Y Võ Song Toàn
Chương 32: Tôi cười là vì ông ngu đấy
Cảm nhận được sức lực trên tay của Tần Lâm, người đàn ông kia lập tức sững sờ, trong nháy mắt, trán toát mồ hôi hột.
Anh ta cảm nhận được Tần Lâm đang bóp lấy vai của mình, mấy ngón tay giống như bóp vào kẽ xương vậy, chỉ cần anh thoáng dùng sức, cánh tay này sẽ bị tàn phế.
Quanh năm chém giết trên giang hồ, anh ta đã cảm nhận được, người đàn ông trước mắt không đơn giản!
"Anh...anh đang làm gì! Sếp của tôi bị y quán của các người chữa đến mức tàn phế, các người còn muốn lấp liếm sao?!"
Diệp Vãn Nhi vừa nghe xong liền cau mày.
"Người mà các anh nói có phải là ông Đoàn Bảo Đông không?"
"Không sai, lần trước anh Đông chữa bệnh ở đây, lúc về liền không dậy nổi, mấy người đừng hòng gạt bỏ trách nhiệm".
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi trở nên nghiêm trọng: "Lần trước khi ông Đoạn đến, chính tay tôi bốc thuốc, tôi đã bốc theo đơn thuốc, ông Đoạn vẫn luôn uống loại thuốc này, đáng nhẽ phải không xảy ra chuyện gì chứ".
Lưu Minh Đức vừa nghe xong vội vàng nhân cơ hội phủi bỏ trách nhiệm.
"Nghe rõ chưa! Chính là cô ta, chính cô ta bốc thuốc, thế nên anh Đông của các người mới xảy ra chuyện, tất cả đều là trách nhiệm của cô ta, hoàn toàn không liên quan đến tôi!"
Người đàn ông mặc đồ đen mặc dù bị Tần Lâm nắm lấy vai, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Hừ, nếu anh Đông xảy ra chuyện gì, các người ai cũng đừng hòng chạy thoát!"
Tần Lâm đã hiểu mọi chuyện, đám người này hình như không cố ý đến gây sự, người bệnh có vẻ thực sự đã xảy ra chuyện.
"Vãn Nhi, thuốc này có đúng là em bốc không?"
"Anh Tiểu Lâm, đúng là em, em bốc theo đơn thuốc, chắc chắn không có chuyện sảy ra sai sót!"
Diệp Vãn Nhi không hiểu nhiều về kiến thức y khoa, đơn thuốc này cô ấy cũng chỉ hiểu vài phần, vậy nên khi bốc thuốc, việc đo lường hoàn toàn tuân theo đơn thuốc để bốc, không dám có bất kì sai sót gì.
Tần Lâm buông tay ra, nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
"Nếu đã vậy, thì đưa tôi đến đấy xem sao".
Người đàn ông mặc đồ đen cố gắng cử động bả vai đã mất đi cảm giác, ánh mắt nhìn Tần Lâm có chút kính nể, anh ta hừ lạnh một tiếng.
"Các người tốt nhất phải chữa khỏi cho đại ca của tôi!"
Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đi ra khỏi phòng khám, lên xe của bọn họ, mấy người đàn ông cũng lôi Lưu Minh Đức theo.
Bọn họ lái chiếc xe van đến khu biệt thự phía Tây ngoại ô thành phố, đến một căn nhà vô cùng sang trọng.
Giá nhà ở đây rất đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được, có thể sống ở đây, chắn chắc không phải giàu thì cũng sang.
Có vẻ như 'anh Đông' trong truyền thuyết cũng không phải người bình thường.
Đi vào căn nhà sang trọng, bên trong có rất nhiều người ngồi ở đây, có người mặc trường sam, cũng có người mặc áo blu, có vẻ như bác sĩ Đông y hay Tây y đều có mặt ở đây.
Đoàn Bảo Đông là người có thân phận không tầm thường, bị cơn đau đầu quấy nhiễu nhiều năm liền, tìm bác sĩ ở khắp nơi nhưng vẫn không chữa khỏi.
Đến chỗ Lưu Minh Đức, uống thuốc theo đơn của hắn ta thì mới có thể áp chế được cơn đau đầu, vậy nên thường xuyên đến đây bốc thuốc.
Ai biết được, hôm qua, bệnh đau đầu của Đoàn Bảo Đông đột nhiên trở nặng, đau đến mức lăn lộn dưới đất, bệnh viện nào cũng bó tay hết cách.
Đau đến mức xé ruột xé gan, đến mức khó mà nhịn nổi, Đoàn Bảo Đông nổi điên lên, bắt đầu ra tay đánh người.
Vậy nên ông ta không thể nằm viện, chỉ có thể về nhà mời bác sĩ đến khám.
Mấy bác sĩ đứng ở đây đều bó tay chịu trói, một ông lão mặc trường sam để râu dê ngồi bên cạnh Đoàn Bảo Đông đang vuốt râu bắt mạch.
"Ninh thần y, bệnh của đại ca không sao chứ?"
Ninh thần y gật gù đắc ý nhưng vẫn nhắm mắt.
"Can hỏa vượng, thận âm hư, cần cố bổn bổ khí, tôi sẽ kê đơn thuốc, có điều tình trạng này của người bệnh rất khó có thể uống thuốc".
"Chỗ tôi có một ít thuốc viên do tôi tự điều chế, chỉ có điều giá cả hơi cao".
Đàn em của Đoàn Bảo Đông vội vã nói: "Ninh thần y không cần lo, tiền nong không thành vấn đề".
Ninh thần y gật đầu, buông mạch ra, rút ra một cái hồ lô, bên trong để mấy đan dược.
"Đan dược này của tôi được nấu từ những vị thuốc như độc hoạt, rễ chuối tiêu, thảo ô đầu, nặn thành đan dược, cho vào miệng liền tan luôn, rất hợp chứng bệnh này của ông Đoạn, đan dược trong hồ lô đáng nhẽ không được bán, có điều dựa vào tình hình của ông Đoạn, tạm thời thu của các anh giá gốc, hai triệu".
Xì...
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Mấy viên đan dược mà có giá tận hai triệu!
Không hổ là Ninh thần y, ra tay liền lấy giá cao đến vậy, nếu là người khác dám hét giá như vậy nhất định sẽ bị người khác cho là lừa đảo!
Tần Lâm nghe xong, cười nhạo một tiếng.
Tiếng cười không to, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Tiếng cười nhạo này vang lên quá bất ngờ, tràn đầy sự chế giễu.
Ninh thần y cau mày, nhìn Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Lúc nãy cậu cười là có ý gì?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Qua giọng điệu của Ninh thần y thì ông ta hiển nhiên nổi giận rồi.
Chen mồm mà không biết nhìn thời điểm, Ninh thần y vừa nói xong, liền nói ra mấy câu chế giễu, đây chẳng phải là muốn chết sao?
Nếu như là bọn họ, bây giờ có giờ xin lỗi cũng đã muộn rồi, dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi nên nếu tâm trạng thoải mái, Ninh thần y có lẽ cũng chẳng tính toán nhiều.
Nhưng một khi Ninh thần y đã để ý, thì một tên nhóc con hai mươi tuổi chưa chắc của thể chịu nổi cơn thịnh nộ của ông ta.
Mọi ánh mắt đều tập trung về anh, Tần Lâm khinh thường liếc nhìn Ninh thần y, rồi nói.
"Tôi cười là vì ông ngu đấy".
Anh ta cảm nhận được Tần Lâm đang bóp lấy vai của mình, mấy ngón tay giống như bóp vào kẽ xương vậy, chỉ cần anh thoáng dùng sức, cánh tay này sẽ bị tàn phế.
Quanh năm chém giết trên giang hồ, anh ta đã cảm nhận được, người đàn ông trước mắt không đơn giản!
"Anh...anh đang làm gì! Sếp của tôi bị y quán của các người chữa đến mức tàn phế, các người còn muốn lấp liếm sao?!"
Diệp Vãn Nhi vừa nghe xong liền cau mày.
"Người mà các anh nói có phải là ông Đoàn Bảo Đông không?"
"Không sai, lần trước anh Đông chữa bệnh ở đây, lúc về liền không dậy nổi, mấy người đừng hòng gạt bỏ trách nhiệm".
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi trở nên nghiêm trọng: "Lần trước khi ông Đoạn đến, chính tay tôi bốc thuốc, tôi đã bốc theo đơn thuốc, ông Đoạn vẫn luôn uống loại thuốc này, đáng nhẽ phải không xảy ra chuyện gì chứ".
Lưu Minh Đức vừa nghe xong vội vàng nhân cơ hội phủi bỏ trách nhiệm.
"Nghe rõ chưa! Chính là cô ta, chính cô ta bốc thuốc, thế nên anh Đông của các người mới xảy ra chuyện, tất cả đều là trách nhiệm của cô ta, hoàn toàn không liên quan đến tôi!"
Người đàn ông mặc đồ đen mặc dù bị Tần Lâm nắm lấy vai, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Hừ, nếu anh Đông xảy ra chuyện gì, các người ai cũng đừng hòng chạy thoát!"
Tần Lâm đã hiểu mọi chuyện, đám người này hình như không cố ý đến gây sự, người bệnh có vẻ thực sự đã xảy ra chuyện.
"Vãn Nhi, thuốc này có đúng là em bốc không?"
"Anh Tiểu Lâm, đúng là em, em bốc theo đơn thuốc, chắc chắn không có chuyện sảy ra sai sót!"
Diệp Vãn Nhi không hiểu nhiều về kiến thức y khoa, đơn thuốc này cô ấy cũng chỉ hiểu vài phần, vậy nên khi bốc thuốc, việc đo lường hoàn toàn tuân theo đơn thuốc để bốc, không dám có bất kì sai sót gì.
Tần Lâm buông tay ra, nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
"Nếu đã vậy, thì đưa tôi đến đấy xem sao".
Người đàn ông mặc đồ đen cố gắng cử động bả vai đã mất đi cảm giác, ánh mắt nhìn Tần Lâm có chút kính nể, anh ta hừ lạnh một tiếng.
"Các người tốt nhất phải chữa khỏi cho đại ca của tôi!"
Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đi ra khỏi phòng khám, lên xe của bọn họ, mấy người đàn ông cũng lôi Lưu Minh Đức theo.
Bọn họ lái chiếc xe van đến khu biệt thự phía Tây ngoại ô thành phố, đến một căn nhà vô cùng sang trọng.
Giá nhà ở đây rất đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được, có thể sống ở đây, chắn chắc không phải giàu thì cũng sang.
Có vẻ như 'anh Đông' trong truyền thuyết cũng không phải người bình thường.
Đi vào căn nhà sang trọng, bên trong có rất nhiều người ngồi ở đây, có người mặc trường sam, cũng có người mặc áo blu, có vẻ như bác sĩ Đông y hay Tây y đều có mặt ở đây.
Đoàn Bảo Đông là người có thân phận không tầm thường, bị cơn đau đầu quấy nhiễu nhiều năm liền, tìm bác sĩ ở khắp nơi nhưng vẫn không chữa khỏi.
Đến chỗ Lưu Minh Đức, uống thuốc theo đơn của hắn ta thì mới có thể áp chế được cơn đau đầu, vậy nên thường xuyên đến đây bốc thuốc.
Ai biết được, hôm qua, bệnh đau đầu của Đoàn Bảo Đông đột nhiên trở nặng, đau đến mức lăn lộn dưới đất, bệnh viện nào cũng bó tay hết cách.
Đau đến mức xé ruột xé gan, đến mức khó mà nhịn nổi, Đoàn Bảo Đông nổi điên lên, bắt đầu ra tay đánh người.
Vậy nên ông ta không thể nằm viện, chỉ có thể về nhà mời bác sĩ đến khám.
Mấy bác sĩ đứng ở đây đều bó tay chịu trói, một ông lão mặc trường sam để râu dê ngồi bên cạnh Đoàn Bảo Đông đang vuốt râu bắt mạch.
"Ninh thần y, bệnh của đại ca không sao chứ?"
Ninh thần y gật gù đắc ý nhưng vẫn nhắm mắt.
"Can hỏa vượng, thận âm hư, cần cố bổn bổ khí, tôi sẽ kê đơn thuốc, có điều tình trạng này của người bệnh rất khó có thể uống thuốc".
"Chỗ tôi có một ít thuốc viên do tôi tự điều chế, chỉ có điều giá cả hơi cao".
Đàn em của Đoàn Bảo Đông vội vã nói: "Ninh thần y không cần lo, tiền nong không thành vấn đề".
Ninh thần y gật đầu, buông mạch ra, rút ra một cái hồ lô, bên trong để mấy đan dược.
"Đan dược này của tôi được nấu từ những vị thuốc như độc hoạt, rễ chuối tiêu, thảo ô đầu, nặn thành đan dược, cho vào miệng liền tan luôn, rất hợp chứng bệnh này của ông Đoạn, đan dược trong hồ lô đáng nhẽ không được bán, có điều dựa vào tình hình của ông Đoạn, tạm thời thu của các anh giá gốc, hai triệu".
Xì...
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Mấy viên đan dược mà có giá tận hai triệu!
Không hổ là Ninh thần y, ra tay liền lấy giá cao đến vậy, nếu là người khác dám hét giá như vậy nhất định sẽ bị người khác cho là lừa đảo!
Tần Lâm nghe xong, cười nhạo một tiếng.
Tiếng cười không to, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Tiếng cười nhạo này vang lên quá bất ngờ, tràn đầy sự chế giễu.
Ninh thần y cau mày, nhìn Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Lúc nãy cậu cười là có ý gì?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Qua giọng điệu của Ninh thần y thì ông ta hiển nhiên nổi giận rồi.
Chen mồm mà không biết nhìn thời điểm, Ninh thần y vừa nói xong, liền nói ra mấy câu chế giễu, đây chẳng phải là muốn chết sao?
Nếu như là bọn họ, bây giờ có giờ xin lỗi cũng đã muộn rồi, dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi nên nếu tâm trạng thoải mái, Ninh thần y có lẽ cũng chẳng tính toán nhiều.
Nhưng một khi Ninh thần y đã để ý, thì một tên nhóc con hai mươi tuổi chưa chắc của thể chịu nổi cơn thịnh nộ của ông ta.
Mọi ánh mắt đều tập trung về anh, Tần Lâm khinh thường liếc nhìn Ninh thần y, rồi nói.
"Tôi cười là vì ông ngu đấy".
Tác giả :
Dạ Nhiên