Y Phẩm Phong Hoa
Chương 41: Một kết cục tốt đẹp làm sao
Hột Khê cười giễu, gom toàn bộ tinh thạch vào nhẫn trữ vật. Chỗ tinh thạch kia chỉ còn lại khoảng hơn ba triệu nguyên tinh, chỉ trong vỏn vẹn hai ngày thôi mà gã Trương Đức Trung đã đánh bạc thua hết hai triệu rồi.
Vì đầu óc đã bị thôi miên, Trương Đức Trung ngờ nghệch ngồi một chỗ, giống hệt một gã đần độn. Khóe miệng nhỏ dãi, mùi hôi thối của nước tiểu do kinh hãi tột độ khiến gã còn bi thảm hơn cả một kẻ ăn mày bên đường.
Hột Khê nhìn gã, trong mắt lại không hề mang vẻ ghét bỏ mà là sự sắc lạnh tựa như thanh gươm sắc bén tẩm độc, lấp loáng ánh sáng tím tăm tối lạnh lẽo.
Bàn tay cô nhẹ nhàng áp lên lưng của Trương Đức Trung, nội lực liền mãnh liệt trút ra, châm vô ảnh khi nãy còn cắm trong đầu gã đã vù vù bay trở lại tay cô.
Gần như cùng thời điểm ấy, trong tay cô lại xuất hiện thêm một con dao găm, từng đường dao thật hoàn hảo không chệch một li cứa ngang qua mạch máu trên khắp thân thể và yết hầu của Trương Đức Trung với tốc độ quỷ khóc thần sầu…
Trong nháy mắt, máu tươi trào ra như nước lũ, tiếng thét bi thương đau đớn thấu trời.
Đúng vậy, Trương Đức Trung tỉnh lại, khuôn mặt tràn ngập kinh hãi nhìn Hột Khê, trong mắt đã không còn oán độc mà thay bằng nỗi tuyệt vọng và khẩn cầu.
Hột Khê giơ con dao còn dính máu lên trước mặt, nhẹ nhàng chạm nó vào những giọt máu trên mặt gã, mỉm cười thờ ơ: "Trương tổng quản này, chẳng phải ngươi rất có hứng thú với chuyện biến người khác trở thành nô lệ rồi đem bán đi lắm sao? Hôm nay, ta sẽ để ngươi tự mình trải nghiệm một chút nhé."
"A… A…!" Trương tổng quản muốn hét lên van xin, thế nhưng gã phát hiện, bản thân mình căn bản không thể thốt lên bất kỳ một âm thanh nào nữa, cơ thể bị cắt đứt hết kinh mạch càng không cách nào cựa quậy được.
Nụ cười của Hột Khê càng thêm xán lạn, mặc dù trên mặt vẫn còn mang một lớp ngụy trang vàng như nến, nhưng vẫn rất yêu kiều diễm lệ, "Nhìn máu tươi vương vãi đầy ra như vậy sợ lắm đúng không? Đừng lo, ngươi là một tu giả kia mà, xác thịt đã có linh lực bồi dưỡng, mấy vết thương bé tí thế này sẽ chẳng làm cho ngươi mất mạng được đâu. Nhưng mà có điều, toàn bộ mạch máu của ngươi đều đã bị ta cắt đứt rồi, cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện cử động hay nói chuyện nữa."
Hai mắt của Trương tổng quản lồi hết ra ngoài tựa như mắt cá chết, bởi vì tuyệt vọng và kinh hoàng mà cả người co giật liên tục, ánh mắt đau khổ giống như đang muốn nói rằng: Hãy giết ta đi! Giết ta đi! "Trương tổng quản đừng sốt ruột, ban đầu ngươi đã không ra tay giết chết ta thì sao ta có thể nỡ giết ngươi được chứ! Có phải ngươi đang lo lắng mình sẽ trở thành một tên tàn tật, đến chợ heo rồi sợ không có ai mua đúng không? Ha ha, sao mà có chuyện đó được chứ?"
Hột Khê tươi cười tiến lên trước hai bước, nhìn từ trên cao xuống, từng câu chữ thốt ra như ném gã xuống vực sâu đen tối, "Bên trong chợ heo có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng cơ thể của các võ giả để làm thí nghiệm, cũng có kẻ cần nuôi dưỡng vật dẫn kiểu như "heo lấy thịt", để giúp mình khử đi tạp chất với độc tố của tinh thạch và cây thần. Nửa đời còn lại của Trương tổng quản chỉ cần nằm trên giường thôi là có người nuôi, có kẻ hầu người hạ, ta tìm cho ngươi một kết cục tốt đẹp như thế, chẳng nhẽ không cảm ơn ta một tiếng được hay sao?"
Vì linh khí trong không khí rất mỏng, võ giả đều phải lợi dụng tinh thạch và cây thần để nâng cấp tu vi, nhưng đại đa số tinh thạch và cây thần lại chứa độc tố và tạp chất, thế nên không được sử dụng một cách vô độ, cần phải vừa hấp thụ rồi vừa trừ khử tạp chất ở bên trong, như thế thì ít nhiều gì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể của võ giả, dẫn tới tốc độ tu luyện chậm đi.
Vậy nên, đã có vài kẻ lắm tiền nghĩ ra khái niệm "heo lấy thịt", để chú "heo" kia hấp thụ linh khí trong tinh thạch, uống linh vật có chất độc, còn chủ nhân lại trực tiếp hấp thụ linh khí từ "heo lấy thịt", như vậy thì vừa không có hậu họa lại vừa có thể đẩy nhanh tiến độ tu hành.
Còn về việc lượng tạp chất khủng khiếp kia tích trữ trong người nô lệ làm "heo lấy thịt" rốt cuộc là khiến bọn họ thống khổ ra sao, thê thảm thế nào, đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của chủ nhân nữa.
Trương Đức Trung há hốc mồm phát ra những tiếng ú ớ, những giọt máu nóng đục ngầu tuôn rơi lã chã nơi khóe mắt, toàn bộ hy vọng xem như đã hóa thành tro bụi.
Gã không tài nào lường trước được, chỉ vì một chút tham lam trong phút chốc lại khiến gã phải sa vào một kết cục như thế này! Giá như sớm biết trước… giá như...
Vì đầu óc đã bị thôi miên, Trương Đức Trung ngờ nghệch ngồi một chỗ, giống hệt một gã đần độn. Khóe miệng nhỏ dãi, mùi hôi thối của nước tiểu do kinh hãi tột độ khiến gã còn bi thảm hơn cả một kẻ ăn mày bên đường.
Hột Khê nhìn gã, trong mắt lại không hề mang vẻ ghét bỏ mà là sự sắc lạnh tựa như thanh gươm sắc bén tẩm độc, lấp loáng ánh sáng tím tăm tối lạnh lẽo.
Bàn tay cô nhẹ nhàng áp lên lưng của Trương Đức Trung, nội lực liền mãnh liệt trút ra, châm vô ảnh khi nãy còn cắm trong đầu gã đã vù vù bay trở lại tay cô.
Gần như cùng thời điểm ấy, trong tay cô lại xuất hiện thêm một con dao găm, từng đường dao thật hoàn hảo không chệch một li cứa ngang qua mạch máu trên khắp thân thể và yết hầu của Trương Đức Trung với tốc độ quỷ khóc thần sầu…
Trong nháy mắt, máu tươi trào ra như nước lũ, tiếng thét bi thương đau đớn thấu trời.
Đúng vậy, Trương Đức Trung tỉnh lại, khuôn mặt tràn ngập kinh hãi nhìn Hột Khê, trong mắt đã không còn oán độc mà thay bằng nỗi tuyệt vọng và khẩn cầu.
Hột Khê giơ con dao còn dính máu lên trước mặt, nhẹ nhàng chạm nó vào những giọt máu trên mặt gã, mỉm cười thờ ơ: "Trương tổng quản này, chẳng phải ngươi rất có hứng thú với chuyện biến người khác trở thành nô lệ rồi đem bán đi lắm sao? Hôm nay, ta sẽ để ngươi tự mình trải nghiệm một chút nhé."
"A… A…!" Trương tổng quản muốn hét lên van xin, thế nhưng gã phát hiện, bản thân mình căn bản không thể thốt lên bất kỳ một âm thanh nào nữa, cơ thể bị cắt đứt hết kinh mạch càng không cách nào cựa quậy được.
Nụ cười của Hột Khê càng thêm xán lạn, mặc dù trên mặt vẫn còn mang một lớp ngụy trang vàng như nến, nhưng vẫn rất yêu kiều diễm lệ, "Nhìn máu tươi vương vãi đầy ra như vậy sợ lắm đúng không? Đừng lo, ngươi là một tu giả kia mà, xác thịt đã có linh lực bồi dưỡng, mấy vết thương bé tí thế này sẽ chẳng làm cho ngươi mất mạng được đâu. Nhưng mà có điều, toàn bộ mạch máu của ngươi đều đã bị ta cắt đứt rồi, cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện cử động hay nói chuyện nữa."
Hai mắt của Trương tổng quản lồi hết ra ngoài tựa như mắt cá chết, bởi vì tuyệt vọng và kinh hoàng mà cả người co giật liên tục, ánh mắt đau khổ giống như đang muốn nói rằng: Hãy giết ta đi! Giết ta đi! "Trương tổng quản đừng sốt ruột, ban đầu ngươi đã không ra tay giết chết ta thì sao ta có thể nỡ giết ngươi được chứ! Có phải ngươi đang lo lắng mình sẽ trở thành một tên tàn tật, đến chợ heo rồi sợ không có ai mua đúng không? Ha ha, sao mà có chuyện đó được chứ?"
Hột Khê tươi cười tiến lên trước hai bước, nhìn từ trên cao xuống, từng câu chữ thốt ra như ném gã xuống vực sâu đen tối, "Bên trong chợ heo có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng cơ thể của các võ giả để làm thí nghiệm, cũng có kẻ cần nuôi dưỡng vật dẫn kiểu như "heo lấy thịt", để giúp mình khử đi tạp chất với độc tố của tinh thạch và cây thần. Nửa đời còn lại của Trương tổng quản chỉ cần nằm trên giường thôi là có người nuôi, có kẻ hầu người hạ, ta tìm cho ngươi một kết cục tốt đẹp như thế, chẳng nhẽ không cảm ơn ta một tiếng được hay sao?"
Vì linh khí trong không khí rất mỏng, võ giả đều phải lợi dụng tinh thạch và cây thần để nâng cấp tu vi, nhưng đại đa số tinh thạch và cây thần lại chứa độc tố và tạp chất, thế nên không được sử dụng một cách vô độ, cần phải vừa hấp thụ rồi vừa trừ khử tạp chất ở bên trong, như thế thì ít nhiều gì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể của võ giả, dẫn tới tốc độ tu luyện chậm đi.
Vậy nên, đã có vài kẻ lắm tiền nghĩ ra khái niệm "heo lấy thịt", để chú "heo" kia hấp thụ linh khí trong tinh thạch, uống linh vật có chất độc, còn chủ nhân lại trực tiếp hấp thụ linh khí từ "heo lấy thịt", như vậy thì vừa không có hậu họa lại vừa có thể đẩy nhanh tiến độ tu hành.
Còn về việc lượng tạp chất khủng khiếp kia tích trữ trong người nô lệ làm "heo lấy thịt" rốt cuộc là khiến bọn họ thống khổ ra sao, thê thảm thế nào, đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của chủ nhân nữa.
Trương Đức Trung há hốc mồm phát ra những tiếng ú ớ, những giọt máu nóng đục ngầu tuôn rơi lã chã nơi khóe mắt, toàn bộ hy vọng xem như đã hóa thành tro bụi.
Gã không tài nào lường trước được, chỉ vì một chút tham lam trong phút chốc lại khiến gã phải sa vào một kết cục như thế này! Giá như sớm biết trước… giá như...
Tác giả :
Tương Tư Tử