Y Thủ Che Thiên
Quyển 2 - Chương 61: Bảng Quyết Thắng !
Mộ Chỉ Ly từng bước tiến gần đến chỗ Liễu Thiên Thiên, khi Liễu Thiên Thiên lui lại phía sau bị dẫm phải cục đá, liền ngã thẳng xuống mặt đất. Ngẩng đầu lên hoảng sợ nhìn Mộ Chỉ Ly, nàng lúc này giống như một nữ thần cao quý, làm cho người ta không thể sinh ra ý nghĩ chống cự lại.
Nàng đối với thực lực của mình vô cùng có lòng tin, ngày thường cũng không phải là chưa bao giờ gặp người ở Lăng Thiên cảnh sơ cấp, nhưng chưa từng có hôm nào giống như hôm nay liền ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly đang nhìn xuống phía nàng, nàng cảm thấy cao cao tại thượng như vậy, mà mình ở trước mặt nàng ta lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé.
Tại sao lại có thể như vậy? Vấn đề này Liễu Thiên Thiên không tìm ra được đáp án, cả người sững sờ, ngồi ở chỗ đó nhìn Mộ Chỉ Ly, sợ hãi quên cả hoạt động.
Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Thiên Thiên, âm thầm lắc đầu, vốn cũng không muốn giết nàng ta, nàng mặc dù không phải là kẻ mềm lòng lương thiện gì, nhưng cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Ở trong xương tủy nàng cũng hy vọng có thể chung sống hòa bình cùng người khác, có điều chuyện Liễu Thiên Thiên vũ nhục đại ca của nàng thì không thể tha thứ.
Chuyện này lúc trước nhiều người xung quanh đều chứng kiến rõ ràng như vậy, nếu như nàng không lựa chọn giết người dọa khỉ thì những người này sẽ có những hành động ngu ngốc, làm cho mọi người nghĩ là Mộ Chỉ Ly này dễ khi dễ, đây không phải là một hành động sáng suốt.
Không chút do dự, một chưởng của Mộ Chỉ Ly đánh về phía đỉnh đầu của Liễu Thiên Thiên. . . . . . . .
“Bao công tử, đan dược của ngươi đã ra lò chưa?" Mộ Chỉ Ly nhìn mặt tái nhợt của Bao Hồng Hiên chậm rãi nói, bộ dạng như chưa hề biết chuyện đan dược của Bao Hồng Hiên đã bị hủy.
Bao Hồng Hiên nhìn Mộ Chỉ Ly bộ dạng không biết gì, hận không thể xé nát nàng, Mộ Chỉ Ly rõ ràng biết đan dược của hắn bị hủy, lại nói như vậy chắc chắn là muốn nhục nhã hắn.
Quả nhiên bất kỳ người nào nghe được câu hỏi của Mộ Chỉ Ly xong, đều cười nhìn Bao Hồng Hiên, đây không phải nụ cười thân thiện, mà là nụ cười muốn xem kịch vui.
Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành lúc này cũng là nụ cười, lúc trước Bao Hồng Hiên vạch trần hắn, đương nhiên hắn nhớ rõ, hiện tại có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua.
“Bao Hồng Hiên, sao ngươi không nói? Cho dù tới nay ta rất ngưỡng mộ thành tựu của ngươi trên phương diện luyện dược, chẳng qua là khổ nỗi không có cơ hội, hôm nay vừa hay cho tất cả mọi người chúng ta có thêm kiến thức a!"
“Ngươi. . . . . . ." Bao Hồng Hiên chỉ vào Nguyễn Ngọc Hành, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.
Song, còn chưa đợi hắn nói ra, Mộ Chỉ Ly đã nói tiếp: “Bao công tử, ngươi làm sao vậy? Che che giấu giấu cũng không phải tác phong của ngươi a!"
“Ngươi có bản lĩnh thì đem đan dược tam phẩm ngươi luyện chế được đem ra đây cho ta xem trước!" Bao Hồng Hiên không phục, hắn nghĩ Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không thể nào luyện chế ra được đan dược tam phẩm, chỉ cần nàng nói nàng không luyện chế thành công trước, thì chuyện mình luyện chế thất bại cũng không quá khó chấp nhận.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, lúc trước bọn họ nhạo báng đan dược của Bao Hồng Hiên biến thành phế thải, mà quên mất Mộ Chỉ Ly cũng luyện chế đan dược.
Khóe miệng giương cao lên, Mộ Chỉ Ly từ trong tay Tô Dự nhận lấy bình sứ, ánh mắt Bao Hồng Hiên nhìn chằm chằm bình sứ kia, tim của hắn giờ khắc này như bị treo lên, nếu Mộ Chỉ Ly thật sự có thể luyện chế thành công, vậy coi như hôm nay thể diện của bọn hắn bị vứt xuống đất mất rồi.
Mộ Chỉ Ly vươn tay trái, đem đan dược trong bình sứ đổ xuống tay, hai viên đan dược màu trắng rơi vào trong lòng bàn tay nàng, mượt mà, có ánh sáng trắng phát ra, tỏa ra mùi thuốc thơm nồng, thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy đan dược này, tất cả mọi người đều nuốt từng ngụm nước bọt, đan dược này đối với bọn họ có sức hấp dẫn không nhỏ, nhất là đan dược tam phẩm! Địa vị bọn họ ở trong gia tộc cũng không thấp, nhưng đan dược này cũng có rất ít.
“Bao công tử, Băng Tâm đan dược tam phẩm của ngươi đâu?"
Diệp Dung sau khi nhìn thấy một màn này không thể tin được bịt kín miệng của mình, cô gái này so với Bao đại ca còn nhỏ hơn mấy tuổi nhưng đã trở thành đại dược sư, điều này sao có thể? Lão sư của Bao đại ca rõ ràng đã nói, lấy tuổi tác của Bao đại ca có thể đạt tới mức này đã rất không dễ dàng, trừ phi là yêu nghiệt thiên tài mới có thể làm được hơn thế, nhưng thiên tài dược sư như vậy sợ là nghìn năm mới xuất hiện một người!
Chẳng nhẽ Mộ Chỉ Ly chính là thiên tài nghìn năm mới có một? Nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận điểm này, nhưng tất cả trước mắt là cái gì a?Biểu hiện của Bao Hồng Hiên so với Diệp Dung còn khoa trương hơn, hắn nhanh chóng chạy về phía Mộ Chỉ Ly, ngay cả lò luyện đan bằng vàng ròng cũng bị hắn đá ngã lăn, nắp lò rơi xuống đất, rơi ra mẩu vụn đen sì, có điều hiện tại hắn đã không có tâm tình đi chú ý những việc này.
Trong nháy mắt Bao Hồng Hiên đã đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, đám người Mộ Võ Hoài nhìn thấy Bao Hồng Hiên xông tới không khỏi che chắn trước mặt Mộ Chỉ Ly, song Bao Hồng Hiên căn bản không thèm để ý tới bọn họ, hai mắt của hắn vẫn dừng lại trên viên Băng Tâm đan màu trắng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chuyện này không thể nào, không thể nào!"
Giọng nói của Bao Hồng Hiên càng lúc càng lớn, câu cuối cùng thốt ra, làm cho không ít người kinh ngạc nhìn Bao Hồng Hiên, dù sao thực lực gia thế của hắn không nhỏ, trước mặt nhiều người như vậy rống to cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dạng Bao Hồng Hiên cũng lắc đầu, hiện tại nàng biết Bao Hồng Hiên không có ý thương tổn nàng, chẳng qua chuyện mình luyện chế được đan dược tam phẩm làm cho hắn bị chấn động quá lớn, hắn căn bản không chịu được, cho nên mới thất thố trước mặt người khác như vậy.
Sau đó, đám người Diệp Dung cũng kịp phản ứng lôi Bao Hồng Hiên trở về, hắn mạo hiểm xông ra như vậy, vạn nhất mấy người Mộ Chỉ Ly nhân cơ hội động thủ, vậy bọn họ sẽ không kịp xoay sở.
Sau khi trở về, cả người Bao Hồng Hiên giống như bị đả kích do thua trận, một câu không nói lẳng lặng ngồi một chỗ, dường như bị đả kích trầm trọng, tinh thần ủ rũ, Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dạng đó cũng thầm than trong lòng, xem ra mình cho hắn một đả kích sợ là lớn nhất từ trước tới nay đối với hắn, có lẽ một thời gian rất dài cũng không thể khôi phục lại như cũ.
Nhìn bộ dạng Bao Hồng Hiên, Mộ Chỉ Ly cũng không nói gì thêm, Bao Hồng Hiên ở phương diện luyện đan rất là có thiên phú, chẳng qua là tâm tính không được tốt, nếu đem tâm tính sửa đổi, tương lai chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.
Lúc này, cả núi Quyết Thắng mới thực sự khôi phục lại sự yên tĩnh, không có người nào không có mắt lại muốn đi trêu chọc Mộ Chỉ Ly lần nữa, lúc này thi thể Liễu Thiên Thiên vẫn còn ở bên cạnh bọn họ, vẻ hoảng sợ đến cực độ, hai mắt trợn tròn lúc này làm chấn động lòng người đến như vậy.
Đến khi Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần cùng Lục hoàng tử Hiên Viên Dật xuất hiện lại khiến cho xôn xao một trận nữa, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử sau khi tới vẫn duy trì thái độ bình thường, tùy ý tìm chỗ chờ đợi đến trận tỷ thí cuối cùng.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly lướt qua hai vị hoàng tử, nhìn trên mặt bọn họ trong lúc lơ đãng toát ra vẻ tự tin, trong lòng cũng thầm than, hoàng gia quả nhiên thủ đoạn không kém, nhìn bộ dạng tự tin của họ có lẽ là đều đã thu thập không ít thân phận bài a!
“Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần kia nhìn qua giống như tràn đầy tự tin a, hắn có thể là kình địch vòng cuối cùng a!" Cao Chính Thanh thấy Mộ Chỉ Ly đánh giá hai vị hoàng tử liền nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng lắc đầu: “So với Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử Hiên Viên Dật có vẻ lợi hại hơn." Khoảng cách xa như vậy, mặc dù nàng không thể nào cảm nhận được thực lực của hai người bọn họ, nhưng mà ít nhất cũng cùng trình độ với nàng.
Hiên Viên Thần tràn đầy tự tin còn mang theo một tia ngạo mạn, nhìn một cái có thể nhìn ra được tính cách của Hiên Viên Thần, thực lực có lẽ không tệ, nhưng sẽ không giấu diếm thực lực của mình, hơn nữa lại tự cao, ngược lại Hiên Viên Dật kia lại tỏ ra khiêm tốn hơn nhiều, ngoài mặt cảm thấy có chút khiêm nhường, người như vậy thường đem thực lực của mình giấu càng sâu.
Mộ Chỉ Ly đối với loại người như Hiên Viên Dật hiểu rõ nhất, bởi vì chính bản thân nàng cũng là một người như vậy, bất luận có lòng tin với thực lực của mình hay không, ở bên ngoài bọn họ sẽ không để lộ ra, dù sao trên thế giới này, lá bài tẩy vô cùng quan trọng, nếu sớm đã cho người khác nhìn rõ năng lực của mình thì tất nhiên là vô cùng không sáng suốt.
Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, Cao Chính Thanh trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ: “Lục hoàng tử lợi hại hơn Ngũ hoàng tử? Nhưng Lục hoàng tử kia thoạt nhìn vô hại, không cần lo lắng a!"
Tô Dự lúc này cũng nói chen vào: “Cao huynh, ngươi nhìn những kẻ bên ngoài thoạt nhìn càng vô hại lại là người càng có hại! Nếu như thực lực của hắn không mạnh, làm sao có thể đi tới nơi này, ngươi cho rằng với tính tình của Ngũ hoàng tử sẽ vì tình nghĩa huynh đệ mà mang Lục hoàng tử một đường tới đây sao?"
Lời của Tô Dự không thể nghi ngờ là đã chỉ ra được điểm mấu chốt, Cao Chính Thanh chân mày cau lại, trong đầu đang suy xét lại lời Tô Dự nói, tầm mắt không ngừng đảo qua hai vị hoàng tử, hắn đã tin lời của bọn họ.
Trạng thái này cũng không duy trì quá lâu, âm thanh hồn hậu từ trên đỉnh núi Quyết Thắng xa xa truyền đến, lời từ trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước truyền đến nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai của mỗi người, chỉ nghe mấy lời này, trên mặt không ít người lộ ra vẻ kinh hãi. Loại truyền âm này bọn họ không chỉ không làm được, chứ đừng nói gì đến truyền âm rõ ràng như vậy.
“Chúc mừng các ngươi đã tới nơi này, hiện tại các ngươi có thể lên núi rồi!"
Lời nói lọt vào tai mọi người không khác gì tiếng của trời, không chút do dự, mọi người đều vội vàng leo lên đỉnh núi, núi Quyết Thắng này mặc dù cao chót vót, nhưng người ở chỗ này đều là cao thủ, có cao nữa thì trong mắt họ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mộ Chỉ Ly bất ngờ nhìn ngọn núi kia, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng, đây là địa điểm của vòng thi cuối cùng, núi Quyêt Thắng!
“Chỉ Ly, chúng ta cũng lên đường thôi!" Mộ Vũ Hoài không che dấu sự kích động, lên tiếng nói.“Được!" Mộ Chỉ Ly gật đầu, bốn người một sói rảo bước theo mọi người, cùng hướng về phía đỉnh núi, có lẽ là vì có động lực, nên tốc độ của mọi người đặc biệt nhanh, đỉnh núi cao mấy ngàn thước trong thời gian ngắn đã đến nơi.
Mấy người Mộ Chỉ Ly cũng không phải dẫn đầu, cộng thêm bọn họ cũng không muốn leo lên trước để cho người ta chú ý, cho nên vẫn luôn đi ở phía sau, khi bọn họ tới đã có rất nhiều người tới trước, thoạt nhìn hết sức náo nhiệt.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện lúc này đứng trên đỉnh núi đếm ra cũng chỉ có trăm người, còn có mấy trăm người trong quá trình lên núi đã mất đi tư cách, lúc đi lên mấy người Mộ Chỉ Ly cũng thấy không ít, hơn nữa bọn họ đã từng xuất thủ.
Hiện tại có thể nói trong lòng bọn họ một chút bàn bạc cũng không có, tại chỗ này có không ít người thực lực không tầm thường, hơn nữa còn có bối cảnh hùng hậu, ai biết bọn họ chiếm được bao nhiêu thân phận bài? Cuối cùng trong vòng khảo tư cách người đạt được thân phận bài nhiều nhất có mười tên, bọn họ đều cảm giác mình có không ít thân phận bài, nhưng lại cảm thấy so với những người khác mình có ít hơn, cho nên có không ít người chọn nơi này làm chỗ xuất thủ cuối cùng.
Mộ Chỉ Ly suy nghĩ, có thể đạt được nhiều thân phận bài một chút cũng không tệ, ít nhất có thể an tâm một chút. Dọc đường đi tới, bọn họ cũng thu hoạch không ít thân phận bài, nàng đối với điểm này rất có tự tin, nhưng đám người Nguyễn Ngọc Hành, Hiên Viên Dật không có một người nào đơn giản cả, cộng thêm còn có một số người làm việc thu liễm, vạn nhất đối phương có nhiều hơn bọn họ, thì ngay cả tư cách tham gia bọn họ cũng không có!
Sau khi tới đỉnh núi, đỉnh núi lại không hề dốc đứng giống như mọi người nghĩ, mà ngược lại lại là một vùng đất trống trải cực kỳ bằng phẳng, hơn nữa phạm vi vô cùng rộng lớn, cho dù mấy trăm người bọn họ đứng ở chỗ này cũng vẫn lộ ra vẻ vô cùng trống trải.
Nơi vùng đất bằng phẳng này lộ ra vẻ vô cùng bóng loáng, giống như một cây búa khổng lồ chém ngang đỉnh núi này vậy, nhìn qua thật thần kỳ. Ở chỗ đất trống này còn có một đỉnh núi cực kỳ trơn nhẵn, giống như lúc chém chỉ chém có hơn phân nửa.
Mộ Chỉ Ly cũng không rõ đây đến tột cùng là do thiên nhiên hay là là do quỷ phủ thần công*(tài nghệ điêu luyện) tạo thành, hai loại đều có thể, có điều hậu giả làm cho nàng muốn rung động hơn một chút. Đã sớm nghe Thiên Nhi nói người tu luyện đại thành trong lúc giơ tay nhấc chân có thể làm đứt sông lở núi, trong lòng nàng đối với loại cảnh giới này là đang một lòng hướng tới!
Hoàng thượng Hiên Viên Long lúc này đang đứng trên một ngọn đài cao, đứng bên cạnh hắn còn có không ít người, nhìn một cái có thể phát hiện ra sự bất phàm của họ, trong đó hơi thở của mấy người không hề yếu hơn Hiên Viên Long, làm cho Mộ Chỉ Ly sợ hãi than một phen, trận doanh lần này thật không hổ thẹn là trận doanh mạnh nhất Thiên Thăng quốc rồi!
Nhìn thấy toàn bộ mọi người phía sau đều đã tới, lúc này Hiên Viên Long mới mở miệng: “Chúc mừng các ngươi đều đã tới núi Quyết Thắng, tới được đây đã chứng minh thân phận tinh anh của các ngươi! Gia tộc của các ngươi, thành trì của các ngươi vì các ngươi mà vẻ vang!"
Khúc dạo đầu của Hiên Viên Long không thể nghi ngờ đã làm nâng cao cảm xúc của mọi người, mọi người kích động nhìn lên đài cao, bọn họ tới đây là vì muốn chứng minh thực lực của mình, nếu có thể lấy được danh thứ, nhất định sẽ làm tăng mặt mũi cho gia tộc, bọn họ cũng có thể đạt được sư huy hoàng của mình!
“Kế tiếp, chúng ta chọn lựa trong các ngươi mười người có thân phận bài nhiều nhất, mười người này sẽ tiến hành một vòng tỷ thí cuối cùng!" Hiên Viên Long cũng không nói lời thừa thãi, mà trực tiếp đi vào chủ đề: “Sau đó trên bảng Quyết Thắng sẽ xuất hiện mười cái tên, những người có tên xuất hiện trên bảng Quyết Thắng sẽ đứng lên đài cao."
Hiên Viên Long làm ra một dấu tay, từng đạo quang mang từ trên cột sáng màu vàng trên đỉnh núi phát ra, bao vây lấy mọi người, lúc nhìn thấy một màn này, mọi người cũng không kinh ngạc.
Song, ngay lúc này, Mộ Vũ Hoài đem tất cả thân phận bài kín đáo đưa cho Mộ Chỉ Ly.
“Đại ca, ca đang làm cái gì vậy?" Mộ Chỉ Ly sửng sốt sau đó từ chối nói.
Song lúc này thái độ của Mộ Vũ Hoài lại cực kỳ kiên quyết: “Chỉ Ly, thân phận bài này muội hãy cầm lấy hết đi! Với thân phận bài của ta nhất định ta không thể vào trong nhóm mười người đó, toàn bộ giao cho muội thì ít nhất cũng có muội có thể tiến vào, như vậy Mộ gia chúng ta cũng coi như là không đến trắng tay rồi!"
“Đại ca, như vậy không được! Ta tin là thân phận bài của ta đã đủ rồi!"
Mộ Vũ Hoài đem túi càn khôn nhét vào trong tay Mộ Chỉ Ly: “Nếu muội còn coi ta là đại ca của muội thì chuyện này phải nghe ta! Muội là hy vọng lớn nhất của Mộ gia, hạng càng cao, đối với muội càng có lợi, đại ca chỉ có thể đi cùng muội tới đây thôi, kế tiếp như thế nào thì phải xem muội rồi!"
Nghe những lời từ trong đáy lòng của Mộ Vũ Hoài nói ra, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng dâng lên một tia cảm động, nàng không nghĩ tới cuối cùng Mộ Vũ Hoài lại làm như vậy, nhìn ánh mắt chờ mong của Mộ Vũ Hoài, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đại ca, ta nhất định sẽ thắng!"
Lúc này trên mặt Mộ Vũ Hoài mới lộ ra vẻ mặt vui mừng, có một muội muội như vậy, so với đạt được thứ hạng hắn càng vui vẻ hơn.
Thời điểm ánh sáng màu vàng kia chiếu ở trên người, Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được có một cỗ lực lượng kỳ lạ đang xem xét túi càn khôn của nàng, vốn sau khi biết túi càn khôn bị xem xét nàng còn có chút khẩn trương, có điều một khắc sau nàng phát hiện cỗ lực lượng kia dường như chỉ hữu dụng đối với thân phận bài, đối với những vật khác nó căn bản không để ý, lúc này mới yên lòng lại.
Mặc dù có không ít người, nhưng thời gian tiêu hao lại vô cùng ngắn, bởi vì trong một lúc tất cả mọi người đều được tiến hành, rất nhanh, ánh sáng màu vàng kia liền biến mất.
Mọi người mờ mịt nhìn Hiên Viên Long, bảng Quyết Thắng này ở chỗ nào đây?
Sự nghi vấn này cũng không duy trì quá lâu, ở trên vách núi sau đài cao dần dần lộ ra những chữ màu vàng, nhìn thấy một màn này trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới bảng Quyết Thắng kia lại được làm từ vách núi, bảng Quyết Thắng cao hơn hai mươi trượng này thoạt nhìn làm mọi người chấn động.
Theo hướng mọi người nhìn chăm chú, đám người Hiên Viên Long cũng quay về phía sau nhìn lại, những chữ màu vàng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng xuất hiện mười cái tên!
Hạng thứ mười: Địch Lưu, hạng thứ chín: Cao Chính Thanh. . . . . . .
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhanh chóng di động lên trên, cuối cùng ánh mắt của nàng đột nhiên dừng ở vị trí thứ hai, ba chữ Mộ Chỉ Ly có ánh sáng màu vàng chuyển động, rõ ràng chính xác tên của nàng!
Nhìn hạng nhất, Mộ Chỉ Ly không có chút kinh ngạc nào, Lục hoàng tử Hiên Viên Dật! Ngay từ lúc trước Mộ Chỉ Ly đã đoán được chuyện này, dù sao Hiên Viên Dật biều hiện thật là bất phàm.
Về phần ca ca của Hiên Viên Dật, Hiên Viên Thần đứng thứ năm, thứ hạng này làm cho mọi người không khỏi cảm khái thực lực của hoàng thất, bọn họ tổng cộng chỉ có hai người tham dự cuộc thi này, mà hai người đều có thể tiến vào thứ hạng trong mười người, trong đó một người đứng hạng nhất, thoạt nhìn thì dễ dàng, nhưng khi đã làm được như vậy thì tuyệt đối là kinh người!
Hiên Viên Long nhìn cái kết quả này xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, hắn đối với cái kết quả này tương đối thỏa mãn! Nhất là vị trí đầu tiên đã rơi vào tay hoàng thất, không thể nghi ngờ là đã cho hắn thể diện thật lớn!
Hiên Viên Thần nhìn thấy một màn này xong, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật cũng có một tia hận ý, thật ra thì dọc đường đi hắn cùng Hiên Viên Dật không đi cùng với nhau, mà là đến cuối mới hợp lại với nhau, cho nên hắn cũng không biết đến tột cùng Hiên Viên Dật đạt được bao nhiêu thân phận bài, hơn nữa sau khi gặp nhau, Hiên Viên Dật vẫn nói hắn ta đạt được vô cùng ít, mà hắn cũng cho là như thế, không nghĩ tới vậy mà hắn ta lại đạt được hạng nhất!
Nhìn phụ hoàng bộ dạng cao hứng, trong tim hắn thấy không thoải mái, hiển nhiên phụ hoàng cao hứng không phải là bởi vì hắn, sợ là địa vị giữa hắn và Hiên Viên Dật sẽ có biến hóa rất lớn!
Ở dưới Mộ Chỉ Ly chính là Nguyễn Ngọc Hành, Nguyễn Ngọc Hành nhìn thấy bài danh này xong trước tiên cũng ngẩn ra, chợt lại khôi phục được thái độ bình thường, hắn biết Mộ Chỉ Ly đạt được không ít thân phận bài, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nàng còn đạt được nhiều hơn hắn!Cao Chính Thanh nhìn thấy mình đứng trong mười người thì rất vui vẻ, mặc dù chỉ đứng thứ chín, nhưng dù sao cũng được tiến vào! Có điều sau khi hắn nhìn hạng nhất, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm than Chỉ Ly nhìn người chuẩn hơn mình nhiều lắm, nàng nói Hiên Viên Dật còn mạnh hơn Hiên Viên Thần, quả nhiên như vậy! Nghĩ tới đây, Cao Chính Thanh càng thêm bội phục Mộ Chỉ Ly. . . . . .
Sau khi có danh sách này, đương nhiên là có người vui có người buồn, Mộ Vũ Hoài mặc dù không được vào xếp hạng, nhưng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thành công hắn lộ ra vẻ thật cao hứng, thật ra dọc đường đi tới, phần lớn công lao thu được thân phận bài đều là của Mộ Chỉ Ly.
Sắc mặt Tô Dự có vẻ hơi ảm đạm, có điều sau khi Cao Chính Thanh hỏi thăm, hắn đã khôi phục thái độ bình thường: “Ta không sao, kết quả này ta cũng đã đoán được."
Mộ Chỉ Ly cũng nhìn Tô Dự, ngay lúc này nàng cũng không biết nói lời an ủi như thế nào, những lời này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần Tô Dự tự mình nghĩ thông là được rồi, hiển nhiên Tô Dự so với nàng nghĩ lại cởi mở hơn nhiều: “Ha ha, chúng ta tổng cộng có bốn người, lại có thể chiếm được hai vị trí, thanh danh này truyền đi thật không tệ a! Mặc dù ta không đạt được thứ hạng, nhưng ta và các ngươi cùng nhau tới, các ngươi có thể đạt được thứ hạng, ta cũng vui vẻ!"
Tô Dự vỗ vai Cao Chính Thanh, ra dáng hảo huynh đệ, có điều hạ thủ cũng không lưu tình chút nào: “Cao huynh, ngươi nhất định phải thay ta tranh khẩu khí a! Tranh thủ tiến vào năm người đứng đầu, ta tin tưởng với thực lực của ngươi không thành vấn đề!"
Nghe vậy, Cao Chính Thanh hào sảng cười một tiếng: “Tô lão đệ, điểm này không cần ngươi nói ta cũng sẽ liều mạng, chờ lần này kết thúc, chúng ta cùng nhau đi uống rượu!" Hắn biết Tô Dự nói như vậy thì chính là nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều là nam tử hán, sẽ không vì một ít chuyện mà không bỏ xuống được.
“Được được, đây chính là ngươi nói nhé!" Tô Dự cũng ha hả cười lên, mất mát kia đã bị hắn xóa mờ đi, trong lòng hắn rất hiểu, nếu như không ở chung cùng mấy người Mộ Chỉ Ly, hắn căn bản không thể tới được chỗ này! Hiện tại cũng rất tốt! Ít nhất chiến tích lần này khí trở về có thể làm cho địa vị tăng lên không ít!“Còn có ta đây! Hai người các ngươi dám đem ta đẩy ra một bên a!" Mộ Vũ Hoài vội vã lên tiếng.
“Ha ha, dĩ nhiên không thể thiếu ngươi a!" Bất luận kết quả như thế nào, tình nghĩa huynh đệ của ba người bọn họ đều đã được định sẵn!
“Tiếp theo tiến hành vòng tỷ thí cuối cùng!" Giọng nói của Hiên Viên Long một lần nữa được truyền ra, ở nơi đất trống bằng phẳng này âm thanh càng lúc càng vang vọng. . .
Nàng đối với thực lực của mình vô cùng có lòng tin, ngày thường cũng không phải là chưa bao giờ gặp người ở Lăng Thiên cảnh sơ cấp, nhưng chưa từng có hôm nào giống như hôm nay liền ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly đang nhìn xuống phía nàng, nàng cảm thấy cao cao tại thượng như vậy, mà mình ở trước mặt nàng ta lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé.
Tại sao lại có thể như vậy? Vấn đề này Liễu Thiên Thiên không tìm ra được đáp án, cả người sững sờ, ngồi ở chỗ đó nhìn Mộ Chỉ Ly, sợ hãi quên cả hoạt động.
Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Thiên Thiên, âm thầm lắc đầu, vốn cũng không muốn giết nàng ta, nàng mặc dù không phải là kẻ mềm lòng lương thiện gì, nhưng cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Ở trong xương tủy nàng cũng hy vọng có thể chung sống hòa bình cùng người khác, có điều chuyện Liễu Thiên Thiên vũ nhục đại ca của nàng thì không thể tha thứ.
Chuyện này lúc trước nhiều người xung quanh đều chứng kiến rõ ràng như vậy, nếu như nàng không lựa chọn giết người dọa khỉ thì những người này sẽ có những hành động ngu ngốc, làm cho mọi người nghĩ là Mộ Chỉ Ly này dễ khi dễ, đây không phải là một hành động sáng suốt.
Không chút do dự, một chưởng của Mộ Chỉ Ly đánh về phía đỉnh đầu của Liễu Thiên Thiên. . . . . . . .
“Bao công tử, đan dược của ngươi đã ra lò chưa?" Mộ Chỉ Ly nhìn mặt tái nhợt của Bao Hồng Hiên chậm rãi nói, bộ dạng như chưa hề biết chuyện đan dược của Bao Hồng Hiên đã bị hủy.
Bao Hồng Hiên nhìn Mộ Chỉ Ly bộ dạng không biết gì, hận không thể xé nát nàng, Mộ Chỉ Ly rõ ràng biết đan dược của hắn bị hủy, lại nói như vậy chắc chắn là muốn nhục nhã hắn.
Quả nhiên bất kỳ người nào nghe được câu hỏi của Mộ Chỉ Ly xong, đều cười nhìn Bao Hồng Hiên, đây không phải nụ cười thân thiện, mà là nụ cười muốn xem kịch vui.
Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành lúc này cũng là nụ cười, lúc trước Bao Hồng Hiên vạch trần hắn, đương nhiên hắn nhớ rõ, hiện tại có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua.
“Bao Hồng Hiên, sao ngươi không nói? Cho dù tới nay ta rất ngưỡng mộ thành tựu của ngươi trên phương diện luyện dược, chẳng qua là khổ nỗi không có cơ hội, hôm nay vừa hay cho tất cả mọi người chúng ta có thêm kiến thức a!"
“Ngươi. . . . . . ." Bao Hồng Hiên chỉ vào Nguyễn Ngọc Hành, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.
Song, còn chưa đợi hắn nói ra, Mộ Chỉ Ly đã nói tiếp: “Bao công tử, ngươi làm sao vậy? Che che giấu giấu cũng không phải tác phong của ngươi a!"
“Ngươi có bản lĩnh thì đem đan dược tam phẩm ngươi luyện chế được đem ra đây cho ta xem trước!" Bao Hồng Hiên không phục, hắn nghĩ Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không thể nào luyện chế ra được đan dược tam phẩm, chỉ cần nàng nói nàng không luyện chế thành công trước, thì chuyện mình luyện chế thất bại cũng không quá khó chấp nhận.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, lúc trước bọn họ nhạo báng đan dược của Bao Hồng Hiên biến thành phế thải, mà quên mất Mộ Chỉ Ly cũng luyện chế đan dược.
Khóe miệng giương cao lên, Mộ Chỉ Ly từ trong tay Tô Dự nhận lấy bình sứ, ánh mắt Bao Hồng Hiên nhìn chằm chằm bình sứ kia, tim của hắn giờ khắc này như bị treo lên, nếu Mộ Chỉ Ly thật sự có thể luyện chế thành công, vậy coi như hôm nay thể diện của bọn hắn bị vứt xuống đất mất rồi.
Mộ Chỉ Ly vươn tay trái, đem đan dược trong bình sứ đổ xuống tay, hai viên đan dược màu trắng rơi vào trong lòng bàn tay nàng, mượt mà, có ánh sáng trắng phát ra, tỏa ra mùi thuốc thơm nồng, thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy đan dược này, tất cả mọi người đều nuốt từng ngụm nước bọt, đan dược này đối với bọn họ có sức hấp dẫn không nhỏ, nhất là đan dược tam phẩm! Địa vị bọn họ ở trong gia tộc cũng không thấp, nhưng đan dược này cũng có rất ít.
“Bao công tử, Băng Tâm đan dược tam phẩm của ngươi đâu?"
Diệp Dung sau khi nhìn thấy một màn này không thể tin được bịt kín miệng của mình, cô gái này so với Bao đại ca còn nhỏ hơn mấy tuổi nhưng đã trở thành đại dược sư, điều này sao có thể? Lão sư của Bao đại ca rõ ràng đã nói, lấy tuổi tác của Bao đại ca có thể đạt tới mức này đã rất không dễ dàng, trừ phi là yêu nghiệt thiên tài mới có thể làm được hơn thế, nhưng thiên tài dược sư như vậy sợ là nghìn năm mới xuất hiện một người!
Chẳng nhẽ Mộ Chỉ Ly chính là thiên tài nghìn năm mới có một? Nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận điểm này, nhưng tất cả trước mắt là cái gì a?Biểu hiện của Bao Hồng Hiên so với Diệp Dung còn khoa trương hơn, hắn nhanh chóng chạy về phía Mộ Chỉ Ly, ngay cả lò luyện đan bằng vàng ròng cũng bị hắn đá ngã lăn, nắp lò rơi xuống đất, rơi ra mẩu vụn đen sì, có điều hiện tại hắn đã không có tâm tình đi chú ý những việc này.
Trong nháy mắt Bao Hồng Hiên đã đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, đám người Mộ Võ Hoài nhìn thấy Bao Hồng Hiên xông tới không khỏi che chắn trước mặt Mộ Chỉ Ly, song Bao Hồng Hiên căn bản không thèm để ý tới bọn họ, hai mắt của hắn vẫn dừng lại trên viên Băng Tâm đan màu trắng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chuyện này không thể nào, không thể nào!"
Giọng nói của Bao Hồng Hiên càng lúc càng lớn, câu cuối cùng thốt ra, làm cho không ít người kinh ngạc nhìn Bao Hồng Hiên, dù sao thực lực gia thế của hắn không nhỏ, trước mặt nhiều người như vậy rống to cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dạng Bao Hồng Hiên cũng lắc đầu, hiện tại nàng biết Bao Hồng Hiên không có ý thương tổn nàng, chẳng qua chuyện mình luyện chế được đan dược tam phẩm làm cho hắn bị chấn động quá lớn, hắn căn bản không chịu được, cho nên mới thất thố trước mặt người khác như vậy.
Sau đó, đám người Diệp Dung cũng kịp phản ứng lôi Bao Hồng Hiên trở về, hắn mạo hiểm xông ra như vậy, vạn nhất mấy người Mộ Chỉ Ly nhân cơ hội động thủ, vậy bọn họ sẽ không kịp xoay sở.
Sau khi trở về, cả người Bao Hồng Hiên giống như bị đả kích do thua trận, một câu không nói lẳng lặng ngồi một chỗ, dường như bị đả kích trầm trọng, tinh thần ủ rũ, Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dạng đó cũng thầm than trong lòng, xem ra mình cho hắn một đả kích sợ là lớn nhất từ trước tới nay đối với hắn, có lẽ một thời gian rất dài cũng không thể khôi phục lại như cũ.
Nhìn bộ dạng Bao Hồng Hiên, Mộ Chỉ Ly cũng không nói gì thêm, Bao Hồng Hiên ở phương diện luyện đan rất là có thiên phú, chẳng qua là tâm tính không được tốt, nếu đem tâm tính sửa đổi, tương lai chắc chắn sẽ đạt thành tựu lớn.
Lúc này, cả núi Quyết Thắng mới thực sự khôi phục lại sự yên tĩnh, không có người nào không có mắt lại muốn đi trêu chọc Mộ Chỉ Ly lần nữa, lúc này thi thể Liễu Thiên Thiên vẫn còn ở bên cạnh bọn họ, vẻ hoảng sợ đến cực độ, hai mắt trợn tròn lúc này làm chấn động lòng người đến như vậy.
Đến khi Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần cùng Lục hoàng tử Hiên Viên Dật xuất hiện lại khiến cho xôn xao một trận nữa, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử sau khi tới vẫn duy trì thái độ bình thường, tùy ý tìm chỗ chờ đợi đến trận tỷ thí cuối cùng.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly lướt qua hai vị hoàng tử, nhìn trên mặt bọn họ trong lúc lơ đãng toát ra vẻ tự tin, trong lòng cũng thầm than, hoàng gia quả nhiên thủ đoạn không kém, nhìn bộ dạng tự tin của họ có lẽ là đều đã thu thập không ít thân phận bài a!
“Ngũ hoàng tử Hiên Viên Thần kia nhìn qua giống như tràn đầy tự tin a, hắn có thể là kình địch vòng cuối cùng a!" Cao Chính Thanh thấy Mộ Chỉ Ly đánh giá hai vị hoàng tử liền nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng lắc đầu: “So với Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử Hiên Viên Dật có vẻ lợi hại hơn." Khoảng cách xa như vậy, mặc dù nàng không thể nào cảm nhận được thực lực của hai người bọn họ, nhưng mà ít nhất cũng cùng trình độ với nàng.
Hiên Viên Thần tràn đầy tự tin còn mang theo một tia ngạo mạn, nhìn một cái có thể nhìn ra được tính cách của Hiên Viên Thần, thực lực có lẽ không tệ, nhưng sẽ không giấu diếm thực lực của mình, hơn nữa lại tự cao, ngược lại Hiên Viên Dật kia lại tỏ ra khiêm tốn hơn nhiều, ngoài mặt cảm thấy có chút khiêm nhường, người như vậy thường đem thực lực của mình giấu càng sâu.
Mộ Chỉ Ly đối với loại người như Hiên Viên Dật hiểu rõ nhất, bởi vì chính bản thân nàng cũng là một người như vậy, bất luận có lòng tin với thực lực của mình hay không, ở bên ngoài bọn họ sẽ không để lộ ra, dù sao trên thế giới này, lá bài tẩy vô cùng quan trọng, nếu sớm đã cho người khác nhìn rõ năng lực của mình thì tất nhiên là vô cùng không sáng suốt.
Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, Cao Chính Thanh trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ: “Lục hoàng tử lợi hại hơn Ngũ hoàng tử? Nhưng Lục hoàng tử kia thoạt nhìn vô hại, không cần lo lắng a!"
Tô Dự lúc này cũng nói chen vào: “Cao huynh, ngươi nhìn những kẻ bên ngoài thoạt nhìn càng vô hại lại là người càng có hại! Nếu như thực lực của hắn không mạnh, làm sao có thể đi tới nơi này, ngươi cho rằng với tính tình của Ngũ hoàng tử sẽ vì tình nghĩa huynh đệ mà mang Lục hoàng tử một đường tới đây sao?"
Lời của Tô Dự không thể nghi ngờ là đã chỉ ra được điểm mấu chốt, Cao Chính Thanh chân mày cau lại, trong đầu đang suy xét lại lời Tô Dự nói, tầm mắt không ngừng đảo qua hai vị hoàng tử, hắn đã tin lời của bọn họ.
Trạng thái này cũng không duy trì quá lâu, âm thanh hồn hậu từ trên đỉnh núi Quyết Thắng xa xa truyền đến, lời từ trên đỉnh núi cao mấy ngàn thước truyền đến nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai của mỗi người, chỉ nghe mấy lời này, trên mặt không ít người lộ ra vẻ kinh hãi. Loại truyền âm này bọn họ không chỉ không làm được, chứ đừng nói gì đến truyền âm rõ ràng như vậy.
“Chúc mừng các ngươi đã tới nơi này, hiện tại các ngươi có thể lên núi rồi!"
Lời nói lọt vào tai mọi người không khác gì tiếng của trời, không chút do dự, mọi người đều vội vàng leo lên đỉnh núi, núi Quyết Thắng này mặc dù cao chót vót, nhưng người ở chỗ này đều là cao thủ, có cao nữa thì trong mắt họ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mộ Chỉ Ly bất ngờ nhìn ngọn núi kia, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng, đây là địa điểm của vòng thi cuối cùng, núi Quyêt Thắng!
“Chỉ Ly, chúng ta cũng lên đường thôi!" Mộ Vũ Hoài không che dấu sự kích động, lên tiếng nói.“Được!" Mộ Chỉ Ly gật đầu, bốn người một sói rảo bước theo mọi người, cùng hướng về phía đỉnh núi, có lẽ là vì có động lực, nên tốc độ của mọi người đặc biệt nhanh, đỉnh núi cao mấy ngàn thước trong thời gian ngắn đã đến nơi.
Mấy người Mộ Chỉ Ly cũng không phải dẫn đầu, cộng thêm bọn họ cũng không muốn leo lên trước để cho người ta chú ý, cho nên vẫn luôn đi ở phía sau, khi bọn họ tới đã có rất nhiều người tới trước, thoạt nhìn hết sức náo nhiệt.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện lúc này đứng trên đỉnh núi đếm ra cũng chỉ có trăm người, còn có mấy trăm người trong quá trình lên núi đã mất đi tư cách, lúc đi lên mấy người Mộ Chỉ Ly cũng thấy không ít, hơn nữa bọn họ đã từng xuất thủ.
Hiện tại có thể nói trong lòng bọn họ một chút bàn bạc cũng không có, tại chỗ này có không ít người thực lực không tầm thường, hơn nữa còn có bối cảnh hùng hậu, ai biết bọn họ chiếm được bao nhiêu thân phận bài? Cuối cùng trong vòng khảo tư cách người đạt được thân phận bài nhiều nhất có mười tên, bọn họ đều cảm giác mình có không ít thân phận bài, nhưng lại cảm thấy so với những người khác mình có ít hơn, cho nên có không ít người chọn nơi này làm chỗ xuất thủ cuối cùng.
Mộ Chỉ Ly suy nghĩ, có thể đạt được nhiều thân phận bài một chút cũng không tệ, ít nhất có thể an tâm một chút. Dọc đường đi tới, bọn họ cũng thu hoạch không ít thân phận bài, nàng đối với điểm này rất có tự tin, nhưng đám người Nguyễn Ngọc Hành, Hiên Viên Dật không có một người nào đơn giản cả, cộng thêm còn có một số người làm việc thu liễm, vạn nhất đối phương có nhiều hơn bọn họ, thì ngay cả tư cách tham gia bọn họ cũng không có!
Sau khi tới đỉnh núi, đỉnh núi lại không hề dốc đứng giống như mọi người nghĩ, mà ngược lại lại là một vùng đất trống trải cực kỳ bằng phẳng, hơn nữa phạm vi vô cùng rộng lớn, cho dù mấy trăm người bọn họ đứng ở chỗ này cũng vẫn lộ ra vẻ vô cùng trống trải.
Nơi vùng đất bằng phẳng này lộ ra vẻ vô cùng bóng loáng, giống như một cây búa khổng lồ chém ngang đỉnh núi này vậy, nhìn qua thật thần kỳ. Ở chỗ đất trống này còn có một đỉnh núi cực kỳ trơn nhẵn, giống như lúc chém chỉ chém có hơn phân nửa.
Mộ Chỉ Ly cũng không rõ đây đến tột cùng là do thiên nhiên hay là là do quỷ phủ thần công*(tài nghệ điêu luyện) tạo thành, hai loại đều có thể, có điều hậu giả làm cho nàng muốn rung động hơn một chút. Đã sớm nghe Thiên Nhi nói người tu luyện đại thành trong lúc giơ tay nhấc chân có thể làm đứt sông lở núi, trong lòng nàng đối với loại cảnh giới này là đang một lòng hướng tới!
Hoàng thượng Hiên Viên Long lúc này đang đứng trên một ngọn đài cao, đứng bên cạnh hắn còn có không ít người, nhìn một cái có thể phát hiện ra sự bất phàm của họ, trong đó hơi thở của mấy người không hề yếu hơn Hiên Viên Long, làm cho Mộ Chỉ Ly sợ hãi than một phen, trận doanh lần này thật không hổ thẹn là trận doanh mạnh nhất Thiên Thăng quốc rồi!
Nhìn thấy toàn bộ mọi người phía sau đều đã tới, lúc này Hiên Viên Long mới mở miệng: “Chúc mừng các ngươi đều đã tới núi Quyết Thắng, tới được đây đã chứng minh thân phận tinh anh của các ngươi! Gia tộc của các ngươi, thành trì của các ngươi vì các ngươi mà vẻ vang!"
Khúc dạo đầu của Hiên Viên Long không thể nghi ngờ đã làm nâng cao cảm xúc của mọi người, mọi người kích động nhìn lên đài cao, bọn họ tới đây là vì muốn chứng minh thực lực của mình, nếu có thể lấy được danh thứ, nhất định sẽ làm tăng mặt mũi cho gia tộc, bọn họ cũng có thể đạt được sư huy hoàng của mình!
“Kế tiếp, chúng ta chọn lựa trong các ngươi mười người có thân phận bài nhiều nhất, mười người này sẽ tiến hành một vòng tỷ thí cuối cùng!" Hiên Viên Long cũng không nói lời thừa thãi, mà trực tiếp đi vào chủ đề: “Sau đó trên bảng Quyết Thắng sẽ xuất hiện mười cái tên, những người có tên xuất hiện trên bảng Quyết Thắng sẽ đứng lên đài cao."
Hiên Viên Long làm ra một dấu tay, từng đạo quang mang từ trên cột sáng màu vàng trên đỉnh núi phát ra, bao vây lấy mọi người, lúc nhìn thấy một màn này, mọi người cũng không kinh ngạc.
Song, ngay lúc này, Mộ Vũ Hoài đem tất cả thân phận bài kín đáo đưa cho Mộ Chỉ Ly.
“Đại ca, ca đang làm cái gì vậy?" Mộ Chỉ Ly sửng sốt sau đó từ chối nói.
Song lúc này thái độ của Mộ Vũ Hoài lại cực kỳ kiên quyết: “Chỉ Ly, thân phận bài này muội hãy cầm lấy hết đi! Với thân phận bài của ta nhất định ta không thể vào trong nhóm mười người đó, toàn bộ giao cho muội thì ít nhất cũng có muội có thể tiến vào, như vậy Mộ gia chúng ta cũng coi như là không đến trắng tay rồi!"
“Đại ca, như vậy không được! Ta tin là thân phận bài của ta đã đủ rồi!"
Mộ Vũ Hoài đem túi càn khôn nhét vào trong tay Mộ Chỉ Ly: “Nếu muội còn coi ta là đại ca của muội thì chuyện này phải nghe ta! Muội là hy vọng lớn nhất của Mộ gia, hạng càng cao, đối với muội càng có lợi, đại ca chỉ có thể đi cùng muội tới đây thôi, kế tiếp như thế nào thì phải xem muội rồi!"
Nghe những lời từ trong đáy lòng của Mộ Vũ Hoài nói ra, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng dâng lên một tia cảm động, nàng không nghĩ tới cuối cùng Mộ Vũ Hoài lại làm như vậy, nhìn ánh mắt chờ mong của Mộ Vũ Hoài, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đại ca, ta nhất định sẽ thắng!"
Lúc này trên mặt Mộ Vũ Hoài mới lộ ra vẻ mặt vui mừng, có một muội muội như vậy, so với đạt được thứ hạng hắn càng vui vẻ hơn.
Thời điểm ánh sáng màu vàng kia chiếu ở trên người, Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được có một cỗ lực lượng kỳ lạ đang xem xét túi càn khôn của nàng, vốn sau khi biết túi càn khôn bị xem xét nàng còn có chút khẩn trương, có điều một khắc sau nàng phát hiện cỗ lực lượng kia dường như chỉ hữu dụng đối với thân phận bài, đối với những vật khác nó căn bản không để ý, lúc này mới yên lòng lại.
Mặc dù có không ít người, nhưng thời gian tiêu hao lại vô cùng ngắn, bởi vì trong một lúc tất cả mọi người đều được tiến hành, rất nhanh, ánh sáng màu vàng kia liền biến mất.
Mọi người mờ mịt nhìn Hiên Viên Long, bảng Quyết Thắng này ở chỗ nào đây?
Sự nghi vấn này cũng không duy trì quá lâu, ở trên vách núi sau đài cao dần dần lộ ra những chữ màu vàng, nhìn thấy một màn này trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới bảng Quyết Thắng kia lại được làm từ vách núi, bảng Quyết Thắng cao hơn hai mươi trượng này thoạt nhìn làm mọi người chấn động.
Theo hướng mọi người nhìn chăm chú, đám người Hiên Viên Long cũng quay về phía sau nhìn lại, những chữ màu vàng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng xuất hiện mười cái tên!
Hạng thứ mười: Địch Lưu, hạng thứ chín: Cao Chính Thanh. . . . . . .
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhanh chóng di động lên trên, cuối cùng ánh mắt của nàng đột nhiên dừng ở vị trí thứ hai, ba chữ Mộ Chỉ Ly có ánh sáng màu vàng chuyển động, rõ ràng chính xác tên của nàng!
Nhìn hạng nhất, Mộ Chỉ Ly không có chút kinh ngạc nào, Lục hoàng tử Hiên Viên Dật! Ngay từ lúc trước Mộ Chỉ Ly đã đoán được chuyện này, dù sao Hiên Viên Dật biều hiện thật là bất phàm.
Về phần ca ca của Hiên Viên Dật, Hiên Viên Thần đứng thứ năm, thứ hạng này làm cho mọi người không khỏi cảm khái thực lực của hoàng thất, bọn họ tổng cộng chỉ có hai người tham dự cuộc thi này, mà hai người đều có thể tiến vào thứ hạng trong mười người, trong đó một người đứng hạng nhất, thoạt nhìn thì dễ dàng, nhưng khi đã làm được như vậy thì tuyệt đối là kinh người!
Hiên Viên Long nhìn cái kết quả này xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, hắn đối với cái kết quả này tương đối thỏa mãn! Nhất là vị trí đầu tiên đã rơi vào tay hoàng thất, không thể nghi ngờ là đã cho hắn thể diện thật lớn!
Hiên Viên Thần nhìn thấy một màn này xong, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật cũng có một tia hận ý, thật ra thì dọc đường đi hắn cùng Hiên Viên Dật không đi cùng với nhau, mà là đến cuối mới hợp lại với nhau, cho nên hắn cũng không biết đến tột cùng Hiên Viên Dật đạt được bao nhiêu thân phận bài, hơn nữa sau khi gặp nhau, Hiên Viên Dật vẫn nói hắn ta đạt được vô cùng ít, mà hắn cũng cho là như thế, không nghĩ tới vậy mà hắn ta lại đạt được hạng nhất!
Nhìn phụ hoàng bộ dạng cao hứng, trong tim hắn thấy không thoải mái, hiển nhiên phụ hoàng cao hứng không phải là bởi vì hắn, sợ là địa vị giữa hắn và Hiên Viên Dật sẽ có biến hóa rất lớn!
Ở dưới Mộ Chỉ Ly chính là Nguyễn Ngọc Hành, Nguyễn Ngọc Hành nhìn thấy bài danh này xong trước tiên cũng ngẩn ra, chợt lại khôi phục được thái độ bình thường, hắn biết Mộ Chỉ Ly đạt được không ít thân phận bài, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nàng còn đạt được nhiều hơn hắn!Cao Chính Thanh nhìn thấy mình đứng trong mười người thì rất vui vẻ, mặc dù chỉ đứng thứ chín, nhưng dù sao cũng được tiến vào! Có điều sau khi hắn nhìn hạng nhất, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm than Chỉ Ly nhìn người chuẩn hơn mình nhiều lắm, nàng nói Hiên Viên Dật còn mạnh hơn Hiên Viên Thần, quả nhiên như vậy! Nghĩ tới đây, Cao Chính Thanh càng thêm bội phục Mộ Chỉ Ly. . . . . .
Sau khi có danh sách này, đương nhiên là có người vui có người buồn, Mộ Vũ Hoài mặc dù không được vào xếp hạng, nhưng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thành công hắn lộ ra vẻ thật cao hứng, thật ra dọc đường đi tới, phần lớn công lao thu được thân phận bài đều là của Mộ Chỉ Ly.
Sắc mặt Tô Dự có vẻ hơi ảm đạm, có điều sau khi Cao Chính Thanh hỏi thăm, hắn đã khôi phục thái độ bình thường: “Ta không sao, kết quả này ta cũng đã đoán được."
Mộ Chỉ Ly cũng nhìn Tô Dự, ngay lúc này nàng cũng không biết nói lời an ủi như thế nào, những lời này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần Tô Dự tự mình nghĩ thông là được rồi, hiển nhiên Tô Dự so với nàng nghĩ lại cởi mở hơn nhiều: “Ha ha, chúng ta tổng cộng có bốn người, lại có thể chiếm được hai vị trí, thanh danh này truyền đi thật không tệ a! Mặc dù ta không đạt được thứ hạng, nhưng ta và các ngươi cùng nhau tới, các ngươi có thể đạt được thứ hạng, ta cũng vui vẻ!"
Tô Dự vỗ vai Cao Chính Thanh, ra dáng hảo huynh đệ, có điều hạ thủ cũng không lưu tình chút nào: “Cao huynh, ngươi nhất định phải thay ta tranh khẩu khí a! Tranh thủ tiến vào năm người đứng đầu, ta tin tưởng với thực lực của ngươi không thành vấn đề!"
Nghe vậy, Cao Chính Thanh hào sảng cười một tiếng: “Tô lão đệ, điểm này không cần ngươi nói ta cũng sẽ liều mạng, chờ lần này kết thúc, chúng ta cùng nhau đi uống rượu!" Hắn biết Tô Dự nói như vậy thì chính là nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều là nam tử hán, sẽ không vì một ít chuyện mà không bỏ xuống được.
“Được được, đây chính là ngươi nói nhé!" Tô Dự cũng ha hả cười lên, mất mát kia đã bị hắn xóa mờ đi, trong lòng hắn rất hiểu, nếu như không ở chung cùng mấy người Mộ Chỉ Ly, hắn căn bản không thể tới được chỗ này! Hiện tại cũng rất tốt! Ít nhất chiến tích lần này khí trở về có thể làm cho địa vị tăng lên không ít!“Còn có ta đây! Hai người các ngươi dám đem ta đẩy ra một bên a!" Mộ Vũ Hoài vội vã lên tiếng.
“Ha ha, dĩ nhiên không thể thiếu ngươi a!" Bất luận kết quả như thế nào, tình nghĩa huynh đệ của ba người bọn họ đều đã được định sẵn!
“Tiếp theo tiến hành vòng tỷ thí cuối cùng!" Giọng nói của Hiên Viên Long một lần nữa được truyền ra, ở nơi đất trống bằng phẳng này âm thanh càng lúc càng vang vọng. . .
Tác giả :
Mộ Anh Lạc