Y Đạo Quan Đồ
Chương 205: Kẻ gan dạ chọc tổ ong vò vẽ
Trần Tuyết mặc một chiếc T-shirt màu xám, quần bò màu lam nhạt, đeo ba lô màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Trương Dương, cô ta sau khi nghe nói tới chuyện của gia gia, lập tức xin nghỉ ở trường rồi vội vã quay về Xuân Dương, cô ta không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, trong con mắt như nước mùa thu vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, giống như trước mắt mình là một người hoàn toàn xa lạ.
Trương Dương đã quen với ánh mắt của cô ta rồi, mỉm cười nói: "Trần Tuyết, anh tới thăm ông nội em!"
Trần Tuyết gật đầu: "Ông nội em ư? Em cũng đang tới gặp ông ấy!"
Trần Tuyết đi tới căn nhà đá, phát hiện cửa đã khóa, cô ta mở cửa phòng, nhìn thấy cây súng săn của ông nội cũng không còn ở trên tường, xem ra ông ta có thể là đi săn bắn rồi, trên bàn cũng lộn xộn vô cùng, mực trong nghiên đài sớm đã khô cong, xem ra Trần Sùng Sơn đã lâu rồi chưa viết chữ. Trương Dương nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, thấy bên trên viết: "Mươi năm sinh tử mờ mịt, không nhớ nhưng cũng không thể quên..."
Trương Dương cũng có nghiên cứu về Tống từ, ít nhiều cũng nghe tới thủ từ của Tô Đông Pha, biết rằng là Tô đại hồ tử nhớ người vợ đã mất mà viết, liên tưởng tới những lời đối thoại giữa Trần Sùng Sơn và Sở Trấn Nam, cũng không khó đoán được tâm tình khi Trần Sùng Sơn viết bức tranh chữ này.
Trần Tuyết cắn đôi môi hồng, cất bước ra ngoài cửa.
Trương Dương đi theo cô ta ra ngoài, núi Thanh Vân vào buổi tối, gió núi vi vút, trong không khí bồng bềnh mưa bụi, mưa bụi bị gió núi thổi đi, không những không tiêu tán, ngược lại càng tụ càng nhiều, theo sự hàng lâm của bóng đêm, tầm nhìn của đỉnh núi cũng biến thành càng lúc càng thấp, Trương Dương theo sau Trần Tuyết đi trên đá núi trơn trượt, hắn thân hoài võ công, đi trên kiểu đường như vậy tất nhiên vẫn rất thoải mái, có điều khiến Trương Dương lấy làm lạ là Trần Tuyết hành tẩu trong hoàn cảnh hiểm trở như vậy cũng giống như đi dạo lững thững trong sân nhà, hơn nữa hơi thở bình ổn, lúc Trương Dương lần đầu tiên tới núi Thanh Đài đã phát giác ra chuyện này, lúc đó hắn lấy lý do Trần Tuyết trường kỳ sinh hoạt trên núi, đã quen thuộc với tình cảnh nơi đây để giải thích, nhưng hiện tại đã phát hiện ra, Trần Tuyết ở trong núi tìm kiếm gần một giờ đồng hồ như không hề có dấu hiệu mệt mỏi, hơn nữa mặt không đỏ thở không gấp, nếu như không có tu vi nhất định thì tuyệt đối không thể có biểu hiện như vậy được.
Bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống, cả núi Thanh vậy đều được bao phủ trong bóng đêm mịt mờ mênh mông, tiếng Trần Tuyết không ngừng gọi ông nội vang vọng trong sơn cốc, nhưng thủy chung không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Trương Dương nhìn sương đêm càng lúc càng dày, cứ tiếp tục tìm như thế này cũng không phải là cách, hắn nhắc nhở Trần Tuyết: "Chúng ta hay là quay về xem thế nào, có lẽ ông nội cô đã quay về rồi đó."
Trần Tuyết lắc đầu, tiếp túc tiến về phía trước, bằng vào sự quen thuộc đối với địa hình của cô ta, cô ta biết phía trước là Nhàn Vân cốc, trước kia ông nội thường tới đây săn bắn, nơi này thuộc hậu sơn của núi Thanh Phong, bóng người thưa thớt, thú rừng khá nhiều, thế núi cũng biến thành hiểm trở hơn.
Trương Dương nhìn Trần Tuyết cất bước như bay ở đằng trước, không hề thấy một chút dấu hiệu mệt mỏi nào, trong lòng thầm lấy làm lạ, hai người tìm kiếm trong sơn cốc nửa tiếng đồng hồ, tiếng gọi ầm ĩ của Trần Tuyết vẫn không nhận được một chút hồi âm nào, cô ta lúc này mới có chút mất đi lòng tin, thở dài nói: "Ông nội không có ở đây!"
Trương Dương không nói gì, hắn đưa tay ra đỡ lưng Trần Tuyết, trong sương đêm, hai điểm sáng màu xanh lóe lên, Trương Dương trước tiên là gnhe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, về sau nhìn thấy điểm sáng, một con sói xanh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Với võ công của Trương Dương tất nhiên sẽ không để một con sói hoang vào mắt, hắn nhỏ giọng dặn dò Trần Tuyết: "Đứng ở sau anh, đừng rời khỏi anh đó!" Con sói xanh đó không vội tiếp cận bọn họ.
Trần Tuyết nói khẽ: "Những con sói hoang này bình thường đều không hành động đơn độc đâu!"
Trương Dương gật đầu, quả nhiên, con sói xanh đó đang đợi đồng bạn, không lâu sau, xung quanh lại xuất hiện bốn con sói, bọn chúng hình thành thế bao vây, chậm rãi bức gần vào giữa.
Trương Dương lớn tiếng nói: "Theo sát anh!" Vừa dứt lời, mũi chân hắn nhấc lên, móc một khối đá to cỡ nắm đấm, khối đá đó dưới cú đá của Trương Dương, giống như là được nỏ cơ ném ra, bắn về phía con sói xanh với tốc độ rất nhanh, con sói xanh đó vừa làm ra động tác tung mình lên không vồ tới thì bị khối đá đập trúng mũi, máu bắn tung tóe, thân hình giống như một con nghé lật một vòng trên không trung rồi ngã rầm xuống đất, sói hoang một khi phát động công kích thì tốc độ nhanh tới kinh người, có hai con sói hoàng từ chính diện đồng thời vồ về phía Trương Dương, Trương Dương hai tay vung ra, khi miệng hai con sói hoang còn cách mình một thước thì vỗ mạnh lên đầu trúng, lực lượng mà Trương Dương vỗ ra lớn vô cùng, không ngờ khiến cho hai con sói hoang xương cốt vỡ vụn, tương não phòi ra ngoài.
Còn có hai con sói hoang từ phía sau tập kích Trần Tuyết, Trương Dương nắm lấy cánh tay Trần Tuyết, kéo cô ta ra sau người mình, nhấc chân đá cho một con sói hoang bay ngang ra ngoài, cói sói xanh đần đầu gào lên một tiếng thê lương, tung người bay tới, móng sắc vồ vào mặt Trương Dương, khi Trương Dương đang chuẩn bị xuất quyền thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng trầm muộn vang lên.
Phần đầu con sói xanh bị bắn trúng, nặng nề rơi xuống đất, máu bắn ra đầy mặt Trương Dương, Trần Tuyết nấp ở sau người hắn vừa hay may mắn tránh khỏi mưa máu tập kích.
Trương Dương dõi mắt nhìn, thấy trên đá núi ở phía bên phải có một bóng người mơ hồ.
Trần Tuyết kích động gọi: "Ông nội!"
Bóng người đó quả nhiên là Trần Sùng Sơn, ông ta không nói gì, lặng lẽ bước xuống đá núi, đi tới trước mặt Trương Dương và Trần Tuyết, lại bắn thêm một phát vào con sói hoang chưa chết, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra một cụ cười hiếm thấy: "Muộn như vậy rồi hai đứa còn tới Nhàn Vân cốc làm cái gì?"
Trương Dương cười nói: "Trần đại gia, nghe nói ông bị bệnh cho nên tôi tới thăm ông!"
Trần Sùng Sơn ừ một tiếng, ông ta từ bên hông rút ra một cái ống sắt, rất lanh lẹ khều xuống máy cái răng sói, những cái răng sói này chính là vật kỷ niệm rất quý giá.
Trần Tuyết cười khẽ, nói: "Núi Thanh Vân sao lại xuất hiện nhiều sói hoang như vậy?"
Trần Sùng Sơn híp mắt nhìn về phía tây, bảo: "Từ núi Hắc Kinh tới đấy, ta đã quan sát vài ngày rồi, hiện tại núi Thanh Đài làm du lịch, du khách không ít, ta lo lắng những con súc sinh này sẽ làm ảnh hưởng tới sự an toàn của du khách."
"Nhưng ông cũng không nên ra ngoài một mình!" Trần Tuyết nói với vẻ oán trách.
Trên mặt Trần Sùng Sơn thoáng lộ ra một nụ cười, ông ta nói với Trương Dương: "Giúp ta kéo con sói này vào sơn động ở đối diện đi, khuya quá rồi, đêm này chúng ta không về nữa!"
Bộ dạng hiện tại của Trương Dương quả thực có chút nhếch nhác, mặt mày dính đầy máu sói, kỳ thực một phát súng đó của Trần Sùng Sơn hơi dư thừa, Trương đại quan nhân chỉ cần tay không cũng có thể đấm chết con sói hoang này.
Trương Dương mặt đầy máu me khiêng một con sói hoang, đi theo hai ông cháu Trần Sùng Sơn vào trong cốc, sương đêm quá dày, hắn tuy thị lực rất mạnh cũng không thể nhìn rõ con đường ở phía trước, may mà có Trần Sùng Sơn thạo đường dẫn lối, đi khoảng mười lăm phút thì tới một sưn động bị cây leo bao phủ, bước vào bên trong, Trần Sùng Sơn bật đèn pin, cửa vào sơn động khá hẹp, nhưng càng đi vào bên trong thì càng rộng rãi, đi thêm về phía trước hơn hai mươi mét thì sáng tỏ rộng rãi, chính giữa đặt môt đống củi khô, Trần Sùng Sơn châm lửa, bảo Trương Dương đặt sói hoang ở bên đống lửa, nhìn bộ dạng của Trương Dương mà không khỏi mỉm cười: "Đi rửa ráy đi! Phía tây bắc sơn động có một con suối nhỏ, tiểu Tuyết, cháu dẫn cậu ấy đi đi!"
Trần Tuyết gật đầu, dẫn Trương Dương ra khỏi Sơn Động, tới cạnh con suối trong xanh ở phía tây bắc, nếu không phải là Trần Tuyết dẫn đường, Trương Dương trong sơn cốc phủ đầy sương mù như thế này khẳng định sẽ lạc đường, hắn cúi người xuống múc nước suối, rửa kỹ mặt mày, nếu như Trần Tuyết không ở bên cạnh, thằng ôn này khẳng định sẽ cởi sạch quần áo rồi nhảy vào trong suối mà tắm rồi.
Trần Tuyết hái một ít dâu tây ở bên cạnh suối, cầm tới con suối rửa sạch, lúc này lờ mờ có mùi thịt nướng thơm phức theo gió bay tới, chắc là Trần Sùng Sơn đang nướng con sói đó.
Trương Dương cười nói: "Hiện tại không cần em dẫn đường nữa, anh có thể tự tìm đường về."
Trần Tuyết khó khăn lắm mới lộ ra một nụ cười, trong sương mù mờ mờ, nụ cười của cô ta đẹp đến mức khiến người ta khó thở, lúc mỉm cười một thoáng phong tình khiến tất cả mọi thứ ở xung quanh đều mất đi màu sắc, Trương Dương nhìn đần thối cả mặt.
Trần Tuyết hờ hững nói: "Anh đã có thể tự tìm đường về thì tôi đi trước đây!" Nói xong, cô ta quay người đi về phía sơn động.
Trương Dương có chút bất lực lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, hắn dứt khoát cởi quần áo, nhảy vào trong con suối, để nước suối trong sạch cọ rửa thân thể mình, khiến đầu óc được dần dần lãnh tĩnh trở lại. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã nảy sinh một loại tình cảm khó nói đối với Trần Tuyết, loại cảm giác này mông lung như sương đêm, nhưng lại là một sự tồn tại chân thực. Trương đại quan nhân cắm đầu vào trong nước suối mát lạnh, nợ tình mà mình dính vào quả thật quá nhiều, loại con gái lạnh tựa băng sương giống như Trần Tuyết mình tốt nhất đừng nên dây vào.
Trương Dương tắm rửa xong liền quay về sơn động, Trần Sùng Sơn đã nướng xong thịt sói, dùng dao cắt một cái đùi đưa cho Trương Dương: "Thịt sói ngon lắm, lấp đầy bụng đi đã nào!"
Trương Dương cắn một miệng, chỉ cảm thấy vào miệng thì thơm phức, mùi vị rất ngon, nguyên nhân đại khái là vì tối này đi đường nhiều như vậy nên đã đói bụng rồi, Trương Dương đưa bình nước quân dụng cho hắn, bên trong là rượu trắng do Tín Nghĩa Đường ủ, Trương Dương uống hai ngụm, cảm thán: "Thoải mái quá!"
Trần Sùng Sơn nói khẽ: "Định nghĩa của mỗi người về hạnh phúc đều khác nhau!"
Trương Dương nói: "Định nghĩa của tôi đối với hạnh phúc là tùy theo hoàn cảnh khác nhau mà không ngừng thay đổi, hiện tại mà nói, có thịt ăn, có rượu uống chính là hạnh phúc lớn nhất rồi." Hắn đưa lại bình nước quân dụng cho Trần Sùng Sơn. Trần Sùng Sơn cũng uống một ngụm rồi cắn một miệng thịt, nói: "Có thể cảm thấy hạnh phúc, bản thân chính là một loại hạnh phúc rồi đó."
Trương Dương và Trần Tuyết lặng lẽ nghiền ngẫm lời nói của ông ta, Trần Tuyết ăn một chút dâu tây, cô ta là người theo chủ nghĩa ăn chay, không có bất kỳ hứng thú nào đối với thịt sói, ngáp một cái rồi bảo: "Cháu mệt rồi, đi ngủ trước đây!"
Cô ta bước tới một góc sơn động, lót thảm bông dưới lưng rồi ngủ.
Trương Dương nhìn sự ưu tư trong ánh mắt Trần Sùng Sơn, hỏi khẽ: "Trần đại gia, nghe nói ông tới Tĩnh An?"
Trần Sùng Sơn không phủ nhận, lặng lẽ gật đầu.
Trương Dương nói: "Tôi ở trong căn nhà đá ông đã nhìn thấy bức tranh chữ đó!"
"Cái gì?"
"Mười năm sinh tử mờ mịt!"
Ánh mắt của Trần Sùng Sơn biến thành hư vô mà mờ ảo, ông ta hờ hững nói: "Tiện tay vẽ bừa mà thôi, không có ý tứ gì đặc biệt đâu."
Trương Dương nói: "Nhưng bức tranh chữ đó giống như là Tô Đông Pha vì tưởng nhớ vong thê mà viết ra!" Câu nói này của chẳng khác nào làm rõ một nửa chuyện rồi, ông đừng có vòng vo với tôi nữa, tôi đã biết là chuyện gì rồi.
Con ngươi Trần Sùng Sơn co thắt lại, ông ta mấp máy môi, đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài sơn động.
Trương Dương hơi ngây người, cũng theo chân ông ta ra ngoài sơn động.
Trần Sùng Sơn nhìn thấy Trương Dương cũng theo mình ra ngoài, không khỏi nhíu mày, nói: "Tôi muốn được yên tĩnh một mình!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không gạt ông, là chủ nhiệm Cảnh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới xem ông thế nào, nghe nói sau khi ông từ Tĩnh An trở về liền bị bệnh, bà ấy lo lắng ông xảy ra chuyện!"
Trần Sùng Sơn hừ lạnh một tiếng: "Nhiều chuyện!" Là nói Cảnh Tú Cúc, cũng là nói Trương Dương.
Trương Dương nói: "Trần đại gia, trước đây cho rằng ông là một người đã buông bỏ công danh lợi lộc, tránh tới núi Thanh Phong sinh sống, coi nhẹ thế sự, lòng dạ hơn người, nhưng hiện tại xem ra, kỳ thực ông mới là một người tầm nhìn hẹp nhất."
Hai hàng lông mày rậm của Trần Sùng Sơn nhíu chặt lại, ông ta biết Trương Dương là đang dùng kế khích tướng, nhưng những lời này rõ ràng là rất không lọt tai.
"Nói một câu không dễ nghe, ông là đang một mực né tránh hiện tại, trốn tới nơi này, không ai có thể tìm thấy ông, những chuyện đã xảy ra có thể coi như là hoàn toàn chưa phát sinh, nhưng ông chỉ là dối mình dối người!"
Trần Sùng Sơn có chút tức giận quay sang Trương Dương: "Cậu thì hiểu cái gì chứ?"
Trương Dương nói: "Tôi không biết trong lòng ông nghĩ thế nào, nhưng tôi lại biết rằng người đau khổ ở trên thế giới này không chỉ có mình ông, nói tới không may, tôi nhớ tới một người bạn của tôi, mười một năm trước vị hôn thê của y bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà trở thành người thực vật, vì phần tình cảm này, y một mực ở vậy tới tận bây giờ, nhưng sau khi vị hôn thê của y tỉnh lại, y vốn cho rằng mình cuối cùng cũng đợi được ánh nắng ban mai, nhưng phát hiện trong lòng bà ta đã không còn y nữa, mười năm chờ đợi để rồi nhận được một nỗi thất vọng, nếu như là ông, ông liệu có phát điên hay không? Ông có lẽ sẽ không đâu, nhưng ông lại chạy tới nơi núi non này để trốn tránh, ông không dám đối diện với hiện thực!"
Trần Sùng Sơn im lặng không nói gì.
Trương Dương lại bảo: "Mà người bạn đó của tôi thì không, y vẫn đang chờ đợi, y hi vọng có thể đợi tới ngày mà ánh ban mai thật sự xuất hiện, cho nên mới nói, trên thế giới này người bất hạnh hơn ông có rất nhiều, mà người dũng cảm đối diện với hiện thực hơn ông cũng có rất nhiều!" Trương Dương nói xong liền quay người bước đi.
Giọng nói trầm thấp của Trần Sùng Sơn đột nhiên vang lên: "Người bạn đó của cậu tên là gì?"
Trương Dương dừng chân, do dự một lát rồi mới nói: "Đỗ Thiên Dã!"
Cái tên Đỗ Thiên Dã giống như là một cây chùy nặng đập mạnh vào tim của Trần Sùng Sơn, ông ta cảm thấy hô hấp của mình biến thành quẫn bách và khó khăn. Đỗ Thiên Dã! Không sai, đó là con trai của ông ta! Trương Dương tuyệt không phải là nhắc tới chuyện này ở trước mặt mình một cách ngẫu nhiên, hắn chắc đã cảm giác được gì đó, Trần Sùng Sơn có chút vô lực bước đi hai bước, ngồi xuống một mỏm đá, nhắm hai mắt lại giống như là nghe thấy tiếng rên rỉ tuyệt vọng mà đau khổ của vợ mình khi lâm bồn, bàn tay khô ráp của ông ta che lấy mặt, trong lòng thì thầm nói: "Khưu Mẫu... nói cho anh biết... anh nên làm gì..."
Trương Dương sở dĩ để lộ chuyện bất hạnh của Đỗ Thiên Dã cho Trần Sùng Sơn biết là bởi vì hắn biết rằng, cách duy nhất để Trần Sùng Sơn có thể từ trong ủ rũ phấn chấn trở lại chính là để ông ta ý thức được trách nhiệm của mình, một nam nhân chân chính tuyệt đối sẽ không lựa chọn trốn tránh khi phải đối diện với trách nhiệm, từ lúc Đỗ Thiên Dã được sinh ra cho tới nay, Trần Sùng Sơn chưa có lấy một ngày tận hết trách nhiệm của người làm cha, Trương Dương tin rằng phụ tử liên tâm, Trần Sùng Sơn sẽ từ chuyện này mà phấn chấn trở lại.
Lúc Trương Dương tỉnh lại, hai ông cháu Trần Sùng Sơn đã rửa mặt xong đang đứng đợi hắn.
Bước ra khỏi Sơn Động, ánh sáng ở bên ngoài rất tươi đẹp, trong Nhàn Vân cốc ngàn chim hót ca, chỗ nào cũng là sinh cơ dạt dào, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trong rừng cây có con sóc nhỏ đang vui vẻ nhảy tới nhảy lui.
Trần Sùng Sơn lưng đeo súng săn đi đầu, Trương Dương đuổi theo, cười nói: "Trần đại gia! Những con sói đó xử lý thế nào?"
Trần Sùng Sơn hờ hững nói: "Phương pháp tốt nhất chính là để thuận theo tự nhiên, để chúng tự sinh tự diệt." Ông ta đưa hai cái răng sói cho Trương Dương: "Tặng cho cậu đó! Đem những thứ này nhờ thợ thủ công mài đi, dùng dây đỏ xuyên qua là có thể trừ tà!"
"Cám ơn Trần đại gia!"
"Vốn là vật săn của cậu mà, cám ơn tôi làm gì..." Trần Sùng Sơn hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng nói: "Một cái thì tặng cho bạn của cậu, kỳ thực con người sống trên thế giới này không chỉ phải sống vì đàn bà!" Ông ta nói xong liền lập tức gia tăng cước bộ, bỏ Trương Dương lại xa xa đằng sau.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Trần Sùng Sơn, bất giác lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Trần Tuyết bước tới cạnh hắn, nhìn hai chiếc răng sói trắng ởn trong tay hắn, nói khẽ: "Tối qua anh nói gì với ông nội tôi vậy?"
Trương Dương có chút đắc ý ngẩng đầu lên, bảo: "Chuyện của người lớn không liên quan gì tới một cô bé như em cả!"
Trần Tuyết hừ một tiếng, mắt liếc xéo hắn một cái, nhưng lại ý thức được biểu hiện như vậy không phù hợp với thái độ luôn lạnh lùng của mình cho lắm, khuôn mặt bé nhỏ không khỏi đỏ lên, cũng vội vã chạy về phía trước.
...
Quay về căn nhà đá mà Trần Sùng Sơn đang ở, phát hiện Hải Lan và tổ làm phim của Thiên Không Vệ Thị cũng đã tới nơi này, đang chụp hình Tử Hà quan, Trương Dương sau khi cáo từ Trần Sùng Sơn liền tới Tử Hà quan.
Hải Lan nhìn thấy vết máu trên người Trương Dương thì không khỏi cảm thấy lo lắng, sau khi xác định Trương Dương không bị thương thì mới yên tâm. Tổ làm phim tiến hành việc quay phim chụp ảnh rất thuận lợi, ngay trong ngày ở núi Thanh Vân đã quay được rất nhiều cảnh có tính đại biểu, cho tới buổi chiều mới tới sơn trang xây dựng ở thôn Thanh Hà dưới chân núi để nghỉ ngơi.
Bởi vì sơn trang đã bị Ngưu Văn Cường tiếp nhận, hắn lại bỏ tiền ra xây sửa lại một lượt, phòng khách ở nơi này được nâng cao, khách nhân Hương Cảng đều tỏ vẻ hài lòng với điều kiện nơi đây.
Cùng ngày Trương Dương liên hệ với cựu bí thư chi bộ Lưu Truyền Khôi, Lưu Truyền Khôi lại đặc biệt gọi con trai của ông ta là Lưu Đại Trụ từ huyện thành tới, ở trong sơn trang tổ chức một bữa tiệc toàn dê chính hiệu của núi Thanh Đài cho tổ làm phim.
Lúc buổi tối, bí thư đảng ủy xã Hắc Sơn Tử Chúc Khánh Dân, trưởng xã Hắc Sơn Tử Vu Thu Linh đều đặc biệt tới đón chào tổ làm phim.
Trương Dương cũng tính là người cũ của xã Hắc Sơn Tử, hắn và đám cán bộ trong xã đều là người quen cũ, có điều lúc trước khi hắn còn ở xã Hắc Sơn Tử, ngay cả một khoa viên chính thức cũng chưa được tính, hiện tại đã là cán bộ cấp phó ban, chỉ luận về cấp bậc thì cũng đã hơn xa Chúc Khánh Dân và Vu Thu Linh rồi.
Vu Thu Linh xuất hiện ở đây cũng giống với mục đích của chồng cô ta là Triệu Bân, đều là là lôi kéo quan hệ với Trương Dương. Bí thư đảng ủy xã Chúc Khánh Dân đã sắp tới đích cuối rồi, đối với quan trường cũng không mưu cầu danh lợi cho lắm, tinh lực của ông ta chủ yếu là đặt ở võ học, và từ sau khi ở Giang Thành kiến thức trận chiến giữa Trương Dương và sư phụ Lương Bách Xuyên, Chúc Khánh Dân mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người trẻ tuổi Trương Dương này tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn không chỉ có tiềm lực vô cùng trên quan trường mà trên võ công cũng sâu không thể lường.
Sau bữa tối, Chúc Khánh Dân và Trương Dương đi tới trước ao cá ở trong vườn, Chúc Khánh Dân nói: "Chủ nhiệm Trương, có chuyện tôi muốn nhờ anh giúp đỡ!"
Trương Dương và Chúc Khánh Dân tuy biết nhau đã lâu, nhưng hai bên không có giao tình quá sâu, hắn mỉm cười, nói: "Bí thư Chúc cứ nói ra đi!"
Chúc Khánh Dân cũng là một người rất thẳng tính, y thấp giọng bảo: "Cậu có còn nhớ Điêu Đức Chính của nhà máy rượu Tây Lâu Hương Long Hưng không?"
Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ, hắn đối với Điêu Đức Chí không có chút ấn tượng tốt nào cả, lần này sự kiện Hoàng Cung Giả Nhật là bởi vì hắn muốn đối phó với Hồ Quang Hải của phòng quản lý tổng hợp cảnh khu, vừa rồi theo dõi Điêu Đức Chí và Hồ Quang Hải, vô tình phát hiện ra một vụ án lớn.
Chúc Khánh Dân nói: "Nhà máy rượu Long Hưng là xí nghiệp trọng điểm của Tây Lâu Hương, cũng là xí nghiệp xã trấn trọng điểm của huyện Xuân Dương, Điêu Đức Chính xảy ra chuyện ở Hoàng Cung Giả Nhật đã ảnh hưởng tới rất nhiều hợp đồng của nhà máy, hiện tại rất nhiều kinh tiêu thương đều trả lại hàng, tình thế của nhà máy rất nghiêm trọng."
Trương Dương bật cười: "Bí thư Chúc, chuyện này hình như không phải thuộc quyền quản lý của tôi!"
Chúc Khánh Dân bảo: "Chủ nhiệm Trương, anh là chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp Giang Thành, quốc doanh hay là tư doanh đều là xí nghiệp của chúng ta, xí nghiệp xảy ra chuyện, anh không thể nào không giúp đỡ được?"
"Tuy nói thì là vậy, tôi nếu mỗi một chuyện đều quản, ban cải cách xí nghiệp cũng thành ban đa quản (ban quản nhiều), không phải là tôi không muốn giúp anh, chuyện này tôi thực sự không có năng lực!" Trương Dương không chút khách khí cự tuyệt Chúc Khánh Dân luôn, bảo hắn tự mình đi giúp Điêu Đức Chí ư? Hắn không rảnh.
Vừa mới thoát khỏi Chúc Khanh Dân thì Vu Thu Linh lại bước tới, cô ta gọi rất thân thiết: "Trương Dương, tôi lần này tới là muốn tìm cậu tính sổ đây!" Nữ nhân này rất biết bắt chuyện, cô ta gọi thẳng tên của Trương Dương không hải là bất kính, mà là muốn kéo gần cự ly giữa mình và Trương Dương.
Trương Dương cười hỏi: "Trưởng xã Vu, tôi đắc tội với cô chỗ nào vậy?"
"Tối hôm trước cậu chuốc cho anh Từ của cậu thành bộ dạng gì? Anh ấy nôn ọe cả một đêm, khiến cho sàn nhà gỗ của chúng tôi đều trắng bệch ra!"
Trương Dương nhớ tới thảm trạng của Từ Triệu Bân vào tối hôm đó, Vu Thu Linh chắc cũng không nó quá, không khỏi bất cười ha ha.
Vu Thu Linh nói với vẻ oán trách: "Còn cười được nữa à, biết lão Từ nhà chúng tôi thật thà mà các cậu vẫn còn khi phụ anh ấy!"
Trương Dương nghĩ thầm: "Từ Triệu Bân nếu thật thà, e rằng lãnh đạo của huyện Xuân Dương này không có ai thật thà cả."
Vu Thu Linh đưa một cái hộp gỗ không có gì là bắt mắt cho Trương Dương: "Cho cậu làm vật kỷ niệm này!"
Trương Dương đang muốn mở ra xem là gì thì Vu Thu Linh lại nói: "Đừng mở ra, là đặc sản của xã Hắc Sơn Tử chúng tôi thôi, mà cũng đừng cự tuyệt!" Cô ta mỉm cười rồi bước đi.
Trương Dương đang suy nghĩ xem có nên trả cho cô ta thứ này hay không thì Hải Lan bước tới: "Anh bận quá nhỉ!"
Trương Dương cười nói: "Chẳng phải là bởi vì cái chức quan nho nhỏ này ư!" Hắn nhìn thấu được rằng trên quan trường, khi anh đắc thế luôn sẽ có người nghĩ ra đủ mọi cách để tiếp cận anh, một khi anh thất thế, người ta sẽ chẳng thèm đáp lại anh.
Hải Lan mỉm cười: "Nhớ lại lúc đó khi em vừa mới quen anh, anh mới chỉ là một đại chủ nhiệm của phòng kế hoạch hóa gia đình của xã Hắc Sơn Tử, em cho rằng tính tình của anh không hợp làm quan, cho dù là miễn cưỡng làm tiếp thì ở trên quan trường cũng sẽ chẳng đi được bao xa, nhưng không ngờ anh lại thuận gió thuận dòng mà đi tiếp như vậy, hơn nữa còn bước lên vị trí chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp nữa chứ."
Trương Dương cười nói: "Là phó chủ nhiệm thôi em à, còn nhớ chuyện lúc trước hai chúng ta thảo luận về sĩ đồ của anh không?"
Hải Lan gật đầu: "Em nhớ anh lúc đó nói một đoạn lời thoại của Lý Tông Ngô hậu hắc học trung, lúc ban đầu dân phong thuần phác, không thâm không đen, đột nhiên có một người vừa thâm lại vừa đen và độc chiếm ưu thế. Mọi người nhìn vào, tranh nhau bắt chước, mọi người lại vừa thâm vừa đen, anh không thể khống chế tôi, tôi không thể khống chế anh. Độc có một người, không thâm không đen, thì ngược lại được người ta tin tưởng và ngưỡng mộ mà độc chiếm ưu thế. Ví dụ như thương trường, lúc mới đầu thương nhân đều bán hàng thực giá thực, đột nhiên có một người bán hàng giả, trộn lẫn với hàng thực, người này tất kiếm được nhiều tiền, mọi người tranh nhau bắt chước, toàn bộ đều là hàng giả, độc có một người bán hàng thật giá thật (nhận rõ mục tiêu), thế là người mua ào ào tới, thủy chung không yếu, không bại..."
Trương Dương mỉm cười gật đầu.
Hải Lan không khỏi cảm thán, nói: "Em hôm nay mới phát hiện anh mới là một người vừa thâm vừa đen, hơn nữa còn thâm hơn những người khác, đen hơn những người khác, anh mới là sẽ không yếu, không bại!"
Trương Dương bật cười ha hả, Hải Lan giật cái hộp gỗ ở trong tay hắn, mở ra xem, bên trong là một khối ngọc Phật ôn nhuận, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Trương Dương và Hải Lan tuy không hiểu biết về ngọc thạch, nhưng vừa nhìn chất ngọc và chạm trỗ là biết rằng Ngọc Phật này tuyệt không phải là phàm phẩm, vợ chồng Vu Thu Linh tặng Trương Dương khối ngọc Phật này, có thể nói là đã hạ vốn máu rồi, tuy vợ chồng bọn họ chưa đề xuất bất kỳ yêu cầu gì, nhưng Trương Dương đã hiểu, nhất định là Từ Triệu Bân đã nhắm vào vị trị trưởng xã, y muốn bước lên cao thêm một bước.
Hải Lan than khẽ: "Trả lại cho cô ta đi, nhận thứ này chẳng khác nào chuốc phiền phức vào người!"
Trương Dương gật đầu.
Hải Lan ôn nhu nói: "Anh muốn được bước xa trên sĩ đồ thì không thể để ý tới những tài vật này được, trên con đường sau này của anh, những thứ có sức dụ hoặc hơn sẽ liên tiếp ùa tới, không có đủ định lực thì khẳng định sẽ phạm sai lầm."
Trương Dương cười nói: "Ngọc Phật này tuy tốt, nhưng làm sao mà bằng mỹ nhân được? Em mới là mỹ ngọc trân quý nhất trong lòng anh!"
Hải Lan gắt khẽ một tiếng, xấu hổ cúi đầu xuống, trong mắt đầy tính ý chứa chan: "Ngày mai tổ làm phim phải đi rồi!"
Trương Dương gật đầu.
"Có điều em sẽ thường quay về thăm anh, chỉ cần anh không hiềm em làm phiền anh!"
Trương Dương nói khẽ: "Em nếu không tới thăm anh, anh sẽ giết tới Hương Cảng để cướp em về!"
"Bá đạo lắm!"
...
Lúc Chúc Khánh Dân tìm Trương Dương, Trương Dương không nghĩ nhiều, nhưng khi hắn quay về Giang Thành, mới dần dần ý thức được chuyện này có chút lạ thường, Chúc Khánh Dân sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới mình, ngày thứ hai đi làm, ở trong tòa nhà làm việc gặp phó thị trưởng Viên Thành Tích, phát hiện ánh mắt của y nhìn mình cũng có chút bất thiện, Trương Dương càng kỳ quái hơn, đợi buổi sáng hắn gọi điện thoại cho Lý Trường Vũ báo cáo công tác tiếp đãi đoàn phỏng vấn cảnh khu, Lý Trường Vũ cũng biểu hiện rất qua quít, cảm giác của Trương Dương trước giờ luôn rất sắc bén, hắn cảm tháy chuyện này không đúng, nhưng nhất thời không thể nói ra được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Lúc trưa, Phương Văn Nam tới tìm hắn, Phương Văn Nam là sau khi biết con trai bị tình nghi có dính líu tới buôn bán chất kích tích liền vội vàng từ Australia bay về, chuyện đầu tiên mà gã làm sau khi về tới Giang Thành chính là tới ban quản lý xí nghiệp tìm Trương Dương, nhờ hắn cùng mình tới thăm Điền Khánh Long.
Trương Dương bảo Chu Hiểu Vân pha trà cho Phương Văn Nam, bảo gã nghỉ một chút rồi hẵng nói tiếp. Phương Văn Nam trước giờ luôn ổn trọng lúc này cũng mất đi sự trấn tĩnh vốn có: "Không được, chúng ta đi luôn bây giờ đi, chuyện này rất là phiền phức!"
Trương Dương có chút bất lực, dựa vào giao tình giữa hắn và Phương Văn Nam, yêu cầu này không tiện cự tuyệt, kỳ thực tư giao giữa Phương Văn Nam và Điền Khánh Long trước giờ cũng không tồi, có điều hiện tại con trai gã là Phương Hải Đào không những bị tình nghi có dính líu tới buôn bán chất kích thích, hơn nữa nội bộ cục công an có lời đồn rằng Điền Khánh Long lần này bị đâm, có tám chín phần mười là Phương Hải Đào con trai gã có liên quan, điều này khiến quan hệ giữa Phương Văn Nam và Điền Khánh Long biến thành vi diệu và khó xử, gã vì thế mới nghĩ tới Trương Dương, nếu không có sự dẫn dắt của Trương Dương, gã rất khó gặp được Điền Khánh Long, hiện tại Điền Khánh Long đã thành đối tượng bảo hộ trọng điểm, người bình thường rất khó tới được phòng bệnh của y.
Lên chiếc xe Lincoln của Phương Văn Nam, Tô Tiểu Hồng mặc váy dài màu lam đang ngồi bên trong gọi điện thoại, cô ta cũng đang tìm quan hệ ở các phương diện để hòng cứu Phương Hải Đào. Đặt điện thoại xuống, cười cười với Trương Dương, sau khi khởi động xe, Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, hiện tại anh đã thành đại danh nhân của Giang Thành chúng ta rồi đó!"
Trương Dương cười bảo: "Danh nhân cái gì, chẳng qua là phó chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp, có đáng gì đâu!"
Tô Tiểu Hồng nhướn đôi mày liễu lên, nói khẽ: "Thật sự nhìn không ra, anh giấu mình kỹ như vậy, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật thì ra là do anh làm!"
Trương Dương ngây người, lúc đó khi đại thị trưởng Tả Viên Triêu nhắc tới chuyện này, không khơi lên được sự coi trọng của ông ta, hiện tại hắn cảm thấy có chút bất diệu rồi, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật bị đánh quả thực là do một tay hắn khơi mào, nhưng đó là đánh bậy đánh bạ, chuyện này trừ số ít Khương Lượng, Điền Khánh Long ra thì không có quá nhiều người biết, lúc Tả Viên Triêu hỏi hắn, hắn đều luôn miệng phủ nhận, hắn không muốn dính vào phiền phức, dẫu sao thì chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật liên quan tới ba vị thường ủy thành phố Giang Thành, nhưng hiện tại chuyện này được từ miệng Tổ Tiểu Hồng hỏi ra, đủ chứng tỏ rằng chuyện này cuối cùng vẫn được truyền ra ngoài, Trương Dương lộ ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: "Tôi nói nè chị Hồng, chuyện này không có liên quan gì tới tôi cả, chị nghe được lời đồn này từ đâu vậy?"
Tô Tiểu Hồng nói: "Lời đồn ư? Nhưng hiện tại bên ngoài dư luận đang xôn xao vô cùng, đều nói rằng chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật là anh tố cáo, Khương Lượng cũng là bạn thân thiết của anh, Trương Dương, chuyện này có chút không hay rồi, Hoàng Cung Giả Nhật là tổ ong vò vẽ, anh chọc vào nó, lại còn muốn đặt mình ra ngoài chuyện, chỉ sợ là khó lắm đấy!"
Trương Dương đã quen với ánh mắt của cô ta rồi, mỉm cười nói: "Trần Tuyết, anh tới thăm ông nội em!"
Trần Tuyết gật đầu: "Ông nội em ư? Em cũng đang tới gặp ông ấy!"
Trần Tuyết đi tới căn nhà đá, phát hiện cửa đã khóa, cô ta mở cửa phòng, nhìn thấy cây súng săn của ông nội cũng không còn ở trên tường, xem ra ông ta có thể là đi săn bắn rồi, trên bàn cũng lộn xộn vô cùng, mực trong nghiên đài sớm đã khô cong, xem ra Trần Sùng Sơn đã lâu rồi chưa viết chữ. Trương Dương nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, thấy bên trên viết: "Mươi năm sinh tử mờ mịt, không nhớ nhưng cũng không thể quên..."
Trương Dương cũng có nghiên cứu về Tống từ, ít nhiều cũng nghe tới thủ từ của Tô Đông Pha, biết rằng là Tô đại hồ tử nhớ người vợ đã mất mà viết, liên tưởng tới những lời đối thoại giữa Trần Sùng Sơn và Sở Trấn Nam, cũng không khó đoán được tâm tình khi Trần Sùng Sơn viết bức tranh chữ này.
Trần Tuyết cắn đôi môi hồng, cất bước ra ngoài cửa.
Trương Dương đi theo cô ta ra ngoài, núi Thanh Vân vào buổi tối, gió núi vi vút, trong không khí bồng bềnh mưa bụi, mưa bụi bị gió núi thổi đi, không những không tiêu tán, ngược lại càng tụ càng nhiều, theo sự hàng lâm của bóng đêm, tầm nhìn của đỉnh núi cũng biến thành càng lúc càng thấp, Trương Dương theo sau Trần Tuyết đi trên đá núi trơn trượt, hắn thân hoài võ công, đi trên kiểu đường như vậy tất nhiên vẫn rất thoải mái, có điều khiến Trương Dương lấy làm lạ là Trần Tuyết hành tẩu trong hoàn cảnh hiểm trở như vậy cũng giống như đi dạo lững thững trong sân nhà, hơn nữa hơi thở bình ổn, lúc Trương Dương lần đầu tiên tới núi Thanh Đài đã phát giác ra chuyện này, lúc đó hắn lấy lý do Trần Tuyết trường kỳ sinh hoạt trên núi, đã quen thuộc với tình cảnh nơi đây để giải thích, nhưng hiện tại đã phát hiện ra, Trần Tuyết ở trong núi tìm kiếm gần một giờ đồng hồ như không hề có dấu hiệu mệt mỏi, hơn nữa mặt không đỏ thở không gấp, nếu như không có tu vi nhất định thì tuyệt đối không thể có biểu hiện như vậy được.
Bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống, cả núi Thanh vậy đều được bao phủ trong bóng đêm mịt mờ mênh mông, tiếng Trần Tuyết không ngừng gọi ông nội vang vọng trong sơn cốc, nhưng thủy chung không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Trương Dương nhìn sương đêm càng lúc càng dày, cứ tiếp tục tìm như thế này cũng không phải là cách, hắn nhắc nhở Trần Tuyết: "Chúng ta hay là quay về xem thế nào, có lẽ ông nội cô đã quay về rồi đó."
Trần Tuyết lắc đầu, tiếp túc tiến về phía trước, bằng vào sự quen thuộc đối với địa hình của cô ta, cô ta biết phía trước là Nhàn Vân cốc, trước kia ông nội thường tới đây săn bắn, nơi này thuộc hậu sơn của núi Thanh Phong, bóng người thưa thớt, thú rừng khá nhiều, thế núi cũng biến thành hiểm trở hơn.
Trương Dương nhìn Trần Tuyết cất bước như bay ở đằng trước, không hề thấy một chút dấu hiệu mệt mỏi nào, trong lòng thầm lấy làm lạ, hai người tìm kiếm trong sơn cốc nửa tiếng đồng hồ, tiếng gọi ầm ĩ của Trần Tuyết vẫn không nhận được một chút hồi âm nào, cô ta lúc này mới có chút mất đi lòng tin, thở dài nói: "Ông nội không có ở đây!"
Trương Dương không nói gì, hắn đưa tay ra đỡ lưng Trần Tuyết, trong sương đêm, hai điểm sáng màu xanh lóe lên, Trương Dương trước tiên là gnhe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, về sau nhìn thấy điểm sáng, một con sói xanh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Với võ công của Trương Dương tất nhiên sẽ không để một con sói hoang vào mắt, hắn nhỏ giọng dặn dò Trần Tuyết: "Đứng ở sau anh, đừng rời khỏi anh đó!" Con sói xanh đó không vội tiếp cận bọn họ.
Trần Tuyết nói khẽ: "Những con sói hoang này bình thường đều không hành động đơn độc đâu!"
Trương Dương gật đầu, quả nhiên, con sói xanh đó đang đợi đồng bạn, không lâu sau, xung quanh lại xuất hiện bốn con sói, bọn chúng hình thành thế bao vây, chậm rãi bức gần vào giữa.
Trương Dương lớn tiếng nói: "Theo sát anh!" Vừa dứt lời, mũi chân hắn nhấc lên, móc một khối đá to cỡ nắm đấm, khối đá đó dưới cú đá của Trương Dương, giống như là được nỏ cơ ném ra, bắn về phía con sói xanh với tốc độ rất nhanh, con sói xanh đó vừa làm ra động tác tung mình lên không vồ tới thì bị khối đá đập trúng mũi, máu bắn tung tóe, thân hình giống như một con nghé lật một vòng trên không trung rồi ngã rầm xuống đất, sói hoang một khi phát động công kích thì tốc độ nhanh tới kinh người, có hai con sói hoàng từ chính diện đồng thời vồ về phía Trương Dương, Trương Dương hai tay vung ra, khi miệng hai con sói hoang còn cách mình một thước thì vỗ mạnh lên đầu trúng, lực lượng mà Trương Dương vỗ ra lớn vô cùng, không ngờ khiến cho hai con sói hoang xương cốt vỡ vụn, tương não phòi ra ngoài.
Còn có hai con sói hoang từ phía sau tập kích Trần Tuyết, Trương Dương nắm lấy cánh tay Trần Tuyết, kéo cô ta ra sau người mình, nhấc chân đá cho một con sói hoang bay ngang ra ngoài, cói sói xanh đần đầu gào lên một tiếng thê lương, tung người bay tới, móng sắc vồ vào mặt Trương Dương, khi Trương Dương đang chuẩn bị xuất quyền thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng trầm muộn vang lên.
Phần đầu con sói xanh bị bắn trúng, nặng nề rơi xuống đất, máu bắn ra đầy mặt Trương Dương, Trần Tuyết nấp ở sau người hắn vừa hay may mắn tránh khỏi mưa máu tập kích.
Trương Dương dõi mắt nhìn, thấy trên đá núi ở phía bên phải có một bóng người mơ hồ.
Trần Tuyết kích động gọi: "Ông nội!"
Bóng người đó quả nhiên là Trần Sùng Sơn, ông ta không nói gì, lặng lẽ bước xuống đá núi, đi tới trước mặt Trương Dương và Trần Tuyết, lại bắn thêm một phát vào con sói hoang chưa chết, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra một cụ cười hiếm thấy: "Muộn như vậy rồi hai đứa còn tới Nhàn Vân cốc làm cái gì?"
Trương Dương cười nói: "Trần đại gia, nghe nói ông bị bệnh cho nên tôi tới thăm ông!"
Trần Sùng Sơn ừ một tiếng, ông ta từ bên hông rút ra một cái ống sắt, rất lanh lẹ khều xuống máy cái răng sói, những cái răng sói này chính là vật kỷ niệm rất quý giá.
Trần Tuyết cười khẽ, nói: "Núi Thanh Vân sao lại xuất hiện nhiều sói hoang như vậy?"
Trần Sùng Sơn híp mắt nhìn về phía tây, bảo: "Từ núi Hắc Kinh tới đấy, ta đã quan sát vài ngày rồi, hiện tại núi Thanh Đài làm du lịch, du khách không ít, ta lo lắng những con súc sinh này sẽ làm ảnh hưởng tới sự an toàn của du khách."
"Nhưng ông cũng không nên ra ngoài một mình!" Trần Tuyết nói với vẻ oán trách.
Trên mặt Trần Sùng Sơn thoáng lộ ra một nụ cười, ông ta nói với Trương Dương: "Giúp ta kéo con sói này vào sơn động ở đối diện đi, khuya quá rồi, đêm này chúng ta không về nữa!"
Bộ dạng hiện tại của Trương Dương quả thực có chút nhếch nhác, mặt mày dính đầy máu sói, kỳ thực một phát súng đó của Trần Sùng Sơn hơi dư thừa, Trương đại quan nhân chỉ cần tay không cũng có thể đấm chết con sói hoang này.
Trương Dương mặt đầy máu me khiêng một con sói hoang, đi theo hai ông cháu Trần Sùng Sơn vào trong cốc, sương đêm quá dày, hắn tuy thị lực rất mạnh cũng không thể nhìn rõ con đường ở phía trước, may mà có Trần Sùng Sơn thạo đường dẫn lối, đi khoảng mười lăm phút thì tới một sưn động bị cây leo bao phủ, bước vào bên trong, Trần Sùng Sơn bật đèn pin, cửa vào sơn động khá hẹp, nhưng càng đi vào bên trong thì càng rộng rãi, đi thêm về phía trước hơn hai mươi mét thì sáng tỏ rộng rãi, chính giữa đặt môt đống củi khô, Trần Sùng Sơn châm lửa, bảo Trương Dương đặt sói hoang ở bên đống lửa, nhìn bộ dạng của Trương Dương mà không khỏi mỉm cười: "Đi rửa ráy đi! Phía tây bắc sơn động có một con suối nhỏ, tiểu Tuyết, cháu dẫn cậu ấy đi đi!"
Trần Tuyết gật đầu, dẫn Trương Dương ra khỏi Sơn Động, tới cạnh con suối trong xanh ở phía tây bắc, nếu không phải là Trần Tuyết dẫn đường, Trương Dương trong sơn cốc phủ đầy sương mù như thế này khẳng định sẽ lạc đường, hắn cúi người xuống múc nước suối, rửa kỹ mặt mày, nếu như Trần Tuyết không ở bên cạnh, thằng ôn này khẳng định sẽ cởi sạch quần áo rồi nhảy vào trong suối mà tắm rồi.
Trần Tuyết hái một ít dâu tây ở bên cạnh suối, cầm tới con suối rửa sạch, lúc này lờ mờ có mùi thịt nướng thơm phức theo gió bay tới, chắc là Trần Sùng Sơn đang nướng con sói đó.
Trương Dương cười nói: "Hiện tại không cần em dẫn đường nữa, anh có thể tự tìm đường về."
Trần Tuyết khó khăn lắm mới lộ ra một nụ cười, trong sương mù mờ mờ, nụ cười của cô ta đẹp đến mức khiến người ta khó thở, lúc mỉm cười một thoáng phong tình khiến tất cả mọi thứ ở xung quanh đều mất đi màu sắc, Trương Dương nhìn đần thối cả mặt.
Trần Tuyết hờ hững nói: "Anh đã có thể tự tìm đường về thì tôi đi trước đây!" Nói xong, cô ta quay người đi về phía sơn động.
Trương Dương có chút bất lực lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, hắn dứt khoát cởi quần áo, nhảy vào trong con suối, để nước suối trong sạch cọ rửa thân thể mình, khiến đầu óc được dần dần lãnh tĩnh trở lại. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã nảy sinh một loại tình cảm khó nói đối với Trần Tuyết, loại cảm giác này mông lung như sương đêm, nhưng lại là một sự tồn tại chân thực. Trương đại quan nhân cắm đầu vào trong nước suối mát lạnh, nợ tình mà mình dính vào quả thật quá nhiều, loại con gái lạnh tựa băng sương giống như Trần Tuyết mình tốt nhất đừng nên dây vào.
Trương Dương tắm rửa xong liền quay về sơn động, Trần Sùng Sơn đã nướng xong thịt sói, dùng dao cắt một cái đùi đưa cho Trương Dương: "Thịt sói ngon lắm, lấp đầy bụng đi đã nào!"
Trương Dương cắn một miệng, chỉ cảm thấy vào miệng thì thơm phức, mùi vị rất ngon, nguyên nhân đại khái là vì tối này đi đường nhiều như vậy nên đã đói bụng rồi, Trương Dương đưa bình nước quân dụng cho hắn, bên trong là rượu trắng do Tín Nghĩa Đường ủ, Trương Dương uống hai ngụm, cảm thán: "Thoải mái quá!"
Trần Sùng Sơn nói khẽ: "Định nghĩa của mỗi người về hạnh phúc đều khác nhau!"
Trương Dương nói: "Định nghĩa của tôi đối với hạnh phúc là tùy theo hoàn cảnh khác nhau mà không ngừng thay đổi, hiện tại mà nói, có thịt ăn, có rượu uống chính là hạnh phúc lớn nhất rồi." Hắn đưa lại bình nước quân dụng cho Trần Sùng Sơn. Trần Sùng Sơn cũng uống một ngụm rồi cắn một miệng thịt, nói: "Có thể cảm thấy hạnh phúc, bản thân chính là một loại hạnh phúc rồi đó."
Trương Dương và Trần Tuyết lặng lẽ nghiền ngẫm lời nói của ông ta, Trần Tuyết ăn một chút dâu tây, cô ta là người theo chủ nghĩa ăn chay, không có bất kỳ hứng thú nào đối với thịt sói, ngáp một cái rồi bảo: "Cháu mệt rồi, đi ngủ trước đây!"
Cô ta bước tới một góc sơn động, lót thảm bông dưới lưng rồi ngủ.
Trương Dương nhìn sự ưu tư trong ánh mắt Trần Sùng Sơn, hỏi khẽ: "Trần đại gia, nghe nói ông tới Tĩnh An?"
Trần Sùng Sơn không phủ nhận, lặng lẽ gật đầu.
Trương Dương nói: "Tôi ở trong căn nhà đá ông đã nhìn thấy bức tranh chữ đó!"
"Cái gì?"
"Mười năm sinh tử mờ mịt!"
Ánh mắt của Trần Sùng Sơn biến thành hư vô mà mờ ảo, ông ta hờ hững nói: "Tiện tay vẽ bừa mà thôi, không có ý tứ gì đặc biệt đâu."
Trương Dương nói: "Nhưng bức tranh chữ đó giống như là Tô Đông Pha vì tưởng nhớ vong thê mà viết ra!" Câu nói này của chẳng khác nào làm rõ một nửa chuyện rồi, ông đừng có vòng vo với tôi nữa, tôi đã biết là chuyện gì rồi.
Con ngươi Trần Sùng Sơn co thắt lại, ông ta mấp máy môi, đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài sơn động.
Trương Dương hơi ngây người, cũng theo chân ông ta ra ngoài sơn động.
Trần Sùng Sơn nhìn thấy Trương Dương cũng theo mình ra ngoài, không khỏi nhíu mày, nói: "Tôi muốn được yên tĩnh một mình!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không gạt ông, là chủ nhiệm Cảnh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới xem ông thế nào, nghe nói sau khi ông từ Tĩnh An trở về liền bị bệnh, bà ấy lo lắng ông xảy ra chuyện!"
Trần Sùng Sơn hừ lạnh một tiếng: "Nhiều chuyện!" Là nói Cảnh Tú Cúc, cũng là nói Trương Dương.
Trương Dương nói: "Trần đại gia, trước đây cho rằng ông là một người đã buông bỏ công danh lợi lộc, tránh tới núi Thanh Phong sinh sống, coi nhẹ thế sự, lòng dạ hơn người, nhưng hiện tại xem ra, kỳ thực ông mới là một người tầm nhìn hẹp nhất."
Hai hàng lông mày rậm của Trần Sùng Sơn nhíu chặt lại, ông ta biết Trương Dương là đang dùng kế khích tướng, nhưng những lời này rõ ràng là rất không lọt tai.
"Nói một câu không dễ nghe, ông là đang một mực né tránh hiện tại, trốn tới nơi này, không ai có thể tìm thấy ông, những chuyện đã xảy ra có thể coi như là hoàn toàn chưa phát sinh, nhưng ông chỉ là dối mình dối người!"
Trần Sùng Sơn có chút tức giận quay sang Trương Dương: "Cậu thì hiểu cái gì chứ?"
Trương Dương nói: "Tôi không biết trong lòng ông nghĩ thế nào, nhưng tôi lại biết rằng người đau khổ ở trên thế giới này không chỉ có mình ông, nói tới không may, tôi nhớ tới một người bạn của tôi, mười một năm trước vị hôn thê của y bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà trở thành người thực vật, vì phần tình cảm này, y một mực ở vậy tới tận bây giờ, nhưng sau khi vị hôn thê của y tỉnh lại, y vốn cho rằng mình cuối cùng cũng đợi được ánh nắng ban mai, nhưng phát hiện trong lòng bà ta đã không còn y nữa, mười năm chờ đợi để rồi nhận được một nỗi thất vọng, nếu như là ông, ông liệu có phát điên hay không? Ông có lẽ sẽ không đâu, nhưng ông lại chạy tới nơi núi non này để trốn tránh, ông không dám đối diện với hiện thực!"
Trần Sùng Sơn im lặng không nói gì.
Trương Dương lại bảo: "Mà người bạn đó của tôi thì không, y vẫn đang chờ đợi, y hi vọng có thể đợi tới ngày mà ánh ban mai thật sự xuất hiện, cho nên mới nói, trên thế giới này người bất hạnh hơn ông có rất nhiều, mà người dũng cảm đối diện với hiện thực hơn ông cũng có rất nhiều!" Trương Dương nói xong liền quay người bước đi.
Giọng nói trầm thấp của Trần Sùng Sơn đột nhiên vang lên: "Người bạn đó của cậu tên là gì?"
Trương Dương dừng chân, do dự một lát rồi mới nói: "Đỗ Thiên Dã!"
Cái tên Đỗ Thiên Dã giống như là một cây chùy nặng đập mạnh vào tim của Trần Sùng Sơn, ông ta cảm thấy hô hấp của mình biến thành quẫn bách và khó khăn. Đỗ Thiên Dã! Không sai, đó là con trai của ông ta! Trương Dương tuyệt không phải là nhắc tới chuyện này ở trước mặt mình một cách ngẫu nhiên, hắn chắc đã cảm giác được gì đó, Trần Sùng Sơn có chút vô lực bước đi hai bước, ngồi xuống một mỏm đá, nhắm hai mắt lại giống như là nghe thấy tiếng rên rỉ tuyệt vọng mà đau khổ của vợ mình khi lâm bồn, bàn tay khô ráp của ông ta che lấy mặt, trong lòng thì thầm nói: "Khưu Mẫu... nói cho anh biết... anh nên làm gì..."
Trương Dương sở dĩ để lộ chuyện bất hạnh của Đỗ Thiên Dã cho Trần Sùng Sơn biết là bởi vì hắn biết rằng, cách duy nhất để Trần Sùng Sơn có thể từ trong ủ rũ phấn chấn trở lại chính là để ông ta ý thức được trách nhiệm của mình, một nam nhân chân chính tuyệt đối sẽ không lựa chọn trốn tránh khi phải đối diện với trách nhiệm, từ lúc Đỗ Thiên Dã được sinh ra cho tới nay, Trần Sùng Sơn chưa có lấy một ngày tận hết trách nhiệm của người làm cha, Trương Dương tin rằng phụ tử liên tâm, Trần Sùng Sơn sẽ từ chuyện này mà phấn chấn trở lại.
Lúc Trương Dương tỉnh lại, hai ông cháu Trần Sùng Sơn đã rửa mặt xong đang đứng đợi hắn.
Bước ra khỏi Sơn Động, ánh sáng ở bên ngoài rất tươi đẹp, trong Nhàn Vân cốc ngàn chim hót ca, chỗ nào cũng là sinh cơ dạt dào, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trong rừng cây có con sóc nhỏ đang vui vẻ nhảy tới nhảy lui.
Trần Sùng Sơn lưng đeo súng săn đi đầu, Trương Dương đuổi theo, cười nói: "Trần đại gia! Những con sói đó xử lý thế nào?"
Trần Sùng Sơn hờ hững nói: "Phương pháp tốt nhất chính là để thuận theo tự nhiên, để chúng tự sinh tự diệt." Ông ta đưa hai cái răng sói cho Trương Dương: "Tặng cho cậu đó! Đem những thứ này nhờ thợ thủ công mài đi, dùng dây đỏ xuyên qua là có thể trừ tà!"
"Cám ơn Trần đại gia!"
"Vốn là vật săn của cậu mà, cám ơn tôi làm gì..." Trần Sùng Sơn hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng nói: "Một cái thì tặng cho bạn của cậu, kỳ thực con người sống trên thế giới này không chỉ phải sống vì đàn bà!" Ông ta nói xong liền lập tức gia tăng cước bộ, bỏ Trương Dương lại xa xa đằng sau.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Trần Sùng Sơn, bất giác lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Trần Tuyết bước tới cạnh hắn, nhìn hai chiếc răng sói trắng ởn trong tay hắn, nói khẽ: "Tối qua anh nói gì với ông nội tôi vậy?"
Trương Dương có chút đắc ý ngẩng đầu lên, bảo: "Chuyện của người lớn không liên quan gì tới một cô bé như em cả!"
Trần Tuyết hừ một tiếng, mắt liếc xéo hắn một cái, nhưng lại ý thức được biểu hiện như vậy không phù hợp với thái độ luôn lạnh lùng của mình cho lắm, khuôn mặt bé nhỏ không khỏi đỏ lên, cũng vội vã chạy về phía trước.
...
Quay về căn nhà đá mà Trần Sùng Sơn đang ở, phát hiện Hải Lan và tổ làm phim của Thiên Không Vệ Thị cũng đã tới nơi này, đang chụp hình Tử Hà quan, Trương Dương sau khi cáo từ Trần Sùng Sơn liền tới Tử Hà quan.
Hải Lan nhìn thấy vết máu trên người Trương Dương thì không khỏi cảm thấy lo lắng, sau khi xác định Trương Dương không bị thương thì mới yên tâm. Tổ làm phim tiến hành việc quay phim chụp ảnh rất thuận lợi, ngay trong ngày ở núi Thanh Vân đã quay được rất nhiều cảnh có tính đại biểu, cho tới buổi chiều mới tới sơn trang xây dựng ở thôn Thanh Hà dưới chân núi để nghỉ ngơi.
Bởi vì sơn trang đã bị Ngưu Văn Cường tiếp nhận, hắn lại bỏ tiền ra xây sửa lại một lượt, phòng khách ở nơi này được nâng cao, khách nhân Hương Cảng đều tỏ vẻ hài lòng với điều kiện nơi đây.
Cùng ngày Trương Dương liên hệ với cựu bí thư chi bộ Lưu Truyền Khôi, Lưu Truyền Khôi lại đặc biệt gọi con trai của ông ta là Lưu Đại Trụ từ huyện thành tới, ở trong sơn trang tổ chức một bữa tiệc toàn dê chính hiệu của núi Thanh Đài cho tổ làm phim.
Lúc buổi tối, bí thư đảng ủy xã Hắc Sơn Tử Chúc Khánh Dân, trưởng xã Hắc Sơn Tử Vu Thu Linh đều đặc biệt tới đón chào tổ làm phim.
Trương Dương cũng tính là người cũ của xã Hắc Sơn Tử, hắn và đám cán bộ trong xã đều là người quen cũ, có điều lúc trước khi hắn còn ở xã Hắc Sơn Tử, ngay cả một khoa viên chính thức cũng chưa được tính, hiện tại đã là cán bộ cấp phó ban, chỉ luận về cấp bậc thì cũng đã hơn xa Chúc Khánh Dân và Vu Thu Linh rồi.
Vu Thu Linh xuất hiện ở đây cũng giống với mục đích của chồng cô ta là Triệu Bân, đều là là lôi kéo quan hệ với Trương Dương. Bí thư đảng ủy xã Chúc Khánh Dân đã sắp tới đích cuối rồi, đối với quan trường cũng không mưu cầu danh lợi cho lắm, tinh lực của ông ta chủ yếu là đặt ở võ học, và từ sau khi ở Giang Thành kiến thức trận chiến giữa Trương Dương và sư phụ Lương Bách Xuyên, Chúc Khánh Dân mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người trẻ tuổi Trương Dương này tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn không chỉ có tiềm lực vô cùng trên quan trường mà trên võ công cũng sâu không thể lường.
Sau bữa tối, Chúc Khánh Dân và Trương Dương đi tới trước ao cá ở trong vườn, Chúc Khánh Dân nói: "Chủ nhiệm Trương, có chuyện tôi muốn nhờ anh giúp đỡ!"
Trương Dương và Chúc Khánh Dân tuy biết nhau đã lâu, nhưng hai bên không có giao tình quá sâu, hắn mỉm cười, nói: "Bí thư Chúc cứ nói ra đi!"
Chúc Khánh Dân cũng là một người rất thẳng tính, y thấp giọng bảo: "Cậu có còn nhớ Điêu Đức Chính của nhà máy rượu Tây Lâu Hương Long Hưng không?"
Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ, hắn đối với Điêu Đức Chí không có chút ấn tượng tốt nào cả, lần này sự kiện Hoàng Cung Giả Nhật là bởi vì hắn muốn đối phó với Hồ Quang Hải của phòng quản lý tổng hợp cảnh khu, vừa rồi theo dõi Điêu Đức Chí và Hồ Quang Hải, vô tình phát hiện ra một vụ án lớn.
Chúc Khánh Dân nói: "Nhà máy rượu Long Hưng là xí nghiệp trọng điểm của Tây Lâu Hương, cũng là xí nghiệp xã trấn trọng điểm của huyện Xuân Dương, Điêu Đức Chính xảy ra chuyện ở Hoàng Cung Giả Nhật đã ảnh hưởng tới rất nhiều hợp đồng của nhà máy, hiện tại rất nhiều kinh tiêu thương đều trả lại hàng, tình thế của nhà máy rất nghiêm trọng."
Trương Dương bật cười: "Bí thư Chúc, chuyện này hình như không phải thuộc quyền quản lý của tôi!"
Chúc Khánh Dân bảo: "Chủ nhiệm Trương, anh là chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp Giang Thành, quốc doanh hay là tư doanh đều là xí nghiệp của chúng ta, xí nghiệp xảy ra chuyện, anh không thể nào không giúp đỡ được?"
"Tuy nói thì là vậy, tôi nếu mỗi một chuyện đều quản, ban cải cách xí nghiệp cũng thành ban đa quản (ban quản nhiều), không phải là tôi không muốn giúp anh, chuyện này tôi thực sự không có năng lực!" Trương Dương không chút khách khí cự tuyệt Chúc Khánh Dân luôn, bảo hắn tự mình đi giúp Điêu Đức Chí ư? Hắn không rảnh.
Vừa mới thoát khỏi Chúc Khanh Dân thì Vu Thu Linh lại bước tới, cô ta gọi rất thân thiết: "Trương Dương, tôi lần này tới là muốn tìm cậu tính sổ đây!" Nữ nhân này rất biết bắt chuyện, cô ta gọi thẳng tên của Trương Dương không hải là bất kính, mà là muốn kéo gần cự ly giữa mình và Trương Dương.
Trương Dương cười hỏi: "Trưởng xã Vu, tôi đắc tội với cô chỗ nào vậy?"
"Tối hôm trước cậu chuốc cho anh Từ của cậu thành bộ dạng gì? Anh ấy nôn ọe cả một đêm, khiến cho sàn nhà gỗ của chúng tôi đều trắng bệch ra!"
Trương Dương nhớ tới thảm trạng của Từ Triệu Bân vào tối hôm đó, Vu Thu Linh chắc cũng không nó quá, không khỏi bất cười ha ha.
Vu Thu Linh nói với vẻ oán trách: "Còn cười được nữa à, biết lão Từ nhà chúng tôi thật thà mà các cậu vẫn còn khi phụ anh ấy!"
Trương Dương nghĩ thầm: "Từ Triệu Bân nếu thật thà, e rằng lãnh đạo của huyện Xuân Dương này không có ai thật thà cả."
Vu Thu Linh đưa một cái hộp gỗ không có gì là bắt mắt cho Trương Dương: "Cho cậu làm vật kỷ niệm này!"
Trương Dương đang muốn mở ra xem là gì thì Vu Thu Linh lại nói: "Đừng mở ra, là đặc sản của xã Hắc Sơn Tử chúng tôi thôi, mà cũng đừng cự tuyệt!" Cô ta mỉm cười rồi bước đi.
Trương Dương đang suy nghĩ xem có nên trả cho cô ta thứ này hay không thì Hải Lan bước tới: "Anh bận quá nhỉ!"
Trương Dương cười nói: "Chẳng phải là bởi vì cái chức quan nho nhỏ này ư!" Hắn nhìn thấu được rằng trên quan trường, khi anh đắc thế luôn sẽ có người nghĩ ra đủ mọi cách để tiếp cận anh, một khi anh thất thế, người ta sẽ chẳng thèm đáp lại anh.
Hải Lan mỉm cười: "Nhớ lại lúc đó khi em vừa mới quen anh, anh mới chỉ là một đại chủ nhiệm của phòng kế hoạch hóa gia đình của xã Hắc Sơn Tử, em cho rằng tính tình của anh không hợp làm quan, cho dù là miễn cưỡng làm tiếp thì ở trên quan trường cũng sẽ chẳng đi được bao xa, nhưng không ngờ anh lại thuận gió thuận dòng mà đi tiếp như vậy, hơn nữa còn bước lên vị trí chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp nữa chứ."
Trương Dương cười nói: "Là phó chủ nhiệm thôi em à, còn nhớ chuyện lúc trước hai chúng ta thảo luận về sĩ đồ của anh không?"
Hải Lan gật đầu: "Em nhớ anh lúc đó nói một đoạn lời thoại của Lý Tông Ngô hậu hắc học trung, lúc ban đầu dân phong thuần phác, không thâm không đen, đột nhiên có một người vừa thâm lại vừa đen và độc chiếm ưu thế. Mọi người nhìn vào, tranh nhau bắt chước, mọi người lại vừa thâm vừa đen, anh không thể khống chế tôi, tôi không thể khống chế anh. Độc có một người, không thâm không đen, thì ngược lại được người ta tin tưởng và ngưỡng mộ mà độc chiếm ưu thế. Ví dụ như thương trường, lúc mới đầu thương nhân đều bán hàng thực giá thực, đột nhiên có một người bán hàng giả, trộn lẫn với hàng thực, người này tất kiếm được nhiều tiền, mọi người tranh nhau bắt chước, toàn bộ đều là hàng giả, độc có một người bán hàng thật giá thật (nhận rõ mục tiêu), thế là người mua ào ào tới, thủy chung không yếu, không bại..."
Trương Dương mỉm cười gật đầu.
Hải Lan không khỏi cảm thán, nói: "Em hôm nay mới phát hiện anh mới là một người vừa thâm vừa đen, hơn nữa còn thâm hơn những người khác, đen hơn những người khác, anh mới là sẽ không yếu, không bại!"
Trương Dương bật cười ha hả, Hải Lan giật cái hộp gỗ ở trong tay hắn, mở ra xem, bên trong là một khối ngọc Phật ôn nhuận, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Trương Dương và Hải Lan tuy không hiểu biết về ngọc thạch, nhưng vừa nhìn chất ngọc và chạm trỗ là biết rằng Ngọc Phật này tuyệt không phải là phàm phẩm, vợ chồng Vu Thu Linh tặng Trương Dương khối ngọc Phật này, có thể nói là đã hạ vốn máu rồi, tuy vợ chồng bọn họ chưa đề xuất bất kỳ yêu cầu gì, nhưng Trương Dương đã hiểu, nhất định là Từ Triệu Bân đã nhắm vào vị trị trưởng xã, y muốn bước lên cao thêm một bước.
Hải Lan than khẽ: "Trả lại cho cô ta đi, nhận thứ này chẳng khác nào chuốc phiền phức vào người!"
Trương Dương gật đầu.
Hải Lan ôn nhu nói: "Anh muốn được bước xa trên sĩ đồ thì không thể để ý tới những tài vật này được, trên con đường sau này của anh, những thứ có sức dụ hoặc hơn sẽ liên tiếp ùa tới, không có đủ định lực thì khẳng định sẽ phạm sai lầm."
Trương Dương cười nói: "Ngọc Phật này tuy tốt, nhưng làm sao mà bằng mỹ nhân được? Em mới là mỹ ngọc trân quý nhất trong lòng anh!"
Hải Lan gắt khẽ một tiếng, xấu hổ cúi đầu xuống, trong mắt đầy tính ý chứa chan: "Ngày mai tổ làm phim phải đi rồi!"
Trương Dương gật đầu.
"Có điều em sẽ thường quay về thăm anh, chỉ cần anh không hiềm em làm phiền anh!"
Trương Dương nói khẽ: "Em nếu không tới thăm anh, anh sẽ giết tới Hương Cảng để cướp em về!"
"Bá đạo lắm!"
...
Lúc Chúc Khánh Dân tìm Trương Dương, Trương Dương không nghĩ nhiều, nhưng khi hắn quay về Giang Thành, mới dần dần ý thức được chuyện này có chút lạ thường, Chúc Khánh Dân sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới mình, ngày thứ hai đi làm, ở trong tòa nhà làm việc gặp phó thị trưởng Viên Thành Tích, phát hiện ánh mắt của y nhìn mình cũng có chút bất thiện, Trương Dương càng kỳ quái hơn, đợi buổi sáng hắn gọi điện thoại cho Lý Trường Vũ báo cáo công tác tiếp đãi đoàn phỏng vấn cảnh khu, Lý Trường Vũ cũng biểu hiện rất qua quít, cảm giác của Trương Dương trước giờ luôn rất sắc bén, hắn cảm tháy chuyện này không đúng, nhưng nhất thời không thể nói ra được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Lúc trưa, Phương Văn Nam tới tìm hắn, Phương Văn Nam là sau khi biết con trai bị tình nghi có dính líu tới buôn bán chất kích tích liền vội vàng từ Australia bay về, chuyện đầu tiên mà gã làm sau khi về tới Giang Thành chính là tới ban quản lý xí nghiệp tìm Trương Dương, nhờ hắn cùng mình tới thăm Điền Khánh Long.
Trương Dương bảo Chu Hiểu Vân pha trà cho Phương Văn Nam, bảo gã nghỉ một chút rồi hẵng nói tiếp. Phương Văn Nam trước giờ luôn ổn trọng lúc này cũng mất đi sự trấn tĩnh vốn có: "Không được, chúng ta đi luôn bây giờ đi, chuyện này rất là phiền phức!"
Trương Dương có chút bất lực, dựa vào giao tình giữa hắn và Phương Văn Nam, yêu cầu này không tiện cự tuyệt, kỳ thực tư giao giữa Phương Văn Nam và Điền Khánh Long trước giờ cũng không tồi, có điều hiện tại con trai gã là Phương Hải Đào không những bị tình nghi có dính líu tới buôn bán chất kích thích, hơn nữa nội bộ cục công an có lời đồn rằng Điền Khánh Long lần này bị đâm, có tám chín phần mười là Phương Hải Đào con trai gã có liên quan, điều này khiến quan hệ giữa Phương Văn Nam và Điền Khánh Long biến thành vi diệu và khó xử, gã vì thế mới nghĩ tới Trương Dương, nếu không có sự dẫn dắt của Trương Dương, gã rất khó gặp được Điền Khánh Long, hiện tại Điền Khánh Long đã thành đối tượng bảo hộ trọng điểm, người bình thường rất khó tới được phòng bệnh của y.
Lên chiếc xe Lincoln của Phương Văn Nam, Tô Tiểu Hồng mặc váy dài màu lam đang ngồi bên trong gọi điện thoại, cô ta cũng đang tìm quan hệ ở các phương diện để hòng cứu Phương Hải Đào. Đặt điện thoại xuống, cười cười với Trương Dương, sau khi khởi động xe, Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, hiện tại anh đã thành đại danh nhân của Giang Thành chúng ta rồi đó!"
Trương Dương cười bảo: "Danh nhân cái gì, chẳng qua là phó chủ nhiệm ban cải cách xí nghiệp, có đáng gì đâu!"
Tô Tiểu Hồng nhướn đôi mày liễu lên, nói khẽ: "Thật sự nhìn không ra, anh giấu mình kỹ như vậy, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật thì ra là do anh làm!"
Trương Dương ngây người, lúc đó khi đại thị trưởng Tả Viên Triêu nhắc tới chuyện này, không khơi lên được sự coi trọng của ông ta, hiện tại hắn cảm thấy có chút bất diệu rồi, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật bị đánh quả thực là do một tay hắn khơi mào, nhưng đó là đánh bậy đánh bạ, chuyện này trừ số ít Khương Lượng, Điền Khánh Long ra thì không có quá nhiều người biết, lúc Tả Viên Triêu hỏi hắn, hắn đều luôn miệng phủ nhận, hắn không muốn dính vào phiền phức, dẫu sao thì chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật liên quan tới ba vị thường ủy thành phố Giang Thành, nhưng hiện tại chuyện này được từ miệng Tổ Tiểu Hồng hỏi ra, đủ chứng tỏ rằng chuyện này cuối cùng vẫn được truyền ra ngoài, Trương Dương lộ ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: "Tôi nói nè chị Hồng, chuyện này không có liên quan gì tới tôi cả, chị nghe được lời đồn này từ đâu vậy?"
Tô Tiểu Hồng nói: "Lời đồn ư? Nhưng hiện tại bên ngoài dư luận đang xôn xao vô cùng, đều nói rằng chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật là anh tố cáo, Khương Lượng cũng là bạn thân thiết của anh, Trương Dương, chuyện này có chút không hay rồi, Hoàng Cung Giả Nhật là tổ ong vò vẽ, anh chọc vào nó, lại còn muốn đặt mình ra ngoài chuyện, chỉ sợ là khó lắm đấy!"
Tác giả :
Thạch Chương Ngư