Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 79
Giãy dụa trong mưa lớn vô hạn, có một bóng người tập tễnh.
Trên đỉnh đầu Triệu Thất là một mảnh lá lớn, trên lưng là Nhạc Thính Tùng cũng đắp lá kín mít. Hắn đã đi như vậy tròn một ngày, vẫn không tìm thấy nơi có thể che mưa che gió.
“… Tiểu tử ngươi có phải là lừa ta không?" Triệu Thất lầm bầm oán trách, “Đi lâu như vậy sao còn chưa nhìn thấy ma nào? Ôi, đều do tên khốn Triệu Tứ kia chạy trốn quá nhanh, cũng không chỉ cho ta đường đi."
Hắn vừa đi vừa oán trời oán đất, nghiễm nhiên toàn bộ là lỗi của người khác. Thế nhưng trên thực tế, bản thân hắn không biết phân biệt đông tây nam bắc, ở trong núi đi loạn một hồi, sớm đã đi chệch khỏi đường chính càng lúc càng xa. Nơi này núi rừng hoang vắng, tuy có thể kiếm được điểm cỏ dại no bụng, nhưng hắn không tìm ra nguồn nước, cũng không có dũng khí kiểm tra mấy hang động tối mù mù, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người sống trên núi.
Giờ phút này hắn vừa lạnh vừa mệt, hơn nữa Nhạc Thính Tùng còn đang phát sốt, tâm lý hoảng loạn vô cùng, thế nhưng chỉ có thể tự biên tự diễn tự an ủi mình. Hắn suy nghĩ tới việc mình có thể vượt nóc băng tường, mang Nhạc Thính Tùng vèo vèo vèo bay đi tìm đại phu, cuối cùng trên thực tế, hai chân hắn lội trong bùn, đi cũng thấy vất vả.
Triệu Thất bây giờ không thấy đói bụng và đau đớn, chỉ chết lặng chuyển động hai chân, cố gắng đi về phía trước. Mồ hôi cùng nước mưa xen lẫn, quần áo ướt nhẹp dính trên người, hắn nghiêng đầu cà cà lên vai, ánh mắt vô tình nhìn thấy một căn nhà mơ hồ giữa màn mưa dày đặc.
Vui mừng khôn xiết, hắn trở tay vỗ Nhạc Thính Tùng, dùng một điểm khí lực cuối cùng, đi đến trước cửa ngôi nhà kia.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Triệu Thất đập lên cánh cửa đóng chặt.
“Có ai không? Trong núi mưa to, người qua đường cần ở nhờ."
Nơi này nhìn qua là biết của người cùng khổ, bên ngoài chỉ vây giáp một bụi gai, cửa lớn rách rách rưới rưới. Mặc dù bên trong la phòng ngói, nhưng lâu năm thiếu tu sửa, không rắn chắc lắm, ở trong mưa gió rất là phiêu diêu.
Nhưng mà lúc này có mảnh ngói che thân là tốt rồi, Triệu Thất đầu đầy lá cây hết sức hài lòng với căn nhà này. Hắn đặt Nhạc Thính Tùng ở thềm cửa, lại đi đến đẩy một cái, không cho nước mưa rơi xuống người y. Hắn đứng trong mưa, vừa gõ rầm rầm vừa nhìn xung quanh.
Không lâu sau, có một người mang nón rộng vành từ trong nhà đi ra, thoạt nhìn tuổi không lớn, Triệu Thất vội vàng kêu lên: “Tiểu huynh đệ, ta cùng đệ đệ lên núi chơi. Không ngờ mưa to, lạc đường, có thể mượn nhà —— "
“Là ngươi?!"
Người kia trừng Triệu Thất, dưới vành nón là một khuôn mặt anh tuấn non nớt tràn đầy kinh ngạc và cừu thị.
Triệu Thất nâng lá cây to trên đầu lên. Cũng cảm thấy người này hơi quen mắt nhưng vẫn không nhớ ra tên họ, cười ha hả: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, thiên nhai lưu lạc bất tương phùng. Thật là đúng dịp thật là đúng dịp, lại gặp được người quen cũ."
Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng: “Tiểu nhân làm sao xứng làm người quen cũ của Triệu quản sự. Nơi này phòng rách ngói vỡ, thực sự không chứa nổi Đức Phật như ngài!"
Triệu Thất thấy cậu ta nói xong liền muốn đi, vội vàng ngăn lại: “Nếu trước đây ta từng đắc tội ngươi, bây giờ ta nhận tội có được không? Trên người ta có hai mươi lượng bạc, ngươi cho ta mượn một nơi nghỉ chân, giúp ta mời đại phu, tiền còn thừa lại tất cả đều cho ngươi!"
“Ai cần tiền thôi của ngươi!" Thiếu niên nghe vậy càng giận tím mặt, “Mối thù nhục phụ không đội trời chung! Cho dù ngươi có mang Triệu Vũ Thành ra, dù có liều mạng ta cũng không nghe theo sự bài bố của ngươi đâu."
“Ngươi —— "
Triệu Thất đang muốn mắng chửi, bỗng nhiên nhìn thấy Nhạc Thính Tùng sắp trượt xuống đất, hắn ba chân bốn cẳng chạy đi, đẩy Nhạc Thính Tùng chở lại chỗ thềm khô ráo.
Theo thân thể nghiêng lệch, lá cây đang đắp trên mặt Nhạc Thính Tùng rơi xuống đất, khuôn mặt lộ ra, thiếu niên kia nhìn thoáng qua, nhất thời kinh hãi: “Ân công!"
Ồ?
Triệu Thất nghiêng đầu.
Thiếu niên nhanh chóng mở cửa, thân thiết mà nhìn chăm chú vào Nhạc Thính Tùng.
“Nhạc đại hiệp, Nhạc đại hiệp!" Cậu ta kêu vài tiếng, Nhạc Thính Tùng đương nhiên không cách nào trả lời. Triệu Thất vừa định giải thích, cậu ta đã ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Chó săn trời đánh nhà ngươi, dám hại Nhạc đại hiệp thành như vậy!"
Triệu Thất há miệng muốn phản bác, thế nhưng bây giờ Nhạc Thính Tùng biến thành cái dạng này cũng là một phần do hắn, không khỏi hụt hơi mấy phần, ngập ngừng nói: “Ta, ta… Y bị thương, ta muốn đi tìm đại phu…"
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, không nói hai lời, khiêng Nhạc Thính Tùng lên đi vào trong nhà. Triệu Thất vội vã muốn cùng vào theo, lại bị cửa lớp đóng ầm đập phải mũi, mắt nước lưng tròng.
“Ngươi đừng đi, trả y lại cho ta!" Triệu Thất kêu ầm lên.
Hắn thấy cửa đóng chặt, nỗ lực trèo tường cào. Tuy rằng phía trên tràn đầy bụi gai, nhưng dưới tình thế cấp bách hắn không lo đau đớn. Phí vài phần công phu, rốt cục hắn cũng vào được trong viện, theo tới trước phòng ngói, lại đập cửa ầm ầm.
Không biết bên trong bị thứ gì chặn lại, dùng sức đập vào vẫn không thèm nhúc nhích. Triệu Thất cắn răng lau mặt, lại nghe thấy tiếng nói của thiếu niên từ bên trong vọng ra hoà lẫn với tiếng mứ: “Nhạc đại hiệp có đại ân với ta, ta sẽ đi tìm đại phu nốc thuốc. Còn ngươi, từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi, có chết ta cũng không cho ngươi vài đâu
Nhạc Thính Tùng cứ như vậy bị kẻ khác cướp đi.
Cũng may người này không giống như có ý định làm hại y, vào trong phòng được người chăm sóc tốt hơn ở ngoài dầm mưa. Triệu Thất sống sượng đứng một hồi, sau đó bưng lá cây đứng ở cửa, núp dưới bậc thềm lúc nãy để Nhạc Thính Tùng
Tiểu tử đột nhiên lòi ra này là ai vậy?
Hắn suy nghĩ.
Ngay lúc sắp nhớ ra, đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó quên mất luôn manh mối.
Triệu Thất chà chà hai tay. Trước còn cảm thấy nóng, hiện tại ngồi xuống, quần áo ướt đẫm bị gió lạnh thổi, rét cóng làm hắn run lập cập. Bàn tay bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhức nhối, hắn giơ lên nhìn, mới phát hiện ra vết thương bụi gai cào lên do trèo tường lúc nãy.
Một khi ý thức được điểm này, cơn đau khắp nơi trên người cùng nhau thức tỉnh. Không chỉ có cổ chân bong gân, còn hai cẳng chân trầy da, lòng bàn chân mài ra bong bóng, hai tay ê ẩm sưng húp, các loại cảm giác trộn lẫn, vừa đau vừa xót, vừa tê vừa trướng, rất là tiêu hồn. Triệu Tứ tê tê hút khí lạnh, tận lực co rụt vào nơi nước mưa không hắt tới, trong lòng còn đang suy nghĩ thiếu niên này là ai.
A, tiểu tử này lớn lên chẳng vừa mắt chút nào, cứ như con hồ ly tinh, vừa nhìn đã biết là thiếu dạy dỗ. Chẳng lẽ trước đây mình từng đánh nó à? Ồ, vậy coi như hơn nhiều…
—— A!
Triệu Thất trợn to hai mắt. Hắn nhớ ra người này là ai!
Đây không phải con trai lão chủ quán mì sao? Hắn biết Nhạc Thính Tùng, cũng là vì tiểu tử kia!
Trên đỉnh đầu Triệu Thất là một mảnh lá lớn, trên lưng là Nhạc Thính Tùng cũng đắp lá kín mít. Hắn đã đi như vậy tròn một ngày, vẫn không tìm thấy nơi có thể che mưa che gió.
“… Tiểu tử ngươi có phải là lừa ta không?" Triệu Thất lầm bầm oán trách, “Đi lâu như vậy sao còn chưa nhìn thấy ma nào? Ôi, đều do tên khốn Triệu Tứ kia chạy trốn quá nhanh, cũng không chỉ cho ta đường đi."
Hắn vừa đi vừa oán trời oán đất, nghiễm nhiên toàn bộ là lỗi của người khác. Thế nhưng trên thực tế, bản thân hắn không biết phân biệt đông tây nam bắc, ở trong núi đi loạn một hồi, sớm đã đi chệch khỏi đường chính càng lúc càng xa. Nơi này núi rừng hoang vắng, tuy có thể kiếm được điểm cỏ dại no bụng, nhưng hắn không tìm ra nguồn nước, cũng không có dũng khí kiểm tra mấy hang động tối mù mù, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người sống trên núi.
Giờ phút này hắn vừa lạnh vừa mệt, hơn nữa Nhạc Thính Tùng còn đang phát sốt, tâm lý hoảng loạn vô cùng, thế nhưng chỉ có thể tự biên tự diễn tự an ủi mình. Hắn suy nghĩ tới việc mình có thể vượt nóc băng tường, mang Nhạc Thính Tùng vèo vèo vèo bay đi tìm đại phu, cuối cùng trên thực tế, hai chân hắn lội trong bùn, đi cũng thấy vất vả.
Triệu Thất bây giờ không thấy đói bụng và đau đớn, chỉ chết lặng chuyển động hai chân, cố gắng đi về phía trước. Mồ hôi cùng nước mưa xen lẫn, quần áo ướt nhẹp dính trên người, hắn nghiêng đầu cà cà lên vai, ánh mắt vô tình nhìn thấy một căn nhà mơ hồ giữa màn mưa dày đặc.
Vui mừng khôn xiết, hắn trở tay vỗ Nhạc Thính Tùng, dùng một điểm khí lực cuối cùng, đi đến trước cửa ngôi nhà kia.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Triệu Thất đập lên cánh cửa đóng chặt.
“Có ai không? Trong núi mưa to, người qua đường cần ở nhờ."
Nơi này nhìn qua là biết của người cùng khổ, bên ngoài chỉ vây giáp một bụi gai, cửa lớn rách rách rưới rưới. Mặc dù bên trong la phòng ngói, nhưng lâu năm thiếu tu sửa, không rắn chắc lắm, ở trong mưa gió rất là phiêu diêu.
Nhưng mà lúc này có mảnh ngói che thân là tốt rồi, Triệu Thất đầu đầy lá cây hết sức hài lòng với căn nhà này. Hắn đặt Nhạc Thính Tùng ở thềm cửa, lại đi đến đẩy một cái, không cho nước mưa rơi xuống người y. Hắn đứng trong mưa, vừa gõ rầm rầm vừa nhìn xung quanh.
Không lâu sau, có một người mang nón rộng vành từ trong nhà đi ra, thoạt nhìn tuổi không lớn, Triệu Thất vội vàng kêu lên: “Tiểu huynh đệ, ta cùng đệ đệ lên núi chơi. Không ngờ mưa to, lạc đường, có thể mượn nhà —— "
“Là ngươi?!"
Người kia trừng Triệu Thất, dưới vành nón là một khuôn mặt anh tuấn non nớt tràn đầy kinh ngạc và cừu thị.
Triệu Thất nâng lá cây to trên đầu lên. Cũng cảm thấy người này hơi quen mắt nhưng vẫn không nhớ ra tên họ, cười ha hả: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, thiên nhai lưu lạc bất tương phùng. Thật là đúng dịp thật là đúng dịp, lại gặp được người quen cũ."
Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng: “Tiểu nhân làm sao xứng làm người quen cũ của Triệu quản sự. Nơi này phòng rách ngói vỡ, thực sự không chứa nổi Đức Phật như ngài!"
Triệu Thất thấy cậu ta nói xong liền muốn đi, vội vàng ngăn lại: “Nếu trước đây ta từng đắc tội ngươi, bây giờ ta nhận tội có được không? Trên người ta có hai mươi lượng bạc, ngươi cho ta mượn một nơi nghỉ chân, giúp ta mời đại phu, tiền còn thừa lại tất cả đều cho ngươi!"
“Ai cần tiền thôi của ngươi!" Thiếu niên nghe vậy càng giận tím mặt, “Mối thù nhục phụ không đội trời chung! Cho dù ngươi có mang Triệu Vũ Thành ra, dù có liều mạng ta cũng không nghe theo sự bài bố của ngươi đâu."
“Ngươi —— "
Triệu Thất đang muốn mắng chửi, bỗng nhiên nhìn thấy Nhạc Thính Tùng sắp trượt xuống đất, hắn ba chân bốn cẳng chạy đi, đẩy Nhạc Thính Tùng chở lại chỗ thềm khô ráo.
Theo thân thể nghiêng lệch, lá cây đang đắp trên mặt Nhạc Thính Tùng rơi xuống đất, khuôn mặt lộ ra, thiếu niên kia nhìn thoáng qua, nhất thời kinh hãi: “Ân công!"
Ồ?
Triệu Thất nghiêng đầu.
Thiếu niên nhanh chóng mở cửa, thân thiết mà nhìn chăm chú vào Nhạc Thính Tùng.
“Nhạc đại hiệp, Nhạc đại hiệp!" Cậu ta kêu vài tiếng, Nhạc Thính Tùng đương nhiên không cách nào trả lời. Triệu Thất vừa định giải thích, cậu ta đã ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Chó săn trời đánh nhà ngươi, dám hại Nhạc đại hiệp thành như vậy!"
Triệu Thất há miệng muốn phản bác, thế nhưng bây giờ Nhạc Thính Tùng biến thành cái dạng này cũng là một phần do hắn, không khỏi hụt hơi mấy phần, ngập ngừng nói: “Ta, ta… Y bị thương, ta muốn đi tìm đại phu…"
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, không nói hai lời, khiêng Nhạc Thính Tùng lên đi vào trong nhà. Triệu Thất vội vã muốn cùng vào theo, lại bị cửa lớp đóng ầm đập phải mũi, mắt nước lưng tròng.
“Ngươi đừng đi, trả y lại cho ta!" Triệu Thất kêu ầm lên.
Hắn thấy cửa đóng chặt, nỗ lực trèo tường cào. Tuy rằng phía trên tràn đầy bụi gai, nhưng dưới tình thế cấp bách hắn không lo đau đớn. Phí vài phần công phu, rốt cục hắn cũng vào được trong viện, theo tới trước phòng ngói, lại đập cửa ầm ầm.
Không biết bên trong bị thứ gì chặn lại, dùng sức đập vào vẫn không thèm nhúc nhích. Triệu Thất cắn răng lau mặt, lại nghe thấy tiếng nói của thiếu niên từ bên trong vọng ra hoà lẫn với tiếng mứ: “Nhạc đại hiệp có đại ân với ta, ta sẽ đi tìm đại phu nốc thuốc. Còn ngươi, từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi, có chết ta cũng không cho ngươi vài đâu
Nhạc Thính Tùng cứ như vậy bị kẻ khác cướp đi.
Cũng may người này không giống như có ý định làm hại y, vào trong phòng được người chăm sóc tốt hơn ở ngoài dầm mưa. Triệu Thất sống sượng đứng một hồi, sau đó bưng lá cây đứng ở cửa, núp dưới bậc thềm lúc nãy để Nhạc Thính Tùng
Tiểu tử đột nhiên lòi ra này là ai vậy?
Hắn suy nghĩ.
Ngay lúc sắp nhớ ra, đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó quên mất luôn manh mối.
Triệu Thất chà chà hai tay. Trước còn cảm thấy nóng, hiện tại ngồi xuống, quần áo ướt đẫm bị gió lạnh thổi, rét cóng làm hắn run lập cập. Bàn tay bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhức nhối, hắn giơ lên nhìn, mới phát hiện ra vết thương bụi gai cào lên do trèo tường lúc nãy.
Một khi ý thức được điểm này, cơn đau khắp nơi trên người cùng nhau thức tỉnh. Không chỉ có cổ chân bong gân, còn hai cẳng chân trầy da, lòng bàn chân mài ra bong bóng, hai tay ê ẩm sưng húp, các loại cảm giác trộn lẫn, vừa đau vừa xót, vừa tê vừa trướng, rất là tiêu hồn. Triệu Tứ tê tê hút khí lạnh, tận lực co rụt vào nơi nước mưa không hắt tới, trong lòng còn đang suy nghĩ thiếu niên này là ai.
A, tiểu tử này lớn lên chẳng vừa mắt chút nào, cứ như con hồ ly tinh, vừa nhìn đã biết là thiếu dạy dỗ. Chẳng lẽ trước đây mình từng đánh nó à? Ồ, vậy coi như hơn nhiều…
—— A!
Triệu Thất trợn to hai mắt. Hắn nhớ ra người này là ai!
Đây không phải con trai lão chủ quán mì sao? Hắn biết Nhạc Thính Tùng, cũng là vì tiểu tử kia!
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử