Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 8

Lại nói tới bên phía Tư Phàm và Mạc Thanh Trần, hai người sau một đêm vượt qua khu vực kiểm soát của Bắc Thành thì cũng đã được thả lỏng một chút. Nói thả lỏng ở đây có nghĩa là đã vượt qua vòng nguy hiểm của binh lính Bắc Thành, chứ hai chữ "thả lỏng" này không có tác dụng với tâm trạng con người.

Nói vậy có nghĩa là sao? Là Mạc Thanh Trần ngồi yên một góc nhắm mắt trông như đang luyện công, còn Tư Phàm thì lại ngồi thẳng nhìn vào khoảng trống đung đưa giữa hai tấm màn che, nhìn đường ngựa đi phía trước.

Không khí giữa hai người lúc này dường như đã trở lại cái lúc vừa mới gặp gỡ nhau, nàng thì lạnh như một khối băng ngồi đó, còn ta thì lơ đễnh nghĩ ngợi lung tung. Và Minh Cao Hoan Tư Phàm thì đặc biệt không thích cái không khí này chút nào.

"Xa phu, ta mệt, nghỉ tí đi."

Tư Phàm đột nhiên lên tiếng sau mấy canh giờ vắng lặng làm vành tai Mạc Thanh Trần khẽ động, lúc nàng mở mắt ra thì Tư Phàm đã không còn ở trên xe ngựa nữa. Nàng đưa tay vén màn che lên thì phát hiện xe ngựa đang dừng bên một con đường mòn lớn, một bên là núi một bên là sông nước, không có trạm dừng chân hay quán trà nào cả.

Nàng ấy dừng lại làm gì nhỉ?

Mạc Thanh Trần muốn hỏi nhưng Tư Phàm lại không còn ở cạnh nàng nữa, mà có gặp nàng ấy thì nàng cũng không thể mở miệng ra hỏi được. Nàng là tự mình giận dỗi Tư Phàm nên bây giờ không thể nào lại tự mình chủ động bắt chuyện được, như vậy là quá mất mặt nàng...

Mạc Thanh Trần bước xuống xe ngựa thì thấy Tư Phàm đang đứng bên bờ sông nhìn nhìn ngắm ngắm từng gợn sóng nước, nhìn qua thì vô cùng thư thái nhưng giữa hai hàng chân mày nàng lại hiện lên ba đường kẻ sọc in sâu, bên cạnh là một hắc y nhân đang quỳ trước mặt Tư Phàm. Lần này Tư Phàm lại nhận một bức thư khác nhưng tốc độ đọc lại rất nhanh, một hồi lại to nhỏ nói với hắc y nhân vài câu. Mạc Thanh Trần tuy nhìn thấy nhưng nàng căn bản không có nghe thấy gì cả, từ sớm chỉ đứng ở xa nhìn, chính mình càng không muốn nghe lén chuyện của Ung Nhị Vương dù chỉ một câu.

Hắc y nhân theo lời Ung Nhị Vương nói thì gật đầu vài ba lần, chốc sau Ung Nhị Vương lại dặn dò một câu.

"Cố giữ hắn sống."

Câu này Mạc Thanh Trần vốn là nhìn khẩu hình của Ung Nhị Vương rồi vô tình đoán ra chứ nàng cũng không cố tình đọc khẩu hình của nàng ấy. Phát hiện ra mình lại vô thức nhìn ngắm Tư Phàm, nàng hơi mím môi bất đắc dĩ quay đi.

Một hành động này của Mạc Thanh Trần bị hắc y nhân đang ở với Tư Phàm phát hiện, Tư Phàm theo lời hắn nói thì chỉ nhìn thấy bóng lưng Mạc Thanh Trần quay đi, nàng khẽ cười nhạt lại nói thêm vài câu gì đó với hắc y nhân thì ánh mắt hắn mới dời khỏi gáy của Mạc Thanh Trần. Mạc Thanh Trần có thể cảm nhận được sát ý của tên hắc y nhân này vừa tản đi, trong lòng cũng tự hiểu tên hắc y nhân này là một người khác với tên đêm qua đã đưa thư của vương phi đến, bởi vì nếu là hắn thì hắn chắc chắn biết Mạc Thanh Trần là người của Tư Phàm, vì vậy sẽ không nhìn nàng bằng cỗ sát ý như vậy.

Rất nhanh tên hắc y nhân này gật đầu một lần cuối sau đó liền biến mất, cuộc gặp mặt này kỳ thực không quá lâu nhưng hai ngày liên tiếp đều có tin tức truyền đến cho Ung Nhị Vương khiến Mạc Thanh Trần bây giờ là đang cảm thấy một chút mờ mịt giống như Phúc Diệp Công chúa lúc còn bị giữ chân ở trên thuyền. Rõ ràng là biết có cái gì đó đang âm thầm xảy ra nhưng lại không có cách nào nắm bắt được. Chỉ là nàng đã chứng kiến khả năng làm việc của Ung Nhị Vương, đoán chừng lần này về đến kinh thành sẽ có đại biến cố rồi...

Tư Phàm không vội không vàng mà rải bước trở về xe ngựa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đứng bên ngoài vén màn nhìn vào trong, thấy Mạc Thanh Trần đang ngồi lẳng lặng lau thanh kiếm của mình thì nàng liền khẽ cười nói.

"Kiếm của nàng có lau ta cũng chưa bao giờ thấy nàng rút ra, là do chiêu thức hay là nàng không muốn làm bẩn lưỡi kiếm?"

Trong suy nghĩ của Mạc Thanh Trần thì câu hỏi này có chút ngốc nghếch, chiêu thức này là một chiêu đơn giản mà nàng dùng để chế ngự đối phương cấp tốc, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng vô hại..

Mạc Thanh Trần tuy chỉ vừa mới rời khỏi vòng bảo hộ của gia tộc không lâu, mưu sâu kế hiểm không phải sở trường của nàng nhưng như vậy không có nghĩa nàng là một con cừu non.

Nàng không có khả năng bày binh bố trận, nhưng nàng hoàn toàn có khả năng thoát khỏi vòng nguy hiểm nếu bị kẻ thù nhắm tới. Bằng mọi cách, kể cả nhuộm máu lên thanh kiếm của mình.

Cho nên đối diện với câu hỏi mang tính kiếm cớ bắt chuyện này của Tư Phàm, Mạc Thanh Trần cũng không cần phải trả lời quá dài dòng, nàng mặc cho cảm xúc chi phối mà lạnh giọng đáp.

"Ta lau nó để trừng phạt kẻ dám làm ta giận."

Hừm... Tư Phàm nhướng mày nhưng trong lòng thì giật thót. Nguyên lai là Thần Xung đại tiểu thư cũng có mặt này, biết đe dọa người khác, biết nói móc người khác...

Nghĩ đoạn Tư Phàm bật cười khẽ, làm ra vẻ vô tội tròn miệng đáp, "Kẻ nào dám làm nàng giận? To gan như vậy, không sợ bị đánh chết sao?"

Mạc Thanh Trần dừng lau kiếm trên tay, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tư Phàm, vẻ mặt lộ ra vẻ tức giận cùng bất lực rất rõ ràng, nàng quẫn bách phủ nhận.

"Nàng... Ta, ta đánh chết người lúc nào!? Nàng lại nói năng linh tinh..."

Tư Phàm nhìn vẻ lúng túng của Mạc Thanh Trần xong liền nâng môi cười, cuối cùng nàng cũng không có quá lãnh đạm với mình... Tư Phàm trong lòng vui vẻ liền muốn lên xe ngựa ngồi cạnh nàng ngay, nào ngờ vừa mới lên xe chưa kịp làm gì đã nghe từ đằng xa tiếng động lớn vọng tới.

Tiếng vó ngựa nặng nề mang theo mùi máu tươi ập đến làm Mạc Thanh Trần ánh mắt sắc lên, lập tức kéo Tư Phàm vào sâu trong xe ngựa rồi vung tay siết chặt lấy thanh kiếm của mình.

Vừa lúc đó trận bão táp từ phía sau xe ngựa vụt tới mang theo một nhân ảnh bay đến, phía bên ngoài tiếng ngựa kêu rống thảm thiết vang lên rồi thoắt một cái cả thân hình to lớn của nó ngã rầm xuống mặt đất bất động, thảm trạng trông giống như bị kiệt sức mà chết. Nhân ảnh đạp vào đầu ngựa làm bệ phóng bay đến xe ngựa của Tư Phàm và Mạc Thanh Trần vung bàn tay chụp mạnh vào cửa sau xe ngựa rồi bật tung ra. Thật sự xui xẻo vì lúc này vị trí sâu nhất trong xe ngựa lại chính là ngay vách sau vừa bị kẻ này lật tung lên, Tư Phàm ngồi ngay đó.

Gương mặt xinh đẹp tựa như hoa lê dưới mưa của nữ tử này vừa ghé vào trong xe ngựa liền nhuốm thành một màu u ám đầy sát ý.

"Ngươi..."

"Chết thật!!"

Tư Phàm nghiến răng, tại sao nàng lại đen đủi thế này chứ, nàng vung tay muốn tránh xa ra khỏi nữ tử áo vàng vừa mới bất thình lình xuất hiện này nhưng ngay lập tức bị nàng ta nắm lấy lưng áo kéo lại. Thanh kim loại sắc nhọn trong lòng bàn tay nàng ta vụt tới định bụng một nhát ghim thẳng vào gáy Tư Phàm thì chuôi kiếm của Mạc Thanh Trần nhanh như chớp liền hất ra.

Đây chính là cuộc ẩu đả giữa hai đại cao thủ trong một không gian chật hẹp và không bảo đảm an toàn của chiếc xe ngựa gỗ, mà Tư Phàm lại là người ngồi ngay giữa hai vị đại cao thủ này, một người muốn gϊếŧ nàng, một người lại muốn bảo vệ nàng. Nữ tử áo vàng sau lưng Tư Phàm từng chiêu tung ra đều sắc như lưỡi kiếm mà Mạc Thanh Trần ở phía trước Tư Phàm lại luôn chuẩn xác phá vỡ sát chiêu của nàng ta. Tư Phàm ở chính giữa lại không dám cử động hay làm ra bất cứ hành động liều lĩnh nào, chỉ sợ nhích ra một chút liền sẽ cản trở chiêu của Mạc Thanh Trần mà tạo cơ hội chết người cho nữ tử áo vàng phía sau.

Tình huống vô cùng rối não khiến Tư Phàm không thể suy nghĩ được gì, ở phía sau xe ngựa thì có một đoàn người khác đang đuổi theo, trên người mặc quân phục của Bắc Thành khiến Tư Phàm giật mình.

"Ngươi muốn chạy sao?"

Tư Phàm đột nhiên mở miệng hỏi làm cả hai cô nương còn lại trong xe đều nhíu mày, một người khó hiểu một người kinh ngạc.

"Ta có thể đem ngươi trốn khỏi đám người đó."

Nữ tử áo vàng dường như bị thương rất nặng, nàng biết nếu cứ ăn miếng trả miếng với nữ nhân áo trắng trước mặt thì sẽ kéo thiệt hại về mình. Nghĩ thế nàng liền vung tay còn lại định phát chưởng vào lưng Tư Phàm làm Mạc Thanh Trần kinh hoảng tung đòn phá chiêu. Thấy Mạc Thanh Trần mắc bẫy, nữ tử áo vàng liền vung chân đạp Tư Phàm ngồi xuống ngay vị trí trống nhất sau xe ngựa rồi lập tức đưa đầu nhọn của thanh kim loại vào ngay yết hầu nàng, thành công khống chế Tư Phàm.

Chỉ là khi nữ tử áo vàng ngẩng đầu lên thì ánh mắt nàng cũng mang theo một tia hận ý nhìn về phía Mạc Thanh Trần. Mạc Thanh Trần đã kề mũi kiếm vào ngay cổ nữ tử áo vàng từ lúc nào, thành công thiết lập thế gọng kìm.

Nếu ngươi dám đụng tới Tư Phàm, ta liền cắt đứt cổ ngươi!!

Nếu ngươi dám cắt đứt cổ ta thì e là ngươi phải nhận xác gã nam nhân thối này trước rồi...

Hai nữ nhân ngồi hai bên đều đằng đằng sát khí làm Tư Phàm choáng váng mặt mày, đám người phía sau đuổi theo gắt gao đã muốn rút binh khí phóng về phía xe ngựa. Nữ tử áo vàng nâng mũi nhọn sát vào cổ Tư Phàm thêm một chút, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Trần nói.

"Đuổi bọn chúng đi, nếu không ta gϊếŧ hắn."

"Ngươi dám!?"

Mạc Thanh Trần theo nhịp độ của nữ tử áo vàng mà dâng kiếm sát cổ nàng ta thêm một chút. Lưỡi kiếm của nàng vô cùng sắc bén, tì nhẹ vào cũng đủ làm cho chiếc cổ trắng ngần của nàng ta hiện lên một vệt máu đỏ thẫm.

Mạc Thanh Trần liếc qua thanh kim loại của nữ tử áo vàng, loại vũ khí này cần lực mạnh để gây ra sát thương trí mạng, dù là dùng để đánh hay đâm thì dao động vung ra cũng phải rất lớn, người sử dụng nội lực phải rất cao mới có thể tung đòn sát phạt. Tựa như cây rìu là món vũ khí một đòn có thể gây chết người nhưng để tung ra được một đòn như vậy thì đòi hỏi người cầm rìu phải thật sự khỏe mạnh, và để tung đòn ra thì phải vung rìu từ khoảng cách ít nhất một sải tay. Thanh kim loại của nữ tử áo vàng này không dài, vì thế lực tung đòn phải mạnh gấp đôi một cây rìu mới có thể gϊếŧ được một người chỉ bằng một chiêu, đồng nghĩa với việc nàng ta phải vươn sải tay ra rất dài mới có thể đủ lực đâm nát yết hầu của Tư Phàm, một cái sải tay này đủ để Mạc Thanh Trần cho cánh tay nàng ta lìa khỏi cơ thể. Còn không thì nàng ta chỉ có một cách là bộc phát nội lực để đâm mạnh với khoảng cách ngắn, nhưng Mạc Thanh Trần dám cá nàng ta sẽ không dám làm vậy bởi vì người học võ như nàng nhìn vào liền biết cơ thể nàng ta bị thương không nhẹ. Nàng ta sẽ không liều mạng...

Nữ tử áo vàng lại một lần nữa miết mạnh vào yết hầu Tư Phàm, ánh mắt hằn lên vài tia máu trông không chút nào hòa nhập với gương mặt thanh lệ của mình mà nhìn Mạc Thanh Trần, gầm lên, "Đuổi chúng đi!! Nhanh!!"

Nói là vũ khí thì dĩ nhiên phải có sát thương, dù lực sát thương của thanh kim loại kia vẫn chưa đạt tới mức cao nhất thế nhưng cũng đã làm cho làn da trắng mỏng trên cổ Tư Phàm bắt đầu ửng đỏ. Mạc Thanh Trần ánh mắt trầm xuống, chậm rãi nới lỏng lưỡi kiếm, rồi chớp mắt nàng mạnh mẽ xoay cái cổ tay một vòng, mang theo ánh quang phản chiếu từ bảo kiếm một nhát lập tức chặt đứt hai thanh đao từ phía sau phóng đến nhắm đến lưng Tư Phàm.

Một chiêu này của Mạc Thanh Trần khiến nữ tử áo vàng trong lòng thoáng lạnh đi. Nếu không vì bảo hộ cho Tư Phàm thì chỉ với một cái chớp mắt đó nàng hoàn toàn có thể đem tay của nữ tử áo vàng chém đứt lìa mà không cho nàng ta một chút cơ hội phản kháng nào. Một lần thể hiện khả năng này của nàng là ý muốn gây áp lực lên nữ tử áo vàng rằng, "Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu Tư Phàm sứt mẻ một lần, ta sẽ khiến ngươi vong mười cái mạng."

Nữ tử áo vàng cũng biết mình gặp phải cao thủ, thân thể trọng thương cũng không có đường thoái lui nên cũng thuận thế thả lỏng tay không đè ép nam nhân ngồi cạnh mình nữa. Tuy nhiên mũi nhọn của thanh kim loại vẫn không rút ra quá xa, hành động này tuy không thể đe dọa được Tư Phàm và Mạc Thanh Trần nữa nhưng đủ làm cho nàng ta an tâm.

Lính Bắc Thành đã bắt đầu phóng đao, bắn tên liên tục về phía xe ngựa, mà vị trí nguy hiểm nhất trên xe lúc này chính là chỗ ngay giữa nơi Tư Phàm đang bị khống chế. Mạc Thanh Trần chính là người duy nhất ở đây nguyện ý bảo hộ Tư Phàm, nàng một bước tiến đến đuôi xe ngựa vừa chống đỡ tiễn phóng tới vừa quan sát kỹ tình hình phía sau, có tổng cộng bảy tên lính Bắc Thành đang đuổi theo phía sau, con ngựa mà nữ tử áo vàng cưỡi chết chính là cùng loại với đám ngựa này nên suy ra nữ tử áo vàng đã từng động thủ, gϊếŧ và cướp được con ngựa này từ đồng bọn của bọn lính Bắc Thành. Võ công của nữ tử áo vàng này Mạc Thanh Trần đã chạm trán qua, nàng biết võ của nàng ta không hề tệ, vậy mà lại thành ra tình trạng kia thì chỉ có hai trường hợp, bọn lính Bắc Thành này rất lợi hại hoặc là nàng ta đã bị trọng thương từ trước. Nói tóm lại dù là tình huống nào thì hiện tại Mạc Thanh Trần muốn cắt đuôi được bọn người này là vô cùng khó.

"Ngươi... có thể giúp nàng một chút không?", Tư Phàm hơi dịch cổ của mình ra khỏi mũi nhọn bên cạnh, chậm rãi dè dặt lên tiếng.

Nữ tử áo vàng trán chảy ra một tầng mồ hôi, lạnh lẽo nhìn Tư Phàm, "Trong một đêm ta cưỡi chết ba con ngựa cũng không thoát khỏi tay chúng, ngươi nhìn tình trạng của ta xem có giống người có thể tiếp tục xuất thủ không?"

Tư Phàm thoáng hẹp mi mắt, "Thế mà ngươi vẫn đủ sức muốn gϊếŧ ta?"

Nữ tử áo vàng nhếch môi, đưa mũi nhọn của thanh kim loại lên nhẹ nhàng vỗ hai cái vào mặt Tư Phàm xem như đùa cợt bảo, "Với nam nhân thối nhà ngươi thì ta có chết cũng phải đem theo cho bằng được..."

Tư Phàm có chút lạnh thấu nói, "Vậy thì ngươi để ta đi giúp nàng ấy..."

Nàng ta nhíu mày đáp, "Tiểu tử nhà ngươi tưởng ta ngu chắc, đi giúp ả ta rồi hai ngươi cùng nhau bỏ trốn sao?"

Lại không đợi Tư Phàm nói lời nào, nàng ta liền lạnh giọng gằn, "Ngươi ở yên đây cho ta!!"

Đúng lúc này bọn lính Bắc Thành từ phía sau đồng loạt xuất tiễn lần thứ hai nhắm vào xe ngựa, Mạc Thanh Trần nếu muốn hoàn toàn đánh bại bọn người này thì chỉ còn cách nhảy xuống xe ngựa mà đối đầu trực diện, tuy nhiên nàng càng không thể vì một chuyện không đâu như vậy mà bỏ mặc Tư Phàm ở cùng với một sát thủ nguy hiểm như nữ tử kia, chính vì thế từ đầu đến cuối nàng chỉ chọn cách bị động phòng thủ để không rời quá xa Tư Phàm.

Nữ tử áo vàng dĩ nhiên nhận ra chuyện này, họa chăng nếu Mạc Thanh Trần vừa nhảy xuống xe nàng liền nhân cơ hội gϊếŧ chết nam nhân này, hoặc là bọn lính kia phát tiễn lần thứ ba về xe ngựa thì Mạc Thanh Trần sẽ không thể ba đầu sáu tay mà bảo hộ được hắn. Mà nàng thì lại càng không dư hơi đi bảo vệ giúp cái gã đã siết cổ khuyển của mình đến suýt chết. Nhưng tình huống này làm nữ tử áo vàng nghiến răng nén đau mà suy nghĩ, Mạc Thanh Trần hiện tại sức lực có chút vượt trội hơn nàng, vì tình huống phát sinh nên mới đứng ra bảo hộ phía sau xe, bây giờ nếu nàng ta muốn lật mặt quay vào đây gϊếŧ nàng rồi cứu nam nhân này đi thì lại quá dễ dàng rồi.

Nghĩ đoạn nàng thoáng lạnh mặt đi, nhân lúc Mạc Thanh Trần đang bận rộn vì bọn lính Bắc Thành phát tiễn về phía này, nàng liền dùng thanh kim loại còn lại được giấu trong ống tay áo nhắm thẳng vào đầu gối Mạc Thanh Trần mà đánh tới.

Mạc Thanh Trần phát giác mình bị đánh lén liền xoay người tước đi thanh kim loại trong tay nữ tử áo vàng, thế nhưng đòn tước binh khí này cũng đã khiến nàng không thể bám trụ được trên xe ngựa nữa mà lập tức thoái lui xuống mặt đất.

"Mạc Thanh Trần!!"

Tư Phàm vừa nhìn thấy tình huống phát sinh liền tức giận vung tay động thủ, nào ngờ võ công của nữ tử áo vàng này không hề yếu đi chút nào, nàng ta chỉ là đánh không thắng Mạc Thanh Trần trong không gian hẹp mà thôi, còn đối với Tư Phàm thì nàng ta không quá bảy chiêu cũng đã gọn gàng khống chế nàng nằm dài trên xe ngựa rồi.

Nữ tử áo vàng lập tức chĩa mũi nhọn vào vị trí của thứ đang đập kịch liệt nơi lồng ngực trái của Tư Phàm, hung dữ đe dọa, "Ngươi ngoan ngoãn nằm im cho ta, nàng ta không bị thương!!"

Nguyên lai đây chính là đòn nhử của nữ tử áo vàng, nàng ta kỳ thực không tính hạ sát Mạc Thanh Trần mà chỉ là muốn đẩy Mạc Thanh Trần xuống xe ngựa mà thôi, sự có mặt của một người mạnh hơn mình trong tình huống này đã khiến nàng ta nảy sinh lo lắng.

Mạc Thanh Trần bị rơi xuống xe ngựa cũng không biểu hiện cảm xúc gì quá nhiều, chỉ là đôi mắt hoa đào luôn ẩn giấu mấy phần mềm mại phong tình của nàng hiện giờ đã không còn chút độ ấm nào, gió lớn mang theo hơi nước từ bờ sông ào ạt nổi lên thổi tung vạt áo dài của nàng làm cho dáng dấp nàng nhiễm thêm một tầng âm lãnh. Nàng đứng giữa con đường sừng sững như thể đoàn ngựa chiến từ phía sau đang lao tới chỉ là gió thoảng mây bay, bàn tay thoáng siết chặt chuôi kiếm, mũi giày điểm nhẹ lên mặt đất nâng cơ thể mảnh mai mà cương nghị xoay vòng trên không trung, nhanh như một cơn gió lốc lưỡi kiếm sáng bóng của nàng nhuốm lên hai dòng máu tươi được cắt gọn gàng một đường trên cổ của hai tên lính Bắc Thành vừa phóng qua hai bên. Hai dòng máu bắn ra hai bên không trung bao bọc lấy Mạc Thanh Trần khiến gương mặt nàng lúc này ánh lên một tia lãnh huyết khó lường, rừng trúc lá bay lả tả làm cho người ta nhìn khung cảnh này không nhịn được mà vừa say mê lại vừa kinh sợ không thôi.

Chân vừa chạm đất lại tiếp tục có ba con chiến mã khác đã phóng đến nơi, không chút chần chừ nàng liền lao lên trước dùng thân hình mảnh khảnh lướt qua ba con ngựa này, cổ tay lại xoay chuyển đem chân trước của ba con ngựa chém ba đường đủ để cả ba đều phải khựng lại khiến ba tên lính đang ngồi phía trên bị hất bay xuống đất. Mạc Thanh Trần siết chặt lấy kiếm trong tay mà đứng bất động thanh sắc nhìn vào hai con ngựa cuối cùng đang chạy đến chỗ mình, bên tai vang lên tiếng thét chói tai.

"Mau tránh đường!!"

Đây là câu nói vô dụng nhất đối với người của tộc Chiến Thần, nếu vì một câu đe dọa này mà đã rụt cổ lại thì Thần Xung Mạc Thanh Trần thực sự phụ công dạy dỗ của gia phụ cùng nội tổ phụ rồi... Cổ tay của Mạc Thanh Trần trông qua vô cùng nhỏ gọn mong manh, thế nhưng lại vô cùng dẻo dai và phát lực ra rất mạnh. Trầm tĩnh đứng một chỗ như đang đếm bước vó ngựa sắp sửa chạm trán với mình, nàng xoay kiếm tra lại vào vỏ rồi bất ngờ quăng thanh kiếm lên không trung, phát chưởng vào đuôi kiếm làm thanh kiếm vụt thẳng vào ngực tên lính đang cưỡi con ngựa phía sau. Ngay sau đó nàng khẽ nhịp cổ chân phát khinh công bay thẳng đến con ngựa đầu tiên, chân vừa điểm xuống gáy ngựa, tay trái nàng đã vươn ra vặn lấy cổ của tên lính đang ngồi trên lưng ngựa, đồng thời đưa tay phải bắt lấy thanh kiếm đang bị bật lại từ ngực tên lính kia, xoay người một vòng đã có thể yên vị trên lưng con ngựa của tên bị vặn cổ chết.

Một màn hạ bảy tên lính Bắc Thành này của Mạc Thanh Trần thực tế diễn ra vô cùng chớp nhoáng, giống như một kịch bản được thiết lập trước, nàng uy mãnh và ra tay trơn tru đến mức khiến cho người nhìn trực tiếp cũng chưa kịp nhìn ra chuyện gì thì đã thấy nàng yên vị trên lưng ngựa rồi.

Con ngựa này xuất phát điểm ngang với con ngựa kia nhưng lại chạy tới chỗ nàng trước chứng tỏ là nó khỏe hơn, vì thế nàng mới quyết định bắt lấy con ngựa này để cưỡi.

Chế ngự được con chiến mã dưới thân, bên tóc mai Mạc Thanh Trần yên tĩnh chảy xuống một giọt nước trong suốt chẳng biết là mồ hôi hay là hơi nước đọng lại, chỉ thấy giọt nước này chưa kịp chạm vào dây cương phía dưới thì cả thân ảnh của nàng đã lay động phóng đi như tên bắn, gió gào tạt vào giọt nước khiến nó vỡ tung tóe, nàng đã cưỡi trên chiến mã chạy đi rất xa rồi.

Nhìn không thấy bóng dáng Mạc Thanh Trần nữa, Tư Phàm lúc này sắc mặt đã phi thường khó coi, cúi xuống nhìn mũi nhọn trên người mình, nàng hít lấy một ngụm khí lạnh hỏi.

"Nàng sẽ không hại ngươi, ngươi vì sao phải đánh lén nàng?"

Nữ tử áo vàng lạnh lùng nhìn Tư Phàm, định bụng nói gì đó thì hai hàng chân mày liền nhíu lại, trán rịn ra mồ hôi lạnh còn tay thì ôm chặt lấy một bên sườn, lập tức gắt gỏng quát, "Nam nhân thối nhà ngươi lập tức câm miệng cho ta!!"

Nhìn vẻ mặt như sắp chịu không nổi của nàng ta, Tư Phàm hẹp mắt trầm giọng nói, "Ngươi bị thương rất nặng, nếu có nàng ở đây thì nàng sẽ chữa trị cho ngươi, đáng tiếc ngươi lại tự mình đẩy nàng đi. Ta đây không biết chữa thương, xa phu của ta lại càng không biết."

Lúc này xe ngựa đi vào đoạn đường dốc nên bị sốc một cái mạnh, nữ tử áo vàng bị động tới vết thương liền nghiến răng "Ư..." một tiếng rồi thả lỏng thanh kim loại đang chế trụ Tư Phàm xuống. Tư Phàm nhân được cơ hội thì ngồi bật dậy tránh xa nàng ta ra một chút, qua một lúc lâu không thấy nàng ta lên tiếng gì nữa mới khẽ gọi.

"Cô nương không sao chứ? Này..."

Lúc này cơ thể nàng trượt dài xuống ghế như ngất lịm đi, Tư Phàm bất

ngờ liền nhanh nhẹn vươn bàn tay phải ra đỡ lấy đầu nàng để nàng không bị đập đầu xuống ghế gỗ, lại thoáng thở dài nói với xa phu vẫn luôn tập trung điều khiển ngựa bên ngoài, "Xa phu, ngươi tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi đi, nàng ta bị thương sẽ không chịu được sốc nữa..."

Và cũng để đợi Mạc Thanh Trần đuổi kịp.

Câu này Tư Phàm cũng chỉ là thầm nghĩ trong lòng, đi hai về một thì e là nàng cũng sẽ không sống yên ổn với toàn tộc Chiến Thần a...

"Vâng thưa công tử.", xa phu lúc này mới mở lời đáp lại, nhanh chóng tìm được một trạm dừng chân vắng vẻ ghé vào.

Nhìn xa phu thân hình vạm vỡ đầy mùi mồ hôi nam nhân một chốc, Tư Phàm không còn cách nào khác bèn tự mình bế nữ tử áo vàng vào trong tìm chỗ cho nàng nằm nghỉ. Vừa ôm lấy bả vai nàng thì nàng liền sực tỉnh nắm lấy cổ áo Tư Phàm quát lạnh.

"Nam nhân thối, ngươi tính làm gì???"

Tư Phàm cúi đầu xuống nhìn nàng, vừa hay lại làm cho má mình áp vào vầng trán của nàng nên liền thoáng giật mình lui ra, nửa khắc trôi qua mới đạm nhạt bảo.

"Trán ngươi nóng, đã bị cảm rồi. Ngoan ngoãn một chút, nghỉ ngơi."

Lời này mơ mơ hồ hồ mà rơi vào tai nữ tử áo vàng, nàng cũng chẳng còn sức phản kháng, một hành động vừa rồi chỉ là cơ thể theo bản năng phản ứng, sau đó lại mơ màng thiếp đi, trên chóp mũi dính vài giọt mồ hôi lạnh ngắt vẫn còn vươn lại một chút hương hoa quỳnh thơm ngát.

Trạm dừng chân này được dựng lên để làm chỗ nghỉ chân cho những người đến Bắc Thành du ngoạn, chỉ là cũng không mấy ai dừng lại nghỉ ngơi nên trông cũng chẳng khác gì ngôi nhà tranh bỏ hoang, cũng may là còn mấy cái chảo dùng để nấu nước nóng. Tư Phàm không thể để cho xa phu chạm vào nữ tử nên chỉ biết ngậm ngùi một mình nấu nước ấm chườm trán của nữ tử áo vàng, nghĩ tới lại không khỏi thở dài ngán ngẩm.

Ai bảo ngươi sắm vai người tốt làm chi...

Nữ tử áo vàng trong cơn mê man có thể cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu nhiệt khí trên trán mình, tâm nàng có cảm giác bất an vô cùng liền lập tức mở mắt ra, nào ngờ đập vào mắt nàng lại là gương mặt tuấn mỹ của một bạch y nam tử. Gương mặt hắn nói nóng không nóng, nói lạnh không lạnh, nói cương không cương, nói nhu cũng không nhu, lúc im lặng thế này cũng toát ra một chút phong lưu tuấn lãng...

"Ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi, ta không biết chữa thương hay chữa bệnh, mọi chuyện ở đây đều phải trông chờ vào mệnh số của ngươi rồi. Nếu nàng tìm được chúng ta sớm thì xem như ngươi may mắn, còn nếu không thì chỉ có thể trách ngươi quá đen đủi thôi."

Chỉ là lúc mở mồm ra thì kỳ thực rất đáng ghét...

Nữ tử áo vàng nhíu mày nhìn Tư Phàm rồi như chán không muốn nói mà xoay đầu sang chỗ khác, chiếc khăn chườm trán theo đó mà rơi ra làm Tư Phàm phải đưa tay bắt lấy.

"Ngươi thế nào rồi? Khỏi sốt chưa?"

"Liên quan tới ngươi sao?"

Tư Phàm hẹp mắt nhìn nữ tử áo vàng nằm bên cạnh mình, không biết nghĩ gì liền tự đưa tay mình áp lên trán nàng để xem tình trạng. Hành động này làm nữ tử áo vàng lập tức nổi giận, gương mặt nàng vì sốt mấy canh giờ mà phi thường đỏ, nay vì hành động này mà xen thêm một chút hắc tuyến, lập tức mở miệng mắng.

"Ngươi đồ vô sỉ, đừng có động vào ta!!"

Tư Phàm lần đầu tiên bị một thường dân mắng là vô sỉ, tâm mi thoáng nhíu lại nói, "Ngươi bớt sốt rồi, ta cũng không cần tốn công nấu nước ấm chườm khăn cho ngươi nữa." nói rồi liền đem cả khăn lẫn chảo nước đã nguội lạnh đi thẳng ra ngoài đổ bỏ.

Tới lúc trở lại vào trong thì Tư Phàm đã thấy nữ tử áo vàng ngồi dậy được hơn một nửa thân người rồi, nàng khẽ nhướng mày chậm rãi ngồi xuống trước mặt nàng ta, tựa tiếu phi tiếu nói.

"Ta xem chừng ngươi bị gãy xương sườn rồi, vậy mà vẫn có thể chịu được lâu như vậy, quả đúng là người học võ có khác..."

Nàng im lặng hồi lâu tựa như đang nén đau, hướng ánh mắt như muốn gϊếŧ người lạnh thấu xương của mình lên nhìn tên không sợ chết trước mặt, nâng giọng chữi.

"Nam nhân thối, vô liêm sỉ, núp váy đàn bà!! Ngươi chỉ nhân được lúc lão nương ta bị thương mới dám lên mặt như vậy!!"

Tư Phàm âm trầm nhìn lại nàng ta, khóe miệng khẽ giật vài cái, lại ác miệng hồi đáp.

"Vâng, lão bà tuổi tác lớn thì nên ở nhà nghỉ ngơi a, đi gϊếŧ người rồi cưỡi ngựa như vậy mà chỉ bị gãy có vài cái xương sườn thì thật là quá may mắn rồi."

Nữ tử áo vàng lập tức nghẹn họng, sắc mặt lại càng đỏ hơn, cứ "Ngươi... Ngươi..." nửa ngày cũng không thốt ra câu mắng nào nữa, ngược lại lồng ngực vì tụ khí quá nhiều mà chèn ép lên chỗ xương sườn bị đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, nàng lại rên lên một tiếng vô lực ngả người xuống. Tư Phàm ngồi kế bên trông thấy liền nhanh chóng đỡ lấy nàng, nếu cái này bị ngã xuống đất quá mạnh lại sợ bị gãy thêm mảnh xương nào nữa thì nguy to chứ không đùa.

Nữ tử áo vàng khó khăn chỉnh tư thế sao cho ngả vào bờ vai Tư Phàm, tựa nửa người vào ngực Tư Phàm để đỡ bớt lực dồn ép lên bên xương bị đau. Lúc này hơi thở nàng mới có thể ổn định lại một chút vì thoải mái, hương hoa quỳnh nhàn nhạt của Tư Phàm lại theo không khí mà lượn lờ bên khướu giác của nàng. Nàng phi thường dễ chịu liền im lặng định thần lại một chút, giọng nói hơi yếu ớt hỏi.

"Nam nhân thối, ngươi tên là gì?"

Tư Phàm duy trì tư thế thẳng lưng, hai tay khép sát vào người của chính mình đáp, "Họ Tư, tên Phàm."

"Ừm, gọi ta là Kim Vũ Yên.", nàng lại khẽ cựa mình một chút, một chốc lại hỏi tiếp, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tư Phàm trầm ngâm một hồi mới trả lời, "Hai mươi tám..."

Kim Vũ Yên thoáng nhếch môi cười lạnh, "Ngươi vậy mà lớn hơn ta..."

"Kim cô nương đã bao nhiêu?", nói xong Tư Phàm lại tự mình mím môi, quy tắc giao tiếp là không nên hỏi tuổi tác của nữ nhân mà nàng lại quên mất...

Kim Vũ Yên mí mắt nhếch lên, ánh mắt thoáng lạnh, "Ngươi lớn hơn ta năm tuổi."

Tư Phàm ngồi giống như là một tảng đá, cũng không mấy ngạc nhiên mà gật gù đầu, hồi sau mới lên tiếng phá vỡ không khí.

"Kim cô nương, ta nghĩ ngươi nên nằm xuống nghỉ cho khỏe đi thì hơn, chúng ta không nên thế này a..."

Kim Vũ Yên khẽ cúi đầu lại giống như gật đầu, nhân lúc Tư Phàm đang nhẹ nhàng đỡ nàng tách ra thì nàng chợt nâng giọng bảo.

"Nam nhân thối, ngươi chỉnh xương lại cho ta đi!!"

Vừa nghe yêu cầu quái đản của Kim Vũ Yên thì Tư Phàm liền kinh ngạc nhìn nàng, nuốt nước bọt phất tay.

"Làm sao được!? Ta không phải đại phu..."

"...Không cần, ta dạy ngươi...", không còn điểm tựa nữa làm Kim Vũ Yên lại đau đến khó thở, hổn hển mắng, "Ta cần phải nhanh chóng khỏi thương để rời khỏi đây, nam nhân thối nhà ngươi nhanh lên!!"

Tư Phàm trợn mắt nhìn Kim Vũ Yên mà trong lòng rối loạn, làm ra vẻ có chút lúng túng nói, "Không... Không được..."

Kim Vũ Yên khó hiểu nhìn vẻ mặt của nam nhân ngồi trước mặt mình, nhíu mày hỏi, "Nam nhân vô sỉ nhà ngươi lại là đang sợ cái gì?"

"...Nam nữ thụ thụ bất thân.", Tư Phàm đang là nam tử thì dĩ nhiên phải đứng về góc độ quân tử để mà từ chối rồi. Trong thân phận của nam tử, nếu Tư Phàm làm ra chuyện rắc rối gì thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Lại chợt nhớ tới Mạc Thanh Trần, cả buổi nàng không lúc nào không mong ngóng Mạc Thanh Trần xuất hiện, chính vì là nữ tử Kim Vũ Yên này chỉ có thể dùng vũ lực như nàng ấy mới có thể khống chế được mà thôi...

Kim Vũ Yên nghe Tư Phàm nói xong câu đó thì liền tròn mắt kinh ngạc, vẻ mặt trong trẻo lạnh lẽo như mưa sa lúc này lộ ra chút khí chất tươi mát thành thục uyển chuyển nói.

"Tiểu tử đần độn nhà ngươi... Ta là nữ tử, ngươi là nam tử. Ta không cảm thấy ủy khuất thì thôi, ngươi lại cảm thấy thiệt thòi?"

Tư Phàm híp mắt nhìn Kim Vũ Yên hồi lâu, khí sắc trên mặt nàng ta không giảm đi tí nào nhưng bờ môi căng mọng cũng đã bắt đầu tái nhợt vì bị thương tích hành hạ. Thấy Tư Phàm ngồi nhìn mình ngẩn ngơ quá lâu, Kim Vũ Yên hít một bụng khí đầy, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười một cách vô cùng ngọt ngào khiến Tư Phàm có chút không bắt kịp nhịp điệu, đang lúc còn đang trì trệ với nhau thì từ bờ môi quyến rũ của Kim Vũ Yên thì thầm thốt ra một câu.

"Ngươi không nhanh lên, ta sẽ gϊếŧ ngươi..."

Tư Phàm giật mình trừng mắt nhìn Kim Vũ Yên, trên đời này còn có người nhờ người khác giúp đỡ còn dám mở mồm ra dọa gϊếŧ sao?

Thở ra một hơi nặng nhọc, lúc này Tư Phàm mới bắt đầu tiến đến gần Kim Vũ Yên, hơi thở của nàng ta cũng bắt đầu trở nên trầm hơn. Kim Vũ Yên là một nữ tử yêu thích các màu sắc tông sáng có nét trưởng thành có thể nhìn rõ qua khóe mắt nàng mỗi khi liếc nhìn thứ gì đó, gương mặt thanh lệ của Kim Vũ Yên kỳ thật rất dễ gây cho người khác ảo giác rằng nàng ta là một người nhẹ nhàng và có chút đơn độc, nhưng thực tế qua mấy lần tiếp xúc Tư Phàm lại cảm thấy nàng ta có chút khác biệt... Tựa hồ có chút máu... ác...

Ừm... là nóng nảy...

Nhưng điều đó đâu có quan trọng...

Vị trí xương gãy của Kim Vũ Yên có lẽ là nằm ở vị trí sườn số sáu hay số bảy gì đó, nằm gần ngay bên dưới cánh tay của nàng, vì thế nếu Tư Phàm muốn chỉnh lại thì buộc lòng phải chạm vào nơi đó mới được. Kim Vũ Yên có lẽ vì đang đau nên vẻ mặt không có chút biểu cảm gì khác thường, nhưng Tư Phàm thì hoàn toàn khác...

"Nhanh lên, ta đau..."

Kim Vũ Yên chậm rì rì nói mà Tư Phàm có thể nhận ra được một chút lạnh lẽo trong giọng nói của nàng. Tư Phàm lúc này mới nhắm mắt lại, chậm rãi đem áo ngoài của Kim Vũ Yên cởi ra...

"...Sang trái một chút..."

Tư Phàm hơi nghiêng đầu tưởng tượng tình cảnh lúc này, sau đó mới phát hiện ra "sang trái một chút" mới nắm đúng vạt áo của Kim Vũ Yên, lại cởi ra thêm một lớp y phục. Tư Phàm lại đếm đếm trong lòng, đã qua ba lớp y phục rồi, bây giờ hẳn là trên người Kim Vũ Yên chỉ còn mỗi áo yếm thôi... Bàn tay nàng có chút run lại đưa tới đằng trước định bụng sờ vào chỗ bị thương của Kim Vũ Yên, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn cảm nhận được đôi mắt sắc lẹm của nàng ta vẫn luôn khóa lấy mình nên một khắc nàng cũng không dám lơ là mất tập trung. Nào ngờ lần này vừa đưa tay tới trước thì Kim Vũ Yên đột nhiên gắt lên mắng lớn.

"Dâm tặc, ngươi làm gì đó!!"

"......"

Tư Phàm ngưng lại mấy đầu ngón tay vừa chạm vào làn da lành lạnh trơn mịn của Kim Vũ Yên, cảm thấy mình thật sự vô cùng trong sáng mà lại bị người ta mắng hết từ này đến từ khác thì lòng lại có chút lạnh lẽo. Bất quá lần này Tư Phàm lại cảm nhận được một chút tư vị khác lạ từ phía Kim Vũ Yên, giọng mắng của nàng ta có chút gấp gáp mà cao hơn bình thường, tựa như... đang xấu hổ.

Kim Vũ Yên quả thật toàn cơ thể lúc này đã hồng như quả gấc, quả thực chuyện này là tự nàng đòi hỏi nhưng chỉ có điều nàng không ngờ sự việc lại phát triển thành cái cảm giác kỳ lạ thế này. Rõ ràng đây chỉ là chữa thương, là theo góc độ đứng đắn đàng hoàng mà làm, thế nhưng... cái cảm giác bàn tay người khác lần đầu chạm vào cơ thể... đúng là quá mức kỳ quái...

Kim Vũ Yên đỏ mặt nhìn Tư Phàm vẫn cứ thẳng lưng đàng hoàng ngồi trước mặt mình mà tự cảm thấy xấu hổ về phản ứng thái quá của chính mình, lòng nàng lúng túng vô cùng, liền lắp bắp nói.

"Nam nhân thối, ngươi... ngươi đã có... thê tử chưa...?"

Tư Phàm lại hơi nghiêng đầu như thể đang suy ngẫm ý tứ câu hỏi của Kim Vũ Yên, qua một khắc mới nhanh gọn đáp, "Ta đã có thê tử."

Kim Vũ Yên bỗng nhiên cảm thấy vừa hụt hẫng vừa trống rỗng trong lòng, liền hỏi tiếp, "Là nàng?"

Tư Phàm có chút trầm xuống, khóe môi chợt nhếch lên, không nghe ra cảm xúc gì mà đáp, "...Không phải là nàng."

Kim Vũ Yên mặc kệ tình trạng hiện tại của mình mà nói tiếp, "Thì ra là vậy... Ta cảm thấy nàng dường như cũng để ý ngươi, cứ tưởng là hai ngươi có quan hệ gì với nhau chứ..."

"Vậy sao?", Tư Phàm đạm cười, khóe môi đột nhiên có chút lành lạnh không rõ ý tứ.

Biểu cảm này rơi vào trong mắt Kim Vũ Yên làm nàng thoáng minh bạch ra điều gì đó, mí mắt lại khẽ chớp mang theo nụ cười mị hoặc trưởng thành, đáng tiếc lúc này Tư Phàm lại nhắm mắt kín bưng nên không thể nhìn thấy, nếu không nàng sẽ phải ớn lạnh vì cái nụ cười đầy mùi vị nguy hiểm này của Kim Vũ Yên rồi.

"Tay của ngươi... xuống dưới một chút..."

Tư Phàm dường như có hơi cứng người lại một chút, phản ứng chậm mất mấy nhịp mới biết Kim Vũ Yên đang nói tới vết thương. Kim Vũ Yên có chút căng thẳng cảm nhận sự nhộn nhạo khi bàn tay Tư Phàm xoa vào vị trí bên dưới cánh tay trái của mình một chút. Cảm giác nhói đau dâng lên nhưng lại không quá mức đau đớn như nàng tưởng, có lẽ là bởi vì người kia động tác quá dịu dàng, ngược lại làm cho hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, lại có chút nhộn nhạo, không biết vì bệnh thật hay bệnh giả mà cơ thể nàng cũng dần nóng lên, giọng nói của nàng lúc này có chút bất thường lại cố làm ra vẻ kiên định nói.

"Đúng chỗ đó... ngươi... ngươi..."

Lời chưa nói xong thì chợt Kim Vũ Yên cảm thấy nhói đau một cái rất mãnh liệt ngay vị trí sườn bên trái của mình, nhưng lần này cả Tư Phàm cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi theo. Nguyên nhân là từ phía ngoài bỗng nhiên có một viên đá to như quả trứng gà bị ai đó quăng vào trúng ngay cổ tay phải của Tư Phàm làm nàng lệch tay ấn mạnh vào chỗ sườn gãy của Kim Vũ Yên làm cả hai đồng loạt than lên một tiếng đầy đau đớn.

Tư Phàm vì quá đau nên liền mở mắt nhìn ra ngoài, không ngờ tới ánh mắt vừa mở ra lại vô tình thu hết cảnh sắc trước mặt vào trong làm Kim Vũ Yên thẹn quá hóa giận liền vung tay giáng một cái tát vào mặt nàng đến ngả ngửa ra sau.

"Dâm tặc vô sỉ!!!"

Tư Phàm bị tát một cái nổ đom đóm mắt, tâm trạng lẫn da thịt vừa đau vừa tức liền muốn phản kháng thì chợt sấm chớp từ trên trời lóe lên, ánh sáng chớp nhoáng phản chiếu vào thân ảnh của nữ tử cầm kiếm đứng lặng yên ngay giữa sân đang nhìn thẳng vào trong, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Mạc Thanh Trần...

Minh Cao Hoan Tư Phàm tâm trạng có chút rối loạn không biết là đang vui hay đang buồn, chỉ thấy Mạc Thanh Trần xuất hiện liền như tìm được cứu tinh mà chật vật đứng dậy gấp gáp đi về phía nàng. Ánh mắt lướt nhìn từ trên xuống dưới không thấy nửa điểm bất thường vậy mà khi nàng định mở miệng nói chuyện thì Mạc Thanh Trần lại lạnh tanh mặt mũi cứ thế đi lướt qua, hướng thẳng về phía Kim Vũ Yên đang ngồi phía trong chậm rãi mặc lại y phục mà đi.

Kim Vũ Yên đang buộc dây áo của trung y lại thì Mạc Thanh Trần đã đứng trước mặt nàng rồi, nhìn không ra cảm xúc gì từ Mạc Thanh Trần, Kim Vũ Yên tựa như đang thở dài, lạnh lẽo nói.

"Hắn giúp ta trị thương, ngươi cũng không cần phải trả đũa hai bọn ta đến thế này..."

Mạc Thanh Trần không đáp mà chỉ lẳng lặng quan sát cử động của Kim Vũ Yên, lập tức nhận ra sườn bên trái nàng ta có vấn đề, vậy thì có thể lý giải cảnh tượng vừa nãy của hai người bọn họ rồi...

Kim Vũ Yên lại lay động thân mình muốn đem áo ngoài khoác lên, giọng nói không giấu được sự uyển chuyển như muốn chọc tức đối phương.

"Ghen như vậy thì được gì? Ngươi cũng đâu có ý gì với hắn..."

Đáy mắt Mạc Thanh Trần thoáng ánh lên một chút kinh động không dễ nhận biết, lập tức phản biện, "Ta không ghen."

Như bắt được nhịp điệu nói chuyện, Kim Vũ Yên vươn bàn tay thon dài ra tự vuốt phẳng lại y phục của mình, cười lạnh.

"Ngươi đã nói thì nhớ cho kỹ... Ta cảm thấy nam nhân tốt như hắn không dễ tìm, vừa đứng đắn vừa trưởng thành lại có chút dễ thương. May là mấy lần ta đều gϊếŧ hụt nếu không... A..."

Kim Vũ Yên lời còn chưa dứt thì Mạc Thanh Trần đã lập tức dùng chuôi kiếm thọc một cái vào cánh tay trái của nàng ta để buộc nàng ta hở ra phần bị thương bên dưới cánh tay, sau đó nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh dùng sức ấn vào vùng xương sườn bị tổn thương của Kim Vũ Yên. Chỉ nghe rắc một tiếng thật trầm, xương sườn bị gãy lệch của Kim Vũ Yên đã được chỉnh lại ngay ngắn. Tình huống này Kim Vũ Yên thích ứng không kịp liền trừng mắt nhìn Mạc Thanh Trần thét lên.

"Ngươi... Đau..."

Kim Vũ Yên đau đến ứa nước mắt, nàng đã lớn như vậy lại bị một ả nha đầu năm lần bảy lượt làm cho khổ đến như vậy thực sự khiến tâm tình tức điên, gương mặt đằng đằng sát khí dần hiện lên, tay lại định xuất thủ thì cơ thể lại đau đớn đến mức phải ngồi bệt xuống lại. Hàn khí không tan nhìn như muốn xuyên thủng Mạc Thanh Trần vừa quay lưng bỏ đi.

Tư Phàm từ lúc nãy đã không dám đi vào trong mà đứng nán lại ở bên ngoài, nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng đều không thể quay lại nhìn vào trong. Tai vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Kim Vũ Yên thì mắt đã nhìn thấy nữ tử bạch y một thân khí sắc thanh lãnh bước ra ngoài, cũng chẳng thèm để ý gì tới Tư Phàm mà chậm bước về phía mái hiên cách xa gian nhà tranh làm Tư Phàm cũng híp mắt khó hiểu mà lẽo đẽo đi theo sau.

"Nàng đã... chỉnh xương cho Kim Vũ Yên xong rồi sao?", Tư Phàm thực sự tò mò về khả năng vận dụng y thuật của Mạc Thanh Trần, thứ mà nàng chật vật cả buổi làm không xong mà nàng ấy chỉ bằng thời gian ăn một chén cơm đã đem nó hóa thành hư không. Lần trước nàng bị Song Mãng Thủ hành hạ cũng là nàng ấy một tay chữa lành như vậy, Tư Phàm tự hỏi liệu có phải người nào của tộc Chiến Thần cũng đều có thể một tay cầm kiếm, một tay cứu người được như thế không?

Kim Vũ Yên...?

"Ừm...", Mạc Thanh Trần thoáng cử động đầu làm Tư Phàm không biết là nàng ấy có phải vừa gật đầu hay không?

"Bọn lính Bắc Thành nàng cũng đã diệt hết rồi sao?", đây là điểm Tư Phàm vô cùng quan tâm, bất cứ kẻ nào có khả năng nhận ra được sự hiện diện của nàng và Mạc Thanh Trần đều phải dọn dẹp sạch sẽ.

"Ừm..."

Ngữ điệu của Mạc Thanh Trần phi thường lạnh nhạt làm Tư Phàm mờ mịt một mảnh, lúc bấy giờ mới ngập ngừng hỏi ra câu trọng yếu nhất.

"Nàng có bị thương ở đâu không?"

Lúc này Mạc Thanh Trần mới xoay mặt sang nhìn Tư Phàm, trong ánh mắt nàng khẽ lưu chuyển làn nước trong suốt vốn có, thế nhưng lại đáp lại bằng ngữ điệu nhàn nhạt, "...Ta không sao..."

Tư Phàm thoáng lướt nhìn xuống bàn tay phải của Mạc Thanh Trần vừa khẽ siết chặt lấy thanh kiếm vỏ bạc của nàng ấy, tự nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

"Nàng đang suy nghĩ cái gì?"

Mạc Thanh Trần vốn là người tính tình thẳng thắng, đối với người mình có cảm tình lại thành thật tuyệt đối, nàng hơi cúi đầu nhìn vài cọng cỏ khô bay là là dưới mặt đất, dáng vẻ trầm mặc đáp.

"...Tư Phàm, ta vừa phát hiện ra một chuyện..."

"...Quan trọng không?"

"...Ừm..."

Mạc Thanh Trần nghe ra một chút kỳ quái trong giọng điệu của Tư Phàm nên hơi giật mình ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Tư Phàm khẽ hẹp mắt, đôi mắt phượng đuôi dài hiện lên một tia sắc bén mà từ khi ra khỏi Minh Thành tới giờ Mạc Thanh Trần chưa được nhìn thấy lần nào nữa.

"Ta không thích ánh mắt sắc lạnh này của nàng."

Tư Phàm bất ngờ nghe Mạc Thanh Trần đáp mới nhận ra ánh mắt mình vừa biến chuyển, lúc này mới thu liễm lại nói.

"Chỉ... Chỉ vì như vậy thôi sao? Không còn chuyện gì nữa?"

Mạc Thanh Trần lại trầm mặc nhìn Tư Phàm một lúc lâu, lời muốn nói đều bị một ánh nhìn sắc lẹm cổ quái kia làm cho trôi tuột xuống cổ họng rồi, cuối cùng nàng lành lạnh thở ra, lắc đầu.

"Chỉ như vậy thôi."

Tư Phàm cảm thấy Mạc Thanh Trần kỳ lạ vô cùng, trông giống như nàng ấy đang có tâm sự thì phải... Nhưng mà là chuyện gì mới được?

Tư Phàm vừa suy nghĩ vừa vô thức nâng tay phải lên sờ vào bên má vẫn còn đau rát, lúc này mới "A..." một tiếng, cổ tay phải nàng bây giờ đã đau buốt và sưng phù lên chẳng khác nào một cái chân lợn. Pha ném đá lúc nãy của Mạc Thanh Trần thực sự vừa nhanh vừa độc, tới cả người có võ như Kim Vũ Yên cũng nhìn không kịp nói gì tới Tư Phàm đang mắt mù tai điếc ngồi ở đó chứ...

Mạc Thanh Trần nghe động liền đưa mắt xuống nhìn, chỉ thấy Tư Phàm ôm khư khư cái cổ tay sưng phù, bên má trái vẫn còn hơi ửng đỏ vì cái tát bộc phát của Kim Vũ Yên. Theo như Mạc Thanh Trần đã biết thì lực tay của Kim Vũ Yên rất khỏe, vì vậy cái tát bất ngờ này ít nhất cũng phải mang theo bảy phần khí lực, với sức lực hiện nay của nàng ta tuy không đến mức quá nặng nhưng chắc chắn ngày mai sẽ sưng vù lên cho xem. Nghĩ tới đây tâm can của Mạc Thanh Trần bất giác trở nên tê dại, đau lòng, nàng liền trở về dùng giọng nói nhẹ nhàng thường ngày hỏi.

"Nàng có sao không?"

Mạc Thanh Trần thực sự là người dễ mềm lòng, đừng nhìn nàng mặt mũi lạnh tanh ít biểu lộ cảm xúc mà hiểu lầm. Lúc còn ở Vân Thành, nàng lúc nào cũng bị phụ thân và nội tổ phụ mắng vì cảm xúc dễ bị chi phối, nói rằng đây sẽ trở thành điểm yếu của nàng.

Mạc Thanh Trần hành động nhu thuận ngoan ngoãn cũng không ai bắt lỗi được gì, chỉ là nàng cảm thấy mối lo đó có chút xa vời. Đối phương đối mặt với sự lạnh nhạt của nàng luôn tự động thấy khó mà lui, lại thêm tỷ muội họ Thanh đứng ra chắn lấy nhiều cái phiền phức nên Mạc Thanh Trần mới luôn giữ được một bộ dáng thanh lãnh ở trên cao. Chỉ là người bước vào

được thế giới của nàng đều hiểu rõ nàng là người ngoài cứng trong mềm, đem nàng bao bọc lấy mà sủng nịch. Tính đến thời điểm hiện tại, Tư Phàm chính là người ngoài đầu tiên và duy nhất chạm đến được cái cánh cửa đó của nàng.

Hai canh giờ trước, Mạc Thanh Trần cưỡi trên con ngựa chiến không ngừng nghỉ đi tìm dấu vết của chiếc xe ngựa đang chở Tư Phàm và nữ sát thủ họ Kim. Đêm lạnh gió lớn, nàng một thân ảnh đơn bạc cưỡi trên con ngựa đang thở phì phò vì suốt mấy ngày qua không được ăn uống gì, nàng một tay dịu dàng vuốt vào bờm ngựa nhỏ giọng vỗ về.

"Tiểu mã ngoan, tìm được nàng rồi chúng ta sẽ ổn thôi... Chỉ cần tìm được nàng là được..."

Mạc Thanh Trần trong lòng nóng như lửa đốt, tay nàng siết dây cương đến in hằn cả vết móng tay, chỉ là một lời cũng chưa từng tức giận hay động thủ giằng co với con vật dưới thân. Lúc đó trong đầu nàng nảy sinh ra vô số tình huống, giả sử như nữ tử áo vàng kia bằng cách nào đó biết được thân phận của Tư Phàm mà bắt cóc nàng, rồi lại biết được nàng là nữ nhân liền sẽ đem chuyện tày đình này ra công bố, hoặc là nàng ta sẽ vì bảo toàn an nguy của chính mình mà liền ra tay gϊếŧ Tư Phàm để tránh chừa lại hậu hoạn.

Rõ ràng là tự mình dọa mình nhưng Mạc Thanh Trần lại đau đến co thắt cả ngực khi nghĩ tới tình huống tệ nhất.

Nữ nhân áo vàng nọ rõ ràng không hề thích sự tồn tại của Tư Phàm...

Mạc Thanh Trần lúc đó chân chính là lo lắng đến rối loạn đầu óc, mồ hôi lạnh của nàng tuôn ra đến buốt cả gáy nhưng nàng cũng không quản. Gió lớn phất lên cuốn tung một cánh hoa quỳnh mọc dại bên vệ đường mà nàng vừa phóng qua, đem cánh hoa nhỏ như lòng bàn tay thổi bay đến bờ sông lạnh lẽo. Trên mặt nước phản chiếu ánh trăng lành lạnh rơi xuống một cánh hoa, rung lên một loạt sóng nhỏ khuấy đảo mặt hồ yên tĩnh...

Mạc Thanh Trần tim đập mạnh như trống vỗ, không nhịn được cảm giác khó chịu đến uất nghẹn liền dùng mũi giày quăng lên một hòn đá lớn, lập tức phóng thẳng vào cái cổ tay mảnh khảnh của con người đang ngồi trong ngôi nhà tranh xoay lưng về phía mình, làm nàng một trận kêu than đau đớn và cũng là để ngăn chặn nữ nhân xa lạ kia dám làm chuyện quá đáng với nàng.

Nàng không giận Tư Phàm...

......

Nàng có giận một chút...

...Giận rất nhiều chuyện...

Nhưng mà là từ đầu tới cuối Tư Phàm không hỏi han nàng một câu nào...

Dù cho Tư Phàm ánh mắt nhìn nàng rất kỹ lúc vừa gặp lại nhau, biết là nàng không bị làm sao... thì nàng ấy vẫn là nên hỏi han nàng trước.

Mạc Thanh Trần đáy lòng như phát hỏa, nàng muốn nói cho Tư Phàm biết cảm giác của nàng, rằng nàng khó chịu đến như thế nào, nàng không thể xác định được nó có đúng như nàng nghĩ không... Để Tư Phàm cho nàng biết chính xác một đáp án, để nàng không còn mù mờ nữa...

Nhưng Tư Phàm phá hỏng tất cả...

Tư Phàm phá hỏng cánh cửa của Mạc Thanh Trần nàng rồi...

Bởi vì một ánh mắt vừa rồi của Tư Phàm, Mạc Thanh Trần biết Tư Phàm sẽ không thể cho nàng đáp án mà nàng muốn biết...

Nàng vốn không hiểu Minh Cao Hoan Tư Phàm như nàng nghĩ...

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Mạc Thanh Trần hồi lâu, rõ ràng là đang khóa lấy mình mà lại giống như không hề nhìn mình, Tư Phàm mới nâng mày chậm rãi đáp.

"Nàng nói xem có đau không? Hôm nay ta chịu đựng biết bao nhiêu thứ, mấy thứ này nếu không khỏi trước khi về đến Minh Thành thì thực sự không biết phải giải thích với người khác như thế nào..."

Mạc Thanh Trần thoát khỏi không gian suy tư của mình, lại nhìn Tư Phàm đang bày tỏ sự ủy khuất của nàng ấy, thật sự khiến cho Mạc Thanh Trần không nhịn được trong lòng mềm mại, nàng khẽ mỉm cười nói.

"Sẽ mau hết thôi, nàng đợi ta một chút."

Một chút của Mạc Thanh Trần là rất lâu a, Tư Phàm đứng mãi ở ngoài cũng lạnh nên đành trở vào nhà tranh đốt lò sưởi lên. Kim Vũ Yên sau khi ổn định thương thế thì chỉ ngồi im định thần, phát giác ra không khí quanh mình ấm lên không ít mới phát hiện Tư Phàm đã đốt lò lên xong rồi. Thấy Tư Phàm cả buổi cũng không nhìn về phía mình lấy một lần, nàng bèn hỏi.

"Nam nhân thối ngươi sao vậy? Không dám nhìn ta sao?"

"...Đối với người luôn muốn gϊếŧ mình, ta dĩ nhiên phải cật lực tránh xa rồi.", Tư Phàm nhìn chăm chú vào mấy đốm lửa, lại vô thức đưa tay lên xoa má, rồi lại xoa cổ tay. Trong lòng tự nhủ lần này về kinh thành nàng nhất định phải tìm hiểu nhiều hơn về y thuật, vì lúc nào cũng có Hoàn Hoàn là một người học võ biết chữa thương bằng nội công, lại luôn an toàn trong sự bảo hộ của các ám vệ nên nàng hầu như chẳng cần tới lĩnh vực y thuật là bao, nhưng về sau chắc hẳn là cần phải dùng nhiều rồi, bị như vậy thực sự quá đau...

Kim Vũ Yên bật cười, liễm mi nói, "Lần đó ngươi nghe lén ta làm việc ta còn chưa tính sổ với ngươi, sau đó ngươi siết cổ làm thú cưng của ta bị thương ta cũng chưa nói. Ngươi còn ngồi đó thán chuyện ta muốn xử ngươi? Ngươi có cảm thấy là ngươi rất ngu ngốc hay không?"

Tư Phàm đáp, "Hôm đó ta là vô tình đi ngang qua nên không nghe thấy gì cả, ngươi đùng đùng muốn khử ta, còn bảo chó đi cắn ta, ngươi bảo ta phải làm sao? Hôm đó ta rơi xuống nước cũng mất nửa cái mạng, nếu không phải nàng ấy cứu thì..."

Kim Vũ Yên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười kiều diễm mà hướng tới Tư Phàm, tuy nhiên cái miệng ác thì lại mở lời cắt ngang câu nói kia.

"Ngươi nếu còn nói về nha đầu đó trước mặt ta lần nào nữa, ta sẽ gϊếŧ ngươi."

Vết thương trên người Kim Vũ Yên mấy tháng gần đây, nặng nhất chính là do Mạc Thanh Trần gây ra, lại thêm chuyện lúc nãy... À, và đặc biệt là cái tên nam nhân đần độn này cứ mở mồm ra mười câu là lại có ba câu nhắc đến nha đầu đó, chọc cho Kim Vũ Yên mấy trận sinh khí mà nàng không thèm nói.

Tư Phàm im bặt, Kim Vũ Yên bây giờ không còn là con thú nhỏ bị thương nữa, nàng ta có thể động thủ với nàng bất cứ lúc nào, thực sự rất nguy hiểm...

"Nam nhân thối, ngươi lại đây."

Nghe như đang dụ dỗ tiểu tử ngốc nào đó thật, Tư Phàm kín đáo nâng lên khóe môi, lại trợn mắt đáp.

"Ta không đến, ai biết được ngươi lại kề cái gì đó vào cổ ta. Con người không ai ngu tận hai lần đâu."

Đáng tiếc Kim Vũ Yên không phải là Thần Xung Mạc Thanh Trần, vừa nghe Tư Phàm từ chối nàng liền nhếch miệng nói.

"Ngươi tưởng ta không có cách gì với ngươi?"

Nói xong không cần đợi Tư Phàm phản ứng, Kim Vũ Yên dù thân thể vừa hồi phục, sức lực không nhiều cũng có đủ khả năng phát chỉ thẳng vào gáy Tư Phàm làm nàng suýt ngã chúi đầu về phía trước.

"Bảo ngươi đến ngươi không đến. Vậy lão nương tự đến chỗ ngươi, tiểu tử thối."

Tư Phàm chưa kịp định thần lại sau chỉ lực quái lạ của Kim Vũ Yên thì đã cảm thấy cả cơ thể mình trở nên cứng ngắc không thể cử động được.

Nàng bị điểm huyệt rồi...

Hai ngón tay với chiếc móng dài tuy không được sơn màu nhưng vẫn được cắt phi thường đẹp đẽ của Kim Vũ Yên chỉ thẳng vào cổ bên trái của Tư Phàm, lại thoáng nhẹ nhàng di chuyển một chút giống như đang trêu đùa gì đó rồi bất chợt nắm lấy cổ áo giật nàng ngồi thẳng dậy.

Tư Phàm bị vật ra sau va chạm với lưng ghế gỗ đau đến giật khóe miệng, đau nên cũng cáu bẳn trầm giọng hỏi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì đây...?"

Kim Vũ Yên cười khẽ một tiếng, tiếng cười mang theo mị hoặc nghe như đang nhìn trò vui nào đó mà tùy ý hứng trí, vào tai Tư Phàm lại mang chút cảm giác mờ ám nguy hiểm làm nàng thoáng rùng mình.

"Ngươi... Kim cô nương... Nàng ấy sắp về rồi... Ngươi tốt nhất đừng có làm bậy..."

Kim Vũ Yên lúc này nhíu mày một cái đầy khó chịu, lập tức dùng chỉ lực điểm thêm một cái vào huyệt câm sau gáy Tư Phàm làm nàng triệt để thành khúc gỗ biết thở ngồi yên ở đó.

"Ta đã nói ngươi đừng có mà nhắc tới nha đầu kia với ta..."

Tư Phàm thật sự hết cách nên chỉ đành đem Mạc Thanh Trần ra dọa Kim Vũ Yên, nàng ta không sợ Mạc Thanh Trần thì cũng dè chừng một chút chứ đúng không...? Không ngờ nữ nhân áo vàng tính tình cổ quái ác ôn này chẳng những không thèm để ý mà còn ra tay nặng hơn, trực tiếp đem Tư Phàm trở thành người câm.

Tư Phàm bây giờ muốn phản biện cũng không được nữa...

Qua một lúc sau, Kim Vũ Yên có vẻ phi thường hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này của Tư Phàm nên mới chậm rãi ngồi xuống bên trái con người đang chật vật phía dưới mình. Tiếp đó nàng dường như lại nghĩ ra trò gì, liền một lần nữa dịch chuyển cơ thể vào sát Tư Phàm hơn, như có như không mà làm cho khoảng cách hai người không còn chút khoảng trống nào, làm cho sự mềm mại từ cơ thể mình mơ mơ hồ hồ mà truyền đến cánh tay Tư Phàm. Nàng nâng lên mí mắt một cái, gương mặt thanh khiết như mưa sa ngày hôm qua bỗng chốc liền biến chuyển thành vẻ kiều mị của nữ nhân từng trải, thì thầm cười hỏi.
<

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại