Y Phẩm Phong Hoa
Chương 60: Không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của phủ Nạp Lan
Chàng trai áo đỏ ngồi trên ghế chủ vị lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần! Hắn có bản lĩnh như vậy, chắc chắn nếu không phải do có thực lực thì cũng là có chỗ dựa vững chắc. Bây giờ người còn phải lo lắng hơn chúng ta là những kẻ kế bên kia kìa, chúng ta không cần phải nhúng tay vào."
Chàng trai áo đỏ nói xong lại ngừng một chút, giọng nói không phân rõ là nam hay nữ mang nét cười châm biếm: "Qua ngày hôm nay, tin tức này sẽ lan truyền khắp cả nước Kim Lăng, như vậy, hẳn là ngay cả hiệp hội thầy thuốc cũng không thể ngồi yên. Buổi diễn này nhất định sẽ vô cùng rực rỡ. Ngạn An, ngươi đoán xem bên nào sẽ đạt được lợi ích sau cùng?"
Chu Ngạn An không dám tiếp lời, trong mắt lại vụt qua hình ảnh góc mặt nghiêng nghiêng chuyên tâm chữa trị của người thiếu niên kia. Đáy lòng thoáng dấy lên một tia lo lắng.
Vậy mà kẻ đó lại là một người phàm không có tu vi! Mong rằng hắn có thể toàn thây rút khỏi cuộc tranh chấp này.
…
Chỉ sau một đêm, tin tức "một thiếu niên tuấn tú vô danh, thân là người phàm lại dùng những phương pháp mới lạ trước nay chưa từng có để chữa trị khỏi cho bệnh nhân kinh mạch đứt rời" được truyền đi với tốc độ nhanh chóng mặt đến mọi ngõ ngách trong thành Yên Kinh.
Rất nhiều người đều đang nghe ngóng tung tích của vị thiếu niên thần y này, đặc biệt là những gia tộc y sĩ như phủ Nạp Lan lại càng trông ngóng và khẩn thiết hơn cả. Đương nhiên, những việc này đều để sau hẵng bàn tiếp. Ấy vậy mà lúc này, đương sự của toàn bộ sự việc - Hột Khê lại chưa hay biết gì.
Đến tận khi sắc trời sẩm tối Hột Khê mới trở về biệt viện, cô vẫn giữ lớp hóa trang của Hề Nguyệt.
Trần ma ma kinh ngạc vô cùng khi trông thấy cô, dù lúc đi Hột Khê đã thay nam trang, vẫn búi tóc chàng trai do bà chải, nhưng diện mạo lại là của Nạp Lan Hột Khê.
Không thể ngờ mới chỉ không gặp một ngày, đến lúc quay lại cô đã biến thành dung mạo khuynh thành, làn da trắng ngần như tuyết như này. Đây còn là cải trang nam, nếu như đổi sang trang phục nữ thì...
Hột Khê thấy Trần ma ma kinh ngạc, bèn phải qua quýt nói dối: "Hôm nay tôi ở bên ngoài gặp được Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường, hắn nói sắc mặt tôi vàng vọt là vì cơ thể tích lũy quá nhiều độc tố và tạp chất, Chu chưởng quầy tốt bụng, cho tôi đan dược thay da đổi thịt, tôi uống vào liền thay đổi thành như hiện tại."
Trần ma ma vui mừng khôn xiết, bà bật khóc chạm vào khuôn mặt Hột Khê, nỉ non: "Đúng! Đúng vậy! Nhất định là do hiệu quả của thay da đổi thịt, dung mạo bây giờ của tiểu thư giống phu nhân vô cùng, không! So với trước đây thì càng giống hơn... không thể sai được, nhất định là vì đã được trị khỏi bệnh, nên đã hồi phục lại dung mạo vốn có. Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường quả là người nhân từ rộng lượng, sau này tiểu thư nhất định phải cảm ơn ông ấy cho phải."
Hột Khê dở khóc dở cười, chỉ đành nhận lời đồng ý, phải mất một hồi cô mới làm Trần ma ma yên lòng được, lúc ấy cô mới lên tiếng: "Ma ma, mười người nô lệ mà tôi mua đã đến chưa?"
Trần ma ma lập tức khôi phục tinh thần, nôn nóng đáp: "Tiểu thư, biệt viện chúng ta ngay cả lương thực để ăn còn không đủ, tại sao tiểu thư còn mua nô lệ về làm gì? Nếu như sau này phủ Nạp Lan không chu cấp lương thực hàng tháng cho chúng ta nữa, chúng ta biết sống làm sao!"
Chiều nay, lúc trông thấy đám nô lệ ấy đột nhiên tìm tới cửa, Trần ma ma còn tưởng rằng có kẻ đến báo thù, làm bà sợ suýt chút ngất đi. Nhưng nghe nói bọn họ là những nô lệ do Hột Khê mua về, bà lại kinh hãi không thốt lên lời.
Hột Khê nhếch mép, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một phần tinh thạch và lương thực, khẽ cười: "Chuyện tinh thạch Trần ma ma không cần phải lo, tôi đã lấy được đống thù lao xứng đáng của đám nô tài có mưu đồ bán tôi. Sau này chúng ta không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của phủ Nạp Lan, hay phải chờ chúng tiếp tế nữa. Ma ma, trước tiên hãy gọi mười người kia qua đây nhé?"
Trần ma ma vừa mừng vừa lo, lòng mang đầy hoài nghi mà rời đi. Không lâu sau, mười người nô lệ được đặt tên là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, mặt mày cung kính đi tới bái kiến Hột Khê.
Chàng trai áo đỏ nói xong lại ngừng một chút, giọng nói không phân rõ là nam hay nữ mang nét cười châm biếm: "Qua ngày hôm nay, tin tức này sẽ lan truyền khắp cả nước Kim Lăng, như vậy, hẳn là ngay cả hiệp hội thầy thuốc cũng không thể ngồi yên. Buổi diễn này nhất định sẽ vô cùng rực rỡ. Ngạn An, ngươi đoán xem bên nào sẽ đạt được lợi ích sau cùng?"
Chu Ngạn An không dám tiếp lời, trong mắt lại vụt qua hình ảnh góc mặt nghiêng nghiêng chuyên tâm chữa trị của người thiếu niên kia. Đáy lòng thoáng dấy lên một tia lo lắng.
Vậy mà kẻ đó lại là một người phàm không có tu vi! Mong rằng hắn có thể toàn thây rút khỏi cuộc tranh chấp này.
…
Chỉ sau một đêm, tin tức "một thiếu niên tuấn tú vô danh, thân là người phàm lại dùng những phương pháp mới lạ trước nay chưa từng có để chữa trị khỏi cho bệnh nhân kinh mạch đứt rời" được truyền đi với tốc độ nhanh chóng mặt đến mọi ngõ ngách trong thành Yên Kinh.
Rất nhiều người đều đang nghe ngóng tung tích của vị thiếu niên thần y này, đặc biệt là những gia tộc y sĩ như phủ Nạp Lan lại càng trông ngóng và khẩn thiết hơn cả. Đương nhiên, những việc này đều để sau hẵng bàn tiếp. Ấy vậy mà lúc này, đương sự của toàn bộ sự việc - Hột Khê lại chưa hay biết gì.
Đến tận khi sắc trời sẩm tối Hột Khê mới trở về biệt viện, cô vẫn giữ lớp hóa trang của Hề Nguyệt.
Trần ma ma kinh ngạc vô cùng khi trông thấy cô, dù lúc đi Hột Khê đã thay nam trang, vẫn búi tóc chàng trai do bà chải, nhưng diện mạo lại là của Nạp Lan Hột Khê.
Không thể ngờ mới chỉ không gặp một ngày, đến lúc quay lại cô đã biến thành dung mạo khuynh thành, làn da trắng ngần như tuyết như này. Đây còn là cải trang nam, nếu như đổi sang trang phục nữ thì...
Hột Khê thấy Trần ma ma kinh ngạc, bèn phải qua quýt nói dối: "Hôm nay tôi ở bên ngoài gặp được Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường, hắn nói sắc mặt tôi vàng vọt là vì cơ thể tích lũy quá nhiều độc tố và tạp chất, Chu chưởng quầy tốt bụng, cho tôi đan dược thay da đổi thịt, tôi uống vào liền thay đổi thành như hiện tại."
Trần ma ma vui mừng khôn xiết, bà bật khóc chạm vào khuôn mặt Hột Khê, nỉ non: "Đúng! Đúng vậy! Nhất định là do hiệu quả của thay da đổi thịt, dung mạo bây giờ của tiểu thư giống phu nhân vô cùng, không! So với trước đây thì càng giống hơn... không thể sai được, nhất định là vì đã được trị khỏi bệnh, nên đã hồi phục lại dung mạo vốn có. Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường quả là người nhân từ rộng lượng, sau này tiểu thư nhất định phải cảm ơn ông ấy cho phải."
Hột Khê dở khóc dở cười, chỉ đành nhận lời đồng ý, phải mất một hồi cô mới làm Trần ma ma yên lòng được, lúc ấy cô mới lên tiếng: "Ma ma, mười người nô lệ mà tôi mua đã đến chưa?"
Trần ma ma lập tức khôi phục tinh thần, nôn nóng đáp: "Tiểu thư, biệt viện chúng ta ngay cả lương thực để ăn còn không đủ, tại sao tiểu thư còn mua nô lệ về làm gì? Nếu như sau này phủ Nạp Lan không chu cấp lương thực hàng tháng cho chúng ta nữa, chúng ta biết sống làm sao!"
Chiều nay, lúc trông thấy đám nô lệ ấy đột nhiên tìm tới cửa, Trần ma ma còn tưởng rằng có kẻ đến báo thù, làm bà sợ suýt chút ngất đi. Nhưng nghe nói bọn họ là những nô lệ do Hột Khê mua về, bà lại kinh hãi không thốt lên lời.
Hột Khê nhếch mép, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một phần tinh thạch và lương thực, khẽ cười: "Chuyện tinh thạch Trần ma ma không cần phải lo, tôi đã lấy được đống thù lao xứng đáng của đám nô tài có mưu đồ bán tôi. Sau này chúng ta không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của phủ Nạp Lan, hay phải chờ chúng tiếp tế nữa. Ma ma, trước tiên hãy gọi mười người kia qua đây nhé?"
Trần ma ma vừa mừng vừa lo, lòng mang đầy hoài nghi mà rời đi. Không lâu sau, mười người nô lệ được đặt tên là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, mặt mày cung kính đi tới bái kiến Hột Khê.
Tác giả :
Tương Tư Tử