Y Tiên Thiểu
Chương 132: Sổ ghi chép công đức (2)
Tiếp theo, người tu hành Tiên Thiên kỳ dùng Tiên Thiên chân khí chữa thương, kéo dài tính mạng, cũng sẽ hao tổn và ảnh hưởng đến tu vi của bản thân.
Diên Vân có thể đưa ra điều kiện như vậy, đủ thấy hắn coi trọng Tùy Qua như thế nào, đồng thời cũng cho thấy Diên Vân có địa vị cực cao ở Thiếu Lâm tự.
Diên Vân thấy vẻ mặt của Tùy Qua, cũng biết hắn đã tác động đến Tùy Qua, liền nói:
- Tùy tiên sinh, ngài không ngại hãy suy nghĩ một chút.
Tùy Qua đã từng suy nghĩ, vì Đường Vũ Khê, giao hạt giống Bồi nguyên đan và Tam Nguyên Kinh Dịch thảo cho Thiếu Lâm tự cũng không sao. Vì tánh mạng của Đường Vũ Khê, mất đi một loại linh dược, không coi là gì.
- Không cần suy tính, tôi không có ý định thay đổi bác sĩ chủ trị.
Đường Vũ Khê chợt nói, giọng nói rất kiên quyết.
Tùy Qua chợt nhói lòng, hắn biết Đường Vũ Khê đưa ra quyết định như vậy, chẳng qua là không muốn làm khó hắn mà thôi. Đường Vũ Khê bề ngoài nhìn như nhu nhược, nội tâm nhưng là một nữ nhân có chủ kiến, một khi đưa ra quyết định, không dễ dàng thay đổi. Tùy Qua đành phải mỉm cười xin lỗi Diên Vân, nói:
- Diên Vân đại sư, thật sự xin lỗi.
Diên Vân khẽ thở dài:
- Nếu tâm ý Tùy tiên sinh đã quyết, tiểu tăng cũng không tiện miễn cưỡng.Tiểu tăng trở lại bổn tự, nhất định sẽ giải thích. Chẳng qua, một số nhân vật cấp quan trọng của bổn tự, rất coi trọng chuyện này, sợ rằng chưa chắc sẽ nghe theo giải thích của tiểu tăng. Tùy tiên sinh, ngài phải có chuẩn bị.
Tùy Qua đương nhiên ngờ tới sau khi cự tuyệt Diên Vân, sẽ trở mặt với Thiếu Lâm tự, nhưng không ngờ Diên Vân vẫn lo lắng cho mình. Nhân phẩm của tiểu hòa thượng này thật sự đáng khâm phục.
Diên Vân khẽ vuốt cằm, chuẩn bị đứng dậy cáo từ, sau đó lại nói:
- Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa. Tùy tiên sinh, đạo lý mang ngọc mắc tội có lẽ ngài cũng hiểu rõ, nếu ngài cự tuyệt lời mời của bổn tự, chỉ sợ thế lực khác, cũng sẽ chú ý đến linh cao của ngài, phải cẩn thận.
- Đa tạ đại sư nhắc nhở.
Tùy Qua nói.
Không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức trên giang hồ lại lan truyền rất nhanh. Nếu người của Thiếu Lâm tự đã biết chuyện Tùy Qua có linh cao, như vậy các thế lực khác, đương nhiên cũng rất nhanh nhận được tin tức. Nếu như Tùy Qua và Thiếu Lâm tự hợp tác, người khác muốn nhằm vào hắn, đương nhiên phải suy nghĩ xem, có dây dưa nổi với đám vũ tăng của Thiếu Lâm tự hay không. Nhưng, Tùy Qua cự tuyệt đề nghị của Diên Vân, như vậy đối với những người đó mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Lợi dụng! Cưỡng bức!
Các loại thủ đoạn, rất có thể sẽ đồng loạt nhắm vào Tùy Qua.
Sau khi Diên Vân nhắc nhở Tùy Qua, rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, hơi có phong thái của cao tăng đắc đạo.
Diên Vân mới đi vài bước, liền thấy một đôi nam nữ từ ngoài cửa đi vào, nam tử vừa vào cửa mấy bước, đột nhiên la mắng Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi! Ngươi làm hư xe của lão tử, ta phải giết chết ngươi!
Nữ nhân kia cũng mắng:
- Tên khốn khiếp! Lại còn ung dung ngồi đây dụ dỗ giáo viên... Cam Bình, giết chết hắn đi!
Tùy Qua định thần nhìn lại, chỉ thấy đôi nam nữ vừa bước vào chính là Tô Y Nhu và bạn trai nàng mới kết giao.
Hai người hùng hổ đi về phía Tùy Qua, vừa đi vừa mắng, nhìn vẻ mặt hai người, giống như chỉ hận không thể phanh thây xé xác Tùy Qua năm. Cam Bình nóng lòng thu thập Tùy Qua, vừa vặn lướt qua người Diên Vân, bởi vì cảm thấy Diên Vân cản đường hắn, cho nên Cam Bình thấp giọng mắng một câu con lừa ngốc, sau đó đưa tay đẩy Diên Vân sang một bên.
Răng rắc! Răng rắc!
Khi cánh tay Cam Bình vừa đụng đến bả vai Diên Vân, cánh tay Diên Vân đột nhiên giống như thương long xuất động, vừa túm vừa nhấc, nhất thời tháo khớp xương cánh tay của Cam Bình, nhưng Diên Vân vẫn không dừng tay, thuận thế tháo luôn khớp xương cánh tay còn lại và hai chân của Cam Bình.
Tuyệt hơn chính là, hắn cũng tháo luôn khớp xương hàm của Cam Bình, cho nên Cam Bình không thể phát ra thanh âm kêu đau, mắng chửi người, trong miệng chỉ có thể ú ớ phát ra những lời nói không rõ nghĩa.
Diên Vân ra tay, nhanh hơn tia chớp.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, chẳng qua Diên Vân chỉ lướt qua người Cam Bình, sau đó Cam Bình đã nằm trên mặt đất, giống như bị trúng gió.
Tô Y Nhu thấy thế, cả kinh trợn tròn mắt, nào còn dám tiếp tục lên tiếng vũ nhục Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê.
Diên Vân thì giống như một đóa bạch vân, phiêu nhiên rời khỏi quán cà phê.
- Ài, tiểu hòa thượng này thật lợi hại!
Tùy Qua nhìn theo bóng lưng Diên Vân nói.
- Sao vậy, cậu thích hắn sao?
Đường Vũ Khê trêu ghẹo nói.
- Thưởng thức, chỉ là thuần túy thưởng thức, không liên quan đến tình cảm.
Tùy Qua vội vàng nói.
- Cậu không biết lai lịch của hắn sao?
Đường Vũ Khê chợt hỏi.
- Hắn không phải là y tọa tăng của Thiếu Lâm dược cục sao?
Tùy Qua nói.
- Không sai, hắn là y tọa tăng của Thiếu Lâm dược cục.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng cậu có lẽ không biết, y tọa tăng chính là người cầm lái Thiếu Lâm dược cục. Năm ngoái, hắn còn được lên tạp chí Time.
- Tiểu hòa thượng này lên tạp chí Time?
Tùy Qua một lần nữa kinh ngạc.
- Ừ.
Đường Vũ Khê nói:
- Có báo cáo công bố, hắn là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ "thiện võ y" trẻ tuổi của Thiếu Lâm tự, tinh thông thiện pháp, võ đạo và thiện y. Hơn nữa, với thanh thế trước mắt của hắn, khoảng hai mươi ba mươi năm nữa, rất có thể có trở thành trụ trì trẻ tuổi nhất của Thiếu Lâm tự.
- Khó trách, tiểu hòa thượng này đúng là một nhân vật đáng gờm!
Tùy Qua nói:
- Vừa rồi, lẽ ra cô không nên cự tuyệt đề nghị của hắn .
- Y thuật của hắn không tệ, có lẽ có thể kéo dài tính mạng cho tôi, nhưng chỉ có cậu mới có thể chữa khỏi bệnh của tôi, không phải sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu như bọn họ không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn, sống thêm mấy ngày, cũng có ý nghĩa gì? Huống chi, trong Thiếu Lâm tự đều là một đám hòa thượng, cậu đưa tôi đến đó, cậu yên tâm sao?
- Lý do cuối cùng đúng là thuyết phục tôi!
Tùy Qua khẳng định nói, sau đó nở nụ cười.
Sau khi đưa Đường Vũ Khê trở về, cảm giác cấp bách trong lòng Tùy Qua càng rõ ràng.
Không chỉ có bản thân Tùy Qua nhận thấy bệnh tình của Đường Vũ Khê không lạc quan, hơn nữa Diên Vân cũng nói như vậy, chứng tỏ tình trạng của Đường Vũ Khê đúng là không thể lạc quan.
Sau đó, Tùy Qua gọi điện thoại cho Mắt Kiếng, kêu hắn đầu tư nhiều nhân lực, tài lực đi thu mua các loại kỳ hoa dị thảo và các loại cỏ linh chi.
Mắt Kiếng không biết dụng ý của Tùy Qua, lại còn nói giỡn với hắn, kêu vì trong kho hàng chồng chất quá nhiều cỏ linh chi, cho nên gần đây trên rễ, thân cây đại thụ đều mọc ra không ít cỏ linh chi.
Ai ngờ, Mắt Kiếng còn chưa nói giỡn hết, bên kia Tùy Qua đã cúp điện thoại.
Linh thảo, linh dược tạm thời không thiếu, Tùy Qua chỉ có thể cố gắng hết sức nâng cao tu vi của mình.
Diên Vân có thể đưa ra điều kiện như vậy, đủ thấy hắn coi trọng Tùy Qua như thế nào, đồng thời cũng cho thấy Diên Vân có địa vị cực cao ở Thiếu Lâm tự.
Diên Vân thấy vẻ mặt của Tùy Qua, cũng biết hắn đã tác động đến Tùy Qua, liền nói:
- Tùy tiên sinh, ngài không ngại hãy suy nghĩ một chút.
Tùy Qua đã từng suy nghĩ, vì Đường Vũ Khê, giao hạt giống Bồi nguyên đan và Tam Nguyên Kinh Dịch thảo cho Thiếu Lâm tự cũng không sao. Vì tánh mạng của Đường Vũ Khê, mất đi một loại linh dược, không coi là gì.
- Không cần suy tính, tôi không có ý định thay đổi bác sĩ chủ trị.
Đường Vũ Khê chợt nói, giọng nói rất kiên quyết.
Tùy Qua chợt nhói lòng, hắn biết Đường Vũ Khê đưa ra quyết định như vậy, chẳng qua là không muốn làm khó hắn mà thôi. Đường Vũ Khê bề ngoài nhìn như nhu nhược, nội tâm nhưng là một nữ nhân có chủ kiến, một khi đưa ra quyết định, không dễ dàng thay đổi. Tùy Qua đành phải mỉm cười xin lỗi Diên Vân, nói:
- Diên Vân đại sư, thật sự xin lỗi.
Diên Vân khẽ thở dài:
- Nếu tâm ý Tùy tiên sinh đã quyết, tiểu tăng cũng không tiện miễn cưỡng.Tiểu tăng trở lại bổn tự, nhất định sẽ giải thích. Chẳng qua, một số nhân vật cấp quan trọng của bổn tự, rất coi trọng chuyện này, sợ rằng chưa chắc sẽ nghe theo giải thích của tiểu tăng. Tùy tiên sinh, ngài phải có chuẩn bị.
Tùy Qua đương nhiên ngờ tới sau khi cự tuyệt Diên Vân, sẽ trở mặt với Thiếu Lâm tự, nhưng không ngờ Diên Vân vẫn lo lắng cho mình. Nhân phẩm của tiểu hòa thượng này thật sự đáng khâm phục.
Diên Vân khẽ vuốt cằm, chuẩn bị đứng dậy cáo từ, sau đó lại nói:
- Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa. Tùy tiên sinh, đạo lý mang ngọc mắc tội có lẽ ngài cũng hiểu rõ, nếu ngài cự tuyệt lời mời của bổn tự, chỉ sợ thế lực khác, cũng sẽ chú ý đến linh cao của ngài, phải cẩn thận.
- Đa tạ đại sư nhắc nhở.
Tùy Qua nói.
Không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức trên giang hồ lại lan truyền rất nhanh. Nếu người của Thiếu Lâm tự đã biết chuyện Tùy Qua có linh cao, như vậy các thế lực khác, đương nhiên cũng rất nhanh nhận được tin tức. Nếu như Tùy Qua và Thiếu Lâm tự hợp tác, người khác muốn nhằm vào hắn, đương nhiên phải suy nghĩ xem, có dây dưa nổi với đám vũ tăng của Thiếu Lâm tự hay không. Nhưng, Tùy Qua cự tuyệt đề nghị của Diên Vân, như vậy đối với những người đó mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Lợi dụng! Cưỡng bức!
Các loại thủ đoạn, rất có thể sẽ đồng loạt nhắm vào Tùy Qua.
Sau khi Diên Vân nhắc nhở Tùy Qua, rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, hơi có phong thái của cao tăng đắc đạo.
Diên Vân mới đi vài bước, liền thấy một đôi nam nữ từ ngoài cửa đi vào, nam tử vừa vào cửa mấy bước, đột nhiên la mắng Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi! Ngươi làm hư xe của lão tử, ta phải giết chết ngươi!
Nữ nhân kia cũng mắng:
- Tên khốn khiếp! Lại còn ung dung ngồi đây dụ dỗ giáo viên... Cam Bình, giết chết hắn đi!
Tùy Qua định thần nhìn lại, chỉ thấy đôi nam nữ vừa bước vào chính là Tô Y Nhu và bạn trai nàng mới kết giao.
Hai người hùng hổ đi về phía Tùy Qua, vừa đi vừa mắng, nhìn vẻ mặt hai người, giống như chỉ hận không thể phanh thây xé xác Tùy Qua năm. Cam Bình nóng lòng thu thập Tùy Qua, vừa vặn lướt qua người Diên Vân, bởi vì cảm thấy Diên Vân cản đường hắn, cho nên Cam Bình thấp giọng mắng một câu con lừa ngốc, sau đó đưa tay đẩy Diên Vân sang một bên.
Răng rắc! Răng rắc!
Khi cánh tay Cam Bình vừa đụng đến bả vai Diên Vân, cánh tay Diên Vân đột nhiên giống như thương long xuất động, vừa túm vừa nhấc, nhất thời tháo khớp xương cánh tay của Cam Bình, nhưng Diên Vân vẫn không dừng tay, thuận thế tháo luôn khớp xương cánh tay còn lại và hai chân của Cam Bình.
Tuyệt hơn chính là, hắn cũng tháo luôn khớp xương hàm của Cam Bình, cho nên Cam Bình không thể phát ra thanh âm kêu đau, mắng chửi người, trong miệng chỉ có thể ú ớ phát ra những lời nói không rõ nghĩa.
Diên Vân ra tay, nhanh hơn tia chớp.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, chẳng qua Diên Vân chỉ lướt qua người Cam Bình, sau đó Cam Bình đã nằm trên mặt đất, giống như bị trúng gió.
Tô Y Nhu thấy thế, cả kinh trợn tròn mắt, nào còn dám tiếp tục lên tiếng vũ nhục Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê.
Diên Vân thì giống như một đóa bạch vân, phiêu nhiên rời khỏi quán cà phê.
- Ài, tiểu hòa thượng này thật lợi hại!
Tùy Qua nhìn theo bóng lưng Diên Vân nói.
- Sao vậy, cậu thích hắn sao?
Đường Vũ Khê trêu ghẹo nói.
- Thưởng thức, chỉ là thuần túy thưởng thức, không liên quan đến tình cảm.
Tùy Qua vội vàng nói.
- Cậu không biết lai lịch của hắn sao?
Đường Vũ Khê chợt hỏi.
- Hắn không phải là y tọa tăng của Thiếu Lâm dược cục sao?
Tùy Qua nói.
- Không sai, hắn là y tọa tăng của Thiếu Lâm dược cục.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng cậu có lẽ không biết, y tọa tăng chính là người cầm lái Thiếu Lâm dược cục. Năm ngoái, hắn còn được lên tạp chí Time.
- Tiểu hòa thượng này lên tạp chí Time?
Tùy Qua một lần nữa kinh ngạc.
- Ừ.
Đường Vũ Khê nói:
- Có báo cáo công bố, hắn là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ "thiện võ y" trẻ tuổi của Thiếu Lâm tự, tinh thông thiện pháp, võ đạo và thiện y. Hơn nữa, với thanh thế trước mắt của hắn, khoảng hai mươi ba mươi năm nữa, rất có thể có trở thành trụ trì trẻ tuổi nhất của Thiếu Lâm tự.
- Khó trách, tiểu hòa thượng này đúng là một nhân vật đáng gờm!
Tùy Qua nói:
- Vừa rồi, lẽ ra cô không nên cự tuyệt đề nghị của hắn .
- Y thuật của hắn không tệ, có lẽ có thể kéo dài tính mạng cho tôi, nhưng chỉ có cậu mới có thể chữa khỏi bệnh của tôi, không phải sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu như bọn họ không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn, sống thêm mấy ngày, cũng có ý nghĩa gì? Huống chi, trong Thiếu Lâm tự đều là một đám hòa thượng, cậu đưa tôi đến đó, cậu yên tâm sao?
- Lý do cuối cùng đúng là thuyết phục tôi!
Tùy Qua khẳng định nói, sau đó nở nụ cười.
Sau khi đưa Đường Vũ Khê trở về, cảm giác cấp bách trong lòng Tùy Qua càng rõ ràng.
Không chỉ có bản thân Tùy Qua nhận thấy bệnh tình của Đường Vũ Khê không lạc quan, hơn nữa Diên Vân cũng nói như vậy, chứng tỏ tình trạng của Đường Vũ Khê đúng là không thể lạc quan.
Sau đó, Tùy Qua gọi điện thoại cho Mắt Kiếng, kêu hắn đầu tư nhiều nhân lực, tài lực đi thu mua các loại kỳ hoa dị thảo và các loại cỏ linh chi.
Mắt Kiếng không biết dụng ý của Tùy Qua, lại còn nói giỡn với hắn, kêu vì trong kho hàng chồng chất quá nhiều cỏ linh chi, cho nên gần đây trên rễ, thân cây đại thụ đều mọc ra không ít cỏ linh chi.
Ai ngờ, Mắt Kiếng còn chưa nói giỡn hết, bên kia Tùy Qua đã cúp điện thoại.
Linh thảo, linh dược tạm thời không thiếu, Tùy Qua chỉ có thể cố gắng hết sức nâng cao tu vi của mình.
Tác giả :
Vô Trục