Y Thống Giang Sơn
Chương 189: Đấu giá (thượng)
Người xem dưới đài vỗ tay không mấy nhiệt tình, phô diễn được hai chút, chỉ còn lại mấy tên tiểu nhị ở lại làm trò. Phải nói giá trị nhân khí và độ hấp dẫn của Tống chưởng quỹ vẫn chưa bằng Hồ Tiểu Thiên, mức độ nhiệt liệt của tràng pháo tay đương nhiên cũng yếu hơn không ít.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dạ tiệc tối nay lấy tiếng là từ thiện, mọi người có thể tề tựu ở đây, không phải là nể mặt Hồ Tiểu Thiên ta, mà là vì hai chữ từ thiện, vì trái tim nhân ái thiện lương ở trong lồng ngực của mỗi người chúng ta. Tháng trước cầu Thanh Vân bị hồng thủy cuốn sập. Đây là yếu đạo yết hầu từ Thanh Vân đến phúc địa Tây Xuyên, sau khi cầu Thanh Vân bị hư hại, đã tạo thành sự bất tiện cực kỳ lớn đối với cuộc sống của bách tính Thanh Vân. Ta thân làm Huyện thừa huyện Thanh Vân, nhìn thật đau lòng. Ta không dám nói mình nhậm chức quan thì có thể tạo phúc một phương, nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực của mình mà làm, khó cái khó của bách tính, khổ cái khổ của bách tính. Ta đã liệt việc sửa chữa cầu Thanh Vân vào vấn đề hàng đầu phải giải quyết trong nhiệm kỳ của ta.
Hai người Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử vẫn đang quỳ gối bên cạnh Chu Vương, hai đầu gối đều quỳ đến tê rần. Nghe đến đây, hai người đồng thời thầm mắng trong lòng, hoa ngôn xảo ngữ, công lao gì cũng bị ngươi chiếm hết, kế hoạch sửa chữa cầu Thanh Vân rõ ràng là chúng ta định ra. Giờ bỗng có cảm giác lúc trước đào hố hại hắn, nhưng dường như là tặng không cho hắn một món hời cực kỳ lớn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Sửa cầu nói ra thì dễ, nhưng thật sự áp dụng thì lại không đơn giản như thế. Mấy năm nay huyện Thanh Vân thiên tai không ngừng, mấy năm liên tiếp thất thu, hộ gia đình nào cũng không có lương thực thừa!
Nói đến đây hắn cố ý ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hứa Thanh Liêm vẫn còn đang quỳ dưới đất:
- Hứa Thanh Liêm từng đề cập đến việc muốn thu mỗi nhà mỗi hộ năm lượng bạc, ta nghĩ đi nghĩ lại thấy việc này không ổn. Tuy rằng sửa cầu có lợi cho bách tính, nhưng lại sợ làm khó người khác. Quá nửa bách tính của Thanh Vân đều không lấy ra được năm lượng bạc này, nếu như chúng ta thật sự muốn làm, cũng không biết sẽ khiến cho bao nhiêu nhà thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.
Hắn định giải thích cặn kẽ chuyện này, trước đây cái gọi là bắt mỗi nhà nộp năm lượng bạc căn bản chính là do Hứa Thanh Liêm đề ra đầu tiên, không có liên quan đến lão tử.
Lúc này khuôn mặt của Hứa Thanh Liêm vừa xanh vừa tím, lão muốn đứng dậy tranh cãi với Hồ Tiểu Thiên, nhưng trước mặt Chu Vương thì lại không dám, chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn quỳ ở đó, Hồ Tiểu Thiên tùy ý đổ cả cái bô phân lên đầu lão.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Buổi đấu giá từ thiện đêm nay, đều mời hết tất cả mọi người đến đây, chính là muốn có sức ra sức có tiền ra tiền, đều có thể vì lão bách tính của Thanh Vân mà ra một phần sức lực. Từ thiện không phân trước sau, tấm lòng không phân lớn nhỏ, chỉ cần mọi người có một phần tâm ý thì đã đủ lắm rồi. Món đấu giá đầu tiên của hôm nay là bình sứ Thanh Hoa của Hồng Nhạn Lâu Tống chưởng quỹ.
Tống Thiệu Phú đích thân cầm bình sứ Thanh Hoa của mình quyên tặng đi lên sân khấu, theo sự hướng dẫn của Hồ Tiểu Thiên, y đi một vòng trên sân khấu, trình hiện vật cho mọi người xem. Chiếc bình sứ Thanh Hoa này tuy là sản phẩm từ lò sứ dân gian, nhưng cũng có hơn một trăm năm lịch sử.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bình sứ Thanh Hoa, giá khởi điểm mười lượng bạc, mỗi lần đặt giá tăng ít nhất năm lượng, tiện thể nói một câu, ngân lượng đấu giá đêm này tất cả đều dùng để sửa chữa cầu Thanh Vân, còn những vật đấu giá này, người nào đấu giá thành công mới mang đi.
Sau khi hiểu được quy tắc, lại nhờ Tống chưởng quỹ cầm chiếc bình sứ kia đi bày ra khắp nơi, cho người có ý quan sát gần một chút, rồi mới chính thức bắt đầu bán đấu giá, lập tức có thương nhân kêu giá mười lăm lượng.
Trường sử Tiếp Châu Trương Tử Khiêm xưa nay rất yêu thích sưu tầm, nhìn thấy bình sứ này, rất là yêu thích, nghe thấy có người kêu giá, cũng kêu hai mươi lượng. Lão vừa kêu xong, lập tức trong đại sảnh liền yên tĩnh. Dù sao thì người xuất hiện hôm nay ngoại trừ Chu Vương ra, thì địa vị của lão là cao nhất, quan lại thương nhân khác há dám cùng lão tranh giành. Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, tranh đoạt với quan lão gia, có thể có kết cục gì tốt?
Hồ Tiểu Thiên vừa nghe Trương Tử Khiêm kêu giá, trong lòng thầm oán giận lão đầu này nhiều chuyện. Hắn đã hỏi Tống chưởng quỹ, giá thị trường của bình sứ Thanh Hoa này cũng đã khoảng năm mươi lượng, Trương lão đầu thuần túy là kiếm chút lợi, ngươi vừa kêu giá, thì còn ai dám kêu theo ngươi? Hồ Tiểu Thiên mỏi mắt mong chờ nhìn về phía Chu Vương Long Diệp Phương, nhưng phát hiện lúc này Long Diệp Phương đã thất thần, ánh mắt nhìn về góc đông nam, chính là chỗ của cô gái Tịch Nhan mặc áo đỏ, rõ ràng là đã bị sắc đẹp của Tịch Nhan mê hoặc, căn bản không còn chú ý đến buổi đấu giá nữa.
Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể kêu lên:
- Hai mươi lượng lần một, hai mươi lượng lần hai
Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của Trương Tử Khiêm, Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ lão keo kiệt này, vô duyên vô cớ chiếm được đại tiện nghi, ngươi đến ủng hộ hay là đến phá đám hả?
Trương Tử Khiêm sao không biết dụng ý, nhưng bất cứ người nào cũng có khuyết điểm, lão cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy đồ sứ mà mình thích thì không chịu nổi muốn mau chóng bỏ vào trong túi, nên bèn nhanh chóng mở miệng kêu giá, không phải có ý định phá hư chuyện của Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên tâm bất cam tình bất nguyện giơ búa đấu giá lên, kỳ thực chính là cái chày gỗ (dùng để giặt đồ) để làm chiêng, vì sơ sẩy đã quên đặc chế một chiếc búa đấu giá, cho nên tạm thời tìm một cái khác để thay thế. Mặt chiêng đặt lên bàn, gõ xuống thì coi như đã giải quyết dứt khoát.
Nhưng vào lúc này lại nghe thấy Hương Cầm lớn giọng kêu to:
- Tiểu thư nhà ta ra giá năm mươi lượng!
Hồ Tiểu Thiên thấy sắp đập lên mặt chiêng, lại khẩn trương thu chày gỗ về, ha ha, lão keo kiệt, muốn chiếm tiện nghi, không có dễ dàng như thế đâu.
Trương Tử Khiêm nghe thấy có người đưa ra năm mươi lượng đương nhiên có chút thất vọng, về mặt giám định và thưởng thức đồ sứ rất là có nghề, vừa nhìn thì đã biết giá cả của chiếc bình sứ này ít nhất phải năm mươi lượng, nếu như ra giá cao hơn nữa thì không đáng. Hơn nữa ở Tây Xuyên lão cũng được xem như là đức cao vọng trọng, vẫn chưa đến mức tranh giành đồ vật với mấy tiểu cô nương.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy không có ai ra giá, lập tức nói:
- Ta bổ sung một chút, giá trị của vật bán đấu giá từ thiện không quan trọng, quan trọng ở tấm lòng, ta hy vọng mọi người hăng hái cạnh tranh nhau, vì lão bách tính của Thanh Vân mà góp sức lực nhiều một chút. Năm mươi lượng lần một lần hai lần ba
Lần này không ai ra giá. Dù sao không ai ngu ngốc, không ai muốn tốn nhiều tiền để mua một cái bình về.
Món thứ nhất thành giao, Hương Cầm vui vẻ hớn hởn mang năm mươi lượng bạc lên, trực tiếp do phòng thu của Hồng Nhạn Lâu thu vào, còn bên Hồ Tiểu Thiên lại lấy vật đấu giá thứ hai ra. Vật đấu giá thứ hai là một bức tranh sơn thủy do họa sư trác danh Nghiêm Mộ Lương chấp bút vẽ ra, của trang chủ Hồng Liễu Trang quyên góp. Bức tranh này vừa xuất hiện cả phòng đều sợ hãi. Nghiêm Mộ Lương từng đảm nhiệm chức họa sư cung đình Đại Khang, am hiểu nhất chính là sỹ nữ đồ, nên trước nay tranh sơn thủy đã ít lại càng thêm ít, lại thêm chuyện nửa năm trước ông đã lâm bệnh qua đời, cho nên giá cả của tác phẩm ông vẽ cũng sẽ không ngừng được nâng cao.
Nói đến giám định và thưởng thức thi họa, Trương Tử Khiêm là một đại gia, lão đi lên ngắm tỉ mỉ mấy lần, xác định bức tranh sơn thủy này đích thực là do Nghiêm Mộ Lương thân bút vẽ ra, ngay cả lão cũng không khỏi có chút kích động. Sỹ nữ Nghiêm Mộ Lương vẽ người trên đời ai cũng biết, nhưng bản lĩnh vẽ tranh sơn thủy của ông lại không dưới sỹ nữ đồ. Nhưng nhìn thấy bức Nhật Xuất Sơn Hải Đồ này, dùng bút phát điên cuồng, dùng mực tùy ý, tự nhiên, khí thế tuôn chảy, muôn hình vạn trạng, Trương Tử Khiêm vừa nhìn đã biết đây là trân phẩm trong trân phẩm, không khỏi nhìn Tiêu Thiên Mục nhiều lần, lại không biết tên thư sinh đui mù này từ đâu lấy ra bức sơn thủy này, trân phẩm như thế lại có thể để cho người khác hưởng.
Lúc này Chu Vương cũng đi đến, lúc đứng dậy phát hiện Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử vẫn đang quỳ trước mặt mình, có chút phiền phức, nhíu nhíu mày, phất tay nói:
- Đứng lên đi.
Hai người nghe câu này, mới đứng dậy như thể trút được gánh nặng, nhưng tuy đứng lên, lại không dám ngồi xuống.
Long Diệp Phương không hứng thú với tranh quyền đoạt lợi, bình thường gửi gắm tình cảm cho núi sông, trước giờ cực kỳ say mê cầm kỳ thi họa, hơn nữa y cũng là một người chữ tốt, vẽ cũng rất đẹp. Sở dĩ bức tranh này có thể thu hút y dời bước đi tới, còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Lúc Nghiêm Mộ Lương đảm nhiệm chức họa sư cung đình từng chỉ điểm y vẽ tranh, sỹ nữ đồ do Long Diệp Phương vẽ cũng rất tốt, khá là có phong vận của Nghiêm Mộ Lương, cho nên từ chỗ này mà nói, Nghiêm Mộ Lương được xem như thầy của y. Y vô cùng quen thuộc đối với bút tích của Nghiêm Mộ Lương, vừa nhìn đã kết luận bức tranh này là bản gốc không thể nghi ngờ. Cho dù là ở trong hoàng cung Đại Khang, cũng ít có cất giữ tranh sơn thủy của Nghiêm Mộ Lương, bức tranh này thật đúng là trân phẩm hiếm có.
Trong các tân khách tiến đến gần có người hiểu bức tranh, cũng có người không hiểu bức tranh, nhưng dù bọn họ không hiểu, cũng hiểu được qua lời nói sắc mặt. Nhìn thấy Long Diệp Phương di giá đến, thì đã hiểu Chu Vương đã động lòng, nói ra thì, chỉ cần Chu Vương muốn, bất cứ kẻ nào cũng không thể tranh giành.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Trương Tử Khiêm và Long Diệp Phương đều đi đến, đích thân thưởng thức, thầm nhủ chuyện này hỏng rồi, chỉ cần Long Diệp Phương hô giá cả, nhất định không ai dám trả giá. Vốn dĩ muốn mượn bức tranh này vơ vét chút tiền nhưng giờ chỉ e là sắp tan biến, nhưng Hồ Tiểu Thiên cũng không nói năng gì, đợi tân khách đến gần thưởng thức xong trở về chỗ ngồi.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới hắng giọng một cái, nói:
- Giá khởi điểm của bức Nhật Xuất Sơn Hải Đồ này là năm trăm lượng bạc.
Kỳ thực vốn dĩ hắn và Tiêu Thiên Mục đã từng móc nối, giá khởi điểm định ra là một trăm lượng, nhưng nhìn thấy Long Diệp Phương tỏ vẻ say mê hứng thú, Hồ Tiểu Thiên phỏng chừng cái giá này không kéo lên được, đánh liều cắn răng ra một cái giá cao.
Hiện trường lập tức rộn lên tiếng kinh hô, cùng với tiếng xì xào bàn tán. Cho dù là sỹ nữ đồ của Nghiêm Mộ Lương, như giá hiện hành cũng khoảng không quá ba trăm lượng. Hồ Tiểu Thiên thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Tuy rằng Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy tình cảnh hiện trường, nhưng nghe thấy động tĩnh. Nghe thấy Hồ Tiểu Thiên hét cái giá năm trăm lượng, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên y hiểu được dụng ý của Tiểu Thiên, nhưng không biết vị Chu Vương này có bỏ ra số bạc này hay không.
Chu Vương Long Diệp Phương không nóng lòng mở miệng, mà bưng chung trà lên, cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà.
- Ta ra giá năm trăm lượng!
Người lên tiếng là Vạn Bá Bình, không hổ là phú hộ Thanh Vân, quả thật có chút khí khái của thổ hào.
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào Vạn Bá Bình nói:
- Vạn viên ngoại ra giá năm trăm lượng!
Vạn Bá Bình lên tiếng hẳn là tâng bốc mình, đoán chừng Long Diệp Phương vừa ra giá, gã này sẽ không dám lên tiếng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Còn có giá nào cao hơn không?
- Ta ra giá năm trăm năm mươi lượng!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa nói, người đấu giá không ngờ lại là Huyện lệnh huyện Thanh Vân Hứa Thanh Liêm.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dạ tiệc tối nay lấy tiếng là từ thiện, mọi người có thể tề tựu ở đây, không phải là nể mặt Hồ Tiểu Thiên ta, mà là vì hai chữ từ thiện, vì trái tim nhân ái thiện lương ở trong lồng ngực của mỗi người chúng ta. Tháng trước cầu Thanh Vân bị hồng thủy cuốn sập. Đây là yếu đạo yết hầu từ Thanh Vân đến phúc địa Tây Xuyên, sau khi cầu Thanh Vân bị hư hại, đã tạo thành sự bất tiện cực kỳ lớn đối với cuộc sống của bách tính Thanh Vân. Ta thân làm Huyện thừa huyện Thanh Vân, nhìn thật đau lòng. Ta không dám nói mình nhậm chức quan thì có thể tạo phúc một phương, nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực của mình mà làm, khó cái khó của bách tính, khổ cái khổ của bách tính. Ta đã liệt việc sửa chữa cầu Thanh Vân vào vấn đề hàng đầu phải giải quyết trong nhiệm kỳ của ta.
Hai người Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử vẫn đang quỳ gối bên cạnh Chu Vương, hai đầu gối đều quỳ đến tê rần. Nghe đến đây, hai người đồng thời thầm mắng trong lòng, hoa ngôn xảo ngữ, công lao gì cũng bị ngươi chiếm hết, kế hoạch sửa chữa cầu Thanh Vân rõ ràng là chúng ta định ra. Giờ bỗng có cảm giác lúc trước đào hố hại hắn, nhưng dường như là tặng không cho hắn một món hời cực kỳ lớn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Sửa cầu nói ra thì dễ, nhưng thật sự áp dụng thì lại không đơn giản như thế. Mấy năm nay huyện Thanh Vân thiên tai không ngừng, mấy năm liên tiếp thất thu, hộ gia đình nào cũng không có lương thực thừa!
Nói đến đây hắn cố ý ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hứa Thanh Liêm vẫn còn đang quỳ dưới đất:
- Hứa Thanh Liêm từng đề cập đến việc muốn thu mỗi nhà mỗi hộ năm lượng bạc, ta nghĩ đi nghĩ lại thấy việc này không ổn. Tuy rằng sửa cầu có lợi cho bách tính, nhưng lại sợ làm khó người khác. Quá nửa bách tính của Thanh Vân đều không lấy ra được năm lượng bạc này, nếu như chúng ta thật sự muốn làm, cũng không biết sẽ khiến cho bao nhiêu nhà thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.
Hắn định giải thích cặn kẽ chuyện này, trước đây cái gọi là bắt mỗi nhà nộp năm lượng bạc căn bản chính là do Hứa Thanh Liêm đề ra đầu tiên, không có liên quan đến lão tử.
Lúc này khuôn mặt của Hứa Thanh Liêm vừa xanh vừa tím, lão muốn đứng dậy tranh cãi với Hồ Tiểu Thiên, nhưng trước mặt Chu Vương thì lại không dám, chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn quỳ ở đó, Hồ Tiểu Thiên tùy ý đổ cả cái bô phân lên đầu lão.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Buổi đấu giá từ thiện đêm nay, đều mời hết tất cả mọi người đến đây, chính là muốn có sức ra sức có tiền ra tiền, đều có thể vì lão bách tính của Thanh Vân mà ra một phần sức lực. Từ thiện không phân trước sau, tấm lòng không phân lớn nhỏ, chỉ cần mọi người có một phần tâm ý thì đã đủ lắm rồi. Món đấu giá đầu tiên của hôm nay là bình sứ Thanh Hoa của Hồng Nhạn Lâu Tống chưởng quỹ.
Tống Thiệu Phú đích thân cầm bình sứ Thanh Hoa của mình quyên tặng đi lên sân khấu, theo sự hướng dẫn của Hồ Tiểu Thiên, y đi một vòng trên sân khấu, trình hiện vật cho mọi người xem. Chiếc bình sứ Thanh Hoa này tuy là sản phẩm từ lò sứ dân gian, nhưng cũng có hơn một trăm năm lịch sử.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bình sứ Thanh Hoa, giá khởi điểm mười lượng bạc, mỗi lần đặt giá tăng ít nhất năm lượng, tiện thể nói một câu, ngân lượng đấu giá đêm này tất cả đều dùng để sửa chữa cầu Thanh Vân, còn những vật đấu giá này, người nào đấu giá thành công mới mang đi.
Sau khi hiểu được quy tắc, lại nhờ Tống chưởng quỹ cầm chiếc bình sứ kia đi bày ra khắp nơi, cho người có ý quan sát gần một chút, rồi mới chính thức bắt đầu bán đấu giá, lập tức có thương nhân kêu giá mười lăm lượng.
Trường sử Tiếp Châu Trương Tử Khiêm xưa nay rất yêu thích sưu tầm, nhìn thấy bình sứ này, rất là yêu thích, nghe thấy có người kêu giá, cũng kêu hai mươi lượng. Lão vừa kêu xong, lập tức trong đại sảnh liền yên tĩnh. Dù sao thì người xuất hiện hôm nay ngoại trừ Chu Vương ra, thì địa vị của lão là cao nhất, quan lại thương nhân khác há dám cùng lão tranh giành. Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, tranh đoạt với quan lão gia, có thể có kết cục gì tốt?
Hồ Tiểu Thiên vừa nghe Trương Tử Khiêm kêu giá, trong lòng thầm oán giận lão đầu này nhiều chuyện. Hắn đã hỏi Tống chưởng quỹ, giá thị trường của bình sứ Thanh Hoa này cũng đã khoảng năm mươi lượng, Trương lão đầu thuần túy là kiếm chút lợi, ngươi vừa kêu giá, thì còn ai dám kêu theo ngươi? Hồ Tiểu Thiên mỏi mắt mong chờ nhìn về phía Chu Vương Long Diệp Phương, nhưng phát hiện lúc này Long Diệp Phương đã thất thần, ánh mắt nhìn về góc đông nam, chính là chỗ của cô gái Tịch Nhan mặc áo đỏ, rõ ràng là đã bị sắc đẹp của Tịch Nhan mê hoặc, căn bản không còn chú ý đến buổi đấu giá nữa.
Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể kêu lên:
- Hai mươi lượng lần một, hai mươi lượng lần hai
Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của Trương Tử Khiêm, Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ lão keo kiệt này, vô duyên vô cớ chiếm được đại tiện nghi, ngươi đến ủng hộ hay là đến phá đám hả?
Trương Tử Khiêm sao không biết dụng ý, nhưng bất cứ người nào cũng có khuyết điểm, lão cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy đồ sứ mà mình thích thì không chịu nổi muốn mau chóng bỏ vào trong túi, nên bèn nhanh chóng mở miệng kêu giá, không phải có ý định phá hư chuyện của Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên tâm bất cam tình bất nguyện giơ búa đấu giá lên, kỳ thực chính là cái chày gỗ (dùng để giặt đồ) để làm chiêng, vì sơ sẩy đã quên đặc chế một chiếc búa đấu giá, cho nên tạm thời tìm một cái khác để thay thế. Mặt chiêng đặt lên bàn, gõ xuống thì coi như đã giải quyết dứt khoát.
Nhưng vào lúc này lại nghe thấy Hương Cầm lớn giọng kêu to:
- Tiểu thư nhà ta ra giá năm mươi lượng!
Hồ Tiểu Thiên thấy sắp đập lên mặt chiêng, lại khẩn trương thu chày gỗ về, ha ha, lão keo kiệt, muốn chiếm tiện nghi, không có dễ dàng như thế đâu.
Trương Tử Khiêm nghe thấy có người đưa ra năm mươi lượng đương nhiên có chút thất vọng, về mặt giám định và thưởng thức đồ sứ rất là có nghề, vừa nhìn thì đã biết giá cả của chiếc bình sứ này ít nhất phải năm mươi lượng, nếu như ra giá cao hơn nữa thì không đáng. Hơn nữa ở Tây Xuyên lão cũng được xem như là đức cao vọng trọng, vẫn chưa đến mức tranh giành đồ vật với mấy tiểu cô nương.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy không có ai ra giá, lập tức nói:
- Ta bổ sung một chút, giá trị của vật bán đấu giá từ thiện không quan trọng, quan trọng ở tấm lòng, ta hy vọng mọi người hăng hái cạnh tranh nhau, vì lão bách tính của Thanh Vân mà góp sức lực nhiều một chút. Năm mươi lượng lần một lần hai lần ba
Lần này không ai ra giá. Dù sao không ai ngu ngốc, không ai muốn tốn nhiều tiền để mua một cái bình về.
Món thứ nhất thành giao, Hương Cầm vui vẻ hớn hởn mang năm mươi lượng bạc lên, trực tiếp do phòng thu của Hồng Nhạn Lâu thu vào, còn bên Hồ Tiểu Thiên lại lấy vật đấu giá thứ hai ra. Vật đấu giá thứ hai là một bức tranh sơn thủy do họa sư trác danh Nghiêm Mộ Lương chấp bút vẽ ra, của trang chủ Hồng Liễu Trang quyên góp. Bức tranh này vừa xuất hiện cả phòng đều sợ hãi. Nghiêm Mộ Lương từng đảm nhiệm chức họa sư cung đình Đại Khang, am hiểu nhất chính là sỹ nữ đồ, nên trước nay tranh sơn thủy đã ít lại càng thêm ít, lại thêm chuyện nửa năm trước ông đã lâm bệnh qua đời, cho nên giá cả của tác phẩm ông vẽ cũng sẽ không ngừng được nâng cao.
Nói đến giám định và thưởng thức thi họa, Trương Tử Khiêm là một đại gia, lão đi lên ngắm tỉ mỉ mấy lần, xác định bức tranh sơn thủy này đích thực là do Nghiêm Mộ Lương thân bút vẽ ra, ngay cả lão cũng không khỏi có chút kích động. Sỹ nữ Nghiêm Mộ Lương vẽ người trên đời ai cũng biết, nhưng bản lĩnh vẽ tranh sơn thủy của ông lại không dưới sỹ nữ đồ. Nhưng nhìn thấy bức Nhật Xuất Sơn Hải Đồ này, dùng bút phát điên cuồng, dùng mực tùy ý, tự nhiên, khí thế tuôn chảy, muôn hình vạn trạng, Trương Tử Khiêm vừa nhìn đã biết đây là trân phẩm trong trân phẩm, không khỏi nhìn Tiêu Thiên Mục nhiều lần, lại không biết tên thư sinh đui mù này từ đâu lấy ra bức sơn thủy này, trân phẩm như thế lại có thể để cho người khác hưởng.
Lúc này Chu Vương cũng đi đến, lúc đứng dậy phát hiện Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử vẫn đang quỳ trước mặt mình, có chút phiền phức, nhíu nhíu mày, phất tay nói:
- Đứng lên đi.
Hai người nghe câu này, mới đứng dậy như thể trút được gánh nặng, nhưng tuy đứng lên, lại không dám ngồi xuống.
Long Diệp Phương không hứng thú với tranh quyền đoạt lợi, bình thường gửi gắm tình cảm cho núi sông, trước giờ cực kỳ say mê cầm kỳ thi họa, hơn nữa y cũng là một người chữ tốt, vẽ cũng rất đẹp. Sở dĩ bức tranh này có thể thu hút y dời bước đi tới, còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Lúc Nghiêm Mộ Lương đảm nhiệm chức họa sư cung đình từng chỉ điểm y vẽ tranh, sỹ nữ đồ do Long Diệp Phương vẽ cũng rất tốt, khá là có phong vận của Nghiêm Mộ Lương, cho nên từ chỗ này mà nói, Nghiêm Mộ Lương được xem như thầy của y. Y vô cùng quen thuộc đối với bút tích của Nghiêm Mộ Lương, vừa nhìn đã kết luận bức tranh này là bản gốc không thể nghi ngờ. Cho dù là ở trong hoàng cung Đại Khang, cũng ít có cất giữ tranh sơn thủy của Nghiêm Mộ Lương, bức tranh này thật đúng là trân phẩm hiếm có.
Trong các tân khách tiến đến gần có người hiểu bức tranh, cũng có người không hiểu bức tranh, nhưng dù bọn họ không hiểu, cũng hiểu được qua lời nói sắc mặt. Nhìn thấy Long Diệp Phương di giá đến, thì đã hiểu Chu Vương đã động lòng, nói ra thì, chỉ cần Chu Vương muốn, bất cứ kẻ nào cũng không thể tranh giành.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Trương Tử Khiêm và Long Diệp Phương đều đi đến, đích thân thưởng thức, thầm nhủ chuyện này hỏng rồi, chỉ cần Long Diệp Phương hô giá cả, nhất định không ai dám trả giá. Vốn dĩ muốn mượn bức tranh này vơ vét chút tiền nhưng giờ chỉ e là sắp tan biến, nhưng Hồ Tiểu Thiên cũng không nói năng gì, đợi tân khách đến gần thưởng thức xong trở về chỗ ngồi.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới hắng giọng một cái, nói:
- Giá khởi điểm của bức Nhật Xuất Sơn Hải Đồ này là năm trăm lượng bạc.
Kỳ thực vốn dĩ hắn và Tiêu Thiên Mục đã từng móc nối, giá khởi điểm định ra là một trăm lượng, nhưng nhìn thấy Long Diệp Phương tỏ vẻ say mê hứng thú, Hồ Tiểu Thiên phỏng chừng cái giá này không kéo lên được, đánh liều cắn răng ra một cái giá cao.
Hiện trường lập tức rộn lên tiếng kinh hô, cùng với tiếng xì xào bàn tán. Cho dù là sỹ nữ đồ của Nghiêm Mộ Lương, như giá hiện hành cũng khoảng không quá ba trăm lượng. Hồ Tiểu Thiên thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Tuy rằng Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy tình cảnh hiện trường, nhưng nghe thấy động tĩnh. Nghe thấy Hồ Tiểu Thiên hét cái giá năm trăm lượng, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên y hiểu được dụng ý của Tiểu Thiên, nhưng không biết vị Chu Vương này có bỏ ra số bạc này hay không.
Chu Vương Long Diệp Phương không nóng lòng mở miệng, mà bưng chung trà lên, cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà.
- Ta ra giá năm trăm lượng!
Người lên tiếng là Vạn Bá Bình, không hổ là phú hộ Thanh Vân, quả thật có chút khí khái của thổ hào.
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào Vạn Bá Bình nói:
- Vạn viên ngoại ra giá năm trăm lượng!
Vạn Bá Bình lên tiếng hẳn là tâng bốc mình, đoán chừng Long Diệp Phương vừa ra giá, gã này sẽ không dám lên tiếng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Còn có giá nào cao hơn không?
- Ta ra giá năm trăm năm mươi lượng!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa nói, người đấu giá không ngờ lại là Huyện lệnh huyện Thanh Vân Hứa Thanh Liêm.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư