Y Phẩm Phong Hoa
Chương 107: Ta cùng ngươi trở về
Nói xong, cô vô tâm đuổi Bạch Hổ đang lắp bắp muốn mở lời nhưng rồi lại im bặt ra ngoài.
Xử lý xong Tần Lục và đuổi Bạch Hổ đi, Hột Khê không quay về phòng, mà tiếp tục ngồi trong sân viện, ung dung chờ đợi dù cô đang lâm vào tình cảnh như vậy.
Mãi đến một canh giờ sau, quả nhiên đã có người đến thăm biệt viện xa xôi này, hơn nữa người đó còn là tổng quản Vương Trung của phủ Nạp Lan.
Nhìn bề ngoài, Vương Trung là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi thật thà chất phác, mày rậm mắt to, cách ăn mặc chân chất, mộc mạc. Nhưng trên thực tế ông ta lại là nô tài có tu vi cao nhất ở phủ Nạp Lan, đã đạt tới đỉnh phong Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ cách một ranh giới là có thể đột phá Ngưng Mạch kỳ.
Ông ta vừa đến, ánh mắt liền đảo qua một vũng máu trên mặt đất, mày hơi nhăn lại.
Trong sân còn sót lại luồng khí của cao thủ, cao thủ này không chỉ cao hơn ông ta một tầng khiến lòng Vương Trung có vài phần kiêng kị.
Ánh mắt ông ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hột Khê đang thong dong uống trà, sự nghi ngờ và kiêng dè trong ánh mắt ông ta càng sâu hơn.
Đây là Tam tiểu thư yếu đuối vô dụng, bị phán là kẻ bỏ đi và còn bị đuổi ra khỏi phủ Nạp Lan trong lời đồn đấy sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ta, tuy rằng xanh xao vàng vọt, nhưng ánh mắt sáng ngời, giống kẻ yếu đuối ở điểm nào chứ.
Hay là vì phía sau có người chống lưng cho Tam tiểu thư nên cô ta mới vênh váo tự đắc như vậy? Ngay cả Tần Lục mà cũng dám ra tay à?
Hừ! Đúng là một con ranh không biết trời cao đất dày, chẳng lẽ cô ta tưởng rằng tìm được một chỗ dựa là có thể thật sự đối đầu với phủ Nạp Lan? Nói cho cùng cũng chỉ là một ả người phàm mặc cho người khác xâu xé!
Tuy trong lòng Vương Trung khinh thường là thế, nhưng bên ngoài ông ta lại tỏ vẻ cung kính: "Lão nô phụng mệnh phu nhân mời Tam tiểu thư về phủ một chuyến."
Hột Khê đặt tách trà xuống, cười khẽ đáp: "Nếu ta không về thì sao?"
Hai mắt Vương Trung bỗng nheo lại, cũng không nói nhiều, khí thế lạnh lẽo sắc bén trên người ông ta đột nhiên dâng trào.
Sức ép của võ giả cấp cao làm sắc mặt đám Trương Tam, Hề Giáp vốn đang đứng bảo hộ bên cạnh Hột Khê thay đổi đột ngột, một vài người có tu vi yếu kém đã khụy hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.
Ngay cả sắc mặt của Hột Khê cũng có chút tái nhợt, cơ thể cô cũng bất giác run nhè nhẹ.
Vương Trung hài lòng nhìn dáng vẻ hèn yếu run bần bật trước mặt mình như những con kiến, sau bèn thu hồi linh lực.
Trên mặt ông ta vẫn giữ nguyên biểu cảm tươi cười cung kính, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự khinh thường và uy hiếp: "Lão nô phụng mệnh phu nhân đến đây, lão nô nhất định phải đưa Tam tiểu thư về, nếu như Tam tiểu thư nhất quyết không đi, lão nô đành phải trói Tam tiểu thư về vậy."
Hột Khê rũ mắt, khuôn mặt xanh xao vàng vọt không chút biểu cảm, như thể cô đã bị sợ hãi đến đờ người, tóc gáy cũng đã dần dựng lên run sợ.
Qua một lúc lâu sau, Vương Trung nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô, "Được, ta về cùng ngươi."
Vương Trung lập tức hài lòng gật đầu, trong lòng càng thêm khinh thường Hột Khê, ông ta xác định cô vẫn chỉ là thứ rác rưởi, vô dụng và yếu đuối như trước, cùng lắm thì bám víu vào được gấu quần kẻ nào đó thôi, căn bản không đáng để sợ hãi.
Còn về tên Tần Lục chưa biết đã chết hay tàn phế kia, loại người không có thực lực chỉ biết nịnh nọt trong phủ còn rất nhiều, không ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết đâu.
Hột Khê đang định nhảy lên xe ngựa mà Vương Trung đã sắp xếp sẵn thì đằng sau bỗng vọng lại tiếng gọi nôn nóng của Trần ma ma: "Tiểu thư, tiểu thư, để lão nô và Tiểu Li cùng tiểu thư về! Sau này tiểu thư còn phải sống ở phủ Nạp Lan, còn phải trở thành một tiểu thư chân chính, không có ma ma và nha hoàn hầu hạ bên cạnh thì sao mà được chứ!"
Trong mắt Trần ma ma tràn ngập mong chờ và hy vọng, như thể bà đang mường tượng viễn cảnh tiền đồ rộng mở sau khi Hột Khê trở thành tiểu thư của phủ Nạp Lan.
Khóe miệng Hột Khê lại nở một nụ cười lạnh lùng, cô từ tốn nói: "Nếu bà đã muốn đi cùng tôi, vậy thì xuất phát thôi. Tiểu Li, muội ở lại tiếp tục giám sát bọn Hề Giáp huấn luyện, chờ ta về."
Xử lý xong Tần Lục và đuổi Bạch Hổ đi, Hột Khê không quay về phòng, mà tiếp tục ngồi trong sân viện, ung dung chờ đợi dù cô đang lâm vào tình cảnh như vậy.
Mãi đến một canh giờ sau, quả nhiên đã có người đến thăm biệt viện xa xôi này, hơn nữa người đó còn là tổng quản Vương Trung của phủ Nạp Lan.
Nhìn bề ngoài, Vương Trung là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi thật thà chất phác, mày rậm mắt to, cách ăn mặc chân chất, mộc mạc. Nhưng trên thực tế ông ta lại là nô tài có tu vi cao nhất ở phủ Nạp Lan, đã đạt tới đỉnh phong Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ cách một ranh giới là có thể đột phá Ngưng Mạch kỳ.
Ông ta vừa đến, ánh mắt liền đảo qua một vũng máu trên mặt đất, mày hơi nhăn lại.
Trong sân còn sót lại luồng khí của cao thủ, cao thủ này không chỉ cao hơn ông ta một tầng khiến lòng Vương Trung có vài phần kiêng kị.
Ánh mắt ông ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hột Khê đang thong dong uống trà, sự nghi ngờ và kiêng dè trong ánh mắt ông ta càng sâu hơn.
Đây là Tam tiểu thư yếu đuối vô dụng, bị phán là kẻ bỏ đi và còn bị đuổi ra khỏi phủ Nạp Lan trong lời đồn đấy sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ta, tuy rằng xanh xao vàng vọt, nhưng ánh mắt sáng ngời, giống kẻ yếu đuối ở điểm nào chứ.
Hay là vì phía sau có người chống lưng cho Tam tiểu thư nên cô ta mới vênh váo tự đắc như vậy? Ngay cả Tần Lục mà cũng dám ra tay à?
Hừ! Đúng là một con ranh không biết trời cao đất dày, chẳng lẽ cô ta tưởng rằng tìm được một chỗ dựa là có thể thật sự đối đầu với phủ Nạp Lan? Nói cho cùng cũng chỉ là một ả người phàm mặc cho người khác xâu xé!
Tuy trong lòng Vương Trung khinh thường là thế, nhưng bên ngoài ông ta lại tỏ vẻ cung kính: "Lão nô phụng mệnh phu nhân mời Tam tiểu thư về phủ một chuyến."
Hột Khê đặt tách trà xuống, cười khẽ đáp: "Nếu ta không về thì sao?"
Hai mắt Vương Trung bỗng nheo lại, cũng không nói nhiều, khí thế lạnh lẽo sắc bén trên người ông ta đột nhiên dâng trào.
Sức ép của võ giả cấp cao làm sắc mặt đám Trương Tam, Hề Giáp vốn đang đứng bảo hộ bên cạnh Hột Khê thay đổi đột ngột, một vài người có tu vi yếu kém đã khụy hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.
Ngay cả sắc mặt của Hột Khê cũng có chút tái nhợt, cơ thể cô cũng bất giác run nhè nhẹ.
Vương Trung hài lòng nhìn dáng vẻ hèn yếu run bần bật trước mặt mình như những con kiến, sau bèn thu hồi linh lực.
Trên mặt ông ta vẫn giữ nguyên biểu cảm tươi cười cung kính, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự khinh thường và uy hiếp: "Lão nô phụng mệnh phu nhân đến đây, lão nô nhất định phải đưa Tam tiểu thư về, nếu như Tam tiểu thư nhất quyết không đi, lão nô đành phải trói Tam tiểu thư về vậy."
Hột Khê rũ mắt, khuôn mặt xanh xao vàng vọt không chút biểu cảm, như thể cô đã bị sợ hãi đến đờ người, tóc gáy cũng đã dần dựng lên run sợ.
Qua một lúc lâu sau, Vương Trung nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô, "Được, ta về cùng ngươi."
Vương Trung lập tức hài lòng gật đầu, trong lòng càng thêm khinh thường Hột Khê, ông ta xác định cô vẫn chỉ là thứ rác rưởi, vô dụng và yếu đuối như trước, cùng lắm thì bám víu vào được gấu quần kẻ nào đó thôi, căn bản không đáng để sợ hãi.
Còn về tên Tần Lục chưa biết đã chết hay tàn phế kia, loại người không có thực lực chỉ biết nịnh nọt trong phủ còn rất nhiều, không ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết đâu.
Hột Khê đang định nhảy lên xe ngựa mà Vương Trung đã sắp xếp sẵn thì đằng sau bỗng vọng lại tiếng gọi nôn nóng của Trần ma ma: "Tiểu thư, tiểu thư, để lão nô và Tiểu Li cùng tiểu thư về! Sau này tiểu thư còn phải sống ở phủ Nạp Lan, còn phải trở thành một tiểu thư chân chính, không có ma ma và nha hoàn hầu hạ bên cạnh thì sao mà được chứ!"
Trong mắt Trần ma ma tràn ngập mong chờ và hy vọng, như thể bà đang mường tượng viễn cảnh tiền đồ rộng mở sau khi Hột Khê trở thành tiểu thư của phủ Nạp Lan.
Khóe miệng Hột Khê lại nở một nụ cười lạnh lùng, cô từ tốn nói: "Nếu bà đã muốn đi cùng tôi, vậy thì xuất phát thôi. Tiểu Li, muội ở lại tiếp tục giám sát bọn Hề Giáp huấn luyện, chờ ta về."
Tác giả :
Tương Tư Tử