Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 47
Một đêm xuân vượt qua hết phong lưu.
Ngày thứ hai khi Triệu Thất mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, tay phải vẫn còn đau. Nhưng chuyện này cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ của hắn, ý do vị tẫn nhớ lại mọi thứ đêm qua.
Chà chà, lúc Bạch Tuyết Kỳ bị đánh, đáng nhẽ mình phải mở to mắt ra nhìn. Khi ấy cảm thấy rất đáng sợ nhưng bây giờ nghĩ lại thật hả giận. Thằng ranh thích đi chim lợn còn dám khua đao hò hét trước mặt mình kia không phải bị Nhạc Thính Tùng đánh tè ra quần, đúng là ác giả ác báo, há há há.
Mỗi lần Nhạc Thính Tùng ra tay đều thuận buồm xuôi gió, đánh đâu thắng đó. Triệu Thất vừa ước ao vừa bội phục, không nhịn được lại suy nghĩ mình cũng có thể lợi hại như vậy là thì tốt biết mấy. Lúc đó chẳng cần sợ ai nữa, những kẻ từng bắt nạt mình mình sẽ đánh chúng một trận, sau này cũng không bị người…
Nhạc Thính Tùng đẩy cửa đi vào, sắc mặt không tốt.
“Không phải ngươi đi thẩm vấn Bạch Tuyết Kỳ sao?" Triệu Thất mơ hồ phải nhớ rõ Nhạc Thính Tùng đã nói với hắn như thế, “Không thuận lợi?"
Nhạc Thính Tùng thở dài: “Gã thật sự mất trí nhớ." Thấy Triệu Thất không hiểu, y liền giải thích: “Có một loại thuốc có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi ký ức về một khoảng thời gian nào đó, là đồ dành riêng cho mật thám. Có lẽ Bạch Tuyết Kỳ đã ăn thứ này."
“Cũng không tệ nhỉ…" Triệu Thất lẩm bẩm một câu.
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng Nhạc Thính Tùng vẫn nghe rõ, nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Đây là thuốc độc. Quên đi càng nhiều sẽ càng gây ra tổn thương cho cơ thể, còn ảnh hưởng đến tính cách con người. Ta thấy trong cơ thể Bạch Tuyết Kỳ tích không ít ám thương, chỉ sợ là tác dụng phụ của thuốc."
Oops, Bạch Tuyết Kỳ kia đúng là có dáng vẻ đầu óc có bệnh, đại khái là do ảnh hưởng của thuốc rồi.
Đương nhiên Triệu Thất sẽ không thông cảm cho gã, hiện tại hắn còn hận Bạch Tuyết Kỳ kia không có bệnh thêm một ít, đừng có nói ra chuyện đó —— không biết tại sao, chung đụng với Nhạc Thính Tùng càng lâu, liêm sỉ trong lòng hắn lại dần dần thức tỉnh, rất nhiều chuyện không muốn cho y biết.
Nhưng trông Nhạc Thính Tùng không có vẻ gì khác thường, Triệu Thất thoáng yên tâm. Dù sao sự an toàn của môn phái mới là chuyện quan trọng nhất, mấy chuyện hư hỏng của hắn, nhân gia phỏng chừng đều không nhớ ra mà hỏi đâu.
“Gã đã vô dụng như thế, các ngươi định xử trí thế nào?" Triệu Thất hỏi.
“Ta đã dùng bồ câu đưa tin báo cho bảo kiếm lão nhân. Chuyện như vậy cứ để ông ta với chưởng môn định đoạt đi, ta mặc kể." Nói tới đây, Nhạc Thính Tùng bắt đầu ngập ngừng, “Thế nhưng, gã, gã…"
Triệu Thất vừa nghe liền biết y có việc gạt mình, liền hỏi dồn: “Làm sao, gã nói cái gì sao?"
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một lúc lâu: “Gã nói muốn gặp riêng ngươi."
Triệu Thất lập tức rõ bạch Nhạc Thính Tùng lo lắng cái gì, nhưng hắn cũng vừa hay có việc muốn hỏi Bạch Tuyết Kỳ, liền tích cực chủ động xin đi giết giặc: “Cứ để ta đi cho, vừa đúng lúc có thể đánh gã một trận. Ngươi đồng ý đi, chuyện này ta đã tưởng tượng từ rất lâu rồi."
Nhạc Thính Tùng do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Triệu Thất biết y không thiếu việc để làm, từ chối y đi cùng, bảo y tìm một đệ tử dẫn đường cho hắn.
Đến nơi hẹn, Triệu Thất chậm rãi đi ra bên ngoài, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đã chờ từ lâu, thấy hắn xuất hiện, liền chạy vội tới.
“Ồ, tại sao lại là ngươi?" Triệu Thất nhìn Tiểu Mông.
“Ta, là ta không tốt." Tiểu Mông quay đầu qua, kỳ quái nói, “Sư thúc tổ giải thích rồi, lúc đó ta không nên hoài nghi ngươi… Xin lỗi." Hoá ra tên tiểu tử này đến xin lỗi mình.
“Có gì đâu chứ." Triệu Thất lơ đãng phẩy tay trái rồi sửa lại tay phải bị thương, cố ý để nó nhìn thấy mới nói tiếp, “Ta sống rất đơn giản, chỉ cần ngươi biểu thị đủ thành ý thì ta sẽ không để bụng cái gì."
Tiểu Mông ngẩng đầu hỏi: “Vậy ta phải làm gì để biểu thị thành ý?"
“Ồ, nói thế nào nhỉ, ngươi đưa đồ tráng miệng người ta làm cho ngươi cho ta ăn, sau đó không bao giờ được đi mách lẻo cái gì với sư thúc tổ của ngươi nữa." Triệu Thất bổ sung, “Ta chỉ nói ngươi vài câu, thế mà không lâu sau liền đến tai Thính Tùng. Còn nhỏ mà đã hớt lẻo như thế là hỏng, hỏng bét."
Tiểu Mông cơ hồ tức chết đi được. Lúc đó Triệu Thất mới lên đây ở, cả ngày bệnh tật triền miên, nó nhìn hắn đáng thương, liền thường đi qua xem. Kết quả cái tên này không nhìn thấy lòng tốt của người khác, ở trước mặt Nhạc Thính Tùng thì đàng hoàng, người vừa đi liền biến thành miệng bén lưỡi nhọn, giương nanh múa vuốt suốt ngày cười nhạo nó.
“Ta, hừ." Tiểu Mông cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu vô lý đó, lại không nhịn được tức giận lầm bầm, “Nếu không phải sư thúc tổ…"
Triệu Thất cười thầm. Kỳ thực hắn cũng không biết Nhạc Thính Tùng giải thích thế nào, tài ăn nói của y không tính là tốt, phỏng chừng chỉ nói qua loa mấy câu khô khốc. Kết quả đám đệ tử Thiên Môn đến giờ vẫn một lòng tin phục y, thế mới nói võ lâm ý mà, quả nhiên là ai mạnh người ấy có lý.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Mông đã dẫn hắn đi tới trước một tảng đá lớn. Triệu Thất còn tưởng rằng có cơ quan ngầm gì, chỉ thấy nó đẩy một cái, nội lực truyền ra, cư nhiên lại đẩy ra được một cục đá lớn như vậy, lộ ra đường ngầm chỉ vừa một người qua.
“Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ rời đi." Tiểu Mông nói, “Đến lúc ấy, những thứ này đều vô dụng."
Triệu Thất cũng biết, nếu không phải như thế thì làm sao mình có thể được ở lại đây, hắn thuận miệng an ủi: “Chỗ ở sau này của các ngươi nhất định hoàn hảo hơn nơi này nhiều."
“Đó là đương nhiên, sau này chúng ta sẽ đến núi Cửu Kỳ, nơi đó…" Tiểu Mông đột nhiên ngậm miệng, sờ mũi một cái, thanh minh nói, “Coi như ta chưa nói gì."
Triệu Thất cười hì hì, cùng nó đi vào.
Từ bên ngoài nhìn qua, nơi này chỉ có một đen kịt, thế nhưng đi tới lại phát hiện, mặt đường cũng không biết là lấy cái gì chế thành, có thể phát ra ánh sáng vàng nhạt, mặc dù không mãnh liệt nhưng cũng đủ để rọi sáng đường đi. Triệu Thất tấm tắc, cùng Tiểu Mông đi vào, vòng qua mấy khúc quẹo, lại qua một cái cầu thang dài dằng dặc xuống dưới, rốt cục dừng lại.
“Chính là chỗ này, Bạch Tuyết Kỳ nói chỉ muốn gặp một mình ngươi." Tiểu Mông chỉ vào cửa đá nhỏ, “Nhưng ngươi yên tâm, hắn đã bị khóa lại. Hơn nữa chỉ có thời gian một nén nhang, vừa hết giờ, ta lập tức đi vào."
Triệu Thất ậm ừ gật đầu, mở cửa đá, cúi thấp người chui vào.
Nơi này chính là nơi giam giữ phạm nhân của Thiên môn, nằm ở dưới đáy tảng đá trụ cột. Theo như Tiểu Mông nói, nếu có kẻ địch xông vào nơi này cứu người, thiết bị tự huỷ trên sàn nhà sẽ khởi động, tù nhân bên trong tức thì rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.
Bạch Tuyết Kỳ bị giam giữ trong một phòng giam bằng đá như vậy.
Gã muốn nói gì với mình?
Mặc dù trước mặt Nhạc Thính Tùng hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Triệu Thất vẫn hơi băn khoăn. Hắn tự động viên bản thân, thình lình thấy được bóng người ghê tởm kia.
Ngày thứ hai khi Triệu Thất mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, tay phải vẫn còn đau. Nhưng chuyện này cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ của hắn, ý do vị tẫn nhớ lại mọi thứ đêm qua.
Chà chà, lúc Bạch Tuyết Kỳ bị đánh, đáng nhẽ mình phải mở to mắt ra nhìn. Khi ấy cảm thấy rất đáng sợ nhưng bây giờ nghĩ lại thật hả giận. Thằng ranh thích đi chim lợn còn dám khua đao hò hét trước mặt mình kia không phải bị Nhạc Thính Tùng đánh tè ra quần, đúng là ác giả ác báo, há há há.
Mỗi lần Nhạc Thính Tùng ra tay đều thuận buồm xuôi gió, đánh đâu thắng đó. Triệu Thất vừa ước ao vừa bội phục, không nhịn được lại suy nghĩ mình cũng có thể lợi hại như vậy là thì tốt biết mấy. Lúc đó chẳng cần sợ ai nữa, những kẻ từng bắt nạt mình mình sẽ đánh chúng một trận, sau này cũng không bị người…
Nhạc Thính Tùng đẩy cửa đi vào, sắc mặt không tốt.
“Không phải ngươi đi thẩm vấn Bạch Tuyết Kỳ sao?" Triệu Thất mơ hồ phải nhớ rõ Nhạc Thính Tùng đã nói với hắn như thế, “Không thuận lợi?"
Nhạc Thính Tùng thở dài: “Gã thật sự mất trí nhớ." Thấy Triệu Thất không hiểu, y liền giải thích: “Có một loại thuốc có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi ký ức về một khoảng thời gian nào đó, là đồ dành riêng cho mật thám. Có lẽ Bạch Tuyết Kỳ đã ăn thứ này."
“Cũng không tệ nhỉ…" Triệu Thất lẩm bẩm một câu.
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng Nhạc Thính Tùng vẫn nghe rõ, nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Đây là thuốc độc. Quên đi càng nhiều sẽ càng gây ra tổn thương cho cơ thể, còn ảnh hưởng đến tính cách con người. Ta thấy trong cơ thể Bạch Tuyết Kỳ tích không ít ám thương, chỉ sợ là tác dụng phụ của thuốc."
Oops, Bạch Tuyết Kỳ kia đúng là có dáng vẻ đầu óc có bệnh, đại khái là do ảnh hưởng của thuốc rồi.
Đương nhiên Triệu Thất sẽ không thông cảm cho gã, hiện tại hắn còn hận Bạch Tuyết Kỳ kia không có bệnh thêm một ít, đừng có nói ra chuyện đó —— không biết tại sao, chung đụng với Nhạc Thính Tùng càng lâu, liêm sỉ trong lòng hắn lại dần dần thức tỉnh, rất nhiều chuyện không muốn cho y biết.
Nhưng trông Nhạc Thính Tùng không có vẻ gì khác thường, Triệu Thất thoáng yên tâm. Dù sao sự an toàn của môn phái mới là chuyện quan trọng nhất, mấy chuyện hư hỏng của hắn, nhân gia phỏng chừng đều không nhớ ra mà hỏi đâu.
“Gã đã vô dụng như thế, các ngươi định xử trí thế nào?" Triệu Thất hỏi.
“Ta đã dùng bồ câu đưa tin báo cho bảo kiếm lão nhân. Chuyện như vậy cứ để ông ta với chưởng môn định đoạt đi, ta mặc kể." Nói tới đây, Nhạc Thính Tùng bắt đầu ngập ngừng, “Thế nhưng, gã, gã…"
Triệu Thất vừa nghe liền biết y có việc gạt mình, liền hỏi dồn: “Làm sao, gã nói cái gì sao?"
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một lúc lâu: “Gã nói muốn gặp riêng ngươi."
Triệu Thất lập tức rõ bạch Nhạc Thính Tùng lo lắng cái gì, nhưng hắn cũng vừa hay có việc muốn hỏi Bạch Tuyết Kỳ, liền tích cực chủ động xin đi giết giặc: “Cứ để ta đi cho, vừa đúng lúc có thể đánh gã một trận. Ngươi đồng ý đi, chuyện này ta đã tưởng tượng từ rất lâu rồi."
Nhạc Thính Tùng do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Triệu Thất biết y không thiếu việc để làm, từ chối y đi cùng, bảo y tìm một đệ tử dẫn đường cho hắn.
Đến nơi hẹn, Triệu Thất chậm rãi đi ra bên ngoài, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đã chờ từ lâu, thấy hắn xuất hiện, liền chạy vội tới.
“Ồ, tại sao lại là ngươi?" Triệu Thất nhìn Tiểu Mông.
“Ta, là ta không tốt." Tiểu Mông quay đầu qua, kỳ quái nói, “Sư thúc tổ giải thích rồi, lúc đó ta không nên hoài nghi ngươi… Xin lỗi." Hoá ra tên tiểu tử này đến xin lỗi mình.
“Có gì đâu chứ." Triệu Thất lơ đãng phẩy tay trái rồi sửa lại tay phải bị thương, cố ý để nó nhìn thấy mới nói tiếp, “Ta sống rất đơn giản, chỉ cần ngươi biểu thị đủ thành ý thì ta sẽ không để bụng cái gì."
Tiểu Mông ngẩng đầu hỏi: “Vậy ta phải làm gì để biểu thị thành ý?"
“Ồ, nói thế nào nhỉ, ngươi đưa đồ tráng miệng người ta làm cho ngươi cho ta ăn, sau đó không bao giờ được đi mách lẻo cái gì với sư thúc tổ của ngươi nữa." Triệu Thất bổ sung, “Ta chỉ nói ngươi vài câu, thế mà không lâu sau liền đến tai Thính Tùng. Còn nhỏ mà đã hớt lẻo như thế là hỏng, hỏng bét."
Tiểu Mông cơ hồ tức chết đi được. Lúc đó Triệu Thất mới lên đây ở, cả ngày bệnh tật triền miên, nó nhìn hắn đáng thương, liền thường đi qua xem. Kết quả cái tên này không nhìn thấy lòng tốt của người khác, ở trước mặt Nhạc Thính Tùng thì đàng hoàng, người vừa đi liền biến thành miệng bén lưỡi nhọn, giương nanh múa vuốt suốt ngày cười nhạo nó.
“Ta, hừ." Tiểu Mông cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu vô lý đó, lại không nhịn được tức giận lầm bầm, “Nếu không phải sư thúc tổ…"
Triệu Thất cười thầm. Kỳ thực hắn cũng không biết Nhạc Thính Tùng giải thích thế nào, tài ăn nói của y không tính là tốt, phỏng chừng chỉ nói qua loa mấy câu khô khốc. Kết quả đám đệ tử Thiên Môn đến giờ vẫn một lòng tin phục y, thế mới nói võ lâm ý mà, quả nhiên là ai mạnh người ấy có lý.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Mông đã dẫn hắn đi tới trước một tảng đá lớn. Triệu Thất còn tưởng rằng có cơ quan ngầm gì, chỉ thấy nó đẩy một cái, nội lực truyền ra, cư nhiên lại đẩy ra được một cục đá lớn như vậy, lộ ra đường ngầm chỉ vừa một người qua.
“Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ rời đi." Tiểu Mông nói, “Đến lúc ấy, những thứ này đều vô dụng."
Triệu Thất cũng biết, nếu không phải như thế thì làm sao mình có thể được ở lại đây, hắn thuận miệng an ủi: “Chỗ ở sau này của các ngươi nhất định hoàn hảo hơn nơi này nhiều."
“Đó là đương nhiên, sau này chúng ta sẽ đến núi Cửu Kỳ, nơi đó…" Tiểu Mông đột nhiên ngậm miệng, sờ mũi một cái, thanh minh nói, “Coi như ta chưa nói gì."
Triệu Thất cười hì hì, cùng nó đi vào.
Từ bên ngoài nhìn qua, nơi này chỉ có một đen kịt, thế nhưng đi tới lại phát hiện, mặt đường cũng không biết là lấy cái gì chế thành, có thể phát ra ánh sáng vàng nhạt, mặc dù không mãnh liệt nhưng cũng đủ để rọi sáng đường đi. Triệu Thất tấm tắc, cùng Tiểu Mông đi vào, vòng qua mấy khúc quẹo, lại qua một cái cầu thang dài dằng dặc xuống dưới, rốt cục dừng lại.
“Chính là chỗ này, Bạch Tuyết Kỳ nói chỉ muốn gặp một mình ngươi." Tiểu Mông chỉ vào cửa đá nhỏ, “Nhưng ngươi yên tâm, hắn đã bị khóa lại. Hơn nữa chỉ có thời gian một nén nhang, vừa hết giờ, ta lập tức đi vào."
Triệu Thất ậm ừ gật đầu, mở cửa đá, cúi thấp người chui vào.
Nơi này chính là nơi giam giữ phạm nhân của Thiên môn, nằm ở dưới đáy tảng đá trụ cột. Theo như Tiểu Mông nói, nếu có kẻ địch xông vào nơi này cứu người, thiết bị tự huỷ trên sàn nhà sẽ khởi động, tù nhân bên trong tức thì rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.
Bạch Tuyết Kỳ bị giam giữ trong một phòng giam bằng đá như vậy.
Gã muốn nói gì với mình?
Mặc dù trước mặt Nhạc Thính Tùng hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Triệu Thất vẫn hơi băn khoăn. Hắn tự động viên bản thân, thình lình thấy được bóng người ghê tởm kia.
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử