Y Đạo Quan Đồ

Chương 408: Túi thuốc nổ

Vẻ mặt Dương Phong đầy đau khổ, nói: "Tôi đã đề nghị là đừng động vào số tiền này, chỉ là bí thư Quan kiên trì lấy trả cho công trình, chủ thầu hạng mục công trình tòa nhà làm việc của trấn này là bạn học cũ của ông ta Lưu Gia Sinh"

Trương Dương nói:" Anh nói anh không có một chút vấn đề?"

Dương Phong nói: "Thị trưởng Trương, tôi biết tôi làm sai rồi, giấy tờ phê chuẩn số tiền ấy cho Lưu Gia Sinh có chữ ký của tôi và Quan Trung Á bên trên!"

Trương Dương gật đầu: "Tốt, anh thật là có bản lĩnh, lão Dương à, không cần chờ tôi dạy anh nên làm thế nào! Thành phố chuẩn bị thanh tra khoản cứu tế, anh hiểu chưa?"

Dương Phong dùng sức gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi! Tôi lập tức trở về trấn, số tài chính chống hạn kia khẳng định sẽ lấy về!"

Trương Dương không nhịn được khoát tay: "Anh đi đi!"

Dương Phong vội vã rời đi.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bình tĩnh mà xem xét, Dương Phong coi như thành thật, nếu như không phải gã nói ra đường đi của khoản cứu tế, thì chẳng ai biết bọn họ tham ô khoản tiền công trình, chỉ là Trương Dương đang cân nhắc một chút, người này có thể là có mục đích khác, gã ta sợ là một chuyện, còn có mục đích khác là bị bí thư đảng ủy Quan Trung Á dụ dỗ, chỉ là nếu xảy ra vấn đề thật thì chẳng ai có thể thoát được liên quan cả, Trương Dương cảm thấy thất vọng đối với cơ sở cán bộ Phong Trạch rồi.

...............................................................................

Căn cứ theo điều tra sơ bộ về chuyện Phong Trạch cùng tất cả năm thôn trấn ăn chặn tiền cứu tế, trong đó trấn Liễu Tập có tính chất nghiêm trọng nhất. Hội nghị điều tra lần này, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa không đến dự hợp, phó tổ trưởng bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân chủ trì hội nghị lần này, bà ta đem tình huống nắm giữ hiện nay thông báo lại các tổ viên một chút, Triệu Kim Phân nói: "Căn cứ theo tình huống mà chúng ta điều tra được, rất nhiều thôn trấn trong quá trình chấp hành chính sách chống hạn đã có hiểu biết sai lầm, cho rằng trời bắt đầu mưa, thì tình hình hạn hán sẽ được giảm bớt, cho nên đã tự ý làm chủ, để lại một khoản tiền chống hạn để lập quỹ chống hạn, bọn họ cũng không ý thức được, cái này ở một mức độ nào đó cũng là chiếm dụng công khoản..."

Trương Dương bật cười thành tiếng.

Lời nói của Triệu Kim Phân bị hắn cắt đứt, bà ta có chút phẫn nộ nhìn Trương Dương, biểu hiện của thằng nhãi này đúng là thiếu lễ phép mà.

Trương Dương nói: "Xin lỗi, tôi cần sửa đúng một chút, cái này không phải là về trình độ, hành vi của các cán bộ thôn trấn này chính là chiếm dụng công khoản, về mặt tính chất cũng không có bất luận đáng nghi gì!" Trương Dương nghe thấy lời nói của Triệu Kim Phân căn bản là đang giải vây cho hành vi chiếm dụng công khoản của các cán bộ thôn trấn.

Triệu Kim Phân bị Trương Dương xen vào như vậy, lời tiếp theo cũng không nói được nữa, giọng của bà trở nên lãnh đạm nói: "Phó thị trưởng Trương nói đi!"

Trương Dương cũng không khách khí với bà ta, lớn tiếng nói:" Chuyện lần này tôi nghĩ tất cả mọi người đều rõ ràng, bí thư Thẩm yêu cầu chúng ta trong thời gian ngắn nhất đem chuyện này điều tra rõ ràng, căn cứ theo điều tra hiện nay tổng cộng có năm trấn có liên quan đến chuyện này, việc chúng ta cần làm bây giờ, chính là điều tra, đồng thời chứng thật về khoản cứu tế, đốc thúc bọn họ mau chóng đem khoản tiền cứu tế phát bổ sung về tay của dân chúng. Về phần những cán bộ có liên quan đến chiếm dụng công khoản, phải tra từng người, để cho bọn họ chịu trách nhiệm về hành vi của bọn họ!" Hắn liếc nhìn Triệu Kim Phân một cách sâu xa, nói: "Sai phạm là do chúng ta phát hiện, về phần xử lý và chỉnh sửa sai lầm hẳn là công tác của ủy ban kỷ luật, chúng ta cũng không thể can thiệp quá sâu"

Triệu Kim Phân thầm mắng, cậu can thiệp còn ít sao?

Trương Dương nói: "Đối với loại ác bá như Diêu Kiến Thiết phải xử lý nghiêm túc!"

Thành viên của tổ điều tra, cục trưởng cục công an Trình Diễm Đông nói: "Thị trưởng Trương, vụ án của Diêu Kiến Thiết trên cơ bản đã thẩm tra xử lý rõ ràng, bên tòa án cũng đã thụ lý đơn tố cáo của Dương Văn Nguyệt!"

Trương Dương gật đầu thỏa mãn, nói: "Nói chung tôi cho rằng, trong chuyện này, tội phạm trái pháp luật cần phải truy cứu trách nhiệm pháp luật của hắn, không phạm pháp nhưng phạm lỗi thì xử phạt hành chính, mặc kệ là lý do gì, mặc kệ hắn có chổ dựa vững chắc nào, làm sai thì phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!"

Hiện trường vang lên một loạt tiếng vỗ tay.

Triệu Kim Phân lạnh lùng nhìn Trương Dương, bà quyết định không nói lời nào nữa, Trương Dương cậu thích làm ngôi sao, thì tôi sẽ tặng hội trường này cho cậu, để cậu thỏa thích phát huy, thỏa thích biểu diễn, để ở đây trở thành sân khấu của cậu.

Trong lòng Triệu Kim Phân cũng đã đầy oán niệm và bất mãn cực độ, ủy khuất đầy mình ấy chỉ có thể đi nói với bí thư Thẩm.

Thẩm Khánh Hoa là lãnh đạo tối cao tại Phong Trạch, Triệu Kim Phân cho rằng bí thư Thẩm quá dung túng với Trương Dương, kết quả dung túng là làm cho hắn không coi một thường ủy như mình ra gì, trng hội nghị tổ điều tra mà dám công khai chống đối mình.

Thẩm Khánh Hoa sau khi nghe Triệu Kim Phân lên án Trương Dương xong, trên mặt lại không hề có chút biểu tình phẫn nộ nào, hai ngày nay ông đã hoàn toàn điều chỉnh tốt tâm tình rồi, ông cũng thấy rõ một chuyện, Trương Dương và Tôn Đông Cường đều đã tìm được điểm thiết nhập tốt nhất, khoản tiền cứu tế chống hạn chính là dây thần kinh mẫn cảm nhất của Phong Trạch thậm chí là của Giang thành không thể nghi ngờ nữa, sợ dây thần kinh này cũng có thể tác động đến tâm tình của dân chúng một cách đơn giản, cũng làm cho lãnh đạo tại Giang thành quan tâm, mình cần phải đứng về phía của họ, bằng không sẽ đối nghịch lại dân chúng, và đối nghịch lại lãnh đạo, lãnh đạo cho dù có cường thế cỡ nào cũng không dám làm ra loại chuyện này.

Triệu Kim Phân nói: "Bí thư Thẩm, chuyện này liên quan đến cán bộ lãnh đạo tại năm trấn, Phong Trạch chúng ta có mười sáu trấn, một phần ba cán bộ trấn đã bị liên lụy vào, dựa theo ý của Trương Dương, thì chẳng phải là muốn bọn họ toàn bộ mất chức sao?"

Thẩm Khánh Hoa im lặng không nói.

Triệu Kim Phân lại nói:" Đối với những cán bộ này cũng không thể một gậy đánh chết như vậy được, bọn họ giữ lại khoản cứu tế cũng vì mục đích chống hạn sau này, dựa theo lời của một số người, cái này gọi là phân phối tài nguyên hợp lý, sau khi trận mưa năm nay đi qua, tình hình hạn hán cũng đã được giảm bớt rồi, công tác cũng cần phải thay đổi một chút"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Bây giờ không phải là vấn đề tính chất, mà là vấn đề thái độ!"

Triệu Kim Phân có chút mê man: "Thái độ?"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Đem những người có liên quan trách nhiệm toàn bộ tạm thời cách chức, không phải chỉ là mấy cán bộ thôi sao? Phạm sai lầm thì phải trả giá!"

Triệu Kim Phân thấp giọng nói: "Phong Trạch chúng ta từ trước đến giờ còn chưa có biến động nhân sự quy mô quá lớn như vậy!"

Thẩm Khánh Hoa mỉm cười nói:"Bất cứ chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên!"

............................................

Tôn Đông Cường sau khi biết được tin Thẩm Khánh Hoa ra tay với những cán bộ thôn trấn giữ lại khoản tiền cứu tế, liền mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình. Thân là thị trưởng, ông bị Thẩm Khánh Hoa loại ra ngoài tổ điều tra, trong lòng Tôn Đông Cường rất là khó chịu, cái này cũng làm cho ông đến gần hơn với Trương Dương, dù sao thì hai người cũng cùng một mục tiêu.

Trương Dương đem tình huống phát triển của tổ điều tra báo cáo lại cho Tôn Đông Cường, hắn thấp giọng nói: "Biểu hiện của bí thư Thẩm lần này rất quả quyết, ông đem tất cả bí thư đảng ủy giữa lại khoản cứu tế của năm trấn toàn bộ tạm thời cách chức, chức vị của bọn họ tạm thời do trưởng trấn làm thay!"

Tôn Đông Cường cười nhạt một tiếng, ông ta ngồi tựa lưng vào ghế, sờ sờ ót theo thói quen: "Cậu thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Khoản cứu tế chống hạn hẳn là có thể trả về trong thời gian quy định, và sẽ được phát xuống tay dân chúng, cứ như vậy coi như đã bù đắp được sai phạm, cũng có cái để nói chuyện với lãnh đạo cấp trên!"

Tôn Đông Cường nói: "Đổi thang mà không đổi thuốc!"

Trương Dương cũng rõ Tôn Đông Cường đang cảm khái cái gì, tuy rằng lần này Thẩm Khánh Hoa đã cách chức của bí thư đảng ủy của năm trấn, chỉ là những cán bộ này dù sao cũng là người của ông ta, không cần bao lâu sau, bí thư đảng ủy bị cách chức cũng có thể được an bài một công tác khác, nói ngắn gọn hơn là hành động lần này của Thẩm Khánh Hoa chỉ là tiếng sấm to nhưng mưa thì rất ít.

Trương Dương nói: "Tuy rằng thay đổi không lớn, nhưng mà dù sao cũng có thay đổi"

Tôn Đông Cường gật đầu, chuyện này tuy rằng không cách nào đạt được thắng lợi mà ông muốn, chỉ là thông qua chuyện này, lực ảnh hưởng của ông tại Phong Trạch đã có tăng mạnh, màu sắc thần thoại của Thẩm Khánh Hoa cũng từ từ phai nhạt. Người bên trong đều nhìn ra sự nhượng bộ và thỏa hiệp của Thẩm Khánh Hoa.

Trương Dương nói: "Đám anh em Diêu Kiến Thiết khẳng định sẽ bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc, con của hắn Diêu Kim Long cũng đã bị bắt trở về quy án, còn có hai cán bộ thôn bị bắt bởi tội tham ô"

Tôn Đông Cường nói: "Chỉ là một đám lâu la nhỏ, tôi không tin những trưởng trấn và bí thư đảng ủy kia lại sạch sẽ!"

Trương Dương nói: "Khi phát hiện ra, bọn họ đã vá lại chổ thủng này, người xui xẻo là kẻ không có năng lực vá lổ thủng ấy lại, bí thư Thẩm muốn chiếu cố toàn cục, nên đã đánh bằng roi, vì sợ đánh bằng gậy sắt sẽ quá nặng, cho nên mới thành cái dạng như vậy"

Tôn Đông Cường nói: "Căn bản là không giải quyết được vấn đề!"

Trương Dương cười cười, hắn đưa một phần tư liều cho Tôn Đông Cường: "Thị trưởng Tôn, ông có quyết tâm phản đối mục nát kêu gọi thanh liêm rất lớn, chuyện này ông xem xử lý thế nào?"

Tôn Đông Cường cầm lấy phần tư liệu, thấy vẻ mặt đầy thần bí của Trương Dương, trong lòng lại do dự, mình rốt cục có nên mở phần tư liệu này không.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Tôn nếu như không muốn xem thì thôi!" Hắn làm bộ như muốn thu về, hành động của hắn ngược lại đã làm kiên định tư tưởng của Tôn Đông Cường, mỗi một người đều có lòng tò mò, Tôn Đông Cường cũng không ngoại lệ, trải qua sóng gió khoản cứu tế lần này, Tôn Đông Cường đã thật sự cảm thụ được năng lực của Trương Dương, ông ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Tôn Đông Cường sau khi xem xong tài liệu, biểu tình nhất thời trở nên phức tạp, ông không ngờ phần tài liệu của Tôn Đông Cường lại tự nhiên nói về Lâu Quang Lượng. Ông tràn ngập ngạc nhiên, nói: "Phần tài liệu này, cậu lấy từ đâu ra?"

Trương Dương cười nói:" Muốn người không biết trừ phi là đừng làm, Lâu Quang Lượng và Diêu Kiến Thiết là người thân, Diêu Kiến Thiết lọt lưới, ông ta cũng từng tìm đến tôi biện hộ, bị tôi từ chối, tôi hoài nghi ông ta cũng có chuyện. Nhưng mà Diêu Kiến Thiết cũng rất thông minh, không hề đề cập đến chuyện của Lâu Quang Lượng, đáng tiếc, chỉ là trên đời này cũng không có bức tường nào có thể cản gió được, đúng lúc có người đem phần tài liệu này đưa đến tay tôi"

Tôn Đông Cường nửa tin nửa ngờ về lý do thoái thác của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi là phó thị trưởng, Lâu Quang Lượng cũng là phó thị trưởng, tôi không động vào ông ta được, tôi muốn trực tiếp giao phần tài liệu này cho ủy ban kỷ luật Giang thành, chỉ là suy nghĩ một lát liền đem chuyện này cho ông xem xét"

Tôn Đông Cường bỗng nhiên rõ ràng, hành động của Trương Dương là muốn chế tạo mâu thuẫn giữa ông và Thẩm Khánh Hoa, ai cũng biết Lâu Quang Lượng là môn sinh của Thẩm Khánh Hoa, mình vừa mới khơi màu chuyện khoản tiền cứu tế xong, sóng gió còn chưa dẹp yên, thì lập tức đem đầu súng chuyển về hướng Lâu Quang Lượng, cái này có ý nghĩa là ông và Thẩm Khánh Hoa tất nhiên sẽ trở thành hai mặt đối lập, mâu thuẫn giữa hai bên cũng sẽ không cách nào làm lành lại được nữa. Tôn Đông Cường bởi vậy mà nhận ra được chổ gian xảo của Trương Dương, lúc trước, ông vẫn luôn muốn ngồi núi nhìn hổ đấu, thờ ơ quan sát tranh đấu của Trương Dương và Thẩm Khánh Hoa, chỉ là bây giờ Trương Dương lại cố ý kéo ông ta vào vòng chiến, hắn còn nhanh chóng di dời phương hướng chủ yếu của mâu thuẫn, biến ông trở thành người đối lập lới nhất của Thẩm Khánh Hoa, đây là một chuyện không thể tránh được nữa rồi, với địa vị và thân phận của ông quyết định, chỉ cần ông gia nhập vào cuộc chiến này thì chắc chắn sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của Thẩm Khánh Hoa.

Dụng ý của Trương Dương khi đưa phần tư liệu này cũng rất rõ ràng, chính là làm cho quan hệ của Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường căng thẳng đến cực điểm. Tôn Đông Cường ông không phải là muốn làm ngư ông đắc lợi khi trai cò đánh nhau sao? Tôi sẽ không cho ông được như ý, trong đấu tranh chính trị này, không ai có thể chỉ lo cho bản thân mình, tôi muốn ông làm ra lựa chọn, muốn Tôn Đông Cường ông phải hỗ trợ chia sẻ hỏa lực.

Tôn Đông Cường cười khổ nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu đã đưa cho tôi một túi thuốc nổ rồi!"

Trương Dương nói: "Túi thuốc nổ này nổ sớm hay muộn, chính là do thị trưởng Tôn tự mình quyết định!"

Tôn Đông Cường hỏi: "Tài liệu là thật sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chính xác từng chữ!"

Tôn Đông Cường nói: "Sau khi tôi xác định, sẽ lập tức xử lý chuyện này!"

Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm khẳng định sẽ không vui!"

Tôn Đông Cường nói một câu ý nghĩa sâu xa: "Từ khi chúng ta đến, ông ta đã thật sự hài lòng lần nào chưa" Trong câu nói, Tôn Đông Cường cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta, ông ta bỗng nhiên nhớ đến một câu nói, trong chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, phát triển quan hệ của ông và Trương Dương đã chứng minh được điều này.

.................................

Thời gian buổi chiều của Trương Dương dành để đi cùng Thường Hải Tâm đến hồ Phong Trạch du ngoạn, hai người bọn họ đi đến chổ mà Ngưu Văn Cường nhận thầu, bởi vì sắp đến đợt mưa to liên tục, cho nên vùng nước của Ngưu Văn Cường rốt cục đã có nước, Ngưu Văn Cường lái ca nô đưa hai người lên thuyền của mình, chỉ vào vùng nước rộng phía trước nói: "Thấy không, từ đảo nhỏ phía tây, cho đến đông bắc núi Bích Loa, tất cả đều là phạm vi nhận thầu của tôi"

Trương Dương nheo mắt lại nhìn một chút, buồn bực nói: "Anh bao cả một khu vực lớn như vậy làm gì?"

Ngưu Văn Cường tràn đầy lòng tin nói: "Nuôi trồng, tôi đã xác định rồi, muốn nuôi cua, điều kiện của nhân viên chuyên nghiệp cũng đã bàn xong rồi, cua giống cũng đã được mua về, năm nay sẽ bắt đầu!"

Trương Dương gật đầu: "Tốt, sau này tôi sẽ không thiếu cua ăn!"

Ngưu Văn Cường nói: "Cậu cũng không thể ăn mãi mà không trả tiền được, cậu phải ra chút sức!"

Trương Dương nói: "Tôi phiền nhất là mấy người làm kinh doanh, làm cái gì cũng có điều kiện!"

Ngưu Văn Cường cười nói: "Cậu chỉ thấy phiền ông chủ thôi, còn bà chủ thì cậu lại thích"

Thường Hải Tâm quay qua, nghe được liền không nhịn được cười.

Trương Dương trừng mắt liếc nhìn Ngưu Văn Cường.

Ngưu Văn Cường cười cười: "Tôi muốn vay một khoản tiền, thị trưởng Trương có hỗ trợ cho tôi hay không?"

Trương Dương nói: "Chỉ cần anh thành thật nuôi trồng cho tốt, thì lúc làm sinh ý, cho vây không phải là vấn đề, cứ để cho tôi lo!"

Ngưu Văn Cường nói: "Vì những lời này của cậu, tối nay tôi mời hai người ăn một bữa!"

Trương Dương nhìn chiếc thuyền của ông ta: "Ăn ở chổ này?"

Ngưu Văn Cường gật đầu.

"Vây cá cũng không có một cái, ăn cái gì?"

Ngưu Văn Cường cười cười chỉ về hướng phía trước: "Tới rồi!"

Một con thuyền chạy máy thả khói đen đang chạy xình xịch đến hướng bọn họ, thì ra Ngưu Văn Cường biết hai người tới, cho nên đã sớm liên hệ với ngư dân địa phương, để cho ngư dân mang đồ ăn đến.

Ngưu Dân mang đến một ít đặc sản của Phong Trạch, tôm hồ, rắn nước, cá chạch, sen lớn, cá quế, ba ba dại, còn có cua, vịt hoang.

Trương Dương giúp mang đồ ăn lên trên thuyền, lúc này mới nhớ ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng, trên thuyền không có đầu bếp. Ngưu Văn Cường cười tủm tỉm xắn tay áo lên nói: "Hôm nay cho hai người nếm thử tay nghề của tôi!"

Trương Dương nói: "Chỉ có chút như anh mà cũng được sao?"

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi đang làm gì?"

"Mở quán cơm!"

"Đúng vậy, tuy rằng tôi chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi!"

Trương Dương nói: "Cho nên hôm nay anh dự định chạy cho tôi xem?"

"Đúng vậy..." Ngưu Văn Cường nói xong thì lúc này mới ngộ ra là Trương Dương đang mắng mình là heo chạy, liền cười mắng: "Cậu mới chạy đấy!"

Thường Hải Tâm cười hì hì, cô chủ động nhận việc, nói: "Được rồi, hai người ngồi nói chuyện phiếm đi, chuyện làm đồ ăn giao cho em!"

Ngưu Văn Cường giống như là đang chờ những lời này, ông cười nói: "Vậy làm phiền em, Thưởng tiểu thư khẳng định là chạy đẹp hơn chúng ta rồi!" Vừa nói dứt lời, cái mông liền ăn ngay một đá, Ngưu Văn Cường đứng không vững liền lọt ngay xuống hồ nước, Trương Dương và Thường Hải Tâm đứng trên thuyền cười ha hả, Ngưu Văn Cường chỉ vào Trương Dương nói: "Trọng sắc khinh bạn... cậu chính là kẻ trọng sắc khinh bạn điển hình..."

Mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh nắng chiếu đầy trời, toàn bộ hồ Phong Trạch bị ánh nắng chiều làm cho nổi bật lên cảnh sắc tuyệt đẹp, trời và nước dường như đã hòa chung làm một, Trương Dương và Ngưu Văn Cường ngồi xếp bằng trên boong, nhìn bầu trời phía tây, Ngưu Văn Cường hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài ra một hơi, cảm thán: "Vui vẻ thỏa mái! Bây giờ tôi mới phát hiện ra, kiếm tiền thật là tốt, hưởng thụ cuộc sống càng tốt hơn, nhưng mà vừa hưởng thụ cuộc sống mà đồng thời có thể kiếm tiền mới là tốt đẹp nhất!"

Trương Dương nói: "Đừng có làm ra vẻ như triết học gia, chút gốc gác của anh tôi đều biết hết rồi!"

Ngưu Văn Cường nhẹ giọng nói: "Cảnh giới của con người không ngừng tăng cao, tôi đã tiến bộ rồi, cậu đừng có dùng ánh mắt quá khứ mà nhìn tôi nữa nhé!"

Trương Dương cười nói: "Ông chủ Ngưu, anh dự tính cắm rễ tại Phong Trạch sao?"

Ngưu Văn Cường nói: "Cậu đừng tưởng tôi đến nhận thầu tại Phong Trạch là bởi vì cậu làm phó thị trưởng ở đây, cái hạng mục này tôi đã khảo sát rất lâu rồi, cảm thấy có tương lai, cho nên mới quyết định đầu tư nuôi trồng thủy sản, đại hạn tại Phong Trạch năm nay hầu như đã hù những hộ nuôi trồng thủy sản tại Phong Trạch hoảng sợ, bọn họ đều nhượng lại, mục đích tôi cho vay chính là muốn kiếm thêm đất trồng, sau này, tôi không chỉ muốn nuôi cua, mà còn muốn làm nuôi trồng lập thể, muốn nuôi nhiều loại thủy sản, cậu chờ coi, không quá ba năm tôi sẽ trở thành đại vương nuôi trồng của Phong Trạch. Không! Tôi muốn trở thành đại vương nuôi trồng của Giang thành, đại vương nuôi trồng của Bình Hải!"

