Ý Võng Tình Thâm

Chương 3

Edit: Tiểu Ngạn

[►Cho dù thời đại không ngừng thay đổi, đàn ông thật chỉ cần một người giống như mẹ để chăm sóc sao?

Tôi không muốn bi quan quá mức, bởi vì nếu đã quyết định phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, phải dùng tấm lòng chân thành đối diện với tất cả vấn đề.

Từ khi bắt đầu đến nay, cuối cùng cũng thuận lợi rồi! Tôi không cầu anh ấy khi lần đầu tiên nhìn tôi, trong ánh mắt đã có sự yêu thích sâu đậm, nhưng mà hai người vẫn luôn cần có thời gian ở cùng nhau, vốn tôi còn đang định giả vờ thành một người ‘mù’ về máy vi tính, không ngờ tới lại phát hiện tên kia là một kẻ có vấn đề vì sinh hoạt, sở dĩ bây giờ tôi tạm thời diễn vai một bà mẹ, tuy đây không phải là vai trò sau này mà tôi muốn, nhưng ngay từ khi bắt đầu, nơi xuống tay đầu tiên chỉ có thể là dạ dày của anh, nếu như anh ấy cần một người phụ nữ như vậy, vậy thì tôi cũng nguyện thay đổi bản thân, trở hành người mà anh ý muốn.

Mặc kệ ra sao, bây giờ tôi đã có lý do để tiếp cận anh ấy, trận này tôi xin cảm ơn mọi người đã chia sẻ món ngon, mỗi ngày tôi đều như con thoi đến các quán ăn ngon, tìm các món ăn ngon, dự định thu phục dạ dày của anh ấy, tuy rằng tôi cũng không biết như vậy có hiệu quả gì không, nhưng nhìn bộ dạng người đó ăn thỏa mãn, thì tôi cũng sẽ mỉm cười. Ngay cả khi trong thời gian xếp hàng chờ đợi ở cửa hàng, tôi cũng có cảm giác mình không phải sống mờ mịt. Đối với tôi mà nói quá trình này rất mới lạ, cũng rất phong phú.

Trong thời gian xếp hàng, tôi đã tự hỏi mình lần cuối, như vậy có đáng giá không? Trong đầu không ngừng nhớ lại tất cả về người kia.

Anh là một người tốt, là người ít nói không khoe khoang, gặp những thứ mà anh quen thuộc,cũng sẽ rất nhiệt tình chỉ bảo cho người khác, tôi đã thử làm bộ không biết và được anh hướng dẫn chức năng lên mạng bằng điện thoại di động của mình, anh gấp đến nỗi như muốn phát cáu, rồi lại nhịn xuống, nhưng mà anh ấy dùng biểu tình ngu ngốc, vô dụng nhìn tôi, chỉ rõ mấy nút cơ bản, còn viết rõ quy tắc, in ra cho tôi, nếu như những bước đơn giản như vậy, nếu tôi còn tiếp tục không học được, thì quá xấu hổ.

Thấy tôi giả ngốc gây sự như vậy, cuối cùng anh ấy cũng không có phát giận,đây là một ưu điểm rất tốt đấy! Vì thế chọn anh ấy cũng không phải một quyết định quá sai lầm, chỉ là phải cố gắng nhiều hơn, không hi vọng ở trước mặt anh ấy chỉ sắm vai bà quản gia chuẩn bị cơm nước cho người ta, thế nên tôi sẽ cho anh ấy thấy rõ tôi là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, nếu anh ấy có mắt thần nhìn phụ nữ sẽ thấy được tôi, kế tiếp mới có kịch vui◄]

Thu Thiên ở trên mạng viết về hành động truy đuổi tình yêu, giống như nội dung tình tiết tàu điện nam (*) phiên bản Đài Loan, dẫn đến một trận cuồng phong nhỏ, cư dân mạng đều rất nhiệt tình cung cấp quán ăn ngon để cô tham khảo, thậm chí còn giúp cô nghĩ ra nhiều phương pháp cùng tuyệt chiêu chế tạo ra cơ hội, tất cả mọi người chờ đợi hành động phát triển tiếp theo của Thu Thiên, đàn ông ăn chay sẽ thích phụ nữ ăn thịt sao?

(*) Tàu điện nam: Là một bộ phim được chuyển thể từ trong một câu chuyện có thật. Chuyện kể một anh chàng trên diễn đàn lớn nhất Nhật Bản có nickname “Tàu điện nam" lập ra một topic, trong đó có post toàn bộ câu chuyện của “Tàu điện nam" và “Emashi tiểu thư", trong quá trình quen biết gặp gỡ từng chút từng chút. Mà lúc này ở trên mạng có rất nhiều bạn trẻ đã không ngại bày mưu tính kế giúp nhân vật chính. Vì vậy “Tàu điện nam" trở thành đề tài nổi bật của cư dân mạng Nhật Bản. “Tàu điện nam" cũng là danh từ để chỉ một tình yêu tốt đẹp mà các nam sinh luôn khát vọng.

Phong Tiêu Tiêu vẫn luôn là độc giả trung thành của Thu Thiên, từ khi thấy bạn gái đã chia tay trích dẫn một câu nói của Thu Thiên: ‘Tình yêu không thể được xây dựng từ một người!’ Từ đó về sau, cậu ta không có việc gì cũng vào trang blog cá nhân của Thu Thiên, để ý nghiên cứu lòng dạ phụ nữ, chỉ là đầu heo nhìn mãi cũng không thành châu báu. (Ý tứ là dù nhìn kiểu gì cũng không thấy chân lý)

“Tôi thật sự không hiểu nổi, phụ nữ đang suy nghĩ cái gì? Các cô nàng hình như cái gì cũng không muốn, miệng luôn nói quà hàng hiệu trang sức không phải là bằng chứng của tình yêu, thế nhưng các cô muốn gì cũng không chịu nói rõ, tuần sau là sinh nhật cô bạn mà gần đây tôi đang theo đuổi, tôi không biết là nên tặng cô ấy cái gì mới tốt?" Vừa mới nhìn thấy bài đăng mới nhất của Thu Thiên, Phong Tiêu Tiêu liền gọi ngay cho bạn tốt kiêm đồng nghiệp là Bành Đại Hải.

“Ông gọi điện cho tôi, chỉ vì muốn hỏi tôi tặng cái gì cho tốt hả?" Bành Đại Hải nhìn chằm chằm vào màn hình, không quên dùng chuột làm việc, thật sự bận rộn tới nỗi không rảnh mà đáp lại.

“Đương nhiên, tôi muốn hỏi ông, dự án ngân hàng kia làm xong chưa?"

“Được rồi, ông không phải đã cùng Lưu An xác nhận qua rồi sao? Tôi cũng không phải đã sớm nói với ông, thứ Tư sẽ đưa cho ông sao?" Bành Đại Hải vừa cùng Phong Tiêu Tiêu nói tình trạng công việc, một bên vừa xác nhận lịch trình công việc đến cuối tuần.

“Tôi chỉ biết giao cho ông là tuyệt đối không thành vấn đề, một đống SOHO (*) trong tộc (ý chỉ những người cùng hội), chỉ có ông là đúng thời hạn nhất, cho người khác làm, nhất định không đúng ngày đúng giờ thu được đồ, chỉ cần giao cho ông là tôi an tâm."

(*)SOHO là Small Office Home Office: là những người làm việc tại nhà.

“Yên tâm, gọi tới còn có chuyện gì?!" Bành Đại Hải nhìn một cái, xoay cái ghế đi tới một cái máy tính khác, kiểm tra tiến độ trên đó.

“Thỉnh thoảng muốn quan tâm ông môt chút, sợ ông ở nhà một mình, đói đến bất tỉnh."

“Không cần lo lắng, gần đây tôi tìm được một người bạn đến giúp, bây giờ tùy lúc đều có gì đó để sẵn cho tôi ăn."

“Tốt như vậy? Tìm ai?"

“Bạn học cùng cấp ba trong nước."

“Ông vẫn còn liên lạc với bạn học sao? Nam hay nữ?"

“Là nữ! Ông cho là nam sẽ biết nấu cơm sao?"

“Nói vậy cũng không phải! Ai nói đàn ông sẽ không nấu ăn? Ông không thấy bây giờ đầu bếp nổi tiếng đều là đàn ông à?

“Tôi đâu có nghĩ được nhiều như vậy! Tay tôi phải làm một đống dự án lớn…Chỉ cần có gì đó ăn là được, nếu không mỗi lần rảnh để ăn đều đã nửa đêm, tìm không được đồ ăn rất khó chịu."

“Tôi xin ông, ông ở chỗ đó có nhiều nhà hàng nối tiếp nhà hàng, nửa đêm vẫn có cửa hàng làm việc."

“Thế nhưng tôi không muốn ra khỏi cửa đâu!"

“Ông thật là đủ trạch, ngay cả đi thang máy xuống dưới lầu cũng không chịu, may mắn ông tìm được người giúp ông thu xếp, nếu không tôi thấy ông sớm muộn sẽ bị mất cân đối dinh dưỡng."

“Tôi đã bị." Trời mới biết cả đời anh chưa bị một lần đau dạ dày, một năm nay dĩ nhiên bị đau đến chín lần, nhất định là có liên quan đến việc ăn không đúng giờ.

“Nếu là nữ, không bằng ông nghĩ cách xem làm thế nào tóm vào tay, như vậy chẳng khác nào một ô sin miễn phí sớm ngày hầu hạ ông, không phải rất tốt sao? Cùng phụ nữ kết hôn, thuận tiện sinh em bé, cuộc sống đủ viên mãn!"

“Nếu tất cả đều như ông nói dễ dàng như vậy, trên thế giới này cũng sẽ không có sinh ra những trạch nam như chúng ta. Không nói chuyện vô tích với ông, tôi còn phải làm việc."

“Được rồi! Một chuyện cuối cùng, ông có người nào có thể đi quán bar chơi không? Tôi chưa bao giờ đến chỗ này, mấy ngày trước còn cùng Lưu nói về vấn đề này, thật là muốn đi một lần cho biết."

“Cuộc sống của chúng ta không phải đều giống nhau sao? Ông hỏi tên đó so với hỏi tôi có gì khác nhau?" Bọn họ là mấy tên trạch nam SOHO, quá trình đều như nhau, tuy đều là cú đêm, nhưng cho tới nay cũng không có sống về đêm, không đi đến nơi xa hoa trụy lạc, uống rượu mua vui.

“Tôi cũng đã biết…"

“Đã biết còn hỏi!"

Kết thúc cuộc nói chuyện cùng Phong Tiêu Tiêu, Bành Đại Hải thở ra một hơi dài. Quán bar! Từ khi anh quay về Đài Loan cho đến bây giờ, ngay cả nhà hàng cũng không có cơ hội đến bài lần, nếu không gặp được Hà Thu đúng là món ngon cơ bản cũng không được thưởng thức.

Lúc này, tiếp đập cửa vang lên.

“Tôi làm bánh pizza, giờ rảnh anh có muốn ăn không?" Giọng của Hà Thu từ bên ngoài truyền đến.

“Ờ." Đúng lúc anh cũng có chút đói bụng, cần ăn một chút gì đó đã!

Đi ra khỏi phòng làm việc, Bành Đại Hải thiếu chút nữa bị tình cảnh trước mắt hù dọa, vội vàng lùi về phía sau một bước, xác định phía sau cánh cửa này chính là phòng làm việc của mình, chỉ là cảnh tượng phía ngoài cửa kia một chút cũng không có giống như là nhà của anh đâu!

Anh biết Hà Thu ở trong nhà của anh có dọn dẹp thu dọn qua, nhưng làm sao chỉ qua một ngày, lại thay đổi như vậy? Nhìn xung quanh một lát, vốn mỗi khi bật đèn chỉ thấy được bên trong âm u, bây giờ thay rèm cửa thấu ánh sáng, thì ra là do rèm cửa sổ, vẫn như cũ có khả năng cho ánh sáng xuyên qua, mà trong phòng khách tuy vẫn còn một đống đồ thiết bị điện, nhưng đã cảm nhận được thế giới bên ngoài này là một ngôi nhà.

“Anh không ngại tôi ở bên ngoài sửa sang một chút chứ?" Trong tay Hà Thu là chiếc bánh pizza mới nướng xong, thấy vẻ mặt anh khiếp sợ, vội vàng hỏi.

“Thơm quá cơ!" Chỉ ngửi thấy được mùi thơm của đồ ăn, Bành Đại Hải gần như quên luôn vấn đề cảnh quang bị thay đổi, vốn không có đói đến mức như vậy, nhưng  bây giờ trạng thái đói đã được kích hoạt.

Bành Đại Hải không thèm rửa tay, cầm lấy giấy tay, cầm thẳng một miếng bánh pizza, cũng không có bị bỏng miệng hay không, cắn một miếng thật to, lộ ra biểu tình mười phần hưởng thụ.

“Ăn ngon chứ?"

“Đương nhiên, đây đúng là món bánh pizza ngon nhất mà tôi từng ăn." Trên mặt của anh có sự thỏa mãn vui sướng, miệng lại tiếp tục cắn, bên trong không chỉ là vỏ bánh còn có rất nhiều nguyên liệu khác, không khỏi muốn hỏi: “Cô làm sao có thể làm bánh pizza ăn ngon như vậy? Thật là nhiều nguyên liệu!"

“Thật ra là tôi đi siêu thị lớn mua được, bởi vì nhà anh không có lò nướng lớn để tôi có thể nướng, nhưng lò nướng mini dùng cũng được, trở về hâm nóng lại, hơn nữa pho mát, thịt bò và cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, nướng tất cả lên, ăn thì càng có nhiều nhân bánh, cũng ăn càng ngon hơn, tôi nghĩ dù sao mình cũng muốn ăn, đương nhiên phải nhiều thêm một chút."

“Đúng, chính là muốn ăn, thêm nhiều một chút cũng không sao." Bành Đại Hải hoàn toàn tán thành quan điểm của cô, anh cũng không rảnh quản những thứ này, mà thường ngày tùy tiện ăn linh tinh, thật ra cũng rất mong đang làm việc cũng có thể được nếm thử những món ngon.

“Anh thích là tốt rồi." Nhìn anh ăn vui vẻ như vậy, Hà Thu cũng thấy rất vui vẻ.

“May mắn có cô ở đây, tôi nghĩ cuộc sống sau này của tôi sẽ không cần cùng mì ăn liền làm bạn bạn. Nếu như mỗi ngày cô đều làm ra món ăn nhiều nguyên liệu như vậy, tôi sẽ đưa thêm cho cô một chút tiền mua thêm cho cô ăn, nếu không chỉ với chút tiền lương này, có thể cô cũng không đủ dùng, tôi sợ sau đó tôi cũng không được ăn món ngon."

“Được!" Hà Thu đáp lại, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông nói sẽ cho cô thêm tiền, trước đây đàn ông cô thấy hứng thú đều là những kẻ nghèo, nhìn đi tuy Bành Đại Hải ở nhà, nhưng ít ra còn là một người đàn ông độc lập, cô yêu cầu cũng không nhiều, chỉ cần không một lát sẽ xòe tay đòi tiền hoặc suốt ngày ở bên tai cô kêu gào nghèo túng là được rồi.

“Đúng rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Bành Đại Hải như nhớ ra cái gì đó.

“Mùng 9."

“Từ ngày mai bắt đầu sẽ có hàng xóm cầm tiền đến nộp tiền nhà, cô có thể thuận tiện giúp tôi thu được không? Đợi lát nữa tôi viết rõ tiền thuê nhà từng người in ra đưa cho cô, cô giúp tôi chú ý một chút, miễn cho tôi mỗi khi đang làm việc hoặc đang ngủ bọn họ cứ tới, lại phải đi ra xử lý."

“Anh nói là tiền thuê nhà bên này sao?"

“Đúng." Bành Đại Hải tiếp tục cúi đầu ăn bánh pizza, “Khoảng hơn mười nhà thôi! Những thứ khác đều là dùng hình thức chuyển khoản, nhưng có vài người không sử dụng dịch vụ này, sẽ đưa thẳng cho tôi."

“Anh nói…Anh là chủ cho thuê khu nhà lớn này?"

“Ừ."

“Tất cả sao?"

“Đúng."

Trời ơi! Thì ra Bành Đại Hải là một ông chủ thầu lớn?!

Hà Thu có chút cảm giác như trúng xổ số độc đắc, nhưng lại cảm thấy có gì đó không thật, bởi vì người ở trước mắt không có phong thái của kẻ nhà giàu mới nổi, vẫn ăn mặc giản dị như trước, cuộc sống đơn giản, ngoại trừ thời gian làm việc, cũng chỉ đơn thuần có hứng thú đối với cây cối.

“Có còn bánh pizza hay không?"

“Có, nhưng lò nướng của anh khá nhỏ, tôi phải cắt từng mảnh mới cho vào nướng được, vậy cũng tốt, mỗi một miếng ra lò đều đảm bảo nóng sốt, không lo lắng vấn đề bị nguội. Tôi vừa bỏ vào một miếng, đang nướng, khoảng một phút nữa là được rồi, anh không cần lo thiếu đồ ăn."

“Thật tốt quá." Vì biết sẽ được ăn, vẻ mặt Bành Đại Hải vẫn giữ vẻ tươi cười.

“Còn có, trước tôi nói với anh một tiếng, trong phòng bếp có vết nước rò rỉ, nhất thời tôi không tìm được khăn lau, dười tình thế cấp bách đành lấy mấy cái áo phông cũ của anh để lau, mấy cái áo này cũng đã hỏng, cũng rất cũ kỹ, tôi nghĩ anh cũng không mặc nữa, nhưng mà tôi cũng đã mua thêm cho anh mấy cái khác, không sao chứ?"

“Dù thế nào chỉ cần tôi có quần áo mặc là được rồi, cô cứ nhớ vậy là được."

Trước đó Hà Thu đã dự đoán được Bành Đại Hải sẽ nói ra đáp án như vậy, nhìn ra được tên này vốn không có quá để ý đến vẻ bề ngoài của mình, mà những áo đã mặc này sớm đạt đến mức không thể không vứt bỏ, để cải tạo người đàn ông trước mắt, cô phải bắt tay trừ trang phục mà làm, với cả anh có vóc dáng trời sinh, cô chỉ cần thử thay đổi một chút trang phục của anh, lập tức có thể đem anh biến thành người đàn ông hiện đại, điểm này cô rất có tự tin.

“Tôi nghĩ qua, anh có thói quen dùng máy vi tính xem đồ, vì thế tôi đem tất cả ghi lại thành danh sách, đều bỏ vào một folder, sau đó tôi sẽ gửi folder cho anh là được, như vậy về sau có thể tiết kiệm công văn qua lại."

“Ừ, cô rất có nhận thức, như vậy rất tốt." Thật sự Bành Đại Hải cực kỳ thỏa mãn, “Cô thật giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, bây giờ tôi hoàn toàn không buồn chán khi ở nhà rồi."

Nhìn cô đeo tạp dề, có chút dáng dấp bà chủ gia đình, bộ dạng này thật sự rất thích hợp với cô nàng đấy!

Bỗng nhiên, trong đầu anh hiện lên đề nghị của Phong Tiêu Tiêu thẳng tay cưới cô nàng vào cửa, như vậy sau này sẽ không phải ăn linh tinh.

Chỉ là cái suy nghĩ này chợt lóe lên, bây giờ lịch sinh hoạt của anh đã kín mít, căn bản không có biện pháp để tiếp nhận trọng trách lấy thêm một người.

“Cũng bởi vì không buồn chán, khó trách gần đây anh đã thay đổi nhiều, còn chưa có dạy tôi sử dụng điện thoại di động mới như thế nào." Hà Thu khiến giọng nói của mình có thêm chút ai oán lại phối hợp với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hy vọng có thể được anh để ý.

Bành Đại Hải nhìn cô. Vì sao cô nàng này vừa mở miệng, biểu tình nhíu mày khiến anh cảm thấy mình rất độc ác, hình như đã làm sai điều gì rồi?

“Ồ! Tôi đã quên, thật sự là việc nhiều quá, tôi sẽ xử lý một chút, việc tối nay chỉ còn một chút, hẳn là tôi sẽ có thời gian dạy cô." Anh vội vàng sắp xếp thời gian.

“Ý của anh là, tối hôm nay anh rảnh rỗi?"

“Ừ."

“Như vậy đi! Nếu anh đã rảnh rỗi, có nguyện ý mời tôi một bữa cơm hay không? Tôi biết gần đây có một nhà hàng mới mở, nếu anh có thời gian rảnh ra ngoài, hai chúng ta có thể cùng đi ăn, anh thấy thế nào?"

Đối mặt với Bành Đại Hải thuộc loại đàn ông không tích cực, mọi việc cô đành phải chủ động một chút, đa số là chế tạo cơ hội. Cô không quan tâm gì đến cái điện thoại kia! Chỉ cần anh có thời gian, cô đương nhiên phải an bài hoạt động riêng lẻ ở bên ngoài rồi!

Nhắc tới ăn, Bành Đại Hải lập tức gật đầu, “Được! Lần trước ở nhà hàng là cô trả tiền, vốn là tôi nên mời lại, chỉ cần cô đừng tìm nhà hàng cần phải đặt chỗ là tốt rồi, mỗi lần tôi muốn đi ra ngoài ăn gì đó, thấy nhà hàng phải xếp hàng hoặc đặt chỗ, đã cảm thấy phiền phức."

“Anh yên tâm, đã có tôi."

Hà Thu cô đã ra tay, còn sợ không đặt được chỗ sao?

Sau khi đặt chỗ xong, cô lập đến cửa hàng quần áo vì mình mà chuẩn bị bộ đồ mới, cô cũng không mặc quần áo theo phong cách sang trọng vì cô biết Bành Đại Hải sẽ không đi xe, vì vậy đến cửa hàng này, cô cũng chọn những bộ quần áo giản dị nhưng vẫn nữ tính để hợp với anh, chải một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, đi đôi giày đế bằng thoải mái, chờ đợi anh ra khỏi phòng làm việc.

May là Bành Đại Hải không có thói quen kèo dài thời gian, quá trình đi đến nhà hàng coi như thuận lời, chỉ là anh vẫn không tích cực nói chuyện như cũ, may mắn là cô đã tính toán trò chuyện nói tới những chủ đề gì mới sẽ không tẻ nhạt, lại nói chỉ cần vừa nhắc đến sự việc liên quan đến mạng internet, anh sẽ lập tức trở thành nói nhiều.

“Anh nghĩ gần đây có trò chơi gì chơi tương đối hay? Tôi muốn lúc rảnh rỗi ở nhà anh, có thể chơi một chút."

“Cô thích trò game online trên máy tính hay là game trên ti vi?"

“Cái gì cũng được, nhưng tôi không có máy chơi game ti vi, có lẽ phải mua thêm."

“Tôi có mà! Cô biết không? Dù sao tôi cũng đã chơi một thời gian, cô có thể chơi được."

“Anh có? Tôi nghĩ anh chỉ thích những thứ liên quan đến máy tính và mạng internet."

“Đúng là tôi không có thời gian để chơi, trước đó tôi có giúp bạn bè viết một bài đánh giá, nên họ gửi cho tôi mấy thứ để nghiên cứu."

“Ở trong nhà anh tôi không nhìn thấy, anh để ở chỗ nào?"

“Ở trong phòng làm việc của tôi đó."

“À, thảo nào…" Hà Thu sẽ không chủ động đi vào phòng làm việc của anh, mà mỗi lần anh mở cửa, cả người dường như chiếm chọn khung cửa, cô cũng không nhìn thấy cái gì, cảm giác bên trong như là một khu cấm địa thần bí.

“Cô thích chơi, lát trở về, tôi sẽ đưa cho cô xem thử một chút, tôi còn vài trò chơi mới, hẳn là thích hợp cho cô chơi."

“Thật thế sao? Thật tốt quá, đây cũng coi như là phúc lợi khi tôi làm công sao?" Hà Thu cười nói.

“Coi là vậy đi! Tối hôm qua bạn tôi còn nói muốn đưa đôi một chiếc smartphone mới, tôi còn nghĩ nếu như tên kia đưa cho tôi sớm một chút, cô có thể tiết kiệm được số tiền kia, cho đến bây giờ tôi cũng chưa có thời gian dạy cô."

“Không sao, tôi cũng không vội. Lúc nào anh rảnh, chúng ta có thể đi nơi khác, cả ngày đều ăn ở trong phòng, anh cũng sẽ thấy phiền, thường xuyên thay đổi khẩu vị cũng tốt, tôi thấy anh công việc rất nhiều, chí ít trên phương diện ăn uống cũng nên tự thưởng cho mình một chút."

“Cũng phải." Bành Đại Hải nghĩ thật có đạo lý, vốn cho rằng quay về Đài Loan có nhiều thời gian làm việc của riêng mình, không nghĩ tới liên tục nhận dự án, bận rộn trong một thời gian dài, chỉ chớp mắt, thời gian đã lặng lẽ trôi qua. “Thời gian trôi qua thật nhanh, mới qua năm mới không bao lâu, không bao lâu sau lại sang năm mới, có nhiều việc cũng không kịp làm."

“Đúng vậy! Hơn ba tháng trước lại thêm một năm cũ đã qua, tôi cũng hiểu được thời gian trôi qua quá nhanh." Hà Thu có chung cảm xúc, “Nhưng mà ngoài sự việc liên quan đến mạng và máy vi tính, ở bên ngoài, anh còn có thường xuyên làm chuyên gì khác không? Tôi nghĩ anh thích ở nhà."

“Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi ra ngoài."

“Đi nơi nào?"

“Đi xem triển lãm máy tính, manga hoặc là hội thảo thông tin về công nghệ và nhiều thứ khác."

Quả nhiên! Dù thế nào Bành Đại Hải cũng không rời khỏi tư tưởng của trạch nam. Cô cố gắng không nhướng mày lên, chịu đựng sự phản kháng trong lòng, tiếp theo vẫn dùng khuôn mặt tươi cười đối mặt với anh.

“Ồ! Anh còn muốn bổ sung thêm thiết bị phần cứng (*) sao?"

(*) Phần cứng: là chỉ thành phần máy móc cấu tạo nên máy vi tính.

“Cũng không phải, trước đó tôi cùng bạn bè muốn đi để chụp showgirl(*) của triển lãm."

(*) Showgirl: Có thể coi như là PG, những cô nàng làm quảng cáo, tại hội chợ, triển lãm điện tử thường có những cô gái mặc trang phục của công ty, đứng cạnh và giúp quảng cáo sản phẩm.

Lời của anh giống như một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ giáng trúng đầu Hà Thu.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ có những thú vui tiêu khiển khác, kết quả tên kia chỉ muốn đi triển lãm để chụp ảnh mấy em gái showgirl ăn mặc ít vải, thật là khiến người ta phải trợn tròn mắt! Chỗ tên kia ở còn có nhiều em gái mặc đồ ít vải kiêm chức là gái làng chơi, còn có một vị đại minh tinh làm giúp việc trong nhà của anh, như thế nào đi nữa không tới phiên đi chụp mấy em gái kia chứ!

“Tôi có mấy người bạn đều rất thích chụp ảnh, nơi đó cũng rất náo nhiệt, hơn nữa nghe nói có rất nhiều nữ thần trạch nam (*) cũng sẽ tới."

(*) Nữ thần trạch nam là danh từ xuất hiện vào năm 2005, là do giới truyền thuyên tạo ra nhằm quảng cáo và tuyên truyền sự kiện. Nữ thần trạch nam có thể coi là biểu tượng của giới trạch nam. Thường những cô gái đóng vai nữ thần có độ tuổi rất trẻ, gương mặt trong sáng rất đáng yêu (giống Lolita của Nhật Bản)

“Tôi…" Thật sự Hà Thu không biết mình còn có thể nói cái gì.

Dù sao cô cũng là một đại minh tinh được không?

Được rồi, cô thừa nhận mình không còn được trẻ tuổi như mấy em gái nữ thần trạch nam, với điểm ấy, cô đã sớm có cảnh giác, cho nên mới vội vã muốn tìm người để yên ổn, thế nhưng ví dụ như dung nhan, cô cũng không thấy kém mấy cô em gái kia, chẳng lẽ tuổi tác chính là vết thương trí mạng của phụ nữ?

“Làm sao các anh lại muốn đến chỗ kia chụp ảnh? Anh có nghĩ tới đi chụp phong cảnh hay gì gì đó không?"

“Nếu chụp phong cảnh, quá xa, còn phải trèo núi lội suối, triển lãm cách nhà tương đối gần, chụp xong về nhà có thể lập tức tải lên, mọi người có thể trao đổi ảnh chụp với nhau."

“Tóm lại một câu, vẫn là rất tiện rất nhanh phải không?" Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Thấy cô hoàn toàn hiểu rõ, Bành Đại Hải vui vẻ nói: “Cô hiểu đúng không? Tôi chỉ biết nhất định cô sẽ hiểu, giống như những trạch nam chúng tôi, bình thường sẽ không có cơ hội quen biết con gái đâu, đâu có thể đi đường cầm máy ảnh chụp ảnh nữ sinh loạn lên? Ở triển lãm, tất cả các showgirl có thể chụp, vậy đối với môn phái trạch nam mà nói, là cơ hội khó có được, thuận tiện thử một chút tính năng của máy ảnh."

Hà Thu cảm thấy mình cười không nổi, vốn cô tưởng rằng mình có thể dễ dàng đối mặt với anh lộ vẻ tươi cười, thế nhưng đối mặt thấy anh mặt mày hớn hở giảng giải kinh nghiệm chụp ảnh showgirl ở triển lãm, cô đã hoàn toàn mất tự tin.

“Quan trọng nhất là các showgirl mặc đồ thiếu vải đi?" Cô không nhịn được nói thẳng vào trọng điểm.

“Cũng đúng mà!Ai không thích nhìn showgirl?"

Tính thành thực rất tốt, nhưng ở đề tài này, cô thật sự không hy vọng anh sẽ thành thật như vậy.

“Cô không phải muốn hỏi về điện thoại di động sao?"

“Ừ." Cô gật đầu một cái, muốn nói rất nhiều đều nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể dựa vào động tác ăn cơm, đem những lời nói này nuốt vào bụng, đề tài cô vốn chuẩn bị xong, cô cũng hiểu được không sử dụng đến rồi, không bằng liền đem vấn đề giao cho anh, dù có chán ngắt, cô cũng không  thấy sao.

“Cô biết làm thế nào để gọi điện chứ? Tính năng lên mạng ở bên cạnh…"

May mắn có chiếc điện thoại di động này giữ thể diện, khi nắm được sản phẩm khoa học kỹ thuật này, Bành Đại Hải có thể thao thao bất tuyệt, anh vừa ăn đồ ăn, vừa thưởng thức điện thoại di động, chỉ có vào những lúc như thế này, thần thái của anh mới nhìn thấy có vẻ sáng láng.

Ở bên cạnh, Hà Thu làm bộ giả vờ không để tâm, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những showgirl ăn mặc những bộ váy vừa đáng yêu vừa mê người ở triển lãm.

Nếu để cho cô mặc những bộ quần áo này… Thôi, quên đi! Cô cũng không phải giống như họ, cho tới bây giờ cũng không hợp với những trang phục như vậy.

Thế nhưng nếu Bành Đại Hải chỉ thích nhìn một loại con gái, như vậy thì tất cả những gì cô đang làm có trở thành phí công?

“Thật lạ, vì sao bọn họ đều muốn chụp ảnh cô?"

Trên đường về nhà, ở trong xe taxi, Bành Đại Hải thỉnh thoảng hỏi Hà Thu, bởi vì vừa đi ra khỏi nhà hàng, có rất nhiều paparazzi đi ra chụp ảnh, càng miễn nói tới lúc ăn cơm có mấy người khách đền muốn cùng cô chụp ảnh, điều này khiến cho anh suy nghĩ thấy khác thường.

“Giống như anh thích chụp showgirl ở triển lãm, có vài người thích chụp hình loại hình như tôi đây!" Hà Thu muốn mình có thể dùng giọng nói đùa giỡn để trả lời, nhưng nghe có vẻ tràn đầy bất đắc dĩ.

“Ôi! Chàng trai, cậu không biết cô ấy là ai sao?" Tài xế phía trước liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái ngồi phía sau chính là đại minh tinh nổi danh Hà Thu, liền vội vàng nói ra.

“Cô ấy? Không biết…cô là người rất nổi tiếng sao?"

“Ở mức độ nào đó, có thể coi là như vậy!" Như thế nào Hà Thu cũng không nghĩ tới tài xế sẽ chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng căn cứ vào tâm tình của bạn nào đó vốn không phục, trước đây cô sẽ luôn luôn có chút khiêm tốn một chút, lúc này lại tùy ý để tài xế nói.

“Cô ấy là đại minh tinh đấy! Là Hà Thu đấy! Cô ấy đã quay chụp rất nhiều quảng cáo, cũng đã diễn rất nhiều phim. Trước đây cậu đã coi phim truyện hình ‘Thu nương’, mỗi ngày vợ tôi đều xem, ngay cả phát lại cũng phải xem thêm một lần."

“Ồ? Tôi hoàn toàn không biết, như thế nào cũng khôn có ấn tượng." Bành Đại Hải chưa từng chú ý tới tin tức lĩnh vực điện đảnh.

“Mấy năm nay tôi cũng không có chụp ảnh đóng phim rồi, anh cũng mới về mấy năm, cũng chưa từng xem qua tin tức của tôi. Hơn nữa, có vẻ anh cũng không chú ý tới tin tức mảng này."

“Cũng đúng, tôi cùng mấy bạn trạch nam thảo luận về những hệ bầu (*) Nhật Bản."

(*) Những cây bầu được trồng ở Nhật Bản.

Hà Thu cảm giác thật sự là mình lại bị đánh thêm một cái, lòng biết rõ không phải là bầu, nếu như dùng bầu để minh họa lời nói, bộ phận phát triển, bóng mát giống như một cô gái, độ cong tuyệt vời, là mặt hàng nóng của thị trường rau quả, mà cô còn nhanh biến thành loại rau này.

“Chàng trai, cậu cũng thích Nhật Bản sao! Tôi cũng vậy, người Nhật Bản hay thích chụp những cô gái dễ thương, cũng rất trẻ tuổi."

Không nghĩ tới tài xế taxi vào lúc này còn bồi thêm một cước, Hà Thu cảm thấy mình bị nội thương nghiêm trọng, cũng muốn hộc máu.

“Chờ chút, bác lái xe, vui lòng bác đỗ xe ở chỗ này." Cô cố gắng duy trì khuôn mặt thân thiện tươi cười, trong lòng thầm nghĩ mau chóng rời khỏi chiếc xe này, thoát khỏi phạm vi câu chuyện mà thục nữ như cô không nói nổi.

“Cô muốn xuống xe ở chỗ này? Nơi này cách nhà tôi rất xa."

“Không, anh cứ ngồi xe trở về, tôi nghĩ anh cũng không thiếu việc để làm, gần đây có một quán bánh ga-tô ăn rất ngon, tôi muốn đi mua, ngày mai sẽ mang đến cho anh ăn."

Bành Đại Hải suy nghĩ một chút. Cũng phải, đúng là anh có còn có một số việc muốn làm.

“Được, ngày mai cô nhớ mang bánh ga-tô đến nhé!"

Trong mắt tên này đúng là chỉ có ăn. Hà Thu trong lòng ai oán.

“Được, tôi sẽ mang qua."

Sau khi Hà Thu xuống xe, Bành Đại Hải vẫn cảm thấy trong lòng là lạ, có lẽ là thói quen bình thường thấy khuôn mặt cô luôn ấm áp tươi cười, trước khi cô xuống xe, có dáng vẻ bối rối, có chút lạ, thậm chí mắt không nhìn thẳng khi anh nói tạm biệt.

“Tôi thấy, có thể cô ấy không muốn nói chuyện rồi!" Bác tài xế taxi nhiều chuyện đợi Hà Thu xuống xe, lập tức quay sang nói với Bành Đại Hải.

“Không muốn nói cái gì?"

“Chuyện trước kia của cô ấy! Bây giờ cô ấy không đóng phim, cũng là do gã đàn ông kia làm hại.

“Ồ?" Bành Đại Hải đối với câu chuyện bát quái này chưa từng đọc qua,có vẻ rất kinh ngạc.

“Cậu không biết chuyện trước đây cô ấy bị bạn trai lừa gạt đi? Cũng ầm ĩ rất lớn! Phố lớn ngõ nhỏ đều biết, gã đàn ông kia lừa gạt tình cảm của cô ấy, cô ấy vì gã kia mà ở ẩn, kết quả tên kia vẫn tìm tới cô ấy… sau đó.." Nói đến người này, ngay cả tài xế taxi cũng vì Hà Thu mà thấy khổ sở. “Rõ ràng là một cô gái thật xinh đẹp, vậy là lại gặp gỡ cái loại đàn ông không biết quý trọng này! Tính cách Hà Thu rất tốt, có bao nhiêu người thích cô ấy đấy! Vì một gã đàn ông, ngay cả sự nghiệp của mình cũng không cần, kết quả thật đúng là rất tuyệt tình."

“Thật sự vậy…" Bành Đại Hải đúng là có chút đồng tình với cô. “Tôi cũng không nhìn ra được cô ấy đã có quá khứ như vậy, cô ấy là người tốt."

“Cô ấy chính vì quá tốt, cho nên mới phải chịu cảnh bị bắt nạt, phụ nữ như cô ấy, thủy lang vô thủy mệnh."

Thủy lang vô thủy mệnh, ý chỉ những người xinh đẹp nhưng không có số phận tốt đẹp, lời nói này như cây kim cắm vào trong lòng của Bánh Đại Hải, gợi mở ký ức nhiều năm về trước…

Anh vẫn luôn nhớ rõ tình trạng trong nhà, mẹ của anh làm ở quán rượu gần nhà, mỗi ngày bọn họ ngủ đến chiều, sau mười hai giờ đêm thường làm việc, không phải đi dạo phố mua đồ, hay cùng mấy chị em đi khắp nơi cúng bái đoán mệnh, trong đầu luôn là khói hương mịt mù, lẫn vào trong đèn nhang cùng tiền cúng, khắp người mẹ anh còn có mùi thuốc lá, mỗi lần vừa về tới nhà, mở cửa sẽ bay ra một đống khói, khiến anh có ấn tượng khắc thật sâu, anh theo thói quen vừa về nhà sẽ trốn vào trong phòng, né tránh số phận ở chung với đám khói dày đặc.

Mỗi khi mẹ xong việc, sẽ ở trong phòng khóc lớn, đập phá tất cả đồ dùng, dì hàng xóm mặc bộ đồ xanh vàng cùng đắp mặt nạ, vội vội vàng vàng xông vào, giúp anh ngăn mẹ đang phát cuồng, cho bà uống thuốc ngủ, đỡ mẹ nằm ở trên giường, rồi sao đó nói với anh: “Mẹ cháu ý! Bà ấy vẫn là thủy lang vô thủy mệnh…"

Tình yêu của mẹ vẫn luôn khiến anh hiểu như thế nào, vĩnh viễn đều là tới cũng nhanh, mà đi cũng vậy, mấy ngày trước bà sẽ ăn mặc thật đẹp, tinh thần thật tốt, mấy ngày sau bà sẽ mặc bộ đồ ngủ, vừa chống tay, vừa sửa sang lại tóc rối bù, vẻ mặt tiều tụy quỳ gối trước mặt thần linh, khóc lóc hỏi vì sao.

Nếu như Hà Thu cũng như mẹ đều là người phụ nữ có đường tình duyên cực kém, như thế Hà Thu sống bằng lý trí, cũng tích cực hơn, anh nhớ kỹ trên mặt của cô luôn luôn là nụ cười dịu dàng, tràn đầy bao dung, chỉ  nụ cười cũng khiến anh cảm thấy có chút ấm áp.

Thế nhưng dù thế nào anh cũng không muốn cô có vận hạn xấu, một người phụ nữ như cô, không nên xui xẻo như vậy đi? Một chút đồng cảm tự nhiên được sinh ra…
Tác giả : Liên Á Lệ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại