Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 61
Vượt ngoài dự liệu của mọi người trong Triệu phủ là, Nhạc Thính Tùng đi rồi, Triệu Thất vẫn hệt như mọi ngày. Hắn không bi thương cực độ, cũng không lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, thậm chí khẩu vị còn rất tốt, hết bánh ngọt lại trái cây, mỗi ngày đều nỗ lực ăn no căng bụng, còn mang mấy cái màn thầu về phòng.
“Thất ca, không phải ngươi muốn biến thành béo phì, làm lão gia ghét bỏ ngươi chứ?" Triệu Thập hỏi, còn khuyên nhủ: “Nhưng mà dựa vào thể trạng của ngươi cộng thêm dược tính của Hoa Tín đan, sợ là rất khó béo. Hơn nữa, coi như ngươi thật sự thành công, lão gia cũng sẽ không…"
Triệu Thất cũng không để ý. Hắn chỉ sợ lúc mình chạy trốn sẽ không có sức, cho nên bây giờ ăn càng nhiều càng tốt —— tuy không biết Triệu Thập nói “Ngoại lực vào cơ thể, nội tức hỗn tạp" là chuyện gì, nhưng có thể thấy thể trạng bây giờ của Nhạc Thính Tùng không tốt, lúc chạy trốn hắn cũng không thể làm vướng chân y. Chỉ tiếc bình thường hắn quá lười, hơn nữa lại sợ người ta nghi ngờ, không thì hắn còn định tập chạy bộ, tranh thủ có thể chạy trốn mau mau.
Mấy cái bánh màn thầu mang về đều bị hắn bọc trong bao hành lý giấu đi. Thứ quan trọng nhất khi chạy trốn chính là đồ ăn, Triệu Thất đối với mấy chuyện này có kinh nghiệm rất phong phú. Bởi vì hơn nửa tinh Vượng Xuyên này là sản nghiệp của Triệu Vũ Thành, lúc trước hắn bỏ trốn, chỉ có thể chạy men theo đường nhỏ, coi như mang theo bạc cũng không cách nào mua được lương khô. Tuy lần này đi cùng Nhạc Thính Tùng, tình huống có lẽ sẽ có chút bất đồng, những Triệu Thất vẫn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cứ như con sóc tính toán cho mùa đông, cần cù tích góp lương thực.
Thái độ của hắn đối với người khác cũng khá hơn nhiều, không còn hở ra là động mồm động miệng. Chẳng những số lần mắng chửi người ít đi rất nhiều, mà khi Triệu Lục và Triệu Cửu cố ý dùng lời thô tục chế nhạo hắn, hắn cũng chỉ ngoảnh mặt không nói lời nào, làm thành dáng vẻ tâm như tro tàn.
Kỳ thực muốn Triệu Thất nhịn không châm biếm lại là chuyện rất khó khăn, cũng may phần lớn thời gian Triệu Bát cũng ở đó. Tiểu tử này và Triệu Cửu từ trước đến giờ không hợp nhau, hai người không nói được mấy câu bắt đã đầu ầm ĩ, Triệu Thất thừa dịp này lặng lẽ trốn.
Hơn nữa, Triệu Thất còn dành chút thời gian đi xem Triệu Tứ để xác định gã vẫn nằm đàng hoàng trên giường như cũ.
Người này vẫn mang theo cái mặt nạ màu đen kia, giọng nói vừa lạnh vừa cứng hệt như chiếc mặt nạ đeo trên mặt: “Sao ngươi lại tới đây?"
“Ta tới xem xem ngươi chết chưa." Triệu Thất nhìn gã, trong lòng cân nhắc cái tên này là cố ý giả bộ bệnh để lười biếng hay là thật sự không xuống giường được, giọng nói cũng có chút hờ hững, “Ôi, nhìn qua ngươi lại làm ta thất vọng lần nữa rồi."
“Thất vọng? Chỉ sợ là người khác mới khiến ngươi thất vọng." Gã cười lạnh, “Ta nghe nói, tiểu tử kia đi rất dứt khoát, xem ra cũng không để ngươi ở trong lòng."
Triệu Thất không hề để ý, chỉ lười biếng nói: “Nhạc thiếu hiệp là người lanh lẹ, không giống ngươi dinh dính nhơm nhớp."
“Đừng có mạnh miệng." Triệu Tứ phát một tiếng cười quái dị, “A, ngươi cũng có ngày như thế… Lần này cuối cùng ta cũng có thể hỏi ngươi, cảm giác bị người vứt bỏ không chút do dự, có dễ chịu không?"
“Làm sao ngươi dám ngậm máu phun người, lúc đó ta có do dự." Triệu Thất cây ngay không sợ chết đứng giải thích, “Nếu như lúc đó trời không tối như vậy, nói không chừng ta còn có thể do dự đôi chút, sau đó sẽ bỏ đi."
Nói xong, hắn đứng tại chỗ một hồi, mắt thấy Triệu Tứ suýt chút nữa bị tức đến thổ huyết, cũng không nhảy dựng lên đánh hắn, mới triệt để yên lòng, nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng, chính là xem trộm hồ sơ cơ mật giấu trong thư phòng.
Đây là bước khó khăn nhất. Triệu Thất biết phải làm sao để có thể tìm thấy vật kia, mà ban ngày Triệu Vũ Thành ở đây xử lý công vụ, buổi tối luyện công, muốn chạy vào mà không làm người ta chú ý, quả thực là chuyện không thể nào. Hơn nữa thời gian quá gấp, rất nhiều thủ đoạn không triển khai được, cũng không còn kịp để hắn nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.
Cho nên, Triệu Thất quyết định mạo hiểm một lần.
“Thất ca, không phải ngươi muốn biến thành béo phì, làm lão gia ghét bỏ ngươi chứ?" Triệu Thập hỏi, còn khuyên nhủ: “Nhưng mà dựa vào thể trạng của ngươi cộng thêm dược tính của Hoa Tín đan, sợ là rất khó béo. Hơn nữa, coi như ngươi thật sự thành công, lão gia cũng sẽ không…"
Triệu Thất cũng không để ý. Hắn chỉ sợ lúc mình chạy trốn sẽ không có sức, cho nên bây giờ ăn càng nhiều càng tốt —— tuy không biết Triệu Thập nói “Ngoại lực vào cơ thể, nội tức hỗn tạp" là chuyện gì, nhưng có thể thấy thể trạng bây giờ của Nhạc Thính Tùng không tốt, lúc chạy trốn hắn cũng không thể làm vướng chân y. Chỉ tiếc bình thường hắn quá lười, hơn nữa lại sợ người ta nghi ngờ, không thì hắn còn định tập chạy bộ, tranh thủ có thể chạy trốn mau mau.
Mấy cái bánh màn thầu mang về đều bị hắn bọc trong bao hành lý giấu đi. Thứ quan trọng nhất khi chạy trốn chính là đồ ăn, Triệu Thất đối với mấy chuyện này có kinh nghiệm rất phong phú. Bởi vì hơn nửa tinh Vượng Xuyên này là sản nghiệp của Triệu Vũ Thành, lúc trước hắn bỏ trốn, chỉ có thể chạy men theo đường nhỏ, coi như mang theo bạc cũng không cách nào mua được lương khô. Tuy lần này đi cùng Nhạc Thính Tùng, tình huống có lẽ sẽ có chút bất đồng, những Triệu Thất vẫn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cứ như con sóc tính toán cho mùa đông, cần cù tích góp lương thực.
Thái độ của hắn đối với người khác cũng khá hơn nhiều, không còn hở ra là động mồm động miệng. Chẳng những số lần mắng chửi người ít đi rất nhiều, mà khi Triệu Lục và Triệu Cửu cố ý dùng lời thô tục chế nhạo hắn, hắn cũng chỉ ngoảnh mặt không nói lời nào, làm thành dáng vẻ tâm như tro tàn.
Kỳ thực muốn Triệu Thất nhịn không châm biếm lại là chuyện rất khó khăn, cũng may phần lớn thời gian Triệu Bát cũng ở đó. Tiểu tử này và Triệu Cửu từ trước đến giờ không hợp nhau, hai người không nói được mấy câu bắt đã đầu ầm ĩ, Triệu Thất thừa dịp này lặng lẽ trốn.
Hơn nữa, Triệu Thất còn dành chút thời gian đi xem Triệu Tứ để xác định gã vẫn nằm đàng hoàng trên giường như cũ.
Người này vẫn mang theo cái mặt nạ màu đen kia, giọng nói vừa lạnh vừa cứng hệt như chiếc mặt nạ đeo trên mặt: “Sao ngươi lại tới đây?"
“Ta tới xem xem ngươi chết chưa." Triệu Thất nhìn gã, trong lòng cân nhắc cái tên này là cố ý giả bộ bệnh để lười biếng hay là thật sự không xuống giường được, giọng nói cũng có chút hờ hững, “Ôi, nhìn qua ngươi lại làm ta thất vọng lần nữa rồi."
“Thất vọng? Chỉ sợ là người khác mới khiến ngươi thất vọng." Gã cười lạnh, “Ta nghe nói, tiểu tử kia đi rất dứt khoát, xem ra cũng không để ngươi ở trong lòng."
Triệu Thất không hề để ý, chỉ lười biếng nói: “Nhạc thiếu hiệp là người lanh lẹ, không giống ngươi dinh dính nhơm nhớp."
“Đừng có mạnh miệng." Triệu Tứ phát một tiếng cười quái dị, “A, ngươi cũng có ngày như thế… Lần này cuối cùng ta cũng có thể hỏi ngươi, cảm giác bị người vứt bỏ không chút do dự, có dễ chịu không?"
“Làm sao ngươi dám ngậm máu phun người, lúc đó ta có do dự." Triệu Thất cây ngay không sợ chết đứng giải thích, “Nếu như lúc đó trời không tối như vậy, nói không chừng ta còn có thể do dự đôi chút, sau đó sẽ bỏ đi."
Nói xong, hắn đứng tại chỗ một hồi, mắt thấy Triệu Tứ suýt chút nữa bị tức đến thổ huyết, cũng không nhảy dựng lên đánh hắn, mới triệt để yên lòng, nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng, chính là xem trộm hồ sơ cơ mật giấu trong thư phòng.
Đây là bước khó khăn nhất. Triệu Thất biết phải làm sao để có thể tìm thấy vật kia, mà ban ngày Triệu Vũ Thành ở đây xử lý công vụ, buổi tối luyện công, muốn chạy vào mà không làm người ta chú ý, quả thực là chuyện không thể nào. Hơn nữa thời gian quá gấp, rất nhiều thủ đoạn không triển khai được, cũng không còn kịp để hắn nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.
Cho nên, Triệu Thất quyết định mạo hiểm một lần.
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử