Ý Tưởng Ham Muốn
Chương 15
"Ông xã?" Duẫn Vị khó khăn mở hai mắt đang mờ mịt, kinh ngạc nhìn Lâm An Bắc đang không ngừng liếm mặt cô, không phải anh nói sáng mai mới có thể trở về sao, hiện tại có tính là ngạc nhiên không?
"Xuỵt" Lâm An Bắc ngăn lại động tác muốn ngồi dậy của cô, một tay ôm đầu gối của cô, một tay đặt dưới eo cô, ôm ngang cô lên, còn mình ngồi trên ghế sa lon, khiến Duẫn Vị dạng chân ngồi trên thắt lưng anh, sau đó tiếp tục hôn khóe môi cô rồi xuống cằm.
"Đừng làm rộn nữa, trễ thế này rồi"
Ý của Duẫn Vị là đêm khuya trễ như vậy anh lại trở về gấp, nên chắc anh mệt rồi, nào biết Lâm An Bắc lại hiểu sai ý cô, khẽ cười đáp lại, "Ừ, quả thực rất chậm*."
(*từ gốc 晚 trong bản tiếng Trung có 2 nghĩa là chậm hoặc muộn, tối, trễ)
Trong lúc nói chuyện hai bàn tay còn chui vào vạt áo của cô, vuốt ve khắp nơi.
"Đừng làm rộn"
Duẫn Vị khẽ đẩy vai anh một cái, muốn mượn lực đứng dậy, nào ngờ toàn thân đã sớm vô lực, lập tức ngồi lại lên thắt lưng anh, khiến Lâm An Bắc cười ha ha.
Lâm An Bắc cũng không dùng lực, thoải mái tựa vào lưng ghế sa lon, hai chân tự nhiên duỗi thẳng phía trước, tay trái ấn đầu buộc cô khom người xuống, tay phải véo nhẹ mặt cô, đầu lưỡi mạnh mẽ vươn tới ép cô mở miệng, đảo qua mỗi một chiếc răng, lại cuốn lấy cái lưỡi đang muốn trốn tránh của cô, hung hăng hôn, khuấy động mút vào.
"Ưm ưm"
Hai tay Duẫn Vị đẩy vai Lâm An Bắc, thân thể uốn éo , kiếp này anh là người đàn ông duy nhất của cô, nằm sâu trong tim cô từ lâu, thêm vài ngày không gặp, rõ ràng cô không có năng lực chống cự đối với anh, nhưng cô cảm thấy cả đêm anh trở về vội vàng, vẫn nên nghỉ ngơi trước.
Nhưng cô bị anh ấn đầu xuống, ma sát khiến cơ thể hai người dần nóng lên, hơn nữa đầu lưỡi bị anh ra sức mút vào, hoàn toàn không thể thoát khỏi phạm vi vòng tay của anh, Duẫn Vị giãy giụa từ từ dần trở nên vô lực, hai tay đặt trên vai Lâm An Bắc, bị cuốn vào mà không hề hay biết, tự giác bắt đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Lâm An Bắc phát hiện Duẫn Vị phối hợp với mình, liền buông lỏng tay phải như xiềng xích trên mặt cô, từ từ dời xuống dọc theo đường cong cơ thể của cô, cách áo ngủ tơ lụa mỏng manh, dừng tại hai khối đẫy đà trước ngực, nhẹ nhàng dùng sức nắn bóp, sau đó từ từ đưa bàn tay đặt trên cái bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Duẫn Vị cảm thấy tay Lâm An Bắc vẫn tiếp tục dời xuống, men theo bụng đi thẳng xuống dưới, tháo dây buộc bên hông ra, bàn tay mang theo sức nóng liền chen vào.
"Đừng như vậy"
Lời nói của Duẫn Vị không biết là phản kháng hay là rên rỉ, lần nữa bị Lâm An Bắc ngăn lại tiếng thét, chỉ có thể phối hợp với ngón tay của anh, khẽ vặn vẹo eo.
Lâm An Bắc chậm rãi chuyển động cơ thể, xoay người Duẫn Vị đặt ngang trên ghế sa lon, ngay sau đó anh liền đè lên, liếm láp tai cô, tay phải anh vuốt ve mái tóc cô, tay trái dịu dàng vuốt ve giữa mông và đầu gối của cô, "Bà xã, ông xã có làm em thoải mái không?"
"Ừ" Duẫn Vị cắn môi, hai tay nắm tóc anh, vô thức lầm bầm, nhắm mắt lại, cảm giác đầu lưỡi của chồng mình lướt qua da thịt làm cô say mê.
Lâm An Bắc thấy Duẫn Vị đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mà anh muốn, thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, Duẫn Vị luôn luôn ngại ngùng xấu hổ đối với chuyện này cũng có thể biến thành người khác.
Nghĩ đến trước kia khi “yêu", cô sẽ không bao giờ mở miệng nói một chữ, mím chặt môi, một tay che mắt, bất kể anh trêu chọc thế nào, thì cô có đánh chết cũng không muốn kêu lên một tiếng, hoặc là trợn mắt liếc anh một cái.
Nhưng bây giờ, cô thật sự thay đổi rất nhiều, sau khi về nước, số lần “yêu" không nhiều lắm nhưng có thể thấy rõ cô có thay đổi đối với chuyện này.
Anh chưa bao giờ hỏi cô mấy năm nay có quen bạn trai không, anh tin chỉ cần anh muốn biết, toàn bộ mọi chuyện của cô khi ở Mỹ sẽ phơi ra trước mặt anh, nhưng anh không muốn làm như vậy.
Nếu như có một ngày, anh dùng quan hệ để điều tra cô thật, như vậy thì, ở trong lòng anh cô đã không còn ý nghĩa gì.
Nhưng nghĩ đến nếu như có một người như vậy tại đất nước xa lạ đó, đã từng dạy cô như thế này, khiến cô thay đổi thái độ với chuyện ấy, khiến cô hưởng thụ, trong lòng anh liền tức giận không chịu được.
Phản ứng cơ thể phản ánh tâm tình trong lòng, Lâm An Bắc luồn tay vào, tách hai cánh hoa khả ái ra, hai ngón tay dễ dàng tìm được nơi đó, chìa khóa tiến vào ổ khóa một cách hoàn mỹ. (khúc này có tả âm thanh nữa mình thấy thô quá nên cắt phăng đi rồi @@)
Quả nhiên nơi đó đã là một vũng lầy, móng tay của anh bắt đầu nhẹ nhàng cọ thành thịt mềm mại.
"Ách"
Mông Duẫn Vị thít chặt theo động tác tay của Lâm An Bắc, buông lỏng, rồi lại thít chặt. Đôi tay dời đến đặt trên lưng anh, tám ngón tay thon dài không để móng cào một cách vô dụng, muốn nhờ động tác này để thả lỏng một chút.
"Ông xã"
"Cởi ra."
Lâm An Bắc cầm hai tay trên lưng mình của Duẫn Vị xuống, đặt trên khóa cài dây nịt, hai mắt tràn đầy ngọn lửa dục vọng đang cháy, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Duẫn Vị cuống đến phát khóc, dây nịt gì mà khó tháo như vậy?
"Không tháo được"
Nhìn cô luống cuống tay chân nửa ngày trời, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bị then cài kim loại ma sát đến đỏ lên, dáng vẻ rõ ràng là không hề có kinh nghiệm, cuối cùng Lâm An Bắc mới bỏ qua cho cô, tự mình ra tay cởi trói buộc trên người ra một cách thuần thục, chỉ lát sau đã đối mặt cùng cô.
Lâm An Bắc quỳ gối giữa hai chân Duẫn Vị, đỉnh đầu đặt tại động khẩu đang không ngừng tiết ra mật ngọt, hai tay nắm nụ hoa trước ngực đã đứng sững của cô.
"Nhìn anh"
"Không muốn" Duẫn Vị phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt, cơ thể nằm phía dưới anh không ngừng vặn vẹo đã phiếm hồng.
"Không mở mắt anh sẽ không vào."
"Anh" Ánh mắt Duẫn Vị trốn tránh, ai oán nhìn Lâm An Bắc, tại sao người đàn ông này có thể lưu manh như vậy?
"Vậy anh xuống đi."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn và khẳng định, cút."
Duẫn Vị tức giận thật rồi, giống như con mèo con phát điên, hai tay hai chân vung loạn phía dưới Lâm An Bắc.
Khóe miệng Lâm An Bắc chứa đựng nụ cười thỏa mãn, nhìn cô vùng vẫy mệt rồi, mới đè lên người cô một cái, ngậm cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, điên cuồng mút vào nước miếng ngọt ngào từ miệng cô, đồng thời dùng khuỷu tay khác đè lại đầu gối đang ngọ nguậy của cô, hai tay dùng sức vuốt ve cô bộ ngực xinh đẹp, thân dưới tiến lên phía trước, vật tượng trưng của đàn ông liền hung hăng đâm vào lối đi đẫm nước.
Sáng sớm hôm sau Duẫn Vị bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ, lật người, bất ngờ cảm giác thật ấm áp.
Lúc này Duẫn Vị mới kịp phản ứng, tối hôm qua anh về rồi.
Hôm nay là Thứ hai, đành phải bò dậy mặc quần áo làm bữa sáng, còn phải đến công ty.
Lâm An Bắc ngủ cực kì sâu, tiếng Duẫn Vị rời giường soạt soạt cũng không đánh thức anh, xem ra là rất mệt mỏi.
Cũng đúng, lộ trình làm việc cả tuần, bị kẻ biến thái nào đó ép lại còn hai ngày, không riêng gì anh, Lưu Nham cũng sắp điên rồi, còn ngồi máy bay bay về Bắc Kinh suốt đêm.
Đối với người vốn một tuần lễ sau mới về, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy, cho dù là ba giờ sáng, Tân Minh cũng không nhịn được vui vẻ kêu to, may là nhà đơn, bằng không thế nào cũng bị khiếu nại.
"Aaa ông xã"
Lưu Nham bất đắc dĩ để hành lý trong tay sang một bên, hai tay Tân Minh vừa chạm đã hệt như bạch tuộc nhảy lên người anh, "Nhỏ giọng một chút, không sợ bị khiếu nại sao."
"Ồ ồ ồ, đúng, mẹ vẫn còn ngủ bên trong đấy."
Hai tay Lưu Nham tách chân cô ra, hành lý bị anh đặt trước cửa, một chân đóng cửa lại, ôm cô về phòng.
"Mẹ em tới rồi?"
"Đúng vậy, anh lại không có ở đây, bà lo cho em, cho nên tới đây ở hai ngày."
"Cũng đúng, tính em cấu thả, con có ngoan không?"
Lưu Nham cẩn thận đặt cô lên giường, có thai mới ba tháng nên vẫn chưa rõ lắm, nhưng trợ lý Lưu là ông bố đúng chuẩn, đã sớm cậy quyền thiên vị, lợi dụng chức vụ có khác, phê bình vợ mình là giả, ngoài việc nghỉ sinh dưỡng thai là giả, còn có đủ loại làm giả trong vài năm sau đều lần lượt sửa lại hết.
Dù sao không ai dám có ý kiến, bao gồm cả ông chủ Lâm An Bắc.
"Con nhớ anh đó, anh không ở bên cạnh con, cho nên con lúc nào cũng hành hạ em."
Tân Minh giọng điệu oán trách, nhưng trên mặt lại là nụ cười sáng lạn, Lưu Nham ngồi xổm trước mặt cô, hai tay cô thì vòng qua cổ anh, ôm anh, nghe thấy hô hấp giữa hai người, liên tục càn rỡ trên mặt anh.
Bác sĩ đã nói, trước ba tháng và sau ba tháng không nên sinh hoạt vợ chồng, người đàn ông vốn đã kìm nén đến khó chịu, còn tạm xa cách thời gian qua, trong bụng vọt lên dục hỏa vừa nhanh lại mãnh liệt.
"Đừng làm rộn!"
Lưu Nham lấy hai cánh tay trên cổ mình ra, bế cô lên giường, đắp kín mền cho cô, giọng nói đã có chút khàn khàn khó giấu, xoay người cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Tân Minh bị bưng bít ở trong chăn, lộ ra nửa cái đầu, cười nham nhở rất vui vẻ vì thực hiện được mưu kế.
Xem ra, chỉ có thể để ông xã tủi thân dùng tay phải của mình rồi.
"Xuỵt" Lâm An Bắc ngăn lại động tác muốn ngồi dậy của cô, một tay ôm đầu gối của cô, một tay đặt dưới eo cô, ôm ngang cô lên, còn mình ngồi trên ghế sa lon, khiến Duẫn Vị dạng chân ngồi trên thắt lưng anh, sau đó tiếp tục hôn khóe môi cô rồi xuống cằm.
"Đừng làm rộn nữa, trễ thế này rồi"
Ý của Duẫn Vị là đêm khuya trễ như vậy anh lại trở về gấp, nên chắc anh mệt rồi, nào biết Lâm An Bắc lại hiểu sai ý cô, khẽ cười đáp lại, "Ừ, quả thực rất chậm*."
(*từ gốc 晚 trong bản tiếng Trung có 2 nghĩa là chậm hoặc muộn, tối, trễ)
Trong lúc nói chuyện hai bàn tay còn chui vào vạt áo của cô, vuốt ve khắp nơi.
"Đừng làm rộn"
Duẫn Vị khẽ đẩy vai anh một cái, muốn mượn lực đứng dậy, nào ngờ toàn thân đã sớm vô lực, lập tức ngồi lại lên thắt lưng anh, khiến Lâm An Bắc cười ha ha.
Lâm An Bắc cũng không dùng lực, thoải mái tựa vào lưng ghế sa lon, hai chân tự nhiên duỗi thẳng phía trước, tay trái ấn đầu buộc cô khom người xuống, tay phải véo nhẹ mặt cô, đầu lưỡi mạnh mẽ vươn tới ép cô mở miệng, đảo qua mỗi một chiếc răng, lại cuốn lấy cái lưỡi đang muốn trốn tránh của cô, hung hăng hôn, khuấy động mút vào.
"Ưm ưm"
Hai tay Duẫn Vị đẩy vai Lâm An Bắc, thân thể uốn éo , kiếp này anh là người đàn ông duy nhất của cô, nằm sâu trong tim cô từ lâu, thêm vài ngày không gặp, rõ ràng cô không có năng lực chống cự đối với anh, nhưng cô cảm thấy cả đêm anh trở về vội vàng, vẫn nên nghỉ ngơi trước.
Nhưng cô bị anh ấn đầu xuống, ma sát khiến cơ thể hai người dần nóng lên, hơn nữa đầu lưỡi bị anh ra sức mút vào, hoàn toàn không thể thoát khỏi phạm vi vòng tay của anh, Duẫn Vị giãy giụa từ từ dần trở nên vô lực, hai tay đặt trên vai Lâm An Bắc, bị cuốn vào mà không hề hay biết, tự giác bắt đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Lâm An Bắc phát hiện Duẫn Vị phối hợp với mình, liền buông lỏng tay phải như xiềng xích trên mặt cô, từ từ dời xuống dọc theo đường cong cơ thể của cô, cách áo ngủ tơ lụa mỏng manh, dừng tại hai khối đẫy đà trước ngực, nhẹ nhàng dùng sức nắn bóp, sau đó từ từ đưa bàn tay đặt trên cái bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Duẫn Vị cảm thấy tay Lâm An Bắc vẫn tiếp tục dời xuống, men theo bụng đi thẳng xuống dưới, tháo dây buộc bên hông ra, bàn tay mang theo sức nóng liền chen vào.
"Đừng như vậy"
Lời nói của Duẫn Vị không biết là phản kháng hay là rên rỉ, lần nữa bị Lâm An Bắc ngăn lại tiếng thét, chỉ có thể phối hợp với ngón tay của anh, khẽ vặn vẹo eo.
Lâm An Bắc chậm rãi chuyển động cơ thể, xoay người Duẫn Vị đặt ngang trên ghế sa lon, ngay sau đó anh liền đè lên, liếm láp tai cô, tay phải anh vuốt ve mái tóc cô, tay trái dịu dàng vuốt ve giữa mông và đầu gối của cô, "Bà xã, ông xã có làm em thoải mái không?"
"Ừ" Duẫn Vị cắn môi, hai tay nắm tóc anh, vô thức lầm bầm, nhắm mắt lại, cảm giác đầu lưỡi của chồng mình lướt qua da thịt làm cô say mê.
Lâm An Bắc thấy Duẫn Vị đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mà anh muốn, thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, Duẫn Vị luôn luôn ngại ngùng xấu hổ đối với chuyện này cũng có thể biến thành người khác.
Nghĩ đến trước kia khi “yêu", cô sẽ không bao giờ mở miệng nói một chữ, mím chặt môi, một tay che mắt, bất kể anh trêu chọc thế nào, thì cô có đánh chết cũng không muốn kêu lên một tiếng, hoặc là trợn mắt liếc anh một cái.
Nhưng bây giờ, cô thật sự thay đổi rất nhiều, sau khi về nước, số lần “yêu" không nhiều lắm nhưng có thể thấy rõ cô có thay đổi đối với chuyện này.
Anh chưa bao giờ hỏi cô mấy năm nay có quen bạn trai không, anh tin chỉ cần anh muốn biết, toàn bộ mọi chuyện của cô khi ở Mỹ sẽ phơi ra trước mặt anh, nhưng anh không muốn làm như vậy.
Nếu như có một ngày, anh dùng quan hệ để điều tra cô thật, như vậy thì, ở trong lòng anh cô đã không còn ý nghĩa gì.
Nhưng nghĩ đến nếu như có một người như vậy tại đất nước xa lạ đó, đã từng dạy cô như thế này, khiến cô thay đổi thái độ với chuyện ấy, khiến cô hưởng thụ, trong lòng anh liền tức giận không chịu được.
Phản ứng cơ thể phản ánh tâm tình trong lòng, Lâm An Bắc luồn tay vào, tách hai cánh hoa khả ái ra, hai ngón tay dễ dàng tìm được nơi đó, chìa khóa tiến vào ổ khóa một cách hoàn mỹ. (khúc này có tả âm thanh nữa mình thấy thô quá nên cắt phăng đi rồi @@)
Quả nhiên nơi đó đã là một vũng lầy, móng tay của anh bắt đầu nhẹ nhàng cọ thành thịt mềm mại.
"Ách"
Mông Duẫn Vị thít chặt theo động tác tay của Lâm An Bắc, buông lỏng, rồi lại thít chặt. Đôi tay dời đến đặt trên lưng anh, tám ngón tay thon dài không để móng cào một cách vô dụng, muốn nhờ động tác này để thả lỏng một chút.
"Ông xã"
"Cởi ra."
Lâm An Bắc cầm hai tay trên lưng mình của Duẫn Vị xuống, đặt trên khóa cài dây nịt, hai mắt tràn đầy ngọn lửa dục vọng đang cháy, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Duẫn Vị cuống đến phát khóc, dây nịt gì mà khó tháo như vậy?
"Không tháo được"
Nhìn cô luống cuống tay chân nửa ngày trời, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bị then cài kim loại ma sát đến đỏ lên, dáng vẻ rõ ràng là không hề có kinh nghiệm, cuối cùng Lâm An Bắc mới bỏ qua cho cô, tự mình ra tay cởi trói buộc trên người ra một cách thuần thục, chỉ lát sau đã đối mặt cùng cô.
Lâm An Bắc quỳ gối giữa hai chân Duẫn Vị, đỉnh đầu đặt tại động khẩu đang không ngừng tiết ra mật ngọt, hai tay nắm nụ hoa trước ngực đã đứng sững của cô.
"Nhìn anh"
"Không muốn" Duẫn Vị phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt, cơ thể nằm phía dưới anh không ngừng vặn vẹo đã phiếm hồng.
"Không mở mắt anh sẽ không vào."
"Anh" Ánh mắt Duẫn Vị trốn tránh, ai oán nhìn Lâm An Bắc, tại sao người đàn ông này có thể lưu manh như vậy?
"Vậy anh xuống đi."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn và khẳng định, cút."
Duẫn Vị tức giận thật rồi, giống như con mèo con phát điên, hai tay hai chân vung loạn phía dưới Lâm An Bắc.
Khóe miệng Lâm An Bắc chứa đựng nụ cười thỏa mãn, nhìn cô vùng vẫy mệt rồi, mới đè lên người cô một cái, ngậm cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, điên cuồng mút vào nước miếng ngọt ngào từ miệng cô, đồng thời dùng khuỷu tay khác đè lại đầu gối đang ngọ nguậy của cô, hai tay dùng sức vuốt ve cô bộ ngực xinh đẹp, thân dưới tiến lên phía trước, vật tượng trưng của đàn ông liền hung hăng đâm vào lối đi đẫm nước.
Sáng sớm hôm sau Duẫn Vị bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ, lật người, bất ngờ cảm giác thật ấm áp.
Lúc này Duẫn Vị mới kịp phản ứng, tối hôm qua anh về rồi.
Hôm nay là Thứ hai, đành phải bò dậy mặc quần áo làm bữa sáng, còn phải đến công ty.
Lâm An Bắc ngủ cực kì sâu, tiếng Duẫn Vị rời giường soạt soạt cũng không đánh thức anh, xem ra là rất mệt mỏi.
Cũng đúng, lộ trình làm việc cả tuần, bị kẻ biến thái nào đó ép lại còn hai ngày, không riêng gì anh, Lưu Nham cũng sắp điên rồi, còn ngồi máy bay bay về Bắc Kinh suốt đêm.
Đối với người vốn một tuần lễ sau mới về, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy, cho dù là ba giờ sáng, Tân Minh cũng không nhịn được vui vẻ kêu to, may là nhà đơn, bằng không thế nào cũng bị khiếu nại.
"Aaa ông xã"
Lưu Nham bất đắc dĩ để hành lý trong tay sang một bên, hai tay Tân Minh vừa chạm đã hệt như bạch tuộc nhảy lên người anh, "Nhỏ giọng một chút, không sợ bị khiếu nại sao."
"Ồ ồ ồ, đúng, mẹ vẫn còn ngủ bên trong đấy."
Hai tay Lưu Nham tách chân cô ra, hành lý bị anh đặt trước cửa, một chân đóng cửa lại, ôm cô về phòng.
"Mẹ em tới rồi?"
"Đúng vậy, anh lại không có ở đây, bà lo cho em, cho nên tới đây ở hai ngày."
"Cũng đúng, tính em cấu thả, con có ngoan không?"
Lưu Nham cẩn thận đặt cô lên giường, có thai mới ba tháng nên vẫn chưa rõ lắm, nhưng trợ lý Lưu là ông bố đúng chuẩn, đã sớm cậy quyền thiên vị, lợi dụng chức vụ có khác, phê bình vợ mình là giả, ngoài việc nghỉ sinh dưỡng thai là giả, còn có đủ loại làm giả trong vài năm sau đều lần lượt sửa lại hết.
Dù sao không ai dám có ý kiến, bao gồm cả ông chủ Lâm An Bắc.
"Con nhớ anh đó, anh không ở bên cạnh con, cho nên con lúc nào cũng hành hạ em."
Tân Minh giọng điệu oán trách, nhưng trên mặt lại là nụ cười sáng lạn, Lưu Nham ngồi xổm trước mặt cô, hai tay cô thì vòng qua cổ anh, ôm anh, nghe thấy hô hấp giữa hai người, liên tục càn rỡ trên mặt anh.
Bác sĩ đã nói, trước ba tháng và sau ba tháng không nên sinh hoạt vợ chồng, người đàn ông vốn đã kìm nén đến khó chịu, còn tạm xa cách thời gian qua, trong bụng vọt lên dục hỏa vừa nhanh lại mãnh liệt.
"Đừng làm rộn!"
Lưu Nham lấy hai cánh tay trên cổ mình ra, bế cô lên giường, đắp kín mền cho cô, giọng nói đã có chút khàn khàn khó giấu, xoay người cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Tân Minh bị bưng bít ở trong chăn, lộ ra nửa cái đầu, cười nham nhở rất vui vẻ vì thực hiện được mưu kế.
Xem ra, chỉ có thể để ông xã tủi thân dùng tay phải của mình rồi.
Tác giả :
Niệm Niệm Bất Xá X