Y Thủ Che Thiên
Quyển 2 - Chương 51: SÁT KHÍ NGẬP TRỜI
“Mộ Chỉ Ly kia là rùa đen rút đầu hay sao? Tại thời điểm thế này dĩ nhiên trốn tránh không dám gặp người." Giang Nhị quét mắt chung quanh một vòng, khi phát hiện không thấy Mộ Chỉ Ly cũng khẽ cau mày, nàng cũng không để ý nhiều đến mấy người này, nàng muốn giải quyết nhất chính là Mộ Chỉ Ly kia thôi.
Mỗi lần nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly không chút nào để ý cười khẽ, nàng tựu như có loại xúc động muốn đập nát hoàn toàn điệu cười đó, hiện tại chính chủ không ở, tự nhiên là thiếu một ít cảm giác.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, Mộ cô nương sao lại có thể bởi vì ngươi mà trốn đi, nàng chẳng qua là có việc cần đi cho nên không có đây mà thôi." Cao Chính Thanh trước hết bẻ lại, trong mấy người này hắn cảm tạ nhất là Mộ cô nương, cho nên hắn không cho phép người bên ngoài sỉ nhục nàng.
Giang Nhị không nghĩ tới Cao Chính Thanh lại có thể giúp đỡ Mộ Chỉ Ly nói chuyện như vậy, đầu tiên là ngẩn ra rồi chợt nở nụ cười xì mũi coi thường: “Bản lĩnh khác của Mộ Chỉ Ly kia không được tốt lắm, ngược lại chiêu số câu dẫn nam nhân thật sự là rất tốt ah!
Lúc ở Hoàng thành, sử dụng thuật dụ dỗ của nàng ta khiến cho nam tử áo hồng đó thay nàng ra tay, nay nam tử áo hồng kia vắng mặt, lại có người ngu xuẩn thay nàng ta ra mặt, người bình thường thật đúng là không thể có được loại năng lực này!"
Khi nói chuyện, tuy Giang Nhị lộ vẻ khinh thường trên mặt, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện thêm sự ghen tỵ dầy đặc ở trong đáy mắt nàng ta! Lúc trước, khi Tiền đại ca nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng coi trọng sắc đẹp của nàng, phải biết rằng Tiền đại ca vẫn luôn là đối tượng mà nàng mến mộ.
Nguyên bản quan hệ của hai người coi như là rất thân mật, mà Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện Tiền đại ca liên sinh ra hứng thú với nàng ta, hơn nữa lúc ấy lại có nam tử áo hồng tướng mạo tuấn dật phi phàm thay nàng ta ra mặt, trong lòng nàng đương nhiên thấy bất công rồi, dựa vào đâu mà hai nam tử xuất sắc đều có hứng thú với nàng ta, chính mình lại bị xem nhẹ hoàn toàn?
Hiện tại Tiền đại ca cùng nam tử áo hồng kia đều vắng mặt, lại toát ra một tên Cao Chính Thanh đến giúp nàng, chính là nàng biết rõ rằng trước khi vào sơn mạch, Cao Chính Thanh cùng Mộ Chỉ Ly cơ bản là không biết nhau, ngắn ngủn hai ngày thời gian đã có thể vì nàng làm được như vậy, nàng thực không rõ cuối cùng là vì cái gì.
Nói về thực lực, chính mình không kém so với nàng ta, nói về tướng mạo, mình cũng xem như có dung mạo hơn người, nhưng tại sao khi có Mộ Chi Ly, tựa như mình không tồn tại trong mắt bọn họ! Trong lòng, nàng rất không phục, cho nên chỉ có một biện pháp – làm cho Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất trên thế giới này!
Bị Giang Nhị nói như vậy, Cao Chính Thanh cũng nổi nóng lên: “Ta cùng Mộ tiểu thư chẳng qua là bằng hữu, chỉ là cách đối nhân xử thế của nàng so với ngươi tốt hơn nhiều, đương nhiên sẽ có bằng hữu vì nàng giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, còn như ngươi sợ là cả đời này đều không có thể được như vậy."
Lúc này Cao Chính Thanh nói cũng đủ độc, hắn tuy là người thôn quê lỗ mãng, nhưng cũng có nhất định hiểu biết đối với tâm tính hiện tại của Giang Nhị, tự nhiên từng câu chữ đều động đến điểm mấu chốt.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta muốn giết ngươi!" Bị Cao Chính Thanh đâm đúng chỗ hiểm, thoáng chốc Giang Nhị bộc phát lên, lập tức hướng phía trước bước ra từng bước, trong nháy mắt thiên lực bắt đầu tuôn ra cuồn cuộn, trong mắt lộ vẻ lành lạnh, trở tay nắm chặt, một cây trường tiên màu đỏ xuất hiện trên tay nàng.
Thoáng nhìn qua liền có thể nhận thấy cây trường tiên này không tầm thường, thân roi màu đỏ giống như một con rắn đỏ, tản ra một loại linh khí, tựa hồ đó cũng không phải một cái vật chết mà là một vật còn sống bình thường, mặt trên tản mát ra từng đợt Thiên lực hỏa tính làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Thấy thế, Cao Chính Thanh cũng không nhượng bộ chút nào, đột nhiên bước chân ra, trong cơ thể thiên lực dồi dào rất nhanh vận chuyển lên, thậm chí nghe được từng đợt tiếng vang mãnh liệt của Thiên lực trong đó, hắn cùng với Giang Nhị cũng đều ở cảnh giới Lăng Thiên cảnh trung kỳ, thật đúng là không có khả năng nói sợ hãi!
Duỗi tay ra, xích sắt cầu khổng lồ thuận lợi xuất hiện trên tay hắn, tức khắc sắt mặt Cao Chính Thanh liền biến thành ngoan lệ.
Một khi cầm lấy vũ khí, hắn luôn cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng, trong đầu chỉ có một ý tưởng, đó chính là phải đánh bại đối thủ!
Bất kỳ lúc nào, xích sắt cầu của Cao Chính Thanh cũng có thể khiến cho mọi người chú ý, dù sao vũ khí tại Thiên Huyền Đại Lục tuy nhiều, nhưng là xích sắt cầu này thật sự hiếm thấy, cho dù có cũng là ít đến cực kỳ. Đại đa số mọi người chỉ đều chú ý đến mức độ khổng lồ của xích sắt cầu, duy có mấy người tinh mắt mới nhìn ra được điểm bất phàm của nó.
Không cần cầm đến cũng biết quả xích sắt cầu này chắc chắn phải nặng hơn một ngàn cân, một dây xích sắt chống đỡ được sức nặng như vậy cũng không đơn giản, hơn nữa khối cầu này cũng không phải là sắt bình thường, mà là một loại khoáng thạch đặc thù, vô cùng cứng rắn, quả xích sắt cầu này nhất định là một vũ khí trong tay người tài!
Trong khi Giang Nhị cùng Cao Chính Thanh đối chiến, mười người còn lại cũng hướng phía hai người Mộ Vũ Hoài cùng Tô dự quây lại, thấy thế, trong lòng hai người cũng chỉ đành nảy lên một ít bất đắc dĩ, ai bảo bọn hắn ít người, mỗi lần đối phương đều là lấy ý tưởng dùng nhiều đánh ít để đối phó bọn họ.
Đầu lĩnh của bọn họ có thể bị hai người Cao Chính Thanh cùng Mộ Chỉ Ly kiềm hãm, ngược lại dùng nhiều đánh ít thường xuyên nhằm vào hai người bọn họ, loại cảm giác này thật đúng là làm cho người ta nghẹn khuất, tựa như hai người họ rất dễ bị bắt nạt!
Nắm thật chặt vũ khí trên tay, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, phải biết rằng trong mười người này có hai người là Lăng Thiên Cảnh, hai người bọn họ bất quá là Ngự Thiên cảnh, chênh lệch này thật sự là quá lớn, lớn đến căn bản không có khả năng thay đổi kết cục. Nhưng trong bọn họ không có ai nghĩ cách rút lui, bọn hắn hiện tại chỉ có một biện pháp, chính là chiến thắng đối thủ!
Quan hệ giữa bọn họ đã đến tình trạng không chết không ngừng, không phải đối phương chết chính là bọn họ vong! Trừ cái đó ra không còn kết quả nào khác, chỉ hy vọng Chỉ Ly có thể trở về nhanh hơn chút!
Đối với tình huống lấy nhiều đánh ít như thế này, người chung quanh tự nhiên có chút khinh thường, suy cho cùng mười hai người đối phó ba người thật sự là có chút làm cho người ta không nói được lời nào, nhất là mười người kia đi đối phó hai cái Ngự Thiên cảnh, thật sự là đại tài tiểu dụng (giết gà dùng dao mổ trâu). Chỉ là những lời này không một ai nói ra, bọn hắn không cần phải trợ giúp một cái thành trì không có khả năng thắng mà đi đắc tội một thành trì lớn như là thành Khâu Lũy.
Tiền Tranh cùng Giang Hoa cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người, lập tức ý thức được hành động này của bọn hắn có chút đại tài tiểu dụng: “Tiền đại ca, liền để ta giải quyết hai cái tiểu tạp chủng này đi!" Nếu là như bình thường, bọn hắn đồng loạt ra tay cũng không sao cả, nhưng hiện tại lại là trước mắt bao nhiêu người, loại phương thức này thật sự là quá khó xem.
Nghe vậy, Tiền Tranh nhìn thoáng qua Giang Hoa lại nhìn một chút hai người Tô Dự, do dự một lát liền gật đầu đáp ứng: “Vậy ngươi cẩn thận một chút."
Theo bọn hắn nghĩ, Giang Hoa Lăng Thiên cảnh sơ cấp đối phó hai người Ngự Thiên cảnh không có vấn đề chút nào, dù sao xảy ra chênh lệch cảnh giới, cũng không phải dễ dàng vượt qua như vậy, trên thực tế không riêng gì bọn hắn nghĩ vậy, những người khác cũng đều cho là như thế.
Nguyễn Ngọc Hành thấy thế cũng hướng phía đám người Tô Dự nhìn mấy lần, trên thực tế hắn cũng không biết mình vì sao muốn xem, có lẽ chỉ là bởi vì Mộ Chỉ Ly tươi cười tán dương lúc trước, có điều là hắn cũng không có ý định ra tay, bọn họ trong lúc đó căn bản đều không tính là quen biết, huống chi hắn Nguyễn Ngọc Hành cho tới bây giờ đều không thích xen vào việc của người khác, chỉ cần việc không liên quan đến mình, hắn sẽ không liếc mắt nhìn nhiều! Lần này đã được xem như đặc thù rồi.
Hai người Tô dự cùng Mộ Vũ Hoài liếc nhau, nguyên bản nếu như bọn hắn cùng tiến lên, hai người bọn họ thật đúng là khó còn mạng sống, nhưng bây giờ là 2 đối 1, mặc dù có chênh lệch cảnh giới, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ không có cơ hội chiến thắng!
Thanh danh của Giang Nhị tại thành Khâu Lũy đứng sau Tiền Thái, là thiên tài thứ hai của thành Khâu Lũy tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, trên phương diện trình độ võ học người bình thường không thể so sánh với nàng, hơn nữa bản thân nàng lại chịu khắc khổ, cho nên mới có thành tựu hiện tại, đương nhiên còn có một nguyên nhân rất lớn chính là nàng muốn đuổi kịp bước tiến của Tiền Thái đứng ở bên cạnh hắn.
Vì vậy cho dù có rất nhiều người ái mộ nàng, trong mắt của nàng cũng chỉ có một người, lần này vì Tiền Thái báo thù là thế tất nhiên, nghĩ vậy, không khỏi nắm chặt tràng diện trong tay*( ý là muốn nắm trong tay cục diện), ý âm lãnh hiện đầy trong mắt, không có người có thể ngăn cản bước tiến của nàng!
“Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi vứt đi, hiện tại dù cho ngươi muốn cũng không có khả năng rời khỏi." Trên mặt Giang Nhị lộ ra một tia dữ tợn, Thiên lực hùng hồn dị thường đột nhiên từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, cũng là vào lúc này mộ cỗ khí thế hung hãn chậm rãi khuếch tán ra!
“Khí thế thật là mạnh, thực lực Giang Nhị sợ là sắp đạt tới Lăng Thiên cảnh cao cấp đi à nha!" Cảm thụ được khí thế trên người Giang Nhị phát tán ra, chung quanh mọi người cũng không tránh được xôn xao một hồi.
Đối với điểm này, trên mặt Cao Chính Thanh cũng không có chút nào biến hóa, trái lại còn nhiều thêm một chút sức lực, phải biết rằng vừa rồi ngay cả người ở Lăng Thiên Cảnh cao cấp hắn đều giải quyết, tuy Giang Nhị tiếp cận Lăng Thiên cảnh cao cấp, nhưng dù sao đây chẳng qua là tiếp cận! Coi như là thật sự hắn cũng không sợ!
“BA~ "
Tâm thần vừa động, cả người Giang Nhị liền là hóa thành một đạo bóng đen như tia chớp lướt hướng Cao Chính Thanh, trường tiên màu đỏ tại trong tay của nàng phảng phất sức sống, rất sống động như một đầu linh xà lấy độ cong xảo trá đánh úp về phía khuỷu tay Cao Chính Thanh đang nắm xích sắt cầu.
“Loảng xoảng!"
Đối mặt với chiêu thức xảo quyệt của Giang Nhị, Cao Chính Thanh cũng không sợ mảy may, xích sắt cầu nặng nghìn quân(đơn vị thời xưa của TQ, 30 cân là 1 quân) được hắn múa võ rất thuận buồm xuôi gió, dường như sức nặng của cái vật khổng lồ kia là hư giả, ở trong tay hắn nhẹ như không.
Vốn là tất cả mọi người cho rằng với trình độ cồng kềnh của xích sắt cầu kia sợ rằng rất khó ngăn cản được rồi, nhưng hiện tại xem ra bọn hắn đã nghĩ sai ah! Một hồi tiếng kim loại va chạm vang lên, trường tiên cùng xích sắt cầu ầm ầm đụng chạm cùng một chỗ, bên trên trường tiên mang theo kình khí không thể địch nổi, sau khi va chạm xích sắt cầu cũng chưa từng lưu lại được chút ấn ký nào, trái lại Giang Nhị lại phải lui về phía sau hai bước, tại đây vòng giao thủ thứ nhất là Cao Chính Thanh chiếm thượng phong!
Phát hiện điểm này, mọi người cũng không khỏi ồn ào náo động lên, tu vi của Cao Chính Thanh so Giang Nhị thấp hơn một ít, mà bây giờ lại chiếm thượng phong, điều này thuyết minh cái gì? Nghĩ vậy, hứng thú trong mắt mọi người càng nồng đậm hơn.
Một kích chấm dứt, Cao Chính Thanh cũng không để cho Giang Nhị cơ hội thở, ngược lại hùng hổ công kích về phía nàng ta, ưu thế về sức mạnh hoàn toàn được hắn vận dụng, đối mặt với kỹ xảo vô cùng tốt này của Giang Nhị, phương thức Cao Chính Thanh chọn dùng không có chút kỹ xảo đáng nói nào, thậm chí không tìm ra được dấu tích.
Hoàn toàn là dựa vào cậy mạnh đối chiến công kích, cỗ lực lượng này lại không thể không khiến người ta coi trọng hết lần này tới lần khác, dù sao nếu là bị cái xích sắt cầu này đập trúng, đoán chừng cũng dẫn đến tàn phế, cường độ thân thể của bọn hắn nào có mạnh mẽ như vậy.
“Keng "
“Keng keng "
Một trận âm thanh như mưa rền gió dữ của kim loại giao tiếp nhau không ngừng vang lên, Cao Chính Thanh dường như cả người dùng không hết khí lực điên cuồng công kích về phía Giang Nhị, lực đạo của Giang Nhị vô luận như thế nào đều là ngăn cản không nổi Cao Chính Thanh, hết lần này tới lần khác nàng không có biện pháp nào xử lý khi đối mặt với xích sắt cầu kia, lúc này mới bị hắn đuổi theo đánh.
Rốt cục, Giang Nhị cũng là duy trì không nổi nữa, vội hô: “Tiền Tranh!"
Nguyên bản Tiền Tranh đang nhìn chăm chú cuộc chiến của đám người Giang Hoa cùng Tô dự, sau khi bị hô lên liền phát hiện Giang Nhị không ổn, lập tức chộp lấy vũ khí đến trợ giúp Giang Nhị. Vốn thế cục đang chiếm thượng phong mà bởi vì Tiền Tranh tiến vào, dần dần cũng trở nên cân bằng.
Dù sao bị hai mặt giáp công, Cao Chính Thanh tựa như bị đè ép khi chiến đấu, phòng bị bên này tất nhiên bên kia sẽ lộ ra sơ hở, tuy Cao Chính Thanh sử dụng vũ khí này thuận buồm xuôi gió, nhưng đối mặt hai người có thực lực thậm chí so với chính mình còn mạnh hơn một ít tự nhiên là khó khăn, mặc dù có chút rơi xuống hạ phong, nhưng hai người bọn họ muốn nhanh chóng đánh bại Cao Chính Thanh cũng khó.
“Không nghĩ tới thực lực của Cao Chính Thanh đúng là cường hãn, hai đánh một mà không ai có thể đánh cho hắn bị thua." Một người vây xem không khỏi cảm khái nói.
“Xích sắt cầu của hắn lực lượng quá lớn, Giang Nhị bọn hắn mất một bộ phận lớn tâm tư đều đặt ở đối phó xích sắt cầu, nếu như lực lượng của hắn không lớn vô cùng như vậy đã bị giải quyết sớm."
“Có điều là dù cho hiện tại kiên trì được, một lúc sau hắn có lẽ sẽ lộ ra nguy hại đấy, dù sao Thiên lực của một mình hắn không thể sánh bằng thiên lực của hai người…"
Bên kia, hai người Mộ Vũ Hoài, Tô dự cùng Giang Hoa cũng đang chiến đấu rất gay go khó lường, đối với hai người bọn họ mà nói đây chính là khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà đối với việc xoay chuyển tình huống khó khăn cũng không phải là trở ngại, hơn nữa theo thời gian, trình độ phối hợp của hai người bọn họ càng ngày càng ăn ý, cuối cùng thế cục nghịch chuyển, từ hạ phong biến thành thượng phong!
Giang Hoa cũng là càng đánh càng kinh hãi, vỗn nghĩ rằng chính mình xuất mã tuyệt đối sẽ không có chút vấn đề, nhưng hiện tại sự tình đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mình, hai người này phối hợp càng ngày càng ăn ý, luôn có thể ngăn cản thế công của hắn, lại nhìn thoáng qua vòng chiến của bọn Giang Nhị, trong lòng hung ác làm quyết định: “Các ngươi, cùng tiến lên!"
Hiện tại hắn cũng không để ý cái gì mất mặt hay không mất mặt, chỉ cần giải quyết hết tất cả bọn chúng, đây cũng sẽ không tính là mất thể diện! Nếu không, cứ để tình trạng này tiếp tục kéo dài ắt sẽ xuất hiện biến cố, thời gian càng dài càng không ổn!
Mười người kia đồng loạt hướng phía hai người Tô Dự tiến đến vây quanh, còn Giang Hoa lại thối lui ra khỏi vòng chiến đấu chạy về phía Cao Chính Thanh, đúng là chuẩn bị ba người đối phó một mình Cao Chính Thanh!
Lúc này, bất luận là Cao Chính Thanh hay là hai người Tô dự đều thêm không ít áp lực, tại đây dưới phiên áp bách, bọn họ ứng đối đều có vẻ khó khăn lên. Dù sao gánh nặng này thật sự là quá lớn, vô luận là ai đối mặt chiến cuộc như vậy sợ là đều chỉ có một kết quả.
Người xem vây quanh không khỏi lắc đầu, xem ra cuộc chiến đấu này ngay tức khắc sẽ kết thúc, người của La Thiên thành thế ắt phải thua.
Tại đây dưới phiên giao thủ, mấy người đều gắng chống đỡ, song vết thương trên người lại từng chút tăng nhiều, máu tươi nhiễm đỏ cả quần áo của bọn họ, nhưng lại không ai từ bỏ chống cự.
Mộ Chỉ Ly một mạch trở về phía vách núi, bởi vì Bụi Thái Lang đã tiến hóa thành công, tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều, dù sao ba tháng nay việc Bụi Thái Lang vẫn đều không thức tỉnh đã đặt một tảng đá ở trong lòng nàng, nhưng bây giờ vấn đề gì cũng không còn nữa rồi.
Khuôn mặt vui vẻ, nàng không hề biết đồng bạn của mình đang gần đến ranh giới sinh tử! Nhưng càng tới gần vách núi, Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được không khí không đúng, nguyên bản tất cả mọi người đều ở trong trại của từng người làm việc riêng, hiện tại toàn bộ bọn họ đều nhìn về một cái phương hướng, chớ không phải đã xảy ra chuyện gì?
Lập tức bước chân cũng nhanh hơn vài phần, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, rất hiếu kỳ là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, song khi nàng chứng kiến ba người đang hăng hái chiến đấu đẫm máu, hai mắt nhất thời biến dần thành màu đỏ!
Một cỗ sát ý mãnh liệt sôi sục từ trên người của nàng mạnh mẽ bạo phát ra, sát ý lành lạnh kia khiến cho độ ấm thân thể của Mộ Chỉ Ly trở nên lạnh hơn vài phần, người chung quanh cảm nhận được sát khí bành trướng kinh người, nguyên một đám không sai biệt đều nhìn Mộ Chỉ Ly.
Không ít mọi người nhận ra Mộ Chỉ Ly, lập tức lên tiếng: “Mộ Chỉ Ly xuất hiện!"
Nghe nói như thế, Giang Nhị cũng đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, trong mắt nhiều hơn một tia ý cười dữ tợn: “Ngươi rốt cục xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ một mực trốn tránh, không quan tâm sinh tử của bọn hắn đâu!"
Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới lời nói của Giang Nhị, hất nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Các ngươi đều đáng chết!" Giọng nói của nàng cũng không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều nghe được rành mạch, lời nói tràn đầy sát khí làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái.
Tu vi của Mộ Chỉ Ly chẳng qua là Lăng Thiên cảnh sơ cấp mà thôi, nhưng bọn hắn lại cảm thấy nàng tuyệt đối không đơn giản, không ai bởi vì thực lực của nàng mà xem thường nàng, sát ý lạnh lẽo này không phải ai cũng đều có thể phát ra.
Nghe vậy, Giang Nhị cười cười: “Chúng ta đáng chết thì như thế nào? Chỉ bằng ngươi căn bản không thay đổi được hết thảy, ta muốn cho ngươi tận mắt thấy bằng hữu của ngươi chết ở trước mặt ngươi!" Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không vui, Giang Nhị nàng lại càng là vui vẻ! Xem ra Mộ Chỉ Ly đối với ba người này cũng là vô cùng coi trọng, nghĩ vậy, Giang Nhị xuống tay càng tàn nhẫn hơn.
Mộ Chỉ Ly mạnh mẽ bước tới từng bước, Thiên lực mãnh liệt trong cơ thể nàng như là thủy triều vọt tới, thân pháp Phiêu Miểu khẽ động ngay sau đó giống như quỷ mị thuận lợi xuất hiện ở bên cạnh Cao Chính Thanh, trực tiếp đối một chưởng cùng Giang Nhị!
Chính diện nghênh đón một chưởng này, sắc mặt Mộ Chỉ Ly không có chút nào biến hóa, nhưng mà Giang Nhị rút lui một bước, tại đây trong lúc chính diện đối chiến vậy mà Mộ Chỉ Ly ngăn cản được Giang Nhị, lại còn chiếm được thượng phong? Mặt Giang Nhị xanh mét, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn âm trầm như trước, nàng nhìn về phía Giang Nhị trong mắt lộ vẻ ngoan lệ, hôm nay, nữ nhân này nhất định phải chết!
Nàng Mộ Chỉ Ly tuy rằng mặt ngoài không nói ra, nhưng là đã coi ba người Tô dự bọn họ như là đồng bọn của mình, thậm chí là người một nhà, tuyệt đối không cho phép người bên ngoài tổn thương bọn họ! Không ai có thể tổn thương người của nàng, nếu tổn thương người của nàng, thế tất phải trả giá bằng rất nhiều máu!
“Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm thức thứ sáu: minh hắc trầm kiếm!" Mộ Chỉ Ly không chút nào nương tay, lần thứ nhất đã liền phát động ra công kích mạnh nhất, bây giờ nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ cái gì át chủ bài bị bại lộ hay không bại lộ, nàng thầm nghĩ dùng phương thức nhanh nhất giết bọn chúng đi! Chỉ có như vậy mới có thể bình ổn cơn giận của nàng!
Thần kiếm màu đen u tối xuất thế ngang trời, mang tới cho mọi người rung động cực lớn, do sự nổi bật của thần kiếm màu đen mà không trung u ám kia nhưng thật ra lại trở thành vật làm nền, màu đen giống như trống rỗng không có gì của thần kiếm kia hấp dẫn ánh mắt mọi người, tuy khí tức phía trên phát ra cũng không linh hoạt, nhưng là mọi người ở đây đều có thể cảm thụ được sự cường đại khi kiếm xuất ra!
Ba người Giang Nhị nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng đột nhiên biến hóa lên, đương nhiên bọn hắn có thể nhìn ra chỗ bất phàm của một chiêu này, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ một giây là mất mạng!
Mà lực rung động của tình huống bên kia so với Mộ Chỉ Ly bên này cũng không kém hơn, tại lúc Mộ Chỉ Ly đi vào bên cạnh Cao Chính Thanh, một mạt thân ảnh màu trắng bạc lướt như tia chớp hướng về phía hai người Mộ Vũ Hoài, đó cũng không phải một người, mà là một đầu Sói, một đầu sói màu bạc ngông cuồng hung hãn không nói nên lời!
Mà chân chính làm cho người ta kinh hãi chính là hơi thở của con Sói kia, con sói này rõ ràng là một con yêu thú, mà tu vi của nó thì lại đạt đến Lăng Thiên cảnh cao cấp! Một con yêu thú thực lực đạt tới Lăng Thiên cảnh cao cấp, điều này thật sự là lại để cho người ta rung động, con sói này xuất hiện sau liền nhằm chuẩn người bên thành Khâu Lũy mà điên cuồng táp tới, một ngụm sắc nhọn áp xuống có thể thuận lợi xuyên thủng đầu người!
Giống như sói nhập bầy cừu, những cao thủ Ngự Thiên cảnh của thành Khâu Lũy sau khi gặp được con cuồng lang này không còn chút lực đánh trả nào, tới tấp né ra bốn phía, mà tốc độ con sói kia giống như quỷ mị làm cho người ta nhìn mà thấy rõ, nháy mắt đó là đuổi theo mấy người, hơn nữa xuống tay không lưu tình chút nào, một đòn là chết!
Răng nanh lộ ra máu tươi , có vẻ dữ tợn và hung mãnh, con cuồng lang này chỉ giết người của thành Khâu Lũy, đối với hai người bên thành La Thiên lại không có chút địch ý nào, trái lại giống như là đang bảo hộ bọn hắn, đứng tại bên cạnh hai người bọn họ lặng lẽ xem chừng mọi người, một đôi mắt sói dường như có được linh trí bình thường nhìn quét mọi người, nếu là có người tiến lên lúc này, không chút nào nghi ngờ bọn hắn sẽ lập tức sẽ bị con sói này công kích.
Chỉ cần không phải người ngu ngốc đều có thể đủ nhìn ra con sói này đang giúp đỡ thành La Thiên, mà nghĩ lại vừa nghĩ có thể đoán ra con sói này sợ là có quan hệ với Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện con Sói này cũng xuất hiện, Mộ Chỉ Ly đi trợ giúp Cao Chính Thanh, con Sói này lại đến trợ giúp hai người Mộ Vũ Hoài, quả nhiên phối hợp thật là tốt!
Lúc này, ánh mắt mọi người thấy nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng không đồng dạng, con cuồng lang này xem ra là nàng thuần phục, vẫn chưa có ai cho rằng con sói này là yêu sủng của Mộ Chỉ Ly, dù sao yêu sủng trân quý quá mức, bọn hắn mới chỉ nghe nói qua mà chưa từng thấy qua, bọn hắn cũng không tin Mộ Chỉ Ly có thể có được, nên chỉ cho là Mộ Chỉ Ly thuần phục được nó.
Cho dù là thuần phục, năng lực này cũng là không nhỏ rồi, yêu thú đạt Lăng Thiên cảnh cap cấp, nói ra cái này mỗi người đều nhìn mà thèm! Nguyên bản nếu nói là thực lực của Mộ Chỉ Ly bọn họ cũng không tệ lắm, con Cuồng Lang này vừa xuất hiện, lập tức làm cho thực lực của Mộ Chỉ Ly bọn họ từ không tồi tăng lên thành cường đại!
Ba người Giang Nhị chỉ chớp mắt đã phát hiện mười người kia đều bị giết sạch hoàn toàn, hơn nữa chết vô cùng thê thảm, từ đầu đến cuối đều không toàn thây, sinh mệnh vì thân thể bị cắn đứt mà chết, mà kia hai mắt sói âm trầm nhìn bọn hắn, lập tức dâng lên một nỗi thất vọng, xem ra hôm nay bọn hắn gặp tai họa rồi!
So với chạy trốn bị con sói kia đuổi cắn, bọn hắn thà tình nguyện hợp lại liều mạng cùng với thanh thần kiếm màu đen trước mặt kia, nói không chừng còn có chút hi vọng! Nghĩ vậy, ba người đều ngưng kết khởi động công kích mạnh nhất của chính mình.
Thấy thế, lãnh ý trên mặt Mộ Chỉ Ly chưa tiêu chút nào, khóe miệng gợi lên lạnh buốt: “Ta nói các ngươi hôm nay chết, các ngươi hôm nay nhất định phải chết!"
Mỗi lần nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly không chút nào để ý cười khẽ, nàng tựu như có loại xúc động muốn đập nát hoàn toàn điệu cười đó, hiện tại chính chủ không ở, tự nhiên là thiếu một ít cảm giác.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, Mộ cô nương sao lại có thể bởi vì ngươi mà trốn đi, nàng chẳng qua là có việc cần đi cho nên không có đây mà thôi." Cao Chính Thanh trước hết bẻ lại, trong mấy người này hắn cảm tạ nhất là Mộ cô nương, cho nên hắn không cho phép người bên ngoài sỉ nhục nàng.
Giang Nhị không nghĩ tới Cao Chính Thanh lại có thể giúp đỡ Mộ Chỉ Ly nói chuyện như vậy, đầu tiên là ngẩn ra rồi chợt nở nụ cười xì mũi coi thường: “Bản lĩnh khác của Mộ Chỉ Ly kia không được tốt lắm, ngược lại chiêu số câu dẫn nam nhân thật sự là rất tốt ah!
Lúc ở Hoàng thành, sử dụng thuật dụ dỗ của nàng ta khiến cho nam tử áo hồng đó thay nàng ra tay, nay nam tử áo hồng kia vắng mặt, lại có người ngu xuẩn thay nàng ta ra mặt, người bình thường thật đúng là không thể có được loại năng lực này!"
Khi nói chuyện, tuy Giang Nhị lộ vẻ khinh thường trên mặt, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện thêm sự ghen tỵ dầy đặc ở trong đáy mắt nàng ta! Lúc trước, khi Tiền đại ca nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng coi trọng sắc đẹp của nàng, phải biết rằng Tiền đại ca vẫn luôn là đối tượng mà nàng mến mộ.
Nguyên bản quan hệ của hai người coi như là rất thân mật, mà Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện Tiền đại ca liên sinh ra hứng thú với nàng ta, hơn nữa lúc ấy lại có nam tử áo hồng tướng mạo tuấn dật phi phàm thay nàng ta ra mặt, trong lòng nàng đương nhiên thấy bất công rồi, dựa vào đâu mà hai nam tử xuất sắc đều có hứng thú với nàng ta, chính mình lại bị xem nhẹ hoàn toàn?
Hiện tại Tiền đại ca cùng nam tử áo hồng kia đều vắng mặt, lại toát ra một tên Cao Chính Thanh đến giúp nàng, chính là nàng biết rõ rằng trước khi vào sơn mạch, Cao Chính Thanh cùng Mộ Chỉ Ly cơ bản là không biết nhau, ngắn ngủn hai ngày thời gian đã có thể vì nàng làm được như vậy, nàng thực không rõ cuối cùng là vì cái gì.
Nói về thực lực, chính mình không kém so với nàng ta, nói về tướng mạo, mình cũng xem như có dung mạo hơn người, nhưng tại sao khi có Mộ Chi Ly, tựa như mình không tồn tại trong mắt bọn họ! Trong lòng, nàng rất không phục, cho nên chỉ có một biện pháp – làm cho Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất trên thế giới này!
Bị Giang Nhị nói như vậy, Cao Chính Thanh cũng nổi nóng lên: “Ta cùng Mộ tiểu thư chẳng qua là bằng hữu, chỉ là cách đối nhân xử thế của nàng so với ngươi tốt hơn nhiều, đương nhiên sẽ có bằng hữu vì nàng giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, còn như ngươi sợ là cả đời này đều không có thể được như vậy."
Lúc này Cao Chính Thanh nói cũng đủ độc, hắn tuy là người thôn quê lỗ mãng, nhưng cũng có nhất định hiểu biết đối với tâm tính hiện tại của Giang Nhị, tự nhiên từng câu chữ đều động đến điểm mấu chốt.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta muốn giết ngươi!" Bị Cao Chính Thanh đâm đúng chỗ hiểm, thoáng chốc Giang Nhị bộc phát lên, lập tức hướng phía trước bước ra từng bước, trong nháy mắt thiên lực bắt đầu tuôn ra cuồn cuộn, trong mắt lộ vẻ lành lạnh, trở tay nắm chặt, một cây trường tiên màu đỏ xuất hiện trên tay nàng.
Thoáng nhìn qua liền có thể nhận thấy cây trường tiên này không tầm thường, thân roi màu đỏ giống như một con rắn đỏ, tản ra một loại linh khí, tựa hồ đó cũng không phải một cái vật chết mà là một vật còn sống bình thường, mặt trên tản mát ra từng đợt Thiên lực hỏa tính làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Thấy thế, Cao Chính Thanh cũng không nhượng bộ chút nào, đột nhiên bước chân ra, trong cơ thể thiên lực dồi dào rất nhanh vận chuyển lên, thậm chí nghe được từng đợt tiếng vang mãnh liệt của Thiên lực trong đó, hắn cùng với Giang Nhị cũng đều ở cảnh giới Lăng Thiên cảnh trung kỳ, thật đúng là không có khả năng nói sợ hãi!
Duỗi tay ra, xích sắt cầu khổng lồ thuận lợi xuất hiện trên tay hắn, tức khắc sắt mặt Cao Chính Thanh liền biến thành ngoan lệ.
Một khi cầm lấy vũ khí, hắn luôn cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng, trong đầu chỉ có một ý tưởng, đó chính là phải đánh bại đối thủ!
Bất kỳ lúc nào, xích sắt cầu của Cao Chính Thanh cũng có thể khiến cho mọi người chú ý, dù sao vũ khí tại Thiên Huyền Đại Lục tuy nhiều, nhưng là xích sắt cầu này thật sự hiếm thấy, cho dù có cũng là ít đến cực kỳ. Đại đa số mọi người chỉ đều chú ý đến mức độ khổng lồ của xích sắt cầu, duy có mấy người tinh mắt mới nhìn ra được điểm bất phàm của nó.
Không cần cầm đến cũng biết quả xích sắt cầu này chắc chắn phải nặng hơn một ngàn cân, một dây xích sắt chống đỡ được sức nặng như vậy cũng không đơn giản, hơn nữa khối cầu này cũng không phải là sắt bình thường, mà là một loại khoáng thạch đặc thù, vô cùng cứng rắn, quả xích sắt cầu này nhất định là một vũ khí trong tay người tài!
Trong khi Giang Nhị cùng Cao Chính Thanh đối chiến, mười người còn lại cũng hướng phía hai người Mộ Vũ Hoài cùng Tô dự quây lại, thấy thế, trong lòng hai người cũng chỉ đành nảy lên một ít bất đắc dĩ, ai bảo bọn hắn ít người, mỗi lần đối phương đều là lấy ý tưởng dùng nhiều đánh ít để đối phó bọn họ.
Đầu lĩnh của bọn họ có thể bị hai người Cao Chính Thanh cùng Mộ Chỉ Ly kiềm hãm, ngược lại dùng nhiều đánh ít thường xuyên nhằm vào hai người bọn họ, loại cảm giác này thật đúng là làm cho người ta nghẹn khuất, tựa như hai người họ rất dễ bị bắt nạt!
Nắm thật chặt vũ khí trên tay, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, phải biết rằng trong mười người này có hai người là Lăng Thiên Cảnh, hai người bọn họ bất quá là Ngự Thiên cảnh, chênh lệch này thật sự là quá lớn, lớn đến căn bản không có khả năng thay đổi kết cục. Nhưng trong bọn họ không có ai nghĩ cách rút lui, bọn hắn hiện tại chỉ có một biện pháp, chính là chiến thắng đối thủ!
Quan hệ giữa bọn họ đã đến tình trạng không chết không ngừng, không phải đối phương chết chính là bọn họ vong! Trừ cái đó ra không còn kết quả nào khác, chỉ hy vọng Chỉ Ly có thể trở về nhanh hơn chút!
Đối với tình huống lấy nhiều đánh ít như thế này, người chung quanh tự nhiên có chút khinh thường, suy cho cùng mười hai người đối phó ba người thật sự là có chút làm cho người ta không nói được lời nào, nhất là mười người kia đi đối phó hai cái Ngự Thiên cảnh, thật sự là đại tài tiểu dụng (giết gà dùng dao mổ trâu). Chỉ là những lời này không một ai nói ra, bọn hắn không cần phải trợ giúp một cái thành trì không có khả năng thắng mà đi đắc tội một thành trì lớn như là thành Khâu Lũy.
Tiền Tranh cùng Giang Hoa cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người, lập tức ý thức được hành động này của bọn hắn có chút đại tài tiểu dụng: “Tiền đại ca, liền để ta giải quyết hai cái tiểu tạp chủng này đi!" Nếu là như bình thường, bọn hắn đồng loạt ra tay cũng không sao cả, nhưng hiện tại lại là trước mắt bao nhiêu người, loại phương thức này thật sự là quá khó xem.
Nghe vậy, Tiền Tranh nhìn thoáng qua Giang Hoa lại nhìn một chút hai người Tô Dự, do dự một lát liền gật đầu đáp ứng: “Vậy ngươi cẩn thận một chút."
Theo bọn hắn nghĩ, Giang Hoa Lăng Thiên cảnh sơ cấp đối phó hai người Ngự Thiên cảnh không có vấn đề chút nào, dù sao xảy ra chênh lệch cảnh giới, cũng không phải dễ dàng vượt qua như vậy, trên thực tế không riêng gì bọn hắn nghĩ vậy, những người khác cũng đều cho là như thế.
Nguyễn Ngọc Hành thấy thế cũng hướng phía đám người Tô Dự nhìn mấy lần, trên thực tế hắn cũng không biết mình vì sao muốn xem, có lẽ chỉ là bởi vì Mộ Chỉ Ly tươi cười tán dương lúc trước, có điều là hắn cũng không có ý định ra tay, bọn họ trong lúc đó căn bản đều không tính là quen biết, huống chi hắn Nguyễn Ngọc Hành cho tới bây giờ đều không thích xen vào việc của người khác, chỉ cần việc không liên quan đến mình, hắn sẽ không liếc mắt nhìn nhiều! Lần này đã được xem như đặc thù rồi.
Hai người Tô dự cùng Mộ Vũ Hoài liếc nhau, nguyên bản nếu như bọn hắn cùng tiến lên, hai người bọn họ thật đúng là khó còn mạng sống, nhưng bây giờ là 2 đối 1, mặc dù có chênh lệch cảnh giới, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ không có cơ hội chiến thắng!
Thanh danh của Giang Nhị tại thành Khâu Lũy đứng sau Tiền Thái, là thiên tài thứ hai của thành Khâu Lũy tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, trên phương diện trình độ võ học người bình thường không thể so sánh với nàng, hơn nữa bản thân nàng lại chịu khắc khổ, cho nên mới có thành tựu hiện tại, đương nhiên còn có một nguyên nhân rất lớn chính là nàng muốn đuổi kịp bước tiến của Tiền Thái đứng ở bên cạnh hắn.
Vì vậy cho dù có rất nhiều người ái mộ nàng, trong mắt của nàng cũng chỉ có một người, lần này vì Tiền Thái báo thù là thế tất nhiên, nghĩ vậy, không khỏi nắm chặt tràng diện trong tay*( ý là muốn nắm trong tay cục diện), ý âm lãnh hiện đầy trong mắt, không có người có thể ngăn cản bước tiến của nàng!
“Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi vứt đi, hiện tại dù cho ngươi muốn cũng không có khả năng rời khỏi." Trên mặt Giang Nhị lộ ra một tia dữ tợn, Thiên lực hùng hồn dị thường đột nhiên từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, cũng là vào lúc này mộ cỗ khí thế hung hãn chậm rãi khuếch tán ra!
“Khí thế thật là mạnh, thực lực Giang Nhị sợ là sắp đạt tới Lăng Thiên cảnh cao cấp đi à nha!" Cảm thụ được khí thế trên người Giang Nhị phát tán ra, chung quanh mọi người cũng không tránh được xôn xao một hồi.
Đối với điểm này, trên mặt Cao Chính Thanh cũng không có chút nào biến hóa, trái lại còn nhiều thêm một chút sức lực, phải biết rằng vừa rồi ngay cả người ở Lăng Thiên Cảnh cao cấp hắn đều giải quyết, tuy Giang Nhị tiếp cận Lăng Thiên cảnh cao cấp, nhưng dù sao đây chẳng qua là tiếp cận! Coi như là thật sự hắn cũng không sợ!
“BA~ "
Tâm thần vừa động, cả người Giang Nhị liền là hóa thành một đạo bóng đen như tia chớp lướt hướng Cao Chính Thanh, trường tiên màu đỏ tại trong tay của nàng phảng phất sức sống, rất sống động như một đầu linh xà lấy độ cong xảo trá đánh úp về phía khuỷu tay Cao Chính Thanh đang nắm xích sắt cầu.
“Loảng xoảng!"
Đối mặt với chiêu thức xảo quyệt của Giang Nhị, Cao Chính Thanh cũng không sợ mảy may, xích sắt cầu nặng nghìn quân(đơn vị thời xưa của TQ, 30 cân là 1 quân) được hắn múa võ rất thuận buồm xuôi gió, dường như sức nặng của cái vật khổng lồ kia là hư giả, ở trong tay hắn nhẹ như không.
Vốn là tất cả mọi người cho rằng với trình độ cồng kềnh của xích sắt cầu kia sợ rằng rất khó ngăn cản được rồi, nhưng hiện tại xem ra bọn hắn đã nghĩ sai ah! Một hồi tiếng kim loại va chạm vang lên, trường tiên cùng xích sắt cầu ầm ầm đụng chạm cùng một chỗ, bên trên trường tiên mang theo kình khí không thể địch nổi, sau khi va chạm xích sắt cầu cũng chưa từng lưu lại được chút ấn ký nào, trái lại Giang Nhị lại phải lui về phía sau hai bước, tại đây vòng giao thủ thứ nhất là Cao Chính Thanh chiếm thượng phong!
Phát hiện điểm này, mọi người cũng không khỏi ồn ào náo động lên, tu vi của Cao Chính Thanh so Giang Nhị thấp hơn một ít, mà bây giờ lại chiếm thượng phong, điều này thuyết minh cái gì? Nghĩ vậy, hứng thú trong mắt mọi người càng nồng đậm hơn.
Một kích chấm dứt, Cao Chính Thanh cũng không để cho Giang Nhị cơ hội thở, ngược lại hùng hổ công kích về phía nàng ta, ưu thế về sức mạnh hoàn toàn được hắn vận dụng, đối mặt với kỹ xảo vô cùng tốt này của Giang Nhị, phương thức Cao Chính Thanh chọn dùng không có chút kỹ xảo đáng nói nào, thậm chí không tìm ra được dấu tích.
Hoàn toàn là dựa vào cậy mạnh đối chiến công kích, cỗ lực lượng này lại không thể không khiến người ta coi trọng hết lần này tới lần khác, dù sao nếu là bị cái xích sắt cầu này đập trúng, đoán chừng cũng dẫn đến tàn phế, cường độ thân thể của bọn hắn nào có mạnh mẽ như vậy.
“Keng "
“Keng keng "
Một trận âm thanh như mưa rền gió dữ của kim loại giao tiếp nhau không ngừng vang lên, Cao Chính Thanh dường như cả người dùng không hết khí lực điên cuồng công kích về phía Giang Nhị, lực đạo của Giang Nhị vô luận như thế nào đều là ngăn cản không nổi Cao Chính Thanh, hết lần này tới lần khác nàng không có biện pháp nào xử lý khi đối mặt với xích sắt cầu kia, lúc này mới bị hắn đuổi theo đánh.
Rốt cục, Giang Nhị cũng là duy trì không nổi nữa, vội hô: “Tiền Tranh!"
Nguyên bản Tiền Tranh đang nhìn chăm chú cuộc chiến của đám người Giang Hoa cùng Tô dự, sau khi bị hô lên liền phát hiện Giang Nhị không ổn, lập tức chộp lấy vũ khí đến trợ giúp Giang Nhị. Vốn thế cục đang chiếm thượng phong mà bởi vì Tiền Tranh tiến vào, dần dần cũng trở nên cân bằng.
Dù sao bị hai mặt giáp công, Cao Chính Thanh tựa như bị đè ép khi chiến đấu, phòng bị bên này tất nhiên bên kia sẽ lộ ra sơ hở, tuy Cao Chính Thanh sử dụng vũ khí này thuận buồm xuôi gió, nhưng đối mặt hai người có thực lực thậm chí so với chính mình còn mạnh hơn một ít tự nhiên là khó khăn, mặc dù có chút rơi xuống hạ phong, nhưng hai người bọn họ muốn nhanh chóng đánh bại Cao Chính Thanh cũng khó.
“Không nghĩ tới thực lực của Cao Chính Thanh đúng là cường hãn, hai đánh một mà không ai có thể đánh cho hắn bị thua." Một người vây xem không khỏi cảm khái nói.
“Xích sắt cầu của hắn lực lượng quá lớn, Giang Nhị bọn hắn mất một bộ phận lớn tâm tư đều đặt ở đối phó xích sắt cầu, nếu như lực lượng của hắn không lớn vô cùng như vậy đã bị giải quyết sớm."
“Có điều là dù cho hiện tại kiên trì được, một lúc sau hắn có lẽ sẽ lộ ra nguy hại đấy, dù sao Thiên lực của một mình hắn không thể sánh bằng thiên lực của hai người…"
Bên kia, hai người Mộ Vũ Hoài, Tô dự cùng Giang Hoa cũng đang chiến đấu rất gay go khó lường, đối với hai người bọn họ mà nói đây chính là khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà đối với việc xoay chuyển tình huống khó khăn cũng không phải là trở ngại, hơn nữa theo thời gian, trình độ phối hợp của hai người bọn họ càng ngày càng ăn ý, cuối cùng thế cục nghịch chuyển, từ hạ phong biến thành thượng phong!
Giang Hoa cũng là càng đánh càng kinh hãi, vỗn nghĩ rằng chính mình xuất mã tuyệt đối sẽ không có chút vấn đề, nhưng hiện tại sự tình đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mình, hai người này phối hợp càng ngày càng ăn ý, luôn có thể ngăn cản thế công của hắn, lại nhìn thoáng qua vòng chiến của bọn Giang Nhị, trong lòng hung ác làm quyết định: “Các ngươi, cùng tiến lên!"
Hiện tại hắn cũng không để ý cái gì mất mặt hay không mất mặt, chỉ cần giải quyết hết tất cả bọn chúng, đây cũng sẽ không tính là mất thể diện! Nếu không, cứ để tình trạng này tiếp tục kéo dài ắt sẽ xuất hiện biến cố, thời gian càng dài càng không ổn!
Mười người kia đồng loạt hướng phía hai người Tô Dự tiến đến vây quanh, còn Giang Hoa lại thối lui ra khỏi vòng chiến đấu chạy về phía Cao Chính Thanh, đúng là chuẩn bị ba người đối phó một mình Cao Chính Thanh!
Lúc này, bất luận là Cao Chính Thanh hay là hai người Tô dự đều thêm không ít áp lực, tại đây dưới phiên áp bách, bọn họ ứng đối đều có vẻ khó khăn lên. Dù sao gánh nặng này thật sự là quá lớn, vô luận là ai đối mặt chiến cuộc như vậy sợ là đều chỉ có một kết quả.
Người xem vây quanh không khỏi lắc đầu, xem ra cuộc chiến đấu này ngay tức khắc sẽ kết thúc, người của La Thiên thành thế ắt phải thua.
Tại đây dưới phiên giao thủ, mấy người đều gắng chống đỡ, song vết thương trên người lại từng chút tăng nhiều, máu tươi nhiễm đỏ cả quần áo của bọn họ, nhưng lại không ai từ bỏ chống cự.
Mộ Chỉ Ly một mạch trở về phía vách núi, bởi vì Bụi Thái Lang đã tiến hóa thành công, tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều, dù sao ba tháng nay việc Bụi Thái Lang vẫn đều không thức tỉnh đã đặt một tảng đá ở trong lòng nàng, nhưng bây giờ vấn đề gì cũng không còn nữa rồi.
Khuôn mặt vui vẻ, nàng không hề biết đồng bạn của mình đang gần đến ranh giới sinh tử! Nhưng càng tới gần vách núi, Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được không khí không đúng, nguyên bản tất cả mọi người đều ở trong trại của từng người làm việc riêng, hiện tại toàn bộ bọn họ đều nhìn về một cái phương hướng, chớ không phải đã xảy ra chuyện gì?
Lập tức bước chân cũng nhanh hơn vài phần, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, rất hiếu kỳ là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, song khi nàng chứng kiến ba người đang hăng hái chiến đấu đẫm máu, hai mắt nhất thời biến dần thành màu đỏ!
Một cỗ sát ý mãnh liệt sôi sục từ trên người của nàng mạnh mẽ bạo phát ra, sát ý lành lạnh kia khiến cho độ ấm thân thể của Mộ Chỉ Ly trở nên lạnh hơn vài phần, người chung quanh cảm nhận được sát khí bành trướng kinh người, nguyên một đám không sai biệt đều nhìn Mộ Chỉ Ly.
Không ít mọi người nhận ra Mộ Chỉ Ly, lập tức lên tiếng: “Mộ Chỉ Ly xuất hiện!"
Nghe nói như thế, Giang Nhị cũng đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, trong mắt nhiều hơn một tia ý cười dữ tợn: “Ngươi rốt cục xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ một mực trốn tránh, không quan tâm sinh tử của bọn hắn đâu!"
Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới lời nói của Giang Nhị, hất nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Các ngươi đều đáng chết!" Giọng nói của nàng cũng không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều nghe được rành mạch, lời nói tràn đầy sát khí làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái.
Tu vi của Mộ Chỉ Ly chẳng qua là Lăng Thiên cảnh sơ cấp mà thôi, nhưng bọn hắn lại cảm thấy nàng tuyệt đối không đơn giản, không ai bởi vì thực lực của nàng mà xem thường nàng, sát ý lạnh lẽo này không phải ai cũng đều có thể phát ra.
Nghe vậy, Giang Nhị cười cười: “Chúng ta đáng chết thì như thế nào? Chỉ bằng ngươi căn bản không thay đổi được hết thảy, ta muốn cho ngươi tận mắt thấy bằng hữu của ngươi chết ở trước mặt ngươi!" Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không vui, Giang Nhị nàng lại càng là vui vẻ! Xem ra Mộ Chỉ Ly đối với ba người này cũng là vô cùng coi trọng, nghĩ vậy, Giang Nhị xuống tay càng tàn nhẫn hơn.
Mộ Chỉ Ly mạnh mẽ bước tới từng bước, Thiên lực mãnh liệt trong cơ thể nàng như là thủy triều vọt tới, thân pháp Phiêu Miểu khẽ động ngay sau đó giống như quỷ mị thuận lợi xuất hiện ở bên cạnh Cao Chính Thanh, trực tiếp đối một chưởng cùng Giang Nhị!
Chính diện nghênh đón một chưởng này, sắc mặt Mộ Chỉ Ly không có chút nào biến hóa, nhưng mà Giang Nhị rút lui một bước, tại đây trong lúc chính diện đối chiến vậy mà Mộ Chỉ Ly ngăn cản được Giang Nhị, lại còn chiếm được thượng phong? Mặt Giang Nhị xanh mét, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn âm trầm như trước, nàng nhìn về phía Giang Nhị trong mắt lộ vẻ ngoan lệ, hôm nay, nữ nhân này nhất định phải chết!
Nàng Mộ Chỉ Ly tuy rằng mặt ngoài không nói ra, nhưng là đã coi ba người Tô dự bọn họ như là đồng bọn của mình, thậm chí là người một nhà, tuyệt đối không cho phép người bên ngoài tổn thương bọn họ! Không ai có thể tổn thương người của nàng, nếu tổn thương người của nàng, thế tất phải trả giá bằng rất nhiều máu!
“Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm thức thứ sáu: minh hắc trầm kiếm!" Mộ Chỉ Ly không chút nào nương tay, lần thứ nhất đã liền phát động ra công kích mạnh nhất, bây giờ nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ cái gì át chủ bài bị bại lộ hay không bại lộ, nàng thầm nghĩ dùng phương thức nhanh nhất giết bọn chúng đi! Chỉ có như vậy mới có thể bình ổn cơn giận của nàng!
Thần kiếm màu đen u tối xuất thế ngang trời, mang tới cho mọi người rung động cực lớn, do sự nổi bật của thần kiếm màu đen mà không trung u ám kia nhưng thật ra lại trở thành vật làm nền, màu đen giống như trống rỗng không có gì của thần kiếm kia hấp dẫn ánh mắt mọi người, tuy khí tức phía trên phát ra cũng không linh hoạt, nhưng là mọi người ở đây đều có thể cảm thụ được sự cường đại khi kiếm xuất ra!
Ba người Giang Nhị nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng đột nhiên biến hóa lên, đương nhiên bọn hắn có thể nhìn ra chỗ bất phàm của một chiêu này, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ một giây là mất mạng!
Mà lực rung động của tình huống bên kia so với Mộ Chỉ Ly bên này cũng không kém hơn, tại lúc Mộ Chỉ Ly đi vào bên cạnh Cao Chính Thanh, một mạt thân ảnh màu trắng bạc lướt như tia chớp hướng về phía hai người Mộ Vũ Hoài, đó cũng không phải một người, mà là một đầu Sói, một đầu sói màu bạc ngông cuồng hung hãn không nói nên lời!
Mà chân chính làm cho người ta kinh hãi chính là hơi thở của con Sói kia, con sói này rõ ràng là một con yêu thú, mà tu vi của nó thì lại đạt đến Lăng Thiên cảnh cao cấp! Một con yêu thú thực lực đạt tới Lăng Thiên cảnh cao cấp, điều này thật sự là lại để cho người ta rung động, con sói này xuất hiện sau liền nhằm chuẩn người bên thành Khâu Lũy mà điên cuồng táp tới, một ngụm sắc nhọn áp xuống có thể thuận lợi xuyên thủng đầu người!
Giống như sói nhập bầy cừu, những cao thủ Ngự Thiên cảnh của thành Khâu Lũy sau khi gặp được con cuồng lang này không còn chút lực đánh trả nào, tới tấp né ra bốn phía, mà tốc độ con sói kia giống như quỷ mị làm cho người ta nhìn mà thấy rõ, nháy mắt đó là đuổi theo mấy người, hơn nữa xuống tay không lưu tình chút nào, một đòn là chết!
Răng nanh lộ ra máu tươi , có vẻ dữ tợn và hung mãnh, con cuồng lang này chỉ giết người của thành Khâu Lũy, đối với hai người bên thành La Thiên lại không có chút địch ý nào, trái lại giống như là đang bảo hộ bọn hắn, đứng tại bên cạnh hai người bọn họ lặng lẽ xem chừng mọi người, một đôi mắt sói dường như có được linh trí bình thường nhìn quét mọi người, nếu là có người tiến lên lúc này, không chút nào nghi ngờ bọn hắn sẽ lập tức sẽ bị con sói này công kích.
Chỉ cần không phải người ngu ngốc đều có thể đủ nhìn ra con sói này đang giúp đỡ thành La Thiên, mà nghĩ lại vừa nghĩ có thể đoán ra con sói này sợ là có quan hệ với Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện con Sói này cũng xuất hiện, Mộ Chỉ Ly đi trợ giúp Cao Chính Thanh, con Sói này lại đến trợ giúp hai người Mộ Vũ Hoài, quả nhiên phối hợp thật là tốt!
Lúc này, ánh mắt mọi người thấy nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng không đồng dạng, con cuồng lang này xem ra là nàng thuần phục, vẫn chưa có ai cho rằng con sói này là yêu sủng của Mộ Chỉ Ly, dù sao yêu sủng trân quý quá mức, bọn hắn mới chỉ nghe nói qua mà chưa từng thấy qua, bọn hắn cũng không tin Mộ Chỉ Ly có thể có được, nên chỉ cho là Mộ Chỉ Ly thuần phục được nó.
Cho dù là thuần phục, năng lực này cũng là không nhỏ rồi, yêu thú đạt Lăng Thiên cảnh cap cấp, nói ra cái này mỗi người đều nhìn mà thèm! Nguyên bản nếu nói là thực lực của Mộ Chỉ Ly bọn họ cũng không tệ lắm, con Cuồng Lang này vừa xuất hiện, lập tức làm cho thực lực của Mộ Chỉ Ly bọn họ từ không tồi tăng lên thành cường đại!
Ba người Giang Nhị chỉ chớp mắt đã phát hiện mười người kia đều bị giết sạch hoàn toàn, hơn nữa chết vô cùng thê thảm, từ đầu đến cuối đều không toàn thây, sinh mệnh vì thân thể bị cắn đứt mà chết, mà kia hai mắt sói âm trầm nhìn bọn hắn, lập tức dâng lên một nỗi thất vọng, xem ra hôm nay bọn hắn gặp tai họa rồi!
So với chạy trốn bị con sói kia đuổi cắn, bọn hắn thà tình nguyện hợp lại liều mạng cùng với thanh thần kiếm màu đen trước mặt kia, nói không chừng còn có chút hi vọng! Nghĩ vậy, ba người đều ngưng kết khởi động công kích mạnh nhất của chính mình.
Thấy thế, lãnh ý trên mặt Mộ Chỉ Ly chưa tiêu chút nào, khóe miệng gợi lên lạnh buốt: “Ta nói các ngươi hôm nay chết, các ngươi hôm nay nhất định phải chết!"
Tác giả :
Mộ Anh Lạc