Ý Xuân Hòa Hợp
Quyển 4 - Chương 11: Anh không nói chuyện là có ý gì?
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Anh nói anh thích cô ư?
Cô còn cho rằng anh cực kỳ ghét cô đấy.
Nhưng nếu anh ghét bỏ, tại sao lại bảo vệ cô? Làm sao có thể phục vụ cô một ngày ba bữa kèm thêm cả bữa ăn khuya? Làm sao mà "cô nói gì anh nghe nấy" được?
Thế nhưng... thế nhưng... coi như anh thích cô, anh cũng không nên tùy tiện cợt nhả cô như vậy chứ? Đương nhiên, khi nghĩ đến điều đó cô lại chẳng hề nhớ lúc trước bản thân mình đã quyến rũ anh một cách "thiên kiều bá mị" ra sao.
"Tần Hề, anh dừng tay, còn làm vậy nữa tôi sẽ giận."
Tần Hề cực kỳ thương yêu cưng chiều cô, không đành lòng nhìn cô nổi giận, tuy anh không muốn nhưng vẫn buông ra để cô được tự do.
Dư Sơ dùng tay lau mấy chỗ bị anh hôn môi và cả vành tai ẩm ướt, đôi mắt cô như viên ngọc đen long lanh sáng trong, trơn bóng: "Bác sĩ Tần, anh thật quá đáng, sao anh có thể tùy tiện hôn tôi như thế?"
Cánh môi Tần Hề khẽ động: "Xin lỗi em."
"Sau này không cho phép làm như vậy nữa."
Anh im lặng, không nói chuyện.
Dư Sơ há hốc miệng nhỏ: "Anh không nói chuyện là có ý gì?"
"Anh làm không được."
"Anh muốn gần gũi em."
Đương nhiên, vô cùng trịnh trọng.
Ắt hẳn Tần Hề đã làm dấy lên sóng to cuồn cuộn tận đáy lòng cô, giáng đòn thật nặng vào linh hồn cô, ăn mòn ý thức của cô.
Dư Sơ không phải người không hiểu chuyện đời, người ta thường nói Đại học là một xã hội thu nhỏ, cô cũng được xem như đã lăn lộn trong xã hội thu nhỏ ấy suốt bốn năm.
Dư Sơ từng trải qua ba năm mập mờ với nam thần, người ấy cùng cô ngắm mặt trời lặn, thưởng thức pháo hoa, dẫn cô đến khu vui chơi, đi thư viện. Cô cho rằng bấy nhiêu đó là đủ rồi, người ấy thích cô rồi. Dư Sơ ôm ấp mối tình thiếu nữ, hướng về người ấy một cách vô hạn.
Nhưng lời tỏ tình còn chưa được nói ra miệng đã bị nam thần nhẹ nhàng bâng quơ, cho qua theo kiểu lấy lệ, điều đó đủ lớn để ám chỉ rằng... người ấy nghe chẳng hiểu gì cả.
Cô rất mệt.
Mà sự dịu dàng của Tần Hề và lần gần gũi ngẫu nhiên này lại không ngừng thúc giục cô.
Vừa nghĩ đến một lát, sự bất lực nặng nề xen lẫn những gì mệt mỏi lại trào dâng, sắc mặt cô ảm đạm đi mấy phần.
Tần Hề cho rằng cô đang giận mình, đành dối lòng: "Anh sẽ cố gắng làm được."
Dư Sơ nhìn thẳng vào anh, anh hơi mím môi rồi nói: "Anh đảm bảo, khi em chưa cho phép, an sẽ không làm ra hành vi nào vượt quá quan hệ nam nữ thông thường. Nếu em không tin, anh có thể ký thỏa thuận, uy tín của anh được chấm tận 96 điểm đấy, hoàn toàn theo đúng ý nghĩa của thỏa thuận."
Ôi, đồ ngốc.
Mặc dù trong lòng cô thầm mắng anh nhưng cánh môi lại hé mở, tạo thành nét cười như hoa. Hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át, sóng mắt lưu chuyển nhẹ nhàng: "Được, tôi tin anh."
Có một vấn đề rất quan trọng: "Vừa rồi anh nói thích tôi, vì sao anh lại thích?"
Tần Hề ngẫm nghĩ: "Xinh đẹp, đáng yêu."
"Ưu điểm khác thì sao?" Cô liếc xéo anh, nũng nịu hờn giận.
Tần Hề biết cô đang mong anh khen ngợi, anh rất khó xử, dè dặt cẩn trọng và nói: "Tạm thời chưa phát hiện, ở chung lâu dài có thể giúp đôi bên hiểu rõ lẫn nhau, anh sẽ từ từ nhận ra ưu điểm ở em."
Dư Sơ lại nghĩ đến một chuyện: "Vậy anh thả tôi đi đi, tôi không muốn đợi ở đây, tôi muốn về trường."
"Không được." Anh lắc đầu, vẻ nghiêm túc: "Trước khi công việc thí nghiệm kết thúc, ngay cả anh cũng không thể rời khỏi nơi này."
"Rốt cuộc các anh đang làm trò gì mà "không thể gặp người khác" vậy?"
"Trong thỏa thuận buộc phải giữ bí mật, không thể nói."
Trực giác của Dư Sơ cho thấy ngài Tô kia là một nhân vật lớn, chỉ cần động ngón tay cũng có thể giết cô và Tần Hề, cô không dám hỏi nhiều nữa.
Ban đêm, mười giờ.
Dư Sơ nằm sấp trên đùi Tần Hề, nghe tiếng "vù vù vù" của máy sấy tóc bên tai, cô buồn ngủ, đôi mắt đẹp nửa nhắm nửa mở.
Tần Hề cầm phần tóc ẩm ướt của cô lên bằng năm ngón tay, tay còn lại dùng máy sấy cẩn thận hong khổ, thỉnh thoảng gãi đầu giúp cô, còn cô thì thoải mái ngân nga mấy tiếng như một con mèo nhỏ, khóe miệng vểnh lên.
Cô thích người khác giúp mình làm tóc, thật là dễ chịu!
Dư Sơ nhanh chóng ngủ thiếp đi khi anh còn đang chăm sóc cô.
Gò má trắng, chóp mũi cũng trắng, khuôn miệng mềm mại, căng đầy như trẻ con, cả người đầy collagen (da thịt săn chắc đàn hồi), hơi thở thanh xuân càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Làm sao trên đời lại có một cô gái như vậy nhỉ? Yêu kiều khiến người ta mềm lòng, không tài nào từ chối được, để mặc cô chi phối.
Mấy sợi tóc đẫm nước trong tay anh đã khô đi, mái tóc cô lại xõa xuống như ngày thường, không uốn lọn, không rối xù, ngược lại còn đáng yêu, mềm mại tinh tế, mang lại cảm xúc cực kỳ tuyệt vời, anh cố nén lòng sấy thêm vài cái nữa rồi đặt máy sấy tóc xuống.
Anh cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng nhất để cõng cô vào trong ổ chăn, cô xoay người trong vô thức, chỉ còn phần gáy rơi vào tầm mắt anh.
Anh rất muốn ôm cô đi vào giấc ngủ, nhưng ban ngày anh đã cam đoan với cô rồi, không thể nuốt lời.
Phải đi thôi, phải đi tôi.
Lý trí và tình cảm giằng xé lẫn nhau, cuối cùng, anh bắt được lỗ hổng trong lời nói của mình, nảy sinh tâm cơ nho nhỏ.
Tần Hề nằm ngủ cách Dư Sơ rất xa, hoàn toàn không đụng vào cô, vậy thì không thể xem là có hành vi vượt quá quan hệ nam nữ thông thường nhỉ.
Anh nói anh thích cô ư?
Cô còn cho rằng anh cực kỳ ghét cô đấy.
Nhưng nếu anh ghét bỏ, tại sao lại bảo vệ cô? Làm sao có thể phục vụ cô một ngày ba bữa kèm thêm cả bữa ăn khuya? Làm sao mà "cô nói gì anh nghe nấy" được?
Thế nhưng... thế nhưng... coi như anh thích cô, anh cũng không nên tùy tiện cợt nhả cô như vậy chứ? Đương nhiên, khi nghĩ đến điều đó cô lại chẳng hề nhớ lúc trước bản thân mình đã quyến rũ anh một cách "thiên kiều bá mị" ra sao.
"Tần Hề, anh dừng tay, còn làm vậy nữa tôi sẽ giận."
Tần Hề cực kỳ thương yêu cưng chiều cô, không đành lòng nhìn cô nổi giận, tuy anh không muốn nhưng vẫn buông ra để cô được tự do.
Dư Sơ dùng tay lau mấy chỗ bị anh hôn môi và cả vành tai ẩm ướt, đôi mắt cô như viên ngọc đen long lanh sáng trong, trơn bóng: "Bác sĩ Tần, anh thật quá đáng, sao anh có thể tùy tiện hôn tôi như thế?"
Cánh môi Tần Hề khẽ động: "Xin lỗi em."
"Sau này không cho phép làm như vậy nữa."
Anh im lặng, không nói chuyện.
Dư Sơ há hốc miệng nhỏ: "Anh không nói chuyện là có ý gì?"
"Anh làm không được."
"Anh muốn gần gũi em."
Đương nhiên, vô cùng trịnh trọng.
Ắt hẳn Tần Hề đã làm dấy lên sóng to cuồn cuộn tận đáy lòng cô, giáng đòn thật nặng vào linh hồn cô, ăn mòn ý thức của cô.
Dư Sơ không phải người không hiểu chuyện đời, người ta thường nói Đại học là một xã hội thu nhỏ, cô cũng được xem như đã lăn lộn trong xã hội thu nhỏ ấy suốt bốn năm.
Dư Sơ từng trải qua ba năm mập mờ với nam thần, người ấy cùng cô ngắm mặt trời lặn, thưởng thức pháo hoa, dẫn cô đến khu vui chơi, đi thư viện. Cô cho rằng bấy nhiêu đó là đủ rồi, người ấy thích cô rồi. Dư Sơ ôm ấp mối tình thiếu nữ, hướng về người ấy một cách vô hạn.
Nhưng lời tỏ tình còn chưa được nói ra miệng đã bị nam thần nhẹ nhàng bâng quơ, cho qua theo kiểu lấy lệ, điều đó đủ lớn để ám chỉ rằng... người ấy nghe chẳng hiểu gì cả.
Cô rất mệt.
Mà sự dịu dàng của Tần Hề và lần gần gũi ngẫu nhiên này lại không ngừng thúc giục cô.
Vừa nghĩ đến một lát, sự bất lực nặng nề xen lẫn những gì mệt mỏi lại trào dâng, sắc mặt cô ảm đạm đi mấy phần.
Tần Hề cho rằng cô đang giận mình, đành dối lòng: "Anh sẽ cố gắng làm được."
Dư Sơ nhìn thẳng vào anh, anh hơi mím môi rồi nói: "Anh đảm bảo, khi em chưa cho phép, an sẽ không làm ra hành vi nào vượt quá quan hệ nam nữ thông thường. Nếu em không tin, anh có thể ký thỏa thuận, uy tín của anh được chấm tận 96 điểm đấy, hoàn toàn theo đúng ý nghĩa của thỏa thuận."
Ôi, đồ ngốc.
Mặc dù trong lòng cô thầm mắng anh nhưng cánh môi lại hé mở, tạo thành nét cười như hoa. Hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át, sóng mắt lưu chuyển nhẹ nhàng: "Được, tôi tin anh."
Có một vấn đề rất quan trọng: "Vừa rồi anh nói thích tôi, vì sao anh lại thích?"
Tần Hề ngẫm nghĩ: "Xinh đẹp, đáng yêu."
"Ưu điểm khác thì sao?" Cô liếc xéo anh, nũng nịu hờn giận.
Tần Hề biết cô đang mong anh khen ngợi, anh rất khó xử, dè dặt cẩn trọng và nói: "Tạm thời chưa phát hiện, ở chung lâu dài có thể giúp đôi bên hiểu rõ lẫn nhau, anh sẽ từ từ nhận ra ưu điểm ở em."
Dư Sơ lại nghĩ đến một chuyện: "Vậy anh thả tôi đi đi, tôi không muốn đợi ở đây, tôi muốn về trường."
"Không được." Anh lắc đầu, vẻ nghiêm túc: "Trước khi công việc thí nghiệm kết thúc, ngay cả anh cũng không thể rời khỏi nơi này."
"Rốt cuộc các anh đang làm trò gì mà "không thể gặp người khác" vậy?"
"Trong thỏa thuận buộc phải giữ bí mật, không thể nói."
Trực giác của Dư Sơ cho thấy ngài Tô kia là một nhân vật lớn, chỉ cần động ngón tay cũng có thể giết cô và Tần Hề, cô không dám hỏi nhiều nữa.
Ban đêm, mười giờ.
Dư Sơ nằm sấp trên đùi Tần Hề, nghe tiếng "vù vù vù" của máy sấy tóc bên tai, cô buồn ngủ, đôi mắt đẹp nửa nhắm nửa mở.
Tần Hề cầm phần tóc ẩm ướt của cô lên bằng năm ngón tay, tay còn lại dùng máy sấy cẩn thận hong khổ, thỉnh thoảng gãi đầu giúp cô, còn cô thì thoải mái ngân nga mấy tiếng như một con mèo nhỏ, khóe miệng vểnh lên.
Cô thích người khác giúp mình làm tóc, thật là dễ chịu!
Dư Sơ nhanh chóng ngủ thiếp đi khi anh còn đang chăm sóc cô.
Gò má trắng, chóp mũi cũng trắng, khuôn miệng mềm mại, căng đầy như trẻ con, cả người đầy collagen (da thịt săn chắc đàn hồi), hơi thở thanh xuân càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Làm sao trên đời lại có một cô gái như vậy nhỉ? Yêu kiều khiến người ta mềm lòng, không tài nào từ chối được, để mặc cô chi phối.
Mấy sợi tóc đẫm nước trong tay anh đã khô đi, mái tóc cô lại xõa xuống như ngày thường, không uốn lọn, không rối xù, ngược lại còn đáng yêu, mềm mại tinh tế, mang lại cảm xúc cực kỳ tuyệt vời, anh cố nén lòng sấy thêm vài cái nữa rồi đặt máy sấy tóc xuống.
Anh cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng nhất để cõng cô vào trong ổ chăn, cô xoay người trong vô thức, chỉ còn phần gáy rơi vào tầm mắt anh.
Anh rất muốn ôm cô đi vào giấc ngủ, nhưng ban ngày anh đã cam đoan với cô rồi, không thể nuốt lời.
Phải đi thôi, phải đi tôi.
Lý trí và tình cảm giằng xé lẫn nhau, cuối cùng, anh bắt được lỗ hổng trong lời nói của mình, nảy sinh tâm cơ nho nhỏ.
Tần Hề nằm ngủ cách Dư Sơ rất xa, hoàn toàn không đụng vào cô, vậy thì không thể xem là có hành vi vượt quá quan hệ nam nữ thông thường nhỉ.
Tác giả :
Vi Phong Chi Từ Từ