Y Thủ Che Thiên

Quyển 4 - Chương 59: Giày vò

Đè xuống kinh ngạc trong lòng, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn lạnh lùng như cũ, cho dù hắn có năng lực khống chế tỉ mỉ thì như thế nào? Nàng đã nói sẽ xóa sạch hắn thì nhất định sẽ xóa sạch!

Đông Phương Sam từ từ đến gần Đông Phương Ly, cảm nhận được Thiên Lực cuồn cuộn trong cơ thể kia, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có một cảm giác khủng hoảng, chỉ cảm thấy cuộc tỷ thí này dường như không đơn giản như mình tưởng tượng.

Ý nghĩ xuất hiện trong chớp mắt này, thực lực của Đông Phương Ly mới chỉ là Trúc Cơ cảnh trung kỳ mà thôi, mà thực lực của hắn đã đạt đến nửa bước Kim Đan cảnh! Chênh lệch cảnh giới của hai người có thể nói là vô cùng khác biệt.

Khóe miệng hiện lên nụ cười âm trầm, trước mắt tuyệt đối là được quyết định bởi thực lực, những cái khác tất cả cũng không là gì!

Mộ Chỉ Ly cũng từng bước đến gần Đông Phương Sam, khí thế cũng tăng lên từng chút một, nếu không phải vì bất ngờ, thì thời điểm tới trước mặt Đông Phương Sam, khí thế nhất định sẽ đạt tới đỉnh!

Đông Phương Sam nắm thật chặt cây đao trong tay, vẻ lạnh lẽo lướt qua trong mắt, tại lúc này trong vòng mười mét xung quanh hắn , lòng bàn chân nặng nề đạp lên mặt đất, Thiên Lực cuồn cuộn tràn vào thân đao, ánh sáng lạnh lẽo trên thân đao liền bị tia sáng màu vàng đất rực rỡ bao vây!

Thân hình vừa động, cả người biến thành một làn khói xanh, trong thời gian nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, đao phong phá vỡ không khí, mang theo một tiếng xé gió, trong lúc mọi người kinh ngạc nó đã hung hăng bổ về phía Mộ Chỉ Ly!

Thấy một màn này, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười lạnh, nhấc tay lên, kiếm Vị Ương chính là hướng về phía nổ vang kia nghênh đón!

“Keng!"

Âm thanh binh khí giao nhau vang lên, hai người không hẹn mà cùng chọn phương pháp cận chiến! Muốn giày vò đối phương thì phương pháp tốt nhất chính là cận chiến!

Ở trong mắt người bình thường, hai người đều giống như một trận gió, tốc độ công kích cực nhanh làm cho người ta hoa cả mắt, nhiều chiêu tàn nhẫn đánh về phía chỗ hiểm trên người đối phương, đệ tử xung quanh nhìn thấy một màn này đều kinh hãi.

“Bịch!"

Cùng với một tiếng vang thật lớn, thì vũ khí của hai người đồng thời rời tay! Sức lực giao chiến mạnh mẽ đã khiến vũ khí rơi xuống, lực đạo mạnh như thế nào có thể hiểu.

Thấy vũ khí rơi xuống, cuộc chiến đấu giữa hai người trong nháy mắt liền dừng lại.

“Tu vi của Đông Phương Ly này so với ta thì thấp hơn, nhưng mà khi giao chiến bất luận là sức mạnh, tốc độ hay là phản ứng trình độ đều không kém ta chút nào, đây là chuyện gì xảy ra?" Đối với thực lực của Đông Phương Ly hiểu rõ hơn thì sắc mặt Đông Phương Sam vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng thật ra thì sóng to gió lớn.

Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới sự kinh ngạc trong lòng Đông Phương Sam, bàn tay trắng nõn nhấc lên kiếm Vị Ương như có linh tính thẳng tắp bay đến trên tay nàng, đầu ngón tay khẽ nắm lấy, tâm thần vừa động đã biến hóa một đạo cầu vồng bắn về phía Đông Phương Sam!

Kiếm Vị Ương trong tay vung lên mang theo trận xé gió, lực đạo mạnh mẽ kia ngay cả không khí cũng đều bị cắt đứt, Đông Phương Sam hoảng hốt không kịp tránh bị trúng một kiếm của Mộ Chỉ Ly, nhưng mà sau một khắc, bất luận là trong mắt Mộ Chỉ Ly hay là những người khác đều hiện lên vẻ rất kinh ngạc.

Trong mắt Đông Phương Sam hiện lên một tia giễu cợt, trên mặt vẻ đắc ý lại càng đậm, cười to nói: “Thiên Lực của ta đều ngưng tụ thành hộ giáp loại công kích này căn bản không thể nào xuyên qua phòng ngự của ta được, ta chiến đấu với nguơi đã sớm ở thế bất bại! Ngay cả phòng ngự của ta cũng không phá được, ngươi còn đánh cái gì?"

“Không ngờ phòng ngự của Đông Phương Sam lại mạnh như thế! Ngay cả Đông Phương Ly dốc toàn lực cũng đều không phá được phòng ngự kia, chứ đừng nói là tổn thương được hắn nửa phần."

“Xem ra cuộc tỷ thí này thắng bại đã được quyết định, Đông Phương Ly không thể gây tổn thương được Đông Phương Sam, Đông Phương sam đúng là không thể thua."

“Sợ rằng tư cách chiến lần này thì Đông Phương Ly phải dừng bước tại đây rồi, thực lực và sự từng trải của lão đệ tử đúng là mạnh hơn!"

Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận rối rít. Trong lời nói nghiễm nhiên đã kết luận kết quả của cuộc tỷ thí này.

Thấy tình huống của Đông Phương Ly như vậy, sắc mặt Đông Phương Khiếu bình tĩnh không gợn sóng cũng thay đổi, ánh mắt sâu xa, nhìn gương mặt bình tĩnh của Đông Phương Ly đang đứng tại chỗ, hắn muốn biết nàng ấy sẽ làm thế nào.

Đương nhiên Đông Phương Huấn cũng chú ý tới điểm này, không khỏi lên tiếng nói: “Trong cả gia tộc thì lực phòng ngự của Đông Phương Sam cũng là đứng đầu, người có thể phá vỡ được phòng ngự của hắn không nhiều lắm."

Vì hắn đối với đệ tử nội môn hiểu rõ, thực lực của Đông Phương Sam tuyệt đối là thượng thừa, vốn là ngầm thừa nhận trong mười danh sách này hẳn là có Đông Phương Sam nhưng không nghĩ tới Đông Phương Sam lại tỷ thí cùng với Đông Phương Ly, có thể sẽ có chút khó khăn.

Đông Phương Khiếu khẽ gật đầu, bí hiểm nói: “Hãy chờ xem, nàng ấy sẽ không chịu thua như vậy đâu."

Nghe vậy, vẻ mặt Đông Phương Huấn trước mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tầm mắt lần nữa chuyển hướng nhìn Đông Phương Ly, vì sao Quán chủ có lòng tin với Đông Phương Ly như vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ châm chọc: “Ngươi nói phá không được thì là phá không được sao?" Vừa nói xong, hơi thở cũng tăng vọt thêm mấy phần.

Đối với lần này, Đông Phương Sam cũng lơ đễnh, thậm chí ngay cả động tác phản kháng cũng không làm, cứ lẳng lặng đứng tại chỗ như vậy chờ Đông Phương Ly phá vỡ phòng ngự của hắn.

Hành động lần này không nghi ngờ gì chính là khiêu khích Mộ Chỉ Ly, nếu nàng thật sự không có cách nào phá vỡ phòng ngự này, sau này sẽ thật sự không có mặt mũi xuất hiện trước mặt Đông Phương Sam.

Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Đông Phương Sam, trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua một tia lạnh lẽo, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Thiên Lực trong cơ thể nhanh chóng tràn lên kiếm Vị Ương, ánh sáng màu trắng kia đem Vị Ương kiếm bao phủ lấy , dường như cả người đã cùng kiếm Vị Ương hòa hợp thành một thể. Kiếm Vị Ương khẽ rung động, hấp thu Thiên Lực càng ngày càng nhiều.

Đến khi Thiên Lực đạt đến đỉnh điểm, một lần nữa Mộ Chỉ Ly hóa thành một đạo khói xanh xuất hiện ở trước mặt Đông Phương Sam, trong lúc ánh mắt mọi người rung động một kiếm đã hung hăng bổ về phía cánh tay Đông Phương Sam!

Tại thời điểm một khắc trước khi mũi kiếm nhích tới gần Đông Phương Sam, trong nháy mắt tia sáng màu trắng ngà trên thân kiếm Vị Ương đã thay đổi thành màu vàng kim, ánh sáng màu vàng kim kích thích mắt của mọi người, đến khi Đông Phương Sam cảm giác được nguy hiểm thì đã né tránh không kịp, cứ thế mà thừa nhận một kiếm này của Đông Phương Ly.

Một kiếm kinh thiên này làm cho người ta kinh hãi thán phục , dường như khắp bầu trời chỉ còn lại màu vàng kim rực rỡ. Trong không khí Thiên Lực thuộc tính Kim gần như trong lúc nhất thời bắn ra, hơi thở vô cùng sắc bén trước mặt đánh tới.

May là mọi người đứng ở dưới đài khoảng cách tương đối xa nhưng cũng cảm nhận được độ sắc bén kia, khuôn mặt giống như bị đao cạo cảm thấy đau đớn, về phần các đệ tử đứng gần lập tức chuyển động Thiên Lực ngăn cản, sắc bén đến nỗi ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Một khắc kia khi Vị Ương kiếm chạm đến Đông Phương Sam, hắn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng không chịu được, sắc mặt Đông Phương Sam kịch biến. Thiên Lực mạnh mẽ lấy kiếm làm trung tâm mũi nhọn bộc phát ra, đang lúc mọi người sợ hãi than thì áo giáp hộ thể của Đông Phương Sam gần như trong nháy mắt nứt ra như mạng nhện!

“Ầm"

“Rắc!"

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, trước khi mọi người kịp phản ứng thì tất cả đã không thể tránh được.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi thu hồi kiếm Vị Ương, mũi kiếm sáng bóng sắc bén kia mang theo một vết máu, giọt giọt rơi xuống trên mặt đất máu bắn tung tóe lan ra thành những đóa hoa kiều diễm.

Thời gian dường như dừng lại, cho đến khi âm thanh gần như điên cuồng của Đông Phương Sam vang lên, ở bên cạnh không xa, một đoạn tay bị cắt đứt đang nằm ở đấy.

Mới chỉ một kiếm, Mộ Chỉ Ly đã trực tiếp phế đi cánh tay phải của Đông Phương Sam! Biến cố to lớn như thế, ai cũng không nghĩ đến sau khi Đông Phương Sam trải qua trận chiến này bị phế rồi! Tay cụt mọc lại cũng không phải là chuyện đơn giản, cái này tương đương với ý nghĩa thực lực ngày sau của hắn sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Sau này muốn tăng lên cũng rất khó khăn.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly mềm mại bình tĩnh tự nhiên, chỗ sâu trong đáy mắt ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có, tất cả đều lộ ra vẻ đương nhiên là như vậy.

“A . . . . . “ Đông Phương Sam la lớn, trong một khoảng thời gian ngắn dường như không có cách nào chấp nhận được kết quả này, trên khuôn mặt lộ ra đỏ ửng không bình thường, tức giận bùng nổ khiến cho mọi người nghe mà biến sắc: “Ta muốn giết ngươi!"

Vừa nói xong, cả người gần như điên rồi hướng về phía Mộ Chỉ Ly, lợi kẽo kẹt rung động, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia hận không thể băm nát Mộ Chỉ Ly thành thịt!

Thấy thế, vẻ mặt Mộ Chỉ Ly không đổi sắc, khóe miệng chậm rãi cong lên thành hình vòng cung. Có phần thích thú lạnh lùng.

“Ba"

“Ba ba ba"

Thời điểm khi Đông Phương Sam đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, gần như là bị chế trụ, bàn tay trắng nõn ở trên khuôn mặt Đông Phương Sam liên tiếp quất mấy cái tát, tiếng vang vang dội khắp toàn bộ xung quanh sân luận võ.

Trên tay Mộ Chỉ Ly còn vận dụng Thiên Lực, thực lực ban đầu của Đông Phương Sam còn khiến cho nàng phải cẩn thận, nhưng giờ hắn ta đã gãy một cánh tay không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, nàng nói muốn xóa sạch hắn ta thì nhất định sẽ làm như vậy!

Sau đó, máu tươi ở khóe miệng Đông Phương Sam cũng tràn ra, một ngụm máu tươi xen lẫn răng vỡ vụn liền phun ra.

Cả người bị Mộ Chỉ Ly giày xéo không ra bộ dạng gì, không bao giờ khôi phục lại bộ dạng hăng hái như ban đầu nữa, cuối cùng giống như là bị u mê, mà ngay cả thu về cũng không được.

Yêu cầu tỷ thí của Đông Phương gia rất đơn giản, đó chính là không được làm tổn hại đến tính mạng người khác, nhưng mà đả thương đánh cho tàn phế cũng không sao, chỉ cần đối phương mở miệng nói chịu thua, thì không thể tiếp tục động thủ, chẳng qua đáng tiếc là từ đầu tới cuối Đông Phương Sam cũng không hề mở miệng nhận thua.

Nhìn Đông Phương Sam giống như chó chết, Mộ Chỉ Ly buông lỏng cổ tay áo mà mình nắm ra, người kia liền giống như mất đi tất cả khí lực xụi lơ ngã trên mặt đất.

Đối với hắn mà nói, trận chiến ngày hôm nay cảm giác tuyệt đối là từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Vốn là tiền đồ của hắn rất tốt, chỉ cần tiếp tục tu luyện, phát triển sau này tất nhiên không cần nói nhiều.

Nhưng bây giờ hắn đã trở thành một tên phế nhân, ở trước mặt các đệ tử Đông Phương gia hắn đã mất hết mặt mũi, sau này sợ là không thể nào tiếp tục ở lại Đông Phương gia được nữa. Một khi trở thành Tu Luyện Giả bị bỏ rơi, kết quả nhất định vô cùng thê thảm.Người trọng tài nhìn Đông Phương Sam trên sân luận võ vô cùng thê thảm, nhìn về phía khuôn mặt Mộ Chỉ Ly cũng không thay đổi, nàng này có thể nói là lòng dạ độc ác, có thể đối xử với địch nhân của mình không chút lưu tình, nhất định là một nhân vật độc ác.

Nhưng mà nếu không phải lúc trước Đông Phương Sam đối với nàng nói lời giễu cợt nhục nhã, e rằng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

“Đông Phương Ly thắng!"
Tác giả : Mộ Anh Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại