Yên Vũ Nguyệt Sắc
Chương 8
Thời gian Tiêu Di lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Y vừa mới mở mắt, lại đối diện với một đôi mắt to ôn nhu xinh đẹp. Cư nhiên có một tiểu nha hoàn phi thường xinh xắn đứng ở trước giường y, hai tay bê một cái chậu đồng đầy nước.
Nha hoàn kia thấy y tỉnh, hơi hạ thấp người: “Tiêu công tử vạn phúc, công tử cuối cùng cũng tỉnh. Thiếu chủ phái nô tỳ tới hầu hạ công tử."
Tiêu Di trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhớ tới tình trạng hôm qua, nhíu mày nói: “Hiện tại là canh giờ nào?"
“Đã buổi trưa, thiếu chủ nói Tiêu công tử bị nội thương, bảo nô tỳ không nên quấy rối công tử nghỉ ngơi."
Tiêu Di hừ một tiếng: “Bị nội thương?" Nghĩ thầm, thực sự là nói láo, y có hay không cùng người khác động thủ, sao có khả năng bị nội thương? Lại không biết ngày hôm qua Tần Nguyệt Miên rốt cuộc ở trên người y sử dụng thủ cước gì.
Nha hoàn một bên đem khăn mặt đưa cho Tiêu Di, một bên nói: “Thiếu chủ chính là nói như thế, thiếu chủ còn dặn nô tỳ, nói công tử là khách quý của ngài, dặn nô tỳ cẩn thận hầu hạ."
Tiêu Di tỉ mỉ quan sát nha hoàn này, thấy nàng mặt mày thanh tú, lại thập phần thông minh, nói lại thêm khéo léo, biết chắc là người thân tín bên người Tần Nguyệt Miên, bèn hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?"
Nha hoàn cười nói: “Đa tạ công tử đã hỏi, nô tỳ Ly Nghiên."
“Tần Nguyệt Miên hiện ở nơi nào?"
“Nô tỳ nghe nói, trong phái có một đệ tử xuống núi sau khi bị trọng thương, suốt đêm được đưa trở về, thiếu chủ hiện đang ở đại sảnh kiểm tra thương thế của người đó."
Tiêu Di vừa nghe, trong lòng nhất thời khẽ động, gật đầu, nói: “Ngươi trước tiên lui xuống đi, ta tự mình rửa là được."
Ly nghiên hạ thấp người, buông xuống chậu đồng: “Vâng, vậy nô tỳ xin đến trù phòng (phòng bếp)mang chút rượu và thức ăn lên." Lùi lại hai bước, liền rời khỏi phòng.
Tiêu Di không khỏi sửng sốt, y vốn cho rằng Tần Nguyệt Miên nhất định dặn Ly Nghiên phải giám thị y, không có giây phút nào được rời bên người y. Y cũng gần như đã suy nghĩ vài loại biện pháp tồi tệ, bức bách (thúc ép) tiểu cô nương này ly khai. Không nghĩ tới, những biện pháp này cư nhiên tất cả đều không cần sử dụng, Ly Nghiên lại như thế tự rời đi.
Tần Nguyệt Miên lại đang làm trò quỷ gì đây? Nghĩ đến ngày hôm qua tự tin tràn đầy, dõng dạc nói muốn hạ sơn, kết quả thế nhưng mất mặt mà té xỉu ở trong lòng Tần Nguyệt Miên, y càng nghĩ càng tức giận, hận không thể thấy Tần Nguyệt Miên ngay trước mắt, y nhất định sẽ rút hết gân hắn, uống máu hắn, đem hắn ăn sống nuốt tươi. Có lẽ Tần Nguyệt Miên cũng là sợ đối mặt với cơn giận dữ lúc này của y, nên bây giờ mới trốn mất dạng.
Tiêu Di đi tới trước cửa, mở đại môn, bên ngoài không ai. Y đang nghĩ không biết làm thế nào, rốt cuộc là nên nhân cơ hội này lập tức đào tẩu, hay là phóng đi tìm Tần Nguyệt Miên bắt đầu hỏi tội.
Suy nghĩ một hồi, y quyết định trước tiên là chuồn đi. Vạn nhất gặp Tần Nguyệt Miên, khó tránh hắn lại muốn nghĩ ra quỷ kế gì. Y phải thừa nhận, nếu luận âm hiểm giảo hoạt, mười Tiêu Di cũng so ra kém xa một Tần Nguyệt Miên, chính là không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hảo hán thực sự không so đo cái thiệt thòi trước mắt, dù sao cũng còn nhiều thời gian, tốt nhất hắn cả đời không rời khỏi Trầm Nguyệt sơn, nếu không bị chính mình nắm được nhược điểm, mối hận này sớm muộn gì cũng phải báo.
Nghĩ tới đây, Tiêu Di thi triển khinh công, theo cạnh cửa khẽ khẽ không một tiếng động mà rời đi. Tuy rằng bên ngoài không có ai, bất quá Trầm Nguyệt Tông cao thủ không ít, chính là vẫn cố hết sức không nên bị người khác phát hiện thì tốt hơn.
Khinh công y luôn rất tốt, tốc độ cũng nhanh, cho nên không mất bao lâu thì đã đi qua dải hoa viên lớn phía trước, tới một dãy hành lang gấp khúc, y men theo hành lang đi xuống, vừa mới một mảnh hoa viên, tiếp đến lại là hành lang gấp khúc, còn có hồ nước giả sơn, đình thai lầu các (lầu đài nghỉ chân), bất quá hoa viên này cùng hành lang gấp khúc mỗi lần đều cực kỳ tương tự.
Tiêu Di đầu óc choáng váng, đi tới hoàng hôn, cũng nhìn không ra chính mình đến tột cùng đang đi theo hướng nào. Đôi khi, y thậm chí còn hoài nghi bản thân kỳ thực vẫn là đi lòng vòng ở cùng một chỗ.
Y từ ban ngày đến buổi tối không có ăn một chút gì, chỉ uống hai chén trà xanh, còn không biết trong trà có bị Tần Nguyệt Miên bỏ thêm độc dược gì kỳ quái nữa không. Tới lúc này, ngay cả người làm bằng sắt cũng chống đỡ không được, cũng bất chấp những cái khác, trước tìm một tảng đá sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ đi đâu tìm một ít thức ăn.
Y vừa mới mở mắt, lại đối diện với một đôi mắt to ôn nhu xinh đẹp. Cư nhiên có một tiểu nha hoàn phi thường xinh xắn đứng ở trước giường y, hai tay bê một cái chậu đồng đầy nước.
Nha hoàn kia thấy y tỉnh, hơi hạ thấp người: “Tiêu công tử vạn phúc, công tử cuối cùng cũng tỉnh. Thiếu chủ phái nô tỳ tới hầu hạ công tử."
Tiêu Di trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhớ tới tình trạng hôm qua, nhíu mày nói: “Hiện tại là canh giờ nào?"
“Đã buổi trưa, thiếu chủ nói Tiêu công tử bị nội thương, bảo nô tỳ không nên quấy rối công tử nghỉ ngơi."
Tiêu Di hừ một tiếng: “Bị nội thương?" Nghĩ thầm, thực sự là nói láo, y có hay không cùng người khác động thủ, sao có khả năng bị nội thương? Lại không biết ngày hôm qua Tần Nguyệt Miên rốt cuộc ở trên người y sử dụng thủ cước gì.
Nha hoàn một bên đem khăn mặt đưa cho Tiêu Di, một bên nói: “Thiếu chủ chính là nói như thế, thiếu chủ còn dặn nô tỳ, nói công tử là khách quý của ngài, dặn nô tỳ cẩn thận hầu hạ."
Tiêu Di tỉ mỉ quan sát nha hoàn này, thấy nàng mặt mày thanh tú, lại thập phần thông minh, nói lại thêm khéo léo, biết chắc là người thân tín bên người Tần Nguyệt Miên, bèn hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?"
Nha hoàn cười nói: “Đa tạ công tử đã hỏi, nô tỳ Ly Nghiên."
“Tần Nguyệt Miên hiện ở nơi nào?"
“Nô tỳ nghe nói, trong phái có một đệ tử xuống núi sau khi bị trọng thương, suốt đêm được đưa trở về, thiếu chủ hiện đang ở đại sảnh kiểm tra thương thế của người đó."
Tiêu Di vừa nghe, trong lòng nhất thời khẽ động, gật đầu, nói: “Ngươi trước tiên lui xuống đi, ta tự mình rửa là được."
Ly nghiên hạ thấp người, buông xuống chậu đồng: “Vâng, vậy nô tỳ xin đến trù phòng (phòng bếp)mang chút rượu và thức ăn lên." Lùi lại hai bước, liền rời khỏi phòng.
Tiêu Di không khỏi sửng sốt, y vốn cho rằng Tần Nguyệt Miên nhất định dặn Ly Nghiên phải giám thị y, không có giây phút nào được rời bên người y. Y cũng gần như đã suy nghĩ vài loại biện pháp tồi tệ, bức bách (thúc ép) tiểu cô nương này ly khai. Không nghĩ tới, những biện pháp này cư nhiên tất cả đều không cần sử dụng, Ly Nghiên lại như thế tự rời đi.
Tần Nguyệt Miên lại đang làm trò quỷ gì đây? Nghĩ đến ngày hôm qua tự tin tràn đầy, dõng dạc nói muốn hạ sơn, kết quả thế nhưng mất mặt mà té xỉu ở trong lòng Tần Nguyệt Miên, y càng nghĩ càng tức giận, hận không thể thấy Tần Nguyệt Miên ngay trước mắt, y nhất định sẽ rút hết gân hắn, uống máu hắn, đem hắn ăn sống nuốt tươi. Có lẽ Tần Nguyệt Miên cũng là sợ đối mặt với cơn giận dữ lúc này của y, nên bây giờ mới trốn mất dạng.
Tiêu Di đi tới trước cửa, mở đại môn, bên ngoài không ai. Y đang nghĩ không biết làm thế nào, rốt cuộc là nên nhân cơ hội này lập tức đào tẩu, hay là phóng đi tìm Tần Nguyệt Miên bắt đầu hỏi tội.
Suy nghĩ một hồi, y quyết định trước tiên là chuồn đi. Vạn nhất gặp Tần Nguyệt Miên, khó tránh hắn lại muốn nghĩ ra quỷ kế gì. Y phải thừa nhận, nếu luận âm hiểm giảo hoạt, mười Tiêu Di cũng so ra kém xa một Tần Nguyệt Miên, chính là không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hảo hán thực sự không so đo cái thiệt thòi trước mắt, dù sao cũng còn nhiều thời gian, tốt nhất hắn cả đời không rời khỏi Trầm Nguyệt sơn, nếu không bị chính mình nắm được nhược điểm, mối hận này sớm muộn gì cũng phải báo.
Nghĩ tới đây, Tiêu Di thi triển khinh công, theo cạnh cửa khẽ khẽ không một tiếng động mà rời đi. Tuy rằng bên ngoài không có ai, bất quá Trầm Nguyệt Tông cao thủ không ít, chính là vẫn cố hết sức không nên bị người khác phát hiện thì tốt hơn.
Khinh công y luôn rất tốt, tốc độ cũng nhanh, cho nên không mất bao lâu thì đã đi qua dải hoa viên lớn phía trước, tới một dãy hành lang gấp khúc, y men theo hành lang đi xuống, vừa mới một mảnh hoa viên, tiếp đến lại là hành lang gấp khúc, còn có hồ nước giả sơn, đình thai lầu các (lầu đài nghỉ chân), bất quá hoa viên này cùng hành lang gấp khúc mỗi lần đều cực kỳ tương tự.
Tiêu Di đầu óc choáng váng, đi tới hoàng hôn, cũng nhìn không ra chính mình đến tột cùng đang đi theo hướng nào. Đôi khi, y thậm chí còn hoài nghi bản thân kỳ thực vẫn là đi lòng vòng ở cùng một chỗ.
Y từ ban ngày đến buổi tối không có ăn một chút gì, chỉ uống hai chén trà xanh, còn không biết trong trà có bị Tần Nguyệt Miên bỏ thêm độc dược gì kỳ quái nữa không. Tới lúc này, ngay cả người làm bằng sắt cũng chống đỡ không được, cũng bất chấp những cái khác, trước tìm một tảng đá sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ đi đâu tìm một ít thức ăn.
Tác giả :
Bích Thuỷ Tiên Âm