Yên Vũ Nguyệt Sắc
Chương 54
Lại là một năm hoa sen nở. Người bên hồ sen vẫn y như trước.
Tiêu Di ngồi ở trong lương đình, cảm thụ lấy gió nhẹ lướt qua bên tai cùng sự yên tĩnh của buổi trưa. Y một tay nắm lấy bầu rượu, tự châm tự ẩm một ly, một tay kia lại xoa mái tóc đen mềm của mỹ nhân trong lòng.
Tần Nguyệt Miên gối lên trên đùi Tiêu Di, an tĩnh mà ngủ. Tần Nguyệt Miên một dạng nhất động bất động (không nhúc nhích), thoạt nhìn càng thêm có phần trẻ tuổi, thậm chí còn có chút ngây thơ, hắn hơi nhắm lại hai mắt, lông mi vừa dài vừa cong rũ xuống, ở trước mắt hình thành âm ảnh (bóng mờ: bóng của lông mi ý), nhìn như có điểm nhu nhược.
Tiêu Di đương nhiên biết Tần Nguyệt Miên một chút cũng không nhu nhược, tỉnh lại hắn thật ra thực sự cường thế, tuy rằng bình thường còn được săn sóc, nhưng ở trên giường… Tiêu Di nhịn không được đỏ mặt lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự là bị Tần Nguyệt Miên ô nhiễm, lại có thể ở giữa ban ngay ban mặt nghĩ tới loại chuyện loạn thất bát tao này.
Cho nên nói, y vẫn tương đối thích Tần Nguyệt Miên khi đang ngủ, thoạt nhìn thực ôn nhu, vô hại, làm người trìu mến. Ngón tay Tiêu Di từ trên tóc Tần Nguyệt Miên dời đến khuôn mặt, xuôi theo đường nét ngũ quan hoàn mỹ của hắn mà nhè nhẹ du di. Người nam nhân này sao vậy có thể xinh đẹp đến như thế này?
Tiêu Di cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Tần Nguyệt Miên. Ai ngờ, môi hai người vừa chạm nhau, y liền cảm thấy đầu của mình bị gắt gao chế trụ, không thể lui ra, nhanh chóng đón nhận đầu lưỡi nóng bỏng hướng trong miệng y tham nhập. Tiêu Di cuống quít mở to mắt, lại thấy đôi mắt mang theo tiếu ý lười biếng của Tần Nguyệt Miên, không khỏi cả người như nhũn ra, tùy ý Tần Nguyệt Miên hướng y tìm lấy một nụ hôn sâu.
Thẳng đến khi Tiêu Di cảm giác chính mình không thể hô hấp nữa, Tần Nguyệt Miên mới buông y ra, cũng không chịu ngồi dậy, còn ở trước ngực Tiêu Di cọ xát.
“Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về, Tần bá phụ nói qua hôm nay sẽ có khách nhân thượng sơn." Tiêu Di nói.
Tần Nguyệt Miên ôm lấy eo Tiêu Di, miễn cưỡng cười nói: “Bằng hữu của cha ta, kia đều là các lão nhân, ta từ nhỏ đã thấy qua vô số lần, cần gì đi gặp bọn họ chứ?"
“Dù sao cũng là bậc trưởng bối, như vậy chẳng phải có chút thất lễ sao?"
Tần Nguyệt Miên nhìn thật sâu hai mắt y: “Trầm Nguyệt Tông chưa bao giờ nói cái gì lễ nghi? So với điều đó, ta càng muốn biết, ngươi rốt cuộc có cái gì không vui? Tại sao hai ngày này đều có điểm buồn bực không thoải mái?"
Tiêu Di cau mày: "Ta nào có…"
Tần Nguyệt Miên xen vào lời y: “Ta như thế nào còn không hiểu ngươi? Không cần giấu diếm ta, ngươi đến tột cùng cái tâm sự gì? Chẳng lẽ ngươi ở lại Trầm Nguyệt sơn đã chán ư?"
Tiêu Di vội vàng lắc đầu: “Không, ta không phải có ý tứ này."
“Tiểu di, ta chính là người ngươi thân cận nhất, ngươi có sự tình gì lại không thể nói cho ta sao? Nếu như ngươi muốn hạ sơn, ta cũng có thể cùng ngươi du ngoạn thiên hạ. Trừ phi, ngươi là không hề yêu ta. Với lại, ngươi gần đây cũng không quá nguyện ý cũng ta thân mật, nhất định là đã không còn muốn yêu ta." Nói xong, còn bày ra một bộ dạng đáng thương như tiểu cẩu.
Tiêu Di có điểm dở khóc dở cười: “Nguyệt Miên, ta đâu dễ dàng không yêu ngươi nữa, nhưng là ngươi… ngươi thật sự rất không biết tiết chế." Y đẩy ra lang trảo của Tần Nguyệt Miên ở trên ngực, rồi nói tiếp: “Kỳ thật, ta là muốn quay về nhìn Tiêu gia một chút."
Tần Nguyệt Miên nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, âm trầm trầm nói: “Không được!"
“Ta cũng không phải muốn về lại Tiêu gia, chỉ là muốn đến phụ cận xem qua, dù sao đã nhiều năm không trở về, cũng có chút không yên lòng."
“Ngươi có cái gì không yên lòng? Tiêu gia hại ngươi còn chưa đủ sao? Tóm lại, ngươi muốn đi đâu cũng có thể đi, chính là Tiêu gia thì không được."
Tiêu Di có điểm bất đắc dĩ nhìn hắn, cũng biết là năm năm trước, chuyện mình bị đuổi ra khỏi Tiêu gia đã hù dọa Tần Nguyệt Miên, đành phải nói: “Nguyệt Miên, ta cũng sẽ không đi tổ trạch, chỉ là muốn nhìn xem Bát đệ Cửu đệ còn có Tứ phu nhân, ngươi cũng biết, bọn họ luôn đối tốt với ta. Hiện giờ, sau sự kiện kia, Tình trạng Tiêu gia đã không còn được như lúc trước, ta thật sự là có chút bận tâm."
Tần Nguyệt Miên vẫn kiên quyết: “Ngươi nếu là lo lắng, ta phái người đi chiếu cố bọn họ, nhưng là mình ngươi không thể trở về."
Tiêu Di nhìn nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, cắn chặt răng, đành phải xuất ra chiêu cuối cùng. Y đột nhiên vươn tay xoa ngực Tần Nguyệt Miên, cực độ dụ hoặc mà xoa nắn, tiến đến trước người Tần Nguyệt Miên, hôn lên xương quai xanh khêu gợi của hắn.
Sự lạnh ngãnh trên mặt Tần Nguyệt Miên nháy mắt biến mất, hắn thở dốc một hơi, từ trong miệng nói ra mấy chữ: “Tiểu Di, ngươi… ngươi ở…"
Tiêu Di trên mặt đã muốn một mảnh ửng đỏ, nhưng y vẫn như cũ không ngừng hôn Tần Nguyệt Miên, tay kia thậm chí còn hướng xuống cầm lấy hạ thân Tần Nguyệt Miên, hơi hơi dùng lực khuấy động, nói: “Nguyệt Miên, nếu ngươi để cho ta đi, hôm nay sẽ khiến cho ngươi…"
Tần Nguyệt Miên cho tới bây giờ luôn chịu không được Tiêu Di hấp dẫn, cho dù Tiêu Di lạnh lùng đối với hắn, hắn cũng thường thường mạc danh kỳ diệu dục hỏa đốt người, huống chi là có ý định khiêu khích như vậy? Không có bao lâu, lý trí của hắn đã sớm bay mất hơn phân nửa, gắt gao ôm lấy Tiêu Di, đảo khách thành chủ mà nồng nhiệt hôn y, tay cũng không an phận bắt đầu lột quần áo Tiêu Di.
Tiêu Di đưa tay đẩy đẩy ngực hắn: “Ngươi trước tiên đáp ứng ta." Y có thể cảm thấy, hạ thể nóng như lửa của Tần Nguyệt Miên cũng đã nhô lên trước bụng dưới của y, khiến y cũng một trận run rẩy.
Tần Nguyệt Miên bị y đẩy ra một chút, rồi lại lập tức cùng nhau đi lên, một bên luống cuống tay chân cởi y phục, một bên nói: “Vậy ngươi nhất định cùng ta đi, hơn nữa nửa bước cũng không thể rời khỏi bên cạnh ta."
Tiêu Di lộ ra một nụ cười hài lòng: “Hảo. Nguyệt Miên, cám ơn ngươi." Lập Tức thả lỏng thân thể, tùy ý Tần Nguyệt Miên ôn nhu mà tác cầu mãnh liệt.
Tần Nguyệt Miên tà tà cười: “Cảm tạ ta cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi tối hôm nay liền xui xẻo." Nói xong, hắn ôm chặt Tiêu Di lăn trên mặt đất, đem y áp đảo trong bụi hoa bên cạnh lương đình.
Tiêu Di ngồi ở trong lương đình, cảm thụ lấy gió nhẹ lướt qua bên tai cùng sự yên tĩnh của buổi trưa. Y một tay nắm lấy bầu rượu, tự châm tự ẩm một ly, một tay kia lại xoa mái tóc đen mềm của mỹ nhân trong lòng.
Tần Nguyệt Miên gối lên trên đùi Tiêu Di, an tĩnh mà ngủ. Tần Nguyệt Miên một dạng nhất động bất động (không nhúc nhích), thoạt nhìn càng thêm có phần trẻ tuổi, thậm chí còn có chút ngây thơ, hắn hơi nhắm lại hai mắt, lông mi vừa dài vừa cong rũ xuống, ở trước mắt hình thành âm ảnh (bóng mờ: bóng của lông mi ý), nhìn như có điểm nhu nhược.
Tiêu Di đương nhiên biết Tần Nguyệt Miên một chút cũng không nhu nhược, tỉnh lại hắn thật ra thực sự cường thế, tuy rằng bình thường còn được săn sóc, nhưng ở trên giường… Tiêu Di nhịn không được đỏ mặt lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự là bị Tần Nguyệt Miên ô nhiễm, lại có thể ở giữa ban ngay ban mặt nghĩ tới loại chuyện loạn thất bát tao này.
Cho nên nói, y vẫn tương đối thích Tần Nguyệt Miên khi đang ngủ, thoạt nhìn thực ôn nhu, vô hại, làm người trìu mến. Ngón tay Tiêu Di từ trên tóc Tần Nguyệt Miên dời đến khuôn mặt, xuôi theo đường nét ngũ quan hoàn mỹ của hắn mà nhè nhẹ du di. Người nam nhân này sao vậy có thể xinh đẹp đến như thế này?
Tiêu Di cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Tần Nguyệt Miên. Ai ngờ, môi hai người vừa chạm nhau, y liền cảm thấy đầu của mình bị gắt gao chế trụ, không thể lui ra, nhanh chóng đón nhận đầu lưỡi nóng bỏng hướng trong miệng y tham nhập. Tiêu Di cuống quít mở to mắt, lại thấy đôi mắt mang theo tiếu ý lười biếng của Tần Nguyệt Miên, không khỏi cả người như nhũn ra, tùy ý Tần Nguyệt Miên hướng y tìm lấy một nụ hôn sâu.
Thẳng đến khi Tiêu Di cảm giác chính mình không thể hô hấp nữa, Tần Nguyệt Miên mới buông y ra, cũng không chịu ngồi dậy, còn ở trước ngực Tiêu Di cọ xát.
“Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về, Tần bá phụ nói qua hôm nay sẽ có khách nhân thượng sơn." Tiêu Di nói.
Tần Nguyệt Miên ôm lấy eo Tiêu Di, miễn cưỡng cười nói: “Bằng hữu của cha ta, kia đều là các lão nhân, ta từ nhỏ đã thấy qua vô số lần, cần gì đi gặp bọn họ chứ?"
“Dù sao cũng là bậc trưởng bối, như vậy chẳng phải có chút thất lễ sao?"
Tần Nguyệt Miên nhìn thật sâu hai mắt y: “Trầm Nguyệt Tông chưa bao giờ nói cái gì lễ nghi? So với điều đó, ta càng muốn biết, ngươi rốt cuộc có cái gì không vui? Tại sao hai ngày này đều có điểm buồn bực không thoải mái?"
Tiêu Di cau mày: "Ta nào có…"
Tần Nguyệt Miên xen vào lời y: “Ta như thế nào còn không hiểu ngươi? Không cần giấu diếm ta, ngươi đến tột cùng cái tâm sự gì? Chẳng lẽ ngươi ở lại Trầm Nguyệt sơn đã chán ư?"
Tiêu Di vội vàng lắc đầu: “Không, ta không phải có ý tứ này."
“Tiểu di, ta chính là người ngươi thân cận nhất, ngươi có sự tình gì lại không thể nói cho ta sao? Nếu như ngươi muốn hạ sơn, ta cũng có thể cùng ngươi du ngoạn thiên hạ. Trừ phi, ngươi là không hề yêu ta. Với lại, ngươi gần đây cũng không quá nguyện ý cũng ta thân mật, nhất định là đã không còn muốn yêu ta." Nói xong, còn bày ra một bộ dạng đáng thương như tiểu cẩu.
Tiêu Di có điểm dở khóc dở cười: “Nguyệt Miên, ta đâu dễ dàng không yêu ngươi nữa, nhưng là ngươi… ngươi thật sự rất không biết tiết chế." Y đẩy ra lang trảo của Tần Nguyệt Miên ở trên ngực, rồi nói tiếp: “Kỳ thật, ta là muốn quay về nhìn Tiêu gia một chút."
Tần Nguyệt Miên nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, âm trầm trầm nói: “Không được!"
“Ta cũng không phải muốn về lại Tiêu gia, chỉ là muốn đến phụ cận xem qua, dù sao đã nhiều năm không trở về, cũng có chút không yên lòng."
“Ngươi có cái gì không yên lòng? Tiêu gia hại ngươi còn chưa đủ sao? Tóm lại, ngươi muốn đi đâu cũng có thể đi, chính là Tiêu gia thì không được."
Tiêu Di có điểm bất đắc dĩ nhìn hắn, cũng biết là năm năm trước, chuyện mình bị đuổi ra khỏi Tiêu gia đã hù dọa Tần Nguyệt Miên, đành phải nói: “Nguyệt Miên, ta cũng sẽ không đi tổ trạch, chỉ là muốn nhìn xem Bát đệ Cửu đệ còn có Tứ phu nhân, ngươi cũng biết, bọn họ luôn đối tốt với ta. Hiện giờ, sau sự kiện kia, Tình trạng Tiêu gia đã không còn được như lúc trước, ta thật sự là có chút bận tâm."
Tần Nguyệt Miên vẫn kiên quyết: “Ngươi nếu là lo lắng, ta phái người đi chiếu cố bọn họ, nhưng là mình ngươi không thể trở về."
Tiêu Di nhìn nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, cắn chặt răng, đành phải xuất ra chiêu cuối cùng. Y đột nhiên vươn tay xoa ngực Tần Nguyệt Miên, cực độ dụ hoặc mà xoa nắn, tiến đến trước người Tần Nguyệt Miên, hôn lên xương quai xanh khêu gợi của hắn.
Sự lạnh ngãnh trên mặt Tần Nguyệt Miên nháy mắt biến mất, hắn thở dốc một hơi, từ trong miệng nói ra mấy chữ: “Tiểu Di, ngươi… ngươi ở…"
Tiêu Di trên mặt đã muốn một mảnh ửng đỏ, nhưng y vẫn như cũ không ngừng hôn Tần Nguyệt Miên, tay kia thậm chí còn hướng xuống cầm lấy hạ thân Tần Nguyệt Miên, hơi hơi dùng lực khuấy động, nói: “Nguyệt Miên, nếu ngươi để cho ta đi, hôm nay sẽ khiến cho ngươi…"
Tần Nguyệt Miên cho tới bây giờ luôn chịu không được Tiêu Di hấp dẫn, cho dù Tiêu Di lạnh lùng đối với hắn, hắn cũng thường thường mạc danh kỳ diệu dục hỏa đốt người, huống chi là có ý định khiêu khích như vậy? Không có bao lâu, lý trí của hắn đã sớm bay mất hơn phân nửa, gắt gao ôm lấy Tiêu Di, đảo khách thành chủ mà nồng nhiệt hôn y, tay cũng không an phận bắt đầu lột quần áo Tiêu Di.
Tiêu Di đưa tay đẩy đẩy ngực hắn: “Ngươi trước tiên đáp ứng ta." Y có thể cảm thấy, hạ thể nóng như lửa của Tần Nguyệt Miên cũng đã nhô lên trước bụng dưới của y, khiến y cũng một trận run rẩy.
Tần Nguyệt Miên bị y đẩy ra một chút, rồi lại lập tức cùng nhau đi lên, một bên luống cuống tay chân cởi y phục, một bên nói: “Vậy ngươi nhất định cùng ta đi, hơn nữa nửa bước cũng không thể rời khỏi bên cạnh ta."
Tiêu Di lộ ra một nụ cười hài lòng: “Hảo. Nguyệt Miên, cám ơn ngươi." Lập Tức thả lỏng thân thể, tùy ý Tần Nguyệt Miên ôn nhu mà tác cầu mãnh liệt.
Tần Nguyệt Miên tà tà cười: “Cảm tạ ta cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi tối hôm nay liền xui xẻo." Nói xong, hắn ôm chặt Tiêu Di lăn trên mặt đất, đem y áp đảo trong bụi hoa bên cạnh lương đình.
Tác giả :
Bích Thuỷ Tiên Âm