Y Tiên Thiểu
Chương 205: Không thể chỉ theo đuổi kích thích
Nhưng sau một lát, Tùy Qua lại nói một câu làm hiệu trưởng Dương Chấn Thanh muốn ngất xỉu:
- Nhưng tôi biết vợ ông.
Lời này có chút ý nghĩa khác. Thiếu phụ đánh giá Tùy Qua, tuy rằng tiểu suất ca trước mắt có khuôn mặt cùng thể trạng không tệ, nhưng hình như nàng cũng không quen biết vị tiểu suất ca có chút “thôn dã" này đi.
- Cô là Trữ Bội đi.
Tùy Qua nhìn thiếu phụ đang nghi hoặc nói:
- Mười mấy năm trước cô từng là danh hoa của Đông đại đâu. Trong giới nam sinh Đông đại, có không ít người cũng biết sự tồn tại của cô đâu.
Lời này không phải giả.
Trữ Bội từng là sinh viên Đông đại, hơn nữa năm đó xem như có tư cách nhòm ngó ngôi báu hoa hậu giảng đường. Ba năm trước, Trữ Bội gả cho ân sư kiêm hiệu trưởng Dương Chấn Thanh lớn hơn nàng vài chục tuổi, cho dù vợ của Dương Chấn Thanh đã chết, nhưng chuyện này vẫn đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đề tài hấp dẫn trong giới sinh viên. Chồng già vợ trẻ, tuy rằng không phải đề tài mới mẻ gì, nhưng dù sao Dương Chấn Thanh cũng là hiệu trưởng Đông đại, học giả nổi tiếng, cho nên hắn công khai cưới Trữ Bội làm vợ tự nhiên tạo tiếng vang không nhỏ, không ít học sinh đem chuyện này biến thành chủ đề đàm luận, tự nhiên là chuyện thật bình thường.
Đương nhiên Tùy Qua cũng không có ý kiến gì về việc này. Chỉ cần không phải bức bách cưới gả, hắn không có ý kiến. Một lão đầu có thể cưới một cô gái trẻ hơn nhiều tuổi, chỉ có thể nói người ta có năng lực, có mị lực. Ngược lại một cô gái trẻ tuổi muốn gả cho một lão đầu, vô luận nàng làm gì đó cũng là lựa chọn của nàng. Mỗi người đều có tự do lựa chọn, chuyện anh nguyện tôi nguyện, pháp luật cho phép, loại chuyện như vậy thật phổ biến, cho nên không gì đáng nói.
Thiếu phụ khẽ thở dài, nói:
- Nam sinh các cậu đều cho rằng tôi là người đàn bà tham tài tham danh hư hỏng đi? Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi thật tâm với Chấn Thanh.
- Tiểu Bội, mặc kệ người khác nói thế nào, tôi biết là được…
Dương Chấn Thanh nhu tình nói.
Tùy Qua nổi da gà, nhịn không được ho khan vài tiếng, sau đó nói:
- Dương hiệu trưởng, tình huống hiện tại của ông không được lạc quan đâu.
- Cơ thể của tôi làm sao vậy?
Dương Chấn Thanh có chút khẩn trương hỏi.
Làm hiệu trưởng, còn là một người đàn ông, hắn tự nhiên thật quan tâm thân thể của chính mình. Dùng lời nói thông tục, “thân thể là tiền vốn cách mạng, thân thể là bảo đảm hạnh phúc". Một người đàn ông, trong lòng chỉ nhớ tới hai chuyện: sự nghiệp, đàn bà. Hiện tại Dương Chấn Thanh sự nghiệp thành công, hơn nữa thanh danh, địa vị còn có thể tiến thêm một bước, ở thời gian như thế nếu thân thể suy sụp, còn làm sự nghiệp cách mạng gì đây. Huống chi nếu thân thể suy sụp, cho dù có được người vợ như hoa như ngọc, có năng lực thế nào, chẳng lẽ mỗi ngày bày biện như bình hoa ngắm xem? Hay làm nữ thần cung phụng?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Dùng một chữ có thể hình dung – hư!
Nghe xong lời này, Dương Chấn Thanh có chút xấu hổ, thiếu phụ Trữ Bội gò má ửng đỏ.
Kỳ thật cho dù Tùy Qua không nói, trạng huống trước mắt của Dương Chấn Thanh cũng đã nói rõ vấn đề.
Tuy Dương Chấn Thanh hơn sáu mươi, nhưng xem như đã già, dù hắn không muốn thừa nhận, dù hắn luôn tỏ vẻ thật mạnh khỏe trước mặt vợ mình, nhưng tình hình thực tế là như vậy, đã già, yếu, không chịu được giằng co.
Dùng một ít dược vật trợ hứng thời gian dài, đã vét sạch thân thể Dương Chấn Thanh, cho nên mới gây thành bi kịch hôm nay. Nếu không nhờ gặp được Tùy Qua, chỉ sợ Dương Chấn Thanh thật sự tinh hết người vong.
- Vậy…xin hỏi tiểu…tiên sinh có biện pháp trị liệu cho chồng tôi không?
Trữ Bội thân thiết hỏi. Nàng lo lắng cho chồng của mình, cũng lo lắng cho hạnh phúc ngày sau của bản thân.
- Hôm nay hai người gặp được tôi, xem như nhặt về một mạng.
Tùy Qua nói xong, rút tùng châm khỏi người Dương Chấn Thanh:
- Nhưng dù nhặt lại được mạng, nhưng nếu sau này ông tiếp tục ăn uy ca uy đệ, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được ông.
- Tôi…
Dương Chấn Thanh có thể hoạt động thân thể, vội vàng mặc lại quần áo, gấp gáp hỏi:
- Vậy xin hỏi tiểu tiên sinh, có phải có biện pháp giúp tôi khôi phục trạng thái ngày trước không?
- Trạng thái trước kia là gì? Nói trắng ra là giúp ông tiếp tục làm sự nghiệp, làm nữ nhân, chính là như vậy đi?
Tùy Qua hỏi thẳng. Đối với Dương Chấn Thanh, Tùy Qua không thích cũng không ghét, cho nên không cần lôi kéo làm quen.
Dương Chấn Thanh nghe Tùy Qua nói chuyện thô tục, nhưng biết là nói vào việc chính, lúc này cũng không có gì xấu hổ, gật gật đầu, sau đó khiêm cung hỏi han:
- Nói như vậy tiểu tiên sinh có biện pháp?
- Biện pháp đương nhiên là có.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi không phải hoạt lôi phong. Nhất là ông không quen thân với tôi. Hôm nay trùng hợp cứu ông, đây là vận khí của ông, nhưng nếu muốn điều dưỡng tốt thân thể cho ông, không phải chỉ là chuyện đâm vài châm là được. Hơn nữa tôi dùng thuốc đều là dược tài Đông y sang quý chế thành, phí tổn xa xỉ, tự nhiên không thể cho ông ăn không.
- Việc này tôi hiểu được.
Dương Chấn Thanh vội vàng nói:
- Chỉ cần có thể điều dưỡng tốt thân thể của tôi, phương diện chẩn kim nhất định sẽ không thiếu anh.
- Nói chuyện đừng khẳng định quá sớm.
Tùy Qua nói:
- Chẩn kim của tôi cao hơn bác sĩ trong các bệnh viện nhiều lắm.
- Bao nhiêu?
Dương Chấn Thanh ý thức được khẩu vị của Tùy Qua không nhỏ.
- Không nhiều lắm. Một phần ba tài sản của ông!
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nguyên bản tôi phải thu ông một nửa tài sản. Nhưng suy nghĩ tới hành vi của ông nửa tốt nửa xấu, cho nên giảm giá cho ông.
Một phần ba? Còn là giảm giá?
Trong lòng Dương Chấn Thanh run lên, tiểu tử này biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?
Đó là số tiền mấy trăm vạn ah. Tiểu tử này thoạt nhìn trẻ tuổi, không thể tưởng được khẩu vị lớn như thế.
- Không sao, ông có thể đến bệnh viện lớn nổi tiếng nhìn xem, có lẽ bọn hắn có biện pháp giúp thân thể ông phục hồi, trở nên long tinh hổ mãnh.
Tùy Qua nói:
- Vậy chúc ông may mắn. Hai châm vừa rồi xem như miễn phí tặng cho ông.
Nói xong Tùy Qua chuẩn bị xoay người rời đi.
Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ.
Dương Chấn Thanh miễn cưỡng xem là một người, cho nên Tùy Qua mở miệng chỉ lấy một phần ba tài sản của hắn, không nghĩ tới lão đầu tử này còn thủ tài như vậy. Một khi như thế, Tùy Qua lười nói chuyện tiếp với hắn.
- Xin chờ một chút…
Lúc này Trữ Bội gọi Tùy Qua, nhìn chồng khuyên:
- Chấn Thanh, đã đến lúc nào rồi còn luyến tiếc tiêu tiền sao? Rốt cục là tiền trọng yếu, hay hạnh phúc của chúng ta, thân thể của anh trọng yếu?
Dương Chấn Thanh thở dài:
- Số tiền của anh có được không dễ thôi…huống hồ anh cũng không biết tiểu tiên sinh có nắm chắc hay không.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lấy ra Cố Nguyên Hoàn, dùng nội lực bóp vỡ, phân thành bốn mảnh, đưa một mảnh cho Dương Chấn Thanh:
- Ông có thể thử một chút đi. Nếu ông lo lắng, thậm chí có thể đem kiểm tra đo lường thành phần dược vật một chút.
Sau đó Tùy Qua đi về hướng Đường Vũ Khê, không quay đầu nhìn hai vợ chồng.
- Nhưng tôi biết vợ ông.
Lời này có chút ý nghĩa khác. Thiếu phụ đánh giá Tùy Qua, tuy rằng tiểu suất ca trước mắt có khuôn mặt cùng thể trạng không tệ, nhưng hình như nàng cũng không quen biết vị tiểu suất ca có chút “thôn dã" này đi.
- Cô là Trữ Bội đi.
Tùy Qua nhìn thiếu phụ đang nghi hoặc nói:
- Mười mấy năm trước cô từng là danh hoa của Đông đại đâu. Trong giới nam sinh Đông đại, có không ít người cũng biết sự tồn tại của cô đâu.
Lời này không phải giả.
Trữ Bội từng là sinh viên Đông đại, hơn nữa năm đó xem như có tư cách nhòm ngó ngôi báu hoa hậu giảng đường. Ba năm trước, Trữ Bội gả cho ân sư kiêm hiệu trưởng Dương Chấn Thanh lớn hơn nàng vài chục tuổi, cho dù vợ của Dương Chấn Thanh đã chết, nhưng chuyện này vẫn đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đề tài hấp dẫn trong giới sinh viên. Chồng già vợ trẻ, tuy rằng không phải đề tài mới mẻ gì, nhưng dù sao Dương Chấn Thanh cũng là hiệu trưởng Đông đại, học giả nổi tiếng, cho nên hắn công khai cưới Trữ Bội làm vợ tự nhiên tạo tiếng vang không nhỏ, không ít học sinh đem chuyện này biến thành chủ đề đàm luận, tự nhiên là chuyện thật bình thường.
Đương nhiên Tùy Qua cũng không có ý kiến gì về việc này. Chỉ cần không phải bức bách cưới gả, hắn không có ý kiến. Một lão đầu có thể cưới một cô gái trẻ hơn nhiều tuổi, chỉ có thể nói người ta có năng lực, có mị lực. Ngược lại một cô gái trẻ tuổi muốn gả cho một lão đầu, vô luận nàng làm gì đó cũng là lựa chọn của nàng. Mỗi người đều có tự do lựa chọn, chuyện anh nguyện tôi nguyện, pháp luật cho phép, loại chuyện như vậy thật phổ biến, cho nên không gì đáng nói.
Thiếu phụ khẽ thở dài, nói:
- Nam sinh các cậu đều cho rằng tôi là người đàn bà tham tài tham danh hư hỏng đi? Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi thật tâm với Chấn Thanh.
- Tiểu Bội, mặc kệ người khác nói thế nào, tôi biết là được…
Dương Chấn Thanh nhu tình nói.
Tùy Qua nổi da gà, nhịn không được ho khan vài tiếng, sau đó nói:
- Dương hiệu trưởng, tình huống hiện tại của ông không được lạc quan đâu.
- Cơ thể của tôi làm sao vậy?
Dương Chấn Thanh có chút khẩn trương hỏi.
Làm hiệu trưởng, còn là một người đàn ông, hắn tự nhiên thật quan tâm thân thể của chính mình. Dùng lời nói thông tục, “thân thể là tiền vốn cách mạng, thân thể là bảo đảm hạnh phúc". Một người đàn ông, trong lòng chỉ nhớ tới hai chuyện: sự nghiệp, đàn bà. Hiện tại Dương Chấn Thanh sự nghiệp thành công, hơn nữa thanh danh, địa vị còn có thể tiến thêm một bước, ở thời gian như thế nếu thân thể suy sụp, còn làm sự nghiệp cách mạng gì đây. Huống chi nếu thân thể suy sụp, cho dù có được người vợ như hoa như ngọc, có năng lực thế nào, chẳng lẽ mỗi ngày bày biện như bình hoa ngắm xem? Hay làm nữ thần cung phụng?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Dùng một chữ có thể hình dung – hư!
Nghe xong lời này, Dương Chấn Thanh có chút xấu hổ, thiếu phụ Trữ Bội gò má ửng đỏ.
Kỳ thật cho dù Tùy Qua không nói, trạng huống trước mắt của Dương Chấn Thanh cũng đã nói rõ vấn đề.
Tuy Dương Chấn Thanh hơn sáu mươi, nhưng xem như đã già, dù hắn không muốn thừa nhận, dù hắn luôn tỏ vẻ thật mạnh khỏe trước mặt vợ mình, nhưng tình hình thực tế là như vậy, đã già, yếu, không chịu được giằng co.
Dùng một ít dược vật trợ hứng thời gian dài, đã vét sạch thân thể Dương Chấn Thanh, cho nên mới gây thành bi kịch hôm nay. Nếu không nhờ gặp được Tùy Qua, chỉ sợ Dương Chấn Thanh thật sự tinh hết người vong.
- Vậy…xin hỏi tiểu…tiên sinh có biện pháp trị liệu cho chồng tôi không?
Trữ Bội thân thiết hỏi. Nàng lo lắng cho chồng của mình, cũng lo lắng cho hạnh phúc ngày sau của bản thân.
- Hôm nay hai người gặp được tôi, xem như nhặt về một mạng.
Tùy Qua nói xong, rút tùng châm khỏi người Dương Chấn Thanh:
- Nhưng dù nhặt lại được mạng, nhưng nếu sau này ông tiếp tục ăn uy ca uy đệ, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được ông.
- Tôi…
Dương Chấn Thanh có thể hoạt động thân thể, vội vàng mặc lại quần áo, gấp gáp hỏi:
- Vậy xin hỏi tiểu tiên sinh, có phải có biện pháp giúp tôi khôi phục trạng thái ngày trước không?
- Trạng thái trước kia là gì? Nói trắng ra là giúp ông tiếp tục làm sự nghiệp, làm nữ nhân, chính là như vậy đi?
Tùy Qua hỏi thẳng. Đối với Dương Chấn Thanh, Tùy Qua không thích cũng không ghét, cho nên không cần lôi kéo làm quen.
Dương Chấn Thanh nghe Tùy Qua nói chuyện thô tục, nhưng biết là nói vào việc chính, lúc này cũng không có gì xấu hổ, gật gật đầu, sau đó khiêm cung hỏi han:
- Nói như vậy tiểu tiên sinh có biện pháp?
- Biện pháp đương nhiên là có.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi không phải hoạt lôi phong. Nhất là ông không quen thân với tôi. Hôm nay trùng hợp cứu ông, đây là vận khí của ông, nhưng nếu muốn điều dưỡng tốt thân thể cho ông, không phải chỉ là chuyện đâm vài châm là được. Hơn nữa tôi dùng thuốc đều là dược tài Đông y sang quý chế thành, phí tổn xa xỉ, tự nhiên không thể cho ông ăn không.
- Việc này tôi hiểu được.
Dương Chấn Thanh vội vàng nói:
- Chỉ cần có thể điều dưỡng tốt thân thể của tôi, phương diện chẩn kim nhất định sẽ không thiếu anh.
- Nói chuyện đừng khẳng định quá sớm.
Tùy Qua nói:
- Chẩn kim của tôi cao hơn bác sĩ trong các bệnh viện nhiều lắm.
- Bao nhiêu?
Dương Chấn Thanh ý thức được khẩu vị của Tùy Qua không nhỏ.
- Không nhiều lắm. Một phần ba tài sản của ông!
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nguyên bản tôi phải thu ông một nửa tài sản. Nhưng suy nghĩ tới hành vi của ông nửa tốt nửa xấu, cho nên giảm giá cho ông.
Một phần ba? Còn là giảm giá?
Trong lòng Dương Chấn Thanh run lên, tiểu tử này biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?
Đó là số tiền mấy trăm vạn ah. Tiểu tử này thoạt nhìn trẻ tuổi, không thể tưởng được khẩu vị lớn như thế.
- Không sao, ông có thể đến bệnh viện lớn nổi tiếng nhìn xem, có lẽ bọn hắn có biện pháp giúp thân thể ông phục hồi, trở nên long tinh hổ mãnh.
Tùy Qua nói:
- Vậy chúc ông may mắn. Hai châm vừa rồi xem như miễn phí tặng cho ông.
Nói xong Tùy Qua chuẩn bị xoay người rời đi.
Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ.
Dương Chấn Thanh miễn cưỡng xem là một người, cho nên Tùy Qua mở miệng chỉ lấy một phần ba tài sản của hắn, không nghĩ tới lão đầu tử này còn thủ tài như vậy. Một khi như thế, Tùy Qua lười nói chuyện tiếp với hắn.
- Xin chờ một chút…
Lúc này Trữ Bội gọi Tùy Qua, nhìn chồng khuyên:
- Chấn Thanh, đã đến lúc nào rồi còn luyến tiếc tiêu tiền sao? Rốt cục là tiền trọng yếu, hay hạnh phúc của chúng ta, thân thể của anh trọng yếu?
Dương Chấn Thanh thở dài:
- Số tiền của anh có được không dễ thôi…huống hồ anh cũng không biết tiểu tiên sinh có nắm chắc hay không.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lấy ra Cố Nguyên Hoàn, dùng nội lực bóp vỡ, phân thành bốn mảnh, đưa một mảnh cho Dương Chấn Thanh:
- Ông có thể thử một chút đi. Nếu ông lo lắng, thậm chí có thể đem kiểm tra đo lường thành phần dược vật một chút.
Sau đó Tùy Qua đi về hướng Đường Vũ Khê, không quay đầu nhìn hai vợ chồng.
Tác giả :
Vô Trục