Y Phẩm Phong Hoa
Chương 24: Yêu nghiệt
Hơn thế nữa, dù cô vẫn chưa thể hấp thụ linh khí nhưng khi linh khí bên trong không gian đi vào chạy khắp cơ thể, cô vẫn cảm nhận được tinh thần minh mẫn, mệt mỏi tiêu tan.
Đương lúc Hột Khê dùng nội lực hong khô trang phục ở cạnh con suối thì hình ảnh phản chiếu đột nhiên dao động; mặt nước in bóng hình của cô lúc đầu giờ lại phản chiếu bóng hình mơ hồ của kẻ nào đó.
Lúc này bóng hình kẻ đó đang lặng lẽ mai phục trên xà ngang trong chái phòng phía Đông của cô. Vì không thắp đèn nên xung quanh tối đen như mực, cô không thể trông thấy gương mặt của kẻ đó mà chỉ có thể lờ mờ nhận ra là một người đàn ông cao lớn.
Cùng lúc này, mỗi một ngóc ngách trong không gian đều bật đèn đỏ báo hiệu cho nguy hiểm.
Có kẻ bước vào phạm vi một trăm mét! Hơn nữa hiện giờ kẻ đó đang xuất hiện ngay trong phòng cô!
Đây là chức năng cảnh báo của không gian. Chỉ cần có người đến gần thể xác cô trong trạng thái ngủ say thì lập tức trong không gian sẽ bật cảnh báo. Đồng thời mặt nước cũng sẽ phản chiếu hình ảnh của kẻ bên ngoài nhằm tránh việc thể xác bên ngoài không gian bị thương tổn.
Hột Khê nheo mắt, ý thức nhanh chóng rời khỏi không gian, trở lại với thân xác.
Hột Khê vừa rời khỏi không gian, khắp mình liền sởn da gà, cảm giác nguy hiểm cận kề khiến cô không chịu nổi chỉ muốn bật phắt dậy.
Trong màn đêm im ắng, trước mắt không có lấy một bóng người, các giác quan không phát hiện được sự xuất hiện của người thứ hai bên trong phòng.
Ấy thế mà giây phút này lại có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đang nhắm nghiền của cô, trượt xuống rồi dừng lại nơi cổ áo.
Đúng thế, ngay lúc này có kẻ đang đứng sờ sờ cạnh bên cô không phát ra một tiếng động, ngay sau đó năm ngón tay nhanh nhẹn cởi cúc áo cô mà chẳng hề do dự.
Hột Khê mở choàng mắt, ánh mắt cô u tối, lạnh lẽo, mang sát khí đằng đằng, chân trái nhanh như chớp giơ lên hung hăng đá tên "cướp sắc" gan to bằng trời.
Thế nhưng quả đúng như cô dự đoán, không một âm thanh nào vang lên khi cô đá vào mạn sườn kẻ thủ ác, trái lại mắt cá chân của cô bị một bàn tay to lớn như kìm sắt khóa chặt.
Bàn tay hắn khô nóng, mang nhiệt độ như thiêu đốt người khác. Trong phút chốc các đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua làn da trần lộ ra dưới bắp chân của Hột Khê, nó mang đến cho cô cảm giác tê dại run rẩy.
Hột Khê rùng mình, nhanh như chớp vùng dậy khỏi giường, móc chân phải đá vào háng đối phương, hai tay khua múa đan xen tấn công như bướm bay phá hoa, như đóa sen nở rộ, thoáng chốc tầng tầng sát khí vây lấy đối phương.
Một tiếng "ồ" trầm thấp khẽ vang lên, ngay sau đó hắn cũng buông bàn tay đang túm lấy cổ chân cô rồi lùi lại về sau mấy bước, rộ lên một tiếng cười khẩy.
Người này là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có giọng nói trầm gợi cảm.
Dưới bóng tối Hột Khê đứng chân trần, ánh mắt cô lạnh lẽo quan sát bóng đen trước mặt, trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi, bất an.
Mặc dù ngay lúc này hắn đang đứng trước mặt cô, buông tiếng cười khẩy, nhưng cô lại không thể cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào của hắn. Nếu không nhờ không gian cảnh báo thì cho dù có bị hắn lột da rút xương, cô cũng không hề hay biết.
Kẻ này có thân phận như thế nào? Đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào đây có mục đích gì?
Hột Khê nhíu mày, trông thấy đối phương đứng yên bất động, đột nhiên cô bèn giơ tay búng về phía giá cắm nến.
Một tiếng "xoẹt" bất chợt vang lên, cây nến cạnh bàn trang điểm bỗng không lửa mà tự cháy. Ánh lửa lờ mờ thắp sáng khắp gian phòng, đồng thời soi rọi dáng vẻ cùng diện mạo của kẻ kia.
Hột Khê chớp mắt một cái, trong lòng đột ngột trào dâng cảm xúc choáng váng trước cái đẹp, trên đời này còn tồn tại người yêu nghiệt đến thế sao!
Người đàn ông kia khoảng độ hai mươi tuổi, khoác một bộ trang phục màu đen tuyền cứng cáp, ống tay hẹp, cổ áo dùng chỉ bạc màu tím thêu chìm hoa văn dơi* trong bức tranh tường vân*, eo đeo một chiếc thắt lưng to bản cùng màu, làm nổi bật lên dáng người cao ráo vượt trội như cây trúc xanh uy nghiêm của hắn. Dưới ánh nến, khắp người hắn toát lên một khí chất thiên bẩm hào hoa, phú quý.
* Là một hoa văn may mắn của Trung Quốc thời cổ đại. Trong nghệ thuật trang sức, phục trang của truyền thống Trung Quốc, hình tượng dơi được xem như một tượng trưng của sự hạnh phúc, trong chữ Trung Quốc chữ "dơi" đồng âm với chữ "phúc".
* Mang nghĩa mây lành, báo hiệu điều tốt lành.
Đương lúc Hột Khê dùng nội lực hong khô trang phục ở cạnh con suối thì hình ảnh phản chiếu đột nhiên dao động; mặt nước in bóng hình của cô lúc đầu giờ lại phản chiếu bóng hình mơ hồ của kẻ nào đó.
Lúc này bóng hình kẻ đó đang lặng lẽ mai phục trên xà ngang trong chái phòng phía Đông của cô. Vì không thắp đèn nên xung quanh tối đen như mực, cô không thể trông thấy gương mặt của kẻ đó mà chỉ có thể lờ mờ nhận ra là một người đàn ông cao lớn.
Cùng lúc này, mỗi một ngóc ngách trong không gian đều bật đèn đỏ báo hiệu cho nguy hiểm.
Có kẻ bước vào phạm vi một trăm mét! Hơn nữa hiện giờ kẻ đó đang xuất hiện ngay trong phòng cô!
Đây là chức năng cảnh báo của không gian. Chỉ cần có người đến gần thể xác cô trong trạng thái ngủ say thì lập tức trong không gian sẽ bật cảnh báo. Đồng thời mặt nước cũng sẽ phản chiếu hình ảnh của kẻ bên ngoài nhằm tránh việc thể xác bên ngoài không gian bị thương tổn.
Hột Khê nheo mắt, ý thức nhanh chóng rời khỏi không gian, trở lại với thân xác.
Hột Khê vừa rời khỏi không gian, khắp mình liền sởn da gà, cảm giác nguy hiểm cận kề khiến cô không chịu nổi chỉ muốn bật phắt dậy.
Trong màn đêm im ắng, trước mắt không có lấy một bóng người, các giác quan không phát hiện được sự xuất hiện của người thứ hai bên trong phòng.
Ấy thế mà giây phút này lại có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt đang nhắm nghiền của cô, trượt xuống rồi dừng lại nơi cổ áo.
Đúng thế, ngay lúc này có kẻ đang đứng sờ sờ cạnh bên cô không phát ra một tiếng động, ngay sau đó năm ngón tay nhanh nhẹn cởi cúc áo cô mà chẳng hề do dự.
Hột Khê mở choàng mắt, ánh mắt cô u tối, lạnh lẽo, mang sát khí đằng đằng, chân trái nhanh như chớp giơ lên hung hăng đá tên "cướp sắc" gan to bằng trời.
Thế nhưng quả đúng như cô dự đoán, không một âm thanh nào vang lên khi cô đá vào mạn sườn kẻ thủ ác, trái lại mắt cá chân của cô bị một bàn tay to lớn như kìm sắt khóa chặt.
Bàn tay hắn khô nóng, mang nhiệt độ như thiêu đốt người khác. Trong phút chốc các đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua làn da trần lộ ra dưới bắp chân của Hột Khê, nó mang đến cho cô cảm giác tê dại run rẩy.
Hột Khê rùng mình, nhanh như chớp vùng dậy khỏi giường, móc chân phải đá vào háng đối phương, hai tay khua múa đan xen tấn công như bướm bay phá hoa, như đóa sen nở rộ, thoáng chốc tầng tầng sát khí vây lấy đối phương.
Một tiếng "ồ" trầm thấp khẽ vang lên, ngay sau đó hắn cũng buông bàn tay đang túm lấy cổ chân cô rồi lùi lại về sau mấy bước, rộ lên một tiếng cười khẩy.
Người này là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có giọng nói trầm gợi cảm.
Dưới bóng tối Hột Khê đứng chân trần, ánh mắt cô lạnh lẽo quan sát bóng đen trước mặt, trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi, bất an.
Mặc dù ngay lúc này hắn đang đứng trước mặt cô, buông tiếng cười khẩy, nhưng cô lại không thể cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào của hắn. Nếu không nhờ không gian cảnh báo thì cho dù có bị hắn lột da rút xương, cô cũng không hề hay biết.
Kẻ này có thân phận như thế nào? Đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào đây có mục đích gì?
Hột Khê nhíu mày, trông thấy đối phương đứng yên bất động, đột nhiên cô bèn giơ tay búng về phía giá cắm nến.
Một tiếng "xoẹt" bất chợt vang lên, cây nến cạnh bàn trang điểm bỗng không lửa mà tự cháy. Ánh lửa lờ mờ thắp sáng khắp gian phòng, đồng thời soi rọi dáng vẻ cùng diện mạo của kẻ kia.
Hột Khê chớp mắt một cái, trong lòng đột ngột trào dâng cảm xúc choáng váng trước cái đẹp, trên đời này còn tồn tại người yêu nghiệt đến thế sao!
Người đàn ông kia khoảng độ hai mươi tuổi, khoác một bộ trang phục màu đen tuyền cứng cáp, ống tay hẹp, cổ áo dùng chỉ bạc màu tím thêu chìm hoa văn dơi* trong bức tranh tường vân*, eo đeo một chiếc thắt lưng to bản cùng màu, làm nổi bật lên dáng người cao ráo vượt trội như cây trúc xanh uy nghiêm của hắn. Dưới ánh nến, khắp người hắn toát lên một khí chất thiên bẩm hào hoa, phú quý.
* Là một hoa văn may mắn của Trung Quốc thời cổ đại. Trong nghệ thuật trang sức, phục trang của truyền thống Trung Quốc, hình tượng dơi được xem như một tượng trưng của sự hạnh phúc, trong chữ Trung Quốc chữ "dơi" đồng âm với chữ "phúc".
* Mang nghĩa mây lành, báo hiệu điều tốt lành.
Tác giả :
Tương Tư Tử