Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 64
Bức Vương đen mặt xách phu nhân nháy mắt dời đi. Dương đại giáo chủ thấy hắn sắc mặt không tốt, không khỏi lo lắng trùng trùng Vi phu nhân sức yếu người nhỏ toàn thân có thể an toàn trở ra không, mở miệng đã nghĩ cùng những người còn lại thảo luận vấn đề bạo lực gia đình nguy hại cho phụ nữ và trẻ nhỏ cần phải bảo hộ quần thể nhược thể.
Tạ Tốn luôn luôn không nói thấy trong mắt giáo chủ đầy ưu phiền, nhanh đứng ra an ủi:
“Giáo chủ yên tâm, Tiểu Lâm tuy rằng không võ công, nhưng khi cáu kỉnh thật bưu hãn, Vi huynh đệ không bị nàng đánh liền tính may mắn, nơi nào có cam đảm chạm vào một ngón tay của nàng."
Hồi tưởng lại kinh nghiệm trải qua, thè lưỡi nói tiếp:
“Nàng sư tử hống công so với ta càng thêm lợi hại a ~~"
Bất Đắc gật đầu phụ họa:
“Tạ sư vương lời ấy đúng cực kì, tiểu tăng cũng từng làm người chủ hôn cho bọn họ, Lâm cô nương trước giờ nói một không hai, trong tay còn nắm khế ước bán mình của Bức Vương đâu, nhất định sẽ không chịu mệt."
Bằng không người bị một phong hưu thư đuổi ra khỏi nhà nhất định là Vi huynh đệ!
Ân Thiên Chính từ trước đến nay ổn trọng ít lời cũng hiếm khi hài hước một hồi:
“Vi phu nhân can đảm hơn người, hai người họ khi mới bước chân vào giang hồ liền dùng danh nghĩa song sát, tự nhiên là thư trước hùng, hùng nghe thư chỉ huy."
Ưng Vương thầm nghĩ: can đảm hơn người ngay cả Ân nào đó tắm rửa đều không kiêng nể gì loạn xem, Bức Vương cũng không dám nói nhiều hơn một chữ, này chút chuyện xấu cỏn con đây thì tính gì?
Dương đại giáo chủ nghe được bát quái mặt rồng đại duyệt, lúc này quên luôn chuyện bí ẩn của ba người, đem chuyện vợ chồng Vi Nhất Tiếu trải qua nơi giang hồ tìm hiểu nhất thanh nhị sở, không khỏi bội phục bản thân nhìn người thật anh minh, hai người thú vị như vậy, không lên đỉnh Quang Minh, kia tuyệt đối là tổn thất lớn nhất Minh Giáo!
Đáng thương người tốt Trương Trung cứu người không được lại phản thành hại người, lại thành người qua đường bị giáo chủ bỏ qua, thất hồn lạc phách tìm được bác sĩ phụ trách Hồ Thanh Ngưu của Vi phu nhân, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Thần y lấy ánh mắt cực kì khinh bỉ đem hắn cao thấp quét một lần, lấy khẩu khí như đinh chém sắt phu ra bốn chữ châm ngôn:
“Không phải, tục tằng."
“Nhưng nàng lúc ấy nôn vô cùng lợi hại, nhớ được hồi nhỏ, tẩu tử ta nói…"
“Ý kiến phụ nhân."
Ma dược Vương Nan Cô bên cạnh ho khan một tiếng, Hồ Thanh Ngưu lập tức xoay người trả lời:
“Phu nhân, ta nói sai rồi, là nam nhân này kiến thức thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp."
Quay đầu liền hướng Trương Trung trách mắng:
“Mệt mỏi liền dẫn đến đau dạ dày, muốn nôn. Chẳng lẽ trong thiên hạ mọi người nôn mửa đều là mang thai?" Người làm xem kịch TV sao?
Trương Trung tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo chứng bệnh, thần y thấy hắn thái độ kính trọng mới miễn cưỡng mở miệng vàng giải thích:
“Đây là chứng bệnh của người lữ hành, cũng không có tên cụ thể. Tiểu Lâm không quen phong thổ, gọi là phản ứng cao nguyên gì đó."
Lâm tiểu Tiên lần đầu tiên lên cao nguyên liền nhiễm bệnh, thật vất vả nôn rồi nôn thành thói quen, lần thứ hai trong lúc hôn mê bị nâng lệ đỉnh Quang Minh, thật choáng váng đến đồ ăn cũng ăn không được. Chỉ tiếc Vi Nhất Tiếu cùng Ân Thiên Chính võ lâm cường giả căn bản cũng chưa cảm thấy có gì không khỏe liền thích ứng, lại hại nàng một người bị coi là phụ nữ có thai, thật là so với Đậu Nga còn oan hơn.
Người đàn bà chanh chua, chỉ mãnh liệt không phân rõ phải trái.
Người đàn bà đanh đá, chỉ hung hoành bạo lực.
Chanh chua lại hung hãn, còn muốn bẻ gãy răng nanh cùng xương sườn của lão công, quyết không cho hắn cơ hội xoay mình.
Vi phu nhân quả thật không có bản sự đánh gãy răng nay hay xương sườn Bức Vương, nhưng cắn hắn một cái dấu răng còn mấy ngày, hoặc là chọc cho hắn trên nhảy dưới bay áy náy tự mình hại mình cũng dễ như trở bàn tay.
Hôm đó, Bức Vương nổi trận lôi đình hàn khí bốn phía trèo tường bay về nhà, hùng hổ tới mức bọn người hầu sợ không dám đi lên đáp lời. Vi Nhất Tiếu vọt tới phòng, buông người trong lòng ra, liền đóng cửa cài then chuyển bị ‘từ từ nói chuyện’
Lâm Nhất Tần không nói được một lời, chỉ chậm rãi đi đến bên chậu rửa mặt ưu thương vô cùng cúi đầu nhìn, nâng tay che vết thương trên gò má. Vi nào đó thấy nàng bóng dáng gầy yếu nhẹ nhàng run run, một bụng tà hỏa nhất thời diệt mất tám phần.
Lâm tiểu Tiên nước mắt lóe ra: “Chàng oan uổng em."
Từ chất vấn biến thành hỏi han.
Lâm tiểu Tiên bụm mặt gò má: “Chàng ghét bỏ em."
Từ hỏi han biến thành an ủi.
Lâm tiểu Tiên lã chã chực khóc: “Chàng cư nhiên không tin em."
Lại biến thành tự mình kiểm điểm.
Lâm tiểu Tiên một hồi nhào vào trên gối đầu nức nở:
“Ngay cả có là thật đi nữa, chàng cho rằng bằng khí lực của em, có thể phản kháng sao? Sau này huynh đệ xem em như thế nào, người ta lợn rừng cũng không còn, mặt cũng bị hủy, đi cũng không nổi, chạy cũng không được, chàng còn đối với ta như vậy, ô oa… …"
Vi Nhất Tiếu đã cảm thấy bản thân là thiên hạ đệ nhất thay lòng đổi dạ không săn sóc nam nhân tồi, cư nhiên để nương tử không duyên cớ bị oan khuất, không bảo vệ nàng thì thôi, còn mặc cho nàng ở trước mặt mọi người chịu nhục, tội nghiệt này quả thực thiên lôi đánh xuống ngũ lôi oanh đình cũng không hết. Lập tức đau lòng tiên lên ôm chặt an ủi, thuận tiện kiểm điểm tự phê bình.
Căn cứ vào nguyên tắc xử lí mâu thuẫn của bạn học Tiểu Lâm, khơi thông kiêm thêm quyến rũ, ‘từ từ nói chuyện’ từ trên đất nói lên đến trên giường. Ban đêm như thế như vậy, như vậy như thế, Bức Vương đuổi lí trên mặt trên gáy trên mu bàn tay bị phu nhân hung tợn cắn n cái dấu răng, ba bốn ngày sau cũng không dám xuất môn.
Dương Đỉnh Thiên nhìn giấy xin phép của Vi Nhất Tiếu nhờ người giao cho, trên viết ‘bế quan tu luyện’, thầm nghĩ gia bạo quả nhiên là lời nói thật, tự thấy đây quả là cớ hay. Vì thế trên đỉnh Quang Minh sau lại có một câu hỏi thăm phi thường nổi tiếng ân cần:
“Hôm nay ngươi có bế quan không?"
.
.
.
Một hồi phong ba hóa thành hư ảo, Lâm Tiểu Tiên tìm được đường sống trong chỗ chết thầm nghĩ trong lòng: Kỳ thực cùng người trên đỉnh Quang Minh thành một tổ chức đoàn thể , tiểu thân thể của con dơi kia không nghi ngờ là thụ.
Hơn nữa căn cứ công bất đồng, có thể tiến hóa thành chịu nữ vương thích, yểu điệu thích, phúc hắc thích, công thích không giống nhau. Chẳng qua điểm ấy tuyệt đối không thể để con dơi biết, bằng không chỉ có thể một mạng quy thiên bay về hành tinh mẹ.
Kia một ngày qua đi, Vi Nhất Tiếu sát ngôn quan sắc, trước sau cân nhắc, đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt. Nhưng thấy Lâm Nhất Tần ánh mắt khóc sưng đỏ, nhất thời hiểu được mục đích nàng làm, trên thực tế đều là đang bảo hộ chính mình.
Dương Tiêu nhập giáo đã lâu, không chỉ chưởng quản tài chính quyền to , càng là phụ tá đắc lực của giáo chủ, căn cơ nhân mạch đều sâu đậm. Bản thân tùy tiện trả thù, tất nhiên không lấy được phần tốt, liền tính hai người lưỡng bại câu thương, cũng phá hư đại cục ổn định, hoàn toàn không giống thù oán như Bạch Lộc Tử, mới biết nàng trước đây cắn chết không chịu nói ra thân phận địch nhân, thâm ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này, thực ngoài tưởng tượng bản thân.
(ET còn có người đem ủy khuất của ngươi thành thâm ý, chẳng qua ngươi không biết vẫn tốt hơn.)
Vi Nhất Tiếu mặc dù rất hận Dương Tiêu, lại chỉ vì giữ gìn một phen khổ tâm của nàng, ẩn nhẫn nhiều năm cũng chưa từng trả thù. Vài thập niên qua Bức Vương cùng tả sử trở mặt, cho dù Dương giáo chủ ở giữa quay vần cũng không từng hòa giải, nguyên nhân trong đó không ai biết.
( đương nhiên, cũng có người phỏng đoán quan hệ tam giác yêu hận tình thù kích thích người khác tìm hiểu)
Hai người ở đỉnh Quang Minh trải qua mùa đông thứ nhất, trong không khí hài hòa thuận lợi mà bình thản trôi qua. Cuộc sống trước sau như một, gà bay chó sủa, tính phúc ổn định.
Căn cứ vào kì vọng của CEO Dương Đỉnh Thiên, đỉnh Quang Minh lần đầu tiên trải qua mùa đông đáng kỉ niệm, nhóm thành viên đầu tiên là Dương phu nhân, Vi phu nhân, Độc tiên Vương Nan Cô ba người, hoạt động hàng ngày là trao đổi đồ ăn tồn trữ, tâm đắc mĩ dung, ngự phu chi đạo, quốc gia đại sự lông gà vỏ tỏi.
Chỉ hận đỉnh Quang Minh mùa đông lạnh như bắc cực, ba vị phu nhân không thể xuất môn chỉ điểm giang sơn, chỉ có thể ngồi ở nhà truyền giấy cho nhau, ngẫu nhiên mới ra cửa mở hội.
Tầng lớp cao cấp Minh Giáo có thói quen tốt, thư từ trao đổi công việc đều giữ kín, một hồi chuyện xấu kinh thiên động địa ở Tụ Anh Đường kia cũng không truyền ra ngoài, bởi vậy Vi phu nhân ôn nhu hiền lành trong truyền thuyết chức danh ‘đối tượng lý tưởng nhất đỉnh Quang Minh’ vẫn luôn rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Mùa đông đi rồi, mùa xuân tới, một đám chim nhạn bay về hướng chính bắc, trong chốc lát xết thành hình chữ E, chốc lát lại xếp thành hình chữ T.
Loại sinh vật ET này cũng thừa dịp xuân về hoa nở rục rịch. Thuộc tính trạch nữ chẳng phải ngồi ngốc ở nhà việc gì cũng không làm, nếu không có laptop, PSP, thế giới chẳng khác gì bị giam lỏng. Vi Bức vương xuống núi đi công tác, Vi phu nhân chán nản phiền toái đến mức nhảy lên nhảy xuống, mấy bản du kí đã đọc đến mòn, ngoại trừ việc hồng hạnh xuất tường, thật sự không tìm thấy việc khác để tiêu khiển (…)
Đúng lúc Dương phu nhân chân chính ôn nhu săn sóc mời nàng xuống núi chơi, Lâm Nhất Tần tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Ngày này, Tiểu Lâm dậy thật sớm, thu thập xong đồ đạc liền đến địa điểm tụ tập, thấy Dương phu nhân chỉ dẫn theo một nha hoàn hỗ trợ mang đồ, Vương Nan Cô lại càng hai tay trống không. Lâm Nhất Tần thầm nghĩ đệ nhất phu nhân xuất môn cũng thật mộc mạc, ngay cả một vị bảo tiêu cũng không mang, chẳng lẽ không sợ đối thủ đánh lén, đạo tặc bắt cóc tống tiền sao?
Thấy Tiểu Lâm bóng ma tâm lí bị Bạch Lộc Tử độc hại trở nên lo lắng trùng trùng, Dương phu nhân lạnh nhạt cười nói:
“Vi phu nhân an tâm, Sa Xương thành cách đỉnh Quang Minh không xa, ta ở trong địa phận giáo quản lí, bọn tặc nhân không dám quấy rầy."
Vương Nan Cô tay vừa lặt, năm ngón tay như ảo thuật lấy ra một bao giấy nho nhỏ, cười nói:
“Có gan này rất tốt, mùa đông vừa rồi ta mới chế tạo một vài loại đặc biệt, đang muốn tìm người thử nghiệm đây."
Lâm Nhất Tần run lên, lui ra sau từng bước. Thấy hai người bộ dáng tự tin, cũng yên lòng, đoàn du lịch chị em phụ nữ cứ thế mà xuất phát.
Dương phu nhân nội liễm khiêm tốn, cũng không phải chỉ biết mạnh miệng, nhưng Dương Đỉnh Thiên sao dám để một đám tâm can đi lại mà không đảm bảo an toàn. Vi phu nhân tâm tư đơn thuần, không để ý thấy phía trước phía sau xa xa gần gần, có chừng gần hai mươi cao thủ Minh Giáo đang ngụy trang ẩn núp xung quanh.
Sa Xương thành là nơi thành thị giàu có đông đúc phồn hoa, thương nhân nối gót kề vai, dãy cửa hàng kéo dài vô tận, đây là khu phố mua sắm náo nhiệt hiếm thấy ở vùng Tây Vực.
Lâm Nhất Tần lâu không xuất môn, trong ngực lại mang rất nhiều ngân lượng, một bộ nhà giàu mới nổi hưng phấn mắt sáng lòe lòe. Chẳng qua nàng keo kiệt đã lâu, vừa trải qua phá sản, sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng không thể hạ nổi quyết tâm mua trang sức da cừu quý giá, chỉ mua vật dụng cần thiết tối thiểu hàng ngày. Vài vị phu nhân mướn xe đẩy tay, kéo xe chọn hàng hóa.
“Áo choàng mùa hè cho Vi Vi, áo choàng mùa thu cho Vi Vi, áo choàng mùa đông cho Vi Vi…"
“Tiểu Lâm tử, sao ngươi lại mua toàn màu xanh? Thanh Dực Bức Vương cũng không thể toàn mặc một loại màu này đi?"
“Người này ăn mặc rất kén màu, trải qua luận chứng trường kì, chỉ có màu này mới thích hợp mặc xuất môn, còn lại hiệu quả đều rất kinh sợ."
“…Ta thế nào cho rằng ngươi cảm thấy màu này dễ giặt…"
Vương Nan Cô một câu nói toạc ra thiên cơ, Lâm Tiểu Tiên cười hắc hắc, hiền thê chỉ dùng qua máy giặt, kĩ thuật giặt giũ tự nhiên không quá khả quan, nghĩ nghĩ nói:
“Dương Tiêu lão bà đều không có, đi lại cát bụi bám thân còn không phải mỗi ngày đều mặc đồ trắng? Thiên tài mới tin hắn tự mình giặt."
Vương Nan Cô gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng, tả sứ cũng quá yêu sĩ diện, không biết ở Tây Vực nước sạch là hàng hiếm sao? Như vậy xem ra, cũng là Bức Vương nhà ngươi cùng Thanh Ngưu nhà ta săn sóc, cho mặc cái gì liền mặc cái đấy."
Hai người đem Dương tả sử quở trách sau lưng, Dương phu nhân một bên nghe chỉ cười khanh khách, cũng không nói cho hai nàng biết áo trắng là giáo phục Minh Giáo, tả sứ chỉ là thói quen mặc đồng phục đi làm, cũng không muốn tạo phiền toái cho tôi tớ.
(Dương Đỉnh Thiên chen vào nói: ta chỉ mặc áo trắng lúc tụ hội, tuyệt không để phu nhân thêm phiền não.)
Lâm Nhất Tần cùng Vương Nan Cô đều mới hơn hai mươi, Dương phu nhân dù đã hai bảy hai tám nhưng bảo dưỡng thích đáng, phong tư vẫn như cũ, trong ba người dĩ nhiên là người đẹp nhất. Nàng dáng người cao gầy yểu điệu, tướng mạo lịch sự tao nhã thanh lệ, cử chỉ nhã nhặn lịch sự ôn nhu, là mĩ nhân khí chất tốt.
Ba vị bóp tiền lớn, trẻ tuổi không tàm thường tụ chung một chỗ điên cuồng mua sắm, nếu ở đô thị sầm uất, khẳng định không có ai giương mắt lên xem. Nhưng tại nơi xã hội rung chuyển, nhân viên phức tập, đây lại là điều đáng chú ý.
Vì thế màn kịch kinh điển nhất phim truyền hình ‘Lưu manh đùa giỡn’ ‘giật tiền cướp sắc’ rốt cục tại Sa Xương thành này hoa hoa lệ lệ trình diễn.
Ba tên lưu manh bộ dạng đáng khinh đầu tiên là sấn đến cọ cọ, như kẹo mè xửng vùng thoát không được, sau lại thấy không ai quan tâm bọn họ, liền lộ rõ đùa giỡn:
“Nhóm tiểu nương tử thật có hứng trí, bạn hữu ta thiếu quần áo, cho chúng ta mượn vài món tiền bạc tiêu dùng nào? ~"
“Hắc hắc, da thịt trắng nộn mềm mại như thế này chắc không phải người phụ cận đâu nhỉ?"
Nhóm người rảnh rỗi nhất thời vây quanh một vòng, dài cổ trừng mắt xem việc vui. Ba người xấu bị không khí cổ động, một mặt cười dâm đãng, lông xù tây bản hướng ba người nàng chộp tới.
Bên này Dương phu nhân mặt không chút e ngại, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, rút từ tay áo ra…
Vương Nan Cô còn đang suy tư bốn loại độc dược thử trên ba người như thế nào để có hiệu quả tốt nhất…
Nhóm hộ hoa sứ giả ẩn núp xung quanh chỉ chờ giây phú này để có cơ hội xuất trướng, một trận mưa gió cuốn qua, thầy bói lấy ra bút phán quan, bán đồ ăn đặt đòn gánh xuống, tiên sinh phòng thu chi cất bàn tính, xoa tay ném đi ngụy trang, chuẩn bị tiến lên đem vài tên lâu la không mắt này hội đồng một chút, lại an ủi các phu nhân bị kinh hách nhu nhược, chuẩn bị lưu lại một ấn tượng tốt…
Nói nhanh thì nhanh, ngay trong nháy mắt, chỉ thấy Vi phu nhân biểu tình dữ tợn, làn váy chớp lên, làm một ma trận quơ chân đập tay, đá một góc vuông hoàn mĩ đoạn tử tuyệt tôn, quyết tuyện tàn nhẫn đập vào đám lưu manh đang đứng.
