Ý Loạn Tình Mê
Chương 48: (Thịt)
Edit: Lạc Lạc
Biệt thự yên tĩnh và ấm áp, phong cách trang trí cũng giống với ngôi nhà cũ lúc trước của cô.
Hoắc Viễn Chu đặt cô nằm lên ghế sô pha, gấp gáp cởi tạp dề trên người mình xuống, sau đó nằm đè lên người cô, ôm mặt cô lại và trao cho cô những nụ hôn mãnh liệt.
Lộ Dao nghe thấy cả tiếng hít thở dồn dập của anh, cô khẽ nói: “Trong nhà còn có bảo mẫu mà."
“Không có, mấy ngày nay nghỉ hết rồi." Nói xong anh lại lấp kín miệng cô, lưỡi anh nhanh chóng thâm nhập vào, công thành đoạt đất, khuấy đảo môi lưỡi cô đau đớn.
Lộ Dao bị hôn đến mức miệng tê rần, lưỡi cũng bị đau, nhưng các tế bào cảm giác lại đang động tình, những âm thanh vụn vặt và đứt quãng tràn ra từ trong miệng cô.
Cô khó khăn quay đầu đi, kéo miệng mình ra khỏi, hơi thở không ổn định, cô nói: “Vào phòng ngủ đi, ở đây sáng quá."
Ham muốn toàn thân Hoắc Viễn Chu đều đã được huy động, không còn chút lý trí đáng nói nào, anh mặc kệ cô nói gì, cúi đầu xuống và tiếp tục hôn cô.
Anh hôn từ môi cô xuống dưới cổ, mút mạnh, cắn nhẹ, có khi Lộ Dao bị đau mà rít vào một hơi, nhưng lý trí của cô vẫn còn, “Hoắc Viễn Chu, em còn phải gặp mọi người đấy, đừng cắn cổ em!"
“Vậy khi nào hết, khi đó lại ra ngoài."
“..." Khi đàn ông động dục đúng là không thể đỡ.
Lộ Dao mặc váy, thuận tiện cho động tác trên tay Hoắc Viễn Chu, bàn tay thô ráp và ấm áp của anh từ từ di chuyển lên theo bắp đùi cô, anh chầm chậm vuốt ve bên ngoài lớp quần lót, thỉnh thoảng còn ấn nhẹ vào.
Lộ Dao không thể không kêu lên, bỗng không kịp phòng bị nên tiếng vang lên rất lớn, cảm thấy thật xấu hổ, cô vội vàng vùi đầu vào cổ anh, lưỡi của Hoắc Viễn Chu lả lướt trên xương quai xanh tinh tế của cô.
Anh nói: “Lúc trước ở trong xe không phải rất lớn gan sao? Hôm nay sao thế?" Anh đưa ngón tay vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng vân vê.
Lộ Dao bất ngờ ‘ a ’ một tiếng, dán chặt cả người vào lồng ngực anh, trên miệng vẫn kiêu ngạo nói: “Hôm nay sân khách tác chiến, nên căng thẳng, không được a!"
Chủ yếu là vì trong xe ngày hôm đó rất riêng tư và kín đáo, không gian lại nhỏ, nhưng bây giờ thì khác, phòng khách mấy trăm mét vuông, cô không quen với ở đây đã đành, mà điều quan trọng là vẫn còn đang ban ngày ban mặt, trong lòng có một chút trở ngại không phải là chuyện rất bình thường sao?
Hoắc Viễn Chu buông cô ra, giọng khàn khàn quyến rũ, “Đi tắm thôi." Sau đó anh đứng dậy khỏi người cô, cúi người bế cô lên.
Lộ Dao quan sát biệt thự một lượt: “Nhà to như vậy, anh sống một mình không thấy rất trống vắng sao?"
Hoắc Viễn Chu: “Không phải còn có em nữa à?"
Cũng đúng.
Cô cười nói: “Sau này còn có những đứa trẻ nữa, em sẽ sinh thêm vài đứa, hồ bơi bên ngoài rất hữu dụng, có thể đá cầu trên bãi cỏ."
Trái tim Hoắc Viễn Chu run rẩy, ở nơi nào đó trong trái tim lập tức trở nên mềm mại và hỗn loạn.
Đến tầng trên, Hoắc Viễn Chu vào phòng tắm xả nước cho cô trước, Lộ Dao lại chạy xuống lầu dưới để mang vali hành lý lên, bên trong có đồ lót và nước hoa đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng.
Kéo vali hành lý vào phòng ngủ, cô mở khóa và lấy túi đựng đồ lót ra, bên ngoài túi đựng đồ lót còn được dán một tờ giấy ghi chú.
Trên tờ giấy ghi chú được viết thế này: 【 Dao Dao, con đã trưởng thành rồi, tò mò là chuyện rất bình thường, mặc dù mẹ là người truyền thống, nhưng không đến mức ngoan cố. Mẹ nói thêm một câu nữa, là con gái đừng quá chủ động và nhiệt tình. Điều muốn nói với con nhất chính là, sau khi về phải lập tức đính hôn với Trì Hoài cho mẹ, rồi đi lãnh chứng, sau này mẹ cũng không phải lo lắng nữa. 】
Lộ Dao không thể hiểu nổi, làm sao bà Lộ có thể nói những điều này với cô như thế?
Khi cô vô tình nhắm đến hai hộp Durex trong cốp vali hành lý, cô thật sự rất muốn đâm đầu vào tường.
Hai hộp bao cao su này là do Hoắc Viễn Chu mua lúc trước, đều vô dụng cả.
Hôm đó sau khi bị ông Lộ và bà Lộ đột kích bất ngờ, cô bèn giấu bao cao su vào vali, sau đó thì quên lấy nó ra, hôm qua lúc thu xếp hành lý, cô muốn lấy ra nhưng lại sợ ném vào thùng rác sẽ khiến bà Lộ hiểu lầm, nên chỉ có thể mang theo đến đây, cô nghĩ là bây giờ cô đã có thể dùng đến nó.
Buổi sáng trước khi đến sân bay, bà Lộ nói rằng bà đã mua cho cô một cái áo sơ mi trắng dài, trong mùa này sẽ linh hoạt hơn, bảo cô cất vào vali, nhưng lúc đó cô vẫn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, ăn vạ trên ghế sô pha muốn nướng thêm hai phút, vì vậy mà bà Lộ phải giúp cô bỏ vào.
Ai ngờ sẽ xảy ra một chuyện khó xử và máu chó như thế này, khi bà Lộ nhìn thấy hộp bao cao su, có lẽ suy nghĩ muốn đâm đầu vào tường còn mãnh liệt hơn cả cô.
Khó trách lúc ở trên xe, bà đã khó hiểu nói rằng chờ sau khi cô về sẽ lập tức ổn định chuyện giữa cô và Tưởng Trì Hoài, bà đang cho rằng cô đến đây để tìm Tưởng Trì Hoài sao?
Điều này thật máu chó quá mà...
Chờ khi Lộ Dao bước vào phòng tắm, Hoắc Viễn Chu cũng đã tắm xong, bồn tắm được xả đầy nước, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Hoắc Viễn Chu rất ân cần đã đành, lại còn đặt áo tắm vào cho cô, sau đó xoay người đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lộ Dao khẽ thở hắt ra, bắt đầu trút bỏ quần áo và tắm rửa.
Khi cô đi ra ngoài, phòng ngủ một mảnh đen kịt, giống như màn đêm đã buông xuống, hóa ra Hoắc Viễn Chu đã kéo toàn bộ rèm che lại.
Tầm mắt vẫn chưa thích nghi được với bóng tối, không thấy Hoắc Viễn Chu đang ở đâu, cô kêu lên: “Hoắc Viễn Chu."
Đột nhiên cô được bao quanh bởi một vòng tay ấm áp, “Anh ở đây." Lời vừa dứt, nụ hôn nóng bỏng đã lập tức rơi xuống, áo tắm trên người cô cũng bị anh giật mạnh.
Cả người Lộ Dao run lên, không biết là vì động tình hay là vì lạnh.
Nụ hôn của Hoắc Viễn Chu rơi trên chiếc cổ thon thả của cô, từ từ trượt xuống tấm lưng mịn màng, anh đặt tay lên bụng cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên bầu ngực cao ngất.
Hai chân Lộ Dao đã bắt đầu mềm nhũn, Hoắc Viễn Chu bế cô lên và ôm cô vào lòng, lưỡi anh vuốt dọc sống lưng cô, mỗi khi nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống một nơi nào đó, Lộ Dao đều sẽ rùng mình theo.
Nụ hôn của anh kích thích mọi giác quan của cô.
Cũng may là đang trong phòng, rất tối, không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của ai.
Ngay cả khi ham muốn có dày đặc hơn, nó cũng sẽ bị màu đen nuốt chửng.
Cả hai vừa đi vừa hôn, khi cả hai ngã xuống giường, đồ lót trên người Lộ Dao cũng đã trôi đi mất.
Hai mắt của Lộ Dao cuối cùng cũng có thể thích nghi với bóng tối, nhìn thấy rõ ràng hình dáng của anh, trùng khớp với lần đầu tiên gặp anh trong quá khứ.
Không ai biết cô muốn trở thành người phụ nữ của anh đến nhường nào, ngay cả khi con đường phía trước sẽ có mưa gió đồng hành, cô vẫn cảm thấy cuộc đời này cũng không uổng công gặp được anh, yêu anh.
Đã từng chờ đợi mười năm, vô số đêm mất ngủ, cô nhớ anh đến như thế nào, không một ai biết.
Mỗi một đêm buông xuống, mỗi một ngày mới lên, đều luôn nhắc nhở cô, khoảng thời gian Hoắc Viễn Chu rời đi đã nhiều thêm một ngày nữa.
Mười năm, cô đã đếm được hơn ba nghìn ngày.
Hoắc Viễn Chu cảm giác được cảm xúc của cô khác thường, anh lại hôn lên môi cô lần nữa, vô cùng dịu dàng, vẽ vời lên đôi môi căng mọng của cô bằng lưỡi của mình.
Lộ Dao nói: “Hoắc Viễn Chu, nhất định kiếp trước em đã nợ anh." Kiếp này đợi anh mười năm, mười năm đẹp nhất của cuộc đời cô, đều được dùng để chờ đợi, một niềm hy vọng vô hình, không biết phải chờ đợi ở đâu.
Anh nói: “Anh cũng vậy."
Nếu nhiều năm trước anh không đến Thượng Hải, không sống trong nhà cô, không có thứ tình cảm đặc biệt cắt không đứt, gỡ càng rối hơn với cô, ở tuổi này của anh, có lẽ con cái cũng đã học tiểu học.
Nhưng anh lại cô đơn hết năm này qua năm khác, mùa đông ở New York đã đến và đi đủ mười lần.
...
Bầu không khí như vậy rất không phù hợp với tình yêu.
Hoắc Viễn Chu đứng dậy, sau đó quỳ xuống giữa hai chân cô, vùi đầu vào ngực cô và cắn mút, một tay thì nhào nặn ở bên còn lại.
Ngực cô ẩm ướt và ấm áp, tất cả đều là dấu vết của lưỡi anh để lại, nơi kín đáo nhất của cô cũng đang bị một tay khác của anh khiêu khích, sớm đã lũ lụt lan tràn.
Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, nói: “Ướt rồi, có muốn không?"
Lộ dao không nói gì, tai cô đỏ bừng.
Khi ngón tay của anh thâm nhập vào, cô vô thức rên rỉ.
Cô không thể chịu đựng được nữa, luồn mười ngón tay vào mái tóc đen của anh, “Hoắc Viễn Chu, nói lại lần nữa, câu mà em muốn nghe lúc em mười tuổi."
“Anh yêu em."
Lộ Dao cong nửa người trên, đưa môi mình lên.
Cô không biết phải làm anh hài lòng như thế nào, chỉ biết cắn lưỡi anh, khi thì sẽ liếm láp.
Tay phải của cô tùy tiện du hành trên lưng Hoắc Viễn Chu, còn tay trái thì nắm phần thân dưới của anh, không biết phải di chuyển thế nào, mà vẫn luôn giữ nó trong tay, cảm nhận nhiệt độ của nó, như đang tuyên thệ chủ quyền.
Những âm thanh trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng của Hoắc Viễn Chu khiến Lộ Dao bị mê hoặc, cô nói, “Em không biết, anh chỉ em phải làm thế nào đi."
Anh vuốt ve lên má cô, “Bảo bối, ngồi lên người anh."
Lộ Dao sửng sốt, “A?" Cô đang không manh áo che thân, ngồi lên người anh chẳng phải là xấu hổ quá sao? Cô lắc đầu: “Không cần."
“Không sao."
Hoắc Viễn Chu ôm chặt cô, lật người mình lại, Lộ Dao ngồi lên thắt lưng của Hoắc Viễn Chu và nhìn xuống anh, cả hai nhìn nhau chăm chú, hai đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu lòng nhau.
Lộ Dao cúi người xuống, như anh đã làm trước đó, dùng đầu lưỡi để vẽ vời lên môi anh, chiếc lưỡi mềm dẻo của cô di chuyển từ cằm xuống phía dưới, dừng lại ở yết hầu, sau đó chầm chậm mút vào.
Cô thích nhất chỗ này của anh, từ khi còn nhỏ đã thích hôn lên nó.
Hoắc Viễn Chu rên lên một tiếng trong cổ họng, thế nhưng hai tay lại vô thức định túm lấy khăn trải giường, nhưng cũng dừng lại kịp thời, xét cho cùng túm khăn trải giường là việc mà chỉ có phụ nữ mới có thể làm.
Hoắc Viễn Chu đưa tay quấn lấy một lọn tóc của cô, từng vòng từng vòng được quấn quanh ngón tay, trông anh như đang rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng đang rất khổ sở và khó chịu, toàn thân như sắp vỡ tung, nhưng anh lại không đành lòng phá vỡ sự tò mò và nhiệt tình của cô, mặc cho cô đùa nghịch đầy thích thú.
Lộ Dao nắm lấy vật nóng bỏng của anh và chạm vào nơi riêng tư của mình, cọ xát, mân mê một hồi lâu, trán đã bắt đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn không thể cho vào, bỗng cô ngẩng đầu lên nói: “Em không tìm được chỗ thì phải làm sao?"
“..." Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Anh giúp em."
Lộ Dao bắt đầu rút lui có trật tự, khẽ hỏi: “Có phải rất đau đúng không?"
“Không biết, anh không phải phụ nữ."
“..."
Hoắc Viễn Chu lật người lại lần nữa, Lộ Dao ngã khỏi người anh, sau đó nằm thẳng lên giường, anh đứng dậy và ôm Lộ Dao lên, cho hai chân cô quấn quanh eo anh, “Ôm chặt vào."
Nụ hôn mạnh mẽ của anh lại rơi xuống, Lộ Dao nhiệt tình đáp lại.
Cả hai trần trụi đối diện với nhau, da thịt gần gũi, cô ôm chặt lấy cổ anh.
Hoắc Viễn Chu ôm cô đi được hai bước, cả người anh đã sẵn sàng phát động, nơi nào đó sưng to lên đau đớn, anh thô lỗ ép cô lên vách tường.
Khi Lộ Dao vừa chạm vào vách tường lạnh lẽo, toàn thân cô đều run rẩy, hơi lạnh xuyên qua sống lưng và truyền khắp toàn thân, lòng bàn chân cũng vô cùng lạnh.
Ngay khi Lộ Dao đang sắp đóng băng vì lạnh, muốn tìm kiếm một chút hơi ấm, thì cô bất ngờ hét lên một tiếng, cơ thể bị anh lấp đầy, cô đau đớn rít vào một hơi.
Dòng nước ấm đỏ tươi từ trong cơ thể Lộ Dao chảy xuống và lưu lại trên đùi Hoắc Viễn Chu, sau đó hòa vào làm một với mồ hôi trên người anh.
Anh ở trong cơ thể Lộ Dao, chân thật cảm nhận được sự tồn tại của cô, không phải đang nằm mơ. Anh cúi đầu xuống cắn lên vai cô, một hồi lâu sau mới hỏi: “Đau không?"
“Vẫn ổn." Lúc nói, giọng của Lộ Dao cũng hơi khàn và run.
Hoắc Viễn Chu bắt đầu đưa đẩy chầm chậm, biên độ chuyển động không quá lớn, Lộ Dao nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn, sau lưng cũng phát đau vì bị anh chèn ép.
“Hoắc Viễn Chu, anh đứng mệt không?"
Biên độ của Hoắc Viễn Chu càng ngày càng lớn, cô bị anh đâm chọt suýt nữa thì lục phủ ngũ tạng đã bay ra ngoài, không có khoái cảm đã đành, đằng này còn đau chết đi được.
“Không mệt." Hơi thở của Hoắc Viễn Chu rất nặng nề, sau lưng anh toàn là mồ hôi, dinh dính ẩm ướt, nhưng Lộ Dao lại ôm chặt hơn.
Anh hơi ngửa đầu lên, Lộ Dao nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh, cắn mút qua lại.
Cuối cùng cô cũng là của anh.
Sau mười năm chờ đợi.
Lộ Dao ghé sát môi mình vào tai anh: “Hoắc Viễn Chu, cuối tuần này về nước chúng ta sẽ lập tức đi lãnh chứng."
Biệt thự yên tĩnh và ấm áp, phong cách trang trí cũng giống với ngôi nhà cũ lúc trước của cô.
Hoắc Viễn Chu đặt cô nằm lên ghế sô pha, gấp gáp cởi tạp dề trên người mình xuống, sau đó nằm đè lên người cô, ôm mặt cô lại và trao cho cô những nụ hôn mãnh liệt.
Lộ Dao nghe thấy cả tiếng hít thở dồn dập của anh, cô khẽ nói: “Trong nhà còn có bảo mẫu mà."
“Không có, mấy ngày nay nghỉ hết rồi." Nói xong anh lại lấp kín miệng cô, lưỡi anh nhanh chóng thâm nhập vào, công thành đoạt đất, khuấy đảo môi lưỡi cô đau đớn.
Lộ Dao bị hôn đến mức miệng tê rần, lưỡi cũng bị đau, nhưng các tế bào cảm giác lại đang động tình, những âm thanh vụn vặt và đứt quãng tràn ra từ trong miệng cô.
Cô khó khăn quay đầu đi, kéo miệng mình ra khỏi, hơi thở không ổn định, cô nói: “Vào phòng ngủ đi, ở đây sáng quá."
Ham muốn toàn thân Hoắc Viễn Chu đều đã được huy động, không còn chút lý trí đáng nói nào, anh mặc kệ cô nói gì, cúi đầu xuống và tiếp tục hôn cô.
Anh hôn từ môi cô xuống dưới cổ, mút mạnh, cắn nhẹ, có khi Lộ Dao bị đau mà rít vào một hơi, nhưng lý trí của cô vẫn còn, “Hoắc Viễn Chu, em còn phải gặp mọi người đấy, đừng cắn cổ em!"
“Vậy khi nào hết, khi đó lại ra ngoài."
“..." Khi đàn ông động dục đúng là không thể đỡ.
Lộ Dao mặc váy, thuận tiện cho động tác trên tay Hoắc Viễn Chu, bàn tay thô ráp và ấm áp của anh từ từ di chuyển lên theo bắp đùi cô, anh chầm chậm vuốt ve bên ngoài lớp quần lót, thỉnh thoảng còn ấn nhẹ vào.
Lộ Dao không thể không kêu lên, bỗng không kịp phòng bị nên tiếng vang lên rất lớn, cảm thấy thật xấu hổ, cô vội vàng vùi đầu vào cổ anh, lưỡi của Hoắc Viễn Chu lả lướt trên xương quai xanh tinh tế của cô.
Anh nói: “Lúc trước ở trong xe không phải rất lớn gan sao? Hôm nay sao thế?" Anh đưa ngón tay vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng vân vê.
Lộ Dao bất ngờ ‘ a ’ một tiếng, dán chặt cả người vào lồng ngực anh, trên miệng vẫn kiêu ngạo nói: “Hôm nay sân khách tác chiến, nên căng thẳng, không được a!"
Chủ yếu là vì trong xe ngày hôm đó rất riêng tư và kín đáo, không gian lại nhỏ, nhưng bây giờ thì khác, phòng khách mấy trăm mét vuông, cô không quen với ở đây đã đành, mà điều quan trọng là vẫn còn đang ban ngày ban mặt, trong lòng có một chút trở ngại không phải là chuyện rất bình thường sao?
Hoắc Viễn Chu buông cô ra, giọng khàn khàn quyến rũ, “Đi tắm thôi." Sau đó anh đứng dậy khỏi người cô, cúi người bế cô lên.
Lộ Dao quan sát biệt thự một lượt: “Nhà to như vậy, anh sống một mình không thấy rất trống vắng sao?"
Hoắc Viễn Chu: “Không phải còn có em nữa à?"
Cũng đúng.
Cô cười nói: “Sau này còn có những đứa trẻ nữa, em sẽ sinh thêm vài đứa, hồ bơi bên ngoài rất hữu dụng, có thể đá cầu trên bãi cỏ."
Trái tim Hoắc Viễn Chu run rẩy, ở nơi nào đó trong trái tim lập tức trở nên mềm mại và hỗn loạn.
Đến tầng trên, Hoắc Viễn Chu vào phòng tắm xả nước cho cô trước, Lộ Dao lại chạy xuống lầu dưới để mang vali hành lý lên, bên trong có đồ lót và nước hoa đã được cô chuẩn bị kỹ lưỡng.
Kéo vali hành lý vào phòng ngủ, cô mở khóa và lấy túi đựng đồ lót ra, bên ngoài túi đựng đồ lót còn được dán một tờ giấy ghi chú.
Trên tờ giấy ghi chú được viết thế này: 【 Dao Dao, con đã trưởng thành rồi, tò mò là chuyện rất bình thường, mặc dù mẹ là người truyền thống, nhưng không đến mức ngoan cố. Mẹ nói thêm một câu nữa, là con gái đừng quá chủ động và nhiệt tình. Điều muốn nói với con nhất chính là, sau khi về phải lập tức đính hôn với Trì Hoài cho mẹ, rồi đi lãnh chứng, sau này mẹ cũng không phải lo lắng nữa. 】
Lộ Dao không thể hiểu nổi, làm sao bà Lộ có thể nói những điều này với cô như thế?
Khi cô vô tình nhắm đến hai hộp Durex trong cốp vali hành lý, cô thật sự rất muốn đâm đầu vào tường.
Hai hộp bao cao su này là do Hoắc Viễn Chu mua lúc trước, đều vô dụng cả.
Hôm đó sau khi bị ông Lộ và bà Lộ đột kích bất ngờ, cô bèn giấu bao cao su vào vali, sau đó thì quên lấy nó ra, hôm qua lúc thu xếp hành lý, cô muốn lấy ra nhưng lại sợ ném vào thùng rác sẽ khiến bà Lộ hiểu lầm, nên chỉ có thể mang theo đến đây, cô nghĩ là bây giờ cô đã có thể dùng đến nó.
Buổi sáng trước khi đến sân bay, bà Lộ nói rằng bà đã mua cho cô một cái áo sơ mi trắng dài, trong mùa này sẽ linh hoạt hơn, bảo cô cất vào vali, nhưng lúc đó cô vẫn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, ăn vạ trên ghế sô pha muốn nướng thêm hai phút, vì vậy mà bà Lộ phải giúp cô bỏ vào.
Ai ngờ sẽ xảy ra một chuyện khó xử và máu chó như thế này, khi bà Lộ nhìn thấy hộp bao cao su, có lẽ suy nghĩ muốn đâm đầu vào tường còn mãnh liệt hơn cả cô.
Khó trách lúc ở trên xe, bà đã khó hiểu nói rằng chờ sau khi cô về sẽ lập tức ổn định chuyện giữa cô và Tưởng Trì Hoài, bà đang cho rằng cô đến đây để tìm Tưởng Trì Hoài sao?
Điều này thật máu chó quá mà...
Chờ khi Lộ Dao bước vào phòng tắm, Hoắc Viễn Chu cũng đã tắm xong, bồn tắm được xả đầy nước, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Hoắc Viễn Chu rất ân cần đã đành, lại còn đặt áo tắm vào cho cô, sau đó xoay người đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lộ Dao khẽ thở hắt ra, bắt đầu trút bỏ quần áo và tắm rửa.
Khi cô đi ra ngoài, phòng ngủ một mảnh đen kịt, giống như màn đêm đã buông xuống, hóa ra Hoắc Viễn Chu đã kéo toàn bộ rèm che lại.
Tầm mắt vẫn chưa thích nghi được với bóng tối, không thấy Hoắc Viễn Chu đang ở đâu, cô kêu lên: “Hoắc Viễn Chu."
Đột nhiên cô được bao quanh bởi một vòng tay ấm áp, “Anh ở đây." Lời vừa dứt, nụ hôn nóng bỏng đã lập tức rơi xuống, áo tắm trên người cô cũng bị anh giật mạnh.
Cả người Lộ Dao run lên, không biết là vì động tình hay là vì lạnh.
Nụ hôn của Hoắc Viễn Chu rơi trên chiếc cổ thon thả của cô, từ từ trượt xuống tấm lưng mịn màng, anh đặt tay lên bụng cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên bầu ngực cao ngất.
Hai chân Lộ Dao đã bắt đầu mềm nhũn, Hoắc Viễn Chu bế cô lên và ôm cô vào lòng, lưỡi anh vuốt dọc sống lưng cô, mỗi khi nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống một nơi nào đó, Lộ Dao đều sẽ rùng mình theo.
Nụ hôn của anh kích thích mọi giác quan của cô.
Cũng may là đang trong phòng, rất tối, không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của ai.
Ngay cả khi ham muốn có dày đặc hơn, nó cũng sẽ bị màu đen nuốt chửng.
Cả hai vừa đi vừa hôn, khi cả hai ngã xuống giường, đồ lót trên người Lộ Dao cũng đã trôi đi mất.
Hai mắt của Lộ Dao cuối cùng cũng có thể thích nghi với bóng tối, nhìn thấy rõ ràng hình dáng của anh, trùng khớp với lần đầu tiên gặp anh trong quá khứ.
Không ai biết cô muốn trở thành người phụ nữ của anh đến nhường nào, ngay cả khi con đường phía trước sẽ có mưa gió đồng hành, cô vẫn cảm thấy cuộc đời này cũng không uổng công gặp được anh, yêu anh.
Đã từng chờ đợi mười năm, vô số đêm mất ngủ, cô nhớ anh đến như thế nào, không một ai biết.
Mỗi một đêm buông xuống, mỗi một ngày mới lên, đều luôn nhắc nhở cô, khoảng thời gian Hoắc Viễn Chu rời đi đã nhiều thêm một ngày nữa.
Mười năm, cô đã đếm được hơn ba nghìn ngày.
Hoắc Viễn Chu cảm giác được cảm xúc của cô khác thường, anh lại hôn lên môi cô lần nữa, vô cùng dịu dàng, vẽ vời lên đôi môi căng mọng của cô bằng lưỡi của mình.
Lộ Dao nói: “Hoắc Viễn Chu, nhất định kiếp trước em đã nợ anh." Kiếp này đợi anh mười năm, mười năm đẹp nhất của cuộc đời cô, đều được dùng để chờ đợi, một niềm hy vọng vô hình, không biết phải chờ đợi ở đâu.
Anh nói: “Anh cũng vậy."
Nếu nhiều năm trước anh không đến Thượng Hải, không sống trong nhà cô, không có thứ tình cảm đặc biệt cắt không đứt, gỡ càng rối hơn với cô, ở tuổi này của anh, có lẽ con cái cũng đã học tiểu học.
Nhưng anh lại cô đơn hết năm này qua năm khác, mùa đông ở New York đã đến và đi đủ mười lần.
...
Bầu không khí như vậy rất không phù hợp với tình yêu.
Hoắc Viễn Chu đứng dậy, sau đó quỳ xuống giữa hai chân cô, vùi đầu vào ngực cô và cắn mút, một tay thì nhào nặn ở bên còn lại.
Ngực cô ẩm ướt và ấm áp, tất cả đều là dấu vết của lưỡi anh để lại, nơi kín đáo nhất của cô cũng đang bị một tay khác của anh khiêu khích, sớm đã lũ lụt lan tràn.
Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, nói: “Ướt rồi, có muốn không?"
Lộ dao không nói gì, tai cô đỏ bừng.
Khi ngón tay của anh thâm nhập vào, cô vô thức rên rỉ.
Cô không thể chịu đựng được nữa, luồn mười ngón tay vào mái tóc đen của anh, “Hoắc Viễn Chu, nói lại lần nữa, câu mà em muốn nghe lúc em mười tuổi."
“Anh yêu em."
Lộ Dao cong nửa người trên, đưa môi mình lên.
Cô không biết phải làm anh hài lòng như thế nào, chỉ biết cắn lưỡi anh, khi thì sẽ liếm láp.
Tay phải của cô tùy tiện du hành trên lưng Hoắc Viễn Chu, còn tay trái thì nắm phần thân dưới của anh, không biết phải di chuyển thế nào, mà vẫn luôn giữ nó trong tay, cảm nhận nhiệt độ của nó, như đang tuyên thệ chủ quyền.
Những âm thanh trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng của Hoắc Viễn Chu khiến Lộ Dao bị mê hoặc, cô nói, “Em không biết, anh chỉ em phải làm thế nào đi."
Anh vuốt ve lên má cô, “Bảo bối, ngồi lên người anh."
Lộ Dao sửng sốt, “A?" Cô đang không manh áo che thân, ngồi lên người anh chẳng phải là xấu hổ quá sao? Cô lắc đầu: “Không cần."
“Không sao."
Hoắc Viễn Chu ôm chặt cô, lật người mình lại, Lộ Dao ngồi lên thắt lưng của Hoắc Viễn Chu và nhìn xuống anh, cả hai nhìn nhau chăm chú, hai đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu lòng nhau.
Lộ Dao cúi người xuống, như anh đã làm trước đó, dùng đầu lưỡi để vẽ vời lên môi anh, chiếc lưỡi mềm dẻo của cô di chuyển từ cằm xuống phía dưới, dừng lại ở yết hầu, sau đó chầm chậm mút vào.
Cô thích nhất chỗ này của anh, từ khi còn nhỏ đã thích hôn lên nó.
Hoắc Viễn Chu rên lên một tiếng trong cổ họng, thế nhưng hai tay lại vô thức định túm lấy khăn trải giường, nhưng cũng dừng lại kịp thời, xét cho cùng túm khăn trải giường là việc mà chỉ có phụ nữ mới có thể làm.
Hoắc Viễn Chu đưa tay quấn lấy một lọn tóc của cô, từng vòng từng vòng được quấn quanh ngón tay, trông anh như đang rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng đang rất khổ sở và khó chịu, toàn thân như sắp vỡ tung, nhưng anh lại không đành lòng phá vỡ sự tò mò và nhiệt tình của cô, mặc cho cô đùa nghịch đầy thích thú.
Lộ Dao nắm lấy vật nóng bỏng của anh và chạm vào nơi riêng tư của mình, cọ xát, mân mê một hồi lâu, trán đã bắt đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn không thể cho vào, bỗng cô ngẩng đầu lên nói: “Em không tìm được chỗ thì phải làm sao?"
“..." Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Anh giúp em."
Lộ Dao bắt đầu rút lui có trật tự, khẽ hỏi: “Có phải rất đau đúng không?"
“Không biết, anh không phải phụ nữ."
“..."
Hoắc Viễn Chu lật người lại lần nữa, Lộ Dao ngã khỏi người anh, sau đó nằm thẳng lên giường, anh đứng dậy và ôm Lộ Dao lên, cho hai chân cô quấn quanh eo anh, “Ôm chặt vào."
Nụ hôn mạnh mẽ của anh lại rơi xuống, Lộ Dao nhiệt tình đáp lại.
Cả hai trần trụi đối diện với nhau, da thịt gần gũi, cô ôm chặt lấy cổ anh.
Hoắc Viễn Chu ôm cô đi được hai bước, cả người anh đã sẵn sàng phát động, nơi nào đó sưng to lên đau đớn, anh thô lỗ ép cô lên vách tường.
Khi Lộ Dao vừa chạm vào vách tường lạnh lẽo, toàn thân cô đều run rẩy, hơi lạnh xuyên qua sống lưng và truyền khắp toàn thân, lòng bàn chân cũng vô cùng lạnh.
Ngay khi Lộ Dao đang sắp đóng băng vì lạnh, muốn tìm kiếm một chút hơi ấm, thì cô bất ngờ hét lên một tiếng, cơ thể bị anh lấp đầy, cô đau đớn rít vào một hơi.
Dòng nước ấm đỏ tươi từ trong cơ thể Lộ Dao chảy xuống và lưu lại trên đùi Hoắc Viễn Chu, sau đó hòa vào làm một với mồ hôi trên người anh.
Anh ở trong cơ thể Lộ Dao, chân thật cảm nhận được sự tồn tại của cô, không phải đang nằm mơ. Anh cúi đầu xuống cắn lên vai cô, một hồi lâu sau mới hỏi: “Đau không?"
“Vẫn ổn." Lúc nói, giọng của Lộ Dao cũng hơi khàn và run.
Hoắc Viễn Chu bắt đầu đưa đẩy chầm chậm, biên độ chuyển động không quá lớn, Lộ Dao nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn, sau lưng cũng phát đau vì bị anh chèn ép.
“Hoắc Viễn Chu, anh đứng mệt không?"
Biên độ của Hoắc Viễn Chu càng ngày càng lớn, cô bị anh đâm chọt suýt nữa thì lục phủ ngũ tạng đã bay ra ngoài, không có khoái cảm đã đành, đằng này còn đau chết đi được.
“Không mệt." Hơi thở của Hoắc Viễn Chu rất nặng nề, sau lưng anh toàn là mồ hôi, dinh dính ẩm ướt, nhưng Lộ Dao lại ôm chặt hơn.
Anh hơi ngửa đầu lên, Lộ Dao nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh, cắn mút qua lại.
Cuối cùng cô cũng là của anh.
Sau mười năm chờ đợi.
Lộ Dao ghé sát môi mình vào tai anh: “Hoắc Viễn Chu, cuối tuần này về nước chúng ta sẽ lập tức đi lãnh chứng."
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị