Y Thống Giang Sơn
Chương 145: Trong lòng có quỷ (thượng)

Y Thống Giang Sơn

Chương 145: Trong lòng có quỷ (thượng)

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bọn họ là kẻ trộm cướp, tôi là kẻ...trộm...trái...tim." Con hàng này kéo dài giọng, đôi mắt dán chặt vào bộ ngực Mộ Dung Phi Yên. Theo Mộ Dung Phi Yên thấy, ánh mắt khi nhìn vào ngực của mình của con hàng này thật sự là quá hèn mọn bỉ ổi dâm đãng! Muốn trộm trái tim của bổn cô nương nào có dễ dàng như vậy! Cô nhếch mép cười khinh thường: "Đừng có quên, tôi chuyên bắt trộm."

Cũng còn may là ánh mắt nóng bóng của Hồ Tiểu Thiên không kéo dài quá lâu. Hắn ân cần hỏi: "Cô ăn cơm chưa?"

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu.

Hồ Tiểu Thiên lập tức gọi Vạn Trường Xuân, bảo y đi chuẩn bị vài món cho Mộ Dung Phi Yên còn chính mình thì tiếp tục vẽ bùa.

Nhìn thấy hắn vẽ những ký hiệu có hình thù quái dị, Mộ Dung Phi Yên thực sự cảm thấy hiếu kỳ. Hồ Tiểu Thiên đưa đạo phù in hình bàn tay máu cho cô xem. Về vấn đề này, cách nhìn nhận của Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên không hẹn mà giống nhau. Cả hai đều cho rằng, những vết bàn tay này là tác phẩm của chính con người, chứ chẳng phải của thần ma quỉ quái gì hết. Bản thân là Nữ Thần Bộ danh tiếng lừng lẫy cả kinh thành, độ nhạy bén khi tra xét manh mối của Mộ Dung Phi Yên vượt xa người thường. Cô ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên thì thầm bảo: "Việc này cứ để tôi phụ trách! Chỉ cần đêm nay bọn chúng còn dám đến tác quái, tôi nhất định sẽ tóm gọn được cả lũ." Về phần bắt bằng cách nào, cô không hề nhắc tới nửa lời, Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng hỏi. Gà con đi tiểu cũng có cách riêng của nó! Việc không nắm chắc, Mộ Dung Phi Yên sẽ không hứa hẹn bừa bãi.

Sau khi vẽ xong đám đạo phù, Hồ Tiểu Thiên bỏ mặc Mộ Dung Phi Yên ở lại ăn cơm, một mình hắn đi dán phù, nhân tiện kiểm tra một lượt chín cái lư hương hôm qua mình đã bố trí. Quả nhiên, sáu trong số đó đã bị hất đổ, tàn tro bên trong vương vãi đầy mặt đất. Người nhà họ Vạn thấy vậy không dám động chạm bừa bãi, cho nên đến giờ vẫn giữ nguyên trạng.

Hồ Tiểu Thiên dựng từng cái lư hương lên, lần lượt đốt hương cắm vào mỗi chiếc, sau đó dán đạo phù bằng tiếng Anh lên.

Mưa đêm đã ngớt, trong không khí sực nức hương vị ẩm ướt mà tươi mát. Hồ Tiểu Thiên trước sau hai lần cứu được hai mạng người nhà họ Vạn. Đến hôm nay, toàn thể từ trên xuống dưới nhà họ Vạn đã kính trọng hắn như thần thánh. Khi Hồ Tiểu Thiên dán phù, không có ai tới quấy rầy hỏi han gì cả.

Đích đến cuối cùng trong ngày hôm nay của Hồ Tiểu Thiên là chỗ ở của Nhạc Dao. Một ngày không gặp, không ngờ Nhạc Dao đã tiều tụy đi trông thấy. Cho rằng cô ta bị bệnh, Hồ Tiểu Thiên ân cần hỏi: "Cô không sao chứ?"

Nhạc Dao lắc đầu, nhưng đôi mắt đẹp dịu dàng lại mang đầy vẻ lo sợ. Cô ta khẽ đáp: "Tối hôm qua tôi đã nghe thấy tiếng quỷ gọi..."

Hồ Tiểu Thiên cười bảo: "Làm sao có thể? Lấy đâu ra ma quỷ!"

Trên gương mặt Nhạc Dao thoáng hiện lên nét mê man. Dạo này Hồ Tiểu Thiên lúc nào cũng dùng thân phận chiêu hồn sư để xuất hiện. Lúc trước hắn hót đủ điều mê tín, nhưng đến giờ lại quay ra bảo không có ma quỷ.

Chợt nhận ra mình tự vả vào mồm mình, Hồ Tiểu Thiên cười đánh trống lảng: "Cô xinh đẹp thiện lương như vậy, cho dù có ác quỷ chúng cũng không đành lòng làm tổn thương cô, trừ phi là sắc quỷ!"

Câu nói này khiến Nhạc Dao đỏ mặt tới mang tai. Cô ta bĩu môi khẽ gắt: "Anh xấu quá đi, sau này tôi không để ý tới anh nữa." Trong lúc vô tình, cô ta biểu hiện ra vẻ thẹn thùng mà chỉ thiếu nữ mới có, nhưng bản thân đâu có hay, vẻ thẹn thùng e ấp như vậy là điều dễ làm lay động trái tim đàn ông nhất. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên ngứa ngáy khó chịu, nhìn Nhạc Dao xinh đẹp yểu điệu mà hận không thể ôm cô nàng tiểu quả phụ đầy đặn này vào lòng để thỏa sức thương yêu một phen. Nhưng trong lòng Hồ Tiểu Thiên thừa hiểu, tình cảm của mình đối với cô nàng tiểu quả phụ này tuyệt đối không phải là tình yêu, nói cho chính xác có lẽ là lòng xót thương, là dục vọng chiếm hữu. Con hàng này tự nhắc nhở chính mình phải có vài phần khí tiết, ngàn vạn lần không được làm tiểu nhân hèn hạ thừa lúc người ta yếu đuối mà lợi dụng. Nhưng khuôn mặt của Nhạc Dao thật sự là quá mức mê hồn, đôi mắt của Hồ Tiểu Thiên dán chặt vào đó, trong lúc nhất thời không sao dời đi được.

Bị hắn nhìn tới phát ngượng không chịu nổi, Nhạc Dao cúi đầu. Hai hàng mi dài cong vút chợt nhấp nháy, cô ta khẽ nói: "Hồ công tử, tối hôm qua tôi đã thực sự nghe thấy có người gọi tên mình ở bên ngoài..." Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp hằn lên nét sợ hãi.

"Đàn ông hay là đàn bà?"

Nhạc Dao khẽ cắn đôi môi anh đào: "Giọng đàn ông, hắn ở bên ngoài gọi 'tỷ tỷ' ······ "

"Tỷ tỷ?"

Nhạc Dao thấp thỏm sợ hãi bước lên một bước, khuỵu gối quỳ xuống: "Hồ công tử ···. . ."

Hồ Tiểu Thiên vội vàng cầm tay cô ta kéo dậy. Mười ngón tay của Nhạc Dao bị hắn cầm trong tay mềm mại trắng nõn, ấm áp trơn bóng như ngọc, nếu Hồ Tiểu Thiên không có một chút tâm tư lợi dụng nào mới là lạ. Cho dù bề ngoài con hàng này biểu hiện ngời ngời như một vị chính nhân quân tử, nhưng bên trong đã sớm nảy sinh lòng hươu dạ vượn.

Đôi mắt hút hồn của Nhạc Dao đầy thê lương, giọt châu lã chã rơi: "Cầu xin công tử dẫn tôi rời khỏi đây, tôi không thể chịu đựng nổi ở lại Vạn gia thêm một khắc nào nữa ······" Nói đến đây, cô ta nghẹn ngào khóc nức nở. Hồ Tiểu Thiên đỡ Nhạc Dao đứng thẳng dậy, do bi thương quá độ, thân thể mềm mại của cô ta mềm nhũn, cứ thế té xỉu vào trong lòng Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên ôm trọn cả thân thể mềm ấm thoang thoảng hương thơm trong lòng. Cảm giác đụng chạm da thịt thế này không thể dùng một từ 'khoái' để miêu tả cho đủ được. Một cô gái xinh đẹp gây tai họa cỡ Nhạc Dao, thật sự có lực sát thương cực mạnh lẫn sức hấp dẫn không thể kháng cự đối với loại người háo sắc như Hồ Tiểu Thiên.

Nhưng háo sắc thì mặc háo sắc, con hàng Hồ Tiểu Thiên này vẫn có một cái đầu tỉnh táo siêu hạng, cho dù ôm người đẹp trong lòng nhưng trái tim vẫn không hề loạn nhịp. Dù đang hưởng thụ cảm giác ngực kề ngực, con hàng này vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra nhịp đập trái tim lúc này của Nhạc Dao rõ ràng đang gia tốc, trong lòng khẽ nhảy đánh bộp một cái, chẳng phải cô nàng tiểu quả phụ này đã ngất xỉu rồi hay sao? Hắn gọi tên Nhạc Dao, nhưng đôi mắt hút hồn của cô ta vẫn nhắm chặt không hề lay động. Qua hiện tượng trái tim Nhạc Dao đột nhiên gia tốc, Hồ Tiểu Thiên phỏng đoán có đến tám chín phần mười là cô ta giả vờ té xỉu. Chẳng lẽ sức hút của chính mình thật sự không thể nào cưỡng lại được, cô nàng tiểu quả phụ này đã động lòng xuân, cho nên mới đóng kịch giả vờ té xỉu để tạo cơ hội phát tiết niềm nhung nhớ? Nhưng nghĩ lại cho kỹ thì có vẻ không đúng lắm, dù mình có vài phần sức hút thật, nhưng hình như chưa quá đáng tới mức độ này.

Hồ Tiểu Thiên ngắm nhìn thân hình bất tỉnh nhân sự của Nhạc Dao. Phải nói là cô nàng tiểu quả phụ này đóng kịch đúng là hạng nhất, nếu như không phải nhịp đập trái tim cô ta đột nhiên gia tốc, mình hầu như đã bị cô ta đánh lừa. Nhưng một nghi vấn khác lập tức nảy sinh trong đầu Hồ Tiểu Thiên, tại sao Nhạc Dao lại phải lừa mình? Chẳng lẽ trong lòng cô ta có ý đồ xấu? Hành vi hiện giờ của cô ta hiển nhiên là dùng sắc đẹp để dụ dỗ. Lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển, quả thật là không tài nào mà mò ra được.

Hồ Tiểu Thiên bế xốc Nhạc Dao lên, đặt lên giường. Nhìn gương mặt như hoa đào, cảm nhận hơi thở như lan của Nhạc Dao, trong lòng hắn chợt sinh ra một ý nghĩ, cô đã diễn kịch với tôi, vậy thì đừng trách tôi không nể tình, bài học này nhất định phải dạy cho cô biết. Hắn cúi người xuống, từ từ ghé sát đầu vào Nhạc Dao, đến khi cách miệng Nhạc Dao tầm một tấc thì dừng lại bất động.

Nhạc Dao đích thật là đang giả vờ ngất xỉu. Tuy hai mắt nhắm chặt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được Hồ Tiểu Thiên đang không ngừng ghé sát đầu vào mặt mình, hơi thở nóng rực liên tục phả lên mặt. Nhạc Dao vừa xấu hổ vừa nóng vội, cứ tưởng con hàng này là bậc quân tử con gái ngồi trong lòng mà vẫn không phi lễ*, có ngờ đâu được hắn căn bản là đồ háo sắc thừa lúc người ta gặp nạn mà lợi dụng. Trong lúc đang lưỡng lự có nên giả vờ tỉnh lại vào lúc này hay không, cô ta đột nhiên cảm giác đôi môi anh đào của mình bị một thứ gì đó nóng rực mềm mại chạm vào, khiến tâm hồn thiếu nữ trở nên kinh hãi.

*Điển tích liên quan đến Liễu Hạ Huệ

Không do dự gì nữa, cô ta lập tức mở bừng đôi mắt hút hồn của mình ra. Vừa mở mắt ra, cô ta đã thấy Hồ Tiểu Thiên đang cười tủm tỉm đứng cạnh giường, ngón trỏ tay phải đặt sát vào môi mình: "Cô đã tỉnh?"

Lúc nào Nhạc Dao mới biết thì ra mình đã đoán nhầm, hai má đỏ rực như áng mây chiều.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi đi đây."

"Hồ công tử ······" Nhạc Dao khẽ gọi với theo hắn một câu, nhưng Hồ Tiểu Thiên không hề quay đầu lại.

Cảnh đêm âm u, giống như một tấm màn đen ướt sũng nước mưa, nặng nề đè nén đến mức có cảm giác không thở nổi. Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi nhẹ nhõm. Qua việc vừa rồi đã giúp cho hắn nhận ra một điều, tiểu quả phụ Nhạc Dao không hề đơn thuần như mình đã nghĩ. Cô ta đóng kịch ngất xỉu chẳng lẽ chỉ đơn thuần mang mục đích khiến mình động lòng trắc ẩn, dẫn cô ta thoát khỏi chốn này thôi sao? Hay là bên trong vẻ ngoài đơn thuần của cô ta còn cất giấu bí mật không muốn người khác biết đến? Trước kia, mình đã từng đề nghị đưa cô ta ra khỏi đây nhưng đã bị cô ta dứt khoát cự tuyệt. Lúc này lại đột nhiên lại bảo rằng muốn thoát khỏi nơi đây, hơn nữa còn bức thiết như thế, thực ra là có nguyên cớ gì?

Tiếng chào của Vạn Trường Xuân khẽ vang lên bên tai: "Hồ đại nhân!"

Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Lão Vạn, tối hôm qua ông có nghe thấy tiếng quỷ kêu gào không?"

Vạn Trường Xuân ngó nghiêng khắp xung quanh, gật đầu với vẻ sợ hãi.

"Nam quỷ hay là nữ quỷ?"

"Nam quỷ ······" Giọng Vạn Trường Xuân hơi run rẩy. Phạm trù quỷ thần đã bén rễ rất sâu trong lòng y, y sợ bị quỷ nghe thấy.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi: "Hắn kêu gào ra sao?"

Vạn Trường Xuân bước lại gần Hồ Tiểu Thiên một bước, nói bằng giọng run rẩy: "Ta chết thật thê thảm ······ "

Hồ Tiểu Thiên quyết định đêm đó ngủ lại nhà họ Vạn, đây là quyết định được đưa ra sau khi hắn đã thương lượng với Mộ Dung Phi Yên. Hắn thực sự muốn nhìn thấy ác quỷ đang làm loạn nhà họ Vạn này rốt cục là cái quân trời đánh nào. Sự việc Hồ Tiểu Thiên ngủ lại đêm đó không được tuyên bố rộng rãi, chỉ có Vạn Bá Bình và Vạn Trường Xuân biết.

Vạn Trường Xuân dẫn Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên vào nghỉ tạm trong Thanh Trúc Viên ở phía đông của Vạn phủ. Đây là nơi Vạn Bá Bình thường đánh cờ, nếu không phải là vị khách quý Hồ Tiểu Thiên này, Vạn Trường Xuân không bao giờ đồng ý cho vào ở. Mặc dù tiền viện Vạn gia có phòng khách, nhưng sau khi nghĩ đến ngoài đó không xảy ra chuyện ma quỷ gì, Vạn Trường Xuân mới đặc biệt bố trí Hồ Tiểu Thiên qua đêm ở hậu viện, tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc thân mật với ác quỷ.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng cho hai người, Vạn Trường Xuân vội vã chạy mất. Kể từ khi xảy ra chuyện ma quái tối hôm qua trở đi, lòng người toàn thể Vạn phủ trở nên hoang mang lo sợ. Sau khi trời tối, ngoài gia đinh phụ trách gác đêm ngoài cửa, hầu hết những người còn lại đều đóng kín cửa phòng không ló mặt ra ngoài. Vạn Bá Bình có ý định cắt cử người canh gác ở vị trí đặt chín cái lư hương, nhưng Hồ Tiểu Thiên bảo lão không cần phải huy động nhân lực như thế, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, trước kia thế nào giờ vẫn giữ nguyên như thế.

Bản thân Hồ Tiểu Thiên không tin vào thần ma quỷ quái, Mộ Dung Phi Yên cũng là người vô thần. Hồ Tiểu Thiên nhận định, ác quỷ gì đó nhất định là do con người đóng giả, chỉ có điều là không biết tối nay cái tên đóng giả ma quỷ này có xuất hiện hay không.

Hồ Tiểu Thiên đóng cửa viện lại, lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Giờ chúng ta đi ngủ hay đi ngả lưng?"

Mộ Dung Phi Yên trợn tròn hai mắt, ngủ và ngả lưng có gì khác nhau?

Thấy cô không có phản ứng gì, Hồ Tiểu Thiên lại hỏi: "Chúng ta ngủ cùng một chỗ hay là tách ra ngủ?"

Gương mặt đỏ bừng, Mộ Dung Phi Yên gắt lên: "Lợn chết không sợ nước sôi, thật không biết xấu hổ là gì, ai ngủ cùng một chỗ với ngươi?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Thử nghĩ coi, tôi đường đường là Huyện lệnh Cửu phẩm, có bao nhiêu người muốn lao vào vòng tay của tôi đây! Chỉ cần tôi có nhu cầu cần người thị tẩm, báo ra một tiếng thì hoàng hoa khuê nữ chắc phải xếp hàng từ cửa Vạn phủ đến tận nha môn ấy chứ."

Mộ Dung Phi Yên thật sự không chịu nổi bản mặt dày như cái thớt của con hàng này. Cô giơ nắm đấm lên trước mặt hắn, các đốt xương ngón tay kêu lốp rốp như tiếng pháo nổ.

Hồ Tiểu Thiên không rét mà run, không thể coi thường uy lực của đôi bàn tay trắng như phấn này được. Do đã nằm lòng câu nói 'phải biết đâu là điểm dừng', hắn vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Hay là chúng ta lập ra một kế hoạch."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại