Yên Vũ Nguyệt Sắc
Chương 49
Hai người ở lại chỗ mà Tần Nguyệt Miên đã đặt mua hơn hai tháng, Tần Nguyệt Miên mời không ít danh y vội tới chẩn bệnh cho Tiêu Di, lại từ Trầm Nguyệt sơn đem Ly Nghiên cùng một vài nha hoàn quen thuộc với Tiêu Di tới đây hầu hạ.
Tiêu Di không biết có phải bởi vì có ái nhân tại bên người, cho nên tâm tình thật tốt, có lẽ vốn là thể chất hơn người, chỉ hơn một tháng thương tổn cũng tốt hơn bảy tám phần, tuy rằng võ công không thể khôi phục, nhưng chung quy đã có thể cử động tự nhiên. Tần Nguyệt Miên càng thêm đối với y bách y bách thuận (muốn gì được đó), suốt ngày bồi ở bên người, nhân sinh đến tận đây, có thể nói đã là không còn gì phải sở cầu. Bởi vậy, mặc dù mất hết võ công, nhưng Tiêu Di cũng không cảm thấy đặc biệt thương tâm khổ sổ.
Thời gian giống như thần tiên như vậy đã qua một tháng, Tiêu Di nhưng có chút nôn nóng. Y vốn tưởng rằng, vết thương chính mình hảo lên, Tần Nguyệt Miên liền sẽ gấp rút mà dẫn y trở về Trầm Nguyệt sơn, không nghĩ tới, một ngày lại một ngày qua đi, Tần Nguyệt Miên lại không có chút nào nhắc tới chuyện trở về. Cho dù hai người có đôi khi thừa dịp lấy thời tiết nắng ráo đi ra ngoài du hồ, nhưng hôm sau liền đã quay về, cũng không cách xa nơi này.
Một ngày, Tiêu Di cuối cùng nhịn không được, hỏi Tần Nguyệt Miên: “Nguyệt Miên, ngươi xuống núi lâu như thế, Tần bá phụ cùng Mộ Dung thúc thúc không lo lắng sao?"
Tần Nguyệt Miên trừng mắt nhìn, chỉ làm ra một biểu tình thương tâm muốn chết, bưng lấy ngực nói: “Tiểu Di, ngươi chán ghét ta sao? Muốn đuổi ta về Trầm Nguyệt sơn ư?"
Tiêu Di dở khóc dở cười: “Ta không phải ý tứ này. Chính là, ta vốn cho là ngươi sẽ lập tức trở về. Dù sao, Trầm Nguyệt Tông hiếm khi cùng ngoại giới tiếp xúc không phải sao? Mà ngay cả ngươi phải mua căn nhà này, cũng đã là ngoài dự kiến của ta."
Tần Nguyệt Miên cười cười, nói: “Căn nhà này ta đã sớm mua, xấp xỉ đã mười lăm năm. Lúc trước, ta hàng năm đều đến nơi này ở lại một vài ngày, trộm đến nhà ngươi mà nhìn ngươi."
Tiêu Di sửng sốt, lập tức hạ xuống mi mắt: “Nguyên lai là như vậy. Ta còn đang kỳ quái sao ngươi vừa mới mua nhà lại mọi nơi đều đã được xử lý đến gọn gàng ngăn nắp."
Tần Nguyệt Miên đứng dậy, thừa lúc Tiêu Di có chút thất thần, chen đến bên cạnh y ngồi xuống. Tiêu Di theo bản năng hơi co rút lại về phía sau, Tần Nguyệt Miên lại lập tức vươn tay ra, vòng ở thắt lưng Tiêu Di, thân thể cũng nhân cơ hội càng hướng Tiêu Di tiến sát tới.
Tiêu Di đưa tay chặn trước ngực hắn, đẩy đẩy, nói: “Ngươi nói chuyện thì nói đi, làm gì mà phải dựa vào gần như vậy?"
Tần Nguyệt Miên nghiêng đầu ở trên môi Tiêu Di hôn trộm một cái, đang lúc Tiêu Di chuẩn bị phát hỏa, hắn nhanh chóng nói: “Ta còn chưa muốn quay về Trầm Nguyệt sơn, ta phải nghĩ biện pháp đem Tiêu gia hủy đi, báo thù cho ngươi."
Tiêu Di kinh sợ đến một thân mồ hôi lạnh, bất chấp hành động vụng trộm của Tần Nguyệt Miên, tiến lên phía trước, níu lấy bạt áo Tần Nguyệt Miên, cau mày: “Ngươi nói cái gì? Ngươi ở đây để đối phó Tiêu gia? Lập tức dừng lại cho ta, ta không muốn ngươi làm như vậy, ta không muốn cái gì mà báo thù, cũng không hận Tiêu gia."
Tần Nguyệt Miên ngạc nhiên: “Ngươi thiếu chút nữa mất mạng! Hơn nữa, võ công của ngươi cứ như vậy bị bọn họ làm mất hết, điều này đối với rất nhiều người mà nói, chính là so với chết còn khó sống hơn, ngươi thế nào lại có thể không hận bọn họ chứ?"
Tiêu Di cúi đầu thán một tiếng: “Võ công của ta từ Tiêu gia mà có được, liền trả lại Tiêu gia thì có sao đâu? Không nợ Tiêu gia, ta mới có thể an tâm ở bên cạnh ngươi. Huống chi, Tiêu gia cũng không phải toàn là người xấu, Bát đệ và Cửu đệ đều là hảo hài tử, mẫu thân bọn hắn Tứ phu nhân cũng đối đãi với ta không tệ, nếu Tiêu gia thất bại, ta thật có lỗi với bọn họ. Nương ta ở dưới cửu tuyền sợ rằng cũng mắng ta bất hiếu."
Tần Nguyệt Miên không cho là đúng hừ một tiếng: “Phế võ công liền không nói nữa, làm gì lại phải cắt đứt xương bả vai của ngươi, đây không phải cố ý không để ngươi luyện võ nữa sao? Thực sự bức người thái quá!"
Tiêu Di nghe vậy, cũng cảm thấy có điểm bi thương, trong lòng buồn bực, cúi đầu không nói.
Tần Nguyệt Miên thấy sắc mặt y như vậy, vội vàng nói: “Tiểu Di, là ta nói bậy, không nên nhắc tới việc này. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không có võ công, còn có ta sẽ luôn luôn bảo hộ ngươi, ta quyết không để ngươi bị người khi vũ."
Tiêu Di không biết có phải bởi vì có ái nhân tại bên người, cho nên tâm tình thật tốt, có lẽ vốn là thể chất hơn người, chỉ hơn một tháng thương tổn cũng tốt hơn bảy tám phần, tuy rằng võ công không thể khôi phục, nhưng chung quy đã có thể cử động tự nhiên. Tần Nguyệt Miên càng thêm đối với y bách y bách thuận (muốn gì được đó), suốt ngày bồi ở bên người, nhân sinh đến tận đây, có thể nói đã là không còn gì phải sở cầu. Bởi vậy, mặc dù mất hết võ công, nhưng Tiêu Di cũng không cảm thấy đặc biệt thương tâm khổ sổ.
Thời gian giống như thần tiên như vậy đã qua một tháng, Tiêu Di nhưng có chút nôn nóng. Y vốn tưởng rằng, vết thương chính mình hảo lên, Tần Nguyệt Miên liền sẽ gấp rút mà dẫn y trở về Trầm Nguyệt sơn, không nghĩ tới, một ngày lại một ngày qua đi, Tần Nguyệt Miên lại không có chút nào nhắc tới chuyện trở về. Cho dù hai người có đôi khi thừa dịp lấy thời tiết nắng ráo đi ra ngoài du hồ, nhưng hôm sau liền đã quay về, cũng không cách xa nơi này.
Một ngày, Tiêu Di cuối cùng nhịn không được, hỏi Tần Nguyệt Miên: “Nguyệt Miên, ngươi xuống núi lâu như thế, Tần bá phụ cùng Mộ Dung thúc thúc không lo lắng sao?"
Tần Nguyệt Miên trừng mắt nhìn, chỉ làm ra một biểu tình thương tâm muốn chết, bưng lấy ngực nói: “Tiểu Di, ngươi chán ghét ta sao? Muốn đuổi ta về Trầm Nguyệt sơn ư?"
Tiêu Di dở khóc dở cười: “Ta không phải ý tứ này. Chính là, ta vốn cho là ngươi sẽ lập tức trở về. Dù sao, Trầm Nguyệt Tông hiếm khi cùng ngoại giới tiếp xúc không phải sao? Mà ngay cả ngươi phải mua căn nhà này, cũng đã là ngoài dự kiến của ta."
Tần Nguyệt Miên cười cười, nói: “Căn nhà này ta đã sớm mua, xấp xỉ đã mười lăm năm. Lúc trước, ta hàng năm đều đến nơi này ở lại một vài ngày, trộm đến nhà ngươi mà nhìn ngươi."
Tiêu Di sửng sốt, lập tức hạ xuống mi mắt: “Nguyên lai là như vậy. Ta còn đang kỳ quái sao ngươi vừa mới mua nhà lại mọi nơi đều đã được xử lý đến gọn gàng ngăn nắp."
Tần Nguyệt Miên đứng dậy, thừa lúc Tiêu Di có chút thất thần, chen đến bên cạnh y ngồi xuống. Tiêu Di theo bản năng hơi co rút lại về phía sau, Tần Nguyệt Miên lại lập tức vươn tay ra, vòng ở thắt lưng Tiêu Di, thân thể cũng nhân cơ hội càng hướng Tiêu Di tiến sát tới.
Tiêu Di đưa tay chặn trước ngực hắn, đẩy đẩy, nói: “Ngươi nói chuyện thì nói đi, làm gì mà phải dựa vào gần như vậy?"
Tần Nguyệt Miên nghiêng đầu ở trên môi Tiêu Di hôn trộm một cái, đang lúc Tiêu Di chuẩn bị phát hỏa, hắn nhanh chóng nói: “Ta còn chưa muốn quay về Trầm Nguyệt sơn, ta phải nghĩ biện pháp đem Tiêu gia hủy đi, báo thù cho ngươi."
Tiêu Di kinh sợ đến một thân mồ hôi lạnh, bất chấp hành động vụng trộm của Tần Nguyệt Miên, tiến lên phía trước, níu lấy bạt áo Tần Nguyệt Miên, cau mày: “Ngươi nói cái gì? Ngươi ở đây để đối phó Tiêu gia? Lập tức dừng lại cho ta, ta không muốn ngươi làm như vậy, ta không muốn cái gì mà báo thù, cũng không hận Tiêu gia."
Tần Nguyệt Miên ngạc nhiên: “Ngươi thiếu chút nữa mất mạng! Hơn nữa, võ công của ngươi cứ như vậy bị bọn họ làm mất hết, điều này đối với rất nhiều người mà nói, chính là so với chết còn khó sống hơn, ngươi thế nào lại có thể không hận bọn họ chứ?"
Tiêu Di cúi đầu thán một tiếng: “Võ công của ta từ Tiêu gia mà có được, liền trả lại Tiêu gia thì có sao đâu? Không nợ Tiêu gia, ta mới có thể an tâm ở bên cạnh ngươi. Huống chi, Tiêu gia cũng không phải toàn là người xấu, Bát đệ và Cửu đệ đều là hảo hài tử, mẫu thân bọn hắn Tứ phu nhân cũng đối đãi với ta không tệ, nếu Tiêu gia thất bại, ta thật có lỗi với bọn họ. Nương ta ở dưới cửu tuyền sợ rằng cũng mắng ta bất hiếu."
Tần Nguyệt Miên không cho là đúng hừ một tiếng: “Phế võ công liền không nói nữa, làm gì lại phải cắt đứt xương bả vai của ngươi, đây không phải cố ý không để ngươi luyện võ nữa sao? Thực sự bức người thái quá!"
Tiêu Di nghe vậy, cũng cảm thấy có điểm bi thương, trong lòng buồn bực, cúi đầu không nói.
Tần Nguyệt Miên thấy sắc mặt y như vậy, vội vàng nói: “Tiểu Di, là ta nói bậy, không nên nhắc tới việc này. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không có võ công, còn có ta sẽ luôn luôn bảo hộ ngươi, ta quyết không để ngươi bị người khi vũ."
Tác giả :
Bích Thuỷ Tiên Âm