Y Tiên Thiểu
Chương 171: Người ấy đi xa
Cũng chính vì như thế, hôm nay Tùy Qua mới cho thấy bộ mặt tàn nhẫn của mình, dùng một cuốc giết chết Sử Vạn Hào.
Sau này, nếu có người còn muốn nhắm vào Tùy Qua, đầu tiên phải suy nghĩ phân lượng của mình.
Dĩ nhiên, với phân lượng của Diên Vân hòa thượng và Thiếu Lâm tự, đương nhiên là không cần suy nghĩ.
Tùy Qua hoàn toàn không nghi ngờ, cấp bậc Tiên Thiên ẩn phục trong Thiếu Lâm tự, chính là cao thủ, hơn nữa sợ rằng không chỉ có một người.
Nếu Thiếu Lâm tự thật sự muốn động thủ, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên tương đối khó giải quyết.
Nhất là hiện tại.
- Quyết đấu?
Diên Vân bật cười lớn:
- Nếu quyết đấu với cậu..., tôi không nắm chắc sẽ giành phần thắng. Huống chi, Thiếu Lâm tự hiện tại, đã qua thời kỳ dựa vào chém giết để phát triển rồi. Cho dù thật sự có quyết đấu, đó cũng là quyết đấu trên thương trường, muốn thắng, tôi sẽ quang minh chánh đại chiến thắng, tôi không phải hạng tiểu nhân làm chuyện xấu sau lưng người khác!
- Ngài nói như vậy, tôi cũng yên tâm.
Tùy Qua hào khí mỉm cười:
- Nếu là cạnh tranh trên làm ăn, tôi sẽ đón nhận. Nếu quả thật thua, ta cũng không có một câu oán hận!
- Tiểu tăng hiểu.
Diên Vân cười nhạt, bảo tướng trang nghiêm.
Lúc sau đã xuống núi, Diên Vân và đám người Tùy Qua mỗi người đi một ngả.
Lên trên xe, Mắt Kiếng mới từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên là:
- Chúng ta có thắng không?
- Nói nhảm!
Sơn Hùng nói:
- Mắt Kiếng, cậu thật là vô dụng, lại ngất đi! Không thấy được cảnh Tùy huynh đệ giết chết lão già kia máu tanh, khí phách thế nào! Hừ, từ nay về sau, sợ rằng trên giang hồ không có nhiều người dám tới khiêu khích chúng ta!
- Sợ rằng chưa chắc.
Tùy Qua thản nhiên nói một câu.
Sử Vạn Hào chết đi, đúng là có thể tạo thành hiệu quả kinh sợ trong thời gian ngắn. Nhưng trên giang hồ có vô số người, người thắng được Sử Vạn Hào cũng có rất nhiều, một khi những người này biết sự tồn tại của linh dược, người nào có thể bảo đảm bọn họ không nổi lòng ham muốn?
Lòng người hiểm ác, giang hồ hung hiểm, dù là ai cũng không cách nào dự liệu sau này có chuyện gì phát sinh.
Mắt Kiếng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Lúc trước tôi thấy lão nhân kia lợi hại như thế, còn lo lắng Tùy huynh đệ sẽ thua cuộc.
Sơn Hùng bất mãn nói:
- Tùy huynh đệ làm sao có thể thua!
Ngoài miệng nói như vậy, thật ra lúc trước Sơn Hùng cũng lo lắng, khi Sử Vạn Hào toàn lực xuất thủ, đúng là thanh thế kinh người, uy thế bén nhọn.
- Không nên nhắc lại cái tên Sử Vạn Hào nữa.
Tùy Qua nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, anh tìm được người rồi chứ?
- Tìm được rồi, ba người bọn họ bị nhốt trong một khách sạn, Sử Vạn Hào phái hai người canh chừng. Nhưng, hiện tại chúng ta qua đó, có thể giải quyết hai người kia rất nhanh.
Sơn Hùng nói.
- Ừ.
Tùy Qua gật đầu, lại nói với Mắt Kiếng:
- Diên Vân hòa thượng của Thiếu Lâm tự đã nói với tôi, đoán chừng bọn họ sẽ rất nhanh làm một số động tác buôn bán đối với Đế Ngọc cao chúng ta, cậu phải chuẩn bị tinh thần ứng phó.
- Được, tôi sẽ làm hết sức .
Mắt Kiếng nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Cứ làm mạnh tay, cho dù có thua, tôi cũng không trách anh.
Tùy Qua nói với Mắt Kiếng:
- Chỉ cần phương thuốc vẫn nằm trong tay chúng ta, cho dù thua, chúng ta vẫn có cơ hội trở mình.
Mắt Kiếng trầm mặc một chút, cười nói:
- Không sai. Nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nếu như vậy, tôi sẽ vui đùa với bọn họ một chút. Nhưng đại ca, sợ rằng thời gian anh trở thành phú ông tỉ vạn sẽ phải đợi lâu hơn.
- Nói những thứ nhảm nhí như vậy làm chi, dù sao đi theo Tùy huynh đệ, không thể thiếu chỗ tốt cho chúng ta!
Sơn Hùng kiên định nói.
Tùy Qua suy nghĩ một chút, lấy ra một cái hộp, đưa cho Sơn Hùng.
Sơn Hùng bận lái xe, không tiện mở cái hộp, cho nên Mắt Kiếng mở thay hắn. Chỉ thấy trong cái hộp, đựng hai mấy viên dược hoàn màu trắng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Cho dù là người không am hiểu về thuốc, đại khái cũng có thể đoán được thuốc này hoàn không giống bình thường.
- Huynh đệ, đây là...
Sơn Hùng hỏi, vẻ mặt có chút hưng phấn.
- Cố nguyên hoàn.
Tùy Qua nói:
- Anh có thể ăn hai hạt, mỗi viên cách một tuần, với nền tảng của anh, cộng thêm dược tính của Cố nguyên hoàn có thể làm cho anh tiến vào Luyện Khí kỳ .
- Luyện Khí kỳ là cái gì?
Sơn Hùng không hiểu nói.
- Nội gia chân khí.
Tùy Qua nói.
- Chân khí!
Sơn Hùng mừng rỡ như điên. Từ ngoại gia quyền thủ đến nội gia quyền sư, mặc dù không nói là một bước lên trời, nhưng bởi vì nội gia quyền sư có chân khí điều trị, ân cần săn sóc thân thể, thường rất trường thọ, cơ năng thân thể suy thoái cũng rất chậm, còn ngoại gia quyền thủ lại không như vậy, ngoại gia quyền thủ luyện chính là công phu trên da thịt gân cốt, thông qua rèn luyện, bức bách tiềm năng của thân thể ra ngoài, bởi vì không thể lợi dụng chân khí ân cần săn sóc thân thể, vì vậy cơ năng thân thể thoái hóa rất nhanh, thường thường đến ba bốn mươi tuổi, võ lực bắt đầu suy thoái. Còn nội gia quyền sư, cho dù đến năm sáu chục tuổi, vẫn có võ lực rất mạnh, hơn nữa có nội tức ân cần săn sóc thân thể, cũng sống lâu hơn người bình thường.
Làm người luyện võ, Sơn Hùng đương nhiên nằm mộng cũng muốn luyện thành chân khí, trở thành nội gia quyền sư. Chẳng qua, thứ nhất thiên phú có hạn; thứ hai không có danh sư chỉ điểm, căn bản không thể thấy được con đường, nhưng không ngờ Tùy Qua lại nguyện ý giúp hắn trở thành nội gia quyền sư.
- Dược hoàn này, có thể cải tạo cơ năng thân thể, có thể loại trừ hậu thiên tạp chất trong thân thể anh. Ngoài ra, tôi có một khẩu quyết tu luyện nội gia chân khí, cũng sẽ truyền cho anh. Về phần sau này anh có thể có thành tựu gì, toàn bộ đều dựa vào tạo hóa của cá nhân anh.
Tùy Qua nói.
- Huynh đệ. . . Cậu. . . cậu thật sự đã tặng tôi một phần đại lễ!
Sơn Hùng thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt:
- Có đại ân truyền nghề này, theo mà nói tôi nên gọi cậu một tiếng sư phụ, nhưng vì chúng ta đã xưng huynh gọi đệ, hơn nữa đoán chừng cậu cũng không xem trọng đồ đệ có tư chất như tôi. Cho nên, Sơn Hùng này chỉ có thể máu chảy đầu rơi, báo đáp đại ân của huynh đệ cậu!
Tùy Qua nói:
- Hùng ca, anh đừng sến sẩm như vậy có được không. Sở dĩ tôi cho anh dược hoàn, công pháp, chỉ vì chúng ta đã là huynh đệ, chuyện làm ăn sau này, cũng cần anh tốn nhiều tâm trí, công phu, đối với chúng ta ai cũng có lợi, cho nên đừng nói lời cảm tạ nữa. Còn Mắt Kiếng, anh cũng có thể phân ra dùng ba viên, rất có trợ giúp đối với luyện công. Số còn lại, Hùng ca anh giữ lại, tự mình chọn lựa một số huynh đệ đáng tin, tiến hành huấn luyện đột kích, phân phát dược hoàn này cho bọn họ ăn, sau này để bọn họ làm bảo an, áp tải hàng hóa trọng yếu cho công ty.
- Tôi hiểu.
Sơn Hùng đáp, hiểu rằng Tùy Qua đang muốn bắt đầu nuôi trồng một chút thế lực.
Sau đó, Tùy Qua đến khách sạn cả nhà Ninh Ngọc Trân đang bị giam giữ, hai tên đại hán giữ cửa, bị Sơn Hùng hung hăng giáo huấn một trận, sau đó vội vàng đào tẩu.
Sau này, nếu có người còn muốn nhắm vào Tùy Qua, đầu tiên phải suy nghĩ phân lượng của mình.
Dĩ nhiên, với phân lượng của Diên Vân hòa thượng và Thiếu Lâm tự, đương nhiên là không cần suy nghĩ.
Tùy Qua hoàn toàn không nghi ngờ, cấp bậc Tiên Thiên ẩn phục trong Thiếu Lâm tự, chính là cao thủ, hơn nữa sợ rằng không chỉ có một người.
Nếu Thiếu Lâm tự thật sự muốn động thủ, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên tương đối khó giải quyết.
Nhất là hiện tại.
- Quyết đấu?
Diên Vân bật cười lớn:
- Nếu quyết đấu với cậu..., tôi không nắm chắc sẽ giành phần thắng. Huống chi, Thiếu Lâm tự hiện tại, đã qua thời kỳ dựa vào chém giết để phát triển rồi. Cho dù thật sự có quyết đấu, đó cũng là quyết đấu trên thương trường, muốn thắng, tôi sẽ quang minh chánh đại chiến thắng, tôi không phải hạng tiểu nhân làm chuyện xấu sau lưng người khác!
- Ngài nói như vậy, tôi cũng yên tâm.
Tùy Qua hào khí mỉm cười:
- Nếu là cạnh tranh trên làm ăn, tôi sẽ đón nhận. Nếu quả thật thua, ta cũng không có một câu oán hận!
- Tiểu tăng hiểu.
Diên Vân cười nhạt, bảo tướng trang nghiêm.
Lúc sau đã xuống núi, Diên Vân và đám người Tùy Qua mỗi người đi một ngả.
Lên trên xe, Mắt Kiếng mới từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên là:
- Chúng ta có thắng không?
- Nói nhảm!
Sơn Hùng nói:
- Mắt Kiếng, cậu thật là vô dụng, lại ngất đi! Không thấy được cảnh Tùy huynh đệ giết chết lão già kia máu tanh, khí phách thế nào! Hừ, từ nay về sau, sợ rằng trên giang hồ không có nhiều người dám tới khiêu khích chúng ta!
- Sợ rằng chưa chắc.
Tùy Qua thản nhiên nói một câu.
Sử Vạn Hào chết đi, đúng là có thể tạo thành hiệu quả kinh sợ trong thời gian ngắn. Nhưng trên giang hồ có vô số người, người thắng được Sử Vạn Hào cũng có rất nhiều, một khi những người này biết sự tồn tại của linh dược, người nào có thể bảo đảm bọn họ không nổi lòng ham muốn?
Lòng người hiểm ác, giang hồ hung hiểm, dù là ai cũng không cách nào dự liệu sau này có chuyện gì phát sinh.
Mắt Kiếng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Lúc trước tôi thấy lão nhân kia lợi hại như thế, còn lo lắng Tùy huynh đệ sẽ thua cuộc.
Sơn Hùng bất mãn nói:
- Tùy huynh đệ làm sao có thể thua!
Ngoài miệng nói như vậy, thật ra lúc trước Sơn Hùng cũng lo lắng, khi Sử Vạn Hào toàn lực xuất thủ, đúng là thanh thế kinh người, uy thế bén nhọn.
- Không nên nhắc lại cái tên Sử Vạn Hào nữa.
Tùy Qua nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, anh tìm được người rồi chứ?
- Tìm được rồi, ba người bọn họ bị nhốt trong một khách sạn, Sử Vạn Hào phái hai người canh chừng. Nhưng, hiện tại chúng ta qua đó, có thể giải quyết hai người kia rất nhanh.
Sơn Hùng nói.
- Ừ.
Tùy Qua gật đầu, lại nói với Mắt Kiếng:
- Diên Vân hòa thượng của Thiếu Lâm tự đã nói với tôi, đoán chừng bọn họ sẽ rất nhanh làm một số động tác buôn bán đối với Đế Ngọc cao chúng ta, cậu phải chuẩn bị tinh thần ứng phó.
- Được, tôi sẽ làm hết sức .
Mắt Kiếng nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Cứ làm mạnh tay, cho dù có thua, tôi cũng không trách anh.
Tùy Qua nói với Mắt Kiếng:
- Chỉ cần phương thuốc vẫn nằm trong tay chúng ta, cho dù thua, chúng ta vẫn có cơ hội trở mình.
Mắt Kiếng trầm mặc một chút, cười nói:
- Không sai. Nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nếu như vậy, tôi sẽ vui đùa với bọn họ một chút. Nhưng đại ca, sợ rằng thời gian anh trở thành phú ông tỉ vạn sẽ phải đợi lâu hơn.
- Nói những thứ nhảm nhí như vậy làm chi, dù sao đi theo Tùy huynh đệ, không thể thiếu chỗ tốt cho chúng ta!
Sơn Hùng kiên định nói.
Tùy Qua suy nghĩ một chút, lấy ra một cái hộp, đưa cho Sơn Hùng.
Sơn Hùng bận lái xe, không tiện mở cái hộp, cho nên Mắt Kiếng mở thay hắn. Chỉ thấy trong cái hộp, đựng hai mấy viên dược hoàn màu trắng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Cho dù là người không am hiểu về thuốc, đại khái cũng có thể đoán được thuốc này hoàn không giống bình thường.
- Huynh đệ, đây là...
Sơn Hùng hỏi, vẻ mặt có chút hưng phấn.
- Cố nguyên hoàn.
Tùy Qua nói:
- Anh có thể ăn hai hạt, mỗi viên cách một tuần, với nền tảng của anh, cộng thêm dược tính của Cố nguyên hoàn có thể làm cho anh tiến vào Luyện Khí kỳ .
- Luyện Khí kỳ là cái gì?
Sơn Hùng không hiểu nói.
- Nội gia chân khí.
Tùy Qua nói.
- Chân khí!
Sơn Hùng mừng rỡ như điên. Từ ngoại gia quyền thủ đến nội gia quyền sư, mặc dù không nói là một bước lên trời, nhưng bởi vì nội gia quyền sư có chân khí điều trị, ân cần săn sóc thân thể, thường rất trường thọ, cơ năng thân thể suy thoái cũng rất chậm, còn ngoại gia quyền thủ lại không như vậy, ngoại gia quyền thủ luyện chính là công phu trên da thịt gân cốt, thông qua rèn luyện, bức bách tiềm năng của thân thể ra ngoài, bởi vì không thể lợi dụng chân khí ân cần săn sóc thân thể, vì vậy cơ năng thân thể thoái hóa rất nhanh, thường thường đến ba bốn mươi tuổi, võ lực bắt đầu suy thoái. Còn nội gia quyền sư, cho dù đến năm sáu chục tuổi, vẫn có võ lực rất mạnh, hơn nữa có nội tức ân cần săn sóc thân thể, cũng sống lâu hơn người bình thường.
Làm người luyện võ, Sơn Hùng đương nhiên nằm mộng cũng muốn luyện thành chân khí, trở thành nội gia quyền sư. Chẳng qua, thứ nhất thiên phú có hạn; thứ hai không có danh sư chỉ điểm, căn bản không thể thấy được con đường, nhưng không ngờ Tùy Qua lại nguyện ý giúp hắn trở thành nội gia quyền sư.
- Dược hoàn này, có thể cải tạo cơ năng thân thể, có thể loại trừ hậu thiên tạp chất trong thân thể anh. Ngoài ra, tôi có một khẩu quyết tu luyện nội gia chân khí, cũng sẽ truyền cho anh. Về phần sau này anh có thể có thành tựu gì, toàn bộ đều dựa vào tạo hóa của cá nhân anh.
Tùy Qua nói.
- Huynh đệ. . . Cậu. . . cậu thật sự đã tặng tôi một phần đại lễ!
Sơn Hùng thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt:
- Có đại ân truyền nghề này, theo mà nói tôi nên gọi cậu một tiếng sư phụ, nhưng vì chúng ta đã xưng huynh gọi đệ, hơn nữa đoán chừng cậu cũng không xem trọng đồ đệ có tư chất như tôi. Cho nên, Sơn Hùng này chỉ có thể máu chảy đầu rơi, báo đáp đại ân của huynh đệ cậu!
Tùy Qua nói:
- Hùng ca, anh đừng sến sẩm như vậy có được không. Sở dĩ tôi cho anh dược hoàn, công pháp, chỉ vì chúng ta đã là huynh đệ, chuyện làm ăn sau này, cũng cần anh tốn nhiều tâm trí, công phu, đối với chúng ta ai cũng có lợi, cho nên đừng nói lời cảm tạ nữa. Còn Mắt Kiếng, anh cũng có thể phân ra dùng ba viên, rất có trợ giúp đối với luyện công. Số còn lại, Hùng ca anh giữ lại, tự mình chọn lựa một số huynh đệ đáng tin, tiến hành huấn luyện đột kích, phân phát dược hoàn này cho bọn họ ăn, sau này để bọn họ làm bảo an, áp tải hàng hóa trọng yếu cho công ty.
- Tôi hiểu.
Sơn Hùng đáp, hiểu rằng Tùy Qua đang muốn bắt đầu nuôi trồng một chút thế lực.
Sau đó, Tùy Qua đến khách sạn cả nhà Ninh Ngọc Trân đang bị giam giữ, hai tên đại hán giữ cửa, bị Sơn Hùng hung hăng giáo huấn một trận, sau đó vội vàng đào tẩu.
Tác giả :
Vô Trục