Y Võ Song Toàn
Chương 65: Anh cũng đi?
Tối đó, Lâm Nguyệt Dao nghe điện thoại xong thì kích động không thôi.
“Mẹ, mau chuẩn bị đồ cho con với, mai con tham gia tiệc rượu!"
Đường Mẫn tò mò: “Con yêu, tiệc rượu gì mà con kích động thế?"
“Là tiệc ăn mừng của Tần đại sư đó ạ. Tổng giám đốc Mạnh mời con tới, con nhất định phải chuẩn bị thật kỹ mới được!"
Đường Mẫn sửng sốt: “Sao tổng giám đốc Mạnh lại mời con chứ? Con còn chẳng phải phó chủ nhiệm cơ mà?"
Lâm Nguyệt Dao cũng lắc đầu: “Con không biết nữa. Con xem danh sách khách mời rồi, đều là lãnh đạo trong bệnh viện con hết. Ngoài ra còn có chuyên gia từ các bệnh viện khác. Tính ra thì con không đủ tư cách để tham dự ý".
“Chắc là bố nói đỡ con rồi?"
Đường Mẫn gật đầu: “Ừ, giờ bố con là giám đốc điều hành rồi mà, nói không chừng là vậy ấy".
Thực ra thì bữa tiệc lần này đến giám đốc điều hành là Lâm Vũ cũng không có tư cách tham gia.
Lâm Nguyệt Dao chạy vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn, vừa đánh trứng vừa trộn bột. Mãi hơn hai tiếng sau mới làm xong một mâm bánh bích quy.
“Mẹ, mẹ có hộp quà không ạ? Con định gói quà là bánh bích quy cho Tần đại sư".
Lâm Nguyệt Dao vội vàng làm bánh bích quy xong thì lại tất tưởi đi gói quà.
Tần Lâm tò mò, làm bánh bích quy cho anh làm gì?
Đi đến cạnh bàn, anh nhìn thấy một mâm bánh bích quy mới ra lò, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Bánh bích quy được làm rất kỳ công, có hình chữ “Tần", chắc là Lâm Nguyệt Dao đã chuẩn bị khuôn bánh từ lâu. Cô gái này đúng là có tâm.
Tần Lâm cầm một cái lên ngửi, thơm thật.
Lúc này, Lâm Nguyệt Dao từ trong phòng đi ra.
“Nè! Anh làm cái gì đó!"
Tần Lâm nói: “Ơ, thì anh xem xem em nấu nướng thế nào".
Hôm nay Lâm Nguyệt Dao mát tính nên không so đo với Tần Lâm.
“Anh đừng có động vào, đây là bánh tôi làm cho Tần đại sư đấy… Mà thôi, nhiều thế này hộp bánh cũng không chứa hết được, anh lấy một cái ăn thử đi".
Tần Lâm ăn một cái bánh bích quy rồi nói.
“Cũng được, nhưng anhtôi không thích ăn đồ ngọt lắm".
Lâm Nguyệt Dao lườm anh: “Tôi có làm cho anh đâu mà thích với chả không".
Lâm Nguyệt Dao cầm hộp quà lên, chăm chú trình bày, tỉ mỉ như tặng quà cho người thương vậy.
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu Lâm Nguyệt Dao mà biết món quà cô ấy tỉ mỉ chuẩn bị lại dành cho anh thì không rõ cô ấy sẽ có cảm xúc gì đây.
Sáng hôm sau, lúc Tần Lâm thức dậy thì Lâm Nguyệt Dao cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Lâm Nguyệt Dao khi ăn diện lên thì cũng là một mỹ nhân thành thị đấy.
Tần Lâm cũng nhận được điện thoại, nói là Mạnh Văn Cương đã cho người tới đón anh.
Tần Lâm hỏi: “Em đi cùng anh hay tự đi?"
Lâm Nguyệt Dao chau mày: “Anh cũng đi?"
Tần Lâm cười: “Dĩ nhiên", anh không đi thì ai mở tiệc bây giờ?
Lâm Nguyệt Dao nói: “Đây là tiệc rượu tổng giám đốc Mạnh tổ chức, toàn là chuyên gia đầu ngành thôi. Tôi cũng chỉ có một tấm vé, không đưa anh theo được".
Tần Lâm sửng sốt: “Em hiểu lầm rồi, anh không cần em đưa anh theo".
Không cần? Vậy anh vào kiểu gì? Lén chui vào chắc?
Lâm Nguyệt Dao hơi tức giận, định dạy dỗ Tần Lâm một phen. Nhưng nghĩ lại có lẽ Tần Lâm cũng chỉ lo cho tương lai của anh ta thôi, cũng coi như là có lòng cầu tiến. Ít ra vẫn đỡ hơn ngày xưa, có lẽ là vì dạo này tiếp xúc với gia đình bọn họ nhiều.
“Ừ, anh đi thế nào thì đi. Nếu vào đó thì phải khiêm tốn đấy, đừng có khoe khoang linh tinh, để người ta biết thì xấu hổ lắm! Anh tự đi đi, đừng có đi cùng tôi".
“Mẹ, mau chuẩn bị đồ cho con với, mai con tham gia tiệc rượu!"
Đường Mẫn tò mò: “Con yêu, tiệc rượu gì mà con kích động thế?"
“Là tiệc ăn mừng của Tần đại sư đó ạ. Tổng giám đốc Mạnh mời con tới, con nhất định phải chuẩn bị thật kỹ mới được!"
Đường Mẫn sửng sốt: “Sao tổng giám đốc Mạnh lại mời con chứ? Con còn chẳng phải phó chủ nhiệm cơ mà?"
Lâm Nguyệt Dao cũng lắc đầu: “Con không biết nữa. Con xem danh sách khách mời rồi, đều là lãnh đạo trong bệnh viện con hết. Ngoài ra còn có chuyên gia từ các bệnh viện khác. Tính ra thì con không đủ tư cách để tham dự ý".
“Chắc là bố nói đỡ con rồi?"
Đường Mẫn gật đầu: “Ừ, giờ bố con là giám đốc điều hành rồi mà, nói không chừng là vậy ấy".
Thực ra thì bữa tiệc lần này đến giám đốc điều hành là Lâm Vũ cũng không có tư cách tham gia.
Lâm Nguyệt Dao chạy vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn, vừa đánh trứng vừa trộn bột. Mãi hơn hai tiếng sau mới làm xong một mâm bánh bích quy.
“Mẹ, mẹ có hộp quà không ạ? Con định gói quà là bánh bích quy cho Tần đại sư".
Lâm Nguyệt Dao vội vàng làm bánh bích quy xong thì lại tất tưởi đi gói quà.
Tần Lâm tò mò, làm bánh bích quy cho anh làm gì?
Đi đến cạnh bàn, anh nhìn thấy một mâm bánh bích quy mới ra lò, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Bánh bích quy được làm rất kỳ công, có hình chữ “Tần", chắc là Lâm Nguyệt Dao đã chuẩn bị khuôn bánh từ lâu. Cô gái này đúng là có tâm.
Tần Lâm cầm một cái lên ngửi, thơm thật.
Lúc này, Lâm Nguyệt Dao từ trong phòng đi ra.
“Nè! Anh làm cái gì đó!"
Tần Lâm nói: “Ơ, thì anh xem xem em nấu nướng thế nào".
Hôm nay Lâm Nguyệt Dao mát tính nên không so đo với Tần Lâm.
“Anh đừng có động vào, đây là bánh tôi làm cho Tần đại sư đấy… Mà thôi, nhiều thế này hộp bánh cũng không chứa hết được, anh lấy một cái ăn thử đi".
Tần Lâm ăn một cái bánh bích quy rồi nói.
“Cũng được, nhưng anhtôi không thích ăn đồ ngọt lắm".
Lâm Nguyệt Dao lườm anh: “Tôi có làm cho anh đâu mà thích với chả không".
Lâm Nguyệt Dao cầm hộp quà lên, chăm chú trình bày, tỉ mỉ như tặng quà cho người thương vậy.
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu Lâm Nguyệt Dao mà biết món quà cô ấy tỉ mỉ chuẩn bị lại dành cho anh thì không rõ cô ấy sẽ có cảm xúc gì đây.
Sáng hôm sau, lúc Tần Lâm thức dậy thì Lâm Nguyệt Dao cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Lâm Nguyệt Dao khi ăn diện lên thì cũng là một mỹ nhân thành thị đấy.
Tần Lâm cũng nhận được điện thoại, nói là Mạnh Văn Cương đã cho người tới đón anh.
Tần Lâm hỏi: “Em đi cùng anh hay tự đi?"
Lâm Nguyệt Dao chau mày: “Anh cũng đi?"
Tần Lâm cười: “Dĩ nhiên", anh không đi thì ai mở tiệc bây giờ?
Lâm Nguyệt Dao nói: “Đây là tiệc rượu tổng giám đốc Mạnh tổ chức, toàn là chuyên gia đầu ngành thôi. Tôi cũng chỉ có một tấm vé, không đưa anh theo được".
Tần Lâm sửng sốt: “Em hiểu lầm rồi, anh không cần em đưa anh theo".
Không cần? Vậy anh vào kiểu gì? Lén chui vào chắc?
Lâm Nguyệt Dao hơi tức giận, định dạy dỗ Tần Lâm một phen. Nhưng nghĩ lại có lẽ Tần Lâm cũng chỉ lo cho tương lai của anh ta thôi, cũng coi như là có lòng cầu tiến. Ít ra vẫn đỡ hơn ngày xưa, có lẽ là vì dạo này tiếp xúc với gia đình bọn họ nhiều.
“Ừ, anh đi thế nào thì đi. Nếu vào đó thì phải khiêm tốn đấy, đừng có khoe khoang linh tinh, để người ta biết thì xấu hổ lắm! Anh tự đi đi, đừng có đi cùng tôi".
Tác giả :
Dạ Nhiên