Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Chương 8: Ai mới là người quan trọng với tôi

Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 8: Ai mới là người quan trọng với tôi

Na xin chào tất cả mọi người! Cũng như mấy chap trước, nếu ai thích truyện này của Na thì hãy vote, cmt cho nhá! ^^ Cảm ơn rất nhiều. Và giờ là thời gian cho mi, @WayamiWatanabe à! Đây là quà tặng ta tặng mi xem như lời cảm ơn mi luôn bên ta mà tám ^^. Mi xem xong là sẽ nhớ ngay mi đã nói gì với ta (nguyên nhân của món quà này!). Xem vui nhé Wami!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

90′ trôi qua, nó vẫn nằm ngủ ngon lành trên…giường y tế =.= Dù lan can sắt chạm vào cánh tay nó lạnh ngắt, nhưng hơi ấm khi nó ngất đi vẫn còn đọng lại làm nó thật dễ chịu.Chợt một vật mềm mềm, nong nóng đặt lên trán nó. Nóng. Ngày càng nóng nha! Khó chịu vì bị quấy rầy,nó từ từ mở mắt dậy và…..

– Aaaaaaaaaa

“Bộp" “Bộp". Nó hét thất thanh với một volume cực đại suýt nữa làm thủng màng nhĩ vật thể lạ ở trước mặt và khuyến mãi thêm hai cái tát đầy uy lực vào đôi má người ấy không thương tiếc. Sau một,hai phút làm loạn phòng y tế, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lòng mình lại.

– Minh…Minh…Khiết…-nó sợ hãi,lắp bắp nói khi thấy cậu sa sầm mặt với hai cái má đỏ ửng in rõ hình năm ngón tay

– Tôi chỉ đắp khăn cho cậu thôi. Có làm gì đồi bại mà phải bị như thế HẢ?-Cậu bực tức nhấn mạnh chữ cuối khiến nó giật thót tim, run như cày sấy.

– Xin lỗi. Xin lỗi. Tại…

tại…cậu làm tôi sợ- nó nói lí nhí

– Vậy mà gọi là sợ hử?- cậu còn có vẻ giận

– hì!- nó cười trừ rồi nhướn người tới xem tác phẩm của mình- Có đau lắm không?

– Thử đi?- Vẫn gắt gỏng

– Xin lỗi mừ!!!- Ái Ngọc xụ mặt xuống, trông có ti xí đáng yêu.

Nhìn thấy hình ảnh ấy của nó,tim cậu còn loạn nhịp hơn. Như muốn nhảy khỏi lồng ngực cậu luôn rồi. “Không biết lúc cậu ấy ‘tút’ lại mình thì dễ thương thế nào nhỉ?" Cậu nghĩ thầm. Thật sự nhịn không nổi nữa

– Hahahahaha

Nó đang thành tâm hối lỗi chợt nghe có tiếng hú man rợ liền ngạc nhiên ngước lên nhìn với hai mắt to hết cỡ. Minh Khiết đang cười điên loạn. Cười lăn lộn. Cười ôm bụng té ghế vẫn chưa hết cười. Ái Ngọc tức tối, phùng má, chu mỏ tru tréo lên:

– Có gì đáng cười?

– Hahahaha- tiếp tục cười

– Quê rồi nha!!!

– Hahahaha- Đàn gãy tai trâu -_-

– NÍNNNNN

-………- im re

Vừa định đứng vậy chửi cho tên trốn viện kia một trận, nó mới phát hiện ra chân mình giờ đã thành chân voi (bị bó bột đấy ạ). Tức tối, nó nằm xuống quay mặt vào tường,không thèm nói lời nào hết.

– Sao vậy? Giận tôi hả?

….

– Nèeeee! *lay lay vai* Cậu thật là…Ước chi cậu lúc nào cũng trẻ con thế nhỉ?- Giọng cậu chợt trở nên nhẹ nhàng- Nhìn một Ái Ngọc rụt rè, thờ ơ ở ngoài kia, tôi chẳng thích chút nào hết á!

Nó khẽ cười nhẹ. Nó cũng muốn lắm chứ. Nhưng bản thân nó không nghe lời nó. Vì nó sợ. Nó sợ mình mở lòng dễ dàng quá thì mọi người sẽ giẫm đạp mất. Nó sợ dù có mở lòng ra thì cũng chẳng có ai thèm bước vào vì nó quá xấu xí. Nó đành tự tạo một tảng băng bao bọc mình. Nếu một ai đó thật lòng muốn tìm hiểu nó thì sẽ phá vỡ dễ dàng thôi. Nhưng hình như chưa có ai thì phải. Thế nên nó càng sợ phải kết bạn hơn

– Tôi không thể- nó tự trải lòng mình

– Tại sao chứ? Chẳng phải khi cậu làm với chính mình đã rất vui vẻ đó sao?

Nó quay người lại,ngồi đối diện Minh Khiết, mắt đối mắt với cậu. Lần đầu tiên nó biết tâm sự một người là như thế nào.

– Vì tôi sợ người đó sẽ chán tôi nhanh và bỏ tôi đi. Tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi.

– Nhưng nó cũng đỡ hơn bị người khác xa lánh

– Không!- Nó lắc đầu nguầy nguậy- Họ không quan trọng với tôi. Tôi không cần

– Thế ngoài người thân. Còn ai quan trọng với cậu?- Minh Khiết hỏi nó với giọng nói lộ rõ sự mong chờ

Nghe câu hỏi ấy trong đầu nó liền xuất hiện hai hình bóng. Là cậu và……….Anh Phong. Sao lại là hắn được chứ???? Nó cố xua tan đi suy nghĩ điên rồ trong đầu mình

– Là ai hử???-cậu xoa đầu Ái Ngọc khiến nó khó chịu. Nó nắm tay cậu giựt phắt ra rồi…

– Cậu

Hình như nó mới nói sai điều gì thì phải. Hai mắt nó mở thao láo nhìn cậu. Đôi má hơi ửng hồng. Minh Khiết mỉm cười hạnh phúc.Tay cậu nắm chặt tay nó không chịu buông. Cậu nhẹ nói:

– Vậy mình sẽ không rời cậu đâu. Thế nên luôn là bản thân trước mình nhé! (Cái này có tính là “tỉnh tò" không ta?)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngay lúc ấy tại hai nơi bên ngoài gần đó, có hai con người đã nghe lén cuộc nói chuyện ấy và đang theo đưổi hai suy nghĩ,cảm xúc của riêng mình. Và một người đã rời bỏ đi. Đó là hắn.Quả là khó hiểu khi hắn đã yên vị trên lớp rồi nhưng chỉ sau 10′ hắn lại mò xuống đây vì…lo cho nó. Thế là không cố ý,hắn đã nhìn thấy cảnh lãng mạn của nó với thằng bạn thân chí cốt của mình.Bất giác hắn thấy một chút đắng nơi đầu lưỡi cộng thêm một cảm giác man mác buồn dâng trào trong trái tim. Hơi khó thở à nha! “Phải đi giải khuây cho đầu óc tỉnh táo chút thôi!"-hắn nở nụ cười chế nhạo mình. Nhưng sao nụ cười ấy thấy hơi chua chát quá!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quay lại tình hình Ái Ngọc nhà ta. Khi nghe thấy lời nói đó của Khiết,nó thấy trái tim đập rộn ràng. Có lẽ vì chưa có người nào lại quan tâm nó đến vậy (đương nhiên là ngoài người thân nha!).Nó khẽ gật đầu đồng ý và bắt đầu đánh trống lãng ~.~ vì… NGẠI

– Ủa Anh Phong đâu rồi?

– Cậu ấy hả? Lên lớp rồi! Thế nên mình mới biết mà chạy xuống đây nè! (Anh này ghê! Chưa gì đã đổi sang xưng “mình" luôn rồi!)

– Thế à?- Nó bỗng có chút hụt hẫng. Cảm giác này thật lạ nha! Chắc nó bị sưng chân nên ảo tưởng rồi.

“Ọt…Ọt…" một tiếng động lạ vang lên trong căn phòng nhỏ. Tiếng gì thế nhỉ? Hình như là… Da!!!! Thật là xấu hổ quá! Đói bụng có cần kêu lớn vậy không chứ!! Mất mặt quá đi!! >.

– Cậu đợi ở đây nha! Mình đi mua đồ ăn!- Nói xong cậu liền bước ra ngoài nhưng vẫn không quên để lại một cái nháy mắt tinh nghịch làm xao xuyến lòng ai.

Hành động ấm áp ấy của cậu khiến tim nó chợt đập nhanh lạ thường. Nơi đôi môi nở một nụ cười tươi. Nó thích cậu ư? Nó không biết! Nhưng có một điều nó rất chắc chắn rằng nó đang hạnh phúc. Bỗng hình ảnh lo lắng của Anh Phong hôm qua lại chợt ùa về tâm trí nó. Có vẻ như hắn cũng quan tâm tới nó thì phải? " Không! Chắc không phải thế đâu" Nó cố chối bỏ! Bởi nó thất vọng! Thất vọng vì hắn đã bỏ mặc nó mà lên lớp. Thất vọng vì giờ này hắn không ở đây mà là Minh Khiết. Thật là. Nó đang ảo tưởng gì thế không biết. Người ta đường đường là cold-boy sao lạo thích nó được. Nở một nụ cười nhẹ, nó tự an ủi mình:

– Kệ đi! Mình đâu có thích tên ấy. Có Minh Khiết bên mình đủ rồi.

Chẳng muốn nhớ đến bao ân tình trong dĩ vãng

Chẳng muốn nhớ đến chi cho lòng thêm nát tan

Chỉ muốn lấp chôn nhưng sao lại càng in sâu

Một lần yêu phải chăng đến trăm lần đau

Mong manh- Bích Phương

“Bộp…Bộp…Bộp…" Tiếng vỗ tay không biết từ đâu đó xuất hiện chen ngang dòng suy nghĩ của nó. Khẽ ngước nhìn ra ngoài cửa,nó dường như bất động,bàng hoàng với người trước mặt. Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán nó. Người đó muốn làm gì nó?

Thử đoán xem người đó là ai? Ai đoán đúng đầu tiên Na sẽ tặng chap tiếp theo cho người đó nghen! ^_-
Tác giả : NatalieNguyn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại