Y Tiên Thiểu
Chương 186: Tối nay không ngủ (1)
- Tôi đến rồi.
Tùy Qua nhẹ nhàng nói, chỉ ba chữ nhưng đã thay thế ngàn lời vạn ngữ trong lòng.
Đường Vũ Khê gật gật đầu, mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt bị nước mắt làm nhạt nhòa.
Tùy Qua bế bổng Đường Vũ Khê, giống như phủng lấy trân bảo trong tay, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Thẻ phòng trong tay Dương Lỵ Lỵ đột nhiên rơi xuống đất.
Tùy Qua nhẹ nhàng ôm Đường Vũ Khê như ôm một bình hoa dễ vỡ.
Hắn đặt nàng lên giường, truyền một đạo chân khí vào thân thể nàng, giúp nàng khu trừ hàn khí cùng bệnh thấp trong cơ thể. Mấy ngày nay không có Tùy Qua chiếu cố điều dưỡng, Đường Vũ Khê đã ngày càng trở nên hư nhược.
- Em thật sự là không nghe lời, lại dám một mình chạy ra.
Rõ ràng là lời trách cứ, nhưng ngữ khí của Tùy Qua vô cùng mềm mại.
Có thể tìm được Đường Vũ Khê, mà tìm được nàng khi nàng còn sống, đối với Tùy Qua mà nói đã là ông trời ban ân.
Ở thời điểm như vậy hắn làm sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng thật tùy hứng đây?
- Nếu em không tự mình chạy ra, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng sau khi đi ra, em đã hối hận. Mặc dù có cảnh tuyết xinh đẹp làm người ngạt thở, có rừng cây muôn màu, có hồ quang sơn sắc, nhưng trong nội tâm của em vẫn luôn nghĩ tới một người.
- Nếu người kia không phải là tôi, thì em đừng nói ra tên của hắn.
Tùy Qua nói:
- Nếu không tôi sẽ giết hắn.
- A…
Đường Vũ Khê mỉm cười:
- Anh vẫn mồm mép láu lỉnh như vậy, khó trách khi đi tới tìm em còn dẫn theo một cô bé xinh xắn như vậy đâu. Anh muốn tìm em hay là muốn chọc giận em đây?
- Đó là hướng dẫn du lịch mà tôi thỉnh tới.
Tùy Qua có chút chột dạ nói.
- Vậy sao, anh thật biết lựa chọn người, mời hướng dẫn du lịch cũng tuổi trẻ xinh đẹp như vậy đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng không sao, chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi. Em lo lắng nhất là sau này anh sẽ không vui.
- Có Đường tỷ cùng tôi, mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ.
Tùy Qua cười nói, truyền càng nhiều chân khí vào trong cơ thể Đường Vũ Khê, giúp nàng đả thông kinh mạch đã muốn tắc nghẽn.
Mấy ngày nay bị gió lạnh cùng đi đường mệt nhọc, trạng huống thân thể Đường Vũ Khê đã thật kém cỏi, khó trách khi nãy té xỉu trên đất.
Trạng huống của nàng làm Tùy Qua có chút bận tâm.
- Làm sao vậy? Tình huống cơ thể của em không tốt sao?
Đường Vũ Khê nhìn biểu tình của Tùy Qua đã cảm thấy được manh mối:
- Mặc dù em có chút tùy hứng, nhưng lần này đi ra em đã mang theo nhân sâm cùng dược hoàn mà anh đưa cho, anh đừng trách em cố ý làm tổn thương thân thể của mình. Kỳ thật em còn muốn chống đỡ thêm vài ngày đâu.
Dược hoàn?
Đây chính là Cố Nguyên hoàn, là linh dược chân chính đâu.
Tuy rằng không thể chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê, nhưng có thể giúp tăng cường thể chất của nàng, làm nàng có thêm sinh cơ.
Nếu không phải có được nhân sâm cùng Cố Nguyên hoàn, Đường Vũ Khê làm sao còn sống đến bây giờ.
- Không có việc gì, chỉ bị thổi mưa gió, cho nên thân thể có chút suy yếu thôi.
Tùy Qua nói:
- Sau này có tôi bồi ở đây, em không cần lo lắng thân thể của mình.
- Anh…anh không phải đến đưa em trở về?
Đường Vũ Khê có chút kinh ngạc nói.
- Tôi tới đi cùng em.
Tùy Qua đáp:
- Hơn nữa đây cũng là ý nguyện của anh trai cùng mẹ của em. Họ đều hi vọng em có thể sống thật vui vẻ, mãi đến vĩnh viễn.
- Vậy sao?
Khóe môi Đường Vũ Khê hiện lên nụ cười ngọt ngào, nước mắt lại lăn xuống.
Vài phút sau, Tùy Qua dừng truyền chân khí, sau đó bỏ vài cây La Bặc Điều vào miệng. Lần này điều dưỡng thân thể cho Đường Vũ Khê, khiến hắn hao tổn thật nhiều chân khí, xem ra tình huống có chút không lạc quan.
Bệnh của Đường Vũ Khê có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, tới lúc đó cho dù Tùy Qua hao hết chân khí cũng không biện pháp giúp nàng tục mệnh.
Đây là điều mà hắn lo lắng, nhưng hắn sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Đúng như lời nhắc nhở của Trầm Quân Lăng, hiện tại Đường Vũ Khê có lẽ chỉ muốn được yên lặng trải qua những ngày cuối cùng cùng người mình yêu, mang theo hồi ức xinh đẹp cuối cùng, trở về thiên đường.
Mà điều Tùy Qua phải làm chính là tận lực thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Buổi tối, Đường Vũ Khê mời Dương Lỵ Lỵ cùng đi ăn tối, xem như đáp tạ sự hỗ trợ của nàng.
Bữa tối, hai vị mỹ nữ biểu hiện thật tao nhã bao hàm, hơn nữa trò chuyện thật hòa hợp, khóe môi luôn tươi cười. Chủ đề đàm luận của hai người thật rộng, nhưng phần lớn là đề tài giữa phụ nữ, Tùy Qua bị ném sang một bên, hơn nữa hắn thật biết điều không nói xen vào.
Bữa tối đi qua, Tùy Qua tự nhiên đi tới phòng của Đường Vũ Khê. Trong lúc mấu chốt thế này, hắn cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Dương Lỵ Lỵ ở lại một mình, đây là chuyện không có biện pháp. Nàng hiểu thật rõ ràng Đường Vũ Khê mới là bạn gái của Tùy Qua, giữa nàng cùng Tùy Qua chẳng qua như nhân duyên sương sớm mà thôi, khi trời vừa sáng, mặt trời xuất hiện, sương sớm đương nhiên sẽ biến mất.
Sắc trời đã tối đen.
Bốn phía thật yên lặng, chỉ còn tiếng mưa gió rền vang.
Hệ thống sưởi hơi trong phòng Đường Vũ Khê rất tốt, không cảm giác một tia rét lạnh.
Gần cửa sổ nghe tiếng gió bên ngoài, tiếng mưa rơi, uống trà nóng, lại có mỹ nữ bồi bên cạnh. Tùy Qua cảm thấy trong lòng yên lặng dị thường, nhiều ngày bôn ba lo lắng giờ khắc này tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Giữa anh cùng Dương hướng đạo có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Đường Vũ Khê bỗng nhiên nói một câu, giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, một hòn đá kích lên ngàn tầng sóng, tâm cảnh bình tĩnh của Tùy Qua rốt cục bị đánh vỡ.
- Chuyện gì đâu…Nga, dọc đường đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khi chúng tôi lái xe đến, gặp lún, lật xe, sau đó tôi bảo vệ nàng, đem nàng bình yên cứu ra, sự tình chính là như vậy.
Tùy Qua bình tĩnh nói, tận lực giảm thấp sự phấn khích của chuyện xưa.
- Nguyên lai là anh hùng cứu mỹ nhân ah, khó trách đâu.
Đường Vũ Khê nhàn nhạt cười.
- Khó trách cái gì?
Tùy Qua giả vờ hồ đồ hỏi.
- Khó trách Dương hướng đạo tựa hồ có chút ý tứ với anh đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Dù bữa tối nàng biểu hiện phi thường khách khí với em cùng anh, nhưng trực giác phụ nữ cho em biết, nàng có cảm giác với anh.
Trực giác của phụ nữ đúng là đáng sợ…các cô gái, hình như trời sinh đã tự nhiên mở ra linh giác.
So sánh mà nói, rất nhiều đàn ông ở trước mặt các nàng thường thường chỉ làm ra vẻ khôn ngoan mà thôi.
- A…tôi làm gì có mị lực như vậy.
Tùy Qua cười hắc hắc nói.
- Anh cũng không cần giải thích.
Đường Vũ Khê nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, Dương hướng đạo thoạt nhìn là một cô gái tốt, người thật hiền lành. Nếu nàng thích anh, anh cũng thích nàng, thì cũng không sao. Anh cũng biết tình huống của em hiện tại, ai cũng không biết còn được bao nhiêu thời gian, nếu anh có thể tìm được cô gái mà mình ngưỡng mộ, em sẽ chúc phúc cho anh.
Tùy Qua nhẹ nhàng nói, chỉ ba chữ nhưng đã thay thế ngàn lời vạn ngữ trong lòng.
Đường Vũ Khê gật gật đầu, mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt bị nước mắt làm nhạt nhòa.
Tùy Qua bế bổng Đường Vũ Khê, giống như phủng lấy trân bảo trong tay, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Thẻ phòng trong tay Dương Lỵ Lỵ đột nhiên rơi xuống đất.
Tùy Qua nhẹ nhàng ôm Đường Vũ Khê như ôm một bình hoa dễ vỡ.
Hắn đặt nàng lên giường, truyền một đạo chân khí vào thân thể nàng, giúp nàng khu trừ hàn khí cùng bệnh thấp trong cơ thể. Mấy ngày nay không có Tùy Qua chiếu cố điều dưỡng, Đường Vũ Khê đã ngày càng trở nên hư nhược.
- Em thật sự là không nghe lời, lại dám một mình chạy ra.
Rõ ràng là lời trách cứ, nhưng ngữ khí của Tùy Qua vô cùng mềm mại.
Có thể tìm được Đường Vũ Khê, mà tìm được nàng khi nàng còn sống, đối với Tùy Qua mà nói đã là ông trời ban ân.
Ở thời điểm như vậy hắn làm sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng thật tùy hứng đây?
- Nếu em không tự mình chạy ra, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng sau khi đi ra, em đã hối hận. Mặc dù có cảnh tuyết xinh đẹp làm người ngạt thở, có rừng cây muôn màu, có hồ quang sơn sắc, nhưng trong nội tâm của em vẫn luôn nghĩ tới một người.
- Nếu người kia không phải là tôi, thì em đừng nói ra tên của hắn.
Tùy Qua nói:
- Nếu không tôi sẽ giết hắn.
- A…
Đường Vũ Khê mỉm cười:
- Anh vẫn mồm mép láu lỉnh như vậy, khó trách khi đi tới tìm em còn dẫn theo một cô bé xinh xắn như vậy đâu. Anh muốn tìm em hay là muốn chọc giận em đây?
- Đó là hướng dẫn du lịch mà tôi thỉnh tới.
Tùy Qua có chút chột dạ nói.
- Vậy sao, anh thật biết lựa chọn người, mời hướng dẫn du lịch cũng tuổi trẻ xinh đẹp như vậy đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng không sao, chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi. Em lo lắng nhất là sau này anh sẽ không vui.
- Có Đường tỷ cùng tôi, mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ.
Tùy Qua cười nói, truyền càng nhiều chân khí vào trong cơ thể Đường Vũ Khê, giúp nàng đả thông kinh mạch đã muốn tắc nghẽn.
Mấy ngày nay bị gió lạnh cùng đi đường mệt nhọc, trạng huống thân thể Đường Vũ Khê đã thật kém cỏi, khó trách khi nãy té xỉu trên đất.
Trạng huống của nàng làm Tùy Qua có chút bận tâm.
- Làm sao vậy? Tình huống cơ thể của em không tốt sao?
Đường Vũ Khê nhìn biểu tình của Tùy Qua đã cảm thấy được manh mối:
- Mặc dù em có chút tùy hứng, nhưng lần này đi ra em đã mang theo nhân sâm cùng dược hoàn mà anh đưa cho, anh đừng trách em cố ý làm tổn thương thân thể của mình. Kỳ thật em còn muốn chống đỡ thêm vài ngày đâu.
Dược hoàn?
Đây chính là Cố Nguyên hoàn, là linh dược chân chính đâu.
Tuy rằng không thể chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê, nhưng có thể giúp tăng cường thể chất của nàng, làm nàng có thêm sinh cơ.
Nếu không phải có được nhân sâm cùng Cố Nguyên hoàn, Đường Vũ Khê làm sao còn sống đến bây giờ.
- Không có việc gì, chỉ bị thổi mưa gió, cho nên thân thể có chút suy yếu thôi.
Tùy Qua nói:
- Sau này có tôi bồi ở đây, em không cần lo lắng thân thể của mình.
- Anh…anh không phải đến đưa em trở về?
Đường Vũ Khê có chút kinh ngạc nói.
- Tôi tới đi cùng em.
Tùy Qua đáp:
- Hơn nữa đây cũng là ý nguyện của anh trai cùng mẹ của em. Họ đều hi vọng em có thể sống thật vui vẻ, mãi đến vĩnh viễn.
- Vậy sao?
Khóe môi Đường Vũ Khê hiện lên nụ cười ngọt ngào, nước mắt lại lăn xuống.
Vài phút sau, Tùy Qua dừng truyền chân khí, sau đó bỏ vài cây La Bặc Điều vào miệng. Lần này điều dưỡng thân thể cho Đường Vũ Khê, khiến hắn hao tổn thật nhiều chân khí, xem ra tình huống có chút không lạc quan.
Bệnh của Đường Vũ Khê có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, tới lúc đó cho dù Tùy Qua hao hết chân khí cũng không biện pháp giúp nàng tục mệnh.
Đây là điều mà hắn lo lắng, nhưng hắn sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Đúng như lời nhắc nhở của Trầm Quân Lăng, hiện tại Đường Vũ Khê có lẽ chỉ muốn được yên lặng trải qua những ngày cuối cùng cùng người mình yêu, mang theo hồi ức xinh đẹp cuối cùng, trở về thiên đường.
Mà điều Tùy Qua phải làm chính là tận lực thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Buổi tối, Đường Vũ Khê mời Dương Lỵ Lỵ cùng đi ăn tối, xem như đáp tạ sự hỗ trợ của nàng.
Bữa tối, hai vị mỹ nữ biểu hiện thật tao nhã bao hàm, hơn nữa trò chuyện thật hòa hợp, khóe môi luôn tươi cười. Chủ đề đàm luận của hai người thật rộng, nhưng phần lớn là đề tài giữa phụ nữ, Tùy Qua bị ném sang một bên, hơn nữa hắn thật biết điều không nói xen vào.
Bữa tối đi qua, Tùy Qua tự nhiên đi tới phòng của Đường Vũ Khê. Trong lúc mấu chốt thế này, hắn cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Dương Lỵ Lỵ ở lại một mình, đây là chuyện không có biện pháp. Nàng hiểu thật rõ ràng Đường Vũ Khê mới là bạn gái của Tùy Qua, giữa nàng cùng Tùy Qua chẳng qua như nhân duyên sương sớm mà thôi, khi trời vừa sáng, mặt trời xuất hiện, sương sớm đương nhiên sẽ biến mất.
Sắc trời đã tối đen.
Bốn phía thật yên lặng, chỉ còn tiếng mưa gió rền vang.
Hệ thống sưởi hơi trong phòng Đường Vũ Khê rất tốt, không cảm giác một tia rét lạnh.
Gần cửa sổ nghe tiếng gió bên ngoài, tiếng mưa rơi, uống trà nóng, lại có mỹ nữ bồi bên cạnh. Tùy Qua cảm thấy trong lòng yên lặng dị thường, nhiều ngày bôn ba lo lắng giờ khắc này tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Giữa anh cùng Dương hướng đạo có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Đường Vũ Khê bỗng nhiên nói một câu, giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, một hòn đá kích lên ngàn tầng sóng, tâm cảnh bình tĩnh của Tùy Qua rốt cục bị đánh vỡ.
- Chuyện gì đâu…Nga, dọc đường đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khi chúng tôi lái xe đến, gặp lún, lật xe, sau đó tôi bảo vệ nàng, đem nàng bình yên cứu ra, sự tình chính là như vậy.
Tùy Qua bình tĩnh nói, tận lực giảm thấp sự phấn khích của chuyện xưa.
- Nguyên lai là anh hùng cứu mỹ nhân ah, khó trách đâu.
Đường Vũ Khê nhàn nhạt cười.
- Khó trách cái gì?
Tùy Qua giả vờ hồ đồ hỏi.
- Khó trách Dương hướng đạo tựa hồ có chút ý tứ với anh đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Dù bữa tối nàng biểu hiện phi thường khách khí với em cùng anh, nhưng trực giác phụ nữ cho em biết, nàng có cảm giác với anh.
Trực giác của phụ nữ đúng là đáng sợ…các cô gái, hình như trời sinh đã tự nhiên mở ra linh giác.
So sánh mà nói, rất nhiều đàn ông ở trước mặt các nàng thường thường chỉ làm ra vẻ khôn ngoan mà thôi.
- A…tôi làm gì có mị lực như vậy.
Tùy Qua cười hắc hắc nói.
- Anh cũng không cần giải thích.
Đường Vũ Khê nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, Dương hướng đạo thoạt nhìn là một cô gái tốt, người thật hiền lành. Nếu nàng thích anh, anh cũng thích nàng, thì cũng không sao. Anh cũng biết tình huống của em hiện tại, ai cũng không biết còn được bao nhiêu thời gian, nếu anh có thể tìm được cô gái mà mình ngưỡng mộ, em sẽ chúc phúc cho anh.
Tác giả :
Vô Trục