Yên Vũ
Chương 28: Kẻ xấu thật sự lại tới
Yên Vũ lắc lắc đầu, nhấc chân đi vào hậu viện. Trong viện có rất nhiều hoa nương đang tụm năm tụm ba ngồi với nhau, hoặc là cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, hoặc là khẽ rỉ tai nhau chuyện tối hôm qua.
Thấy bóng dáng Yên Vũ từ bên ngoài về tới liền chăm chăm ánh mắt vào trên người Yên Vũ.
“Yên Vũ, đi đâu về vậy?" Bỗng nhiên có người gọi nàng lại.
Yên Vũ nghe tiếng, biết là một vị thanh quan khác của Xuân Hoa lâu, tiếng của Hoa Sen.
Trước khi Mục Thanh Thanh đến, Hoa Sen luôn là hoa khôi của Xuân Hoa lâu. Bây giờ bị dồn xuống, tất nhiên là nhìn chủ tớ Mục Thanh Thanh không thuận mắt.
Nàng ta nâng giọng hỏi như vậy, ánh mắt bốn phía nhìn Yên Vũ, lại chẳng phải thân thiện gì.
“Đại nhân của Hoàng thành ti đưa nô tỳ đi hỏi chuyện đã xảy ra." Yên Vũ xoay người nói. Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Hoa Sen lạnh lùng cười. “Tất cả mọi người là tỷ muội tốt, lúc này lại cùng nhau gặp khó khăn, khi hoạn nạn thấy chân tình, ngươi cũng không thể có phúc tự mình hưởng, quẳng các tỷ sang một bên chứ?"
“Đây là dĩ nhiên." Yên Vũ không muốn dây dưa với nàng ta, lên tiếng đáp lại liền muốn đi.
Hoa Sen cũng không tính buông tha cho nàng. “Thế nhưng ta nghe nói ngươi ra cửa viện là leo lên một chiếc xe ngựa to xa hoa. Sao, Hoàng thành ti thẩm vấn đều hỏi trên xe ngựa to xa hoa như thế?"
Tiếng của Hoa Sen vừa dứt, bốn bề lập tức vang lên.
Có tiếng cười lén, có tiếng khinh thường, càng nhiều hơn là tiếng tức giận bất bình.
Yên Vũ lẳng lặng đứng đó một chốc, ngẩng đầu nhìn Hoa Sen, nói: “Hoa Sen tiểu thư rốt cuộc là có ý gì?"
“Ta có ý gì? Ta không có ý gì cả. Vào tình hình lúc này, nếu ngươi bám víu vào đại nhân của Hoàng thành ti thì cũng không thể vứt bỏ các tỷ chứ? Có lợi dĩ nhiên muốn mọi người hưởng thôi, cũng không uổng thường ngày mọi người xưng tỷ muội với ngươi!" Hoa Sen nâng giọng nói.
Thấy ánh mắt xung quanh vẫn dừng trên người nàng, Yên Vũ liền cười nhạt, nói: “Hoa Sen tiểu thư thật sự là lo lắng nhiều. Không thấy giờ ta đã trở lại sao? Không phải ta còn ở đây giống như mọi người sao? Ta đi hầu hạ người khác cũng được, bị thẩm vấn cũng được, tóm lại không phải là đã trở về sao? Hoa Sen tiểu thư ghen tị gì chứ?"
“Ngươi nói ta ghen tị ngươi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Sen lập tức vặn vẹo. “Ngươi bất quả chỉ là một nha đầu! Là con chó bên cạnh Mục Thanh Thanh! Ta ghen tị ngươi cái gì? Ngươi xứng sao!" Hoa Sen nói xong liền vọt tắt qua lan can hành lang, đánh về phía Yên Vũ.
Hoa Sen vừa cử động, Yên Vũ liền nghe được. Nàng đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Hoa Sen giương nanh múa vuốt tới gần.
Hoa nương xung quanh vì nhớ kỹ tình nghĩa trước đây với nàng, vừa vì nghĩ đến nàng thật sự bám víu vào vị quan gia nào đó của Hoàng thành ti, sau này sẽ quý không thể nói.
Liền có người nhao nhao xông đến ngăn Hoa Sen lại.
“Hoa Sen tỷ tỷ bình tĩnh chút!" Mọi người giữ chặt Hoa Sen.
Cũng có người chắn ở trước mặt Yên Vũ. Móng tay dài nhọn của Hoa Sen quơ lên, không tới gần được Yên Vũ chút nào.
“Ngươi, tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trong miệng Hoa Sen còn đang kêu gào.
Yên Vũ xoay người bỏ đi.
Tiếng Hoa Sen mắng chửi ở sau lưng, nàng làm như không nghe thấy.
Buổi chiều, lúc sắc trời tối lại, Mục Thanh Thanh ngây người ở trong phòng, vuốt cái bụng đói lép kẹp, ngượng ngùng nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ lanh tay lẹ chân đến phòng bếp lấy bữa tối.
Lúc trở về đi đến nửa đường lại nghe được có người dùng khinh công nhảy vút đến.
Nàng cảm thấy căng thẳng, lập tức chạy như bay tới viện của Mục Thanh Thanh.
Mặc dù Yên Vũ không biết võ công, nhưng nàng nghe tiếng gió đến, rất giống với tiếng khinh công rời đi sau khi xảy ra án đêm qua.
Tốc độ trên không, thân hình xé không mà đến xác nhận chẳng kém mấy.
Quả nhiên để cho Tuyên Thiệu nói trúng, kẻ xấu kia lại tới nữa!
Yên Vũ thở hổn hển xô mở cửa viện của Mục Thanh Thanh, thấy cửa phòng chính mở ra, ánh nến bên trong lay động, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mục Thanh Thanh.
Mặt nàng biến sắc, chạy nhanh như bay vào phòng chính.
Kẻ xấu kia đã tới bên trong hậu viện Xuân Hoa lâu. Dường như hắn đang nín thở, Yên Vũ không nghe được hắn hiện giờ đang ở đâu.
Không phải… Mục Thanh Thanh đã gặp bất trắc gì chứ?
Thấy bóng dáng Yên Vũ từ bên ngoài về tới liền chăm chăm ánh mắt vào trên người Yên Vũ.
“Yên Vũ, đi đâu về vậy?" Bỗng nhiên có người gọi nàng lại.
Yên Vũ nghe tiếng, biết là một vị thanh quan khác của Xuân Hoa lâu, tiếng của Hoa Sen.
Trước khi Mục Thanh Thanh đến, Hoa Sen luôn là hoa khôi của Xuân Hoa lâu. Bây giờ bị dồn xuống, tất nhiên là nhìn chủ tớ Mục Thanh Thanh không thuận mắt.
Nàng ta nâng giọng hỏi như vậy, ánh mắt bốn phía nhìn Yên Vũ, lại chẳng phải thân thiện gì.
“Đại nhân của Hoàng thành ti đưa nô tỳ đi hỏi chuyện đã xảy ra." Yên Vũ xoay người nói. Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Hoa Sen lạnh lùng cười. “Tất cả mọi người là tỷ muội tốt, lúc này lại cùng nhau gặp khó khăn, khi hoạn nạn thấy chân tình, ngươi cũng không thể có phúc tự mình hưởng, quẳng các tỷ sang một bên chứ?"
“Đây là dĩ nhiên." Yên Vũ không muốn dây dưa với nàng ta, lên tiếng đáp lại liền muốn đi.
Hoa Sen cũng không tính buông tha cho nàng. “Thế nhưng ta nghe nói ngươi ra cửa viện là leo lên một chiếc xe ngựa to xa hoa. Sao, Hoàng thành ti thẩm vấn đều hỏi trên xe ngựa to xa hoa như thế?"
Tiếng của Hoa Sen vừa dứt, bốn bề lập tức vang lên.
Có tiếng cười lén, có tiếng khinh thường, càng nhiều hơn là tiếng tức giận bất bình.
Yên Vũ lẳng lặng đứng đó một chốc, ngẩng đầu nhìn Hoa Sen, nói: “Hoa Sen tiểu thư rốt cuộc là có ý gì?"
“Ta có ý gì? Ta không có ý gì cả. Vào tình hình lúc này, nếu ngươi bám víu vào đại nhân của Hoàng thành ti thì cũng không thể vứt bỏ các tỷ chứ? Có lợi dĩ nhiên muốn mọi người hưởng thôi, cũng không uổng thường ngày mọi người xưng tỷ muội với ngươi!" Hoa Sen nâng giọng nói.
Thấy ánh mắt xung quanh vẫn dừng trên người nàng, Yên Vũ liền cười nhạt, nói: “Hoa Sen tiểu thư thật sự là lo lắng nhiều. Không thấy giờ ta đã trở lại sao? Không phải ta còn ở đây giống như mọi người sao? Ta đi hầu hạ người khác cũng được, bị thẩm vấn cũng được, tóm lại không phải là đã trở về sao? Hoa Sen tiểu thư ghen tị gì chứ?"
“Ngươi nói ta ghen tị ngươi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Sen lập tức vặn vẹo. “Ngươi bất quả chỉ là một nha đầu! Là con chó bên cạnh Mục Thanh Thanh! Ta ghen tị ngươi cái gì? Ngươi xứng sao!" Hoa Sen nói xong liền vọt tắt qua lan can hành lang, đánh về phía Yên Vũ.
Hoa Sen vừa cử động, Yên Vũ liền nghe được. Nàng đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Hoa Sen giương nanh múa vuốt tới gần.
Hoa nương xung quanh vì nhớ kỹ tình nghĩa trước đây với nàng, vừa vì nghĩ đến nàng thật sự bám víu vào vị quan gia nào đó của Hoàng thành ti, sau này sẽ quý không thể nói.
Liền có người nhao nhao xông đến ngăn Hoa Sen lại.
“Hoa Sen tỷ tỷ bình tĩnh chút!" Mọi người giữ chặt Hoa Sen.
Cũng có người chắn ở trước mặt Yên Vũ. Móng tay dài nhọn của Hoa Sen quơ lên, không tới gần được Yên Vũ chút nào.
“Ngươi, tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trong miệng Hoa Sen còn đang kêu gào.
Yên Vũ xoay người bỏ đi.
Tiếng Hoa Sen mắng chửi ở sau lưng, nàng làm như không nghe thấy.
Buổi chiều, lúc sắc trời tối lại, Mục Thanh Thanh ngây người ở trong phòng, vuốt cái bụng đói lép kẹp, ngượng ngùng nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ lanh tay lẹ chân đến phòng bếp lấy bữa tối.
Lúc trở về đi đến nửa đường lại nghe được có người dùng khinh công nhảy vút đến.
Nàng cảm thấy căng thẳng, lập tức chạy như bay tới viện của Mục Thanh Thanh.
Mặc dù Yên Vũ không biết võ công, nhưng nàng nghe tiếng gió đến, rất giống với tiếng khinh công rời đi sau khi xảy ra án đêm qua.
Tốc độ trên không, thân hình xé không mà đến xác nhận chẳng kém mấy.
Quả nhiên để cho Tuyên Thiệu nói trúng, kẻ xấu kia lại tới nữa!
Yên Vũ thở hổn hển xô mở cửa viện của Mục Thanh Thanh, thấy cửa phòng chính mở ra, ánh nến bên trong lay động, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mục Thanh Thanh.
Mặt nàng biến sắc, chạy nhanh như bay vào phòng chính.
Kẻ xấu kia đã tới bên trong hậu viện Xuân Hoa lâu. Dường như hắn đang nín thở, Yên Vũ không nghe được hắn hiện giờ đang ở đâu.
Không phải… Mục Thanh Thanh đã gặp bất trắc gì chứ?
Tác giả :
Mặc Hàm Nguyên Bảo