Yểm Nguyệt
Chương 5
Ta muốn ngươi là của ta?
Ta ấn lên thái dương, nhất định là ta nghe nhầm, trong sáu chữ này nhất định có bốn chữ không phải tiếng Hán của vùng Trung Nguyên. Của Tả Đường Chi? Cái gì cơ?
Dù ta tự lừa dối bản thân như thế nào thì bờ ngực trần trụi dưới gió lạnh đã cắt ngang ý muốn trốn tránh sự thật của ta, ép ta đối mặt với ánh mắt xâm chiếm của Tả Đường Chi. Đôi mắt của hắn vẫn loé lên dục niệm, khiến ta không còn nơi nào trốn chạy.
“Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi biết không, có một mẫu người trời sinh đã mị hoặc thiên hạ". Tả Đường Chi nắm lấy vai ta, đẩy xuống đất, đè lên người ta. Hắn cúi đầu, ánh mắt chỉ cách ta có một tấc. “Mà ngươi, lại là cực phẩm trong số đó…"
“Tả… Tả Đường Chi, ngươi có biết đến hai chữ vô sỉ hay không?". Ta oán hận cãi lại, hiện tại hắn có khác gì đám hạ lưu kia? Ghê tởm hơn, hắn lợi dụng tín nhiệm của ta dành cho hắn!
Tả đại hiệp ngạo mạn rõ ràng rất ít khi bị cự tuyệt. Hai mắt hắn đỏ lên, không nói lời nào kéo áo ta ra, một tay túm lấy cổ tay ta, tay kia cởi ra thắt lưng của ta, chuyển đến hai điểm mẫn cảm trước ngực. “Ta muốn ngươi… Đỗ Yểm Nguyệt! Ngươi trời sinh là để cho nam nhân cưỡi trên người! Ta sẽ không giao ngươi cho những người khác, suốt đời này ngươi chỉ thuộc về ta". Tả Đường Chi nâng cổ ta lên, ép ta nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn nhưng thật ra rất xấu xí của hắn. Hắn tách chân ta ra, ta thoáng cảm nhận được thân dưới nóng bỏng của hắn đang cách một lớp quần áo mà cọ sát vào ta.
“Ngươi buông ta ra!". Ta vô cùng tức giận, quay đầu tránh né những nụ hôn như mưa rơi của hắn. Hồi ức đêm đó lại nảy lên trong lòng, nhưng khiến ta không chịu nổi chính là không giống với người kia, Tả Đường Chi biết rõ ta là Đỗ Yểm Nguyệt, là con cháu của Đỗ gia! Ta bắt đầu cảm thấy buôn nôn, ta không phải xử nữ trong sạch gì, nhưng với kiêu ngạo của một thành viên Đỗ gia, ta không thể tha thứ cho việc hắn lăng nhục ta.
Lúc chống cự, ta cảm giác được môi lưỡi của Tả Đường Chi đang lưu luyến trên cổ ta, lực đạo dưới tay cũng mạnh hơn. Ta không mở miệng xin tha, cũng không rơi nước mắt giống như ở trước mặt người kia. Nếu kiếp nạn này quả thật không tránh khỏi, có lẽ là lúc ta tìm đến cái chết.
Bỗng nhiên, động tác thô bạo của Tả Đường Chi ngừng lại, thân hình nặng như sắt thép rơi xuống người ta, nhưng chỉ chốc lát sau lại như ngọn liễu gặp phải gió mà bay đi. Ta chống đỡ thân thể, kinh ngạc mở to mắt. Đập vào mắt ta ngoại trừ gốc cổ thụ che trời và Tả Đường Chi đang nằm sấp bên cạnh thì còn có một nam tử gầy gò đột nhiên xuất hiện.
Nam tử kia cau mày nhìn Tả Đường Chi không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, lẩm bẩm. “Thật lớn gan, dám đụng tới đồ của chủ tử". Sau đó hắn hướng về phía ta mà cười sáng lạn. “Có cần tiểu nhân khoét tim của hắn ra cho công tử không?". Vừa nói vừa lấy ra một con dao găm bén nhọn, bước tới chỗ Tả Đường Chi đang hôn mê bất tỉnh.
“Chờ một chút!". Ta lên tiếng ngăn cản. Có thể lúc nãy ta từng hi vọng Tả Đường Chi gặp phải bất trắc, nhưng trước mặt vẫn là một mạng người. Ta lắc đầu. “Không cần…". Ta dừng lại một chút. “Xin hỏi các hạ là…?"
Nam tử kia dường như không đồng tình với lòng dạ mềm yếu của ta, nhưng vẫn cất dao vào, lơ đễnh giơ tay lên. Phía sau hắn đột nhiên hiện ra ba gã bịt mặt, trang phục đen, toàn thân che kín chỉ lộ ra đôi mắt sáng rọi.
Nam tử gầy gò phân phó. “Nếu không chết thì cũng đừng để hắn sống yên! Mang đi đi, tránh cho công tử nhìn thấy lại phiền lòng!". Có hai người cùng nhau nâng Tả Đường Chi lên, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Người còn lại đưa cho nam tử gầy gò một chiếc áo choàng màu đen, sau đó cũng biến mất tăm. Ba người này đến thật nhanh, đi cũng bí ẩn, cho dù ta đang sống trong đại gia tộc của võ lâm cũng ít khi nhìn thấy bản lĩnh cao cường như vậy!
Nam tử gầy gò cung kính đưa áo choàng cho ta, vẫn nở nụ cười dễ gần như trước. “Tiểu nhân là Đấu Tiêu"
“Cảm ơn…". Ta nhận lấy, phủ lên người, che lại dấu vết mà Tả Đường Chi lưu lại. Làn da của ta dưỡng được trắng nõn, so với trước kia càng dễ in lại dấu vết hơn. Ta ngẩng đầu nhìn nam tử tên là Đấu Tiêu kia, lúng túng vì hoàn cảnh của mình nhưng không biết nói gì. Đối phương dường như cũng không vội mở lời, đôi mắt đầy ý cười lộ ra vẻ bí hiểm. “Chuyện đó…. Đấu…"
“Xin cứ gọi tiểu nhân Đấu Tiêu là được"
“Ừ… Đấu Tiêu… Cám ơn ngươi đã giúp đỡ". Ta đang nghĩ xem có cần phải giải thích gì không, dù sao người bình thường cũng ít thấy một nam tử bị một nam tử khác cưỡng ép dưới thân. Dù ta không chỉ gặp phải một lần, mà là hai lần, nhưng ta cũng hiểu được đạo lý này.
Đấu Tiêu cười dịu dàng. “Chuyện phải làm mà thôi, trái lại còn khiến công tử chịu khổ…". Hắn chợt cau mày. “Nếu không phải tốn thời gian xử lý đám hạ lưu trong Võ Lâm Minh thì sẽ không khiến công tử rơi vào tình trạng này. Nếu chủ tử hỏi, xin công tử nói tốt cho Đấu Tiêu vài câu"
Ta nghe vậy cực kì kinh ngạc. “Ngươi… vẫn luôn theo ta ư?"
Đấu Tiêu gật đầu. “Muốn tránh khỏi sự chú ý của Đỗ đại thiếu và Mộ Dung trưởng công tử cũng không dễ. May là bên cạnh công tử còn có một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là Đỗ cô nương. Lần đầu tiên trong đời Đấu Tiêu phải làm quỷ háo sắc, nhìn chằm chằm mỹ nhân không rời mới không để các huynh đệ của công tử phát hiện"
Nhắc tới Mộ Dung Viên… “Mộ Dung nhị công tử sao rồi?". Ta nhớ trước khi rời đi Mộ Dung Phương còn đang chiến đấu, nếu đám người kia đã bị Đấu Tiêu giải quyết, Mộ Dung Phương chắc cũng bình an vô sự?
“Đánh ngất xỉu". Đấu Tiêu nói mà không thẹn chút nào. “Công tử cứ yên tâm, Mộ Dung nhị công tử đang nghỉ ngơi trong lầu các thuộc Mộ Dung phủ, sẽ không quấy nhiễu đến Đỗ gia bảo cũng như công tử và chủ tử"
Đây là lần thứ ba Đấu Tiêu đề cập đến “chủ tử", ta có chút hoang mang. “Chủ tử của ngươi là…?"
“Công tử không biết ư? Xin mời, thời gian không còn sớm, chủ tử chờ công tử đã lâu"
Ta bất an theo sau Đấu Tiêu, trong lòng hỗn loạn, cúi đầu không nói gì. Điều duy nhất đáng mừng là ta không cần giải thích với hắn vì sau Tả Đường Chi lại nổi lên dục vọng với một nam nhân như ta. Cắn môi dưới, ta có chút tức giận, bất tri bất giác bước vào một lầu các hoa lệ. Ta ngẩng đầu lên thì kinh ngạc nhìn thấy lá cờ Võ Lâm Minh đang bay phấp phới. Nơi này đúng là lãnh địa của Võ Lâm Minh.
Càng khiến ta không thể tin được, người đứng trước sân chính là… minh chủ võ lâm đương nhiệm, trang chủ Cừu Bích sơn trang Cừu Bùi Tâm!
Ta ấn lên thái dương, nhất định là ta nghe nhầm, trong sáu chữ này nhất định có bốn chữ không phải tiếng Hán của vùng Trung Nguyên. Của Tả Đường Chi? Cái gì cơ?
Dù ta tự lừa dối bản thân như thế nào thì bờ ngực trần trụi dưới gió lạnh đã cắt ngang ý muốn trốn tránh sự thật của ta, ép ta đối mặt với ánh mắt xâm chiếm của Tả Đường Chi. Đôi mắt của hắn vẫn loé lên dục niệm, khiến ta không còn nơi nào trốn chạy.
“Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi biết không, có một mẫu người trời sinh đã mị hoặc thiên hạ". Tả Đường Chi nắm lấy vai ta, đẩy xuống đất, đè lên người ta. Hắn cúi đầu, ánh mắt chỉ cách ta có một tấc. “Mà ngươi, lại là cực phẩm trong số đó…"
“Tả… Tả Đường Chi, ngươi có biết đến hai chữ vô sỉ hay không?". Ta oán hận cãi lại, hiện tại hắn có khác gì đám hạ lưu kia? Ghê tởm hơn, hắn lợi dụng tín nhiệm của ta dành cho hắn!
Tả đại hiệp ngạo mạn rõ ràng rất ít khi bị cự tuyệt. Hai mắt hắn đỏ lên, không nói lời nào kéo áo ta ra, một tay túm lấy cổ tay ta, tay kia cởi ra thắt lưng của ta, chuyển đến hai điểm mẫn cảm trước ngực. “Ta muốn ngươi… Đỗ Yểm Nguyệt! Ngươi trời sinh là để cho nam nhân cưỡi trên người! Ta sẽ không giao ngươi cho những người khác, suốt đời này ngươi chỉ thuộc về ta". Tả Đường Chi nâng cổ ta lên, ép ta nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn nhưng thật ra rất xấu xí của hắn. Hắn tách chân ta ra, ta thoáng cảm nhận được thân dưới nóng bỏng của hắn đang cách một lớp quần áo mà cọ sát vào ta.
“Ngươi buông ta ra!". Ta vô cùng tức giận, quay đầu tránh né những nụ hôn như mưa rơi của hắn. Hồi ức đêm đó lại nảy lên trong lòng, nhưng khiến ta không chịu nổi chính là không giống với người kia, Tả Đường Chi biết rõ ta là Đỗ Yểm Nguyệt, là con cháu của Đỗ gia! Ta bắt đầu cảm thấy buôn nôn, ta không phải xử nữ trong sạch gì, nhưng với kiêu ngạo của một thành viên Đỗ gia, ta không thể tha thứ cho việc hắn lăng nhục ta.
Lúc chống cự, ta cảm giác được môi lưỡi của Tả Đường Chi đang lưu luyến trên cổ ta, lực đạo dưới tay cũng mạnh hơn. Ta không mở miệng xin tha, cũng không rơi nước mắt giống như ở trước mặt người kia. Nếu kiếp nạn này quả thật không tránh khỏi, có lẽ là lúc ta tìm đến cái chết.
Bỗng nhiên, động tác thô bạo của Tả Đường Chi ngừng lại, thân hình nặng như sắt thép rơi xuống người ta, nhưng chỉ chốc lát sau lại như ngọn liễu gặp phải gió mà bay đi. Ta chống đỡ thân thể, kinh ngạc mở to mắt. Đập vào mắt ta ngoại trừ gốc cổ thụ che trời và Tả Đường Chi đang nằm sấp bên cạnh thì còn có một nam tử gầy gò đột nhiên xuất hiện.
Nam tử kia cau mày nhìn Tả Đường Chi không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, lẩm bẩm. “Thật lớn gan, dám đụng tới đồ của chủ tử". Sau đó hắn hướng về phía ta mà cười sáng lạn. “Có cần tiểu nhân khoét tim của hắn ra cho công tử không?". Vừa nói vừa lấy ra một con dao găm bén nhọn, bước tới chỗ Tả Đường Chi đang hôn mê bất tỉnh.
“Chờ một chút!". Ta lên tiếng ngăn cản. Có thể lúc nãy ta từng hi vọng Tả Đường Chi gặp phải bất trắc, nhưng trước mặt vẫn là một mạng người. Ta lắc đầu. “Không cần…". Ta dừng lại một chút. “Xin hỏi các hạ là…?"
Nam tử kia dường như không đồng tình với lòng dạ mềm yếu của ta, nhưng vẫn cất dao vào, lơ đễnh giơ tay lên. Phía sau hắn đột nhiên hiện ra ba gã bịt mặt, trang phục đen, toàn thân che kín chỉ lộ ra đôi mắt sáng rọi.
Nam tử gầy gò phân phó. “Nếu không chết thì cũng đừng để hắn sống yên! Mang đi đi, tránh cho công tử nhìn thấy lại phiền lòng!". Có hai người cùng nhau nâng Tả Đường Chi lên, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Người còn lại đưa cho nam tử gầy gò một chiếc áo choàng màu đen, sau đó cũng biến mất tăm. Ba người này đến thật nhanh, đi cũng bí ẩn, cho dù ta đang sống trong đại gia tộc của võ lâm cũng ít khi nhìn thấy bản lĩnh cao cường như vậy!
Nam tử gầy gò cung kính đưa áo choàng cho ta, vẫn nở nụ cười dễ gần như trước. “Tiểu nhân là Đấu Tiêu"
“Cảm ơn…". Ta nhận lấy, phủ lên người, che lại dấu vết mà Tả Đường Chi lưu lại. Làn da của ta dưỡng được trắng nõn, so với trước kia càng dễ in lại dấu vết hơn. Ta ngẩng đầu nhìn nam tử tên là Đấu Tiêu kia, lúng túng vì hoàn cảnh của mình nhưng không biết nói gì. Đối phương dường như cũng không vội mở lời, đôi mắt đầy ý cười lộ ra vẻ bí hiểm. “Chuyện đó…. Đấu…"
“Xin cứ gọi tiểu nhân Đấu Tiêu là được"
“Ừ… Đấu Tiêu… Cám ơn ngươi đã giúp đỡ". Ta đang nghĩ xem có cần phải giải thích gì không, dù sao người bình thường cũng ít thấy một nam tử bị một nam tử khác cưỡng ép dưới thân. Dù ta không chỉ gặp phải một lần, mà là hai lần, nhưng ta cũng hiểu được đạo lý này.
Đấu Tiêu cười dịu dàng. “Chuyện phải làm mà thôi, trái lại còn khiến công tử chịu khổ…". Hắn chợt cau mày. “Nếu không phải tốn thời gian xử lý đám hạ lưu trong Võ Lâm Minh thì sẽ không khiến công tử rơi vào tình trạng này. Nếu chủ tử hỏi, xin công tử nói tốt cho Đấu Tiêu vài câu"
Ta nghe vậy cực kì kinh ngạc. “Ngươi… vẫn luôn theo ta ư?"
Đấu Tiêu gật đầu. “Muốn tránh khỏi sự chú ý của Đỗ đại thiếu và Mộ Dung trưởng công tử cũng không dễ. May là bên cạnh công tử còn có một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là Đỗ cô nương. Lần đầu tiên trong đời Đấu Tiêu phải làm quỷ háo sắc, nhìn chằm chằm mỹ nhân không rời mới không để các huynh đệ của công tử phát hiện"
Nhắc tới Mộ Dung Viên… “Mộ Dung nhị công tử sao rồi?". Ta nhớ trước khi rời đi Mộ Dung Phương còn đang chiến đấu, nếu đám người kia đã bị Đấu Tiêu giải quyết, Mộ Dung Phương chắc cũng bình an vô sự?
“Đánh ngất xỉu". Đấu Tiêu nói mà không thẹn chút nào. “Công tử cứ yên tâm, Mộ Dung nhị công tử đang nghỉ ngơi trong lầu các thuộc Mộ Dung phủ, sẽ không quấy nhiễu đến Đỗ gia bảo cũng như công tử và chủ tử"
Đây là lần thứ ba Đấu Tiêu đề cập đến “chủ tử", ta có chút hoang mang. “Chủ tử của ngươi là…?"
“Công tử không biết ư? Xin mời, thời gian không còn sớm, chủ tử chờ công tử đã lâu"
Ta bất an theo sau Đấu Tiêu, trong lòng hỗn loạn, cúi đầu không nói gì. Điều duy nhất đáng mừng là ta không cần giải thích với hắn vì sau Tả Đường Chi lại nổi lên dục vọng với một nam nhân như ta. Cắn môi dưới, ta có chút tức giận, bất tri bất giác bước vào một lầu các hoa lệ. Ta ngẩng đầu lên thì kinh ngạc nhìn thấy lá cờ Võ Lâm Minh đang bay phấp phới. Nơi này đúng là lãnh địa của Võ Lâm Minh.
Càng khiến ta không thể tin được, người đứng trước sân chính là… minh chủ võ lâm đương nhiệm, trang chủ Cừu Bích sơn trang Cừu Bùi Tâm!
Tác giả :
Hoa Dung Đạo