa bụi tầm tã trút xuống đầu cô, trên mặt cô đã không còn phân biệt được đâu là nước mưa đâu nước mắt.
Thiên Ân khóc như ruột gan bị đứt từng khúc, khàn cả giọng, không che dấu hết tình cảm chân thành.
Không còn hi vọng rồi!
Cô muốn đi theo anh, nếu nhảy xuống từ đây, có thể sẽ gặp lại anh, chỉ là…… Sống chết mờ mịt, việc cô có thể làm bây giờ chỉ là khóc hết nước mắt.
Một lúc lâu sau, nước mắt cũng ngừng rơi, cô vô lực ngã xuống bên cạnh nấm mộ, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh……
Phải trở về thôi, mama sẽ lo lắng……
Cô dựa vào bia mộ để đứng lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng, thân thể suy yếu như diều đứt dây lảo đảo ngã về phía trước……
Không có cảm giác đau đớn, dường như có người đã đỡ cô, cô ngã vào lòng người ấy.
Không…… Không thể nào……
Cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đó là hương vị của thuốc lá Cổ Long , có chết cô cũng không thể quên được……
Không thể nào…… Đây chỉ là một giấc mơ……
Thiên Ân không dám mở mắt, sợ cảnh trong mơ sẽ biến mất, anh sẽ bỏ đi.
“Thiên Ân……"
Giọng nói khàn khàn dịu dàng gọi tên cô, vang vọng rõ ràng bên tai cô.
“Kiện……" Thiên Ân lấy hai tay che mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra từ kẽ hở trên tay cô.
“Thiên Ân, là anh, mở mắt ra, là anh đây……"
Tiếng nói trầm ấm lại vang lên, giọng điệu nghẹn ngào.
“Không…… Nếu em mở mắt…… Anh sẽ biến mất…… Không……" Thiên Ân gào khóc thảm thiết, cô không muốn mạo hiểm.
“Ngoan, là anh thật mà, anh cam đoan sẽ không biến mất, mau mở mắt ra……"
Thiên Ân cảm giác trên mu bàn tay có giọt nước mưa nhỏ, ấm áp tựa như nước mắt, tiếng nói kia lại không ngừng thúc giục, cô thử buông tay ra, chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Kiện…… Kiện……"
Tay cô run run vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh, trên mặt ngập tràn nước mắt.
“Kiện…… Là anh thật sao…… Đúng là anh rồi……" Thiên Ân kích động nhào vào vòng tay ấm áp của Hành Kiện, “Em đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa……"
Ôm chầm lấy vai anh, trái tim Thiên Ân vui sướng đến nhảy nhót không ngừng. Thân thể ấm áp của anh tràn đầy sinh lực, Kiện của cô không chết! Kiện của cô không chết……
“Anh không chết, bởi vì anh không thể bỏ lại em…… Còn chưa chính tai nghe thấy em tha thứ, còn chưa chính miệng nói anh yêu em, sao anh có thể bỏ em một mình mà đi được……" Nhìn nước mắt cô không ngừng tràn ra hốc mắt, Hành Kiện nhẹ nhàng buông cô ra một chút, âu yếm nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Ân, anh yêu em…… Anh yêu em…… Anh sẽ không bao giờ rời xa em thêm một lần nào nữa……"
Lời thổ lộ muộn màng này khiến Thiên Ân lệ rơi đầy mặt. “Em cũng yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em chỉ biết đời này sẽ không thể rời khỏi anh…… Kiện……"
“Ân…… Anh xin lỗi…… Mấy năm qua đã khiến em chịu khổ rồi…… Em có đồng ý tha thứ những tổn thương mà anh đã gây ra cho em không?" Hành Kiện hỏi mà trong lòng nơm nớp lo sợ, anh sợ không được cô tha thứ.
“Em chưa bao giờ trách anh…… Mặc dù anh có đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ không trách anh, bởi vì em yêu anh……"
“Ân, cám ơn em, anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh tình yêu của anh." Sự bao dung của Thiên Ân càng làm Hành Kiện cảm động, anh chân thành hứa hẹn cả đời sẽ che chở cho cô.
Hai người lại lần nữa ôm chặt lấy nhau, vô cùng quý trọng giây phút này.
Một lúc lâu sau, Thiên Ân mới hỏi mối nghi hoặc trong lòng, “Nhưng mà…… Tại sao có thể như vậy?"
Hành Kiện cười cười. “Chuyện này là một tiết mục biểu diễn để khiến cho Hành Kiện có thể biến mất. Lúc ấy anh nhìn thấy một bóng người giống em đang định rời đi, nên muốn đuổi theo, lại quên chính mình đang ở trên đài cao…… Khi anh tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Lúc ấy anh bị thương rất nặng, đầu óc chỉ tràn ngập hình bóng của em, cũng không dám khẳng định em sẽ quay về bên anh, vì thế anh nghĩ ra khổ nhục kế này…… Chỉ có như vậy, Hành Kiện mới có thể vĩnh viễn biến mất, em mới có thể trở về bên cạnh anh…… Chỉ là, đã để em đau lòng khổ sở như vậy, anh thực đau lòng!"
Thiên Ân vô cùng cảm động. Không nghĩ tới Hành Kiện vì cô, mà cam nguyện lấy cái chết làm cách biến mất khỏi giới ca nhạc, chỉ vì muốn gặp lại cô.
“Chỉ cần anh bình an là tốt rồi…… Đời này em sẽ không bao giờ rời xa anh……"
Hiển nhiên là Hành Kiện không vừa lòng với câu trả lời của cô lắm, anh chỉ vào bụng của cô, nói: “Nhưng mà trước tiên em hãy cho anh biết đây là có chuyện gì……" vừa nãy khi đỡ lấy cô, vì không chịu nổi của sức nặng của cô mà anh bị ngã xuống đất, nhìn lên bụng cô, lại nhất thời choáng váng.
Thiên Ân vỗ về cái bụng tròn vo, hết sức ý nhị. “Là buổi tối cuối cùng đó…… Sau khi chuyển đi em không tiếp tục uống thuốc tránh thai nữa, không ngờ lại dính rồi…… Dự tính ngày sinh chính là tháng này, là con gái……"
“Nếu anh không bày ra chiêu này, em sẽ vĩnh viễn giấu diếm bí mật này, không cho anh biết về con?" Giọng Hành Kiện có chút chua sót, nghĩ đến việc thiếu chút nữa mất đi vợ và con gái, anh lại cảm thấy khủng hoảng.
Sắc mặt Thiên Ân bỗng nhiên đại biến, bắt lấy cánh tay Hành Kiện thở hổn hển, “A…… Giờ không phải…… lúc nói chuyện này, con gái anh chờ không kịp…… sắp ra rồi……"
“Trời ạ! Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Hành Kiện kích động, vỗ về bụng của cô không biết phải làm gì.
Thiên Ân khó có thể thấy được bộ dáng như lúc này của anh, vừa vội vàng vừa buồn cười nhắc nhở anh, “Mau đưa em đến bệnh viện!"
Lúc này Hành Kiện mới ôm lấy cô, chạy như điên xuống núi. “Kiên nhẫn một chút! Đừng khẩn trương! Anh sẽ luôn luôn ở bên em……"
Trong thung lũng thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm kinh hoàng của Hành Kiện, trong đó cũng ẩn chứa sự dịu dàng và niềm hạnh phúc vô tận.
Mộ viên một lần nữa yên tĩnh trở lại, nấm mộ vẫn sừng sững ở đó, ca sĩ thần tượng Hành Kiện đã đi vào lịch sử, lưu lại hình ảnh lãng tử một thời của Hành Kiện.
Anh sắp có được gia đình ấm áp, cùng vợ con anh, bắt đầu xây dựng một tương lai tươi đẹp.
Hai linh hồn cô độc rốt cuộc cũng tìm được đối phương, không bao giờ chia lìa.
Mộ viên của Hành Kiện đã trở thành một địa điểm tham quan, ngày ngày đều có rất nhiều người hâm mộ từ bốn phương tới dâng hoa, cúi đầu tưởng nhớ thần tượng của mình.
Đồng thời, ở một nhà hàng nhỏ phía trung Đan Mạch, Bắc Âu cách xa nơi đây hàng vạn km. Có hai du khách châu Á đang nhìn chằm chằm vào một gia đình ở bàn bên cạnh, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói nhỏ.
“Này! Cậu nhìn anh chàng kia đi, có giống Hành Kiện không?"
“Thật sự có nhiều nét giống nha…… Nhưng mà…… Không thể nào là Hành Kiện! Anh ấy chết cũng đã ba năm rồi, hàng năm vào ngày giỗ anh ấy tớ đều đến cúng bái mà!"
“Đương nhiên không thể là anh ấy, hình như bọn họ không nói tiếng Trung Quốc…… Huống hồ Hành Kiện rất đẹp trai nha! Mà người đó bộ dáng giống ở nhà, cậu xem anh ta đang đút cho bà xã ăn cái gì kìa! Hành Kiện nhất định sẽ không làm như vậy……"
“Đúng thế, đúng thế!"
Ở phía bên này, chàng trai tay ôm con gái, bất đắc dĩ cười với vợ yêu, dùng tiếng Đan Mạch nói, “Đã trốn sang tận đây rồi, mà còn gặp được du khách Đài Loan, lần sau chắc phải mua một hòn đảo nhỏ mà sống thôi."
Thực sự thì, dựa vào tài sản của bọn họ, mua cả một hòn đảo cũng không thành vấn đề.
Thiên Ân cười phụ họa, “Tốt thôi! Dù sao chị Ngải Mễ kinh doanh Thiên Ưng tốt như vậy, lợi nhuận một năm như thế là đủ rồi…… Huống hồ sau khi chết anh lại trở thành siêu sao huyền thoại, chỉ dựa vào nhuận bút thu được là có thể làm cho tiểu Thiên Ân nhà ta tiêu ba đời cũng không hết!"
“Quyết định như vậy đi! Tiểu Thiên Ân cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nên trở về nhà thôi, mama còn đang đợi chúng ta!" ôm con gái vào trong lòng, Hành Kiện không quên đến đỡ Thiên Ân đang bụng to, một nhà bốn người đi dưới ánh hoàng hôn, lên đường về nhà.
“Khi nào chị Ngải Mễ đến đây?"
“Nhanh thôi! Chị ấy nhất định sẽ đến trước khi em bé ra đời……"
“Thật tốt quá……"
Tác giả :
Mật Kiến