Trương Dương nói: "Cái ngành nuôi trồng thủy sản này cũng khó mà nói, không chỉ cần có tài chính, nhờ trời, nhờ nước, mà còn phải có kỹ thuật, anh chưa từng làm qua nuôi trồng, có thể qua được cửa kỹ thuật không?"

Ngưu Văn Cường nói:" Tôi đã mời không ít người tài về, nhưng mà nuôi trồng thủy sản quy mô lớn như vậy, bọn họ ít nhiều gì cũng nắm chắc. Con người của tôi không có sở trường gì, nhưng có lá gan lớn, chuyện nào tôi nhìn trúng rồi thì nhất định phải làm, hơn nữa nhất định sẽ làm đến cùng!"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến phó hiệu trưởng Trang Hiểu Đường của đại học nông nghiệp Đông Giang, bà ta là mẹ của Lâm Thanh Hồng, là nhạc mẫu đại nhân của Ngưu Văn Cường, chỉ cần Trang Hiểu Đường có thể cung cấp một vài chỉ đạo kỹ thuật, thì đại nghiệp nuôi trồng của Ngưu Văn Cường khẳng định không có vấn đề. Trương Dương đem chuyện này nói cho Ngưu Văn Cường, Ngưu Văn Cường cũng có biểu hiện vô cùng hứng thú, hận bây giờ không thể nhờ Trương Dương liên hệ giúp đỡ.

Thường Hải Tâm đã làm xong bữa tối, cười nói: "Thị trưởng Trương, ông chủ Ngưu, hai người tạm gác lại đại nghiệp nuôi trồng, bây giờ ăn cơm chút đi!"

Phương pháp nấu nướng thứ tốt nhất trong hồ chính là để nguyên nước nguyên vị, cua cá tôm đều được đem luộc, Thường Hải Tâm làm tôm hùm mười ba vị, cá chạch kho, lại làm lươn nướng cay, ngó sen luộc. Ba người ngồi quanh vây một cái bàn nhỏ, Trương Dương mang đến một chai Thanh Giang đặc biệt, ngoại trừ một ly nhỏ của Thường Hải Tâm ra, thì còn lại đều bị hắn và Ngưu Văn Cường làm sạch sẽ.

Ngưu Văn Cường nói: "Còn ba ba, vịt hoang chưa có làm?"

Thường Hải Tâm nói: "Ba người chúng ta đâu có ăn nhiều như vậy, lãng phí là xấu hổ chưa nghe nói qua sao?"

Ngưu Văn Cường nói: "Nói cho các người nghe một bí mật!"

Trương Dương nói: "Anh bớt thừa nước đục thả câu đi, có chuyện mau nói!"

Ngưu Văn Cường lúc này mới chịu khai: "Hôm nay thật ra là sinh nhật của tôi!"

Vẻ mặt của Trương Dương đầy nghi ngờ.

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi đâu có buồn chán như vậy, sinh nhật cũng làm giả sao?" Ông đem chứng minh nhân dân ra cho Trương Dương và Thường Hải Tâm xem, hai người xem xong rồi mới tin tưởng

Trương Dương cầm ly rượu lên, nói: "Sinh nhật vui vẻ, đúng rồi, năm nay anh rốt cục bao nhiêu?"

Ngưu Văn Cường nói: "Trên chứng minh có viết đó!"

Thường Hải Tâm cười nói: "Hai mươi chính! Là thời gian tốt nhất để thi triển kế hoạch lớn!"

Ngưu Văn Cường nói: "Hai mươi rồi lại chín, mắt thấy đã cuối năm rồi, mà tôi phát hiện ra mình vẫn chỉ là một kẻ vô tích sự!"

Trương Dương nói: "Anh học khiêm tốn từ lúc nào vậy?"

Ngưu Văn Cường nói: "Cái này không phải là khiêm tốn, mà thật sự là như thế, thời gian trôi nhanh như năm tháng đưa thoi. Trong nháy mắt tôi đã từ một thiến niên ngây ngô thành một mãnh nam thành thục, chớp mắt một cái nữa, tôi đã là ông chú trung niên rồi!"

Thường Hải Tâm và Trương Dương đều bật cười.

Ngưu Văn Cường uống một hớp rượu, lại chăm chú nói: "Tôi thật sự là muốn kiên định làm chuyện này!" Ông gắp một miếng đồ ăn, tay nghề nấu nướng của Thường Hải Tâm quả không tồi, chỉ là các món ăn đều rất là cay, Ngưu Văn Cường vừa thè lưỡi ra vừa nói: "Tôi nói Thường tiểu thư này, cái chổ Lam Sơn ấy bình thường ăn không có dùng ớt sao?"

Thường Hải Tâm nói: "Nhà của em ở Hồ Nam, người nhà ai cũng có thể ăn cay!"

Trương Dương thật ra cũng có thể ăn cay được, cho nên có chút tán thưởng tay nghề của Thường Hải Tâm.

Cua mùa này rất nhỏ, không có gì để ăn nhiều, hơn nữa cua vùng này cũng không được tốt, thịt ít nước nhiều, Ngưu Văn Cường vừa lột vỏ, vừa nói: "Chờ vụ nuôi trồng cua của tôi triển khai, thì chất lượng nhất định sẽ vượt lên mấy bậc!"

Trương Dương nói: "Tham nhiều không tốt, anh cứ đi từng bước thì tốt hơn, lúc trước anh chưa từng chạm vào ngành nuôi trồng này, bây giờ mới bắt đầu từ đầu, cẩn thận vẫn tốt hơn!"

Ngưu Văn Cường nói: "Cũng là cậu nói đúng, luôn đứng ở Xuân Dương, ánh mắt của tôi luôn bị giới hạn tại cái vùng đất Xuân Dương ấy, chỉ có đi tới, mới có thể thấy được trời cao biển rộng"

Trương Dương cũng không mất thời cơ cho ông ngay một liều thuốc dự phòng: "Cũng không thể lạc quan mù quáng được, cần phải phỏng chừng những trắc trở có thể gặp!"

Ngưu Văn Cường gật đầu liên tục.

............................................................................................

Tối hôm đó Trương Dương không uống nhiều, dù sao thì còn phải đưa Thường Hải Tâm trở ề Giang thành, buổi tối bảy giờ ba mươi, Ngưu Văn Cường lái ca nô đưa bọn họ lên bờ, hai con ba ba và bốn con vịt hoang đều tặng cho Trương Dương mang về.

Trương Dương lái xe chạy trên đường, Thường Hải Tâm đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời đêm, ánh sao rơi trên người bọn họ, những cơn gió lạnh ập vào mặt, cảnh ven hồ Phong Trạch làm cho cô tìm được một loại cảm giác như ở Giang Nam.

Trương Dương nhẹ giọng nói: "Chuyện của Dương Phong trên cơ bản đã được giải quyết, chuyện khoản cứu tế chống hạn lần này tổng cộng đã triệt hạ năm bí thư đảng ủy trấn, vấn đề của Dương Phong không nghiêm trọng lắm, anh ta nhân họa được phúc, trở thành thư ký của thị trấn luôn"

Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Dương Phong có chuyện sao?"

Trương Dương nói: "Trên kinh tế khẳng định là có vấn đề, nhưng mà hẳn là không nghiêm trọng lắm, vị bí thư Thẩm của chúng ta đã nhịn đau mà bỏ đi vài thứ, tất cả cán bộ các thôn ấy đều là do một tay ông ta đề bạt lên, phỏng chừng lần này ngay cả anh cũng bị oán hận"

Thường Hải Tâm nhíu mày nói: "Một lãnh đạo hẳn là phải công tư phân minh, ông ta không thể đem tình cảm cá nhân vào trong công tác"

Trương Dương nói: "Từ khi anh tới Phong Trạch đến giờ,đã bắt em vợ của ông ấy vào trong tù, làm hiệu trưởng em nuôi của ông ta bị triệt hạ xuống, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường cũng có chút thân thích với ông ta, và cũng bị anh lôi xuống rồi. Bây giờ làm một lần hạ gục năm môn sinh của ông ta, bí thư Thẩm phỏng chừng là đang hận đến nổi trong lòng chảy máu luôn rồi!"

Thường Hải Tâm cười hì hì nói: "Thẩm Khánh Hoa này cũng thật là không may, tại sao lại chống đối anh?"

Trương Dương nói: "Cái này không phải là do ông ấy chống đối anh, cũng không phải là anh muốn kiếm chuyện với ông ta, mà chỉ quan viên lớn nhỏ ở Phong Trạch này trên cơ bản đều là do ông ta dẫn lên, thế lực của ông ta tại Phong Trạch dày như rừng cây, con người của anh lại thường không cẩn thận, luôn đắc tội với thân thích hay là đắc tội với môn sinh của ông ta"

Thường Hải Tâm nói: "Thẩm Khánh Hoa là một tham quan?"

Trương Dương nói: "Cái này thì khó mà nói, em nói ổng tham, thì bình thường ổng sẽ kiềm chế làm cho bản thân sống gian khổ mộc mạc, em nói ổng không tham, thì con người này lại dùng người không khách quan, còn có khuyết điểm bao che thân thích, nói chung là anh không thích ổng, ổng cũng không thích anh"

Thường Hải Tâm nói: "Nếu như không hợp ý, không bằng đổi hoàn cảnh khác, chỉ bằng quan hệ của anh và Đỗ Thiên Dã, chuyện này còn không dễ làm sao?"

Trương Dương nói: "Nói thật, anh dự định nghỉ!"

Thường Hải Tâm nao nao: "Đang yên đang lành tại sao lại nghỉ?"

Trương Dương cười hắc hắc, trong tiếng cười có một chút âm hiểm.

Thường Hải Tâm nói: "Anh đừng có cười như thế, em nghe mà thấy hoảng!"

Trương Dương nói: "Trong chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn lần này, thị trưởng Tôn Đông Cường đã đứng cùng một phe với anh, lần này bí thư Thẩm vì áp lực mà đã triệt hạ năm cán bộ, cục tức này ông ta khẳng định là nuốt không trôi!"

Thường Hải Tâm cười nói: "Anh sợ ổng trả đũa anh, cho nên muốn nghỉ ngơi, tránh đầu gió sao?"

Trương Dương cười chẳng đáng, nói: "Anh mà sợ ổng? Muốn đụng đến anh, Thẩm Khánh Hoa ổng chưa có bản lĩnh đó đâu!" Hắn dừng lại một chút, nói: "Nếu mà anh nghỉ, thì mâu thuẫn chủ yếu của Thẩm Khánh Hoa sẽ hướng về Tôn Đông Cường, và quan hệ của bọn họ sẽ trở nên không thể điều hòa được"

Thường Hải Tâm giật mình nói: "Trương Dương, anh có thể biết đổi càng ngày càng âm hiểm! Tự nhiên khơi màu mâu thuẫn nội bộ!"

Trương Dương nói: "Cái này không phải là anh âm hiểm, mà là thể chế tại Phong Trạch thật sự quá cứng nhắc, tuy rằng anh không biết Thẩm Khánh Hoa có phải là một tham quan hay không, nhưng mà làm người quan sát trong khoảng thời gian này, anh phát hiện ra ông ta cũng không phải là một vị quan tốt, ông ta đem Phong Trạch trở thành lãnh địa kinh doanh của gia tộc, lý niệm thì lạc hậu, ham muốn quyền lực thì mãnh liệt, trước đây anh chưa từng gặp qua, loại cán bộ này cho dù không làm rối loạn kỷ cương, thì bản thân ổng cũng đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Phong Trạch!"

Thường Hải Tâm nói: "Cho nên anh mới thay đổi hiện trạng của Phong Trạch!"

Trương Dương mỉm cười: "Trước khi anh đến Phong Trạch, rất ít người dám phản biểu ý kiến khác, bây giờ ít nhất cũng có anh, còn có Tôn Đông Cường dám phát biểu ý kiến khác, anh tin rằng theo thời gian phát triển, loại chuyện này còn có thể thay đổi"

Thường Hải Tâm nói: "Em phát hiện ra thủ đoạn chính trị của anh càng ngày càng nhiều!"

Trương Dương nói: "Đảng bắt anh đi ra ngoài huấn luyện nhiều như vậy, dù anh chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, ít nhiều gì cũng học được một chút, hơn nữa, cuối cùng anh cũng không thể nhìn một mình em chạy trên chính đàn, anh cũng phải chạy chung, đúng không?"

Thường Hải Tâm nói: "Anh mới là heo đó!"

......................................................

Trương Dương đưa Thường Hải Tâm đến nhà máy chế thuốc, giao cô cho hai anh em Thường Hải Thiên và Thường Hải Long. Trương đại quan nhân tuy rằng có một mối quan hệ tình tố không thể nói rõ với Thường Hải Tâm, chỉ là hắn cũng hiểu loại chuyện này rất là nguy hiểm, không thể phát triển, như bây giờ làm bạn thì tốt rồi, lỡ như vượt qua mối quan hệ bạn bè, có thể sẽ rất phiền phức, xử lý không tốt, thì ngay cả bạn cũng không thể làm được.

Tối hôm đó Trương Dương cũng không trở về Phong Trạch, hắn đi đến chổ của Đỗ Thiên Dã, đem hai con ba ba và bốn con vịt hoang làm quà tặng cho Đỗ Thiên Dã, nếu như là người khác đem tới, Đỗ Thiên Dã khẳng định là không nhận, nhưng Trương Dương là bạn thân của ông, ông đương nhiên là không từ chối rồi.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cậu cũng không phải là không có chổ ổ, đến chổ tôi còn mang theo mấy thứ này làm gì!"

Trương Dương cười nói: "Cùng ông tâm sự một chút, tặng lễ cho bí thư thị ủy, loại cơ hội này khó có vô cùng!"

Đỗ Thiên Dã cười mắng: "Cái mồm của cậu càng ngày càng lợi hại!"

Trương Dương vào toilet rửa tay, lúc đi ra, Đỗ Thiên Dã đã pha một tách trà ô long thượng hạng rồi.

Trương Dương cầm lấy uống một ngụm, nói: "Là trà tôi tặng à?"

Đỗ Thiên Dã trừng mắt nhìn hắn: "Cậu có nếm thử chưa vậy?"

Trương Dương cầm lấy hộp trà, nhìn một chút, cười nói: "Là em họ tặng!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: "Ông ngoại của tôi bên Đài Loan tháng tám sẽ qua đây, đến lúc đó cậu giúp tôi cùng nhau tiếp đãi!"

Trương Dương nói: "Người thân nhà ông thì liên quan gì đến chuyện của tôi?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi sợ công tá bận quá, chăm sóc không chu toàn, hơn nữa, ông ngoại tôi khẳng định còn muốn đến núi Thanh Thai để làm lễ cho mẹ tôi!"

Trương Dương đã rõ ràng: "Không ngờ ông lại muốn tôi làm người hầu cho lão gia tử nha!"

"Không sai"

Trương đại quan nhân nói: "Nếu mà tôi làm người hầu, vậy thì cái chức phó này có thể chuyển thành chính thức không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu làm hay không làm!"

Trương Dương cười nói: "Làm, làm người hầu cho ông ngoại của bí thư Đỗ người khác muốn còn không được, chỉ cần ông lên tiếng, chờ cõng người từ dưới chân núi lên đỉnh núi xong, thì sẽ nhận được ưu ái của bí thư Đỗ, tôi thật cảm động!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi cũng không muốn để người khác biết, chuyện của em họ tôi cậu cố gắng giúp tôi giữ bí mật, để tránh người có ý lại chú ý đến chuyện này"

Trương Dương nói: "Đúng vậy, nếu mà làm loạn ghi bậy vào nói ông có lui tới với gián điệp của Đài Loan nữa!"

"Thằng nhóc cậu bớt nói bậy đi!" Đỗ Thiên Dã cũng không biết, Trương Dương đang dùng phương thức này để nhắc nhở ông cần phải ở chung có chừng mực. Nhưng mà Trương Dương cũng rất tin tưởng Đỗ Thiên Dã, lòng yêu nước của Đỗ Thiên Dã không thể nghi ngờ, đối với đảng trung tâm như một, giác ngộ tương đối cao, hơn nữa Khâu Phương Tiên cũng chưa chắc đã là gián điệp Đài Loan, quốc an chỉ hoài nghi thôi, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy chứng cứ.

Đỗ Thiên Dã hỏi Phong Trạch gần đây xảy ra chuyện gì, Trương Dương đem chuyện khoản tiền cứu tế bị ăn chặn nói ra một lần, Đỗ Thiên Dã nhíu mày rậm lại, nhìn ra là ông cũng có chút mất hứng.

Trương Dương nói: "Con người của bí thư Thẩm hình như bị tách rời với thời đại!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Nói rõ một chút!"

Trương Dương nói: "Trong thời đại hiện nay, loại cán bộ có tư duy và phương thức lãnh đạo như Thẩm Khánh Hoa đã không thích ứng được với cải cách phát triển, nói không khách khí là, phương thức quản lý của ông ta rất gia trưởng và cứng nhắc, cũ kỹ, thiếu thay đổi, cái thanh liêm mà ông ta coi trọng nhất là, yêu cuầ cán bộ Phong Trạch ăn cơm với khách chỉ bốn mặn một canh, ra cửa cố gắng dùng xe loại nhỏ hoặc xe buýt, nhưng người chân chính chấp hành thì có bao nhiêu đâu. Tôi không tin rằng những cán bộ thôn đã dám cả gan ăn chặn tiền cứu tế kia, lại biết liêm khiết tự luật?"

Đỗ Thiên Dã nói:"Có thể là suy nghĩ của Thẩm Khánh Hoa đã có chút cổ xưa, nhưng mà người này làm thanh quan thì đúng là ok tồi, cậu không nên cực đoan, quan sát công việc của người khác cần phải công bình một chút"

Trương Dương nói: "Ông tin tưởng ông ấy liêm khiết thanh chính, chỉ là người bên cạnh ông ấy liên tiếp gặp chuyện không may, có phải là hơi kỳ quái không? Nhiều phần tử như vậy đều có quan hệ với ông ta, ông tin rằng Thẩm Khánh Hoa có thể chỉ lo cho thân mình được thôi sao?"

Đỗ Thiên Dã im lặng không nói gì.

Trương Dương lại nói: "Tôi cũng không phải là có thành kiến gì với ông ta, tôi chỉ không quen nhìn người dối trá thôi, con người của Thẩm Khánh Hoa tạo cho tôi cảm giác là hình thức lớn hơn nội dung, giả vờ thái quá!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Phương thức làm việc của mỗi người đều không giống nhau, cậu không thể cưỡng cầu, tôi thấy Thẩm Khánh Hoa có thể là vô cùng bảo thủ, cậu làm việc lại vô cùng cấp tiến, cho nên giữa hai người có nảy sinh mâu thuẫn cũng là điều không thể tránh khỏi"

Trương Dương cười nói: "Ông đã sớm nhìn ra rồi, nếu như đã sớm nhìn ra rồi mà còn phái tôi đến Phong Trạch, thì ông căn bản là không phải muốn tôi đối phó với Tôn Đông Cường, mà là muố tôi đối phó với Thẩm Khánh Hoa, có đúng không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu đừng xem tôi giống như cậu, cả ngày chỉ biết nghĩ những âm mưu quỷ kế, trong mắt của tôi, Thẩm Khánh Hoa, Tôn Đông Cường cũng là cậu, trên người đều có điểm sáng, đều có chổ đáng học tập, nếu như các người có thể kết hợp thành một sự liên tục, như vậy thì công tác lãnh đạo tại Phong Trạch sẽ như hổ thêm cánh!"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Nếu như không thể thì sao?"

"Nếu như không thể hỗ trợ nhau mà chỉ biết gây mâu thuẫn, ảnh hưởng đến sự phát triển và cải cách của toàn bộ Phong Trạch, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của mọi người!"

Trương Dương nói: "Nhớ kỹ có một vị lãnh đạo từng nói với tôi, tranh đấu chính trị của quan viên chính là một quá trình cọ sát, một lãnh đạo muốn phát huy ra tiềm năng lớn nhất thì nhất định phải cọ sát liên tục. Bí thư Đỗ à, ông đã cọ sát liên tục rồi!"

Đỗ Thiên Dã tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhấp một ngụm trà Ô Long, lẳng lặng hưởng thức cái ngon của trà, qua một hồi lâu mới nói: "Cậu dự định làm thế nào?"

Trương Dương nói: "Tôi dự định nghỉ ngơi một chút, mẹ nuôi của tôi gần đây muốn về với ông bà, kêu tôi đi cùng, nói thế nào cũng phải nửa tháng, tôi chuẩn bị xin nghỉ bệnh một thời gian"

Đỗ Thiên Dã nói ngay: "Mượn cớ, tôi thấy cậu sợ chọc giận Thẩm Khánh Hoa, cho nên mượn cớ đi ra ngoài tránh đầu gió!"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Thẩm lợi hại hay là bí thư Đỗ lợi hại?"

Đỗ Thiên Dã hỏi: "Cậu có ý gì?"

Trương Dương nói: "Cấp bậc của ông cao hơn ông ta, có ông đỡ cho tôi, tôi sợ ông ta sao?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Từ trước đến giờ tôi đều là coi việc không coi người, đừng nghĩ hai chúng ta có quan hệ tốt, tôi có thể đứng về phía cậu, nhưng nếu cậu làm sai chuyện, thì tôi vẫn sẽ phạt cậu!"

Trương Dương cười nói: "Nói cho ông biết một chuyện vui, gần đây quan hệ của Tôn Đông Cường và Thẩm Khánh Hoa không được hài hòa cho lắm"

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói:" Tôi biết, chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn bị ăn chặn chính là do Tôn Đông Cường phản ánh lên cấp trên, rõ ràng là cậu phát hiện ra chuyện này, cậu lại lôi Tôn Đông Cường vào, mục đích có phải là muốn chia sẻ hỏa lực không?"

Trương Dương nói: "Cái này gọi là liên minh trên chính trị!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Bây giờ cậu lôi Tôn Đông Cường vào, bản thân lại muốn rút ra, chẳng quả là muốn hãm hại đồng minh của cậu sao?"

Trương Dương vẫn cười: "Ông cho rằng Tôn Đông Cường ngu sao? Ông ấy sở dĩ chọn đứng về phía tôi, cũng bởi vì ông ta nhìn thấy được lợi ích chính trị, ở Phong Trạch, chỉ có Thẩm Khánh Hoa mới là người có quyền nói, người như ông ta cũng chẳng khác gì người thường cho lắm, ngay cả một cục trưởng nho nhỏ cũng chưa chắc đã nể mặt ông ta, Tôn Đông Cường đã không thể nhịn Thẩm Khánh Hoa từ lâu rồi, tôi chỉ là cho ông ta mượn cớ phát tác mà thôi, hơn nữa cha vợ của ông ta Triệu Dương Lâm cũng là một lão cáo già không hơn không kém, Tôn Đông Cường nhất định đã hỏi qua ông ấy!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu suy nghĩ sự việc đã toàn diện hơn lúc trước rồi"

Trương Dương nói: "Con người của Tôn Đông Cường có chút không phóng khoáng lắm, làm việc luôn muốn giành lấy chổ tốt, lại không muốn bỏ sức, ở trên đời này làm gì có chuyện nào tiện nghi như vậy? Ông ta càng không muốn ra sức, tôi càng bắt ông ta phải ra sức, ông ta không muốn đăc tội với người, thì tôi lại càng bắt ông ta phải ra mặt, tôi đi nghỉ cũng là muốn cho mâu thuẫn của ông ta và Thẩm Khánh Hoa tiến thêm một bước trở nên gay gắt hơn!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu không biết tính ổn định của lãnh đạo là quan trọng nhất sao? Cậu làm cho Phong Trạch gà bay chó sủa như vậy, ảnh hưởng đến sự phát triển tương lai của Phong Trạch, nếu còn làm như thế nữa, tôi sẽ bãi chức của cậu!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại