Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 285: Đổng lão phu nhân bị tức choáng (2)
Edit Tiên Vô Sắc
“Thiếp thì thế nào? Nam nhân nào mà không có thiếp? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Đổng Nhược Lan chị ta không thể cùng những nữ nhân khác hầu hạ một chồng sao?"
Bình thường Đổng Nhược Cần luôn luôn nghe lời hôm nay lại vì chị ta mà nói chuyện, Phó Bảo Vân tức đến đỏ bừng cả mặt, trợn mắt hung nhìn Đổng Nhược Lan chưa biết sống chết.
Đổng Nhược Cần ngẩn ngơ: “Nhưng…nhưng ta cưới nàng nhiều năm như vậy, cũng không nạp thiếp."
“Được lắm, Đổng Nhược Cẩn chàng lại đem ta so với Đổng Nhược Lan?" Phó bảo vân dùng ngón tay chỉ vào mũi của Đổng Nhược Cần, “Ta thân là công chúa, tôn quý cỡ nào? Ta đã gả thấp cho chàng, chàng còn muốn nạp thiếp? Đổng Nhược Lan không giống, chị ta nếu trở thành quý phi, đó là trèo cao, tần thiếp của hoàng huynh ta nhiều đó là điều tất nhiên."
Quý phi, nhiều cơ hội hơn.
Nàng cùng hoành huynh quan hệ lúc đầu không quá thân, nếu để Đổng Nhược Lan làm quý phi, còn sợ hoàng huynh không giúp nàng sao?
Hết lần này tới lần khác bọn họ cứ ngăn cản, thà để Đổng Nhược Lan đi lấy chồng xa, cũng không để chị ta làm phi tử của hoàng huynh.
“Lần này Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp hầu của Tam hoàng chất, cũng là cơ hội ta cầu, Tam hoàng chất khốn nạn thì sao?Dù sao cũng là người hoàng tộc, vẫn do hoàng hậu sinh ra, Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp của nó, các ngươi hẳn nên ba quỳ chín lạy, bây giờ còn dám cự tuyệt? Xem mình là cái gì chứ!"
Đổng Nhược Cần bị chửi một lời cũng không dám nói, Phó Bảo Vân có thể gả cho hắn, là hắn trèo cao sao?
“Phu nhân!"
Bỗng nhiên, Đổng Thiên Lăng hô lên một tiếng sợ hãi, lập tức đỡ thân thể của lão phu nhân bị té xỉu, đôi mắt cũng biến thành đỏ bừng.
“Xem ra hôm nay các ngươi, thật muốn giết chết ta và mẹ già của các ngươi! Nếu đã như vậy, được, người đâu! Cầm kiếm tới! Hôm nay ta ngay tại đây tự mình hại mình, nhìn người trong thiên hạ này sẽ nghị luận đôi các ngươi bất hiếu như thế nào!"
Phó Bảo Vân bị sợ ngây người, cuối cùng mắng không ra một chữ, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nàng đánh Đổng Nhược Lan ngất xỉu còn dễ nói, nếu làm cho cha mẹ chồng tự sát, thì lời nói của mấy người đó sẽ làm nàng chết chìm.
Cho nên, Phó Bảo Vân là người không trời không sợ đất bây giờ lại sợ.
Trong nội tâm ả sợ, trên mặt cũng không dám biểu lộ, liên tục cười lạnh: “Xem các ngươi là cha mẹ Nhược Cẩn, ta liền thả cho các ngươi! Chỉ là, lần này Lam Tiểu Vận nhất định phải gả, không gả cũng phải gả! Hơn nữa phải thật vui mà xuất giá!"
Hoàng thất nạp thiếp, trên mặt phải tràn đầy vui vẻ, nếu đến lúc đó mặt Nhị lão Đổng gia lạnh lùng, chẳng phải phá hư bầu không khí sao?
“Còn không đi?" Đổng Thiên Lăng cũng nổi giận, ông nắm tay thật chặt, mới khống chết lại xúc động đánh người.
Nhìn hai con ngươi Đổng Thiên Lăng phát ra tia máu, Phó Bảo Vân lui lại sau hai bước, tiếp tục cười lạnh: “Cha, con chỉ khuyên người thôi, lấy thân phận của Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp hầu của hoàng tử, có biết bao nhiêu phú quý? Mà, Tam hoàng tử ngày sau rất có thể là Thái tử, người coi như không vì mình mà cân nhắc, cũng nên cân nhắc cho tiểu Tuyết với tiểu Lâm, đúng không?"
Đổng Mộc Tuyết và Đổng Mộc Lâm là đôi trai gái của nàng, nếu đưa Lam Tiểu Vận cho hoàng thất, ngày sau sẽ trợ giúp cho con trai nàng rất lớn.
Khóe miệng Đổng Thiên Lăng khẽ động, có chút nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn phó bảo vân thêm nữa, đem thân thể lão phu nhân bế lên, thận trọng đi tới giường.
Nhìn Đổng Thiên Lăng không để ý tới nàng, Phó Bảo Vân không tự tìm đường chết, hừ lạnh một cái, rồi quay người đi giống như Khổng Tước cao ngạo.
Đổng Nhược Cần nhìn lão phu nhân hôn mê, hắn định ở lại, lại nhìn thấy Phó Bảo Vân quay đầu liếc hắn một cái.
“Thiếp thì thế nào? Nam nhân nào mà không có thiếp? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Đổng Nhược Lan chị ta không thể cùng những nữ nhân khác hầu hạ một chồng sao?"
Bình thường Đổng Nhược Cần luôn luôn nghe lời hôm nay lại vì chị ta mà nói chuyện, Phó Bảo Vân tức đến đỏ bừng cả mặt, trợn mắt hung nhìn Đổng Nhược Lan chưa biết sống chết.
Đổng Nhược Cần ngẩn ngơ: “Nhưng…nhưng ta cưới nàng nhiều năm như vậy, cũng không nạp thiếp."
“Được lắm, Đổng Nhược Cẩn chàng lại đem ta so với Đổng Nhược Lan?" Phó bảo vân dùng ngón tay chỉ vào mũi của Đổng Nhược Cần, “Ta thân là công chúa, tôn quý cỡ nào? Ta đã gả thấp cho chàng, chàng còn muốn nạp thiếp? Đổng Nhược Lan không giống, chị ta nếu trở thành quý phi, đó là trèo cao, tần thiếp của hoàng huynh ta nhiều đó là điều tất nhiên."
Quý phi, nhiều cơ hội hơn.
Nàng cùng hoành huynh quan hệ lúc đầu không quá thân, nếu để Đổng Nhược Lan làm quý phi, còn sợ hoàng huynh không giúp nàng sao?
Hết lần này tới lần khác bọn họ cứ ngăn cản, thà để Đổng Nhược Lan đi lấy chồng xa, cũng không để chị ta làm phi tử của hoàng huynh.
“Lần này Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp hầu của Tam hoàng chất, cũng là cơ hội ta cầu, Tam hoàng chất khốn nạn thì sao?Dù sao cũng là người hoàng tộc, vẫn do hoàng hậu sinh ra, Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp của nó, các ngươi hẳn nên ba quỳ chín lạy, bây giờ còn dám cự tuyệt? Xem mình là cái gì chứ!"
Đổng Nhược Cần bị chửi một lời cũng không dám nói, Phó Bảo Vân có thể gả cho hắn, là hắn trèo cao sao?
“Phu nhân!"
Bỗng nhiên, Đổng Thiên Lăng hô lên một tiếng sợ hãi, lập tức đỡ thân thể của lão phu nhân bị té xỉu, đôi mắt cũng biến thành đỏ bừng.
“Xem ra hôm nay các ngươi, thật muốn giết chết ta và mẹ già của các ngươi! Nếu đã như vậy, được, người đâu! Cầm kiếm tới! Hôm nay ta ngay tại đây tự mình hại mình, nhìn người trong thiên hạ này sẽ nghị luận đôi các ngươi bất hiếu như thế nào!"
Phó Bảo Vân bị sợ ngây người, cuối cùng mắng không ra một chữ, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nàng đánh Đổng Nhược Lan ngất xỉu còn dễ nói, nếu làm cho cha mẹ chồng tự sát, thì lời nói của mấy người đó sẽ làm nàng chết chìm.
Cho nên, Phó Bảo Vân là người không trời không sợ đất bây giờ lại sợ.
Trong nội tâm ả sợ, trên mặt cũng không dám biểu lộ, liên tục cười lạnh: “Xem các ngươi là cha mẹ Nhược Cẩn, ta liền thả cho các ngươi! Chỉ là, lần này Lam Tiểu Vận nhất định phải gả, không gả cũng phải gả! Hơn nữa phải thật vui mà xuất giá!"
Hoàng thất nạp thiếp, trên mặt phải tràn đầy vui vẻ, nếu đến lúc đó mặt Nhị lão Đổng gia lạnh lùng, chẳng phải phá hư bầu không khí sao?
“Còn không đi?" Đổng Thiên Lăng cũng nổi giận, ông nắm tay thật chặt, mới khống chết lại xúc động đánh người.
Nhìn hai con ngươi Đổng Thiên Lăng phát ra tia máu, Phó Bảo Vân lui lại sau hai bước, tiếp tục cười lạnh: “Cha, con chỉ khuyên người thôi, lấy thân phận của Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp hầu của hoàng tử, có biết bao nhiêu phú quý? Mà, Tam hoàng tử ngày sau rất có thể là Thái tử, người coi như không vì mình mà cân nhắc, cũng nên cân nhắc cho tiểu Tuyết với tiểu Lâm, đúng không?"
Đổng Mộc Tuyết và Đổng Mộc Lâm là đôi trai gái của nàng, nếu đưa Lam Tiểu Vận cho hoàng thất, ngày sau sẽ trợ giúp cho con trai nàng rất lớn.
Khóe miệng Đổng Thiên Lăng khẽ động, có chút nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn phó bảo vân thêm nữa, đem thân thể lão phu nhân bế lên, thận trọng đi tới giường.
Nhìn Đổng Thiên Lăng không để ý tới nàng, Phó Bảo Vân không tự tìm đường chết, hừ lạnh một cái, rồi quay người đi giống như Khổng Tước cao ngạo.
Đổng Nhược Cần nhìn lão phu nhân hôn mê, hắn định ở lại, lại nhìn thấy Phó Bảo Vân quay đầu liếc hắn một cái.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia