Y Thủ Che Thiên

Quyển 4 - Chương 57: Đãi ngộ

Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly rất nhanh đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi của sân luận võ, những đệ tử đã qua chiến đấu đều tới đó để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.

Dọc theo đường đi, các đệ tử đều tự giác lui lại nhường đường, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của Hàn Như Liệt hơi nhíu lại, trong đôi mắt rực rỡ sáng ngời như sao kia xuất hiện vẻ lo lắng không yên.

Lúc ôm Mộ Chỉ Ly hắn có thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể của nàng, dường như Thiên Lực trong cơ thể bị tiêu hao hết sạch, thân thể cũng bị thương nặng. Trong hai mươi lăm sân thi đấu, chắc chắn thanh thế trận chiến của nàng ấy và Đông Phương Tín là trận thu hút ánh mắt của mọi người ở đây nhất.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, vòng tay ôm cổ Hàn Như Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, khoé miệng khẽ cong cong.

Bộ dáng hai người không e dè làm cho mọi người hiểu được tình cảm của họ sâu sắc cỡ nào, bất luận là Mộ Chỉ Ly hay Hàn Như Liệt, tại cuộc tranh tài vừa nãy bọn họ đã dùng thực lực của chính bản thân mình làm cho mọi người ở đây triệt để câm nín.

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, có lẽ trước đó người khác đối với người trào phúng nói móc, cho đến khi nào ngươi thể hiện ra thực lực cường đại, như vậy những gì lúc trước nghe được đều biến mất triệt để giống như chưa từng có gì.

Đông Phương Cường nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt xẹt qua một tia tàn khốc làm cho lòng người lạnh ngắt, tia ác độc loé lên rồi biến mất, nhanh đến mức không ai phát giác được, chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào trầm mặc.

Trong con ngươi đục ngầu của Đông Phương Huấn xuất hiện thêm tia sáng, khuôn mặt bình tĩnh thong dong mỉm cười như có như không, biểu hiện của Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt trong trận này quả là không khiến hắn thất vọng.

So với đệ tử nội môn tu luyện mấy năm cũng không có chênh lệch bao nhiêu, trong gia tộc có thể tuyển được những người trẻ tuổi tiềm lực như thế, dĩ nhiên hắn rất vui mừng.

Quay đầu nhìn về phía Quán chủ Đông Phương Khiếu, chỉ là khuôn mặt của Đông Phương Khiếu vẫn như trước, bình tĩnh, thong dong, lạnh nhạt như gió, bộ dáng ung dung kia dường như nửa điểm biến hoá cũng không có.

Nhưng mà, hắn đối với Đông Phương Khiếu rất hiểu rõ, nhìn qua khoé mắt của Đông Phương Khiếu đang nhếch lên kia, xem ra hai tiểu tử này biểu hiện cũng khiến cho Đông Phương Khiếu cảm thấy rất thoả mãn.

Nhìn thấy một màn này, Đông Phương Huấn khẽ vẫy tay, một gã nam tử đi đến sau lưng hắn cung kính nói:"Đại nhân"

Đông Phương Huấn kề sát vào tai người kia phân phó:" Ngươi phái người đi chữa trị cho những đệ tử bị thương, chú ý quan tâm hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt."

Nam tử nghe thế giật mình, rồi rất nhanh gật đầu:"Vâng!" có thể được Đại trưởng lão chú ý quan tâm, tiền đồ hai tiểu gia hoả này ngày sau vô hạn lượng a.

Từ lúc sân luận võ diễn ra, đệ tử bị thương không ít, mãi cho đến giờ Đại trưởng lão mới phân phó đi trị thương thì không phải vì hai người này sao. Bọn họ đều là người mới gia nhập vậy mà được đãi ngộ còn hơn cả những đệ tử nội môn lâu năm.

Hàn Như Liệt để Mộ Chỉ Ly xuống, ân cần hỏi:"Ly nhi, nàng cảm thấy sao rồi?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:" Ta không sao, chút thương thế này không phải đối với ta dễ như trở bàn tay sao?" Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân thoáng hiện vài phần tinh ranh, cái bộ dáng dí dỏm này làm Hàn Như Liệt bật cười.

‘Ngược lại chàng bị thương không nhẹ a, sao lại để bị thương như thế?" Mộ Chỉ Ly đau lòng nhìn Hàn Như Liệt, trên eo của hắn có một vết thương sâu muốn thấy cả xương, nếu bị một kiếm này đâm vào thêm chút nữa thì nguy hiểm không cần nói a.

" Vừa rồi lúc giao chiến, thực lực của ta cùng với người kia không chênh lệch bao nhiêu, mũi kiếm của hắn hướng về phía hông của ta, còn kiếm của ta thì hướng thẳng về ngực hắn, ai cũng không chịu lùi bước. Chúng ta lấy đảm lượng đánh bạc, kết quả cuối cùng ta thắng." Hàn Như Liệt cười nói.

"Nếu hắn nửa đường không bỏ cuộc, chẳng lẽ chàng để hắn tuỳ ý đâm thủng?" Mộ Chỉ Ly tức giận hỏi, nghe thì đơn giản, nhưng nàng hiểu rõ một màn kia đến tột cùng có bao nhiêu nguy hiểm.

Mộ Chỉ Ly vừa nói, tốc độ lại không hề chậm rất nhanh đem kim sang dược do chính mình điều chế thoa lên miệng vết thương của Hàn Như Liệt, động tác nhẹ nhàng giống như sợ làm hắn bị đau.

Không nguy hiểm đến tính mạng nên chỉ cần đem dược bôi lên, huyết nhục của hắn sẽ rất nhanh khép lại, kim sang dược có hiệu quả như vậy dĩ nhiên giá thành cực kỳ đắt đỏ đấy.

Mộ Chỉ Ly lấy đan dược uống vào, buổi chiều sẽ tỷ thí trận thứ hai, thân thể khôi phục càng nhanh thì cơ hội chiến thắng vào buổi chiều nay sẽ càng cao.

Nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của hai người kia, những đệ tử nội môn đang nghỉ ngơi bên cạnh có chút khó chịu.

" Chậc, chậc, thời nào rồi mà còn bôi thuốc? Quả nhiên là nghèo kiết xác, ngay cả chút đan dược trị thương cũng không có a" Đông Phương Duy cười nhạo nói.

" Nha, nha … thật sự là cách chữa thương ngoài dự liệu của ta a, ta còn tưởng rằng được Gia chủ đối đãi đặc thù thì bọn hắn thiếu gì nữa chứ."

" Thật đáng tiếc a, trận tỷ thí này đã phải lấy ra hết chủ bài, trận thứ hai sợ là không còn nửa điểm lực để cạnh tranh đi, ha ha."

Các đệ tử nội môn ngồi ở bênh cạnh nhao nhao cười nhạo trêu tức, tất cả bọn hắn ở đây đều phải dựa vào mấy năm khổ luyện mới đạt được tư cách chiến, mà hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt này mới vào chưa tới một năm đã được xếp đứng ngang hàng với họ, loại chuyện này làm cho bọn hắn thấy bực bội.

Bất tri bất giác, song phương đã thành lập hai phe cánh, mà Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt là một phe bị cô lập.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, mắt phượng khẽ lướt qua rồi lại định thần tiếp tục giúp Hàn Như Liệt băng bó vết thương, giống như chưa từng nghe những lời nói châm chọc vừa rồi.

Trên mặt Hàn Như Liệt vẫn nhàn nhã như bình thường, nhưng bàn tay đã nắm chặt trong tay áo, cố gắng áp chế tức giận. Đang ngồi trong chỗ nghỉ ngơi này là hai mươi lăm đệ tử vừa chiến thắng trận tỷ thí thứ nhất, mỗi người đều có thực lực cường đại, nếu nhất thời nóng giận đối với hai người họ không có nửa điểm tốt đẹp.

Nắm đấm của hai người Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng nắm chặt, nhìn thấy bọn người kia hung hăng càn quấy, có chút thiếu kiên nhẫn.

"Những tên hỗn đản này thật quá ghê tởm, ta muốn đấm nát răng rớt hàm của bọn chúng! Để cho bọn chúng muốn nói cũng không mở miệng được!" Xảo Xảo tức giận nói.

So ra, Tuấn Tuấn tương đối trưởng thành hơn một chút, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhún nhún vai:" Xảo Xảo ngốc nghếch, hiện tại nếu động thủ đối với chủ nhân không có lợi a!"

" Nhưng nhìn bọn hắn, Xảo Xảo rất tức giận!" Xảo Xảo lầm bầm trong miệng, phẫn nộ chà chà chân nhỏ của mình.

"Không bao lâu nữa thôi, bọn hắn sẽ phải hối hận! Đệ tử của Lão nhân Thời gian sao có thể tùy ý bọn chúng bắt nạt!"



" Các ngươi đều là đệ tử nội môn từng trải có kinh nghiệm đáng để tôn trọng, sao lại gộp chung một chỗ mà bắt nạt, xa lánh người mới? Thật là không có chút khí độ gì cả!" Giọng nói như trong chuông bạc đột nhiên vang lên.

Nghe được giọng nói này, mọi người vốn đang trêu chọc, trào phúng đột nhiên im lặng, hình như ánh mắt hơi e ngại nhìn người đang đi tới? Ngay cả tên Đông Phương Duy kiêu ngạo nhất đám lúc này cũng không phát ra một tiếng nào.

Mộ Chỉ Ly nâng mắt, nhìn về phía người đang chậm rãi đi tới kia. Một nữ tử cao gầy mặc áo trắng kín mít, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra dáng người ngạo nhân hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Nhất cử nhất động mang ngàn vạn dáng vẻ, tóc đen được nàng tuỳ ý bới lên, khuôn mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay tràn ngập hạo nhiên chính khí (ngay thẳng, chính trực), không mềm mại giống như nữ tử bình thường, trái lại thêm vài phần khí phách hiên ngang.

Đôi mắt sáng, răng trắng tinh, chỉ cần nhận một ánh mắt của nàng ấy nhìn tới cũng đủ làm cho tinh thần người ta thoải mái dễ chịu, ưu nhã hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nữ tử như thế rất dễ tạo ấn tượng tốt với người khác.

Đông Phương Tinh đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười thản nhiên, nói khẽ:" Ta là Đông Phương Tinh, là sư tỷ của các ngươi, ngày sau nếu có chuyện gì không hiểu hoặc có việc cần giúp đỡ thì có thể tới tìm ta."

Cảm nhận được thiện ý của nữ nhân này, khoé miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong, không cự tuyệt mà khẽ gật đầu:" Đa tạ sư tỷ."

Đông Phương Tinh duỗi tay đưa ra một cái bình bạch ngọc:" Trong này có Sinh Cốt đan, chữa thương vô cùng hiệu quả, buổi chiều còn phải tiếp tục tỷ thí, chớ chậm trễ thời gian trị thương."

Thời điểm Đông Phương Tinh xuất ra Sinh Cốt đan, không ít người ngồi ở đây trong mắt hiện ra vẻ tham lam, hiển nhiên Sinh Cốt đan này đối với bọn hắn quả thật là hấp dẫn rất lớn.

Đem hết phản ứng của mọi người ở đây thu hết vào mắt, Mộ Chỉ Ly lắc đầu:"Đa tạ sư tỷ quan tâm, Sinh Cốt đan này rất quý trọng, ngươi hãy thu hồi a, về phần thương thế kia chúng ta đã có phương pháp xử lý."

Sắc mặt Hàn Như Liệt từ đầu đến cuối đều không có gì thay đổi, quyết định của Ly nhi chính là quyết định của hắn.

Đang lúc Đông Phương Tình định nói thêm gì nữa thì trong tầm mắt đã xuất hiện thêm một trưởng lão, đem mấy cái bình ngọc vung ra rơi vào tay mỗi đệ tử.

Nhìn bình ngọc trong tay, trong mắt đệ tử đều tràn đầy nghi hoặc.

"Trong này là thuốc chữa thương, thừa dịp này nhanh chóng khôi phục thực lực, vòng tỷ thí tiếp theo mới biểu hiện tốt được." Khuôn mặt nghiêm túc của trưởng lão lạnh nhạt nói.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, nhưng sau đó lại bị lời nói tiếp theo của trưởng lão chấn nhiếp, từng đạo ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt.

"Đều là đệ tử đồng môn, chớ ỷ vào bản thân lâu năm mà bắt nạt người mới." trưởng lão lần nữa lên tiếng, ánh mắt hắn không chút kiêng dè xung quanh mà nhìn thẳng vào Đông Phương Ly hai người:" Biểu hiện cho tốt."

Vừa nói xong, thân hình của trưởng lão cũng biến mất ngay tại chỗ, duy chỉ còn lời nói kia vẫn còn vang vẳng bên tai.

Người mới? Trong tất cả đệ tử ở đây cũng chỉ có hai người Đông Phương Ly mà thôi, chẳng lẽ trưởng lão đặc biệt đến đây là vì hai người này sao? Bốn chữ cuối cùng rõ ràng là hướng hai người kia nói.

Ngay cả trưởng lão đối với bọn họ thân thiết như người nhà, ý này là như thế nào? Sắc mặt Đông Phương Duy lập tức trở nên rất khó coi.

Đông Phương Tinh cười khẽ:" Xem ra, đúng là các ngươi không cần đan dược của ta, được trưởng lão đích thân dặn dò, chúng ta còn chưa bao giờ hưởng thụ qua a!"
Tác giả : Mộ Anh Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại