Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
Chương 16
" A… Thái úy “. Lưu công công giật mình, " Ngài đã tới."
Tương Lý Nhược Mộc gật đầu, nhẹ giọng hỏi," Hoàng thượng đã ngủ chưa?"
" Thái úy, hoàng thượng vẫn như cũ." Lưu công công vội vàng đáp.
Tương Lý Nhược Mộc hướng đến bên giường Cảnh Hi Miểu ngồi xuống, Cảnh Hi Miểu mở mắt nhìn hắn, hắn thở dài, " Hoàng thượng, ngươi chính là hoàng thượng a, sao lại có thể như vậy hù dọa những người hầu này." Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Cảnh Hi Miểu, cười cười, " Sắc mặt tuy rằng không tốt, bất quá mắt lại sáng như vậy, xem ra ngươi hoàn toàn không có vấn đề mà. “
Cảnh Hi Miểu không nói gì, nhưng mắt vẫn nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay y, quay đầu lại hướng bọn thái giám phân phó, " Đem những thứ thái y bảo hoàng thượng có thể ăn lại đây, có chén thuốc nữa."
Bọn thái giám vốn đã sớm chuẩn bị sẵn, tay chân nhanh nhẹn bưng lên, Tương Lý Nhược Mộc bưng chén lên, " Các ngươi đều lui xuống hết đi." Lưu công công lập tức khoát khoát tay nói bọn họ lui xuống, còn mình đi theo phía sau cài cửa lại.
" Hoàng thượng, ta sẽ không giống bọn thái giám cẩn thận như vậy, ngươi nếu không chịu uống ta sẽ đổ vào miệng ngươi." Tương Lý Nhược Mộc dùng cái muôi múc một muỗng, đút tới miệng Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu lập tức hé miệng nuốt xuống. Tương Lý Nhược Mộc chưa từng hầu hạ người khác lần nào, thỉnh thoảng ngón tay sẽ không cẩn thận đụng vào môi y.
Ăn được non phân nửa bát, Cảnh Hi Miểu không chịu ăn nữa, Tương Lý Nhược Mộc liền tùy y, " Trên người còn có chỗ nào khó chịu không?"
Cảnh Hi Miểu lắc đầu, " Đỡ hơn rồi," Tương Lý Nhược Mộc không kìm được đưa tay xoa mái tóc mềm mại đen bóng của Cảnh Hí Miểu, " Thân thể ngươi yếu như thế, lắc đầu không bị choáng sao? Hoàng thượng, nói ta nghe."
Cảnh Hi Miểu hạ ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở, Tương Lý Nhược Mộc khẽ cười, " Hoàng thượng không sợ sao? " Cảnh Hi Miểu không trả lời.
" Hoàng thượng, lúc ta lần đầu tiên theo cha ra chiến trường còn chưa đủ mười bốn tuổi." Tương Lý Nhược Mộc kéo tay Cảnh Hi Miểu dịu dàng vuốt ve, " Bất quá vóc dáng ta cao hơn ngươi, ngươi ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, kết quả chẳng thể hảo hảo mà lớn lên." Tay của Cảnh Hi Miểu từ từ cầm lấy tay Tương Lý Nhược Mộc, nhìn tay hắn trên tay mình xoa xoa ngón tay.
Tương Lý Nhược Mộc nắm lấy tay y, dường như lâm vào hồi ức, " Lần đầu tiên ra chiến trường ta cũng rất sợ, địch nhân đều là Bắc Cương man tộc, bọn họ tuy rằng vóc dáng nhỏ hơn so với chúng ta, thế nhưng mỗi người đều rất dũng mãnh thiện chiến, đều sinh trưởng trên lưng ngựa. Ta nhớ rõ có một ngày vào buổi tối, ta dẫn theo một tiểu đội mười hai người ly khai biên giới đến địa giới của Bắc Cương man tộc điều tra. Nhưng không ngờ, quân Bắc Cương đột nhiên xuất hiện, ta lúc đang mai phục tại đỉnh núi, lúc đó ta hướng dưới chân núi nhìn, khắp nơi đều là man tử ( là mọi rợ đấy =.=), dưới ánh trăng đao của bọn họ phản xạ ánh màu bạc, lúc đó ta quả thực sợ hãi. Ta cùng mười hai người đó bị vây trên núi hai ngày ba đêm, lương thực và nước uống đều đã hết, lại không biết lúc nào quân địch đi lên đây, khắp nơi đều là tiếng sói Mạn Bắc tru. Ta cũng không biết cha ta sẽ tìm ta hay không, buổi tối ta nghe ở khe núi nhỏ có tiếng man tử ca, ngửi thấy mùi thịt nướng, bọn họ hợp mã tấu lại lỗ mãng cười to, lúc đó bản thân mình như bị chính thế giới này quên lãng, chỉ có tử thần từng bước từng bước hướng ta đi tới, ta tuyệt vọng muốn trống rỗng kêu cứu ( kêu cứu vô căn cứ:v), mặc dù biết làm vậy kết quả sẽ bị địch nhân phát hiện, thế nhưng lúc đó ta thực sự là tuyệt vọng sắp rồ, tình cảnh lúc đó không thể quên được."
Tương Lý Nhược Mộc nói đến đây thì ngừng lại, Cảnh Hi Miểu đang nghe, ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này sốt ruột hỏi, " Rồi sao nữa?"
" Đợi lát nữa a, ngươi uống thuốc, ta nói tiếp ngươi nghe." Thái giám bưng thuốc vào, Cảnh Hi Miểu so với vừa nãy tinh thần tốt hơn rất nhiều, ngẩng đầu miễn cưỡng ngồi dậy, an tĩnh uống thuốc. Tương Lý Nhược Mộc dấy lên xung động không rõ lý do muốn đem y ôm vào ngực.
" Rồi sao nữa?"
" Sau đó…" Tương Lý Nhược Mộc hồi phục tinh thần, " Sau đó ta đợi đến lúc mặt trăng lên ngày thứ ba, bởi vì đã quan sát hai ngày, Man tộc ban đêm sẽ đổi tốp, vào giờ tý sẽ có nửa khắc chung giao trục bánh xe biến tốc. Vì thế ta lợi dụng thời điể đó mang người len lén xuống núi, âm thầm vào quân doanh Man tộc, đốt mấy cái trướng bồng ( lều vải), ở thảo nguyên rất sợ xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa vô biên vô tận sẽ hủy diệt quân doanh bọn họ. Nhân lúc bọn chúng hỗn loạn, chúng ta nhìn hướng sao Bắc Cực chạy ra."
" Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?" Tương Lý Nhược Mộc thấy Cảnh Hi Miểu hạ mắt xuống, vẻ mặt khiến hắn có chút lo lắng, hắn nhịn không được cúi xuống cẩn thận nhìn mặt y.
Cảnh Hi Miểu nước mắt trào ra, hô hấp dồn dập, tựa hồ nghẹn ngào không chịu nổi, " Ta… lúc đó vừa rất đói, rất khát, ta không ngừng nằm mơ, trong mộng cổ họng ta bốc cháy, trong bóng tối ta bị quỷ kéo đến kéo đi, ta khóc hỏi bọn chúng ta không có làm gì sai, tại sao ta phải xuống địa ngục…" Cảnh Hi Miểu khóc ra tiếng.
" Ta còn gặp được mẹ ta, người nói rằng vì để sinh hạ ta mà chết, thế nhưng ta từ lúc sinh ra đến giờ đều là phế vật, bây giờ còn rớt xuống vách núi, nàng đối với ta thất vọng cực độ, muốn ta trả mệnh lại cho nàng. Văn phi cũng tới, bà ấy nói ta cướp đi nhi tử đế vị của bà ấy, bà ấy bóp cổ ta như muốn ném ta vào trong ngọn lửa màu đen dẫn đến địa ngục. Ta còn nhìn thấy con trai bà ấy, hắn nói với mụ mụ là muốn bẻ gãy chân ta. Còn có phụ vương ta," Cảnh Hi Miểu nói đến đây, rõ ràng run lên một cái, " Hắn nói ta vô liêm sỉ, ta ngay cả con chó con lợn cũng không bằng, giống như khi ta còn bé có một lần hắn chửi ta, nói ta là một súc sinh. Ta rất sợ, ta biết chết đi là sẽ như vậy, sẽ gặp những người đó, ta không muốn chết, thế nhưng mở mắt ra chung quanh chỉ toàn bóng tối, nhưng ta vẫn không muốn chết. Ta rất khát lại đói,liền… xé nát cành cây bên cạnh bỏ vào miệng ăn…" Cảnh Hi Miểu không nói được nữa, đối với y mà nói cái này là gặp phải cảnh ngộ bất kham tự thuật ( đau khổ kể lại:(()
Tương Lý Nhược Mộc nhíu mày, trong lòng tựa như bị dao cắt xé, là như thế này, nguyên lai trong lòng Cảnh Hi MIểu là như vậy. Chính mình làm những chuyện kia, nguyên lai tất cả đều là Cảnh Hi Miểu đang chịu đựng, đứa bé này đang âm thầm gánh chịu.
Đây chính là báo thù sao? Vẫn còn chưa đủ, chí ít cũng không đủ trả thù tất cả những người của Cảnh gia, nhất là Cảnh Hi Miểu, chà đạp còn chưa đủ. Hiện tại thấy Cảnh Hi MIểu sợ hãi, tuy rằng không giống như bản thân nghĩ, nhưng là nên cao hứng đi. Thế nhưng là hoàn toàn không có. Nếu nói báo thù, bây giờ nhìn lại chính là lấy bả đao từ tim mình rút ra, sau đó lại đâm vào tim Cảnh Hi Miểu.
Tương Lý Nhược Mộc thở dài một hơi, " Thời điểm lũ lụt, ruộng đồng đều bị ngập hết, dân chúng cũng là ăn vỏ cây để sống, để thiên tử lĩnh hội một chút khó khăn của dân gian, cũng không hề quá đáng."
" Thực sự?" Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa hồ đã tin không ít, " Thực sự còn có người ăn vỏ cây?"
Tương Lý Nhược Mộc lòng một trận chua xót, " Sẽ không có chuyện như vậy nữa, ta bảo đảm với ngươi."
" Ngươi kỳ thực trong lòng không có chút nào yêu thích ta phải không?" Cảnh Hi Miểu mắt đầy nước hỏi hắn.
Tương Lý Nhược Mộc thân mình cứng ngắc cảnh giác. Cảnh Hi Miểu lại nói tiếp, " Ngươi rất chán ghét ta, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng người rất chán ghét Cảnh gia có đúng không? Đặc biệt là chiếm lấy vị trí hoàng đế này của ta. Ta có đôi khi nghĩ rằng nếu như ta là Hi MIểu, không phải Cảnh Hi Miểu, cũng không phải hoàng đế, là một hài tử nhà đại thần, ngươi có thể hay không rất thích ta. Nhất định sẽ thích, có đúng hay không? Ta đọc rất nhiều sách, hơn nữa cũng không thích cùng người khác khởi xung đột gây phiền toái, bản thân ta, không phải đáng ghét có đúng hay không? “
Cảnh Hi Miểu im lặng một hồi " Ta nằm dưới vách núi, không biết có thể sống được bao nhiêu ngày, cũng không dám ngủ. Ta cho là ngươi chỉ tượng trưng mà đi tìm ta, bởi vì đối với ngươi mà nói ai là hoàng đế cũng đều như nhau, lập một hoàng đế khác sẽ dễ hơn là đi tìm ta." Cảnh Hi Miểu luồn tay vào y phục, từ trên cổ gát ra một khối ngọc, cho hắn," Cái này là lúc ta sinh ra nương ta cho ta đeo vào trên cổ, người nói cái ngày sẽ bảo hộ ta bình an, bảo ta vĩnh viễn không tháo nó xuống. Ta ở dưới vách núi nghĩ rằng, nếu như ngươi đã cứu mạng ta, sẽ không để ta chết thảm, mạng của ta sẽ là của ngươi. Bây giờ ta đưa tín vật cho ngươi, nếu có một ngày ta gây trở ngại cho ngươi, ngươi giết ta ta tuyệt đối sẽ không hận ngươi."
Ta nhất định sẽ giết ngươi, thời điểm ngươi thành niên, ta nhất định phải y theo tổ chế chính cấp cho hoàng đế thời gian. Đây là ngươi cũng tự hiểu đúng không? Ngươi nói tuyệt đối sẽ không hận ta. Tương Lý Nhược Mộc cắn chặt môi dưới. Hắn nghe thấy chính mình nói, " Ngươi sẽ bình an mà lớn lên, sẽ cơ trí, cao to, tuấn mỹ hơn hiện tại."
" Thế nhưng, vào thời điểm ta đủ tuổi. Ta không muốn sau khi lễ đội mũ sẽ chết, ta không muốn thành niên, ngươi có giết ta vào buổi tối trước khi cử hành đại lễ nhận mũ sao?’ Cảnh Hi Miểu hỏi hắn, tuy rằng mang theo nước mắt, giọng nói lại thản nhiên kiên định. Nếu như bị giết sau khi thành niên, vô pháp chống đỡ xã tắc, sau khi chết hẳn là không còn mặt mũi nào kiến tổ tông.
" Ngươi bị rơi xuống vách núi vẫn không chết, ta đối với ngươi vài phần kính trọng, nghĩ rằng ngươi là một thiếu niên cứng cỏi." Tương Lý Nhược Mộc trả lời y, " Tại sao lại chọn cách hèn yếu như vậy?"
" Bởi vì, trước lúc ta thành niên năm năm, người có thể hay không đáp ứng ta vài chuyện? “. Cảnh Hi Miểu lấy tay tự chùi nước mắt.
" Ngươi nói đi." Tương Lý Nhược Mộc nói." Tuy rằng người trở thành hoàng đế là do tình cờ, có cái số phận này cũng là tình cờ. Thế nhưng, ngươi tinh tường như vậy, mong muốn gì, ta đương nhiên cũng có thể thỏa hiệp."
Cảnh Hi Miểu mơ hồ cười cười, " Ta khi còn bé vẫn muốn trở thành một người như ngươi, sỡ dĩ, chí ít, trong năm năm này, ngươi phải dẫn ta đến binh doanh nhìn một lần." Cảnh Hi Miểu tự hồ nhớ lại mơ ước khi còn bé, cười tươi một chút. Lại nói tiếp, " Kinh thành phố xá nghe nói vô cùng phồn hoa, nhất là vào thời điểm Tết Nguyên Tiêu. Trước đây trong cung cũng có tập tục treo đèn ***g, thế nhưng ta ở tẩm cung chỉ có một mình, nên Tết Nguyên Tiêu sang năm ta muốn ngươi cùng ta ra phố, giống như người dân xem hoa đăng vậy. Chuyện thứ ba, ta ở bên trong hoàng cung cả đời, rất buồn bực, chính là ngươi nhất định sẽ không đồng ý cho ta ra ngoài gặp người, nói như vậy ngươi cũng không thể để ta ra ngoài đi dạo, người của ngươi có thể lúc nào cũng có thể nói chuyện phiếm với ta không? Chuyện thứ tư, ta không cho phép ngươi vào hoàng cung thư uyển ( phòng sách), ta đặc biệt rất muốn đọc sách, điều này ngươi không thể không nghe. Cuối cùng còn có một việc… Sau này ta chết, Nguyệt An ( cung nữ theo hầu bé Cảnh) sẽ không có chỗ nương tựa, ngươi có thể hay không đáp ứng ta chiếu cố nàng và nhi tử tương lai của nàng."
Tương Lý Nhược Mộc hướng mắt đến cửa sổ, yên lặng thật lâu, Tương Lý Nhược Mộc hỏi hắn, " Ngươi tại sao yêu cầu ta, vĩnh viễn sẽ không xưng đế?"
Cảnh Hi Miểu chỉ chỉ lên trời, " Chuyện này, chỉ có trời mới có thể làm chủ. Trước đây ta buồn phiền, lo lắng quá. Nhưng mà, ta biết ngươi sau này không chỉ là một võ tướng dũng mãnh, còn là một thế trì tài ( người tài giỏi), thiên hạ chính là thiên hạ của người trong thiên hạ, vì lẽ đó, sẽ không có hảo thuyết gì đó."
Đúng là giống hệt điều mình vừa nói với Đàn Tâm, đứa bé này có thể nhận thức được sao? Cảnh Hi Miểu nếu có thể lớn lên, y nhất định sẽ trở thành người vô cùng đáng ngưỡng mộ.
" Năm việc trên ta đều có thể đáp ứng." Tương Lý Nhược Mộc không dám nhìn vào mắt Cảnh Hi Miểu, " Tất cả đều như nguyện vọng của ngươi."
Tay hắn vẫn còn đặt bên cạnh mặt Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu nghiêng đầu, bàn tay hắn đặt trọn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, " Ta khi còn bé vẫn lo sợ, không biết ngày nào đó Văn phi sẽ giết ta. Ta còn tưởng rằng ta sẽ một ngày kia ta sẽ im lặng chết đi trong hoàng cung, hơn nữa, không biết lúc ta chết đi sẽ kinh khủng đến nhường nào. Tựa như phía dưới vách núi u ám, mỗi ngày đều không ngừng thôn phệ ( cắn nuốt) ta. Ta làm một hoàng tử co ro trong góc hoàng cung, ta thậm chí đều không cảm thấy ta đang sống, ở trong vườn ngự uyển một trăm năm hay hai mươi năm cũng chẳng có gì khác nhau. Ta nghĩ chẳng qua ta nói những lời này… như vậy ta đã thỏa mãn rồi." Mặt Cảnh Hi MIểu dán trên tay của Tương Lý Nhược Mộc, hơn nữa, tuy rằng ta không cao hơn mạnh mẽ như ngươi, tuy rằng ngươi không hề biết rằng ta muốn được như ngươi, cho dù ta có thể được một chút, cũng đã đủ rồi.
Tương Lý Nhược Mộc cảm thụ cảm giác trong lòng bàn tay, hắn đang tránh cái suy nghĩ bị Cảnh Hi Miểu nói ra, cái loại cảm giác tan nát cõi lòng đánh thẳng vào ngực hắn, lui lui tới tới nghiền ép lòng hắn. Hắn đắp kín mền cho Cảnh Hi Miểu, " Ngủ đi, ta coi chừng ngươi, Văn phi gì đó, phế đế tiên đế gì đó cũng sẽ không tới dọa ngươi nữa, ngươi ngủ một giấc đi."
Cảnh Hi Miểu gật đầu, dựa vào tay hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài còn vương nước mắt, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.
Tương Lý Nhược Mộc thở dài một hơi, nhẹ nhàng rút tay về. Lau đi nước mắt trên mắt Cảnh Hi Miểu, đứa trẻ này đến tột cùng làm sao có thể như vậy lớn lên…
Cảnh Hi Miểu đến hừng đông thì tỉnh lại, thấy Tương Lý Nhược Mộc bên cạnh y đang ngủ, môi y lập tức hiện ra tiếu ý, đặt tay của mình vào trong tay Tương Lý Nhược Mộc, thân thể y thực sự rất suy yếu, lập tức lại ngủ say.
Tương Lý Nhược Mộc kỳ thực chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, cười một cái tự giễu, quay mình lại nhét tay của mình vào lòng bàn tay mềm mại kia.
Tương Lý Nhược Mộc gật đầu, nhẹ giọng hỏi," Hoàng thượng đã ngủ chưa?"
" Thái úy, hoàng thượng vẫn như cũ." Lưu công công vội vàng đáp.
Tương Lý Nhược Mộc hướng đến bên giường Cảnh Hi Miểu ngồi xuống, Cảnh Hi Miểu mở mắt nhìn hắn, hắn thở dài, " Hoàng thượng, ngươi chính là hoàng thượng a, sao lại có thể như vậy hù dọa những người hầu này." Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Cảnh Hi Miểu, cười cười, " Sắc mặt tuy rằng không tốt, bất quá mắt lại sáng như vậy, xem ra ngươi hoàn toàn không có vấn đề mà. “
Cảnh Hi Miểu không nói gì, nhưng mắt vẫn nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay y, quay đầu lại hướng bọn thái giám phân phó, " Đem những thứ thái y bảo hoàng thượng có thể ăn lại đây, có chén thuốc nữa."
Bọn thái giám vốn đã sớm chuẩn bị sẵn, tay chân nhanh nhẹn bưng lên, Tương Lý Nhược Mộc bưng chén lên, " Các ngươi đều lui xuống hết đi." Lưu công công lập tức khoát khoát tay nói bọn họ lui xuống, còn mình đi theo phía sau cài cửa lại.
" Hoàng thượng, ta sẽ không giống bọn thái giám cẩn thận như vậy, ngươi nếu không chịu uống ta sẽ đổ vào miệng ngươi." Tương Lý Nhược Mộc dùng cái muôi múc một muỗng, đút tới miệng Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu lập tức hé miệng nuốt xuống. Tương Lý Nhược Mộc chưa từng hầu hạ người khác lần nào, thỉnh thoảng ngón tay sẽ không cẩn thận đụng vào môi y.
Ăn được non phân nửa bát, Cảnh Hi Miểu không chịu ăn nữa, Tương Lý Nhược Mộc liền tùy y, " Trên người còn có chỗ nào khó chịu không?"
Cảnh Hi Miểu lắc đầu, " Đỡ hơn rồi," Tương Lý Nhược Mộc không kìm được đưa tay xoa mái tóc mềm mại đen bóng của Cảnh Hí Miểu, " Thân thể ngươi yếu như thế, lắc đầu không bị choáng sao? Hoàng thượng, nói ta nghe."
Cảnh Hi Miểu hạ ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở, Tương Lý Nhược Mộc khẽ cười, " Hoàng thượng không sợ sao? " Cảnh Hi Miểu không trả lời.
" Hoàng thượng, lúc ta lần đầu tiên theo cha ra chiến trường còn chưa đủ mười bốn tuổi." Tương Lý Nhược Mộc kéo tay Cảnh Hi Miểu dịu dàng vuốt ve, " Bất quá vóc dáng ta cao hơn ngươi, ngươi ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, kết quả chẳng thể hảo hảo mà lớn lên." Tay của Cảnh Hi Miểu từ từ cầm lấy tay Tương Lý Nhược Mộc, nhìn tay hắn trên tay mình xoa xoa ngón tay.
Tương Lý Nhược Mộc nắm lấy tay y, dường như lâm vào hồi ức, " Lần đầu tiên ra chiến trường ta cũng rất sợ, địch nhân đều là Bắc Cương man tộc, bọn họ tuy rằng vóc dáng nhỏ hơn so với chúng ta, thế nhưng mỗi người đều rất dũng mãnh thiện chiến, đều sinh trưởng trên lưng ngựa. Ta nhớ rõ có một ngày vào buổi tối, ta dẫn theo một tiểu đội mười hai người ly khai biên giới đến địa giới của Bắc Cương man tộc điều tra. Nhưng không ngờ, quân Bắc Cương đột nhiên xuất hiện, ta lúc đang mai phục tại đỉnh núi, lúc đó ta hướng dưới chân núi nhìn, khắp nơi đều là man tử ( là mọi rợ đấy =.=), dưới ánh trăng đao của bọn họ phản xạ ánh màu bạc, lúc đó ta quả thực sợ hãi. Ta cùng mười hai người đó bị vây trên núi hai ngày ba đêm, lương thực và nước uống đều đã hết, lại không biết lúc nào quân địch đi lên đây, khắp nơi đều là tiếng sói Mạn Bắc tru. Ta cũng không biết cha ta sẽ tìm ta hay không, buổi tối ta nghe ở khe núi nhỏ có tiếng man tử ca, ngửi thấy mùi thịt nướng, bọn họ hợp mã tấu lại lỗ mãng cười to, lúc đó bản thân mình như bị chính thế giới này quên lãng, chỉ có tử thần từng bước từng bước hướng ta đi tới, ta tuyệt vọng muốn trống rỗng kêu cứu ( kêu cứu vô căn cứ:v), mặc dù biết làm vậy kết quả sẽ bị địch nhân phát hiện, thế nhưng lúc đó ta thực sự là tuyệt vọng sắp rồ, tình cảnh lúc đó không thể quên được."
Tương Lý Nhược Mộc nói đến đây thì ngừng lại, Cảnh Hi Miểu đang nghe, ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này sốt ruột hỏi, " Rồi sao nữa?"
" Đợi lát nữa a, ngươi uống thuốc, ta nói tiếp ngươi nghe." Thái giám bưng thuốc vào, Cảnh Hi Miểu so với vừa nãy tinh thần tốt hơn rất nhiều, ngẩng đầu miễn cưỡng ngồi dậy, an tĩnh uống thuốc. Tương Lý Nhược Mộc dấy lên xung động không rõ lý do muốn đem y ôm vào ngực.
" Rồi sao nữa?"
" Sau đó…" Tương Lý Nhược Mộc hồi phục tinh thần, " Sau đó ta đợi đến lúc mặt trăng lên ngày thứ ba, bởi vì đã quan sát hai ngày, Man tộc ban đêm sẽ đổi tốp, vào giờ tý sẽ có nửa khắc chung giao trục bánh xe biến tốc. Vì thế ta lợi dụng thời điể đó mang người len lén xuống núi, âm thầm vào quân doanh Man tộc, đốt mấy cái trướng bồng ( lều vải), ở thảo nguyên rất sợ xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa vô biên vô tận sẽ hủy diệt quân doanh bọn họ. Nhân lúc bọn chúng hỗn loạn, chúng ta nhìn hướng sao Bắc Cực chạy ra."
" Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?" Tương Lý Nhược Mộc thấy Cảnh Hi Miểu hạ mắt xuống, vẻ mặt khiến hắn có chút lo lắng, hắn nhịn không được cúi xuống cẩn thận nhìn mặt y.
Cảnh Hi Miểu nước mắt trào ra, hô hấp dồn dập, tựa hồ nghẹn ngào không chịu nổi, " Ta… lúc đó vừa rất đói, rất khát, ta không ngừng nằm mơ, trong mộng cổ họng ta bốc cháy, trong bóng tối ta bị quỷ kéo đến kéo đi, ta khóc hỏi bọn chúng ta không có làm gì sai, tại sao ta phải xuống địa ngục…" Cảnh Hi Miểu khóc ra tiếng.
" Ta còn gặp được mẹ ta, người nói rằng vì để sinh hạ ta mà chết, thế nhưng ta từ lúc sinh ra đến giờ đều là phế vật, bây giờ còn rớt xuống vách núi, nàng đối với ta thất vọng cực độ, muốn ta trả mệnh lại cho nàng. Văn phi cũng tới, bà ấy nói ta cướp đi nhi tử đế vị của bà ấy, bà ấy bóp cổ ta như muốn ném ta vào trong ngọn lửa màu đen dẫn đến địa ngục. Ta còn nhìn thấy con trai bà ấy, hắn nói với mụ mụ là muốn bẻ gãy chân ta. Còn có phụ vương ta," Cảnh Hi Miểu nói đến đây, rõ ràng run lên một cái, " Hắn nói ta vô liêm sỉ, ta ngay cả con chó con lợn cũng không bằng, giống như khi ta còn bé có một lần hắn chửi ta, nói ta là một súc sinh. Ta rất sợ, ta biết chết đi là sẽ như vậy, sẽ gặp những người đó, ta không muốn chết, thế nhưng mở mắt ra chung quanh chỉ toàn bóng tối, nhưng ta vẫn không muốn chết. Ta rất khát lại đói,liền… xé nát cành cây bên cạnh bỏ vào miệng ăn…" Cảnh Hi Miểu không nói được nữa, đối với y mà nói cái này là gặp phải cảnh ngộ bất kham tự thuật ( đau khổ kể lại:(()
Tương Lý Nhược Mộc nhíu mày, trong lòng tựa như bị dao cắt xé, là như thế này, nguyên lai trong lòng Cảnh Hi MIểu là như vậy. Chính mình làm những chuyện kia, nguyên lai tất cả đều là Cảnh Hi Miểu đang chịu đựng, đứa bé này đang âm thầm gánh chịu.
Đây chính là báo thù sao? Vẫn còn chưa đủ, chí ít cũng không đủ trả thù tất cả những người của Cảnh gia, nhất là Cảnh Hi Miểu, chà đạp còn chưa đủ. Hiện tại thấy Cảnh Hi MIểu sợ hãi, tuy rằng không giống như bản thân nghĩ, nhưng là nên cao hứng đi. Thế nhưng là hoàn toàn không có. Nếu nói báo thù, bây giờ nhìn lại chính là lấy bả đao từ tim mình rút ra, sau đó lại đâm vào tim Cảnh Hi Miểu.
Tương Lý Nhược Mộc thở dài một hơi, " Thời điểm lũ lụt, ruộng đồng đều bị ngập hết, dân chúng cũng là ăn vỏ cây để sống, để thiên tử lĩnh hội một chút khó khăn của dân gian, cũng không hề quá đáng."
" Thực sự?" Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa hồ đã tin không ít, " Thực sự còn có người ăn vỏ cây?"
Tương Lý Nhược Mộc lòng một trận chua xót, " Sẽ không có chuyện như vậy nữa, ta bảo đảm với ngươi."
" Ngươi kỳ thực trong lòng không có chút nào yêu thích ta phải không?" Cảnh Hi Miểu mắt đầy nước hỏi hắn.
Tương Lý Nhược Mộc thân mình cứng ngắc cảnh giác. Cảnh Hi Miểu lại nói tiếp, " Ngươi rất chán ghét ta, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng người rất chán ghét Cảnh gia có đúng không? Đặc biệt là chiếm lấy vị trí hoàng đế này của ta. Ta có đôi khi nghĩ rằng nếu như ta là Hi MIểu, không phải Cảnh Hi Miểu, cũng không phải hoàng đế, là một hài tử nhà đại thần, ngươi có thể hay không rất thích ta. Nhất định sẽ thích, có đúng hay không? Ta đọc rất nhiều sách, hơn nữa cũng không thích cùng người khác khởi xung đột gây phiền toái, bản thân ta, không phải đáng ghét có đúng hay không? “
Cảnh Hi Miểu im lặng một hồi " Ta nằm dưới vách núi, không biết có thể sống được bao nhiêu ngày, cũng không dám ngủ. Ta cho là ngươi chỉ tượng trưng mà đi tìm ta, bởi vì đối với ngươi mà nói ai là hoàng đế cũng đều như nhau, lập một hoàng đế khác sẽ dễ hơn là đi tìm ta." Cảnh Hi Miểu luồn tay vào y phục, từ trên cổ gát ra một khối ngọc, cho hắn," Cái này là lúc ta sinh ra nương ta cho ta đeo vào trên cổ, người nói cái ngày sẽ bảo hộ ta bình an, bảo ta vĩnh viễn không tháo nó xuống. Ta ở dưới vách núi nghĩ rằng, nếu như ngươi đã cứu mạng ta, sẽ không để ta chết thảm, mạng của ta sẽ là của ngươi. Bây giờ ta đưa tín vật cho ngươi, nếu có một ngày ta gây trở ngại cho ngươi, ngươi giết ta ta tuyệt đối sẽ không hận ngươi."
Ta nhất định sẽ giết ngươi, thời điểm ngươi thành niên, ta nhất định phải y theo tổ chế chính cấp cho hoàng đế thời gian. Đây là ngươi cũng tự hiểu đúng không? Ngươi nói tuyệt đối sẽ không hận ta. Tương Lý Nhược Mộc cắn chặt môi dưới. Hắn nghe thấy chính mình nói, " Ngươi sẽ bình an mà lớn lên, sẽ cơ trí, cao to, tuấn mỹ hơn hiện tại."
" Thế nhưng, vào thời điểm ta đủ tuổi. Ta không muốn sau khi lễ đội mũ sẽ chết, ta không muốn thành niên, ngươi có giết ta vào buổi tối trước khi cử hành đại lễ nhận mũ sao?’ Cảnh Hi Miểu hỏi hắn, tuy rằng mang theo nước mắt, giọng nói lại thản nhiên kiên định. Nếu như bị giết sau khi thành niên, vô pháp chống đỡ xã tắc, sau khi chết hẳn là không còn mặt mũi nào kiến tổ tông.
" Ngươi bị rơi xuống vách núi vẫn không chết, ta đối với ngươi vài phần kính trọng, nghĩ rằng ngươi là một thiếu niên cứng cỏi." Tương Lý Nhược Mộc trả lời y, " Tại sao lại chọn cách hèn yếu như vậy?"
" Bởi vì, trước lúc ta thành niên năm năm, người có thể hay không đáp ứng ta vài chuyện? “. Cảnh Hi Miểu lấy tay tự chùi nước mắt.
" Ngươi nói đi." Tương Lý Nhược Mộc nói." Tuy rằng người trở thành hoàng đế là do tình cờ, có cái số phận này cũng là tình cờ. Thế nhưng, ngươi tinh tường như vậy, mong muốn gì, ta đương nhiên cũng có thể thỏa hiệp."
Cảnh Hi Miểu mơ hồ cười cười, " Ta khi còn bé vẫn muốn trở thành một người như ngươi, sỡ dĩ, chí ít, trong năm năm này, ngươi phải dẫn ta đến binh doanh nhìn một lần." Cảnh Hi Miểu tự hồ nhớ lại mơ ước khi còn bé, cười tươi một chút. Lại nói tiếp, " Kinh thành phố xá nghe nói vô cùng phồn hoa, nhất là vào thời điểm Tết Nguyên Tiêu. Trước đây trong cung cũng có tập tục treo đèn ***g, thế nhưng ta ở tẩm cung chỉ có một mình, nên Tết Nguyên Tiêu sang năm ta muốn ngươi cùng ta ra phố, giống như người dân xem hoa đăng vậy. Chuyện thứ ba, ta ở bên trong hoàng cung cả đời, rất buồn bực, chính là ngươi nhất định sẽ không đồng ý cho ta ra ngoài gặp người, nói như vậy ngươi cũng không thể để ta ra ngoài đi dạo, người của ngươi có thể lúc nào cũng có thể nói chuyện phiếm với ta không? Chuyện thứ tư, ta không cho phép ngươi vào hoàng cung thư uyển ( phòng sách), ta đặc biệt rất muốn đọc sách, điều này ngươi không thể không nghe. Cuối cùng còn có một việc… Sau này ta chết, Nguyệt An ( cung nữ theo hầu bé Cảnh) sẽ không có chỗ nương tựa, ngươi có thể hay không đáp ứng ta chiếu cố nàng và nhi tử tương lai của nàng."
Tương Lý Nhược Mộc hướng mắt đến cửa sổ, yên lặng thật lâu, Tương Lý Nhược Mộc hỏi hắn, " Ngươi tại sao yêu cầu ta, vĩnh viễn sẽ không xưng đế?"
Cảnh Hi Miểu chỉ chỉ lên trời, " Chuyện này, chỉ có trời mới có thể làm chủ. Trước đây ta buồn phiền, lo lắng quá. Nhưng mà, ta biết ngươi sau này không chỉ là một võ tướng dũng mãnh, còn là một thế trì tài ( người tài giỏi), thiên hạ chính là thiên hạ của người trong thiên hạ, vì lẽ đó, sẽ không có hảo thuyết gì đó."
Đúng là giống hệt điều mình vừa nói với Đàn Tâm, đứa bé này có thể nhận thức được sao? Cảnh Hi Miểu nếu có thể lớn lên, y nhất định sẽ trở thành người vô cùng đáng ngưỡng mộ.
" Năm việc trên ta đều có thể đáp ứng." Tương Lý Nhược Mộc không dám nhìn vào mắt Cảnh Hi Miểu, " Tất cả đều như nguyện vọng của ngươi."
Tay hắn vẫn còn đặt bên cạnh mặt Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu nghiêng đầu, bàn tay hắn đặt trọn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, " Ta khi còn bé vẫn lo sợ, không biết ngày nào đó Văn phi sẽ giết ta. Ta còn tưởng rằng ta sẽ một ngày kia ta sẽ im lặng chết đi trong hoàng cung, hơn nữa, không biết lúc ta chết đi sẽ kinh khủng đến nhường nào. Tựa như phía dưới vách núi u ám, mỗi ngày đều không ngừng thôn phệ ( cắn nuốt) ta. Ta làm một hoàng tử co ro trong góc hoàng cung, ta thậm chí đều không cảm thấy ta đang sống, ở trong vườn ngự uyển một trăm năm hay hai mươi năm cũng chẳng có gì khác nhau. Ta nghĩ chẳng qua ta nói những lời này… như vậy ta đã thỏa mãn rồi." Mặt Cảnh Hi MIểu dán trên tay của Tương Lý Nhược Mộc, hơn nữa, tuy rằng ta không cao hơn mạnh mẽ như ngươi, tuy rằng ngươi không hề biết rằng ta muốn được như ngươi, cho dù ta có thể được một chút, cũng đã đủ rồi.
Tương Lý Nhược Mộc cảm thụ cảm giác trong lòng bàn tay, hắn đang tránh cái suy nghĩ bị Cảnh Hi Miểu nói ra, cái loại cảm giác tan nát cõi lòng đánh thẳng vào ngực hắn, lui lui tới tới nghiền ép lòng hắn. Hắn đắp kín mền cho Cảnh Hi Miểu, " Ngủ đi, ta coi chừng ngươi, Văn phi gì đó, phế đế tiên đế gì đó cũng sẽ không tới dọa ngươi nữa, ngươi ngủ một giấc đi."
Cảnh Hi Miểu gật đầu, dựa vào tay hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài còn vương nước mắt, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.
Tương Lý Nhược Mộc thở dài một hơi, nhẹ nhàng rút tay về. Lau đi nước mắt trên mắt Cảnh Hi Miểu, đứa trẻ này đến tột cùng làm sao có thể như vậy lớn lên…
Cảnh Hi Miểu đến hừng đông thì tỉnh lại, thấy Tương Lý Nhược Mộc bên cạnh y đang ngủ, môi y lập tức hiện ra tiếu ý, đặt tay của mình vào trong tay Tương Lý Nhược Mộc, thân thể y thực sự rất suy yếu, lập tức lại ngủ say.
Tương Lý Nhược Mộc kỳ thực chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, cười một cái tự giễu, quay mình lại nhét tay của mình vào lòng bàn tay mềm mại kia.
Tác giả :
Tiểu Mô Tiểu Dạng