Y Đạo Quan Đồ
Chương 207: Chính trị ôn tình
Hình Triêu Huy cười nói: "Chương Bích Quân không phải là người tầm thường, cậu đừng thấy cô ta chỉ là phó cục, nhưng năng lực của cô ta không thể hạn lượng đâu." Gã hạ thấp giọng: "Trong nội bộ cục của chúng tôi, cô ta tính là nhân vật hiếm có đó!"
Trương Dương lười biếng nói: "Tôi không cảm thấy hứng thú gì với chuyện của cục các anh!"
Đỗ Thiên Dã biết hai người họ khi ở cùng nhau thì khó tránh khỏi tranh đấu miệng lưỡi, gã cười bảo: "Khó lắm mới tụ tập được với nhau, chúng ta uống rượu!"
Trương Dương và Hình Triêu Huy đồng thời nâng chén, Trương Dương đặc biệt lưu ý tới Đỗ Thiên Dã, phát hiện trạng thái tinh thần của gã rất tốt, có chút hiếu kỳ về tình hình tình cảm giữa gã và Văn Linh, vốn là cũng muốn hỏi, nhưng lời lên tới miệng thì lại nuốt vào, tính tình của Đỗ Thiên Dã hắn rất hiểu, nếu gã không chủ động nhắc tới, người khác có hỏi cũng chẳng hỏi ra được manh mối.
Giữa buổi Đỗ Thiên Dã nhắc tới chuyện Hoàng Cung Giả Nhật ở Giang Thành, vốn là có người viết tài liệu bí mật thông qua quan hệ đưa tới ủy ban Trung Kỷ, vừa hay rơi vào tay Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chuyện phiền phức của Giang Thành các cậu nhiều thật đấy!"
Trương Dương nói: "Chút chuyện nhỏ của Giang Thành mà cũng phiền tới ủy ban Trung Kỷ của các anh ư?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Loại chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tôi đã trả tài liệu về chỗ Hồng Vĩ Cơ rồi!"
Trương Dương biết Đỗ Thiên Dã và Hồng Vĩ Cơ là bạn cũ ở trường Đảng, quan hệ giữa bọn họ trước giờ luôn rất tốt, Đỗ Thiên Dã thân là chủ nhiệm phòng năm ủy ban Trung Kỷ, dưới tiền đề không trái với nguyên tắc vẫn sẽ có chiếu cố nhất định tới bạn cũ.
Trương Dương nâng chén lên, nói: "Chuyện rối rắm này của Giang Thành chỉ nghĩ thôi tôi cũng đau đầu rồi, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật là tôi tố giác, có điều tôi lúc đó cũng không ngờ trong số các cổ đông còn có con cháu của ba vị thường ủy thị ủy, chuyện này vốn cũng không có mấy người biết, nhưng không biết vì sao, đột nhiên biến thành ai ai cũng biết là tôi tố giác, đám thường ủy đó tuy không nói, nhưng tôi biết bọn họ hiện tại đều có thái độ không tốt đối với tôi."
Hình Triêu Huy và Đỗ Thiên Dã không nhịn được mà bật cười, chuyện này rơi lên đầu ai cũng sẽ cảm thấy uất nghẹn.
Hình Triêu Huy nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy là gì, nếu cảm thấy bọn họ nhắm vào cậu thì tôi sẽ điều cậu tới Quốc An!"
"Theo anh làm tôi càng không muốn, ai biết được lúc nào thì anh bán đứng tôi?"
Đỗ Thiên Dã cười: "Cậu lần này tới Bắc Kinh không phải là để tặng quà à?"
Trương Dương nói: "Tôi sẽ đón Trung Thu năm nay ở đây, Yên Nhiên và bà ngoại của cô ta từ nước Mỹ về, lão nhân gia người muốn gặp tôi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, bà ấy và cha mẹ tôi đều là bạn cũ, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho nhau."
Lúc này điện thoại của Hình Triêu Huy đổ chuông, gã nhìn chữ hiện bên trên, đứng dậy cáo từ: "Có nhiệm vụ, tôi phải đi đây!" Gần Quốc Khánh, công tác của Quốc An bọn họ cũng đặc biệt bận rộn.
Sau khi Hình Triêu Huy đi, Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chuyện giữa cậu và Yên Nhiên có phải đã ước định rồi không?"
Trương Dương gãi đầu: "Tôi nói nè đại ca, tôi mới hai mươi mốt tuổi, Yên Nhiên thì hai mươi, hai người chúng tôi hình như vẫn chưa phù hợp với tiêu chuẩn kết hôn thì phải!"
Đỗ Thiên Dã chạm cốc với hắn, ý vị thâm trường bảo: "Đừng đùa với lửa, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, tôi nhìn rất rõ ràng, Yên Nhiên đối với cậu là một mối tình thâm, tôi coi nó như cháu gái vậy!"
Trương Dương suýt chút nữa thì phun cả rượu ra ngoài: "Miệng anh có thể tích đức một chút không, cứ vậy mà chiếm tiện nghi của tôi à?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cha tôi và ông ngoại của nó là chiến hữu, nó một mực gọi tôi là chú, sao hả? Tôi chiếm tiện nghi của cậu chỗ nào?"
Trương Dương á khẩu không nói được gì, từ điểm này cho thấy, Đỗ Thiên Dã quả thật là lớn hơn hắn một bậc, hắn không khỏi nhớ tới Trần Tuyết, Đỗ Thiên Dã là chú ruột của Trần Tuyết, nếu như mình có gì đó với Trần Tuyết, vậy Đỗ Thiên Dã há chẳng phải là trưởng bối hàng thật giá thật của mình ư, thì ra trên thế giới này không có nhiều tiện nghi để chiếm rồi!
Đỗ Thiên Dã đương nhiên không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nói khẽ: "Đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh của tỉnh Bình Hải cũng đang ở Bắc Kinh, y hôm nay tới nhà tôi thăm cha mẹ tôi, cũng nghe nói tới tin tức Yên Nhiên đã về, cụ ngoại của Yên Nhiên là mẹ vợ của y, tôi thấy các người có lẽ sẽ gặp mặt nhau ở Bắc Kinh đó."
Trương Dương trước giờ vẫn giữ thái đội không gần cũng không xa với Tống Hoài Minh, tuy Tống Hoài Minh chủ động đối tối với hắn, nhưng hắn lại biết rõ Tống Hoài Minh là nể mặt Sở Yên Nhiên. Y thử thông qua Trương Dương để phục hồi quan hệ với con gái mình, Trương Dương tới hiện tại vẫn không thể xác nhận Tống Hoài Minh có thích mình hay không. Tống Hoài Minh tạo cho hắn cảm giác hơi cao thâm mạt trắc, rất khó đoán được ý nghĩ chân chính trong lòng loại người này. Đây cũng là bởi vì sự khác biệt của tu vi chính trị, với cảnh giới hiện tại của Trương Dương thì còn cách Tống Hoài Minh quá xa.
Đỗ Thiên Dã bảo: "Yên Nhiên là một đứa con gái tốt, cậu ngàn vạn lần đừng có lỗi với người ta!"
Trương Dương uống cạn rượu trong chén, nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: "Cứ như tôi trong mắt các anh là một tên cầm thú vậy, tôi không có một chút ưu điểm và điểm mạnh nào ư? Có phải là tôi không xứng với cô ấy không?"
Đỗ Thiên Dã không ngờ lại thật sự gật đầu: "Tôi thật sự không hiểu, loại củ cải hoa tâm như cậu sao lại có nhiều người con gái thích như vậy được nhỉ?"
Trương Dương thở dài, nói: "Chúng ta cảnh giới bất đồng, kỳ thật có quá nhiều con gái thích cũng không phải là chuyện tốt, đau khổ lắm!"
Đỗ Thiên Dã mắng thầm trong lòng, thằng ôn này là cố ý làm bộ cho mình xem, người no không hiểu được nỗi khổ của người đói.
Hai người uống tới mười một giờ tối, Đỗ Thiên Dã đêm đó cũng không về, ở trong một căn phòng của trú kinh ban Xuân Dương, Trương Dương nhớ tới cái răng sói mà Trần Sùng Sơn nhờ hắn đưa cho Đỗ Thiên Dã, đặc biệt tới lấy trong rương hành lý ra đưa cho gã, Trương Dương ơ Giang Thành đã nhờ người mài rồi.
Đỗ Thiên Dã đối với cái răng sói này cảm thấy rất thích thú, lập tức đeo lên cổ.
Trương Dương nghĩ xem có nên nói chuyện của Trần Sùng Sơn cho gã không, dẫu sao thì chuyện này đối với Đỗ Thiên Dã mà nói thì cũng quá khó bề tưởng tượng, hơn nữa mình cũng không phải là người thích hợp nói cho gã biết bí mật.
...
Trương Dương vốn cho rằng hành trình của mình thập phần bí ẩn, nhưng ngay sáng ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm trú kinh ban Bình Hải Quách Thụy Dương, bảo hắn buổi sáng tới một chuyện, có chuyện tìm hắn. Trương Dương có chút kỳ quái, có điều rất nhanh liền nghĩ tới nhất định là Vu Tiểu Đông để lộ tin tức, sau khi hỏi Vu Tiểu Đông, hắn mới biết rằng vào cuộc họp hội ái hữu Trung Thu tối qua, Quách Thụy Dương hỏi Vu Tiểu Đông chuyện của Trương Dương, đối diện với câu hỏi của lãnh đạo thượng cấp, Vu Tiểu Đông đương nhiên không dám giấu diếm, liền nói ra chuyện Trương Dương đã tới Bắc Kinh.
Trương Dương cũng không có ý trách Vu Tiểu Đông, dãu sao thì cô ta cũng có chỗ khó của mình, cô ta lúc ở Bắc Kinh đảm nhiệm chức chủ nhiệm trú kinh ban Xuân Dương, cũng không qua lại nhiều với Quách Thụy Dương, ấn tượng đối với Quách Thụy Dương là người này rất tinh minh, rất biết làm việc.
Trong thời gian ở kinh đô, Vu Tiểu Đông lầm thời đưa chiếc xe Santana mà trú kinh ban mới mua cho Trương Dương sử dụng, đối với vị thượng ti cũ này, Vu Tiểu Đâm bội phục từ tận đáy lòng, hai mươi mốt tuổi đã làm phó ban không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Trương Dương lúc đi trên đường đã đoán được rằng, người lần này muốn gặp mình không phải là Quách Thụy Dương, tám chín phần mười là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, đợi tới khách sạn Thanh Giang của trú kinh ban Bình Hải, mới phát hiện ra mình đoán đúng một nửa, Tống Hoài Minh tới viện Quốc Vụ làm việc, người muốn gặp mình là Liệu Ngọc Oánh, vợ y.
Bởi vì tối qua Đỗ Thiên Dã không có nhắc cho nên Trương Dương không biết Liễu Ngọc Oánh cũng tới Bắc Kinh, trong phòng trà của trú kinh ban Bình Hải, Liễu Ngọc Oánh mặc váy dài màu lam lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, trong tay bưng một chén trà xanh, ánh mắt nhìn về phía thực vật ở xa xa với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Trương Dương dưới sự dẫn đường của chủ nhiêm trú kinh ban Bình Hải Quách Thụy Dương đi tới trước mặt bà ta, rất lễ phép gọi một tiếng: "Dì Liễu!" Tiếng gọi này của Trương Dương khiến Quách Thụy Dương trong lòng giật thót, Quách Thụy Dương biết quan hệ giữa đại lão bản Cố Doãn Tri và Trương Dương rất tốt, cũng có nghe nói tới tình cảm ám muội giữa đại tiểu thư của Cố gia và Trương Dương, nhưng y không biết Trương Dương không ngờ lại có quan hệ mật thiết với vợ chồng tỉnh trưởng Tống mới tới như vậy, tiếng dì này người bình thường không có tư cách gọi, y bình thường cũng thường gọi Liễu Ngọc Oánh là hiệu trưởng, hiện tại Liễu Ngọc Oánh là hiệu trưởng trường trung học phụ thuộc Đông Giang.
Liễu Ngọc Oánh cười rất dịu dàng, chỉ vào sa lông ở đối diện bàn uống trà: "Ngồi đi!"
Quách Thụy Dương thức thời xin cáo lui: "Hai vị nói chuyện đi, tôi ra ngoài làm chút chuyện!"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu tỏ ý tạm biệt y.
Tuy đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt Liễu Ngọc Oánh, nhưng Trương Dương lại có thể cảm thấy bà ta rất quan tâm tới Tống Hoài Minh, loại quan tâm này mở rộng tới quan hệ cha con giữa Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên, Trương Dương tin rằng Liễu Ngọc Oánh nhất định rất yêu Tống Hoài Minh, cho nên mới làm nhiều việc vì Tống Hoài Minh như vậy, bao gồm cả việc gặp mình cũng là vì y.
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười, nói: "Trương Dương, tới Bắc Kinh công tác à?"
Trương Dương vốn muốn nói là phải, nhưng lập tức nhớ ra vị tỉnh trưởng phu nhân ở trước mặt này, người ta trước khi hỏi câu này chắc đã biết mục đích mình tới Bắc Kinh, mà nói chuyện với người thông minh thì không nên vòng vo, Trương Dương nói: "Công tác chỉ là cớ thôi, kỳ thực tôi tới Bắc Kinh là có hẹn với Yên Nhiên, ngày mai cô ấy và bà ngoại cùng tới Bắc Kinh, lão nhân gia người muốn gặp tôi!"
Liễu Ngọc Oánh tỏ ý rất hài lòng với sự thẳng thắn của Trương Dương, ngón tay thon dài trắng nõn của bà ta nhẹ nhàng gõ lên chén trà sau đó chậm rãi đặt chén trà lên bàn, nói: "Ngày ba mươi là tết Trung Thu, chúng ta có thể cùng nhau ngồi chơi không?" Trong lời nói của bà ta tràn ngập sự trí tuệ, ý tứ chân chính là bảo Trương Dương xem xem có cơ hội phục hồi quan hệ cha con giữa Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên hay không.
Trương Dương đối với chuyện này cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, không có ai hiểu rõ khúc mắc trong lòng Sở Yên Nhiên hơn hắn, nguyên nhân ngăn cách giữa cô ta và cha mình là từ cái chết của mẹ, cô ta quy kết nguyên nhân cái chết của mẹ mình cho cha, cho nên mới tạo thành sự ngăn cách lâu như vậy. Trương Dương không dám tùy tiện đáp ứng Liễu Ngọc Oánh, đây là chuyện nhà của Tống Hoài Minh, nếu mình cố ra mặt, có khả năng sẽ khiến chuyện xấu hơn, thậm chí là chọc giận Sở Yên Nhiên.
Liễu Ngọc Oánh nhìn ra chỗ khó của Trương Dương, bà ta buồn bã thở dài một tiếng: "Trương Dương, tôi không làm khó cậu! Nếu có cơ hội thích hợp, tôi muốn cậu an bài cho tôi và Yên Nhiên gặp mặt nhau!"
Trương Dương nói thẳng luôn: "Tôi nghĩ Yên Nhiên chưa chắc đã muốn gặp dì!"
Liễu Ngọc Oánh rút một tờ giấy ghi chép ở trên bàn ra, viết số điện thoại của mình lên trên: "Trong thời gian cậu ở Bắc Kinh có thể tùy thời liên lạc với tôi!"
Trương Dương cẩn thận thu hồi điện thoại, đột nhiên có một loại cảm giác làm gián điệp, chẳng lẽ mình thiên sinh đã là thiên tài làm việc này? Quốc An tìm mình vì quốc gia đại sự, Liễu Ngọc Oánh này tìm mình gì gia sự, mình thật sự biến thành gia sự quốc sự thiên hạ đều quan tâm hết thảy sao.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Công việc thuận lợi không?"
Trương Dương gật đầu, lúc này, hắn nhìn thẩy Tống Hoài Minh đẩy cửa bước vào, vội vàng đứng dậy chào: "Tỉnh trưởng Tống!"
Tống Hoài Minh vừa làm xong việc quay về, cũng nghe Quách Thụy Dương nói mới biết vợ mình hẹn gặp Trương Dương ở phòng uống trà, y lập tức đoán ra vợ mình đang muốn thử thông qua Trương Dương để nối lại quan hệ giữa mình và con gái, tuy rằng cảm động nhưng cũng cảm thấy loại chuyện này không thể miễn cưỡng được, cho nên mới tìm gặp Trương Dương.
Tống Hoài Minh cười cười xua tay tỏ ý bảo Trương Dương ngồi xuống, Liễu Ngọc Oánh từ trong ánh mắt của chồng vẫn nhìn một tia oán trách, mặt hơi đỏ lên, lặng lẽ rót cho Tống Hoài Minh một chén trà.
Tống Hoài Minh uống một ngụm trà, nói: "Thời tiết Bắc Kinh quái dị thật, hôm nay có chút vị đạo của mùa nóng!"
Trương Dương nói: "Là chút nắng gắt cuối thu."
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, sức khỏe của cục trưởng Điền sao rồi?" Chuyện Điền Khánh Long bị đâm chấn động cả tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh rất tức giận vì chuyện này, y yêu cầu công an tỉnh nghiêm khắc đả kích tội phạm hình sự trong phạm vi toàn tỉnh, Cố Doãn Tri cũng tán thành quan điểm của y, cho nên hiện tại công an tỉnh Bình Hải đều đang tích cực hành động, có thể nói sự kiện Điền Khánh Long bị đâm, khiến trị an của Bình Hải đạt được một lần chỉnh đốn trên quy mô lớn. Tống Hoài Minh vốn đề xướng pháp chế, chuyện lần này đã khiến hình tượng pháp gia của y được nhiều người biết đến hơn. Đương nhiên có rất nhiều người cũng bắt đầu biểu lộ sự hoài nghi, vị tỉnh trưởng quá độ đề xướng pháp chế này, sau này có thể có thể duy trì sự phát triển trường kỳ ổn định của kinh tế Bình Hải hay không đây.
Trương Dương nói: "Đã có thể ngồi dậy nói chuyện rồi, chắc vẫn phải nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian nữa."
Tống Hoài Minh nói: "Giang Thành hai năm nảy xảy ra nhiều sự kiện phạm tội lớn, đây không chỉ là vấn đề của hệ thống công an, mà còn liên quan trực tiếp tới tầng lớp lãnh đạo của Giang Thành."
Nghe tiếng nghe âm, từ trong ngữ khí của Tống Hoài Minh, Trương Dương nghe ra y tựa hồ như không hài lòng với Giang Thành, Trương Dương tuy đã là cán bộ cấp phó ban, nhưng vẫn chưa có tư cách giơ tay chỉ chỏ công tác của cấp lãnh đạo, cho nên hắn rất thông minh lựa chọn lặng lẽ ngồi nghe, chứ không chen vào.
Tống Hoài Minh nói: "Trước khi tôi tới Bắc Kinh có nghe nói tới một chuyện, vụ án Hoàng Cung Giả Nhật Giang Thành là cậu tố cáo?"
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, người tố giác là mình đây đã vang danh Bình Hải rồi, hắn gật đầu: "Tôi lúc đầu cũng biết sẽ liên lụy tới vụ án lớn như vậy, tôi hoài nghi chủ nhiêm ban quản lý tổng hợp cảnh khu giao dịch tiền và quyền với thương nhân không hợp pháp, cho nên tôi ủy thác một người bạn của phân cục đi điều tra, không ngờ lại tra ra chuyện lớn như vậy."
Tống Hoài Minh bật cười, y tin những gì Trương Dương nói là thực, y cũng nhìn ra quẫn cảnh hiện tại của Trương Dương, cho dù Trương Dương rắp tâm tố cáo chuyện này cũng sẽ không ngu ngốc tới mức chủ động để lộ mình ra, dây vào Hoàng Cung Giả Nhật chẳng khác nào chọc vào tổ ong, trong đó có nhiều cổ đông liên quan tới thường ủy thị ủy, Tống Hoài Minh nói: "Những ngày nay không ngừng có thư tố giác đưa tới tỉnh lý, phần lớn là xoay quanh việc của Hoàng Cung Giả Nhật, Giang Thành các cậu đúng là phiền phức thật!" Ở trước mặt Trương Dương y không kỵ húy gì cả, điều này khiến Trương Dương cảm thấy rất thoải mái, chứng tỏ Tống Hoài Minh đã coi hắn là người của mình.
Trương Dương nói: "Có một số chuyện không phải là vấn đề của lãnh đạo mà là do con cháu của họ không ra gì!" Trong ngôn ngữ của Trương Dương vẫn bênh vực cho mấy vị thường ủy Giang Thành.
Tống Hoài Minh lạnh lùng nói: "Tục ngữ có câu, nuôi mà không dạy là lỗi của cha, vấn đề của con cái chính là vấn đề của cha mẹ, nếu như không có sự nuông chiều của họ, con cháu họ cũng không dám lợi dụng đặc quyền để làm ra những chuyện nguy hại cho xã hội. Xảy ra vấn đề thì phải gánh trách nhiệm, chứ không phải là đùn đẩy trách nhiệm cho người khác." Y nói với Trương Dương: "Nếu như có người dám vì chuyện này mà nhắm vào cậu, cậu trực tiếp tìm tôi phản ánh!"
Trương Dương trong lòng thầm kêu sảng khoái, lập trường của Tống Hoài Minh so với Cố Doãn Tri còn rõ ràng hơn, có điều càng là loại người này thì càng phải cẩn thận, nếu không cẩn thận mà đắc tội với y, e rằng mình sẽ không chịu nổi.
Tống Hoài Minh không hề nhắc tới chuyện của Sở Yên Nhiên, y tin rằng vợ của mình đã nói rồi, mình không cần phải nhắc tới chuyện này nữa. Y tới Bắc Kinh có rất nhiều chuyện phải xử lý, nó thêm với Trương Dương mấy câu rồi đứng dậy cáo thừ.
Trương Dương nhìn đồng hồ thấy đã mười rưỡi sáng rồi, cũng cáo từ Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Đã trưa rồi, ở lại ăn cơm đi!"
Trương Dương uyển chuyển từ chối: "Dì Liễu, cháu buổi trưa đã có hẹn với bạn rồi, hay là hôm khác lại tới làm phiền dì vậy!" Lúc nói chuyện thì di động đổ chuông, lại là Đỗ Thiên Dã gọi tới, Đỗ Thiên Dã hẹn hắn buổi trưa cùng tới chỗ Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh và Văn Linh đều ở đó, nghe nói Trương Dương tới, bảo hắn cùng tới ăn cơm.
Liễu Ngọc Oánh thấy Trương Dương thật sự có việc nên cũng không miễn cưỡng.
Lúc Trương Dương rời khỏi trú kinh ban Bình Hải, Quách Thụy Dương tự mình tiễn hắn ra xe, bảo thư ký tiểu Trần của y đặt bốn hộp bánh Trung Thu và hai chai rượu vang vào trong xe Trương Dương, đơn vị thương cấp mà tặng quà cho hạ cấp đúng là hiếm thấy. Quách Thụy Dương nắm tay Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương Dương, lần này tới Bắc Kinh nhất định phải ở chơi thêm mấy ngày, hai chúng ta tìm cơ hội uống với nhau một trận nhé."
Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Nhất định rồi!"
Quách Thụy Dương nói: "Điều kiện ở bên trú kinh ban Xuân Dương làm sao mà bằng được ở đây, hay là cậu chuyển qua đây ở đi, tôi sẽ an bài căn phòng tốt nhất cho cậu!" Ý tứ nịnh hót rất rõ ràng, với thân phận của Quách Thụy Dương vốn không cần phải xiểm nịnh một tên phó ban nho nhỏ như vậy, có điều Quách Thụy Dương là một người muốn leo lên cao, quan hệ của Trương Dương với bí thư, tỉnh trưởng Bình Hải thân mật như vậy, lại là con trai nuôi của phu nhân phó thủ tướng Văn, nhân vật như thế này không thể thờ ơ được.
Trương Dương đương nhiên hiểu rõ người ta khách khí với mình như vậy hoàn toàn đều là vì nể mặt bối cảnh của mình, đối với loại nhân vật như Quách Thụy Dương, hắn tuy không thích, nhưng cũng không có nhiều phản cảm, sự khác biệt của vị trí quyết định sự khách biệt của thái độ xử sự, không phải mỗi người sinh ra đều có phúc phận làm lão đại.
...
Lúc Trương Dương lái xe tới nhà Thiên Trì tiên sinh thì đã gần mười hai giờ, xe jeep của Đỗ Thiên Dã và xe Hồng Kỳ của La Tuệ Ninh đỗ dàn hàng ở ngoài cửa, Trương Dương đỗ xe vào bên cạnh, cầm bốn hộp bánh Trung Thu và rượu vang bước vào, tới gặp Thiên Trì tiên sinh không thể nào đi tay không được, những lễ phẩm mà Quách Thụy Dương tặng vừa hay hỏa giải được nỗi lo trước mắt.
Trong vườn chỉ có một mình Văn Linh đang đứng đó, so với lần trước gặp nhau, cô ta hơi đầy đặn hơn một chút, có điều da vẫn trắng bệch như trước kia, trên mặt không có một chút huyết sắc nào, ánh mắt nhìn đá khảm trên tường, tình cảnh trước mắt rất quen thuộc, lần trước Trương Dương tới chẩn bệnh cho Thiên Trì tiên sinh, cô ta cũng có bộ dạng này. Trương Dương thậm chí cỏn nảy sinh một loại cảm giác thời gian tái hiện, hắn bước tới, gọi rất thân thiết: "Chị Linh!"
Văn Linh gật đầu, ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi đá khắc, nói khẽ: "Mẹ đang làm cơm đó!"
Nụ cười sang sảng của Thiên Trì tiên sinh vang lên ở phía sau, ánh mắt cũng chiếu lên bản dập trên tường, nói: "Thư pháp của Kim Mậu lệ khí quá nặng, bên trong bao hàm sát khí trùng thiên, trong phác họa khiến người ta cảm thấy vung đao múa kiếm!"
Trương Dương nhớ tới bộ phim "hiệp khách hành" mà mình gần đây có xem, trong thư pháp kỳ thực bao hàm một bộ võ công bí tịch, lời nói của Thiên Trì tiên sinh đã nhắc nhở hắn, hắn cười nói: "Trong bản dập này liệu có giấu một bộ võ công bí tịch không nhỉ?"
Đôi mắt đẹp của Văn Linh đột nhiên co thắt lại, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào Trương Dương, nhìn cho Trương Dương có chút sợ hãi: "Chị Linh, có phải là em nói sai gì không?"
"Suy nghĩ viển vông!" Văn Linh nói xong liền quay người bước vào nhà bếp.
Trương Dương cũng đã có chút thấu hiểu về tính tình cổ quái của cô ta, cũng không cảm thấy khó chịu. Thiên Trì tiên sinh nói: "Thứ tàn khuyết không nguyên vẹn thì có thể là võ công bí tịch gì chứ?"
Lúc này Đỗ Thiên Dã từ trong phòng bếp bước ra, chào hỏi: "Trương Dương tới rồi à, giúp bưng thức ăn đi, chúng ta ngồi ăn ở bàn đá dưới tán cây.
Văn Linh nói: "Không cần, em tới đây!"
Trương Dương đưa lễ phẩm trong tay cho Thiên Trì tiên sinh, lão tiên sinh cũng không khách khí với hắn, thu lấy lễ phẩm, phía bên này Ngô mụ và Văn Linh đã bày xong thức ăn, La Tuệ Ninh từ trong phòng bếp bước ra, mỉm cười chào: "Trương Dương tới rồi đấy à!"
"Mẹ nuôi!" Trương Dương thân thiết gọi.
La Tuệ Ninh ừ một tiếng rồi cười nói: "Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi!"
Thiên Trì tiên sinh lấy ra một vò Hoa Quế Nhương mà học sinh của ông ta mới tặng, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã hai người cũng uống cùng lão thiên sinh, với tửu lượng của bọn họ, nếu thoải mái chè chén, vò rượu này căn bản không đủ.
La Tuệ Ninh nói: "Ta đoán con sẽ tới trước ngày lễ, định ở lại Bắc Kinh mấy ngày?"
Trương Dương cười nói: "Qua Trung Thu đã rồi tính!"
La Tuệ Ninh vui mừng bảo: "Ăn tết ở Bắc Kinh à?"
Trương Dương gật đầu, lúc này mới nhớ đem tin tức Sở Yên Nhiên và bà ngoại của cô ta tới Bắc Kinh nói cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh không khỏi cười nói: "Người ta lần này tới là để xem mặt cháu rể, kể ra ta vẫn còn chưa gặp Yên Nhiên đó!" La Tuệ Ninh biết thằng con nuôi này của mình tính tình phong lưu, Cố Giai Đồng, Tần Thanh, Hà Hâm Nhan bà ta đều đã gặp, nhưng duy có Sở Yên Nhiên là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, từ các loại dấu hiệu cho thấy, Sở Yên Nhiên rất có khả năng là bạn gái chính thức của Trương Dương, con nuôi cũng là con nuôi, con dâu tương lai tới Bắc Kinh, mình thân làm mẹ nuôi nói sao cũng phải ra mặt chiêu đãi. La Tuệ Ninh nói: "Con đi an bài một chút đi, ta muốn mời thân gia tương lai tới ăn cơm!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương Dương đột nhiên nghĩ rằng nếu La Tuệ Ninh ra mặt mời cơm, vợ chồng Tống Hoài Minh cùng tới thì cũng không quá đột ngột, dẫu sao thì bọn họ cũng là cha mẹ của Sở Yên Nhiên, có điều đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn không chủ nhiệm nhắc ra.
Đỗ Thiên Dã nói: "Dì La, cha của Yên Nhiên là đại tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, ông ấy cũng đang ở Bắc Kinh!"
La Tuệ Ninh cười nói: "Ta biết rồi!" Bà ta quay sang nói với Trương Dương: "Yên Nhiên lúc nào thì xuống máy bay?"
"Một giờ chiều mai thì xuống!"
"Thế này đi, ta tối mai sẽ làm tiệc tẩy trần cho bọn họ ở Tử Kim các, chỉ là tụ họp gia đình, Trương Dương, con mời tỉnh trưởng Tống tới đi, ta sẽ gọi điện thoại cho y, Thiên Dã, cậu cũng mời cha mẹ cậu tới!"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đồng thời gật đầu, Văn Linh chỉ lặng lẽ ăn cơm, giống như những chuyện ở trước mắt không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta vậy.
Sau bữa cơm Trương Dương theo Thiên Trì tiên sinh tới thư phòng, Thiên Trì tiên sinh biết hắn khẳng định có chuyện, cười hỏi: "Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ ta làm à?" Ông ta cực kỳ hợp ý với Trương Dương, không hề coi y là vãn bối mà coi là một vị bạn nhỏ tri kỷ.
Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện đề danh cho nhà máy rượu Giang Thành, hắn mỉm cười, nói: "Tôi hiện tại là chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp, giúp đỡ xí nghiệp bên dưới là chuyện bụng làm dạ chịu, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn xin nhờ tiên sinh giúp đỡ tôi việc này!"
Thiên Trì tiên sinh gật đầu rất nhanh: "Tốt! Viết gì?"
"Thanh Giang Đặc Cung!" Trương Dương lại bổ sung: "Đây là một hành vi thuần thương nghiệp, chữ của tiên sinh tôi sẽ án chiếu theo giá để trả tiền cho ngài, sau đó gửi tới tài khoản của ngài!"
Thiên Trì tiên sinh trừng mắt lườm hắn một cái: "Cậu giúp tôi khám bệnh có lấy tiền không? Đúng là nực cười!"
Trương Dương cợt nhả nói: "Ông đừng nói vậy, tôi thấy chỗ này của ông không tồi, tiên sinh giúp tôi xin một khoảng, tôi sẽ lấy chỗ tiền này xây một cái viện ở bên cạnh ông, sau này tới Bắc Kinh cũng có chỗ đặt chân."
Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Cậu nếu có lòng, vậy thì lấy tiền thù lao của tôi xây một trường tiểu học đi!" Ông ta vui vẻ vung bút viết bốn chữ Thanh Giang Đặc Cung, ông ta lại nói: "Có câu quảng cáo chưa?"
Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Kim Thành, thì ra câu quảng cáo đang trong lúc chưng cầu ý kiến, cơ hội nhờ được Thiên Trì tiên sinh viết chữ là không nhiều, đợi bọn họ tìm xong được câu quảng cáo thì có thể Thiên Trì tiên sinh không còn tâm tình viết nữa rồi, Trương Dương nghĩ một chút rồi bảo: "Hào ẩm Thanh Giang, túng tình thiên địa, câu này thế nào?"
Lưu Kim Thành ở đầu dây bên kia ngây ra, lập tức lớn tiếng khen hay, gã không phải là a dua nịnh hót, mà là hay thật! Nghe câu này là liền cảm thấy hào khí nảy sinh, nhiệt huyết sôi trào.
Trương Dương gác điện thoại rồi nhờ Thiên Trì tiên sinh viết câu quảng cáo mà mình mới nghĩ ra.
...
Trưa ngày hôm sau, Trương Dương tới sân bay thủ đô từ sớm, nghênh đón Sở Yên Nhiên và bà ngoại cô ta là Margaret, đi cùng hắn còn có Đỗ Thiên Dã, và vợ chồng Đỗ Sơn Khôi, Phùng Ngọc Mai, có thể khiến lão tướng quân này tự mình ra nghênh đón cũng chỉ có rất ít người.
Đợi gần một tiếng, thì thấy Sở Yên Nhiên cùng một vị lão thái thái khí chất cao quý từ cử VIP bước ra, lão thái thái tất nhiên chính là bà ngoại Margaret của Sở Yên Nhiên, Trương Dương vốn cho rằng Margaret là một bà lão nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng lại phát hiện lão thái thái này cũng là người Trung Quốc tóc đen da vàng, chắc là vì duyên cớ bệnh nặng mới khỏi nơi da mặt của Margaret hơi tái nhợt, bà ta năm nay cũng sắp bảy mươi rồi, thế nhưng lại không có lấy một sợi tóc bạc, bảo dưỡng rất tốt, mặc quần dài màu đen, đeo khăn lụa màu đỏ, mang kính râm, thoạt nhìn thấy trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Sở Yên Nhiên cắt tóc ngắn, ánh nắng ở bờ biển phía tây nước Mỹ không làm cháy da cô ta, vẫn trắng nõn như trước kia, trong con mắt đẹp tràn ngập vẻ vui mừng và ôn tình, váy liền màu lam dùng một cái thắt lưng màu trắng nhũ thắt ngang hông, chân đi một đôi xăng đan như thủy tinh trong suốt, lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu nhưng lại không mất đi khí chất cao quý ưu nhã, Trương đại quan nhân nhìn thấy Sở Yên Nhiên, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, thằng nhóc này khẳng định sẽ dang tay lao lên, nhưng xung quanh ở nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân đành phải biểu hiện ra sự nho nhã lễ độ.
Phùng Ngọc Mai gọi Mary rồi lao tới, hai tay bọn họ nắm chặt nhau, Trương Dương bước tới cạnh Sở Yên Nhiên, lặng lẽ nhận lấy hành ly trong tay cô ta, mỉm cười nói: "Về rồi à!"
Đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên bồng bềnh sóng mắt mê người, cô ta ừ khẽ một tiếng.
Trương Dương nói: "Em thay đổi rồi!"
Sở Yên Nhiên nhìn hắn: "Thay đổi chỗ nào?"
"Lớn hơn!"
Sở Yên Nhiên chu môi lên, nói: "Có phải là nói em già đi không?"
Trương Dương cười cười, liếc liếc xung quanh rồi ghé vào tai Sở Yên Nhiên, nói: "Ngực to hơn!"
Mặt Sở Yên Nhiên lập tức đỏ bừng, Trương Dương đáng chết này, quả nhiên tính tình không đổi, nhưng Sở Yên Nhiên lại chỉ thích vẻ cợt nhả này của hắn. Hai người từ sâu trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ nhớ nhung khắc cốt ghi tâm.
Ánh mắt của Margaret lúc này mới hướng về phía Trương Dương, Sở Yên Nhiên kéo tay Trương Dương, dẫn hắn tới trước mặt bà ngoại, ngượng ngùng giới thiệu: "Bà ngoại, đây là Trương Dương!"
Gọi một lão thái thái thế nào cũng là vấn đề, hiện tại Trương Dương và Sở Yên Nhiên vẫn chưa có danh phận gì, đương nhiên không thể gọi là bà ngoại, nhưng hiện tại cũng không thịnh gọi là lão phu nhân nữa, vẫn là Sở Yên Nhiên nhắc hắn: "Anh gọi là bà ngoại giống em ý!"
Trương đại quan nhân mặt dầy gọi một tiếng bà ngoại.
Margaret đánh giá Trương Dương, trên mặt không hề có vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn Trương Dương đến nỗi khiến hắn ngứa râm ran, bộ dạng này của mình chẳng lẽ không như lão thái thái này mong chờ? Margaret nói: "Yên Nhiên khen cậu là hiếm có trên đời, tôi thấy cậu cũng bình thường thôi!"
Trương Dương cười nói: "Dạ vâng! Bà ở nước Mỹ lâu rồi, nhìn thấy toàn là người nước ngoài mắt xanh da vàng, thẩm mỹ cũng khác những người phương đông chúng cháu! Đợi bà thích ứng hai ngày, sẽ nhìn cháu càng lúc càng thuận mắt thôi."
Margaret tháo kính râm xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng của lão thái thái nhìn chằm chằm vào Trương Dương, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Đúng là biết nói chuyện, chẳng trách lừa được Yên Nhiên nhà ta!" Tiếng Trung Quốc của lão thái thái rất rõ ràng, trên thực tế trên người Margaret đa số là huyết thống phương đông.
Đỗ Sơn Khôi nói: "Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vừa đi đường vừa nói!"
Đám người lên chiếc xe thương vụ ở bên ngoài, xe là Đỗ Thiên Dã tìm tới, Sở Yên Nhiên ngồi cùng với bà ngoại, Trương Dương thì ngồi ở phía sau, người ta là bạn cũ nhiều năm mới gặp lại nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói, Trương Dương thì không có ai thèm để ý đến, Sở Yên Nhiên biết hắn ngồi đó rất buồn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại cười ngọt ngào với hắn.
Án chiếu theo ý tứ ban đầu của vợ chồng Đỗ Sơn Khôi là muốn mời Margaret tới nhà họ ở, nhưng Margaret lại chọn tới ở khách sạn Trường Thành, lúc ở nước Mỹ, Sở Yên Nhiên đã đặt trước phòng tổng thống rồi.
Đưa Sở Yên Nhiên và Margaret tới phòng ở khách sạn, Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện mẹ nuôi La Tuệ Ninh của hắn mời cơm ở Tử Kim Các vào buổi tối, Margaret vừa nghe thấy là mẹ nuôi của Trương Dương liền đáp ứng rất nhanh.
Vợ chồng Đỗ Sơn Khôi cũng không ở lại khách sạn lâu, nghĩ rằng Margaret từ nước Mỹ bay tới, cần nghỉ ngơi, hẹn tối gặp mặt Tử Kim các rồi rời đi.
Trương Dương vốn muốn đi, nhưng Sở Yên Nhiên lại bảo hắn ở lại một chút rồi hẵng đi, từ trong va ly hành lý lấy ra mấy bộ quần áo cho Trương Dương, nhân lúc lão thái thái đi tắm rửa, Trương Dương hôn lên mặt Sở Yên Nhiên mấy cái, Sở Yên Nhiên mặt nổi lên hai áng mây đỏ, ôn nhu nói: "Anh lát nữa tới đón em sớm chút nhé!"
Trương Dương gật đầu, lúc bước tới đại sảnh, nghĩ rằng đi về cũng chẳng có gì làm, liền thuê một căn phòng, cầm đồ mà Sở Yên Nhiên tặng cho hắn vào trong phòng.
Sở Yên Nhiên tắm ra, nghe thấy điện thoại đổ chuông mới biết là Trương Dương chưa đi mà ở phòng bên dưới, không khỏi bật cười.
Margaret thấy cô ta cười ngọt ngào là đoán ngay ra rằng là Trương Dương gọi, lúc biết Trương Dương vẫn ở đây, liền nói khẽ: "Bảo nó lên đây, bà có lời muốn hỏi nó!"
Trương Dương tới phòng tổng thống của bọn họ, Margaret đang ngồi ở trước bàn uống trà ở phòng khách, Sở Yên Nhiên ở bên cạnh giúp bà ngoài chuẩn bị thuốc uống, bởi vì Margaret vừa trải qua phẫu thuật thận không lâu, cho nên mỗi ngày đều phải dùng một lượng lớn dược vật để kháng phản ứng bài dị, vô cùng khổ sở.
Trương Dương tuy chưa nắm được rõ là Maraget có thích mình hay không, nhưng vẫn mặt dày gọi bà ngoại.
Maraget cười nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương ngồi xuống đối diện bà ta, Maraget nói: "Tôi nghe nói là y thuật của cậu rất khá, bệnh đau lưng và nhồi máu não của Sở Trấn Nam đều là do cậu trị khỏi ư?"
Trương Dương khiêm tốn nói: "Tổ truyền có chút bí phương, đối với bệnh thường thấy vẫn có thể chữa được!"
"Lúc tôi sinh bệnh, mấy phương thuốc mà cậu fax tới cũng rất tốt!"
Sở Yên Nhiên chuẩn bị xong thuốc, đưa một nắm thuốc viên cho bà ngoại, Maraget thở dài, bà ta đã bị phản ứng bài dị dày vò cho khổ không nói nổi.
Trương Dương đợi bà ta uống xong thuốc mới nói: "Bà ngoại, hay là để cháu chẩn mạch cho bà!"
Maraget gật đầu, đặt cổ tay thẳng lên bàn uống trà, Trương Dương đưa bàn tay trái ra chạm vào mạch môn của bà ta, chỉ cảm thấy mạch tượng rất khẽ, nhìn sắc mặt bà ta trắng bệch, hai mắt lờ mờ vô thần, Trương Dương nắm rất rõ bệnh sử của Maraget, trước đây trong điện thoại Sở Yên Nhiên đã từng nhắc tới, cho nên hắn không cần hỏi kỹ, Maraget sau khi bị suy thận mãn tính đã tiến hành phẫu thuật thay thận, trước mặt công năng của thận tạng mới thay bình thường, cái mà hắn phải làm chính là giúp Maraget điều trị thân thể, vượt qua sự đau khổ của phản ứng bài dị. Trước khi tới Bắc Kinh, Trương Dương đã nghĩ xong phương thuốc, hắn bảo Sở Yên Nhiên đi lấy giấy bút, khê một phương thuốc ở bên trên: "Bà ngoại, cháu kê cho bà phương thuốc, chủ yếu là để bồi bổ sức khỏe, lưu thông khí huyết, chỉ cần bà án chiếu theo phương thuốc của cháu, sau một tháng không cần phải uống thuốc viên trị liệu phản ứng bài dị nữa, sau ba tháng là có thể triệt để bỏ thuốc!"
Maraget nghe hắn nói rất thần kỳ, cũng nửa tin nửa ngờ, dẫu sao thì trong nhận thức của bà ta, trình độ chữa bệnh của nước Mỹ cao hơn quốc nội rất nhiều, nhưng cháu gái Sở Yên Nhiên lại cơ hồ đạt tới mức độ mề tín đối với y thuật của Trương Dương, từ biểu hiện của thằng nhóc này cho thấy, chắc là cũng có chút trình độ.
Từ sau khi con gái Sở Tĩnh của mình chết, Maraget đây là lần đầu tiên về Trung Quốc, bà ta ở sân bay nhìn thấy vợ chồng Đỗ Sơn Khôi, không khỏi nhớ tới những ngày tháng trước đây, trong lòng sinh ra một số cảm xác, sau khi Trương Dương chẩn mạch cho bà ta, Maraget đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại đôi trai gái Trương Dương và Sở Yên Nhiên ở lại với nhau.
Trương Dương thò tay ra, Sở Yên Nhiên đưa đôi bàn tay bé nhỏ đặt lên lòng bàn tay hắn, để mặt cho hắn nắm lấy, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay hắn.
Trương Dương nói: "Bà ngoại em hình như không được vui vẻ lắm!"
Sở Yên Nhiên thở dài, nói: "Bà lần này về là muốn tới thăm mộ mẹ em, thuận tiện gặp bạn bè cũ."
"Có gặp ông ngoại em không?"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Em muốn bà gặp!" Câu nói này đã biểu lộ rõ ràng rằng Maraget sẽ không chủ động gặp Sở Trấn Nam.
Trương Dương nắm lần bàn tay mềm mại của Sở Yên Nhiên, nói khẽ: "Anh nhớ em!"
Sở Yên Nhiên đỏ mặt gật đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt xoắn lại với nhau, một hồi lâu vẫn không tách ra.
...
Lúc sáu giờ chiều, Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên và Maraget tới Tử Kim các, gia đình Đỗ Sơn Khôi đã tới rồi, Tống Hoài Minh cũng tới, có điều xuất phát từ sự lo lắng nào đó, Liễu Ngọc Oánh không tới cùng với y, khiến Trương Dương bất ngờ là phó thủ tướng Văn không ngờ cũng tự mình tới dự bữa tiệc ngày hôm nay, nếu chỉ là tiệc gia đình, Văn Quốc Quyền chưa chắc đã rút được thời gian từ trong trăm công nghìn việc, hắn lờ mờ cảm thấy rằng, phía sau yến hội lần này không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng lẽ phó thủ tướng Văn là nhắm vào Tống Hoài Minh mà tới ư?
Sở Yên Nhiên nhìn thấy cha tới, mặt lập tức biến thành lạnh như băng, Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Đây là trường hợp công chúng, cô bé, chúng ta nói sao cũng phải mỉm cười đối diện."
Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn: "Anh cố ý à?"
"Liên quan quái gì tới anh, là mẹ nuôi của anh mời khách!" Trương Dương thấp giọng giải thích.
Tống Hoài Minh mỉm cười bước tới trước mặt Maraget, rất tôn kính chào: "Mẹ!"
Maraget biểu hiện rất hờ hững, nhưng vẫn mỉm cười rất phong độ: "Hoài Minh, Tĩnh Chi đã không còn nữa rồi, tôi cũng không còn là mẹ của cậu, cậu gọi tôi là dì đi!"
Đoạn cố sự giữa Tống Hoài Minh và Maraget, tất cả mọi người ngồi đây đều biết, Tống Hoài Minh rất chân thành, nói: "Trong lòng con, mẹ vĩnh viễn là mẹ con!"
Maraget trong lòng không khỏi cảm thấy chua sót, đây là vì duyên cố con gái mình bất hạnh qua đời, trong vấn đề của con gái, bà ta cũng không trách móc gì Tống Hoài Minh, tuy thời gian bà ta và con gái mình sống với nhau không dài, nhưng bà ta hiểu rõ con gái còn hơn người làm cha như Sở Trấn Nam.
Vợ chồng Văn Quốc Quyền hôm nay là chủ nhân, bọn họ mời mọi người nhập tọa, Văn Linh và Văn Hạo Nam đều không tới, Đỗ Thiên Dã bởi vì vậy mà có chút thất vọng, có điều La Tuệ Ninh rất biết mượn cớ, bà ta nói Văn Linh không được khỏe, vợ chồng Đỗ Sơn Khôi tuy sớm đã ý thức được vẫn đề giữa con trai và Văn Linh, nhưng hai người cũng không tiện hỏi nhiều.
Chủ đề của bữa tiệc tối nay chính là hoan nghênh Maraget về nước, Văn Quốc Quyền sau khi nói một số lời khách sáo, mọi người bắt đầu uống rượu, trừ La Tuệ Ninh chọn uống rượu trắng ra, những khách nữ khách đều trọn nước hoa quả, ở trước mặt dạng quan cao như Văn Quốc Quyền, Tống Hoài Minh, Trương Dương không dám chè chén thỏa thích.
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, lại nhìn Sở Yên Nhiên, bà ta từ tận đáy lòng đã rất yêu thích cô gái xinh đẹp này, Sở Yên Nhiên bất kể là gia thế hay là tướng mạo đều rất khá, bà ta gọi Sở Yên Nhiên tới bên cạnh, từ trong túi lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Mở hộp đựng đồ trang sức tinh xảo ra, bên trong là vòng cổ phỉ thúy, La Tuệ Ninh cười nói: "Đây là từ tổ tông của ta truyền xuống, ta chuẩn bị cho con dâu của ta, nhưng đứa con trai đó của ta tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, may mà đứa con trai nuôi của ta lại rất khá, tìm được một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, để ta đeo nó cho con!"
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, tim đập thình thịch, phải biết rằng những lời này của La Tuệ Ninh có ý nghĩa tuyệt đối, bà ta chẳng khác nào đã xác nhận mình là vợ chưa cưới của Trương Dương.
Maraget cười nói: "Văn phu nhân, bà vẫn chưa hỏi người làm bà ngoại như tôi mà, cứ vậy cường hành cướp Yên Nhiên nhà chúng tôi về à? Một cái vòng cổ là muốn buộc bảo bối của tôi thành con gái bà ư?"
Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh đều không nói gì, hai người quay sang nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười nhạt, loại tình cảm này, nam nhân không tiện chen miệng vào, nhưng bọn họ đều hiểu hành động này của La Tuệ Ninh có ý nghĩa rất không tầm thường, chiếc vòng cổ này không chỉ buộc chặt tình cảm giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương, mà còn buộc chặt tương lai của bọn họ. Vào lúc La Tuệ Ninh mời mình dự tiệc, Tống Hoài Minh đã suy nghĩa bữa cơm tối nay phải chăng là còn có ý nghĩa khác, khi y tới Tử Kim các và thấy Văn Quốc Quyền cũng tới, lập tức hiểu rõ bữa tiệc tối này còn có một ý nghĩa khác. Văn Quốc Quyền ở quốc nội thuộc phái lãnh đạo trẻ trung, theo Tống Hoài Minh được biết, ông ta và Kiều lão không phải ở cùng một trận doanh, mà Tống Hoài Minh lại là môn sinh đắc ý của Kiều lão, nếu không phải là bởi vì con gái và Trương Dương yêu nhau, giữa Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền sẽ không có cơ hội gặp nhau như vậy, bọn họ đều rất coi trọng lần gặp mặt này, biểu hiện của hai bên đều rất cẩn thận, đều quan sát đối phương, thăm dò đối phương.
Dưới loại tình huống này, sự nói chêm chọc cười giữa nữ nhân lại biến thành cực kỳ quan trọng.
Phùng Ngọc Mai nói: "Mary, không thể nói vậy được, Tuệ Ninh cũng không muốn cướp người, hiện tại là thời đại nào rồi, phải xem ý của bản thân lũ trẻ chứ!"
La Tuệ Ninh cười nói: "Yên Nhiên có nhận quà của ta không?"
Sở Yên Nhiên cắn môi, cái cổ trắng nõn đỏ rực cả lên, cô ta không nói bằng lòng, cũng không nói không bằng lòng, chỉ nhỏ giọng lúng túng nói: "Dì La, anh ấy khi phụ cháu!" Câu nói này thể hiện ra hết sự thông minh và trí tuệ của đàn bà con gái.
La Tuệ Ninh cười nói: "Lần sau nó còn dám khi phụ cháu, ta sẽ đánh gãy chân nó!"
Sở Yên Nhiên cúi thấp đầu, kỳ thực vừa rồi La Tuệ Ninh tự tay đeo vòng cổ cho mình, cái vòng cổ mà La Tuệ Ninh đeo cho Sở Yên Nhiên, hai tay Sở Yên Nhiên nắm vào càng nhìn càng thích.
Trên mặt Maraget cũng đầy vẻ ươi cười, bà ta từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc đồng hồ Rolex có số lượng hạn chế, đưa cho Trương Dương, nói: "Ta cũng không nhỏ nhen, quà đi quà lại, cái đồng hồ này tặng cho cháu!"
Trương Dương cầm lấy đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn ra, cái đồng hồ này ít nhất cũng đáng giá hơn trăm vạn, Maraget ra tay quả nhiên rộng rãi. Khi tất cả mọi người đều Trương Dương rằng Trương Dương sẽ biểu lộ cõi lòng thì Trương Dương không ngờ lại nói một cấu: "Cháu... cháu là cán bộ quốc gia, bà cho cháu đồ quý giá như vậy, người ta sẽ không nói cháu nhận hối lộ chứ?"
Tất cả mọi người đều bật cười, Sở Yên Nhiên biết thằng ôn này là cố ý nói vậy, hung hăng trừng mắt lườm hắn.
Văn Quốc Quyền cười nói: "Tôi không rõ, Thiên Dã, cậu không phải là người của ủy ban Trung Kỷ ư? Cậu quyết định đi, hắn có phải là nhận hối lộ không?"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Đồ bà ngoại tặng cháu rể chắc không phải là nhận hối lộ!"
"Bác nói đấy nhé!" Trương đại quan nhân hí hửng đeo đồng hồ lên, đồ tốt đúng là đồ tốt, đeo lên thấy rất đầm tay, so với đồ dỏm của Quốc An đúng là khác hẳn.
Văn Quốc Quyền giơ chén rượu lên chạm cốc với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, thằng con nuôi này của tôi tuổi trẻ khí thịnh, sau này có chuyện gì nhờ anh quan tâm một chút!" Câu nói này của ông ta rất rõ ràng, Trương Dương trước giờ là con nuôi của La Tuệ Ninh, nhưng Văn Quốc Quyền bất kể là công khai hay là âm thầm đều không thừa nhận Trương Dương là con nuôi của ông ta, giờ ông ta nói vậy chẳng khác nào đã công khai thừa nhận Trương Dương là con nuôi của mình, tất cả những người có mặt ở đây đều là kẻ thông minh, Văn Quốc Quyền tối nay tới đây không phải là chỉ vì coi trọng tình cảm giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, cái mà ông ta coi trọng là quan hệ của hai nhà Tống, Văn.
Tống Hoài Minh đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa cậu nói này hơn bất kỳ ai, y giơ chén rượu lên, nói: "Phó thủ tướng Văn yên tâm, tôi sẽ chỉ điểm tốt cho nó!"
Sở Yên Nhiên trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có một chút không vui, cô ta không vui là bởi vì tình cảm đơn thuần giữa cô ta và Trương Dương tối nay bị xen vào quá nhiều nhân tố chính trị.
Người hài lòng nhất là Maraget và La Tuệ Ninh. Vợ chồng Đỗ Sơn Khôi nhìn Sở Yên Nhiên và Trương Dương, không khỏi nhớ tới chuyện của con trai mình và Văn Linh, không biết tình cảm của bọn họ lúc nào mới có kết quả đây?
Trương Dương lười biếng nói: "Tôi không cảm thấy hứng thú gì với chuyện của cục các anh!"
Đỗ Thiên Dã biết hai người họ khi ở cùng nhau thì khó tránh khỏi tranh đấu miệng lưỡi, gã cười bảo: "Khó lắm mới tụ tập được với nhau, chúng ta uống rượu!"
Trương Dương và Hình Triêu Huy đồng thời nâng chén, Trương Dương đặc biệt lưu ý tới Đỗ Thiên Dã, phát hiện trạng thái tinh thần của gã rất tốt, có chút hiếu kỳ về tình hình tình cảm giữa gã và Văn Linh, vốn là cũng muốn hỏi, nhưng lời lên tới miệng thì lại nuốt vào, tính tình của Đỗ Thiên Dã hắn rất hiểu, nếu gã không chủ động nhắc tới, người khác có hỏi cũng chẳng hỏi ra được manh mối.
Giữa buổi Đỗ Thiên Dã nhắc tới chuyện Hoàng Cung Giả Nhật ở Giang Thành, vốn là có người viết tài liệu bí mật thông qua quan hệ đưa tới ủy ban Trung Kỷ, vừa hay rơi vào tay Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chuyện phiền phức của Giang Thành các cậu nhiều thật đấy!"
Trương Dương nói: "Chút chuyện nhỏ của Giang Thành mà cũng phiền tới ủy ban Trung Kỷ của các anh ư?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Loại chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tôi đã trả tài liệu về chỗ Hồng Vĩ Cơ rồi!"
Trương Dương biết Đỗ Thiên Dã và Hồng Vĩ Cơ là bạn cũ ở trường Đảng, quan hệ giữa bọn họ trước giờ luôn rất tốt, Đỗ Thiên Dã thân là chủ nhiệm phòng năm ủy ban Trung Kỷ, dưới tiền đề không trái với nguyên tắc vẫn sẽ có chiếu cố nhất định tới bạn cũ.
Trương Dương nâng chén lên, nói: "Chuyện rối rắm này của Giang Thành chỉ nghĩ thôi tôi cũng đau đầu rồi, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật là tôi tố giác, có điều tôi lúc đó cũng không ngờ trong số các cổ đông còn có con cháu của ba vị thường ủy thị ủy, chuyện này vốn cũng không có mấy người biết, nhưng không biết vì sao, đột nhiên biến thành ai ai cũng biết là tôi tố giác, đám thường ủy đó tuy không nói, nhưng tôi biết bọn họ hiện tại đều có thái độ không tốt đối với tôi."
Hình Triêu Huy và Đỗ Thiên Dã không nhịn được mà bật cười, chuyện này rơi lên đầu ai cũng sẽ cảm thấy uất nghẹn.
Hình Triêu Huy nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy là gì, nếu cảm thấy bọn họ nhắm vào cậu thì tôi sẽ điều cậu tới Quốc An!"
"Theo anh làm tôi càng không muốn, ai biết được lúc nào thì anh bán đứng tôi?"
Đỗ Thiên Dã cười: "Cậu lần này tới Bắc Kinh không phải là để tặng quà à?"
Trương Dương nói: "Tôi sẽ đón Trung Thu năm nay ở đây, Yên Nhiên và bà ngoại của cô ta từ nước Mỹ về, lão nhân gia người muốn gặp tôi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, bà ấy và cha mẹ tôi đều là bạn cũ, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho nhau."
Lúc này điện thoại của Hình Triêu Huy đổ chuông, gã nhìn chữ hiện bên trên, đứng dậy cáo từ: "Có nhiệm vụ, tôi phải đi đây!" Gần Quốc Khánh, công tác của Quốc An bọn họ cũng đặc biệt bận rộn.
Sau khi Hình Triêu Huy đi, Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chuyện giữa cậu và Yên Nhiên có phải đã ước định rồi không?"
Trương Dương gãi đầu: "Tôi nói nè đại ca, tôi mới hai mươi mốt tuổi, Yên Nhiên thì hai mươi, hai người chúng tôi hình như vẫn chưa phù hợp với tiêu chuẩn kết hôn thì phải!"
Đỗ Thiên Dã chạm cốc với hắn, ý vị thâm trường bảo: "Đừng đùa với lửa, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, tôi nhìn rất rõ ràng, Yên Nhiên đối với cậu là một mối tình thâm, tôi coi nó như cháu gái vậy!"
Trương Dương suýt chút nữa thì phun cả rượu ra ngoài: "Miệng anh có thể tích đức một chút không, cứ vậy mà chiếm tiện nghi của tôi à?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cha tôi và ông ngoại của nó là chiến hữu, nó một mực gọi tôi là chú, sao hả? Tôi chiếm tiện nghi của cậu chỗ nào?"
Trương Dương á khẩu không nói được gì, từ điểm này cho thấy, Đỗ Thiên Dã quả thật là lớn hơn hắn một bậc, hắn không khỏi nhớ tới Trần Tuyết, Đỗ Thiên Dã là chú ruột của Trần Tuyết, nếu như mình có gì đó với Trần Tuyết, vậy Đỗ Thiên Dã há chẳng phải là trưởng bối hàng thật giá thật của mình ư, thì ra trên thế giới này không có nhiều tiện nghi để chiếm rồi!
Đỗ Thiên Dã đương nhiên không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nói khẽ: "Đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh của tỉnh Bình Hải cũng đang ở Bắc Kinh, y hôm nay tới nhà tôi thăm cha mẹ tôi, cũng nghe nói tới tin tức Yên Nhiên đã về, cụ ngoại của Yên Nhiên là mẹ vợ của y, tôi thấy các người có lẽ sẽ gặp mặt nhau ở Bắc Kinh đó."
Trương Dương trước giờ vẫn giữ thái đội không gần cũng không xa với Tống Hoài Minh, tuy Tống Hoài Minh chủ động đối tối với hắn, nhưng hắn lại biết rõ Tống Hoài Minh là nể mặt Sở Yên Nhiên. Y thử thông qua Trương Dương để phục hồi quan hệ với con gái mình, Trương Dương tới hiện tại vẫn không thể xác nhận Tống Hoài Minh có thích mình hay không. Tống Hoài Minh tạo cho hắn cảm giác hơi cao thâm mạt trắc, rất khó đoán được ý nghĩ chân chính trong lòng loại người này. Đây cũng là bởi vì sự khác biệt của tu vi chính trị, với cảnh giới hiện tại của Trương Dương thì còn cách Tống Hoài Minh quá xa.
Đỗ Thiên Dã bảo: "Yên Nhiên là một đứa con gái tốt, cậu ngàn vạn lần đừng có lỗi với người ta!"
Trương Dương uống cạn rượu trong chén, nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: "Cứ như tôi trong mắt các anh là một tên cầm thú vậy, tôi không có một chút ưu điểm và điểm mạnh nào ư? Có phải là tôi không xứng với cô ấy không?"
Đỗ Thiên Dã không ngờ lại thật sự gật đầu: "Tôi thật sự không hiểu, loại củ cải hoa tâm như cậu sao lại có nhiều người con gái thích như vậy được nhỉ?"
Trương Dương thở dài, nói: "Chúng ta cảnh giới bất đồng, kỳ thật có quá nhiều con gái thích cũng không phải là chuyện tốt, đau khổ lắm!"
Đỗ Thiên Dã mắng thầm trong lòng, thằng ôn này là cố ý làm bộ cho mình xem, người no không hiểu được nỗi khổ của người đói.
Hai người uống tới mười một giờ tối, Đỗ Thiên Dã đêm đó cũng không về, ở trong một căn phòng của trú kinh ban Xuân Dương, Trương Dương nhớ tới cái răng sói mà Trần Sùng Sơn nhờ hắn đưa cho Đỗ Thiên Dã, đặc biệt tới lấy trong rương hành lý ra đưa cho gã, Trương Dương ơ Giang Thành đã nhờ người mài rồi.
Đỗ Thiên Dã đối với cái răng sói này cảm thấy rất thích thú, lập tức đeo lên cổ.
Trương Dương nghĩ xem có nên nói chuyện của Trần Sùng Sơn cho gã không, dẫu sao thì chuyện này đối với Đỗ Thiên Dã mà nói thì cũng quá khó bề tưởng tượng, hơn nữa mình cũng không phải là người thích hợp nói cho gã biết bí mật.
...
Trương Dương vốn cho rằng hành trình của mình thập phần bí ẩn, nhưng ngay sáng ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm trú kinh ban Bình Hải Quách Thụy Dương, bảo hắn buổi sáng tới một chuyện, có chuyện tìm hắn. Trương Dương có chút kỳ quái, có điều rất nhanh liền nghĩ tới nhất định là Vu Tiểu Đông để lộ tin tức, sau khi hỏi Vu Tiểu Đông, hắn mới biết rằng vào cuộc họp hội ái hữu Trung Thu tối qua, Quách Thụy Dương hỏi Vu Tiểu Đông chuyện của Trương Dương, đối diện với câu hỏi của lãnh đạo thượng cấp, Vu Tiểu Đông đương nhiên không dám giấu diếm, liền nói ra chuyện Trương Dương đã tới Bắc Kinh.
Trương Dương cũng không có ý trách Vu Tiểu Đông, dãu sao thì cô ta cũng có chỗ khó của mình, cô ta lúc ở Bắc Kinh đảm nhiệm chức chủ nhiệm trú kinh ban Xuân Dương, cũng không qua lại nhiều với Quách Thụy Dương, ấn tượng đối với Quách Thụy Dương là người này rất tinh minh, rất biết làm việc.
Trong thời gian ở kinh đô, Vu Tiểu Đông lầm thời đưa chiếc xe Santana mà trú kinh ban mới mua cho Trương Dương sử dụng, đối với vị thượng ti cũ này, Vu Tiểu Đâm bội phục từ tận đáy lòng, hai mươi mốt tuổi đã làm phó ban không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Trương Dương lúc đi trên đường đã đoán được rằng, người lần này muốn gặp mình không phải là Quách Thụy Dương, tám chín phần mười là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, đợi tới khách sạn Thanh Giang của trú kinh ban Bình Hải, mới phát hiện ra mình đoán đúng một nửa, Tống Hoài Minh tới viện Quốc Vụ làm việc, người muốn gặp mình là Liệu Ngọc Oánh, vợ y.
Bởi vì tối qua Đỗ Thiên Dã không có nhắc cho nên Trương Dương không biết Liễu Ngọc Oánh cũng tới Bắc Kinh, trong phòng trà của trú kinh ban Bình Hải, Liễu Ngọc Oánh mặc váy dài màu lam lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, trong tay bưng một chén trà xanh, ánh mắt nhìn về phía thực vật ở xa xa với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Trương Dương dưới sự dẫn đường của chủ nhiêm trú kinh ban Bình Hải Quách Thụy Dương đi tới trước mặt bà ta, rất lễ phép gọi một tiếng: "Dì Liễu!" Tiếng gọi này của Trương Dương khiến Quách Thụy Dương trong lòng giật thót, Quách Thụy Dương biết quan hệ giữa đại lão bản Cố Doãn Tri và Trương Dương rất tốt, cũng có nghe nói tới tình cảm ám muội giữa đại tiểu thư của Cố gia và Trương Dương, nhưng y không biết Trương Dương không ngờ lại có quan hệ mật thiết với vợ chồng tỉnh trưởng Tống mới tới như vậy, tiếng dì này người bình thường không có tư cách gọi, y bình thường cũng thường gọi Liễu Ngọc Oánh là hiệu trưởng, hiện tại Liễu Ngọc Oánh là hiệu trưởng trường trung học phụ thuộc Đông Giang.
Liễu Ngọc Oánh cười rất dịu dàng, chỉ vào sa lông ở đối diện bàn uống trà: "Ngồi đi!"
Quách Thụy Dương thức thời xin cáo lui: "Hai vị nói chuyện đi, tôi ra ngoài làm chút chuyện!"
Liễu Ngọc Oánh gật đầu tỏ ý tạm biệt y.
Tuy đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt Liễu Ngọc Oánh, nhưng Trương Dương lại có thể cảm thấy bà ta rất quan tâm tới Tống Hoài Minh, loại quan tâm này mở rộng tới quan hệ cha con giữa Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên, Trương Dương tin rằng Liễu Ngọc Oánh nhất định rất yêu Tống Hoài Minh, cho nên mới làm nhiều việc vì Tống Hoài Minh như vậy, bao gồm cả việc gặp mình cũng là vì y.
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười, nói: "Trương Dương, tới Bắc Kinh công tác à?"
Trương Dương vốn muốn nói là phải, nhưng lập tức nhớ ra vị tỉnh trưởng phu nhân ở trước mặt này, người ta trước khi hỏi câu này chắc đã biết mục đích mình tới Bắc Kinh, mà nói chuyện với người thông minh thì không nên vòng vo, Trương Dương nói: "Công tác chỉ là cớ thôi, kỳ thực tôi tới Bắc Kinh là có hẹn với Yên Nhiên, ngày mai cô ấy và bà ngoại cùng tới Bắc Kinh, lão nhân gia người muốn gặp tôi!"
Liễu Ngọc Oánh tỏ ý rất hài lòng với sự thẳng thắn của Trương Dương, ngón tay thon dài trắng nõn của bà ta nhẹ nhàng gõ lên chén trà sau đó chậm rãi đặt chén trà lên bàn, nói: "Ngày ba mươi là tết Trung Thu, chúng ta có thể cùng nhau ngồi chơi không?" Trong lời nói của bà ta tràn ngập sự trí tuệ, ý tứ chân chính là bảo Trương Dương xem xem có cơ hội phục hồi quan hệ cha con giữa Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên hay không.
Trương Dương đối với chuyện này cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, không có ai hiểu rõ khúc mắc trong lòng Sở Yên Nhiên hơn hắn, nguyên nhân ngăn cách giữa cô ta và cha mình là từ cái chết của mẹ, cô ta quy kết nguyên nhân cái chết của mẹ mình cho cha, cho nên mới tạo thành sự ngăn cách lâu như vậy. Trương Dương không dám tùy tiện đáp ứng Liễu Ngọc Oánh, đây là chuyện nhà của Tống Hoài Minh, nếu mình cố ra mặt, có khả năng sẽ khiến chuyện xấu hơn, thậm chí là chọc giận Sở Yên Nhiên.
Liễu Ngọc Oánh nhìn ra chỗ khó của Trương Dương, bà ta buồn bã thở dài một tiếng: "Trương Dương, tôi không làm khó cậu! Nếu có cơ hội thích hợp, tôi muốn cậu an bài cho tôi và Yên Nhiên gặp mặt nhau!"
Trương Dương nói thẳng luôn: "Tôi nghĩ Yên Nhiên chưa chắc đã muốn gặp dì!"
Liễu Ngọc Oánh rút một tờ giấy ghi chép ở trên bàn ra, viết số điện thoại của mình lên trên: "Trong thời gian cậu ở Bắc Kinh có thể tùy thời liên lạc với tôi!"
Trương Dương cẩn thận thu hồi điện thoại, đột nhiên có một loại cảm giác làm gián điệp, chẳng lẽ mình thiên sinh đã là thiên tài làm việc này? Quốc An tìm mình vì quốc gia đại sự, Liễu Ngọc Oánh này tìm mình gì gia sự, mình thật sự biến thành gia sự quốc sự thiên hạ đều quan tâm hết thảy sao.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Công việc thuận lợi không?"
Trương Dương gật đầu, lúc này, hắn nhìn thẩy Tống Hoài Minh đẩy cửa bước vào, vội vàng đứng dậy chào: "Tỉnh trưởng Tống!"
Tống Hoài Minh vừa làm xong việc quay về, cũng nghe Quách Thụy Dương nói mới biết vợ mình hẹn gặp Trương Dương ở phòng uống trà, y lập tức đoán ra vợ mình đang muốn thử thông qua Trương Dương để nối lại quan hệ giữa mình và con gái, tuy rằng cảm động nhưng cũng cảm thấy loại chuyện này không thể miễn cưỡng được, cho nên mới tìm gặp Trương Dương.
Tống Hoài Minh cười cười xua tay tỏ ý bảo Trương Dương ngồi xuống, Liễu Ngọc Oánh từ trong ánh mắt của chồng vẫn nhìn một tia oán trách, mặt hơi đỏ lên, lặng lẽ rót cho Tống Hoài Minh một chén trà.
Tống Hoài Minh uống một ngụm trà, nói: "Thời tiết Bắc Kinh quái dị thật, hôm nay có chút vị đạo của mùa nóng!"
Trương Dương nói: "Là chút nắng gắt cuối thu."
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, sức khỏe của cục trưởng Điền sao rồi?" Chuyện Điền Khánh Long bị đâm chấn động cả tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh rất tức giận vì chuyện này, y yêu cầu công an tỉnh nghiêm khắc đả kích tội phạm hình sự trong phạm vi toàn tỉnh, Cố Doãn Tri cũng tán thành quan điểm của y, cho nên hiện tại công an tỉnh Bình Hải đều đang tích cực hành động, có thể nói sự kiện Điền Khánh Long bị đâm, khiến trị an của Bình Hải đạt được một lần chỉnh đốn trên quy mô lớn. Tống Hoài Minh vốn đề xướng pháp chế, chuyện lần này đã khiến hình tượng pháp gia của y được nhiều người biết đến hơn. Đương nhiên có rất nhiều người cũng bắt đầu biểu lộ sự hoài nghi, vị tỉnh trưởng quá độ đề xướng pháp chế này, sau này có thể có thể duy trì sự phát triển trường kỳ ổn định của kinh tế Bình Hải hay không đây.
Trương Dương nói: "Đã có thể ngồi dậy nói chuyện rồi, chắc vẫn phải nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian nữa."
Tống Hoài Minh nói: "Giang Thành hai năm nảy xảy ra nhiều sự kiện phạm tội lớn, đây không chỉ là vấn đề của hệ thống công an, mà còn liên quan trực tiếp tới tầng lớp lãnh đạo của Giang Thành."
Nghe tiếng nghe âm, từ trong ngữ khí của Tống Hoài Minh, Trương Dương nghe ra y tựa hồ như không hài lòng với Giang Thành, Trương Dương tuy đã là cán bộ cấp phó ban, nhưng vẫn chưa có tư cách giơ tay chỉ chỏ công tác của cấp lãnh đạo, cho nên hắn rất thông minh lựa chọn lặng lẽ ngồi nghe, chứ không chen vào.
Tống Hoài Minh nói: "Trước khi tôi tới Bắc Kinh có nghe nói tới một chuyện, vụ án Hoàng Cung Giả Nhật Giang Thành là cậu tố cáo?"
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, người tố giác là mình đây đã vang danh Bình Hải rồi, hắn gật đầu: "Tôi lúc đầu cũng biết sẽ liên lụy tới vụ án lớn như vậy, tôi hoài nghi chủ nhiêm ban quản lý tổng hợp cảnh khu giao dịch tiền và quyền với thương nhân không hợp pháp, cho nên tôi ủy thác một người bạn của phân cục đi điều tra, không ngờ lại tra ra chuyện lớn như vậy."
Tống Hoài Minh bật cười, y tin những gì Trương Dương nói là thực, y cũng nhìn ra quẫn cảnh hiện tại của Trương Dương, cho dù Trương Dương rắp tâm tố cáo chuyện này cũng sẽ không ngu ngốc tới mức chủ động để lộ mình ra, dây vào Hoàng Cung Giả Nhật chẳng khác nào chọc vào tổ ong, trong đó có nhiều cổ đông liên quan tới thường ủy thị ủy, Tống Hoài Minh nói: "Những ngày nay không ngừng có thư tố giác đưa tới tỉnh lý, phần lớn là xoay quanh việc của Hoàng Cung Giả Nhật, Giang Thành các cậu đúng là phiền phức thật!" Ở trước mặt Trương Dương y không kỵ húy gì cả, điều này khiến Trương Dương cảm thấy rất thoải mái, chứng tỏ Tống Hoài Minh đã coi hắn là người của mình.
Trương Dương nói: "Có một số chuyện không phải là vấn đề của lãnh đạo mà là do con cháu của họ không ra gì!" Trong ngôn ngữ của Trương Dương vẫn bênh vực cho mấy vị thường ủy Giang Thành.
Tống Hoài Minh lạnh lùng nói: "Tục ngữ có câu, nuôi mà không dạy là lỗi của cha, vấn đề của con cái chính là vấn đề của cha mẹ, nếu như không có sự nuông chiều của họ, con cháu họ cũng không dám lợi dụng đặc quyền để làm ra những chuyện nguy hại cho xã hội. Xảy ra vấn đề thì phải gánh trách nhiệm, chứ không phải là đùn đẩy trách nhiệm cho người khác." Y nói với Trương Dương: "Nếu như có người dám vì chuyện này mà nhắm vào cậu, cậu trực tiếp tìm tôi phản ánh!"
Trương Dương trong lòng thầm kêu sảng khoái, lập trường của Tống Hoài Minh so với Cố Doãn Tri còn rõ ràng hơn, có điều càng là loại người này thì càng phải cẩn thận, nếu không cẩn thận mà đắc tội với y, e rằng mình sẽ không chịu nổi.
Tống Hoài Minh không hề nhắc tới chuyện của Sở Yên Nhiên, y tin rằng vợ của mình đã nói rồi, mình không cần phải nhắc tới chuyện này nữa. Y tới Bắc Kinh có rất nhiều chuyện phải xử lý, nó thêm với Trương Dương mấy câu rồi đứng dậy cáo thừ.
Trương Dương nhìn đồng hồ thấy đã mười rưỡi sáng rồi, cũng cáo từ Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Đã trưa rồi, ở lại ăn cơm đi!"
Trương Dương uyển chuyển từ chối: "Dì Liễu, cháu buổi trưa đã có hẹn với bạn rồi, hay là hôm khác lại tới làm phiền dì vậy!" Lúc nói chuyện thì di động đổ chuông, lại là Đỗ Thiên Dã gọi tới, Đỗ Thiên Dã hẹn hắn buổi trưa cùng tới chỗ Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh và Văn Linh đều ở đó, nghe nói Trương Dương tới, bảo hắn cùng tới ăn cơm.
Liễu Ngọc Oánh thấy Trương Dương thật sự có việc nên cũng không miễn cưỡng.
Lúc Trương Dương rời khỏi trú kinh ban Bình Hải, Quách Thụy Dương tự mình tiễn hắn ra xe, bảo thư ký tiểu Trần của y đặt bốn hộp bánh Trung Thu và hai chai rượu vang vào trong xe Trương Dương, đơn vị thương cấp mà tặng quà cho hạ cấp đúng là hiếm thấy. Quách Thụy Dương nắm tay Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương Dương, lần này tới Bắc Kinh nhất định phải ở chơi thêm mấy ngày, hai chúng ta tìm cơ hội uống với nhau một trận nhé."
Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Nhất định rồi!"
Quách Thụy Dương nói: "Điều kiện ở bên trú kinh ban Xuân Dương làm sao mà bằng được ở đây, hay là cậu chuyển qua đây ở đi, tôi sẽ an bài căn phòng tốt nhất cho cậu!" Ý tứ nịnh hót rất rõ ràng, với thân phận của Quách Thụy Dương vốn không cần phải xiểm nịnh một tên phó ban nho nhỏ như vậy, có điều Quách Thụy Dương là một người muốn leo lên cao, quan hệ của Trương Dương với bí thư, tỉnh trưởng Bình Hải thân mật như vậy, lại là con trai nuôi của phu nhân phó thủ tướng Văn, nhân vật như thế này không thể thờ ơ được.
Trương Dương đương nhiên hiểu rõ người ta khách khí với mình như vậy hoàn toàn đều là vì nể mặt bối cảnh của mình, đối với loại nhân vật như Quách Thụy Dương, hắn tuy không thích, nhưng cũng không có nhiều phản cảm, sự khác biệt của vị trí quyết định sự khách biệt của thái độ xử sự, không phải mỗi người sinh ra đều có phúc phận làm lão đại.
...
Lúc Trương Dương lái xe tới nhà Thiên Trì tiên sinh thì đã gần mười hai giờ, xe jeep của Đỗ Thiên Dã và xe Hồng Kỳ của La Tuệ Ninh đỗ dàn hàng ở ngoài cửa, Trương Dương đỗ xe vào bên cạnh, cầm bốn hộp bánh Trung Thu và rượu vang bước vào, tới gặp Thiên Trì tiên sinh không thể nào đi tay không được, những lễ phẩm mà Quách Thụy Dương tặng vừa hay hỏa giải được nỗi lo trước mắt.
Trong vườn chỉ có một mình Văn Linh đang đứng đó, so với lần trước gặp nhau, cô ta hơi đầy đặn hơn một chút, có điều da vẫn trắng bệch như trước kia, trên mặt không có một chút huyết sắc nào, ánh mắt nhìn đá khảm trên tường, tình cảnh trước mắt rất quen thuộc, lần trước Trương Dương tới chẩn bệnh cho Thiên Trì tiên sinh, cô ta cũng có bộ dạng này. Trương Dương thậm chí cỏn nảy sinh một loại cảm giác thời gian tái hiện, hắn bước tới, gọi rất thân thiết: "Chị Linh!"
Văn Linh gật đầu, ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi đá khắc, nói khẽ: "Mẹ đang làm cơm đó!"
Nụ cười sang sảng của Thiên Trì tiên sinh vang lên ở phía sau, ánh mắt cũng chiếu lên bản dập trên tường, nói: "Thư pháp của Kim Mậu lệ khí quá nặng, bên trong bao hàm sát khí trùng thiên, trong phác họa khiến người ta cảm thấy vung đao múa kiếm!"
Trương Dương nhớ tới bộ phim "hiệp khách hành" mà mình gần đây có xem, trong thư pháp kỳ thực bao hàm một bộ võ công bí tịch, lời nói của Thiên Trì tiên sinh đã nhắc nhở hắn, hắn cười nói: "Trong bản dập này liệu có giấu một bộ võ công bí tịch không nhỉ?"
Đôi mắt đẹp của Văn Linh đột nhiên co thắt lại, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào Trương Dương, nhìn cho Trương Dương có chút sợ hãi: "Chị Linh, có phải là em nói sai gì không?"
"Suy nghĩ viển vông!" Văn Linh nói xong liền quay người bước vào nhà bếp.
Trương Dương cũng đã có chút thấu hiểu về tính tình cổ quái của cô ta, cũng không cảm thấy khó chịu. Thiên Trì tiên sinh nói: "Thứ tàn khuyết không nguyên vẹn thì có thể là võ công bí tịch gì chứ?"
Lúc này Đỗ Thiên Dã từ trong phòng bếp bước ra, chào hỏi: "Trương Dương tới rồi à, giúp bưng thức ăn đi, chúng ta ngồi ăn ở bàn đá dưới tán cây.
Văn Linh nói: "Không cần, em tới đây!"
Trương Dương đưa lễ phẩm trong tay cho Thiên Trì tiên sinh, lão tiên sinh cũng không khách khí với hắn, thu lấy lễ phẩm, phía bên này Ngô mụ và Văn Linh đã bày xong thức ăn, La Tuệ Ninh từ trong phòng bếp bước ra, mỉm cười chào: "Trương Dương tới rồi đấy à!"
"Mẹ nuôi!" Trương Dương thân thiết gọi.
La Tuệ Ninh ừ một tiếng rồi cười nói: "Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi!"
Thiên Trì tiên sinh lấy ra một vò Hoa Quế Nhương mà học sinh của ông ta mới tặng, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã hai người cũng uống cùng lão thiên sinh, với tửu lượng của bọn họ, nếu thoải mái chè chén, vò rượu này căn bản không đủ.
La Tuệ Ninh nói: "Ta đoán con sẽ tới trước ngày lễ, định ở lại Bắc Kinh mấy ngày?"
Trương Dương cười nói: "Qua Trung Thu đã rồi tính!"
La Tuệ Ninh vui mừng bảo: "Ăn tết ở Bắc Kinh à?"
Trương Dương gật đầu, lúc này mới nhớ đem tin tức Sở Yên Nhiên và bà ngoại của cô ta tới Bắc Kinh nói cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh không khỏi cười nói: "Người ta lần này tới là để xem mặt cháu rể, kể ra ta vẫn còn chưa gặp Yên Nhiên đó!" La Tuệ Ninh biết thằng con nuôi này của mình tính tình phong lưu, Cố Giai Đồng, Tần Thanh, Hà Hâm Nhan bà ta đều đã gặp, nhưng duy có Sở Yên Nhiên là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, từ các loại dấu hiệu cho thấy, Sở Yên Nhiên rất có khả năng là bạn gái chính thức của Trương Dương, con nuôi cũng là con nuôi, con dâu tương lai tới Bắc Kinh, mình thân làm mẹ nuôi nói sao cũng phải ra mặt chiêu đãi. La Tuệ Ninh nói: "Con đi an bài một chút đi, ta muốn mời thân gia tương lai tới ăn cơm!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương Dương đột nhiên nghĩ rằng nếu La Tuệ Ninh ra mặt mời cơm, vợ chồng Tống Hoài Minh cùng tới thì cũng không quá đột ngột, dẫu sao thì bọn họ cũng là cha mẹ của Sở Yên Nhiên, có điều đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn không chủ nhiệm nhắc ra.
Đỗ Thiên Dã nói: "Dì La, cha của Yên Nhiên là đại tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, ông ấy cũng đang ở Bắc Kinh!"
La Tuệ Ninh cười nói: "Ta biết rồi!" Bà ta quay sang nói với Trương Dương: "Yên Nhiên lúc nào thì xuống máy bay?"
"Một giờ chiều mai thì xuống!"
"Thế này đi, ta tối mai sẽ làm tiệc tẩy trần cho bọn họ ở Tử Kim các, chỉ là tụ họp gia đình, Trương Dương, con mời tỉnh trưởng Tống tới đi, ta sẽ gọi điện thoại cho y, Thiên Dã, cậu cũng mời cha mẹ cậu tới!"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đồng thời gật đầu, Văn Linh chỉ lặng lẽ ăn cơm, giống như những chuyện ở trước mắt không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta vậy.
Sau bữa cơm Trương Dương theo Thiên Trì tiên sinh tới thư phòng, Thiên Trì tiên sinh biết hắn khẳng định có chuyện, cười hỏi: "Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ ta làm à?" Ông ta cực kỳ hợp ý với Trương Dương, không hề coi y là vãn bối mà coi là một vị bạn nhỏ tri kỷ.
Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện đề danh cho nhà máy rượu Giang Thành, hắn mỉm cười, nói: "Tôi hiện tại là chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp, giúp đỡ xí nghiệp bên dưới là chuyện bụng làm dạ chịu, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn xin nhờ tiên sinh giúp đỡ tôi việc này!"
Thiên Trì tiên sinh gật đầu rất nhanh: "Tốt! Viết gì?"
"Thanh Giang Đặc Cung!" Trương Dương lại bổ sung: "Đây là một hành vi thuần thương nghiệp, chữ của tiên sinh tôi sẽ án chiếu theo giá để trả tiền cho ngài, sau đó gửi tới tài khoản của ngài!"
Thiên Trì tiên sinh trừng mắt lườm hắn một cái: "Cậu giúp tôi khám bệnh có lấy tiền không? Đúng là nực cười!"
Trương Dương cợt nhả nói: "Ông đừng nói vậy, tôi thấy chỗ này của ông không tồi, tiên sinh giúp tôi xin một khoảng, tôi sẽ lấy chỗ tiền này xây một cái viện ở bên cạnh ông, sau này tới Bắc Kinh cũng có chỗ đặt chân."
Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Cậu nếu có lòng, vậy thì lấy tiền thù lao của tôi xây một trường tiểu học đi!" Ông ta vui vẻ vung bút viết bốn chữ Thanh Giang Đặc Cung, ông ta lại nói: "Có câu quảng cáo chưa?"
Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Kim Thành, thì ra câu quảng cáo đang trong lúc chưng cầu ý kiến, cơ hội nhờ được Thiên Trì tiên sinh viết chữ là không nhiều, đợi bọn họ tìm xong được câu quảng cáo thì có thể Thiên Trì tiên sinh không còn tâm tình viết nữa rồi, Trương Dương nghĩ một chút rồi bảo: "Hào ẩm Thanh Giang, túng tình thiên địa, câu này thế nào?"
Lưu Kim Thành ở đầu dây bên kia ngây ra, lập tức lớn tiếng khen hay, gã không phải là a dua nịnh hót, mà là hay thật! Nghe câu này là liền cảm thấy hào khí nảy sinh, nhiệt huyết sôi trào.
Trương Dương gác điện thoại rồi nhờ Thiên Trì tiên sinh viết câu quảng cáo mà mình mới nghĩ ra.
...
Trưa ngày hôm sau, Trương Dương tới sân bay thủ đô từ sớm, nghênh đón Sở Yên Nhiên và bà ngoại cô ta là Margaret, đi cùng hắn còn có Đỗ Thiên Dã, và vợ chồng Đỗ Sơn Khôi, Phùng Ngọc Mai, có thể khiến lão tướng quân này tự mình ra nghênh đón cũng chỉ có rất ít người.
Đợi gần một tiếng, thì thấy Sở Yên Nhiên cùng một vị lão thái thái khí chất cao quý từ cử VIP bước ra, lão thái thái tất nhiên chính là bà ngoại Margaret của Sở Yên Nhiên, Trương Dương vốn cho rằng Margaret là một bà lão nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng lại phát hiện lão thái thái này cũng là người Trung Quốc tóc đen da vàng, chắc là vì duyên cớ bệnh nặng mới khỏi nơi da mặt của Margaret hơi tái nhợt, bà ta năm nay cũng sắp bảy mươi rồi, thế nhưng lại không có lấy một sợi tóc bạc, bảo dưỡng rất tốt, mặc quần dài màu đen, đeo khăn lụa màu đỏ, mang kính râm, thoạt nhìn thấy trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Sở Yên Nhiên cắt tóc ngắn, ánh nắng ở bờ biển phía tây nước Mỹ không làm cháy da cô ta, vẫn trắng nõn như trước kia, trong con mắt đẹp tràn ngập vẻ vui mừng và ôn tình, váy liền màu lam dùng một cái thắt lưng màu trắng nhũ thắt ngang hông, chân đi một đôi xăng đan như thủy tinh trong suốt, lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu nhưng lại không mất đi khí chất cao quý ưu nhã, Trương đại quan nhân nhìn thấy Sở Yên Nhiên, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, thằng nhóc này khẳng định sẽ dang tay lao lên, nhưng xung quanh ở nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân đành phải biểu hiện ra sự nho nhã lễ độ.
Phùng Ngọc Mai gọi Mary rồi lao tới, hai tay bọn họ nắm chặt nhau, Trương Dương bước tới cạnh Sở Yên Nhiên, lặng lẽ nhận lấy hành ly trong tay cô ta, mỉm cười nói: "Về rồi à!"
Đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên bồng bềnh sóng mắt mê người, cô ta ừ khẽ một tiếng.
Trương Dương nói: "Em thay đổi rồi!"
Sở Yên Nhiên nhìn hắn: "Thay đổi chỗ nào?"
"Lớn hơn!"
Sở Yên Nhiên chu môi lên, nói: "Có phải là nói em già đi không?"
Trương Dương cười cười, liếc liếc xung quanh rồi ghé vào tai Sở Yên Nhiên, nói: "Ngực to hơn!"
Mặt Sở Yên Nhiên lập tức đỏ bừng, Trương Dương đáng chết này, quả nhiên tính tình không đổi, nhưng Sở Yên Nhiên lại chỉ thích vẻ cợt nhả này của hắn. Hai người từ sâu trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ nhớ nhung khắc cốt ghi tâm.
Ánh mắt của Margaret lúc này mới hướng về phía Trương Dương, Sở Yên Nhiên kéo tay Trương Dương, dẫn hắn tới trước mặt bà ngoại, ngượng ngùng giới thiệu: "Bà ngoại, đây là Trương Dương!"
Gọi một lão thái thái thế nào cũng là vấn đề, hiện tại Trương Dương và Sở Yên Nhiên vẫn chưa có danh phận gì, đương nhiên không thể gọi là bà ngoại, nhưng hiện tại cũng không thịnh gọi là lão phu nhân nữa, vẫn là Sở Yên Nhiên nhắc hắn: "Anh gọi là bà ngoại giống em ý!"
Trương đại quan nhân mặt dầy gọi một tiếng bà ngoại.
Margaret đánh giá Trương Dương, trên mặt không hề có vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn Trương Dương đến nỗi khiến hắn ngứa râm ran, bộ dạng này của mình chẳng lẽ không như lão thái thái này mong chờ? Margaret nói: "Yên Nhiên khen cậu là hiếm có trên đời, tôi thấy cậu cũng bình thường thôi!"
Trương Dương cười nói: "Dạ vâng! Bà ở nước Mỹ lâu rồi, nhìn thấy toàn là người nước ngoài mắt xanh da vàng, thẩm mỹ cũng khác những người phương đông chúng cháu! Đợi bà thích ứng hai ngày, sẽ nhìn cháu càng lúc càng thuận mắt thôi."
Margaret tháo kính râm xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng của lão thái thái nhìn chằm chằm vào Trương Dương, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Đúng là biết nói chuyện, chẳng trách lừa được Yên Nhiên nhà ta!" Tiếng Trung Quốc của lão thái thái rất rõ ràng, trên thực tế trên người Margaret đa số là huyết thống phương đông.
Đỗ Sơn Khôi nói: "Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vừa đi đường vừa nói!"
Đám người lên chiếc xe thương vụ ở bên ngoài, xe là Đỗ Thiên Dã tìm tới, Sở Yên Nhiên ngồi cùng với bà ngoại, Trương Dương thì ngồi ở phía sau, người ta là bạn cũ nhiều năm mới gặp lại nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói, Trương Dương thì không có ai thèm để ý đến, Sở Yên Nhiên biết hắn ngồi đó rất buồn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại cười ngọt ngào với hắn.
Án chiếu theo ý tứ ban đầu của vợ chồng Đỗ Sơn Khôi là muốn mời Margaret tới nhà họ ở, nhưng Margaret lại chọn tới ở khách sạn Trường Thành, lúc ở nước Mỹ, Sở Yên Nhiên đã đặt trước phòng tổng thống rồi.
Đưa Sở Yên Nhiên và Margaret tới phòng ở khách sạn, Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện mẹ nuôi La Tuệ Ninh của hắn mời cơm ở Tử Kim Các vào buổi tối, Margaret vừa nghe thấy là mẹ nuôi của Trương Dương liền đáp ứng rất nhanh.
Vợ chồng Đỗ Sơn Khôi cũng không ở lại khách sạn lâu, nghĩ rằng Margaret từ nước Mỹ bay tới, cần nghỉ ngơi, hẹn tối gặp mặt Tử Kim các rồi rời đi.
Trương Dương vốn muốn đi, nhưng Sở Yên Nhiên lại bảo hắn ở lại một chút rồi hẵng đi, từ trong va ly hành lý lấy ra mấy bộ quần áo cho Trương Dương, nhân lúc lão thái thái đi tắm rửa, Trương Dương hôn lên mặt Sở Yên Nhiên mấy cái, Sở Yên Nhiên mặt nổi lên hai áng mây đỏ, ôn nhu nói: "Anh lát nữa tới đón em sớm chút nhé!"
Trương Dương gật đầu, lúc bước tới đại sảnh, nghĩ rằng đi về cũng chẳng có gì làm, liền thuê một căn phòng, cầm đồ mà Sở Yên Nhiên tặng cho hắn vào trong phòng.
Sở Yên Nhiên tắm ra, nghe thấy điện thoại đổ chuông mới biết là Trương Dương chưa đi mà ở phòng bên dưới, không khỏi bật cười.
Margaret thấy cô ta cười ngọt ngào là đoán ngay ra rằng là Trương Dương gọi, lúc biết Trương Dương vẫn ở đây, liền nói khẽ: "Bảo nó lên đây, bà có lời muốn hỏi nó!"
Trương Dương tới phòng tổng thống của bọn họ, Margaret đang ngồi ở trước bàn uống trà ở phòng khách, Sở Yên Nhiên ở bên cạnh giúp bà ngoài chuẩn bị thuốc uống, bởi vì Margaret vừa trải qua phẫu thuật thận không lâu, cho nên mỗi ngày đều phải dùng một lượng lớn dược vật để kháng phản ứng bài dị, vô cùng khổ sở.
Trương Dương tuy chưa nắm được rõ là Maraget có thích mình hay không, nhưng vẫn mặt dày gọi bà ngoại.
Maraget cười nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương ngồi xuống đối diện bà ta, Maraget nói: "Tôi nghe nói là y thuật của cậu rất khá, bệnh đau lưng và nhồi máu não của Sở Trấn Nam đều là do cậu trị khỏi ư?"
Trương Dương khiêm tốn nói: "Tổ truyền có chút bí phương, đối với bệnh thường thấy vẫn có thể chữa được!"
"Lúc tôi sinh bệnh, mấy phương thuốc mà cậu fax tới cũng rất tốt!"
Sở Yên Nhiên chuẩn bị xong thuốc, đưa một nắm thuốc viên cho bà ngoại, Maraget thở dài, bà ta đã bị phản ứng bài dị dày vò cho khổ không nói nổi.
Trương Dương đợi bà ta uống xong thuốc mới nói: "Bà ngoại, hay là để cháu chẩn mạch cho bà!"
Maraget gật đầu, đặt cổ tay thẳng lên bàn uống trà, Trương Dương đưa bàn tay trái ra chạm vào mạch môn của bà ta, chỉ cảm thấy mạch tượng rất khẽ, nhìn sắc mặt bà ta trắng bệch, hai mắt lờ mờ vô thần, Trương Dương nắm rất rõ bệnh sử của Maraget, trước đây trong điện thoại Sở Yên Nhiên đã từng nhắc tới, cho nên hắn không cần hỏi kỹ, Maraget sau khi bị suy thận mãn tính đã tiến hành phẫu thuật thay thận, trước mặt công năng của thận tạng mới thay bình thường, cái mà hắn phải làm chính là giúp Maraget điều trị thân thể, vượt qua sự đau khổ của phản ứng bài dị. Trước khi tới Bắc Kinh, Trương Dương đã nghĩ xong phương thuốc, hắn bảo Sở Yên Nhiên đi lấy giấy bút, khê một phương thuốc ở bên trên: "Bà ngoại, cháu kê cho bà phương thuốc, chủ yếu là để bồi bổ sức khỏe, lưu thông khí huyết, chỉ cần bà án chiếu theo phương thuốc của cháu, sau một tháng không cần phải uống thuốc viên trị liệu phản ứng bài dị nữa, sau ba tháng là có thể triệt để bỏ thuốc!"
Maraget nghe hắn nói rất thần kỳ, cũng nửa tin nửa ngờ, dẫu sao thì trong nhận thức của bà ta, trình độ chữa bệnh của nước Mỹ cao hơn quốc nội rất nhiều, nhưng cháu gái Sở Yên Nhiên lại cơ hồ đạt tới mức độ mề tín đối với y thuật của Trương Dương, từ biểu hiện của thằng nhóc này cho thấy, chắc là cũng có chút trình độ.
Từ sau khi con gái Sở Tĩnh của mình chết, Maraget đây là lần đầu tiên về Trung Quốc, bà ta ở sân bay nhìn thấy vợ chồng Đỗ Sơn Khôi, không khỏi nhớ tới những ngày tháng trước đây, trong lòng sinh ra một số cảm xác, sau khi Trương Dương chẩn mạch cho bà ta, Maraget đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại đôi trai gái Trương Dương và Sở Yên Nhiên ở lại với nhau.
Trương Dương thò tay ra, Sở Yên Nhiên đưa đôi bàn tay bé nhỏ đặt lên lòng bàn tay hắn, để mặt cho hắn nắm lấy, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay hắn.
Trương Dương nói: "Bà ngoại em hình như không được vui vẻ lắm!"
Sở Yên Nhiên thở dài, nói: "Bà lần này về là muốn tới thăm mộ mẹ em, thuận tiện gặp bạn bè cũ."
"Có gặp ông ngoại em không?"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Em muốn bà gặp!" Câu nói này đã biểu lộ rõ ràng rằng Maraget sẽ không chủ động gặp Sở Trấn Nam.
Trương Dương nắm lần bàn tay mềm mại của Sở Yên Nhiên, nói khẽ: "Anh nhớ em!"
Sở Yên Nhiên đỏ mặt gật đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt xoắn lại với nhau, một hồi lâu vẫn không tách ra.
...
Lúc sáu giờ chiều, Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên và Maraget tới Tử Kim các, gia đình Đỗ Sơn Khôi đã tới rồi, Tống Hoài Minh cũng tới, có điều xuất phát từ sự lo lắng nào đó, Liễu Ngọc Oánh không tới cùng với y, khiến Trương Dương bất ngờ là phó thủ tướng Văn không ngờ cũng tự mình tới dự bữa tiệc ngày hôm nay, nếu chỉ là tiệc gia đình, Văn Quốc Quyền chưa chắc đã rút được thời gian từ trong trăm công nghìn việc, hắn lờ mờ cảm thấy rằng, phía sau yến hội lần này không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng lẽ phó thủ tướng Văn là nhắm vào Tống Hoài Minh mà tới ư?
Sở Yên Nhiên nhìn thấy cha tới, mặt lập tức biến thành lạnh như băng, Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Đây là trường hợp công chúng, cô bé, chúng ta nói sao cũng phải mỉm cười đối diện."
Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn: "Anh cố ý à?"
"Liên quan quái gì tới anh, là mẹ nuôi của anh mời khách!" Trương Dương thấp giọng giải thích.
Tống Hoài Minh mỉm cười bước tới trước mặt Maraget, rất tôn kính chào: "Mẹ!"
Maraget biểu hiện rất hờ hững, nhưng vẫn mỉm cười rất phong độ: "Hoài Minh, Tĩnh Chi đã không còn nữa rồi, tôi cũng không còn là mẹ của cậu, cậu gọi tôi là dì đi!"
Đoạn cố sự giữa Tống Hoài Minh và Maraget, tất cả mọi người ngồi đây đều biết, Tống Hoài Minh rất chân thành, nói: "Trong lòng con, mẹ vĩnh viễn là mẹ con!"
Maraget trong lòng không khỏi cảm thấy chua sót, đây là vì duyên cố con gái mình bất hạnh qua đời, trong vấn đề của con gái, bà ta cũng không trách móc gì Tống Hoài Minh, tuy thời gian bà ta và con gái mình sống với nhau không dài, nhưng bà ta hiểu rõ con gái còn hơn người làm cha như Sở Trấn Nam.
Vợ chồng Văn Quốc Quyền hôm nay là chủ nhân, bọn họ mời mọi người nhập tọa, Văn Linh và Văn Hạo Nam đều không tới, Đỗ Thiên Dã bởi vì vậy mà có chút thất vọng, có điều La Tuệ Ninh rất biết mượn cớ, bà ta nói Văn Linh không được khỏe, vợ chồng Đỗ Sơn Khôi tuy sớm đã ý thức được vẫn đề giữa con trai và Văn Linh, nhưng hai người cũng không tiện hỏi nhiều.
Chủ đề của bữa tiệc tối nay chính là hoan nghênh Maraget về nước, Văn Quốc Quyền sau khi nói một số lời khách sáo, mọi người bắt đầu uống rượu, trừ La Tuệ Ninh chọn uống rượu trắng ra, những khách nữ khách đều trọn nước hoa quả, ở trước mặt dạng quan cao như Văn Quốc Quyền, Tống Hoài Minh, Trương Dương không dám chè chén thỏa thích.
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, lại nhìn Sở Yên Nhiên, bà ta từ tận đáy lòng đã rất yêu thích cô gái xinh đẹp này, Sở Yên Nhiên bất kể là gia thế hay là tướng mạo đều rất khá, bà ta gọi Sở Yên Nhiên tới bên cạnh, từ trong túi lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Mở hộp đựng đồ trang sức tinh xảo ra, bên trong là vòng cổ phỉ thúy, La Tuệ Ninh cười nói: "Đây là từ tổ tông của ta truyền xuống, ta chuẩn bị cho con dâu của ta, nhưng đứa con trai đó của ta tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, may mà đứa con trai nuôi của ta lại rất khá, tìm được một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, để ta đeo nó cho con!"
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, tim đập thình thịch, phải biết rằng những lời này của La Tuệ Ninh có ý nghĩa tuyệt đối, bà ta chẳng khác nào đã xác nhận mình là vợ chưa cưới của Trương Dương.
Maraget cười nói: "Văn phu nhân, bà vẫn chưa hỏi người làm bà ngoại như tôi mà, cứ vậy cường hành cướp Yên Nhiên nhà chúng tôi về à? Một cái vòng cổ là muốn buộc bảo bối của tôi thành con gái bà ư?"
Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh đều không nói gì, hai người quay sang nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười nhạt, loại tình cảm này, nam nhân không tiện chen miệng vào, nhưng bọn họ đều hiểu hành động này của La Tuệ Ninh có ý nghĩa rất không tầm thường, chiếc vòng cổ này không chỉ buộc chặt tình cảm giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương, mà còn buộc chặt tương lai của bọn họ. Vào lúc La Tuệ Ninh mời mình dự tiệc, Tống Hoài Minh đã suy nghĩa bữa cơm tối nay phải chăng là còn có ý nghĩa khác, khi y tới Tử Kim các và thấy Văn Quốc Quyền cũng tới, lập tức hiểu rõ bữa tiệc tối này còn có một ý nghĩa khác. Văn Quốc Quyền ở quốc nội thuộc phái lãnh đạo trẻ trung, theo Tống Hoài Minh được biết, ông ta và Kiều lão không phải ở cùng một trận doanh, mà Tống Hoài Minh lại là môn sinh đắc ý của Kiều lão, nếu không phải là bởi vì con gái và Trương Dương yêu nhau, giữa Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền sẽ không có cơ hội gặp nhau như vậy, bọn họ đều rất coi trọng lần gặp mặt này, biểu hiện của hai bên đều rất cẩn thận, đều quan sát đối phương, thăm dò đối phương.
Dưới loại tình huống này, sự nói chêm chọc cười giữa nữ nhân lại biến thành cực kỳ quan trọng.
Phùng Ngọc Mai nói: "Mary, không thể nói vậy được, Tuệ Ninh cũng không muốn cướp người, hiện tại là thời đại nào rồi, phải xem ý của bản thân lũ trẻ chứ!"
La Tuệ Ninh cười nói: "Yên Nhiên có nhận quà của ta không?"
Sở Yên Nhiên cắn môi, cái cổ trắng nõn đỏ rực cả lên, cô ta không nói bằng lòng, cũng không nói không bằng lòng, chỉ nhỏ giọng lúng túng nói: "Dì La, anh ấy khi phụ cháu!" Câu nói này thể hiện ra hết sự thông minh và trí tuệ của đàn bà con gái.
La Tuệ Ninh cười nói: "Lần sau nó còn dám khi phụ cháu, ta sẽ đánh gãy chân nó!"
Sở Yên Nhiên cúi thấp đầu, kỳ thực vừa rồi La Tuệ Ninh tự tay đeo vòng cổ cho mình, cái vòng cổ mà La Tuệ Ninh đeo cho Sở Yên Nhiên, hai tay Sở Yên Nhiên nắm vào càng nhìn càng thích.
Trên mặt Maraget cũng đầy vẻ ươi cười, bà ta từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc đồng hồ Rolex có số lượng hạn chế, đưa cho Trương Dương, nói: "Ta cũng không nhỏ nhen, quà đi quà lại, cái đồng hồ này tặng cho cháu!"
Trương Dương cầm lấy đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn ra, cái đồng hồ này ít nhất cũng đáng giá hơn trăm vạn, Maraget ra tay quả nhiên rộng rãi. Khi tất cả mọi người đều Trương Dương rằng Trương Dương sẽ biểu lộ cõi lòng thì Trương Dương không ngờ lại nói một cấu: "Cháu... cháu là cán bộ quốc gia, bà cho cháu đồ quý giá như vậy, người ta sẽ không nói cháu nhận hối lộ chứ?"
Tất cả mọi người đều bật cười, Sở Yên Nhiên biết thằng ôn này là cố ý nói vậy, hung hăng trừng mắt lườm hắn.
Văn Quốc Quyền cười nói: "Tôi không rõ, Thiên Dã, cậu không phải là người của ủy ban Trung Kỷ ư? Cậu quyết định đi, hắn có phải là nhận hối lộ không?"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Đồ bà ngoại tặng cháu rể chắc không phải là nhận hối lộ!"
"Bác nói đấy nhé!" Trương đại quan nhân hí hửng đeo đồng hồ lên, đồ tốt đúng là đồ tốt, đeo lên thấy rất đầm tay, so với đồ dỏm của Quốc An đúng là khác hẳn.
Văn Quốc Quyền giơ chén rượu lên chạm cốc với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, thằng con nuôi này của tôi tuổi trẻ khí thịnh, sau này có chuyện gì nhờ anh quan tâm một chút!" Câu nói này của ông ta rất rõ ràng, Trương Dương trước giờ là con nuôi của La Tuệ Ninh, nhưng Văn Quốc Quyền bất kể là công khai hay là âm thầm đều không thừa nhận Trương Dương là con nuôi của ông ta, giờ ông ta nói vậy chẳng khác nào đã công khai thừa nhận Trương Dương là con nuôi của mình, tất cả những người có mặt ở đây đều là kẻ thông minh, Văn Quốc Quyền tối nay tới đây không phải là chỉ vì coi trọng tình cảm giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, cái mà ông ta coi trọng là quan hệ của hai nhà Tống, Văn.
Tống Hoài Minh đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa cậu nói này hơn bất kỳ ai, y giơ chén rượu lên, nói: "Phó thủ tướng Văn yên tâm, tôi sẽ chỉ điểm tốt cho nó!"
Sở Yên Nhiên trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có một chút không vui, cô ta không vui là bởi vì tình cảm đơn thuần giữa cô ta và Trương Dương tối nay bị xen vào quá nhiều nhân tố chính trị.
Người hài lòng nhất là Maraget và La Tuệ Ninh. Vợ chồng Đỗ Sơn Khôi nhìn Sở Yên Nhiên và Trương Dương, không khỏi nhớ tới chuyện của con trai mình và Văn Linh, không biết tình cảm của bọn họ lúc nào mới có kết quả đây?
Tác giả :
Thạch Chương Ngư