Y Phẩm Phong Hoa
Chương 72: Phủ âu dương
Hột Khê nghe xong trợn tròn mắt há hốc mồm: "Ngươi dẫn ta đến nhà Âu Dương, là muốn ta chữa bệnh cho Âu Dương Hạo Hiên sao?"
"Sao? Cô không tự tin à?" Nam Cung Dục cười như không cười nói tiếp, "Nếu cô không có cách chữa khỏi bệnh cho Âu Dương Hạo Hiên, chúng ta nên nhân lúc còn sớm hãy về phủ, sau này ta sẽ…" Tìm Nguyên Dương Quả khác cho cô.
Nhưng Nam Cung Dục còn chưa dứt lời, Hột Khê đã nhướng mày, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo: "Ngươi nói ai không tự tin hả? Chỉ là đứt kinh mạch thôi mà, ta không trị được hay sao?"
Không ngờ thiếu nữ cải nam trang ấy lại nói ra những lời ngông cuồng đến thế. Cặp mắt phượng xinh đẹp của cô hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng màu tím bạc rực rỡ chói lòa.
Đôi mắt sáng bừng rực rỡ của cô giống như một cơn lốc xoáy, hút trọn lấy tâm trí của Nam Cung Dục. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hột Khê, dịu dàng hỏi: "Thuốc hôm qua ta cho người mang đến, cô đã uống chưa?" Nói xong, hắn định vén ống tay áo Hột Khê lên kiểm tra.
Ai ngờ đâu, hắn không nhắc đến thì thôi, vừa hỏi một cái là khiến cô bất chợt nhớ lại trải nghiệm uất nghẹn và khó chịu tối qua. Sắc mặt cô bất giác trở nên lạnh lẽo, cô đột ngột rụt tay về.
"Không dám phiền điện hạ bận lòng. Vết thương cỏn con này đối với ta có đáng gì đâu."
Đúng vậy, dù là Hột Khê kiếp trước hay Nạp Lan Hột Khê kiếp này, một chút vết thương cỏn con này đã thành thói quen từ lâu, vốn chẳng đáng là bao. Một mình cô chịu đựng là đủ rồi, giờ cô không cần sự quan tâm của ai cả.
Đôi mắt Nam Cung Dục tối sầm lại như sắp nổi giận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêng quật cường của cô, hắn chỉ đành thở dài, dùng truyền âm bí mật nhắc nhở cô: "Nhớ kỹ, không được để lộ thân phận Nạp Lan Hột Khê của cô. Hiện giờ người nhà họ Âu Dương đang hận người của nhà Nạp Lan thấu xương, nếu như để họ biết được thân phận của cô thì chỉ có trời mới biết có lấy được Nguyên Dương Quả hay không."
Hột Khê nhăn mày, đang muốn hỏi hắn hai nhà có ân oán gì, Nam Cung Dục đã nhẹ nhàng lên tiếng thông báo: "Đến rồi."
…
Phủ Âu Dương.
Lúc này cửa sổ phòng của Âu Dương Hạo Hiên đang đóng chặt, toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi thuốc đắng nghét, dường như còn mang theo mùi ẩm mốc khiến người khác chực buồn nôn.
Trong phòng thắp đầy nến, còn có vô số viên dạ minh châu trân quý có giá cao ngất ngưởng, nhưng vì thiếu đi ánh sáng mặt trời, mà trong phòng trông âm u, mang một áp lực khiến người khác hít thở không thông.
Hiện giờ Âu Dương phu nhân đang ngồi cuối mép giường, tóc tai bù xù, đôi mắt sưng đỏ, trên người còn vương vãi đầy nước thuốc vẫn chưa lau.
Bà nhìn đứa con trên giường bị đọa đày đến chẳng còn ra hình người nữa, đau khổ khóc nấc lên khẩn cầu: "Hạo Hiên, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn uống thuốc đi có được không? Nếu không được bồi dưỡng bằng những loại thuốc này, lục phủ ngũ tạng của con sẽ bị suy nhược mà chết."
Âu Dương Hạo Hiên nằm trên giường với sắc mặt xám xịt, râu ria xồm xoàm, hốc mắt sâu hõm, cả người tràn ngập vẻ ngắc ngoải, thoi thóp.
Nghe vậy hắn bỗng phá lên cười, giọng nói khàn khàn khô khan mang sự tuyệt vọng khôn tả: "Mẹ, con cũng cầu xin mẹ, để cho con chết đi có được không? Sống chỉ để tồn tại mà không có tôn nghiêm, đến ngay cả sức tự sát còn không có thì sống còn nghĩa lý gì? Không bằng giết con, để con chết quách đi!"
Âu Dương phu nhân càng khóc ai oán hơn, bà bổ nhào đến đầu giường, nắm lấy tay con trai mình, thì thào: "Hiên Nhi, cha con đã đi cầu xin người của hiệp hội thầy thuốc, đi tìm những phương pháp chữa bệnh trên khắp thiên hạ rồi. Chắc chắn trên đời này sẽ có người chữa được bệnh cho con. Hiện tại chỉ xin con nghìn vạn lần không được gục ngã, không được từ bỏ."
"Mẹ, mẹ không cần phải tiếp tục tự lừa mình dối người nữa đâu." Yết hầu Âu Dương Hạo Hiên phát ra âm thanh khù khụ, giống như tiếng ho của bà lão hấp hối, "Ngay cả Nạp Lan Chính Trạch cũng đã khám cho con, không thể trị khỏi, căn bản là không thể chữa trị được… Cuộc đời này của con coi như kết thúc. Mẹ, mẹ hãy giải thoát cho con đi được không?"
"Sao? Cô không tự tin à?" Nam Cung Dục cười như không cười nói tiếp, "Nếu cô không có cách chữa khỏi bệnh cho Âu Dương Hạo Hiên, chúng ta nên nhân lúc còn sớm hãy về phủ, sau này ta sẽ…" Tìm Nguyên Dương Quả khác cho cô.
Nhưng Nam Cung Dục còn chưa dứt lời, Hột Khê đã nhướng mày, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo: "Ngươi nói ai không tự tin hả? Chỉ là đứt kinh mạch thôi mà, ta không trị được hay sao?"
Không ngờ thiếu nữ cải nam trang ấy lại nói ra những lời ngông cuồng đến thế. Cặp mắt phượng xinh đẹp của cô hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng màu tím bạc rực rỡ chói lòa.
Đôi mắt sáng bừng rực rỡ của cô giống như một cơn lốc xoáy, hút trọn lấy tâm trí của Nam Cung Dục. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hột Khê, dịu dàng hỏi: "Thuốc hôm qua ta cho người mang đến, cô đã uống chưa?" Nói xong, hắn định vén ống tay áo Hột Khê lên kiểm tra.
Ai ngờ đâu, hắn không nhắc đến thì thôi, vừa hỏi một cái là khiến cô bất chợt nhớ lại trải nghiệm uất nghẹn và khó chịu tối qua. Sắc mặt cô bất giác trở nên lạnh lẽo, cô đột ngột rụt tay về.
"Không dám phiền điện hạ bận lòng. Vết thương cỏn con này đối với ta có đáng gì đâu."
Đúng vậy, dù là Hột Khê kiếp trước hay Nạp Lan Hột Khê kiếp này, một chút vết thương cỏn con này đã thành thói quen từ lâu, vốn chẳng đáng là bao. Một mình cô chịu đựng là đủ rồi, giờ cô không cần sự quan tâm của ai cả.
Đôi mắt Nam Cung Dục tối sầm lại như sắp nổi giận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêng quật cường của cô, hắn chỉ đành thở dài, dùng truyền âm bí mật nhắc nhở cô: "Nhớ kỹ, không được để lộ thân phận Nạp Lan Hột Khê của cô. Hiện giờ người nhà họ Âu Dương đang hận người của nhà Nạp Lan thấu xương, nếu như để họ biết được thân phận của cô thì chỉ có trời mới biết có lấy được Nguyên Dương Quả hay không."
Hột Khê nhăn mày, đang muốn hỏi hắn hai nhà có ân oán gì, Nam Cung Dục đã nhẹ nhàng lên tiếng thông báo: "Đến rồi."
…
Phủ Âu Dương.
Lúc này cửa sổ phòng của Âu Dương Hạo Hiên đang đóng chặt, toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi thuốc đắng nghét, dường như còn mang theo mùi ẩm mốc khiến người khác chực buồn nôn.
Trong phòng thắp đầy nến, còn có vô số viên dạ minh châu trân quý có giá cao ngất ngưởng, nhưng vì thiếu đi ánh sáng mặt trời, mà trong phòng trông âm u, mang một áp lực khiến người khác hít thở không thông.
Hiện giờ Âu Dương phu nhân đang ngồi cuối mép giường, tóc tai bù xù, đôi mắt sưng đỏ, trên người còn vương vãi đầy nước thuốc vẫn chưa lau.
Bà nhìn đứa con trên giường bị đọa đày đến chẳng còn ra hình người nữa, đau khổ khóc nấc lên khẩn cầu: "Hạo Hiên, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn uống thuốc đi có được không? Nếu không được bồi dưỡng bằng những loại thuốc này, lục phủ ngũ tạng của con sẽ bị suy nhược mà chết."
Âu Dương Hạo Hiên nằm trên giường với sắc mặt xám xịt, râu ria xồm xoàm, hốc mắt sâu hõm, cả người tràn ngập vẻ ngắc ngoải, thoi thóp.
Nghe vậy hắn bỗng phá lên cười, giọng nói khàn khàn khô khan mang sự tuyệt vọng khôn tả: "Mẹ, con cũng cầu xin mẹ, để cho con chết đi có được không? Sống chỉ để tồn tại mà không có tôn nghiêm, đến ngay cả sức tự sát còn không có thì sống còn nghĩa lý gì? Không bằng giết con, để con chết quách đi!"
Âu Dương phu nhân càng khóc ai oán hơn, bà bổ nhào đến đầu giường, nắm lấy tay con trai mình, thì thào: "Hiên Nhi, cha con đã đi cầu xin người của hiệp hội thầy thuốc, đi tìm những phương pháp chữa bệnh trên khắp thiên hạ rồi. Chắc chắn trên đời này sẽ có người chữa được bệnh cho con. Hiện tại chỉ xin con nghìn vạn lần không được gục ngã, không được từ bỏ."
"Mẹ, mẹ không cần phải tiếp tục tự lừa mình dối người nữa đâu." Yết hầu Âu Dương Hạo Hiên phát ra âm thanh khù khụ, giống như tiếng ho của bà lão hấp hối, "Ngay cả Nạp Lan Chính Trạch cũng đã khám cho con, không thể trị khỏi, căn bản là không thể chữa trị được… Cuộc đời này của con coi như kết thúc. Mẹ, mẹ hãy giải thoát cho con đi được không?"
Tác giả :
Tương Tư Tử