Một tiếng kêu tê tâm phế liệt xuyên mây thấu trời, tên đáng thương tay ôm đũng quần, lăn té trên mặt đất dốc hết tâm huyết run rẩy không thôi.
Hai cái còn lại cuồn cuộn nhất thời ngây người, Lâm Tiểu Tiênnhân cơ hội này chụp lấy một cây gậy chất lượng vô cùng tốt chụp lên đầu, sạch sẽ lưu loát xử lý thêm một người, tiếp theo quay đầu nhìn tên cuối cùng hắc hắc nhe răng cười, cao giọng:
“Đồ lưu manh! Bộ ngực cô nãi nãi là để cho thằng nhóc ngươi mò sao? Xem lão tử đánh chết ngươi!!!"
Đám lưu manh đầu đường, nhiều lắm là lấy nhiều khinh ít, bắt nạt kẻ yếu. Người này nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn, dĩ nhiên mất hơn nửa sức chiến đấu, bị Lâm Tiểu Tiên một phen sắc bén quát lớn đe dọa, lập tức lòng bàn chân như gắn lò xo, nhảy tiến về phía đám người thoắt cái vô tung vô ảnh.
Bị Vi phu nhân bưu hãn đến cực điểm, một đá kinh thiên dọa, ngoại trừ quần chúng vây xem còn có hai mươi vị huynh đệ Minh Giáo đầy lòng thương hương tiếc ngọc ý muốn bảo hộ, mắt tháy tên nằm trên đất kia đau trứng còn đang trằn trọc không yên gào khóc không ngừng, nhìn cảnh nòi giống bị uy hiếp, bản năng nam tính bị đe dọa, chúng huynh đệ trong lòng dưới thân đều căng thẳng.
Một trận gió lạnh thổi qua, xem bói lại cúi đầu tiếp tục xem bói, bán đồ ăn lại tiếp tục gánh hàng bán đồ ăn, nhặt ngụy trang lên tự tìm một góc ngồi xuống.
Lâm Tiểu Tiên đắc ý cực kỳ, vỗ vỗ hai tay, cười tủm tỉm an ủi Dương phu nhân:
“Đừng sợ, đối phó với lưu manh không võ công, mấu chốt ở ba chữ, nhanh, ác, chuẩn, chỉ cần tìm đúng điểm dừng chân…một cước đủ để hắn kêu cha gọi mẹ dục tiên dục tử."
Phụ thân Lâm Nhất Tần hai mươi năm làm cảnh sát hình sự, gặp qua vô số nữ tử bị bạo lực xâm hại, tự nhiên vô cùng để tâm với việc giáo dục an toàn cho nữ nhi. Lâm Tiểu Tiên mấy thuật phòng thân chống lưu manh diệt sắc lang quả nhiên là bút tích xuất thân từ danh gia, không thể khinh thường.
Đáng tiếc đến thế giới võ lâm cao thủ đầy đường, chút thủ đoạn này căn bản đánh không lại ai, nàng không có cơ hội xuất thủ. Thẳng đến lúc này mới gặp được hai cái không võ công lưu manh phổ thông đến luyện tập.
Vi phu nhân đem thuật phòng thân của nữ tử chiêu thức ác độc hạ lưu đá, cắn, xoay, bẻ từng cái từng cái chỉ cho hai người bên cạnh. Vương Nan Cô nghe xông hứng trí dạt dào, chúng huynh đệ nghe được toàn thân phát lạnh, Dương phu nhân biểu tình hơi chút cứng ngắc, âm thầm đem châm Nga Mi dưới tay áo thả lại chỗ cũ.
Vị nữ tử thoạt nhìn nhã nhặn nhu nhược nhất này, kỳ thực là người có võ công mạnh nhất trong ba người. Thân là sư muội Thành Côn, sư thúc Tạ Tốn, Dương phu nhân kì thực đầy mình công phu, chẳng qua bề ngoài có thể gạt người nhất, bị mọi người xem là đóa hoa trong phòng kính để bảo vệ. Nàng chỉ là ngượng ngùng nói cho Vi phu nhân rằng chút công phu mèo ba chân kia thực sự không dùng được.
Kinh qua chuyện này, tình bạn giữa ba vị nữ tính thêm sâu sắc. Dương phu nhân cảm kích Tiểu Lâm phấn đầu quên mình vì nàng mà đứng ra (tuy là dư thừa), cũng rốt cục dám nói hai câu riêng tư. Một bên đi dạo phố vừa nghiền ngẫm, hồi lâu mới nói:
“Vi phu nhân, dùng phấn trân châu kiên trì bôi, thương trên mặt ngươi…có lẽ có thể…"
Lâm Nhất Tần khoát tay áo, cười nói:
“Rất phiền toái, bản thân ta lại nhìn không tháy, không cần."
Dương phu nhân thấy nàng không quá để ý, trong lòng buông lỏng, nói tiếp:
“Ngươi lòng nghĩ thoáng tự nhiên rất tốt, nhưng nữ vì người yêu dung mạo, nếu Bức vương không vui…"
Tục ngữ nói phụ nữ có tứ đức, dung dù chỉ xếp thứ hai, lại thường quyết định nữ tử có được trượng phu sủng ái không. Mấy trăm năm sau thời thế có đổi thế nào đi nữa thì dung mạo vẫn giữ phần không nhỏ trong hôn nhân.
Chẳng qua này đó đều là chuyện nữ tính địa cầu cần lo lắng, Lâm Tiểu Tiên bực ngoài hành tinh này tự nhiên sẽ không để trong lòng, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng hung tợn nói:
“Hắn dám không vui! Lão tử đuổi hắn ra khỏi nhà!"
Biểu tình kia, giọng điệu kia, quả thực không có gì khác biệt khi đối phó với lưu manh.
Dương phu nhân sửng sốt, các huynh đệ đang ẩn náu càng là toàn thân run run nước mắt dạt dào tâm đều nát.
Liên hệ đến Bức Vương sắc mặt trắng bệch, đôi mắt quốc bảo vòng đen, thân thể lung lay trong gió, còn có vết xanh ứ hình dạng khả nghi…
Từ đây ‘đối tượng lí tưởng đỉnh Quang Minh’ ‘Hiền lành ôn nhu tình thâm nghĩa trọng’ Vi phu nhân, từ cấp cao đến cơ sở, đều hóa thành ác mộng không thể dời trong lòng chúng anh hùng.
Tạ Tốn luôn luôn không nói thấy trong mắt giáo chủ đầy ưu phiền, nhanh đứng ra an ủi:
“Giáo chủ yên tâm, Tiểu Lâm tuy rằng không võ công, nhưng khi cáu kỉnh thật bưu hãn, Vi huynh đệ không bị nàng đánh liền tính may mắn, nơi nào có cam đảm chạm vào một ngón tay của nàng."
Hồi tưởng lại kinh nghiệm trải qua, thè lưỡi nói tiếp:
“Nàng sư tử hống công so với ta càng thêm lợi hại a ~~"
Bất Đắc gật đầu phụ họa:
“Tạ sư vương lời ấy đúng cực kì, tiểu tăng cũng từng làm người chủ hôn cho bọn họ, Lâm cô nương trước giờ nói một không hai, trong tay còn nắm khế ước bán mình của Bức Vương đâu, nhất định sẽ không chịu mệt."
Bằng không người bị một phong hưu thư đuổi ra khỏi nhà nhất định là Vi huynh đệ!
Ân Thiên Chính từ trước đến nay ổn trọng ít lời cũng hiếm khi hài hước một hồi:
“Vi phu nhân can đảm hơn người, hai người họ khi mới bước chân vào giang hồ liền dùng danh nghĩa song sát, tự nhiên là thư trước hùng, hùng nghe thư chỉ huy."
Ưng Vương thầm nghĩ: can đảm hơn người ngay cả Ân nào đó tắm rửa đều không kiêng nể gì loạn xem, Bức Vương cũng không dám nói nhiều hơn một chữ, này chút chuyện xấu cỏn con đây thì tính gì?
Dương đại giáo chủ nghe được bát quái mặt rồng đại duyệt, lúc này quên luôn chuyện bí ẩn của ba người, đem chuyện vợ chồng Vi Nhất Tiếu trải qua nơi giang hồ tìm hiểu nhất thanh nhị sở, không khỏi bội phục bản thân nhìn người thật anh minh, hai người thú vị như vậy, không lên đỉnh Quang Minh, kia tuyệt đối là tổn thất lớn nhất Minh Giáo!
Đáng thương người tốt Trương Trung cứu người không được lại phản thành hại người, lại thành người qua đường bị giáo chủ bỏ qua, thất hồn lạc phách tìm được bác sĩ phụ trách Hồ Thanh Ngưu của Vi phu nhân, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Thần y lấy ánh mắt cực kì khinh bỉ đem hắn cao thấp quét một lần, lấy khẩu khí như đinh chém sắt phu ra bốn chữ châm ngôn:
“Không phải, tục tằng."
“Nhưng nàng lúc ấy nôn vô cùng lợi hại, nhớ được hồi nhỏ, tẩu tử ta nói…"
“Ý kiến phụ nhân."
Ma dược Vương Nan Cô bên cạnh ho khan một tiếng, Hồ Thanh Ngưu lập tức xoay người trả lời:
“Phu nhân, ta nói sai rồi, là nam nhân này kiến thức thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp."
Quay đầu liền hướng Trương Trung trách mắng:
“Mệt mỏi liền dẫn đến đau dạ dày, muốn nôn. Chẳng lẽ trong thiên hạ mọi người nôn mửa đều là mang thai?" Người làm xem kịch TV sao?
Trương Trung tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo chứng bệnh, thần y thấy hắn thái độ kính trọng mới miễn cưỡng mở miệng vàng giải thích:
“Đây là chứng bệnh của người lữ hành, cũng không có tên cụ thể. Tiểu Lâm không quen phong thổ, gọi là phản ứng cao nguyên gì đó."
Lâm tiểu Tiên lần đầu tiên lên cao nguyên liền nhiễm bệnh, thật vất vả nôn rồi nôn thành thói quen, lần thứ hai trong lúc hôn mê bị nâng lệ đỉnh Quang Minh, thật choáng váng đến đồ ăn cũng ăn không được. Chỉ tiếc Vi Nhất Tiếu cùng Ân Thiên Chính võ lâm cường giả căn bản cũng chưa cảm thấy có gì không khỏe liền thích ứng, lại hại nàng một người bị coi là phụ nữ có thai, thật là so với Đậu Nga còn oan hơn.
Người đàn bà chanh chua, chỉ mãnh liệt không phân rõ phải trái.
Người đàn bà đanh đá, chỉ hung hoành bạo lực.
Chanh chua lại hung hãn, còn muốn bẻ gãy răng nanh cùng xương sườn của lão công, quyết không cho hắn cơ hội xoay mình.
Vi phu nhân quả thật không có bản sự đánh gãy răng nay hay xương sườn Bức Vương, nhưng cắn hắn một cái dấu răng còn mấy ngày, hoặc là chọc cho hắn trên nhảy dưới bay áy náy tự mình hại mình cũng dễ như trở bàn tay.
Hôm đó, Bức Vương nổi trận lôi đình hàn khí bốn phía trèo tường bay về nhà, hùng hổ tới mức bọn người hầu sợ không dám đi lên đáp lời. Vi Nhất Tiếu vọt tới phòng, buông người trong lòng ra, liền đóng cửa cài then chuyển bị ‘từ từ nói chuyện’
Lâm Nhất Tần không nói được một lời, chỉ chậm rãi đi đến bên chậu rửa mặt ưu thương vô cùng cúi đầu nhìn, nâng tay che vết thương trên gò má. Vi nào đó thấy nàng bóng dáng gầy yếu nhẹ nhàng run run, một bụng tà hỏa nhất thời diệt mất tám phần.
Lâm tiểu Tiên nước mắt lóe ra: “Chàng oan uổng em."
Từ chất vấn biến thành hỏi han.
Lâm tiểu Tiên bụm mặt gò má: “Chàng ghét bỏ em."
Từ hỏi han biến thành an ủi.
Lâm tiểu Tiên lã chã chực khóc: “Chàng cư nhiên không tin em."
Lại biến thành tự mình kiểm điểm.
Lâm tiểu Tiên một hồi nhào vào trên gối đầu nức nở:
“Ngay cả có là thật đi nữa, chàng cho rằng bằng khí lực của em, có thể phản kháng sao? Sau này huynh đệ xem em như thế nào, người ta lợn rừng cũng không còn, mặt cũng bị hủy, đi cũng không nổi, chạy cũng không được, chàng còn đối với ta như vậy, ô oa… …"
Vi Nhất Tiếu đã cảm thấy bản thân là thiên hạ đệ nhất thay lòng đổi dạ không săn sóc nam nhân tồi, cư nhiên để nương tử không duyên cớ bị oan khuất, không bảo vệ nàng thì thôi, còn mặc cho nàng ở trước mặt mọi người chịu nhục, tội nghiệt này quả thực thiên lôi đánh xuống ngũ lôi oanh đình cũng không hết. Lập tức đau lòng tiên lên ôm chặt an ủi, thuận tiện kiểm điểm tự phê bình.
Căn cứ vào nguyên tắc xử lí mâu thuẫn của bạn học Tiểu Lâm, khơi thông kiêm thêm quyến rũ, ‘từ từ nói chuyện’ từ trên đất nói lên đến trên giường. Ban đêm như thế như vậy, như vậy như thế, Bức Vương đuổi lí trên mặt trên gáy trên mu bàn tay bị phu nhân hung tợn cắn n cái dấu răng, ba bốn ngày sau cũng không dám xuất môn.
Dương Đỉnh Thiên nhìn giấy xin phép của Vi Nhất Tiếu nhờ người giao cho, trên viết ‘bế quan tu luyện’, thầm nghĩ gia bạo quả nhiên là lời nói thật, tự thấy đây quả là cớ hay. Vì thế trên đỉnh Quang Minh sau lại có một câu hỏi thăm phi thường nổi tiếng ân cần:
“Hôm nay ngươi có bế quan không?"
.
.
.
Một hồi phong ba hóa thành hư ảo, Lâm Tiểu Tiên tìm được đường sống trong chỗ chết thầm nghĩ trong lòng: Kỳ thực cùng người trên đỉnh Quang Minh thành một tổ chức đoàn thể , tiểu thân thể của con dơi kia không nghi ngờ là thụ.
Hơn nữa căn cứ công bất đồng, có thể tiến hóa thành chịu nữ vương thích, yểu điệu thích, phúc hắc thích, công thích không giống nhau. Chẳng qua điểm ấy tuyệt đối không thể để con dơi biết, bằng không chỉ có thể một mạng quy thiên bay về hành tinh mẹ.
Kia một ngày qua đi, Vi Nhất Tiếu sát ngôn quan sắc, trước sau cân nhắc, đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt. Nhưng thấy Lâm Nhất Tần ánh mắt khóc sưng đỏ, nhất thời hiểu được mục đích nàng làm, trên thực tế đều là đang bảo hộ chính mình.
Dương Tiêu nhập giáo đã lâu, không chỉ chưởng quản tài chính quyền to , càng là phụ tá đắc lực của giáo chủ, căn cơ nhân mạch đều sâu đậm. Bản thân tùy tiện trả thù, tất nhiên không lấy được phần tốt, liền tính hai người lưỡng bại câu thương, cũng phá hư đại cục ổn định, hoàn toàn không giống thù oán như Bạch Lộc Tử, mới biết nàng trước đây cắn chết không chịu nói ra thân phận địch nhân, thâm ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này, thực ngoài tưởng tượng bản thân.
(ET còn có người đem ủy khuất của ngươi thành thâm ý, chẳng qua ngươi không biết vẫn tốt hơn.)
Vi Nhất Tiếu mặc dù rất hận Dương Tiêu, lại chỉ vì giữ gìn một phen khổ tâm của nàng, ẩn nhẫn nhiều năm cũng chưa từng trả thù. Vài thập niên qua Bức Vương cùng tả sử trở mặt, cho dù Dương giáo chủ ở giữa quay vần cũng không từng hòa giải, nguyên nhân trong đó không ai biết.
( đương nhiên, cũng có người phỏng đoán quan hệ tam giác yêu hận tình thù kích thích người khác tìm hiểu)
Hai người ở đỉnh Quang Minh trải qua mùa đông thứ nhất, trong không khí hài hòa thuận lợi mà bình thản trôi qua. Cuộc sống trước sau như một, gà bay chó sủa, tính phúc ổn định.
Căn cứ vào kì vọng của CEO Dương Đỉnh Thiên, đỉnh Quang Minh lần đầu tiên trải qua mùa đông đáng kỉ niệm, nhóm thành viên đầu tiên là Dương phu nhân, Vi phu nhân, Độc tiên Vương Nan Cô ba người, hoạt động hàng ngày là trao đổi đồ ăn tồn trữ, tâm đắc mĩ dung, ngự phu chi đạo, quốc gia đại sự lông gà vỏ tỏi.
Chỉ hận đỉnh Quang Minh mùa đông lạnh như bắc cực, ba vị phu nhân không thể xuất môn chỉ điểm giang sơn, chỉ có thể ngồi ở nhà truyền giấy cho nhau, ngẫu nhiên mới ra cửa mở hội.
Tầng lớp cao cấp Minh Giáo có thói quen tốt, thư từ trao đổi công việc đều giữ kín, một hồi chuyện xấu kinh thiên động địa ở Tụ Anh Đường kia cũng không truyền ra ngoài, bởi vậy Vi phu nhân ôn nhu hiền lành trong truyền thuyết chức danh ‘đối tượng lý tưởng nhất đỉnh Quang Minh’ vẫn luôn rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Mùa đông đi rồi, mùa xuân tới, một đám chim nhạn bay về hướng chính bắc, trong chốc lát xết thành hình chữ E, chốc lát lại xếp thành hình chữ T.
Loại sinh vật ET này cũng thừa dịp xuân về hoa nở rục rịch. Thuộc tính trạch nữ chẳng phải ngồi ngốc ở nhà việc gì cũng không làm, nếu không có laptop, PSP, thế giới chẳng khác gì bị giam lỏng. Vi Bức vương xuống núi đi công tác, Vi phu nhân chán nản phiền toái đến mức nhảy lên nhảy xuống, mấy bản du kí đã đọc đến mòn, ngoại trừ việc hồng hạnh xuất tường, thật sự không tìm thấy việc khác để tiêu khiển (…)
Đúng lúc Dương phu nhân chân chính ôn nhu săn sóc mời nàng xuống núi chơi, Lâm Nhất Tần tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Ngày này, Tiểu Lâm dậy thật sớm, thu thập xong đồ đạc liền đến địa điểm tụ tập, thấy Dương phu nhân chỉ dẫn theo một nha hoàn hỗ trợ mang đồ, Vương Nan Cô lại càng hai tay trống không. Lâm Nhất Tần thầm nghĩ đệ nhất phu nhân xuất môn cũng thật mộc mạc, ngay cả một vị bảo tiêu cũng không mang, chẳng lẽ không sợ đối thủ đánh lén, đạo tặc bắt cóc tống tiền sao?
Thấy Tiểu Lâm bóng ma tâm lí bị Bạch Lộc Tử độc hại trở nên lo lắng trùng trùng, Dương phu nhân lạnh nhạt cười nói:
“Vi phu nhân an tâm, Sa Xương thành cách đỉnh Quang Minh không xa, ta ở trong địa phận giáo quản lí, bọn tặc nhân không dám quấy rầy."
Vương Nan Cô tay vừa lặt, năm ngón tay như ảo thuật lấy ra một bao giấy nho nhỏ, cười nói:
“Có gan này rất tốt, mùa đông vừa rồi ta mới chế tạo một vài loại đặc biệt, đang muốn tìm người thử nghiệm đây."
Lâm Nhất Tần run lên, lui ra sau từng bước. Thấy hai người bộ dáng tự tin, cũng yên lòng, đoàn du lịch chị em phụ nữ cứ thế mà xuất phát.
Dương phu nhân nội liễm khiêm tốn, cũng không phải chỉ biết mạnh miệng, nhưng Dương Đỉnh Thiên sao dám để một đám tâm can đi lại mà không đảm bảo an toàn. Vi phu nhân tâm tư đơn thuần, không để ý thấy phía trước phía sau xa xa gần gần, có chừng gần hai mươi cao thủ Minh Giáo đang ngụy trang ẩn núp xung quanh.
Sa Xương thành là nơi thành thị giàu có đông đúc phồn hoa, thương nhân nối gót kề vai, dãy cửa hàng kéo dài vô tận, đây là khu phố mua sắm náo nhiệt hiếm thấy ở vùng Tây Vực.
Lâm Nhất Tần lâu không xuất môn, trong ngực lại mang rất nhiều ngân lượng, một bộ nhà giàu mới nổi hưng phấn mắt sáng lòe lòe. Chẳng qua nàng keo kiệt đã lâu, vừa trải qua phá sản, sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng không thể hạ nổi quyết tâm mua trang sức da cừu quý giá, chỉ mua vật dụng cần thiết tối thiểu hàng ngày. Vài vị phu nhân mướn xe đẩy tay, kéo xe chọn hàng hóa.
“Áo choàng mùa hè cho Vi Vi, áo choàng mùa thu cho Vi Vi, áo choàng mùa đông cho Vi Vi…"
“Tiểu Lâm tử, sao ngươi lại mua toàn màu xanh? Thanh Dực Bức Vương cũng không thể toàn mặc một loại màu này đi?"
“Người này ăn mặc rất kén màu, trải qua luận chứng trường kì, chỉ có màu này mới thích hợp mặc xuất môn, còn lại hiệu quả đều rất kinh sợ."
“…Ta thế nào cho rằng ngươi cảm thấy màu này dễ giặt…"
Vương Nan Cô một câu nói toạc ra thiên cơ, Lâm Tiểu Tiên cười hắc hắc, hiền thê chỉ dùng qua máy giặt, kĩ thuật giặt giũ tự nhiên không quá khả quan, nghĩ nghĩ nói:
“Dương Tiêu lão bà đều không có, đi lại cát bụi bám thân còn không phải mỗi ngày đều mặc đồ trắng? Thiên tài mới tin hắn tự mình giặt."
Vương Nan Cô gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng, tả sứ cũng quá yêu sĩ diện, không biết ở Tây Vực nước sạch là hàng hiếm sao? Như vậy xem ra, cũng là Bức Vương nhà ngươi cùng Thanh Ngưu nhà ta săn sóc, cho mặc cái gì liền mặc cái đấy."
Hai người đem Dương tả sử quở trách sau lưng, Dương phu nhân một bên nghe chỉ cười khanh khách, cũng không nói cho hai nàng biết áo trắng là giáo phục Minh Giáo, tả sứ chỉ là thói quen mặc đồng phục đi làm, cũng không muốn tạo phiền toái cho tôi tớ.
(Dương Đỉnh Thiên chen vào nói: ta chỉ mặc áo trắng lúc tụ hội, tuyệt không để phu nhân thêm phiền não.)
Lâm Nhất Tần cùng Vương Nan Cô đều mới hơn hai mươi, Dương phu nhân dù đã hai bảy hai tám nhưng bảo dưỡng thích đáng, phong tư vẫn như cũ, trong ba người dĩ nhiên là người đẹp nhất. Nàng dáng người cao gầy yểu điệu, tướng mạo lịch sự tao nhã thanh lệ, cử chỉ nhã nhặn lịch sự ôn nhu, là mĩ nhân khí chất tốt.
Ba vị bóp tiền lớn, trẻ tuổi không tàm thường tụ chung một chỗ điên cuồng mua sắm, nếu ở đô thị sầm uất, khẳng định không có ai giương mắt lên xem. Nhưng tại nơi xã hội rung chuyển, nhân viên phức tập, đây lại là điều đáng chú ý.
Vì thế màn kịch kinh điển nhất phim truyền hình ‘Lưu manh đùa giỡn’ ‘giật tiền cướp sắc’ rốt cục tại Sa Xương thành này hoa hoa lệ lệ trình diễn.
Ba tên lưu manh bộ dạng đáng khinh đầu tiên là sấn đến cọ cọ, như kẹo mè xửng vùng thoát không được, sau lại thấy không ai quan tâm bọn họ, liền lộ rõ đùa giỡn:
“Nhóm tiểu nương tử thật có hứng trí, bạn hữu ta thiếu quần áo, cho chúng ta mượn vài món tiền bạc tiêu dùng nào? ~"
“Hắc hắc, da thịt trắng nộn mềm mại như thế này chắc không phải người phụ cận đâu nhỉ?"
Nhóm người rảnh rỗi nhất thời vây quanh một vòng, dài cổ trừng mắt xem việc vui. Ba người xấu bị không khí cổ động, một mặt cười dâm đãng, lông xù tây bản hướng ba người nàng chộp tới.
Bên này Dương phu nhân mặt không chút e ngại, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, rút từ tay áo ra…
Vương Nan Cô còn đang suy tư bốn loại độc dược thử trên ba người như thế nào để có hiệu quả tốt nhất…
Nhóm hộ hoa sứ giả ẩn núp xung quanh chỉ chờ giây phú này để có cơ hội xuất trướng, một trận mưa gió cuốn qua, thầy bói lấy ra bút phán quan, bán đồ ăn đặt đòn gánh xuống, tiên sinh phòng thu chi cất bàn tính, xoa tay ném đi ngụy trang, chuẩn bị tiến lên đem vài tên lâu la không mắt này hội đồng một chút, lại an ủi các phu nhân bị kinh hách nhu nhược, chuẩn bị lưu lại một ấn tượng tốt…
Nói nhanh thì nhanh, ngay trong nháy mắt, chỉ thấy Vi phu nhân biểu tình dữ tợn, làn váy chớp lên, làm một ma trận quơ chân đập tay, đá một góc vuông hoàn mĩ đoạn tử tuyệt tôn, quyết tuyện tàn nhẫn đập vào đám lưu manh đang đứng.
Một tiếng kêu tê tâm phế liệt xuyên mây thấu trời, tên đáng thương tay ôm đũng quần, lăn té trên mặt đất dốc hết tâm huyết run rẩy không thôi.
Hai cái còn lại cuồn cuộn nhất thời ngây người, Lâm Tiểu Tiênnhân cơ hội này chụp lấy một cây gậy chất lượng vô cùng tốt chụp lên đầu, sạch sẽ lưu loát xử lý thêm một người, tiếp theo quay đầu nhìn tên cuối cùng hắc hắc nhe răng cười, cao giọng:
“Đồ lưu manh! Bộ ngực cô nãi nãi là để cho thằng nhóc ngươi mò sao? Xem lão tử đánh chết ngươi!!!"
Đám lưu manh đầu đường, nhiều lắm là lấy nhiều khinh ít, bắt nạt kẻ yếu. Người này nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn, dĩ nhiên mất hơn nửa sức chiến đấu, bị Lâm Tiểu Tiên một phen sắc bén quát lớn đe dọa, lập tức lòng bàn chân như gắn lò xo, nhảy tiến về phía đám người thoắt cái vô tung vô ảnh.
Bị Vi phu nhân bưu hãn đến cực điểm, một đá kinh thiên dọa, ngoại trừ quần chúng vây xem còn có hai mươi vị huynh đệ Minh Giáo đầy lòng thương hương tiếc ngọc ý muốn bảo hộ, mắt tháy tên nằm trên đất kia đau trứng còn đang trằn trọc không yên gào khóc không ngừng, nhìn cảnh nòi giống bị uy hiếp, bản năng nam tính bị đe dọa, chúng huynh đệ trong lòng dưới thân đều căng thẳng.
Một trận gió lạnh thổi qua, xem bói lại cúi đầu tiếp tục xem bói, bán đồ ăn lại tiếp tục gánh hàng bán đồ ăn, nhặt ngụy trang lên tự tìm một góc ngồi xuống.
Lâm Tiểu Tiên đắc ý cực kỳ, vỗ vỗ hai tay, cười tủm tỉm an ủi Dương phu nhân:
“Đừng sợ, đối phó với lưu manh không võ công, mấu chốt ở ba chữ, nhanh, ác, chuẩn, chỉ cần tìm đúng điểm dừng chân…một cước đủ để hắn kêu cha gọi mẹ dục tiên dục tử."
Phụ thân Lâm Nhất Tần hai mươi năm làm cảnh sát hình sự, gặp qua vô số nữ tử bị bạo lực xâm hại, tự nhiên vô cùng để tâm với việc giáo dục an toàn cho nữ nhi. Lâm Tiểu Tiên mấy thuật phòng thân chống lưu manh diệt sắc lang quả nhiên là bút tích xuất thân từ danh gia, không thể khinh thường.
Đáng tiếc đến thế giới võ lâm cao thủ đầy đường, chút thủ đoạn này căn bản đánh không lại ai, nàng không có cơ hội xuất thủ. Thẳng đến lúc này mới gặp được hai cái không võ công lưu manh phổ thông đến luyện tập.
Vi phu nhân đem thuật phòng thân của nữ tử chiêu thức ác độc hạ lưu đá, cắn, xoay, bẻ từng cái từng cái chỉ cho hai người bên cạnh. Vương Nan Cô nghe xông hứng trí dạt dào, chúng huynh đệ nghe được toàn thân phát lạnh, Dương phu nhân biểu tình hơi chút cứng ngắc, âm thầm đem châm Nga Mi dưới tay áo thả lại chỗ cũ.
Vị nữ tử thoạt nhìn nhã nhặn nhu nhược nhất này, kỳ thực là người có võ công mạnh nhất trong ba người. Thân là sư muội Thành Côn, sư thúc Tạ Tốn, Dương phu nhân kì thực đầy mình công phu, chẳng qua bề ngoài có thể gạt người nhất, bị mọi người xem là đóa hoa trong phòng kính để bảo vệ. Nàng chỉ là ngượng ngùng nói cho Vi phu nhân rằng chút công phu mèo ba chân kia thực sự không dùng được.
Kinh qua chuyện này, tình bạn giữa ba vị nữ tính thêm sâu sắc. Dương phu nhân cảm kích Tiểu Lâm phấn đầu quên mình vì nàng mà đứng ra (tuy là dư thừa), cũng rốt cục dám nói hai câu riêng tư. Một bên đi dạo phố vừa nghiền ngẫm, hồi lâu mới nói:
“Vi phu nhân, dùng phấn trân châu kiên trì bôi, thương trên mặt ngươi…có lẽ có thể…"
Lâm Nhất Tần khoát tay áo, cười nói:
“Rất phiền toái, bản thân ta lại nhìn không tháy, không cần."
Dương phu nhân thấy nàng không quá để ý, trong lòng buông lỏng, nói tiếp:
“Ngươi lòng nghĩ thoáng tự nhiên rất tốt, nhưng nữ vì người yêu dung mạo, nếu Bức vương không vui…"
Tục ngữ nói phụ nữ có tứ đức, dung dù chỉ xếp thứ hai, lại thường quyết định nữ tử có được trượng phu sủng ái không. Mấy trăm năm sau thời thế có đổi thế nào đi nữa thì dung mạo vẫn giữ phần không nhỏ trong hôn nhân.
Chẳng qua này đó đều là chuyện nữ tính địa cầu cần lo lắng, Lâm Tiểu Tiên bực ngoài hành tinh này tự nhiên sẽ không để trong lòng, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng hung tợn nói:
“Hắn dám không vui! Lão tử đuổi hắn ra khỏi nhà!"
Biểu tình kia, giọng điệu kia, quả thực không có gì khác biệt khi đối phó với lưu manh.
Dương phu nhân sửng sốt, các huynh đệ đang ẩn náu càng là toàn thân run run nước mắt dạt dào tâm đều nát.
Liên hệ đến Bức Vương sắc mặt trắng bệch, đôi mắt quốc bảo vòng đen, thân thể lung lay trong gió, còn có vết xanh ứ hình dạng khả nghi…
Từ đây ‘đối tượng lí tưởng đỉnh Quang Minh’ ‘Hiền lành ôn nhu tình thâm nghĩa trọng’ Vi phu nhân, từ cấp cao đến cơ sở, đều hóa thành ác mộng không thể dời trong lòng chúng anh hùng.
Tác giả :
Phạn Ca